Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
-
Chương 8: Bị giam ở Bình Lạc
Tang Chỉ đi rồi trở lại, vốn dĩ là quay lại để giảng hòa.
Tiểu hồ ly tuy không nỡ giao chuông vàng của mẫu hậu tặng nhưng cũng không chịu nổi cảnh tượng Cảnh Lạc và cha sinh ly tử biệt. Không hy sinh chuông vàng, làm giả một cái chắc cũng được nhỉ? Phượng hoàng cao ngạo mỗi lần đi đâu đó, khắp người đều tỏa hào quang lấp lánh, khí thế bừng bừng, phép thuật nhất định rất cao cường, biến ra một cái chuông vàng giả chắc chắn là không vấn đề gì!
Nhưng khi Tang Chỉ hoan hỷ quay lại, đang chuẩn bị nói với phượng hoàng cao ngạo cách mình mới nghĩ ra, kết quả… lại nghe thấy những thứ không nên nghe.
Lúc này, Tang Chỉ đang đứng trước căn nhà gỗ, nhưng đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ. Cái gì mà bách tính trấn Bình Lạc? Cái gì mà Thổ thần? Gạt hết sang một bên đi, cứ xử lý con phượng hoàng thối tha trước mắt này trước rồi hẵng nói!
Bấm tay niệm chú, Tang Chỉ tung một chưởng về phía Tuấn Thúc, nhưng thấy đối phương chỉ hơi nghiêng người, đến tóc cũng không động đến được, mặt đầy vẻ khinh bỉ.
Khinh bỉ? Khinh bỉ! Hắn ta lại dám khinh thường phép thuật của bản công chúa? Tang Chỉ tức đến mức toàn thân run rẩy, đang muốn tích lửa hồ ly để thiêu chết con phượng hoàng cao ngạo trước mặt thì bỗng cảm thấy trên cổ có cơn gió lạnh thổi qua. Tiểu hồ ly vừa nghiêng đầu liền phát hiện mình bị Tuấn Thúc tóm chặt cổ áo, nhấc lên.
Tang Chỉ bị treo trên không trung lắc qua lắc lại, ngốc nghếch chớp chớp mắt, nhất thời không biết phải làm gì. Ừm… Vừa rồi… Chuyện đó… Phượng hoàng cao ngạo chẳng phải vẫn đang ở trước mặt mình sao? Khi nào đã xuyên qua phía sau nàng rồi?
Thất Thủy ngồi xổm dưới gầm bàn, ôm lấy chân bàn, mở to mắt tiếp tục xem kịch. Bích Nữ cũng hiện thân, cười trước sự đau khổ của người khác: “Tuấn Thúc, ngươi bắt nạt tiểu cô nương tu vi kém hơn mình cả nghìn năm, không cảm thấy xấu hổ sao?”
Tuấn Thúc cười nhạt, lông mày hơi cong lên: “Ta làm sao dám bắt nạt công chúa Tang Chỉ? Ngươi nói xem có phải không?”
Tang Chỉ run bắn, cặp tai hồ ly vì kích động đã lộ ra ngoài, mặt đỏ bừng, lắp bắp: “Phượng hoàng thối tha, ngươi… thả ta ra!!’
Tang Chỉ vừa vùng vẫy vừa khua khoắng tứ chi loạn xạ trong không trung. Tuấn Thúc thấy vậy lại cười vui vẻ hơn: “Lẽ nào công chúa Tang Chỉ không biết, có loại phép thuật gọi là chướng nhãn pháp, thực ra bây giờ ngươi có thể thi triển chiêu này để thoát khỏi tay ta.”
Nghe phượng hoàng cao ngạo có “lòng tốt” nhắc nhở, Tang Chỉ đương nhiên biết hắn đang khiêu khích, chế nhạo mình, không thèm để ý, phép thuật thì có gì tài giỏi chứ? Hồ ly chỉ cần biết bắt gà là được rồi! Phụ thân nàng ngày ngày dùng phép thuật đánh qua đánh lại giữa không trung, đó gọi là “mất gốc” .
Tang Chỉ nghiến răng: “Không cần con phượng hoàng thối tha ngươi quản! Hừ, chẳng phải ngươi cũng là giống gà sao?” Nói xong, tiểu hồ ly nhân lúc Tuấn Thúc không đề phòng, cắn cánh tay hắn. Thoắt cái, cơn đau đớn từ cánh tay kéo theo sợi dây đàn mẫn cảm nhất trong lòng Tuấn Thúc.
Hóa ra câu nói này của tiểu hồ ly, ý muốn nói rất rõ ràng. Gà, khi phát hiện hồ ly đến bắt còn biết mổ lại hai cái, nhưng phượng hoàng cao ngạo chỉ biết bay qua bay lại trên trời, làm các cung nữ thần hồn điên đảo, dáng vẻ bại gia. Nhưng người nói vô ý còn người nghe có lòng, cứ “gà” qua “gà” lại thế này, Tuấn Thúc liền nhớ đến chuyện bốn trăm năm trước, thấy một bóng hình màu vàng kim lóe qua, Tuấn Thúc chỉ cả̉m thấy khó chịu ập, tâm trạng vui vẻ muốn chọc tức Tang Chỉ lúc đầu cũng biến mất, liền hất tiểu hồ ly ra rồi lạnh lùng lên tiếng: “Công chúa Tang Chỉ đã không dùng đến phép thuật, vậy tại hạ cũng không khách khí nữa!” Dứt lời, Tang Chỉ chỉ nghe thấy “phựt” một tiếng, vô thức sờ xuống thắt lưng, chuông vàng đã không còn nữa.
Quay đầu lại, phượng hoàng cao ngạo nào có còn ở phía sau mình, mà đã ung dung đứng cách mình một khoảng, trấn tĩnh giống như chưa từng rời khỏi chỗ đó vậy.
Tuấn Thúc vừa nghịch nghịch chiếc chuông vàng vừa lạnh lùng nói: “Công chúa Tang Chỉ nói rất đúng, phượng hoàng ta đây chẳng biết cái gì, chỉ biết giở trò xảo quyệt, phô vẻ rực rỡ, cho nên chiếc chuông vàng này ta thu lại.”
“Ngươi…” Tang Chỉ tức nghẹn thở, thấy Tuấn Thúc ngửa tay, ánh vàng trong tay lóe sáng, chớp mắt thêm cái nữa thì đã không thấy chiếc chuông vàng đâu, lập tức nổi khùng: “Ngươi là đồ vô sỉ! Mau đem chuông vàng trả cho ta.”
Bích Nữ cũng nói giúp: “Trộm đồ của người khác thật là quá mất mặt, quá mất mặt!” Chưa nói xong, một cuộn lửa đỏ bay đến, Bích Nữ nhanh chóng chui vào trong tường, không thấy động tĩnh gì nữa.
Bên này, Tuấn Thúc phủi phủi tay áo, giống như cuộn lửa vừa rồi không phải do mình phóng ra, không biết xấu hổ nói: “Ta mượn mấy ngày, dùng xong sẽ trả.”
“Không cho!” Tang Chỉ tức đến xì khói, giậm chân nói. “Nếu ngươi còn không trả lại chuông vàng cho ta, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa!”
Nghe thấy vậy, Tuấn Thúc quý hóa ngơ ngác, lúc này mới như có ý gì đó, nói: “Công chúa Tang Chỉ nói lời này, có phải là muốn đấu võ với tại hạ? Ừm, hai ta tu vi chênh lệch quá lớn, tại hạ nếu là thắng rồi, chẳng lẽ không phải thắng không cần đánh. Như thế này đi…” Tuấn Thúc bình tĩnh, cười nói: “Thất Thủy, ngươi đến chơi với công chúa Tang Chỉ một lát đi.”
“Ngươi…” Tang Chỉ tức đến run rẩy, phượng hoàng cao ngạo đang trắng trợn kinh bỉ nàng! Không thể nhẫn nhịn thêm được nữa! Tiểu hồ ly bất chấp tất cả, niệm câu thần chú lợi hại nhất, lửa hồ ly cuồn cuộn xông thẳng đến hướng của Tuấn Thúc.
Tuấn Thúc cố làm ra vẻ đáng tiếc: “Chẳng phải đã nói với công chúa rồi sao? Để Thất Thủy chơi với công chúa đi!” Nói xong, lửa hồ ly cũng vừa khéo đến trước mặt Tuấn Thúc. Tuấn Thúc chỉ mở quạt giấy, nhẹ nhàng phẩy một cái, lửa hồ ly màu xanh thẫm rẽ sang hướng khác, chào gọi Thất Thủy.
Thất Thủy vốn đang ôm chân bàn xem kịch vui, còn đang tiếc nuối là quên không mang theo cả hoa quả tươi, hạt dưa và một chiếc ghế nhỏ thì bỗng thấy lửa hồ ly vù vù phun đến, sợ đến mức bò lung tung vừa bò vừa khóc: “Phượng quân người ác quá! Á… á…”
Thất Thủy định đứng lên để chạy trốn nhưng đã muộn, lửa hồ ly leo lên chân quần rồi đến vạt áo. Trong chốc lát, hắn chỉ biết lăn lộn trên mặt đất kêu gào, Tuấn Thúc đứng bên cạnh khoanh tay, không giúp đỡ. Tang Chỉ thấy vậy thì ngẩn ra, ừm, con phượng hoàng thối tha này quả nhiên độc ác, ngay đến tiểu tiên đồng của mình cũng không cứu.
Bên này, Thất Thủy vẫn đang khóc.
“Hu hu, Phượng quân cứu con với.”
“Mẹ ơi, cháy đến đỉnh đầu rồi.”
“Á… á…! Sao lại không nóng?”
Tắc nghẹn!!!
Tiểu hồ ly nghe thấy vậy thì không hiểu, liền nghiêng đầu, nào thấy bóng dáng của lửa hồ ly. Thất Thủy chẳng chút thương tích đang đứng trước mặt mình, nhìn trái ngó phải, gãi đầu cười ngốc: “Ý? Thật sự không nóng? Y phục cũng không bị thiêu!”
Hai tay Tang Chỉ nắm thành nắm đấm chống dưới cằm, lẩm bẩm: “Làm sao có thể…” Kỹ năng phun lửa hồ ly là kỹ năng bắt buộc phải có của hồ ly tinh, cho dù Tang Chỉ có đần độn, dốt nát thế nào thì khi dùng môn phép thuật giữ mạng này cũng phải có chút tác dụng chứ, làm sao mà đến tiểu tiên đồng cũng không làm bị thương được?
Cùng lúc đó, Tuấn Thúc vẫn im lặng giờ cất lời: “Tiểu công chúa Tang Chỉ, Thất Thủy là do Hà Đồng biến thành, nếu người thi đấu với nó, dùng lửa… là không được đâu!”
Tang Chỉ: -_-|||
Đây là thế đạo gì chứ? Á… á… !
—- Ngươi là phượng hoàng cặn bã, đi chết đi! Chết đi!—-
Kết quả không nói mà rõ ràng.
Tang Chỉ đánh không thắng, chửi không lại, cuối cùng bị phượng hoàng bất lương cốc cho hôn mê, phải khiêng về. Đến khi tỉnh lại, Tang Chỉ đã nằm trong phòng mình rồi, bên giường còn có đào thụ tinh và Thất Thủy đang lườm nguýt nhau.
Tang Chỉ “phập” một cái ngồi dậy, chỉ cảm thấy trong đầu như có sợi dây thần kinh nào đó bị kéo căng, phát ra tiếng ong ong mà không nói rõ được là đau ở đâu. Bên này Khế Lạc và Thất Thủy thấy Tang Chỉ tỉnh lại, cũng vội vàng xán lại.
Thất Thủy gãi đầu: “Ừm… Bích Nữ tỷ tỷ bảo ta đến xin lỗi người, nói Phượng quân nhà ta nhỏ mọn như vậy, lại còn…” Ngừng lại một lát, Thất Thủy ngốc nghếch nhìn ngó bốn phía, chắc chắn không có tai mắt của Phượng quân, mới khẽ nói: “Lại còn không biết xấu hổ. Bảo người không hiểu ngài ấy, sau này tiếp xúc nhiều rồi sẽ biết thôi.”
“Sau này?” Tang Chỉ trừng mắt. “Chẳng lẽ phượng hoàng thối tha sau này còn muốn ở lại trấn Bình Lạc?”
Thất Thủy gật đầu, nhìn trời, nói: “Bích Nữ tỷ tỷ nói, ừm… Phượng quân đến rồi chắc chắn sẽ không muốn đi nữa. Bốn trăm năm trước chính là công chúa hại người, bây giờ có công chúa cùng chịu tội với người, chắc chắn người sẽ vô cùng thích thú.”
Tang Chỉ nghe thấy vậy, tức đến mức giậm chân, gầm lên: “Ta hại Phượng quân nhà ngươi khi nào chứ? Khế Lạc, cùng ta đi tìm phượng hoàng cao ngạo!”
Nói xong, phía sau lại không có chút động tĩnh. Tang Chỉ thấy lạ, cùng Thất Thủy thò đầu ra nhìn thì thấy đào thụ tinh đang ôm chiếc bàn tính yêu quý, lạch cạch tính toán sổ sách: “Thuê đất ở trấn Bình Lạc một đồng, một ngày năm mươi văn. Mỗi ngày trà nước, điểm tâm của một người là ba mươi văn. Cơm trưa với cơm tối sáu mươi văn, còn cả nước tắm rửa… Ui chao! Phát tài rồi! Phát tài rồi! Phượng quân và ta cũng coi như chỗ quen biết, giảm giá hai mươi phần trăm cho ngài ấy thì mỗi ngày ta cũng thu được hai trăm năm mươi sáu văn.”
Dứt lời, đào thụ tinh liền kéo Thất Thủy đến, cười ha ha, nói: “Phong cảnh điền viên, môi trường không bị ô nhiễm, sống ở đây mà mỗi ngày chỉ mất có từng này, rẻ không?”
Thất Thủy bất ngờ chẳng biết làm thế nào, chớp chớp mắt, nói: “Nhưng Phượng quân nhà ta không phải nước sương không uống, không phải nước suối không dùng, không phải ngô đồng không đậu… vốn không cần ông đưa cơm đưa nước.”
Đào thụ tinh nghe thấy không kiếm được tiền, cũng ngẩn ra, đang muốn trưng bộ mặt đau khổ thì thấy Thất Thủy móc từ trong bụng ra miếng ngọc như ý, nói: “Nhưng mà Phượng quân vừa rồi có dặn ta, dù thế nào đi chăng nữa, sau này cũng coi như là hàng xóm láng giềng, một chút thành ý…” Còn chưa nói xong, Khế Lạc sớm đã kéo miếng ngọc như ý vào lòng, mắt sáng long lanh, nói: “Khụ khụ, đây là ngọc như ý của Thiên cung à…”
Bên này, tiểu hồ ly đã bị đào thụ tinh làm cho tức đến mức thất khiếu[1] xì khói, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khế – Lạc!” Ngươi rốt cuộc là người của bên nào, sao vừa nhìn thấy ngọc như ý của người ta là lại như vậy chứ?
[1] Thất khiếu: hai tai, hai lỗi mũi, hai mắt, miệng.
Khế Lạc sợ tiểu tổ tông Tang Chỉ hễ không vui sẽ tịch thu ngọc như ý, cất xong đồ liền đổi sắc mặt, nói: “Công chúa đừng giận, không phải kẻ hèn này không cùng người đi tìm Phượng quân, chỉ là vừa rồi Phượng quân đã tiễn Đậu Thần nương nương đi rồi.”
“Tiễn?” Tang Chỉ nghe thấy lời này thì tặc lưỡi. “Đậu Thần nương nương chịu đi rồi?” Vậy đây có phải là…
Nghĩ đến kết quả có thể xảy ra, trong lòng tiểu hồ ly đã nguội đi quá nửa, lúc này liền nghe thấy Thất Thủy nói tiếp: “Vâng, sau khi nhận được chuông vàng của người, Đậu thần nương nương đã rời khỏi trấn Bình Lạc rồi. Phượng quân không yên tâm, còn đích thân tiễn bà ấy rời khỏi trấn.”
Thất Thủy nói xong, liền nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng thút thít. Hắn lau lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi ngước mắt nhìn…
Tiểu công chúa Tang Chỉ mắt đỏ hoe… đang khóc.
Xét về lương tâm, tiểu công chúa Tang Chỉ kế thừa truyền thống tốt đẹp của cha mẹ, dáng vẻ vẫn rất… đáng yêu, mắt to, miệng nhỏ, ngũ quan tinh tế, làn da trắng ngần. Thỉnh thoảng để lộ ra chiếc đuôi hồ ly lông lồm xồm, cũng hiện rõ vẻ ngây thơ, đơn thuần, bây giờ trong cặp mắt đen xinh đẹp đong đầy nước, chiếc miệng nhỏ chu lên, càng khiến cho người ta thương xót.
Nhưng vấn đề là, công chúa tiểu hồ ly đang khóc, từ mưa nhỏ chuyển thành mưa vừa, e là còn có khả năng chuyển thành mưa rào…
Hai tay bịt mắt, Tang Chỉ khóc đến mức tả tơi hoa lá: “Hu hu… Trấn Bình Lạc gì chứ? Không có ngọc báu trấn địa, chỉ có Đậu Thần nương nương. Thổ thần gì chứ? Không thể nhanh chóng thăng thành thượng tiên, chỉ có phượng hoàng thối tha trộm đồ. Ta không làm nữa! Ta muốn quay về Thanh Khâu quốc, hu hu!”
Tự nói tự nghe xong, Tang Chỉ liền trèo xuống giường, bắt đầu thu dọn tay nải, khiến cho Khế Lạc nhìn thấy mà cằm rơi thẳng xuống đất. Vừa rồi tiểu tổ tông nói gì? Muốn… về Thanh Khâu quốc?
Chuyện này thật khủng khiếp!
Nếu công chúa thật sự về Thanh Khâu quốc, khi Thiên Hồ Đế quân và công chúa Họa Thường tấn công trấn Bình Lạc, bảo bối của mình sẽ không giữ được nữa! Trong chốc lát, Khế Lạc yêu nước thương dân cũng bắt đầu lo lắng, vây lấy Tang Chỉ, đi quanh cả nửa ngày mà không nghĩ ra được cách gì. Còn Thất Thủy đứng nguyên tại chỗ, không động đậy.
Khế Lạc giật giật áo choàng của Thất Thủy, vội nói: “Thất Thủy, ngươi cũng đến khuyên giúp đi!”
Nghe thấy vậy, Thất Thủy giật giật mí mắt, không biết hắn đang nghĩ gì, lắc đầu: “Đừng vội! Đừng vội!”
Bên này, Tang Chỉ đã nhanh chóng thu dọn tay nải. Một cơn gió lạnh thổi đến, nàng liền nhảy lên đám mây nhỏ, vứt bỏ đào thụ tinh đang vừa kéo vừa gào phía sau, bay lên trời. Trước khi đi còn ném lại một câu: “Thù này không báo không phải quân tử! Lần này bản công chúa về Thanh Khâu quốc tìm hồ ly hủ lậu giúp đỡ.”
Nói xong, quả nhiên tiểu hồ ly biến mất trong tầng mây. Khế Lạc nhìn mà sầu lòng, đang ở dưới đất vỗ ngực, giậm chân thì nghe thấy từ trên trời truyền đến một tiếng kêu: “Á!”, tiếp đó, tiểu hồ ly cùng với đám mây của mình rơi từ trên trời xuống.
“Tang Chỉ đại nhân?” Khế Lạc lại thắp lên hy vọng, vội vàng xông đến trước mặt Tang Chỉ, nước mắt tràn trề. “Tang Chỉ đại nhân, người đã hồi tâm chuyển ý quay về rồi sao?”
Tang Chỉ bị rơi đến lộn tùng phèo, nghiến răng đứng dậy, một chân đá Khế Lạc ra, nói: “Sao lại như thế này? Vì sao ta không rời khỏi trấn Bình Lạc được?!” Không sai, vừa rồi, Tang Chỉ vừa thở phì phì vừa bay ra khỏi trấn Bình Lạc, nhưng bị một luồng năng lượng rất mạnh đánh bật trở lại, nhất định là do con phượng hoàng cao ngạo, phượng hoàng chết tiệt, phượng hoàng thối tha kia giở trò!
Nghe thấy vậy, Thất Thủy gãi gãi đầu, cười he he: “Công chúa Tang Chỉ, có khả năng phải sau năm trăm năm nữa người mới có thể làm quân tử rồi.”
Tang Chỉ kinh ngạc: “Ngươi nói vậy có gì?”
“Chẳng phải lúc trước người đã nói rồi sao? Thù này không báo không làm quân tử, nhưng Phượng quân nói, để tránh việc công chúa Tang Chỉ nhất thời tức giận mà rời bỏ chức vụ, ngài đã làm một đạo kết giới lên người công chúa, để người không thể rời khỏi trấn Bình Lạc, phải đợi mãn nhiệm kỳ mới giải phong ấn cho người. Cho nên…” Thất Thủy ngốc nghếch nhe răng cười: “Hì hì, phải năm trăm năm nữa, mãn nhiệm kỳ rồi người mới có thể đi tìm Thiên Hồ Đế quân đến giúp người báo thù.”
Thang Chỉ: “…”
Phụ thân ơi, con sai rồi, thật sự sai rồi! Con hối hận vì lúc đầu không nghe lời người, không chịu tu luyện phép thuật chỉ là chuyện nhỏ, hôm nay bị phượng hoàng bỉ ổi hãm hại, bị giam trong trấn nhỏ xíu này năm trăm năm mới là chuyện lớn! Đây là trấn Bình Lạc gì chứ, là địa ngục thì đúng hơn! Á… á…
Tiểu hồ ly tuy không nỡ giao chuông vàng của mẫu hậu tặng nhưng cũng không chịu nổi cảnh tượng Cảnh Lạc và cha sinh ly tử biệt. Không hy sinh chuông vàng, làm giả một cái chắc cũng được nhỉ? Phượng hoàng cao ngạo mỗi lần đi đâu đó, khắp người đều tỏa hào quang lấp lánh, khí thế bừng bừng, phép thuật nhất định rất cao cường, biến ra một cái chuông vàng giả chắc chắn là không vấn đề gì!
Nhưng khi Tang Chỉ hoan hỷ quay lại, đang chuẩn bị nói với phượng hoàng cao ngạo cách mình mới nghĩ ra, kết quả… lại nghe thấy những thứ không nên nghe.
Lúc này, Tang Chỉ đang đứng trước căn nhà gỗ, nhưng đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ. Cái gì mà bách tính trấn Bình Lạc? Cái gì mà Thổ thần? Gạt hết sang một bên đi, cứ xử lý con phượng hoàng thối tha trước mắt này trước rồi hẵng nói!
Bấm tay niệm chú, Tang Chỉ tung một chưởng về phía Tuấn Thúc, nhưng thấy đối phương chỉ hơi nghiêng người, đến tóc cũng không động đến được, mặt đầy vẻ khinh bỉ.
Khinh bỉ? Khinh bỉ! Hắn ta lại dám khinh thường phép thuật của bản công chúa? Tang Chỉ tức đến mức toàn thân run rẩy, đang muốn tích lửa hồ ly để thiêu chết con phượng hoàng cao ngạo trước mặt thì bỗng cảm thấy trên cổ có cơn gió lạnh thổi qua. Tiểu hồ ly vừa nghiêng đầu liền phát hiện mình bị Tuấn Thúc tóm chặt cổ áo, nhấc lên.
Tang Chỉ bị treo trên không trung lắc qua lắc lại, ngốc nghếch chớp chớp mắt, nhất thời không biết phải làm gì. Ừm… Vừa rồi… Chuyện đó… Phượng hoàng cao ngạo chẳng phải vẫn đang ở trước mặt mình sao? Khi nào đã xuyên qua phía sau nàng rồi?
Thất Thủy ngồi xổm dưới gầm bàn, ôm lấy chân bàn, mở to mắt tiếp tục xem kịch. Bích Nữ cũng hiện thân, cười trước sự đau khổ của người khác: “Tuấn Thúc, ngươi bắt nạt tiểu cô nương tu vi kém hơn mình cả nghìn năm, không cảm thấy xấu hổ sao?”
Tuấn Thúc cười nhạt, lông mày hơi cong lên: “Ta làm sao dám bắt nạt công chúa Tang Chỉ? Ngươi nói xem có phải không?”
Tang Chỉ run bắn, cặp tai hồ ly vì kích động đã lộ ra ngoài, mặt đỏ bừng, lắp bắp: “Phượng hoàng thối tha, ngươi… thả ta ra!!’
Tang Chỉ vừa vùng vẫy vừa khua khoắng tứ chi loạn xạ trong không trung. Tuấn Thúc thấy vậy lại cười vui vẻ hơn: “Lẽ nào công chúa Tang Chỉ không biết, có loại phép thuật gọi là chướng nhãn pháp, thực ra bây giờ ngươi có thể thi triển chiêu này để thoát khỏi tay ta.”
Nghe phượng hoàng cao ngạo có “lòng tốt” nhắc nhở, Tang Chỉ đương nhiên biết hắn đang khiêu khích, chế nhạo mình, không thèm để ý, phép thuật thì có gì tài giỏi chứ? Hồ ly chỉ cần biết bắt gà là được rồi! Phụ thân nàng ngày ngày dùng phép thuật đánh qua đánh lại giữa không trung, đó gọi là “mất gốc” .
Tang Chỉ nghiến răng: “Không cần con phượng hoàng thối tha ngươi quản! Hừ, chẳng phải ngươi cũng là giống gà sao?” Nói xong, tiểu hồ ly nhân lúc Tuấn Thúc không đề phòng, cắn cánh tay hắn. Thoắt cái, cơn đau đớn từ cánh tay kéo theo sợi dây đàn mẫn cảm nhất trong lòng Tuấn Thúc.
Hóa ra câu nói này của tiểu hồ ly, ý muốn nói rất rõ ràng. Gà, khi phát hiện hồ ly đến bắt còn biết mổ lại hai cái, nhưng phượng hoàng cao ngạo chỉ biết bay qua bay lại trên trời, làm các cung nữ thần hồn điên đảo, dáng vẻ bại gia. Nhưng người nói vô ý còn người nghe có lòng, cứ “gà” qua “gà” lại thế này, Tuấn Thúc liền nhớ đến chuyện bốn trăm năm trước, thấy một bóng hình màu vàng kim lóe qua, Tuấn Thúc chỉ cả̉m thấy khó chịu ập, tâm trạng vui vẻ muốn chọc tức Tang Chỉ lúc đầu cũng biến mất, liền hất tiểu hồ ly ra rồi lạnh lùng lên tiếng: “Công chúa Tang Chỉ đã không dùng đến phép thuật, vậy tại hạ cũng không khách khí nữa!” Dứt lời, Tang Chỉ chỉ nghe thấy “phựt” một tiếng, vô thức sờ xuống thắt lưng, chuông vàng đã không còn nữa.
Quay đầu lại, phượng hoàng cao ngạo nào có còn ở phía sau mình, mà đã ung dung đứng cách mình một khoảng, trấn tĩnh giống như chưa từng rời khỏi chỗ đó vậy.
Tuấn Thúc vừa nghịch nghịch chiếc chuông vàng vừa lạnh lùng nói: “Công chúa Tang Chỉ nói rất đúng, phượng hoàng ta đây chẳng biết cái gì, chỉ biết giở trò xảo quyệt, phô vẻ rực rỡ, cho nên chiếc chuông vàng này ta thu lại.”
“Ngươi…” Tang Chỉ tức nghẹn thở, thấy Tuấn Thúc ngửa tay, ánh vàng trong tay lóe sáng, chớp mắt thêm cái nữa thì đã không thấy chiếc chuông vàng đâu, lập tức nổi khùng: “Ngươi là đồ vô sỉ! Mau đem chuông vàng trả cho ta.”
Bích Nữ cũng nói giúp: “Trộm đồ của người khác thật là quá mất mặt, quá mất mặt!” Chưa nói xong, một cuộn lửa đỏ bay đến, Bích Nữ nhanh chóng chui vào trong tường, không thấy động tĩnh gì nữa.
Bên này, Tuấn Thúc phủi phủi tay áo, giống như cuộn lửa vừa rồi không phải do mình phóng ra, không biết xấu hổ nói: “Ta mượn mấy ngày, dùng xong sẽ trả.”
“Không cho!” Tang Chỉ tức đến xì khói, giậm chân nói. “Nếu ngươi còn không trả lại chuông vàng cho ta, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa!”
Nghe thấy vậy, Tuấn Thúc quý hóa ngơ ngác, lúc này mới như có ý gì đó, nói: “Công chúa Tang Chỉ nói lời này, có phải là muốn đấu võ với tại hạ? Ừm, hai ta tu vi chênh lệch quá lớn, tại hạ nếu là thắng rồi, chẳng lẽ không phải thắng không cần đánh. Như thế này đi…” Tuấn Thúc bình tĩnh, cười nói: “Thất Thủy, ngươi đến chơi với công chúa Tang Chỉ một lát đi.”
“Ngươi…” Tang Chỉ tức đến run rẩy, phượng hoàng cao ngạo đang trắng trợn kinh bỉ nàng! Không thể nhẫn nhịn thêm được nữa! Tiểu hồ ly bất chấp tất cả, niệm câu thần chú lợi hại nhất, lửa hồ ly cuồn cuộn xông thẳng đến hướng của Tuấn Thúc.
Tuấn Thúc cố làm ra vẻ đáng tiếc: “Chẳng phải đã nói với công chúa rồi sao? Để Thất Thủy chơi với công chúa đi!” Nói xong, lửa hồ ly cũng vừa khéo đến trước mặt Tuấn Thúc. Tuấn Thúc chỉ mở quạt giấy, nhẹ nhàng phẩy một cái, lửa hồ ly màu xanh thẫm rẽ sang hướng khác, chào gọi Thất Thủy.
Thất Thủy vốn đang ôm chân bàn xem kịch vui, còn đang tiếc nuối là quên không mang theo cả hoa quả tươi, hạt dưa và một chiếc ghế nhỏ thì bỗng thấy lửa hồ ly vù vù phun đến, sợ đến mức bò lung tung vừa bò vừa khóc: “Phượng quân người ác quá! Á… á…”
Thất Thủy định đứng lên để chạy trốn nhưng đã muộn, lửa hồ ly leo lên chân quần rồi đến vạt áo. Trong chốc lát, hắn chỉ biết lăn lộn trên mặt đất kêu gào, Tuấn Thúc đứng bên cạnh khoanh tay, không giúp đỡ. Tang Chỉ thấy vậy thì ngẩn ra, ừm, con phượng hoàng thối tha này quả nhiên độc ác, ngay đến tiểu tiên đồng của mình cũng không cứu.
Bên này, Thất Thủy vẫn đang khóc.
“Hu hu, Phượng quân cứu con với.”
“Mẹ ơi, cháy đến đỉnh đầu rồi.”
“Á… á…! Sao lại không nóng?”
Tắc nghẹn!!!
Tiểu hồ ly nghe thấy vậy thì không hiểu, liền nghiêng đầu, nào thấy bóng dáng của lửa hồ ly. Thất Thủy chẳng chút thương tích đang đứng trước mặt mình, nhìn trái ngó phải, gãi đầu cười ngốc: “Ý? Thật sự không nóng? Y phục cũng không bị thiêu!”
Hai tay Tang Chỉ nắm thành nắm đấm chống dưới cằm, lẩm bẩm: “Làm sao có thể…” Kỹ năng phun lửa hồ ly là kỹ năng bắt buộc phải có của hồ ly tinh, cho dù Tang Chỉ có đần độn, dốt nát thế nào thì khi dùng môn phép thuật giữ mạng này cũng phải có chút tác dụng chứ, làm sao mà đến tiểu tiên đồng cũng không làm bị thương được?
Cùng lúc đó, Tuấn Thúc vẫn im lặng giờ cất lời: “Tiểu công chúa Tang Chỉ, Thất Thủy là do Hà Đồng biến thành, nếu người thi đấu với nó, dùng lửa… là không được đâu!”
Tang Chỉ: -_-|||
Đây là thế đạo gì chứ? Á… á… !
—- Ngươi là phượng hoàng cặn bã, đi chết đi! Chết đi!—-
Kết quả không nói mà rõ ràng.
Tang Chỉ đánh không thắng, chửi không lại, cuối cùng bị phượng hoàng bất lương cốc cho hôn mê, phải khiêng về. Đến khi tỉnh lại, Tang Chỉ đã nằm trong phòng mình rồi, bên giường còn có đào thụ tinh và Thất Thủy đang lườm nguýt nhau.
Tang Chỉ “phập” một cái ngồi dậy, chỉ cảm thấy trong đầu như có sợi dây thần kinh nào đó bị kéo căng, phát ra tiếng ong ong mà không nói rõ được là đau ở đâu. Bên này Khế Lạc và Thất Thủy thấy Tang Chỉ tỉnh lại, cũng vội vàng xán lại.
Thất Thủy gãi đầu: “Ừm… Bích Nữ tỷ tỷ bảo ta đến xin lỗi người, nói Phượng quân nhà ta nhỏ mọn như vậy, lại còn…” Ngừng lại một lát, Thất Thủy ngốc nghếch nhìn ngó bốn phía, chắc chắn không có tai mắt của Phượng quân, mới khẽ nói: “Lại còn không biết xấu hổ. Bảo người không hiểu ngài ấy, sau này tiếp xúc nhiều rồi sẽ biết thôi.”
“Sau này?” Tang Chỉ trừng mắt. “Chẳng lẽ phượng hoàng thối tha sau này còn muốn ở lại trấn Bình Lạc?”
Thất Thủy gật đầu, nhìn trời, nói: “Bích Nữ tỷ tỷ nói, ừm… Phượng quân đến rồi chắc chắn sẽ không muốn đi nữa. Bốn trăm năm trước chính là công chúa hại người, bây giờ có công chúa cùng chịu tội với người, chắc chắn người sẽ vô cùng thích thú.”
Tang Chỉ nghe thấy vậy, tức đến mức giậm chân, gầm lên: “Ta hại Phượng quân nhà ngươi khi nào chứ? Khế Lạc, cùng ta đi tìm phượng hoàng cao ngạo!”
Nói xong, phía sau lại không có chút động tĩnh. Tang Chỉ thấy lạ, cùng Thất Thủy thò đầu ra nhìn thì thấy đào thụ tinh đang ôm chiếc bàn tính yêu quý, lạch cạch tính toán sổ sách: “Thuê đất ở trấn Bình Lạc một đồng, một ngày năm mươi văn. Mỗi ngày trà nước, điểm tâm của một người là ba mươi văn. Cơm trưa với cơm tối sáu mươi văn, còn cả nước tắm rửa… Ui chao! Phát tài rồi! Phát tài rồi! Phượng quân và ta cũng coi như chỗ quen biết, giảm giá hai mươi phần trăm cho ngài ấy thì mỗi ngày ta cũng thu được hai trăm năm mươi sáu văn.”
Dứt lời, đào thụ tinh liền kéo Thất Thủy đến, cười ha ha, nói: “Phong cảnh điền viên, môi trường không bị ô nhiễm, sống ở đây mà mỗi ngày chỉ mất có từng này, rẻ không?”
Thất Thủy bất ngờ chẳng biết làm thế nào, chớp chớp mắt, nói: “Nhưng Phượng quân nhà ta không phải nước sương không uống, không phải nước suối không dùng, không phải ngô đồng không đậu… vốn không cần ông đưa cơm đưa nước.”
Đào thụ tinh nghe thấy không kiếm được tiền, cũng ngẩn ra, đang muốn trưng bộ mặt đau khổ thì thấy Thất Thủy móc từ trong bụng ra miếng ngọc như ý, nói: “Nhưng mà Phượng quân vừa rồi có dặn ta, dù thế nào đi chăng nữa, sau này cũng coi như là hàng xóm láng giềng, một chút thành ý…” Còn chưa nói xong, Khế Lạc sớm đã kéo miếng ngọc như ý vào lòng, mắt sáng long lanh, nói: “Khụ khụ, đây là ngọc như ý của Thiên cung à…”
Bên này, tiểu hồ ly đã bị đào thụ tinh làm cho tức đến mức thất khiếu[1] xì khói, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khế – Lạc!” Ngươi rốt cuộc là người của bên nào, sao vừa nhìn thấy ngọc như ý của người ta là lại như vậy chứ?
[1] Thất khiếu: hai tai, hai lỗi mũi, hai mắt, miệng.
Khế Lạc sợ tiểu tổ tông Tang Chỉ hễ không vui sẽ tịch thu ngọc như ý, cất xong đồ liền đổi sắc mặt, nói: “Công chúa đừng giận, không phải kẻ hèn này không cùng người đi tìm Phượng quân, chỉ là vừa rồi Phượng quân đã tiễn Đậu Thần nương nương đi rồi.”
“Tiễn?” Tang Chỉ nghe thấy lời này thì tặc lưỡi. “Đậu Thần nương nương chịu đi rồi?” Vậy đây có phải là…
Nghĩ đến kết quả có thể xảy ra, trong lòng tiểu hồ ly đã nguội đi quá nửa, lúc này liền nghe thấy Thất Thủy nói tiếp: “Vâng, sau khi nhận được chuông vàng của người, Đậu thần nương nương đã rời khỏi trấn Bình Lạc rồi. Phượng quân không yên tâm, còn đích thân tiễn bà ấy rời khỏi trấn.”
Thất Thủy nói xong, liền nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng thút thít. Hắn lau lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi ngước mắt nhìn…
Tiểu công chúa Tang Chỉ mắt đỏ hoe… đang khóc.
Xét về lương tâm, tiểu công chúa Tang Chỉ kế thừa truyền thống tốt đẹp của cha mẹ, dáng vẻ vẫn rất… đáng yêu, mắt to, miệng nhỏ, ngũ quan tinh tế, làn da trắng ngần. Thỉnh thoảng để lộ ra chiếc đuôi hồ ly lông lồm xồm, cũng hiện rõ vẻ ngây thơ, đơn thuần, bây giờ trong cặp mắt đen xinh đẹp đong đầy nước, chiếc miệng nhỏ chu lên, càng khiến cho người ta thương xót.
Nhưng vấn đề là, công chúa tiểu hồ ly đang khóc, từ mưa nhỏ chuyển thành mưa vừa, e là còn có khả năng chuyển thành mưa rào…
Hai tay bịt mắt, Tang Chỉ khóc đến mức tả tơi hoa lá: “Hu hu… Trấn Bình Lạc gì chứ? Không có ngọc báu trấn địa, chỉ có Đậu Thần nương nương. Thổ thần gì chứ? Không thể nhanh chóng thăng thành thượng tiên, chỉ có phượng hoàng thối tha trộm đồ. Ta không làm nữa! Ta muốn quay về Thanh Khâu quốc, hu hu!”
Tự nói tự nghe xong, Tang Chỉ liền trèo xuống giường, bắt đầu thu dọn tay nải, khiến cho Khế Lạc nhìn thấy mà cằm rơi thẳng xuống đất. Vừa rồi tiểu tổ tông nói gì? Muốn… về Thanh Khâu quốc?
Chuyện này thật khủng khiếp!
Nếu công chúa thật sự về Thanh Khâu quốc, khi Thiên Hồ Đế quân và công chúa Họa Thường tấn công trấn Bình Lạc, bảo bối của mình sẽ không giữ được nữa! Trong chốc lát, Khế Lạc yêu nước thương dân cũng bắt đầu lo lắng, vây lấy Tang Chỉ, đi quanh cả nửa ngày mà không nghĩ ra được cách gì. Còn Thất Thủy đứng nguyên tại chỗ, không động đậy.
Khế Lạc giật giật áo choàng của Thất Thủy, vội nói: “Thất Thủy, ngươi cũng đến khuyên giúp đi!”
Nghe thấy vậy, Thất Thủy giật giật mí mắt, không biết hắn đang nghĩ gì, lắc đầu: “Đừng vội! Đừng vội!”
Bên này, Tang Chỉ đã nhanh chóng thu dọn tay nải. Một cơn gió lạnh thổi đến, nàng liền nhảy lên đám mây nhỏ, vứt bỏ đào thụ tinh đang vừa kéo vừa gào phía sau, bay lên trời. Trước khi đi còn ném lại một câu: “Thù này không báo không phải quân tử! Lần này bản công chúa về Thanh Khâu quốc tìm hồ ly hủ lậu giúp đỡ.”
Nói xong, quả nhiên tiểu hồ ly biến mất trong tầng mây. Khế Lạc nhìn mà sầu lòng, đang ở dưới đất vỗ ngực, giậm chân thì nghe thấy từ trên trời truyền đến một tiếng kêu: “Á!”, tiếp đó, tiểu hồ ly cùng với đám mây của mình rơi từ trên trời xuống.
“Tang Chỉ đại nhân?” Khế Lạc lại thắp lên hy vọng, vội vàng xông đến trước mặt Tang Chỉ, nước mắt tràn trề. “Tang Chỉ đại nhân, người đã hồi tâm chuyển ý quay về rồi sao?”
Tang Chỉ bị rơi đến lộn tùng phèo, nghiến răng đứng dậy, một chân đá Khế Lạc ra, nói: “Sao lại như thế này? Vì sao ta không rời khỏi trấn Bình Lạc được?!” Không sai, vừa rồi, Tang Chỉ vừa thở phì phì vừa bay ra khỏi trấn Bình Lạc, nhưng bị một luồng năng lượng rất mạnh đánh bật trở lại, nhất định là do con phượng hoàng cao ngạo, phượng hoàng chết tiệt, phượng hoàng thối tha kia giở trò!
Nghe thấy vậy, Thất Thủy gãi gãi đầu, cười he he: “Công chúa Tang Chỉ, có khả năng phải sau năm trăm năm nữa người mới có thể làm quân tử rồi.”
Tang Chỉ kinh ngạc: “Ngươi nói vậy có gì?”
“Chẳng phải lúc trước người đã nói rồi sao? Thù này không báo không làm quân tử, nhưng Phượng quân nói, để tránh việc công chúa Tang Chỉ nhất thời tức giận mà rời bỏ chức vụ, ngài đã làm một đạo kết giới lên người công chúa, để người không thể rời khỏi trấn Bình Lạc, phải đợi mãn nhiệm kỳ mới giải phong ấn cho người. Cho nên…” Thất Thủy ngốc nghếch nhe răng cười: “Hì hì, phải năm trăm năm nữa, mãn nhiệm kỳ rồi người mới có thể đi tìm Thiên Hồ Đế quân đến giúp người báo thù.”
Thang Chỉ: “…”
Phụ thân ơi, con sai rồi, thật sự sai rồi! Con hối hận vì lúc đầu không nghe lời người, không chịu tu luyện phép thuật chỉ là chuyện nhỏ, hôm nay bị phượng hoàng bỉ ổi hãm hại, bị giam trong trấn nhỏ xíu này năm trăm năm mới là chuyện lớn! Đây là trấn Bình Lạc gì chứ, là địa ngục thì đúng hơn! Á… á…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook