Nhật Ký Theo Đuổi Lớp Trưởng
-
Chương 11: Đóng phim hành động hả
Thế giới tồn tại hai loại con cái, được chia làm con nhà bình thường và con nhà người ta.
Như Tâm thì thuộc loại con nhà bình thường, mặc dù trông cô cũng có nét xinh xắn đấy, nhưng năng lực lại khá kém cỏi, thầy cô dạy bao nhiêu thì chỉ hiểu bấy nhiêu, có khi còn không hiểu nổi...
Mà Trí, cậu ấy chắc chắn là loại còn lại, con nhà người ta. Từ điểm thi đầu vào và những biểu hiện trong lớp mấy ngày qua của Trí, có thể thấy rằng cậu ấy rất thông minh, trí nhớ cũng tốt hơn hẳn bạn cùng lớp, là kiểu người học một suy ra ba.
Đem hai người đặt cạnh nhau thật sự không có chút điểm chung nào, Tâm mới nghĩ tới đây đã muốn rớt nước mắt...
Điều duy nhất cô có thể làm để cải thiện bản thân là không ngừng phấn đấu và cố gắng, phải bỏ ra sức lực gấp nhiều lần người khác nếu muốn thành công. Cho nên bắt đầu từ lúc nhập đến giờ, cô cực kì chăm chỉ, trên lớp hăng hái nghe giảng, hỏi bài lớp trưởng, về nhà lại lên mạng tìm thêm các dạng bài tập để làm, không ngừng lặp lại hành động buồn chán tẻ nhạt đó với hi vọng thành tích tốt hơn chút.
"Bởi vì có cậu, học không còn là áp lực, mà trở thành động lực của tớ."
Tâm đã dán lên bàn học của mình một câu như vậy.
Cô cảm thấy bản thân đang dần tiến bộ, lúc nào có thời gian rỗi, cô liền học, vậy nên thời gian qua mới bỏ bê ông anh trai của mình, không thèm rủ ông ấy đi ăn vặt nữa. Cô nghĩ mình sắp đuổi kịp bước chân của crush rồi...
Nhưng mà hôm nay, khi nhìn thấy Trí chơi bóng rổ, cô phát hiện lớp trưởng không chỉ học giỏi mà chơi thể thao cũng xuất sắc nữa, bảo cô làm sao có dũng khí theo đuổi cậu ấy bây giờ?
Vừa nghĩ, Tâm vừa nhìn ra sân trường. Học sinh thời nay lớn nhanh hơn xa so với thời ông bà cha mẹ, dinh dưỡng đầy đủ khiến chiều cao trung bình của họ tăng lên đáng kể. Nhìn qua, Trí chắc chắn không dưới 1m8, mà mấy bạn học khác cũng xấp xỉ 1m7, nguyên một đám nam sinh trẻ tuổi tụ tập chơi bóng rổ, sức sống tràn ngập, làm bọn nữ sinh lóa cả mắt. Đặc biệt là cậu chàng lớp trưởng 10A1 kia…
“Aaa, trời má, đẹp trai chết tao!”
“Lớp trưởng lớp mình xịn vãi.”
“Đù, nhìn kìa, vào nữa rồi, vào nữa rồi!”
Trong tiếng reo hò của các bạn nữ, Trí đang ăn mừng với bạn cùng đội, sau đó dùng tay áo thấm một chút mồ hôi trên thái dương. Động tác này làm áo ngoài của Trí bị cuốn theo hơi bay lên, đám quần chúng lại được dịp thổn thức. Đây đã là lần thứ mấy suýt chút được thấy cơ bụng của cậu ấy, bọn họ cũng không biết nữa! Mặc dù chưa thấy gì hết, nhưng họ tin vào trí tưởng tượng của mình, khẳng định sẽ có múi!
Tâm đứng nơi đó không khỏi rùng mình thay lớp trưởng.
Lớp trưởng à, cậu phải cẩn thận chứ, một đám sắc lang đang chờ ăn thịt cậu đây này!
Được một chốc, Tâm đau khổ phát hiện hình như mình cũng là một con sắc lang mê trai đang nhìn chằm chằm vào cậu ấy.
Một tiếng thở dài thườn thượt vang lên bên tai cô, thân hình tròn trịa của Dung cũng xuất hiện.
“Bạn à, tình địch của bạn xếp hàng từ cổng trường về tới nhà bạn luôn rồi, tính sao đây?”
Nghe bạn tốt hỏi, Tâm càng thiếu sức sống gục lên lan can lớp, nói:
“Mày bảo tao cố gắng học giỏi, tao đang cố hết sức rồi…”
“Mặc dù nói là học giỏi thì dễ lọt vào mắt người ta, nhưng mà học thôi không đủ, mày nhìn coi trong lớp mình có bao nhiêu đứa vừa xinh vừa học giỏi?”
Tâm đưa tay thử đếm đếm, ừm, hình như cũng có sáu bảy đối thủ đáng gờm.
“Vậy làm sao đây? Tao đâu có kinh nghiệm trong chuyện này đâu.”
Dung đưa tay sờ cằm, ra vẻ thần bí, nói:
“Mày có thấy lúc người ta chơi thể thao rất ngầu không?”
“Ừ?” Tâm gật đầu.
“Mày chỉ được cái to xác, thể dục môn nào cũng yếu! Nên là mày phải cố gắng thêm ở môn thể dục nữa, biết chưa?”
Nghe bạn tốt phân tích, Tâm lần thứ hai trong ngày cảm thấy muốn rớt nước mắt. Trời ơi! Thể dục chính là môn khiến cô đau đầu nhất từ trước đến giờ, thậm chí còn xếp được trên cả Toán Lý Hóa! Ngoại trừ chiều cao của cô khiến mọi người hiểu lầm cô rất giỏi thể thao ra thì khắp người cô không có một tế bào thần kinh vận động nào hết!
Tâm lắc đầu nguầy nguậy, phản bác:
“Bỏ đi! Mày biết tao vụng về cỡ nào mà, cái này không khả thi.”
Đang lúc này, bên tai cô đột nhiên vang lên âm thanh kêu to của lớp trưởng.
“Tâm! Coi ch-”
Bốp.
Lời còn chưa dứt, một quả bóng rổ màu cam với lớp vỏ ngoài có chút đàn hồi và không kém phần cứng rắn bay vù qua, đập thẳng vào trên mặt của cô gái nhỏ.
Tâm chỉ kịp nghe được lớp trưởng gọi tên mình, sau đó đất trời điên đảo một vòng khiến cô loạng choạng ngã mạnh ra sàn. Ngoài trán ra thì mũi của cô cũng bị quả bóng đập trúng, lúc này đau đến mức ôm mặt ngồi ở chỗ đó, nước mắt cũng trào ra.
“Vãi!” Dung hốt hoảng kêu lên rồi ngồi xuống ôm đầu Tâm. “Tâm ơi, có sao không? Trời má! Đừng có khóc mà. Mày ơi mày ơi, đừng khóc, ngẩng mặt lên tao xem cái coi!”
Dung sợ hết hồn cứ sờ sờ đầu Tâm, muốn xem bạn thân có bị gì không, nhưng cuối cùng Tâm chỉ cúi đầu không nói gì, chắc là đau điếng người rồi!
Đám nam sinh cũng bị màn này dọa cho luống cuống, vội chạy về phía cô nàng kia. Tự nhiên một đứa trong đám nổi hứng dùng chân sút bóng, mặc dù là khoảng cách từ chỗ họ đến chỗ mấy bạn nữ cũng xa đó, nhưng cú này vừa nhìn đã thấy đau rồi, lại còn trúng ngay mặt.
Bạn nhỏ Trí phản ứng nhanh nhất, gần như là người đầu tiên chạy tới chỗ của Tâm và Dung.
Mọi người há hốc mồm khi nhìn thấy cậu chàng lấy tốc độ ánh sáng phi tới chỗ lớp 10A1. Càng khiến họ giật mình là, Trí đột nhiên chống một tay lên lan can rồi nhảy qua! Đúng vậy! Có đường đàng hoàng không đi, mặc dù vòng qua chắc mất khoảng một hai phút gì đấy thôi, nhưng không chịu, lại đi trèo lan can! Mà động tác lại còn liền mạch dứt khoát vô cùng!
Có người không nhịn được hô: “Nó đóng phim hành động hả bây?”
“Ờ…”
“Chắc vậy…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook