Editor: coki

"Tình hình thế nào rồi?" Diệp Quân dẫn đầu xông vào, vẻ mặt cực kì nghiêm túc liếc nhìn tình cảnh lộn xộn kho khí giới, những người khác cũng theo sát phía sau. Buster lắc lắc cái túi trên cổ sau đó nhảy lên vai Đường Yên, chồm lên phía trước ý bảo Đường Yên lấy tinh hạch và huyết hạch bên trong túi ra.

Đường Yên gãi cằm Buster sau đó bỏ túi tiền vào trong balo. Tầm mắt mọi người đều nhìn chằm chằm ánh lửa sau lưng Đường Yên, nơi đó không có một bóng người...... Trên đất là cánh tay bị Đường Yên chặt đứt còn bóng dáng Lưu Thấm Nhã đã biến mất. Tình cảnh vừa rồi không phải là ảo ảnh, là ai đây?

"Chạy thoát rồi!" Đường Yên nhíu mày, nhìn chằm chằm cái động cao ngang người sau bức tường. Tóm lại nếu vẫn còn ở trong căn cứ quân sự dưới đất thì sớm muộn gì cũng gặp lại thôi.

Liệp Sát Giả đã chết, tất nhiên Giang Ly cũng tỉnh táo lại. Anh và Miêu Trạch biết Đường Yên sớm nhất nên cũng hiểu nhiều chuyện hơn người khác. Vẻ mặt Giang Ly cực kì phức tạp nhìn cửa động, trong trí nhớ của anh Lưu Thấm Nhã  rất dịu dàng, lương thiện, chẳng biết lúc nào cô lại trở nên xa lạ như vậy.

"Trước tiên phải thu thập vũ khí đã." Đường Yên chạm vào vết thương do lưỡi dao nước của Lưu Thấm Nhã cắt qua, da thịt lập tức truyền đến cảm giác đau nhức, ngứa ngáy. Cô lập tức lấy cồn i-ốt và bông y tế từ trong ba lô ra khử trùng đồng thời không quên nhắc nhở những người khác cẩn thận tránh xa những nơi bị lưỡi dao nước của Lưu Thấm Nhã tấn công.

"Đường Yên nói đúng, mục tiêu của đám người Hình Liệt Phong cũng là quân nhu ở nhà xưởng quân sự này, chắc chắn trong đội của hắn cũng có dị năng giả không gian, chúng ta nhất định phải tới trước bọn họ mới được." An Lộ nói một cách nghiêm túc. Mọi người nhìn bức tường bị nổ thành một cái lỗ to, thông qua đó nhìn căn cứ quân sự ở sâu bên trong, Lưu Thấm Nhã xuất hiện tại đây, chắc chắn đám người Hình Liệt Phong đang ẩn núp ở xung quanh, nhất định phải đến kho quân nhu trước bọn họ.

Vẻ mặt Đường Yên lạnh lùng, cô nhanh chóng thay quần áo sau đó bỏ tất cả vũ khí trong kho vào không gian.

"Cao Kiến Bân, cậu làm sao vậy?" Hạ Bác kinh ngạc hô to sau đó lui về sau hai bước nhìn Cao Kiến Bân toàn thân tím đen nằm trên mặt đất, vẻ mặt cực kì sợ hãi.

"Cậu ta trúng độc!" Diệp Quân lạnh lùng nói: “Đừng tới gần, chúng ta vẫn chưa biết độc này có thể lây hay không."

"Nhưng mà... Trước khi rời khỏi căn cứ chúng ta đã tiêm huyết thanh của trung tâm nghiên cứu sinh hóa hơn nữa trong cơ thể dị năng giả cũng có kháng thể chống lại một số loại độc. Tại sao lại trúng độc được?" Mạnh Lộ nghi ngờ, nói. Tầm mắt cậu nhìn chằm chằm Cao Kiến Bân đang run rẩy trên mặt đất, thấu thị của Liễu Như Nhị vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Sắc mặt cô ta tái nhợt ngồi xuống, cẩn thận đánh giá Cao Kiến Bân đang nằm trên đất, tầm mắt đột nhiên dừng ở mắt cá chân của Cao Kiến Bân.

"Mọi người hãy nhìn mắt cá chân của cậu ta, có phải ở chỗ đó có hai dấu răng nanh hay không?" Liễu Như Nhị chỉ vào mắt cá chân của Cao Kiến Bân, vì lý do an toàn nên tất cả mọi người đều mang giày ống cao. Cao Kiến Bân không có thói quen này nên khi cậu ta giãy giụa thì ống quần bị kéo lên cao, lộ ra bắp chân. Ở chỗ mắt cá chân có hai dấu răng nanh rất rõ ràng, máu tươi theo đó chảy xuống, nhuộm đỏ cả một vùng.

"Rắn độc!" Diệp Quân nói xong thì cẩn thận nhìn bốn phía: “Cẩn thận một chút, có khả năng chung quanh đây có rắn biến dị kịch độc đang ẩn nấp."

Cao Kiến Bân cong người, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà toàn thân đã tím đen, miệng sùi bọt mép, môi thâm đen. Hai mắt hiện lên ánh sáng kì lạ, ngón tay không ngừng cào mặt đất, miệng phát ra tiếng thở gấp gáp. Đột nhiên Cao Kiến Bân ngẩng đầu lên, đưa tay chỉ vào Hạ Bác, nói: "Giết tôi, mau... Giết tôi... A!"

"Chuyện này..." Hạ Bác khó xử, ánh mắt dừng ở trên người Đường Yên giống như đang hỏi ý kiến.

Đường Yên gật đầu, trên người bọn họ không có mang theo huyết thanh. Trước khi bọn họ xuất phát đã tiêm huyết thanh của trung tâm nghiên cứu sinh hóa nhưng Cao Kiến Bân vẫn trúng độc chứng tỏ huyết thanh trong cơ thể bọn họ không thể chống lại loại rắn độc này. Rất có khả năng con rắn biến dị ẩn núp ở một nơi bí mật nào đó gần chỗ này đã thức tỉnh dị năng hệ độc, trừ khi lập tức chạy về căn cứ Thanh Long nếu không thì không có thuốc nào chữa được, so với việc chịu đủ tra tấn thậm chí còn khả năng lây nhiễm bệnh độc tang thi thì không bằng giải thoát sớm một chút.

Hạ Bác cắn răng, đưa cánh tay nhắm vào cổ Cao Kiến Bân: “Chỉ cần nhà họ Hạ  còn sống yên ổn ở căn cứ Thanh Long một ngày thì chúng tôi sẽ bảo vệ người nhà anh một ngày." Hạ Bác vừa dứt lời thì một tiếng “rắc” vang lên, ngay sau đó thân thể Cao Kiến Bân run rẩy rồi ngã xuống đất, Hạ Bác xoay người, dung tay lau máu trên mặt.

Ánh mắt Đường Yên lóe lên, quay sang nhìn về phía Trịnh Nhiên, nói: "Trịnh Nhiên, tiễn cậu ta một đoạn đường." Ở chỗ này, nếu giữ thi thể lại rất có thể sẽ bị thực vật biến dị hấp thu, chi bằng để Trịnh Nhiên hỏa thiêu, như vậy còn có thể mang tro cốt về giao cho người nhà Cao Kiến Bân.

Trịnh Nhiên tiến lên một bước, rất nhanh ngọn lửa đã quấn quanh thân thể Cao Kiến Bân, sau đó trên đất chỉ còn lại một đống tro cốt. Hạ Bác xé một miếng vải từ quân phục của mình xuống, gói kỹ tro cốt và lăng tinh của Cao Kiến Bân vào đó rồi bỏ vào ba lô. Nếu anh có thể còn sống trở về căn cứ thì sẽ đưa những thứ này cho người nhà Cao Kiến Bân.

Không khí bỗng dưng có chút nặng nề, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ nâng cao cảnh giác đi về phía trước.

"Xì Xì..." Tiếng động vật nhuyễn thể cử động rất nhỏ, rất nhẹ từ xa vọng đến. Mặt đất bị ma sát phát ra âm thanh rất khó chịu, sau khi nghe thứ âm thanh chói tai này, thần kinh mọi người đều cảnh giác cao độ, sống lưng cảm thấy lạnh lẽo. Bọn họ lập tức nhớ lại vết thương ở mắt cá chân của Cao Kiến Bân, từ lúc tận thế bắt đầu, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy loại này cảnh tượng kì lạ này.

"Dị năng hệ độc rất hiếm thấy, không có khả năng thức tỉnh nhiều trong thời gian ngắn được. Chỉ cần cẩn thận đừng để bị cắn thì sẽ không có chuyện gì, trước khi xuất phát chúng ta đều đã tiêm huyết thanh, trong huyết thanh có đến ba, bốn trăm loại kháng thể khác nhau, trong đó có kháng thể chống rắn độc." Đường Yên lên tiếng, không khí quá ngột ngạt, chuyện này rất bất lợi đối với việc chiến đấu sau này. (Ý ĐY là mấy con có dị năng hệ độc rất ít, đừng để bị nó cắn thì ko sao còn mấy con rắn độc bình thường mà cắn thì có huyết thanh rồi)

"Đường Yên nói đúng, cứ nhìn tỉ lệ giữa dị năng giả và người thường là biết, việc thức tỉnh có thể gặp nhưng không thể cầu. Chuyện này cũng xảy ra trong thiên nhiên." Diệp Quân gật đầu đồng ý với cách nói của Đường Yên sau đó lập tức sử dụng dị năng hệ phong chém tang thi rắn định đánh lén bọn họ thành hai đoạn.

Khi mọi người vừa ra khỏi kho vũ khí thì con đường phía trước đã xuất hiện rất nhiều tang thi rắn, rắn biến dị, bọn nó cuộn lại một chỗ, lè lưỡi nhìn chằm chằm đám người Đường Yên. Đồng tử thẳng đứng lạnh lẽo làm cho người ta có cảm giác tàn bạo, bàn tay Đường Yên lập tức vung lên, ngay sau đó có vô số tia sét sắc bén bổ thẳng xuống bầy rắn.

Đường Yên vừa ra tay thì những người khác giống như nhận được tín hiệu, nhanh chóng sử dụng dị năng để chiến đấu. Thân hình bé bỏng của Buster thoải mái di chuyển giữa bầy rắn, mỗi lần móng vuốt sắc bén vung lên thì đều có tang thi rắn bị đứt đoạn. Đường Yên bắt đầu sử dụng kiếm để chiến đấu, trong tình huống này, so với vũ khí thì sức sát thương của kiếm càng có hiệu quả hơn nên dùng càng thêm thuận tay. Những vũ khí có sức sát thương mạnh không thể sử dụng ở dưới đất hơn nữa rất lãng phí thời gian. Vừa rồi Lưu Thấm Nhã điên cuồng ném địa lôi đã làm kho vũ khí bên kia sụp xuống không ít. Đường Yên lo lắng nếu lại sử dụng vũ khí có tính sát thương trên diện tích lớn chỉ sợ bọn họ chưa tới được kho quân nhu thì căn cứ quân sự dưới đất này đã sụp xuống chôn sống bọn họ rồi.

Tinh thần lực của Đường Yên đảo qua bầy tang thi rắn, muốn tìm ra tang thi rắn thức tỉnh dị năng hệ độc đánh lén Cao Kiến Bân lúc nãy. Cô khẳng định tang thi rắn đó đang ẩn nấp ở đâu đây, tuy nhiên... Nhìn bốn phía toàn là tang thi rắn thì không khỏi đau đầu. Mùi thối rữa rất gay mũi hơn nữa còn mang theo mùi vị đặc trưng của rắn độc... Thật sự là rất khó ngửi! Đường Yên không thể không dùng dị năng để bịt khứu giác của mình lại, lúc này mới tốt hơn một chút.

Bỗng nhiên ở khe hở trên vách tường của lối đi lộ ra vài cây mây mềm dẻo, những cây mây đó bắt đầu sử dụng dây mây để tấn công. Đèn huỳnh quang trên tường bị nó quét trúng vỡ tan rơi xuống mặt đất khiến con đường trở nên tối tăm, bốn phía toàn là bầy tang thi rắn và những cây mây kì quái khiến mọi người cảm giác mình đang ở địa ngục. Đám người Diệp Quân bắt đầu tăng cường tấn công, vết thương trên người bọn họ cũng dần dần tăng lên.

Tuy rằng cấp bậc của bầy tang thi rắn không cao nhưng kiến nhiều cắn chết voi. Số lượng càng ngày càng nhiều làm cho mọi người khó lòng phòng bị hơn nữa những cây mây trong các khe hở còn thừa cơ đánh lén làm cho bọn họ chống đỡ càng khó khăn!

Tinh thần lực của Đường Yên liên tục phóng ra bốn phía, ngay sau đó tinh thần lực mang về cho cô thông tin về các điểm năng lượng dày đặc. Liễu Như Nhị cầm súng, hai mắt phủ dị năng, bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Đột nhiên tầm mắt dừng lại ở một nơi, đôi mắt mở to: “Đường Yên, phía trước có thứ gì đó đen đen bị tang thi rắn quấn quanh, hình như bên trong là một gốc cây, chỗ rễ cây có một con tang thi rắn kì lạ đang quấn quanh, thực lực rất mạnh!"

"Đã biết!" Đường Yên sáng tỏ, trả lời Liễu Như Nhị. Tầm mắt của cô quét qua thứ nhìn thì bình thường ở phía trước, chỉ sợ ít nhất cũng phải có trên mười nghìn con tang thi rắn quấn quanh thì mới có kích thước như vậy.

Liễu Như Nhị vừa nói xong thì không nhịn được ngồi xổm xuống ói ra. Sắc mặt An Du đang đứng ở bên cạnh cũng trở nên tái nhợt sau đó cũng ngồi xổm xuống ói ra. Sắc mặt của những người khác cũng cực kì khó coi, thật sự là không có mấy người yêu thích được loại động vật tên là rắn này hơn nữa bây giờ bọn chúng còn quấn với nhau như vậy, không ghê tởm đó là giả.

Trong đó có một nửa đã bị lây bệnh độc tang thi, thân rắn thối rữa lộ ra xương trắng bên trong, khi bọn nó trườn trên mặt đất thì để lại vết máu đỏ sậm khiến mọi người nhìn thấy mà hoảng sợ, điều này còn khó chấp nhận hơn cả đàn tang thi nữa.

Lúc này Trịnh Nhiên phối hợp Diệp Quân cùng nhau sử dụng dị năng,

Lốc xoáy bao quanh ngọn lửa, nhất thời thổi bay tất cả tang thi rắn đang có ý định tấn công bọn họ ở xung quanh, Miêu Trạch nắm thanh kiếm màu vàng trong tay, mỗi một kiếm đều chém đứt một số lượng lớn tang thi rắn, Giang Ly và Mạnh Lộ cũng bắt đầu dựng tường đất phòng ngự và phóng gai đất, nhìn thoáng qua có vẻ rất thoải mái.

Trong tay Đường Yên ngưng tụ dị năng lôi điện, tập trung vào chỗ bầy tang thi rắn đang quấn lấy nhau ở phía trước. Bỗng nhiên trong không khí truyền đến một mùi thơm như có như không, lúc đầu mùi rất nhạt, ở không gian tràn ngập mùi thối rửa tanh tưởi như thế này nếu không phải là một mùi thơm nồng thì sẽ khiến cho thứ mùi hỗn hợp đó càng trở nên kì dị hơn. Đường Yên đã bịt khứu giác nên không phát hiện mùi này, trái lại Diệp Quân đang ở giữa bầy tang thi rắn lại phản ứng rất nhanh.

"Đường Yên, cô có ngửi thấy mùi thơm rất kỳ quái hay không?" Diệp Quân dừng lại, xoay người nhìn về phía những người khác.

An Lộ sờ mũi, ngửi ngửi: “Đây là mùi gì vậy? Rõ ràng mới vừa rồi không có ngửi thấy mà."

Nghe thấy Diệp Quân lên tiếng, Đường Yên lui về, nhìn mọi người đang liên tục gật đầu: “Tôi đã bịt khứu giác nên không ngửi thấy mùi gì cả."

"Bịt khứu giác, sao chị Yên làm được?" Miêu Trạch cảm thấy tò mò nên bước tới hỏi. Thật sự là rất khó ngửi thấy được mùi này, cậu cảm thấy lỗ mũi mình sắp mất tác dụng rồi.

"Ngăn chặn thần kinh khứu giác là được." Đường Yên nói một cách nhàn nhạt. Tầm mắt rơi xuống trên người Diệp Quân, tang thi rắn xung quanh vẫn không ngừng tiến lên công kích, hiển nhiên không có ý định buông tha cho bọn họ.

"Mùi này rất không thích hợp, rất kỳ quái nhưng cụ thể là gì thì không nói được." Diệp Quân nhíu chặt mày, mùi thơm này thật kỳ lạ, như có như không phiêu đãng ở trong không khí. Lẽ ra ở loại địa phương này không có khả năng nghe được mùi hoa mới đúng, nhưng lúc này trong không khí lại thoang thoảng mùi hoa, lúc nồng lúc nhạt làm cho người ta cảm thấy rất kì quái.

Liễu Như Nhị bịt mũi, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, lo lắng nói: "Mùi này có thể có độc hay không?"

"Chỗ này không có thực vật nên không thể có mùi hoa được, Diệp Quân, tôi thấy anh quá đa tâm rồi!" Hạ Bác lưu loát bắn chết tang thi rắn đang công kích ở xung quanh, trên đất chất đầy thi thể tang thi rắn, túi tiền trên cổ Buster đã bị nó nhét đầy huyết hạch, cũng may là huyết hạch trong đầu tang thi rắn không lớn. Đường Yên ngồi xổm xuống chỉnh lại cái túi cho Buster, sau khi nghe được Hạ Bác nói thì cả người run lên, nhìn chằm chằm Liễu Như Nhị.

"Liễu Như Nhị, cô mới vừa nói tang thi rắn quấn quanh một gốc cây rất kỳ quái, rễ của nó bị một con tang thi rắn chiếm giữ đúng không?" Đường Yên nhìn chằm chằm Liễu Như Nhị, giọng nói có chút gấp gáp.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều quay sang nhìn chằm chằm Liễu Như Nhị, vừa rồi lúc Liễu Như Nhị nói chuyện này thì có không ít người nghe được, tuy nhiên vì ai cũng bận rộn ứng phó với tang thi rắn nên không ai để ở trong lòng. Lúc này sau khi nghe Đường Yên hỏi thì bọn họ mới phát hiện chuyện này có gì đó không đúng nên đồng thời ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Liễu Như Nhị, dừng ở khoảng không gian tối như mực chỗ bức tường đỏ thẫm... Thân thể không khỏi rùng mình một cái, nuốt nước miếng ừng ực.

"Không phải chứ!" Miêu Trạch bất giác lui về sau hai bước, há hốc mồm nhìn bức tường ngăn giữa hai lối đi, hai chân run rẩy. Thanh kiếm màu vàng cực lớn trên tay cũng bắt đầu bất ổn, vì cảm xúc dao động nên bây giờ cậu đã không thể khống chế được dị năng của mình.

"Đường Yên, chuyện này thật sự không buồn cười đâu, thật sự!" Hạ Bác nhìn Liễu Như Nhị, cuối cùng nhìn Đường Yên đang bình tĩnh, không nhịn được cười khan hai tiếng. Tuy nhiên mọi người đều nghe thấy được sự hoảng sợ bị che giấu trong nụ cười của Hạ Bác, tất cả đều nhìn bức tường kia, càng nhìn màu sắc bức tường càng cảm thấy rất giống những tang thi rắn nằm chết trên mặt đất.

Màu đỏ thẫm gì chứ, rõ ràng là da thịt thối rữa của tang thi rắn lộ ra bên ngoài, mà thứ đang chuyển động kia chính là đôi mắt của nó. Lâm Mông liếm môi dưới, nhìn Diệp Quân, lại nhìn An Lộ, biểu tình trở nên cực kì khó diễn tả.

Đường Yên cắn cánh môi, giọng nói bình tĩnh: "Không phải chuyện đùa, thứ đánh lén Cao Kiến Bân chính là con tang thi rắn đamg quấn quanh gốc cây kia!" Vừa rồi cô dùng tinh thần lực để tra xét thì nhận thấy chỗ này rất khác thường, nguồn năng lượng tập trung quá chặt chẽ, mỗi nguồn năng lượng nhỏ đều được phân bố rất hợp lí. Cô không ngờ lại có chuyện như vậy, Đường Yên nhìn bức tường kia, khó trách Liễu Như Nhị và An Du lại nhịn không được mà ói ra. Người bình thường thật đúng là không tiếp nhận được. (Tóm lại là ngoài mấy con bò bò trên đất thì nó bò đầy trên tường á, rồi quấn một cục quanh cái cây nữa, do lúc nãy đèn bị bể, mọi thứ tối hù nên mấy người này chưa hiểu tình hình:v)

"Làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta rút lui trước, tìm con đường khác." Hạ Bác bắt đầu đánh trống bàn lùi, anh nhìn bức tường đỏ thẫm mà da đầu run lên, tay chân còn chưa động đậy thì thấy cả người lạnh toát rồi.

"Tán thành!" An Du nói xong thì nhanh chóng tránh ở phía sau Lâm Mông, chết cũng không chịu đi ra.

Những người ở phía sau cũng đồng ý, chiến đấu với tang thi thì không thành vấn đề, chiến đấu với thú biến dị cũng không thành vấn đề. Nhưng mà... Nhìn thứ trước mắt này, đừng nói là chiến đấu, chỉ mới nhìn thôi cũng đã khiến cho lòng người sinh ra e ngại, tay chân cứ run rẩy thì làm sao mà chiến đấu?

Diệp Quân nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ kì lạ: “Tôi đoán toàn bộ rắn ở núi Mậu Danh đều ở đây, nhiều như vậy nếu dùng để nấu canh rắn thì có thể ăn bao nhiêu lâu nhỉ? Chậc chậc..."

Diệp Quân nói còn chưa dứt lời thì đám người Liễu Như Nhị đứng ở bên cạnh đã không nhịn được ngồi xổm xuống nôn thốc nôn tháo đến mức quên cả tang thi rắn ở bên cạnh đang tấn công, cũng may là Đường Yên đúng lúc dùng dị năng ép bầy tang thi rắn lùi về sau.

Nghe những lời Diệp Quân nói, ngay cả Đường Yên cũng biến sắc. Cô nhìn một đống hỗn độn trên đất, khắp nơi tràn ngập mùi thối rửa mà Diệp Quân vẫn còn có thể nghĩ đến canh rắn, không thể không nói Diệp Quân rất mạnh mẽ, không bội phục cũng không được.

"Lão quỷ, đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn nhớ thương canh rắn chết tiệt kia, có thấy ghê tởm hay không?" Diễn đàn. Vẻ mặt của An Lộ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trừng mắt nhìn Diệp Quân. Ngoại trừ Lâm Mông, Lâm Tam và Đường Yên còn có thể kiên trì đứng vững thì những người khác đều không nhịn được ngồi xổm xuống ói ra. Bọn họ nhìn tang thi rắn xấu xí ghê tởm nằm đầy đất sau đó nghĩ đến lời nói của Diệp Quân, nhất thời lại là một trận nôn thốc nôn tháo...

Diệp Quân nhún nhún vai, vô tội nói: "Tôi chỉ muốn thay đổi không khí để cho mọi người thoải mái thôi mà."

"Anh không nói thì mọi người cũng không coi anh là kẻ câm điếc đâu." Lâm Tam lạnh lùng lườm Diệp Quân một cái.

"A! Tiểu Tam lên tiếng rồi?" Diệp Quân bay qua, ôm Lâm Tam cọ cọ hai cái đồng thời dùng tay đánh bay tang thi rắn đang định đánh lén sau lưng Lâm Tam, ánh mắt sắc bén dừng ở chỗ bầy tang thi rắn đang chặn lối đi.

"Từ Mục, gần đây còn con đường nào khác không?" Đường Yên quay sang nhìn Từ Mục đang ngồi xổm nôn mửa, sắc mặt cực kì khó coi.

Từ Mục uể oải mở máy tính, tìm sơ đồ đường đi của căn cứ quân sự sau đó lắc đầu nói: "Gần đây không có con đường nào khác, đây là lối đi duy nhất dẫn đến kho chứa xe quân dụng."

Từ Mục vừa dứt lời thì sắc mặt của mọi người cũng thay đổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương