Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế
-
Chương 85
“Chú ý Liệp Sát Giả!” Lời nói gắn gọn mà bình tĩnh, đâu vào đấy vang lên, tay Việt Kỳ cầm thanh kiếm bằng băng sắc bén, kiêu ngạo đứng ở phía trên lồng băng, cực kì trấn định khi đối mặt với đàn tang thi.
Từ khi đèn đường sáng lên thì tiếng gào thét của đàn tang thi không ngừng vang lên: “Gào gào...” Trong tiếng gào thét thể hiện khát vọng và cố chấp với máu thịt. Có thể là do sự khác thường của nhà xưởng công nghiệp quân sự nên cho dù là tang thi bình thường thì tay chân cũng rất linh hoạt chứ đừng nói đến Thiểm Thực Giả, Ba Hành Giả, động tác của bọn nó cực kì nhanh nhẹn, có thể so với dị năng giả tốc độ cấp hai.
Bỗng nhiên ánh mắt Việt Kỳ lóe lên, có chút do dự nhìn người đang ở trong lồng băng, con ngươi đen thâm thúy xẹt qua một chút suy nghĩ sâu xa. Lúc Đường Yên nhận ra có một nguồn năng lượng đang dao động thì lập tức hiểu được mình sắp lên cấp! Cô cảm nhận được hành động của Việt Kỳ nên không hề do dự dùng ảo thuật tiến vào không gian. Năng lượng cần để thăng cấp nhiều gấp đôi bình thường, cô tuyệt đối không thể để lộ chuyện này được nhưng Đường Yên không hề biết khoảnh khắc cô biến mất thì Việt Kỳ đứng ở phía trên lồng băng đã nhận ra. (Có ai hiểu chỗ này không, Đường Yên dùng ảo thuật tạo một ĐY khác đứng ở trong lồng băng còn mình thì vào không gian)
Sau khi tiến vào không gian thì Đường Yên nhanh chóng chìm xuống đáy hồ, khác với mấy lần trước thăng cấp cô đều bất tỉnh thì lần này Đường Yên cảm nhận được năng lượng đang tăng lên trong kinh mạch rất rõ ràng, cô im lặng liếc nhìn hoa sen máu ở giữa trong hồ sau đó đột nhiên giật mình. Đóa hoa sen máu ở trong hồ nước đã nở rộ, cánh hoa lay động, càng thêm lóa mắt hơn trước kia. Cánh hoa sen màu đỏ tản ra mùi hương ngào ngạt, kích thước cũng lớn gấp đôi.
“Sao lại thế này?” Đường Yên quay đầu lại, tầm mắt chợt dừng lại ở đáy hồ thì thấy dưới đáy hồ có một lớp tinh hạch và huyết hạch trong suốt. Sắc mặt Đường Yên thay đổi, bất chấp đang ở thời điểm thăng cấp dùng tinh thần lực tra xét đống tinh hạch, huyết hạch dự trữ thì thấy hơn một nửa tinh hạch, huyết hạch trong hai rương gỗ đã biến mất! Tầm mắt Đường Yên dừng lại ở đóa hoa sen máu đang lay động theo gió, trong lòng đột nhiên xuất hiện suy nghĩ chẳng lẽ tinh hạch và huyết hạch xuất hiện dưới đáy hồ là do đóa hoa sen máu này làm?
Phải biết rằng hơn phân nửa huyết hạch, tinh hạch trong rương đó đã bị nhiễm năng lượng ám hệ, Việt Kỳ đã nói rõ năng lượng ám hệ rất nguy hiểm nên tất cả tinh hạch và huyết hạch thu được dọc đường đều do Đường Yên cất giữ. Lúc trước để ngăn ngừa các tinh hạch và huyết hạch khác bị lây năng lượng ám hệ thì Đường Yên đã cố ý tách hai loại ra. Lúc này Đường Yên liếc nhìn tinh hạch và huyết hạch đã khôi phục trong suốt ở dưới đáy hồ, chẳng lẽ hồ nước còn có công hiệu tiến hóa?
“Lúc trở về phải nói Bác Dương nghiên cứu mới được.” Đường Yên nhìn chằm chằm hồ nước trong suốt thấy đáy và nghĩ lúc trở về căn cứ Thanh Long phải lấy một chút nước trong hồ nước ở không gian cho Bác Dương nghiên cứu để xem có thể tìm ra biện pháp khắc chế năng lượng ám hệ hay không.
Không đợi Đường Yên suy nghĩ cẩn thận thì trong nháy mắt năng lượng trong kinh mạch đã tăng vọt, năng lượng quá dữ dội đánh thẳng vào khiến trong khoảng thời gian ngắn Đường Yên không còn tâm tư để suy nghĩ chuyện khác nữa. Lúc Đường Yên nhắm mắt dốc toàn lực để phá vỡ lá chắn thì nước trong hồ sôi lên sùng sục, tinh hạch và huyết hạch chìm ở đáy hồ vây Đường Yên lại. Thỉnh thoảng đóa hoa sen máu ở giữa hồ lại phóng ra từng vòng năng lượng, rất nhanh năng lượng đã bao phủ cả hồ nước, hình thành một không gian kín.
Lục cấp trung cấp, lục cấp cao cấp, lục cấp cao nhất... Khuôn mặt Đường Yên đang ở giữa hồ rất bình thản, tốc độ thăng cấp càng lúc càng nhanh. Đột nhiên kinh mạch trong cơ thể truyền ra một tiếng giòn vang, trong nháy mắt giống như dòng suối chảy tìm được biển lớn (không phải sông ra biển mà là suối ra biển mới kinh, tác giả YY quá), kinh mạch lại mở rộng lần nữa, năng lượng mênh mông, mãnh liệt hội tụ thành sông lớn tràn vào trong đan điền, năng lượng ngưng tụ lại không ngừng cải tạo thân thể Đường Yên.
Da thịt trắng noãn trơn bóng của Đường Yên không phát ra tiếng “răng rắc”, lôi điện giống như một lớp áo giáp bao quanh Đường Yên. Năng lượng không ngừng tăng lên, trực tiếp phá tan rào chắn cấp bảy, cấp bảy sơ cấp, cấp bảy trung cấp, cấp bảy cao cấp... Cuối cùng đóa hoa sen máu phóng ra một luồng năng lượng phá tan lá chắn cấp tám giúp Đường Yên bước qua cánh cửa dị năng giả cấp tám. Cuối cùng năng lượng vững vàng đứng lại ở cấp tám trung cấp, trong nháy mắt tinh hạch và huyết hạch phủ kín đáy hồ đã biết mất, đóa hoa sen máu lóa mắt cũng héo rũ không ít. Cánh hoa sen cuộn lại, chìm vào trong hồ nước.
Đường Yên cảm thấy cả người sảng khoái, mệt mỏi trong khoảng thời gian này đều biến mất. Toàn bộ thân thể dư thừa năng lượng, cảm giác thật giống lúc như vừa mới thức tỉnh dị năng. Đường Yên chậm rãi mở mắt ra, yên lặng cảm thụ kinh mạch rộng lớn trong người và vùng đan điền mênh mông như biển lớn.
“Cấp tám trung cấp...” Đường Yên chấn động không thôi, vui sướng cảm nhận năng lượng đang chảy siết trong kinh mạch. Khó trách thân thể lại cảm thấy thoải mái như vậy, không nghĩ việc đè nèn dị năng trong trong kinh mạch lại khiến cô trực tiếp vượt qua cấp bảy bước vào cánh cửa dị năng giả cấp tám. Thật sự là không thể tưởng tượng được! Lúc này Đường Yên có cảm giác như minh đang mơ nhưng rốt cuộc cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn nên rất nhanh Đường Yên đã bình tĩnh lại. Cô đứng dậy nhìn xung quanh hồ nước thì phát hiện hoa sen máu vốn rất chói mắt lại héo rũ chìm vào đáy hồ và tinh hạch và huyết hạch dưới đáy hồ đều biến mất.
“Chẳng lẽ đều bị mình hấp thu?” Đường Yên suy nghĩ một cách nghiêm túc, khó trách cô có thể vượt qua cấp bảy trực tiếp thăng cấp thành dị năng giả cấp tám trung cấp. Hấp thu nhiều tinh hạch và huyết hạch như vậy nếu không bước vào cấp tám thì quả thật là không còn chỗ nào để nói nữa.
Đường Yên nhanh chóng chỉnh đốn lại suy nghĩ sau đó ra khỏi không gian. Bên ngoài đang chiến đấu rất kịch liệt, giọng nói của Đường Yên cực kì lạnh lùng: “Việt Kỳ, mở lồng băng đi. Tôi thăng cấp thành công rồi!” Sau khi thăng lên cấp tám thì tinh thần lực và cảm giác của cô lại tăng lên, lúc tinh thần lực đảo qua Việt Kỳ thì Đường Yên không nhịn được tán thưởng, rốt cuộc quân khu trung tâm thần bí như thế nào? Sau khi đạt tới cấp tám mà cô vẫn không có cách nào biết được thực lực chân chính Việt Kỳ, điều này chỉ có một khả năng là Việt Kỳ mạnh hơn cô rất nhiều.
Lúc Đường Yên liếc nhìn mọi người đang chiến đấu thì ánh mắt thoáng qua sự kinh ngạc. An Du có thực lực yếu nhất bên Việt Kỳ cũng đã đạt đến lục cấp trung cấp, mạnh nhất là Diệp Quân, cấp bảy trung cấp, Lâm Tam, Lâm Mông chỉ còn một chút nữa là đến cấp bảy trung cấp. An Lộ là dị năng giả không gian, tuy thăng cấp có chút chậm nhưng cũng là lục cấp cao nhất. Thực lực như vậy khó trách đám người bọn họ có thể thoải mái đi lại ở tận thế.
Đường Yên vừa mới xuất hiện thì Việt Kỳ đã lập tức nhận ra, anh nhanh chóng nhảy xuống khỏi lồng băng sau đó vung lên giải trừ lồng băng. Hình như bọn họ Diệp Quân đang chiến đấu cũng cảm nhận được nên đều quay đầu lại nhìn Đường Yên. Sau khi thấy rõ Đường Yên thì sắc mặt lập tức đổi, biểu hiện của An Lộ là khoa trương nhất, anh ta nghẹn họng nhìn trân trối nhìn Đường Yên đứng ở bên cạnh Việt Kỳ, ngay cả việc chiến đấu cũng quên luôn, nếu không phải Diệp Quân nhanh chóng ra tay giúp đỡ thì ít nhất An Lộ cũng mất cánh tay rồi.
So với bọn Diệp Quân thảnh thơi thì đám người Hạ Bác Hoàng, Mô có vẻ quá sức. Dù sao thực lực mạnh nhất trong bọn họ cũng mới chỉ cấp năm cao cấp, lần này số lượng tang thi bình thường trong đàn tang thi không nhiều lắm, Thiểm Thực Giả, Ba Hành Giả là chủ yếu hơn nữa còn có Liệp Sát Giả đang ẩn nấp, có thể ra tay bất cứ lúc nào làm cho cuộc chiến càng trở nên khó lường, Mạnh Lộ chỉ có thể tránh ở phía sau Giang Ly, thỉnh thoảng dùng dị năng đánh lén hai cái tuy nhiên hai người lại phối hợp hết sức ăn ý.
“Diệp Quân, cẩn thận!” Sắc mặt Việt Kỳ lạnh lùng, bóng dáng mạnh mẽ nhanh chóng gia nhập chiến trường. Thanh kiếm bằng băng trong tay vung lên không trung, tay trái dùng dị năng tạo thành một bức tường băng ở trước mặt Diệp Quân.
“Kít...” Tiếng móng vuốt sắc bén của Liệp Sát Giả cào tường băng vang lên trong gió để lại vết tích sâu ba bốn cm. Sau khi nghe thấy tiếng cào chói tai thì sống lưng của tất cả mọi người đều lạnh toát, đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn Liệp Sát Giả đang lui về phía sau, sắc mặt Diệp Quân xanh mét, đưa tay sờ sờ cổ, vừa rồi nếu không có Việt Kỳ phản ứng nhanh thì e rằng đầu anh phải dọn nhà rồi!
Hình thể của con Liệp Sát Giả này không lớn, khoảng bằng đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi nhưng khuôn mặt lại rất lớn, ngoại trừ sắc mặt trắng xanh và cặp mắt ửng đỏ thì những thứ khác hoàn toàn giống hệt con người. Nó nghiêng đầu nhìn chằm chằm đám người Đường Yên sau đó nhếch miệng cười, trên người những nhân loại này có hương vị nó thích, nó rất muốn ăn nên há mồm gào thét đồng thời không hài lòng Việt Kỳ ngăn cản nó. Từ cặp mắt tức giận của nó không khó nhận ra chỉ số thông minh của nó không thấp, hiểu được tránh Việt Kỳ mà ra tay với Diệp Quân.
Nhất thời đầu óc của tất cả mọi người trống rỗng, ngay cả Việt Kỳ cũng sửng sốt rồi thất thần trong phút chốc, nhìn chằm chằm Liệp Sát Giả kỳ lạ trước mặt, so với các Liệp Sát Giả khác thì trí tuệ của con Liệp Sát Giả này cao đến đáng sợ. Thậm chí ngay cả bề ngoài cũng khác nhau khá lớn, nếu cải trang rồi lẫn vào trong đám người thì nếu không cẩn thận rất khó mà phát hiện có gì không thích hợp.
Thấy mọi người ngây người, ánh mắt ửng đỏ của nó lóe lên ánh sáng. Đường Yên lập tức tiến lên ngăn chặn luồng sáng sáng này sau đó vung tay lên dùng tinh thần lực triệt tiêu ánh sáng này đi. Là Liệp Sát Giả hệ tinh thần, có thể không chỉ như thế.
Liệp Sát Giả thấy dị năng của mình không có tác dụng thì lập tức ngẩng đầu lên trời, gào thét một tiếng, đàn tang thi vốn đang yên lặng lại bắt đầu nhốn nháo. Động tác cũng trở nên cuồng bạo và khát máu, tình huống này giống khi đám người Đường Yên tiến vào quân khu trung tâm gặp phải tang thi chuột. Sau khi Liệp Sát Giả gào thét xong thì lập tức biến mất chờ đợi đợt đi săn tiếp theo. Tang thi rất cố chấp với máu thịt nên chắc chắn không dễ dàng buông tha cho bọn họ được!
“Liệp Sát Giả song hệ không gian, tinh thần, mọi người cẩn thận một chút!” Đường Yên thu hồi vũ khí trên cánh tay, lấy kiếm sắc từ trong không gian ra. Quả nhiên dùng kiếm vẫn thuận tay, hơn súng ống lúc chiến đấu một mình thì tốt nhưng khi quần công thì có vẻ có nhiều nhược điểm. Đặc biệt là lúc đang ở trong đàn tang thi thì việc nhắm bắn không thể nghi ngờ là cực kì lãng phí thời gian.
“Giang Ly, sao tự nhiên anh lại tấn công tôi?” Mạnh Lộ lăn một vòng, tránh xa khỏi Giang Ly, ôm cánh tay bị gai đất đâm, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Giang Ly, mới vừa rồi còn tốt đột nhiên Giang Ly xoay người, định đâm gai đất trong tay vào ngực Mạnh Lộ, cũng may Mạnh Lộ cảnh giác cao, nếu là Miêu Trạch thì chỉ sợ bây giờ đã nằm đo đất rồi.
Giang Ly giống như không nghe thấy, dị năng trong tay không ngừng tấn công Mạnh Lộ, mọi người chung quanh đều nhận thấy ra tình huống không được bình thường nên An Lộ ở gần nhất đã đá Giang Ly văng ra ngoài sau đó kéo Mạnh Lộ qua. Sau khi Giang Ly bị đá thì nhanh chóng đứng dậy, lần này đối tượng tấn công lại đổi thành Lâm Mông bên cạnh mình.
“Mau khống chế anh ta!” Đường Yên vung tay lên, tám tia sét trực tiếp biến tang thi ở chung quanh thành tro tàn sau đó cô lập tức quay sang bảo Lâm Mông đừng nương tay, nhanh chóng bắt Giang Ly lại. Vừa rồi cô đã nhận thấy Liệp Sát Giả kia rất kì lạ, dị năng hệ tinh thần là khó đoán nhất, cô đoán rằng dị năng hệ tinh thần của Liệp Sát Giả vừa nãy không phải ảo thuật mà có thể là nhiếp hồn, tuy rằng có chút kì quái nhưng ở tận thế con người đã thức tỉnh dị năng thì chuyện có kì lạ hơn nữa cũng trở nên bình thường.
“Chị Yên, tại sao Giang Ly lại đột nhiên nổi điên vậy? Chẳng lẽ anh ta nhiễm năng lượng ám hệ rồi hả?” Miêu Trạch không nhịn được lên tiếng, cậu nhìn vết thương của Mạnh Lộ sâu tới tận xương thì có thể nhận thấy được vừa rồi Giang Ly không hề nương tay, chắc chắn là đã dốc hết toàn lực tấn công Mạnh Lộ nên mới có thể tạo ra miệng vết thương sâu như vậy.
“Không phải, là do Liệp Sát Giả vừa rồi giở trò quỷ.” Đường Yên cầm kiếm, trầm giọng gọi Lâm Mông qua. Đám người Diệp Quân nhanh chóng vây lại, cảnh giác đàn tang thi đánh lén bốn phía. Mọi người hoảng sợ nhìn Lâm Mông đang khống chế Giang Ly không ngừng nhe răng há miệng muốn tấn công bọn họ, không khí trở nên trầm trọng. Ở tận thế khi chiến đấu điều tối kị nhất là bị đồng đội đâm sau lưng, vì vậy tình huống của Giang Ly làm cho tâm tình mọi người trở nên trầm trọng.
“Dị năng hệ tinh thần rất khác các dị năng khác, cụ thể là gì thì tôi không rõ lắm nhưng tôi từng biết có dị năng giả hệ tinh thần sử dụng ảo thuật, thôi miên, kỳ thực thôi miên chính là nhiếp hồn. Tôi nghi ngờ vừa rồi Liệp Sát Giả kia đã dùng nhiếp hồn với Giang Ly, Giang Ly trúng nhiếp nên mới kỳ lạ như vậy.” Sau khi nói xong thì Đường Yên âm thầm nâng cao tinh thần lực. Cũng may vừa rồi lúc Liệp Sát Giả ra tay cô đã dùng tinh thần lực triệt tiêu dị năng của nó nếu không không cần Liệp Sát Giả ra tay thì đám người kia cũng tự động dâng lăng tinh trong đầu cho Liệp Sát Giả hấp thu.
Đường Yên nói xong thì lập tức quay đầu lại, bắt đầu tìm kiếm tung tích Liệp Sát Giả, nếu thật sự nhiếp hồn thì không giết chết Liệp Sát Giả kia, Giang Ly sẽ không có cách nào tỉnh táo lại được. Không phải cô không muốn dùng tinh thần lực giải trừ nhiếp hồn của Liệp Sát Giả nhưng là tinh thần lực là quá mơ hồ, chỉ cần hơi lơ thì sẽ biến Giang Ly thành một kẻ ngu ngốc.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Sắc mặt Diệp Quân lạnh dần, nhìn đàn tang thi đang chen chúc không ngừng nhào tới, thật đúng là giết mãi không chết!
“Giết chết Liệp Sát Giả sử dụng nhiếp hồn thì anh ta sẽ tỉnh táo lại.” Tinh thần lực của Đường Yên bắn ra bốn phía, sau khi thăng cấp thì rất Đường Yên rất tự tin không có tang thi và thú biến dị nào có thể tránh được sự tra xét của cô. Đột nhiên Đường Yên phát hiện ở vị trí phía say bọn họ hai trăm mét có một nguồn năng lượng tinh thần đang ẩn núp. Nguồn năng lượng này khác hẳn năng lượng xung quanh, trong suốt, không hình dạng.
Khóe miệng Đường Yên hơi cong lên, năng lượng hệ không gian là màu trắng bạc còn năng lượng hệ tinh thần là màu trong suốt. Quả nhiên tang thi biến dị hệ tinh thần này rất cẩn thận, biết sử dụng tang thi khác để tiêu hao dị năng của bọn họ sau đó chờ đến lúc bọn họ mỏi mệt không chịu nổi thì sẽ tung một chiêu lấy mạng!
Đường Yên đang tập trung vào Liệp Sát Giả thì bỗng nhiên tin tức tinh thần lực truyền về từ chỗ cách bọn họ năm trăm mét là một nguồn năng lượng rất cuồng bạo đang ùa tới, nguồn năng lượng này làm cho Đường Yên cảm thấy cực kì lạnh lẽo. Sau khi nhìn kỹ thì sắc mặt của cô lập tức.
“Biển sâu!” Đường Yên nhín mày, lớn tiếng nói với Việt Kỳ: “Mau chóng giải quyết đàn tang thi, biển sâu sắp tới rồi!”
Vốn tưởng rằng biển sâu chỉ chiếm cứ tòa nhà phía bắc của nhà xưởng công nghiệp quân sự, không nghĩ tới bên này cũng có. Rốt cuộc ở căn cứ quân sự dưới đất đã xảy ra chuyện gì? Làm sao có thể xuất hiện nhiều biển sâu như vậy, điều này khiến cô không thể không thận trọng suy xét thực lực và cấp bậc của sâu mẹ.
Lâm Mông nâng tay đánh mạnh vào sau gáy Giang Ly làm cho Giang Ly bất tỉnh. Đám người Diệp Quân ở phía trước nhanh chóng càn quét mở đường, Đường Yên và Việt Kỳ ở phía sau dọn dẹp, Đường Yên tiếc hận liếc nhìn Liệp Sát Giả đang ẩn núp ở phía sau, lần này sợ là không có cơ hội để ra tay. So với Liệp Sát Giả thì uy hiếp của biển sâu lớn hơn, hơn nữa lúc này không rõ tung tích của bọn người Hình Liệt Phong, vì vậy lúc này gây chiến với biển sâu rõ ràng là không thực tế. Vả lại nếu không tiêu diệt được sâu mẹ thì biển sâu sẽ không biến mất, so với lãng phí dị năng thì không bằng tránh đi càng thực tế hơn.
Mọi người dốc toàn lực ra tay, không phí bao nhiêu sức lực đã phá được vòng vây của tang thi sau đó nhanh chóng vọt vào ký túc xá công nhân.
“Mọi người có cảm thấy chỗ này rất kì lạ hay không?” Miêu Trạch không nhịn được lên tiếng sau nhìn xung quanh ký túc xá công nhân đồng thồi rụt cổ lại, sau khi bọn họ xông vào ký túc xá công nhân thì đàn tang thi và biển sâu ở phía sau đều biến mất không thấy!
“Đàn tang thi và biển sâu đều không thấy nữa!” An Du lau cái trán đang đổ mồ hôi lạnh, lúc rút lui thì cô không nhịn được nên quay đầu nhìn trộm phía sau, nhất thời sợ tới mức toàn thân nhũn ra, biển sâu dày đặc sau lưng giống như xuất hiện từ phía chân trời. Ngay cả mặt trời vừa mới ló ra cũng bị biển sâu che mất.
“Mùi rất kì lạ!” Vẻ mặt Việt Kỳ lạnh lùng nhìn xung quanh ký túc xá công nhân, sắc mặt lạnh như băng, cứng rắn như sắt thép. Ký túc xá công nhân ở đây được xây tập trung hơn nữa bây giờ lại là bình minh, kiến trúc như vậy làm cho mặt trời có vẻ như không mọc lên từ đường chân trời khiến mọi thứ thoạt nhìn có vẻ âm trầm lạnh lẽo, trên đất không phải là thi thể đã rữa nát thì cũng là chân tay bị cụt. Tuy nhiên lại không hề có mùi hôi thối tanh tưởi của tang thi.
“Trong này không có tang thi nên không có mùi hôi thối tanh tưởi.” Đường Yên trầm giọng nói. Rất không bình thường, khắp nơi bên trong nhà xưởng đều có tang thi chuột ẩn núp, vì sao chỉ có duy nhất ký túc xá công nhân này lại yên tĩnh như vậy, yên tĩnh một cách kì lạ.
“Đi ra đi!” Việt Kỳ lạnh lẽo quát lên, thanh kiếm bằng băng trong tay chém mạnh về phía ký túc xá bên trái.
Ầm... rầm... Mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất, từ trong góc tối có một đám người chậm rãi đi ra, dẫn đầu chính là Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã, sắc mặt Lưu Thấm Nhã trắng bệch, ánh mắt quỷ dị, vừa gặp đã nhìn chằm chằm Đường Yên, không thèm che giấu sát khí trong mắt, cả người cô ta dựa sát vào Hình Liệt Phong, vẻ mặt cực kì quái dị.
Ánh mắt lạnh lẽo của Việt Kỳ quét một vòng qua đám người Hình Liệt Phong nhưng không không phát hiện được bóng dáng của Phùng Khải Dương, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, so với Hình Liệt Phong thì càng đề phòng tên điên Phùng Khải Dương hơn. Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Mục đích của Hình Liệt Phong rất rõ ràng, hắn muốn căn cứ Thanh Long, muốn đoạt được cả quân khu trung tâm nhưng Phùng Khải Dương lại không phải vậy, Phùng Khải Dương muốn chơi đùa với mọi người hơn nữa hành vi cũng điên cuồng hơn.
Vì buộc Việt Kỳ, Đường Yên tiến vào nhà xưởng công nghiệp quân sự hắn đã không tiếc cho nổ tung đê biển làm nước biển bao phủ toàn bộ núi Mậu Danh chặt đứt đường lui của tất cả mọi người, sau kia đó bọn họ lại liên tiếp bị tang thi và biển sâu tập kích, nếu như thực sự không có bóng dáng Phùng Khải Dương trong những chuyện này thì quỷ cũng không tin.
“Yên Nhi, đã lâu không gặp!” Lưu Thấm Nhã tỏ vẻ yếu đuối nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh nhìn Đường Yên giống như hận không thể nuốt sống Đường Yên, tay cô ta chạm vào vết sẹo trên cổ, giọng nói trong trẻo mang theo độc ác: “Lần này nói thế nào thì chị cũng phải cảm ơn Yên Nhi một phen, em xem, vì muốn chào đón bọn em đến nên chị đã cố ý chuẩn bị cho bọn em một món quà lớn đấy!”
Từ trước đến nay Lưu Thấm Nhã rất giỏi phát huy sở trường của mình đến mức tận cùng, rõ ràng là lời nói rất ác độc nhưng từ miệng của cô ta lại biến thành lời cảm ơn làm xúc động lòng người. Khuôn mặt yếu đuối, cả người lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu rất dễ dàng kích thích ý muốn bảo vệ của người khác. Không ít ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, nếu như nói Đường Yên là một cây hoa hồng kiêu ngạo có gai thì Lưu Thấm Nhã là một gốc phong lan trong sơn cốc yên tĩnh.
“Lưu Thấm Nhã, cần gì phải giả mù sa mưa, mày không thấy nhàm chán sao?” Đường Yên hơi nhíu mày, lúc này cô đang mặc quân phục, cả người tản ra khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị. Khuôn mặt xinh đẹp sắc bén bất khuất làm cho người ta bất giác ngoái nhìn.
“Yên Nhi thật biết nói đùa.” Lưu Thấm Nhã cười khẽ sau đó vung tay lên, lưỡi dao nước từ bốn phương tám hướng bay thẳng về phía Đường Yên. Hành động rất sắc bén bá đạo hoàn toàn không giống vẻ yếu đuối của Lưu Thấm Nhã.
Bóng dáng Đường Yên lóe lên, cô rút kiếm ra khỏi vỏ, gọn gàng tránh thoát lưỡi dao nước mà Lưu Thấm Nhã phóng tới. Đáy mắt cô hiện lên kinh ngạc, không ngờ thực lực của Lưu Thấm Nhã lại tăng nhanh như vậy. Lưu Thấm Nhã vừa ra tay thì Đường Yên đã nhận ra cô ta mạnh hơn rất nhiều đồng thời cô cũng phát hiện thực lực của đám người bên cạnh Hình Liệt Phong không yếu, thấp nhất cũng là dị năng giả cấp năm.
Lúc còn ở căn cứ Thanh Long thig Hình Liệt Phong nhiều nhất cũng chỉ là cấp năm cao nhất mà thôi nhưng hiện giờ lại là cấp tám trung cấp giống cô. Điều này vượt xa dự tính của Đường Yên. Cô có thể thăng cấp nhanh như vậy là do may mắn có không gian tồn tại, có hồ nước trong không gian hỗ trợ nên cô có thể thuận lời hấp thu tất cả các loại tinh hạch và huyết hạch nhưng đám người Hình Liệt Phong vào cái gì mà có thể thăng cấp nhanh như vậy? Ngay cả Lưu Thấm Nhã cũng đã thăng cấp trở thành dị năng giả cấp bảy cấp cao, chẳng lẽ hào quang của nhân vật chính thật sự lợi hại như vậy! Rõ ràng mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều, vì sao đám người Lưu Thấm Nhã vẫn giống như con gián đánh không chết, cô rất vất vả mới đạp xuống thì chỉ cách đoạn thời gian lại đã sinh long hoạt hổ trở lại.
Đường Yên xoa nhẹ cái trán đau nhức, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng ai bảo hào quang của người ta quá lớn... Đạp lâu như vậy mà vẫn không chết khiến khóe miệng Đường Yên giật giật mấy cái.
Thấy Đường Yên linh hoạt tránh đi lưỡi dao nước, sát ý trong mắt Lưu Thấm Nhã càng sâu, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau sau đó cùng tỏ vẻ khinh thường rồi dời đi.
“Rác rưởi!” Đột nhiên Đường Yên luôn lạnh lùng lại nở một nụ cười khẽ với Lưu Thấm Nhã.
Từ khi đèn đường sáng lên thì tiếng gào thét của đàn tang thi không ngừng vang lên: “Gào gào...” Trong tiếng gào thét thể hiện khát vọng và cố chấp với máu thịt. Có thể là do sự khác thường của nhà xưởng công nghiệp quân sự nên cho dù là tang thi bình thường thì tay chân cũng rất linh hoạt chứ đừng nói đến Thiểm Thực Giả, Ba Hành Giả, động tác của bọn nó cực kì nhanh nhẹn, có thể so với dị năng giả tốc độ cấp hai.
Bỗng nhiên ánh mắt Việt Kỳ lóe lên, có chút do dự nhìn người đang ở trong lồng băng, con ngươi đen thâm thúy xẹt qua một chút suy nghĩ sâu xa. Lúc Đường Yên nhận ra có một nguồn năng lượng đang dao động thì lập tức hiểu được mình sắp lên cấp! Cô cảm nhận được hành động của Việt Kỳ nên không hề do dự dùng ảo thuật tiến vào không gian. Năng lượng cần để thăng cấp nhiều gấp đôi bình thường, cô tuyệt đối không thể để lộ chuyện này được nhưng Đường Yên không hề biết khoảnh khắc cô biến mất thì Việt Kỳ đứng ở phía trên lồng băng đã nhận ra. (Có ai hiểu chỗ này không, Đường Yên dùng ảo thuật tạo một ĐY khác đứng ở trong lồng băng còn mình thì vào không gian)
Sau khi tiến vào không gian thì Đường Yên nhanh chóng chìm xuống đáy hồ, khác với mấy lần trước thăng cấp cô đều bất tỉnh thì lần này Đường Yên cảm nhận được năng lượng đang tăng lên trong kinh mạch rất rõ ràng, cô im lặng liếc nhìn hoa sen máu ở giữa trong hồ sau đó đột nhiên giật mình. Đóa hoa sen máu ở trong hồ nước đã nở rộ, cánh hoa lay động, càng thêm lóa mắt hơn trước kia. Cánh hoa sen màu đỏ tản ra mùi hương ngào ngạt, kích thước cũng lớn gấp đôi.
“Sao lại thế này?” Đường Yên quay đầu lại, tầm mắt chợt dừng lại ở đáy hồ thì thấy dưới đáy hồ có một lớp tinh hạch và huyết hạch trong suốt. Sắc mặt Đường Yên thay đổi, bất chấp đang ở thời điểm thăng cấp dùng tinh thần lực tra xét đống tinh hạch, huyết hạch dự trữ thì thấy hơn một nửa tinh hạch, huyết hạch trong hai rương gỗ đã biến mất! Tầm mắt Đường Yên dừng lại ở đóa hoa sen máu đang lay động theo gió, trong lòng đột nhiên xuất hiện suy nghĩ chẳng lẽ tinh hạch và huyết hạch xuất hiện dưới đáy hồ là do đóa hoa sen máu này làm?
Phải biết rằng hơn phân nửa huyết hạch, tinh hạch trong rương đó đã bị nhiễm năng lượng ám hệ, Việt Kỳ đã nói rõ năng lượng ám hệ rất nguy hiểm nên tất cả tinh hạch và huyết hạch thu được dọc đường đều do Đường Yên cất giữ. Lúc trước để ngăn ngừa các tinh hạch và huyết hạch khác bị lây năng lượng ám hệ thì Đường Yên đã cố ý tách hai loại ra. Lúc này Đường Yên liếc nhìn tinh hạch và huyết hạch đã khôi phục trong suốt ở dưới đáy hồ, chẳng lẽ hồ nước còn có công hiệu tiến hóa?
“Lúc trở về phải nói Bác Dương nghiên cứu mới được.” Đường Yên nhìn chằm chằm hồ nước trong suốt thấy đáy và nghĩ lúc trở về căn cứ Thanh Long phải lấy một chút nước trong hồ nước ở không gian cho Bác Dương nghiên cứu để xem có thể tìm ra biện pháp khắc chế năng lượng ám hệ hay không.
Không đợi Đường Yên suy nghĩ cẩn thận thì trong nháy mắt năng lượng trong kinh mạch đã tăng vọt, năng lượng quá dữ dội đánh thẳng vào khiến trong khoảng thời gian ngắn Đường Yên không còn tâm tư để suy nghĩ chuyện khác nữa. Lúc Đường Yên nhắm mắt dốc toàn lực để phá vỡ lá chắn thì nước trong hồ sôi lên sùng sục, tinh hạch và huyết hạch chìm ở đáy hồ vây Đường Yên lại. Thỉnh thoảng đóa hoa sen máu ở giữa hồ lại phóng ra từng vòng năng lượng, rất nhanh năng lượng đã bao phủ cả hồ nước, hình thành một không gian kín.
Lục cấp trung cấp, lục cấp cao cấp, lục cấp cao nhất... Khuôn mặt Đường Yên đang ở giữa hồ rất bình thản, tốc độ thăng cấp càng lúc càng nhanh. Đột nhiên kinh mạch trong cơ thể truyền ra một tiếng giòn vang, trong nháy mắt giống như dòng suối chảy tìm được biển lớn (không phải sông ra biển mà là suối ra biển mới kinh, tác giả YY quá), kinh mạch lại mở rộng lần nữa, năng lượng mênh mông, mãnh liệt hội tụ thành sông lớn tràn vào trong đan điền, năng lượng ngưng tụ lại không ngừng cải tạo thân thể Đường Yên.
Da thịt trắng noãn trơn bóng của Đường Yên không phát ra tiếng “răng rắc”, lôi điện giống như một lớp áo giáp bao quanh Đường Yên. Năng lượng không ngừng tăng lên, trực tiếp phá tan rào chắn cấp bảy, cấp bảy sơ cấp, cấp bảy trung cấp, cấp bảy cao cấp... Cuối cùng đóa hoa sen máu phóng ra một luồng năng lượng phá tan lá chắn cấp tám giúp Đường Yên bước qua cánh cửa dị năng giả cấp tám. Cuối cùng năng lượng vững vàng đứng lại ở cấp tám trung cấp, trong nháy mắt tinh hạch và huyết hạch phủ kín đáy hồ đã biết mất, đóa hoa sen máu lóa mắt cũng héo rũ không ít. Cánh hoa sen cuộn lại, chìm vào trong hồ nước.
Đường Yên cảm thấy cả người sảng khoái, mệt mỏi trong khoảng thời gian này đều biến mất. Toàn bộ thân thể dư thừa năng lượng, cảm giác thật giống lúc như vừa mới thức tỉnh dị năng. Đường Yên chậm rãi mở mắt ra, yên lặng cảm thụ kinh mạch rộng lớn trong người và vùng đan điền mênh mông như biển lớn.
“Cấp tám trung cấp...” Đường Yên chấn động không thôi, vui sướng cảm nhận năng lượng đang chảy siết trong kinh mạch. Khó trách thân thể lại cảm thấy thoải mái như vậy, không nghĩ việc đè nèn dị năng trong trong kinh mạch lại khiến cô trực tiếp vượt qua cấp bảy bước vào cánh cửa dị năng giả cấp tám. Thật sự là không thể tưởng tượng được! Lúc này Đường Yên có cảm giác như minh đang mơ nhưng rốt cuộc cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn nên rất nhanh Đường Yên đã bình tĩnh lại. Cô đứng dậy nhìn xung quanh hồ nước thì phát hiện hoa sen máu vốn rất chói mắt lại héo rũ chìm vào đáy hồ và tinh hạch và huyết hạch dưới đáy hồ đều biến mất.
“Chẳng lẽ đều bị mình hấp thu?” Đường Yên suy nghĩ một cách nghiêm túc, khó trách cô có thể vượt qua cấp bảy trực tiếp thăng cấp thành dị năng giả cấp tám trung cấp. Hấp thu nhiều tinh hạch và huyết hạch như vậy nếu không bước vào cấp tám thì quả thật là không còn chỗ nào để nói nữa.
Đường Yên nhanh chóng chỉnh đốn lại suy nghĩ sau đó ra khỏi không gian. Bên ngoài đang chiến đấu rất kịch liệt, giọng nói của Đường Yên cực kì lạnh lùng: “Việt Kỳ, mở lồng băng đi. Tôi thăng cấp thành công rồi!” Sau khi thăng lên cấp tám thì tinh thần lực và cảm giác của cô lại tăng lên, lúc tinh thần lực đảo qua Việt Kỳ thì Đường Yên không nhịn được tán thưởng, rốt cuộc quân khu trung tâm thần bí như thế nào? Sau khi đạt tới cấp tám mà cô vẫn không có cách nào biết được thực lực chân chính Việt Kỳ, điều này chỉ có một khả năng là Việt Kỳ mạnh hơn cô rất nhiều.
Lúc Đường Yên liếc nhìn mọi người đang chiến đấu thì ánh mắt thoáng qua sự kinh ngạc. An Du có thực lực yếu nhất bên Việt Kỳ cũng đã đạt đến lục cấp trung cấp, mạnh nhất là Diệp Quân, cấp bảy trung cấp, Lâm Tam, Lâm Mông chỉ còn một chút nữa là đến cấp bảy trung cấp. An Lộ là dị năng giả không gian, tuy thăng cấp có chút chậm nhưng cũng là lục cấp cao nhất. Thực lực như vậy khó trách đám người bọn họ có thể thoải mái đi lại ở tận thế.
Đường Yên vừa mới xuất hiện thì Việt Kỳ đã lập tức nhận ra, anh nhanh chóng nhảy xuống khỏi lồng băng sau đó vung lên giải trừ lồng băng. Hình như bọn họ Diệp Quân đang chiến đấu cũng cảm nhận được nên đều quay đầu lại nhìn Đường Yên. Sau khi thấy rõ Đường Yên thì sắc mặt lập tức đổi, biểu hiện của An Lộ là khoa trương nhất, anh ta nghẹn họng nhìn trân trối nhìn Đường Yên đứng ở bên cạnh Việt Kỳ, ngay cả việc chiến đấu cũng quên luôn, nếu không phải Diệp Quân nhanh chóng ra tay giúp đỡ thì ít nhất An Lộ cũng mất cánh tay rồi.
So với bọn Diệp Quân thảnh thơi thì đám người Hạ Bác Hoàng, Mô có vẻ quá sức. Dù sao thực lực mạnh nhất trong bọn họ cũng mới chỉ cấp năm cao cấp, lần này số lượng tang thi bình thường trong đàn tang thi không nhiều lắm, Thiểm Thực Giả, Ba Hành Giả là chủ yếu hơn nữa còn có Liệp Sát Giả đang ẩn nấp, có thể ra tay bất cứ lúc nào làm cho cuộc chiến càng trở nên khó lường, Mạnh Lộ chỉ có thể tránh ở phía sau Giang Ly, thỉnh thoảng dùng dị năng đánh lén hai cái tuy nhiên hai người lại phối hợp hết sức ăn ý.
“Diệp Quân, cẩn thận!” Sắc mặt Việt Kỳ lạnh lùng, bóng dáng mạnh mẽ nhanh chóng gia nhập chiến trường. Thanh kiếm bằng băng trong tay vung lên không trung, tay trái dùng dị năng tạo thành một bức tường băng ở trước mặt Diệp Quân.
“Kít...” Tiếng móng vuốt sắc bén của Liệp Sát Giả cào tường băng vang lên trong gió để lại vết tích sâu ba bốn cm. Sau khi nghe thấy tiếng cào chói tai thì sống lưng của tất cả mọi người đều lạnh toát, đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn Liệp Sát Giả đang lui về phía sau, sắc mặt Diệp Quân xanh mét, đưa tay sờ sờ cổ, vừa rồi nếu không có Việt Kỳ phản ứng nhanh thì e rằng đầu anh phải dọn nhà rồi!
Hình thể của con Liệp Sát Giả này không lớn, khoảng bằng đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi nhưng khuôn mặt lại rất lớn, ngoại trừ sắc mặt trắng xanh và cặp mắt ửng đỏ thì những thứ khác hoàn toàn giống hệt con người. Nó nghiêng đầu nhìn chằm chằm đám người Đường Yên sau đó nhếch miệng cười, trên người những nhân loại này có hương vị nó thích, nó rất muốn ăn nên há mồm gào thét đồng thời không hài lòng Việt Kỳ ngăn cản nó. Từ cặp mắt tức giận của nó không khó nhận ra chỉ số thông minh của nó không thấp, hiểu được tránh Việt Kỳ mà ra tay với Diệp Quân.
Nhất thời đầu óc của tất cả mọi người trống rỗng, ngay cả Việt Kỳ cũng sửng sốt rồi thất thần trong phút chốc, nhìn chằm chằm Liệp Sát Giả kỳ lạ trước mặt, so với các Liệp Sát Giả khác thì trí tuệ của con Liệp Sát Giả này cao đến đáng sợ. Thậm chí ngay cả bề ngoài cũng khác nhau khá lớn, nếu cải trang rồi lẫn vào trong đám người thì nếu không cẩn thận rất khó mà phát hiện có gì không thích hợp.
Thấy mọi người ngây người, ánh mắt ửng đỏ của nó lóe lên ánh sáng. Đường Yên lập tức tiến lên ngăn chặn luồng sáng sáng này sau đó vung tay lên dùng tinh thần lực triệt tiêu ánh sáng này đi. Là Liệp Sát Giả hệ tinh thần, có thể không chỉ như thế.
Liệp Sát Giả thấy dị năng của mình không có tác dụng thì lập tức ngẩng đầu lên trời, gào thét một tiếng, đàn tang thi vốn đang yên lặng lại bắt đầu nhốn nháo. Động tác cũng trở nên cuồng bạo và khát máu, tình huống này giống khi đám người Đường Yên tiến vào quân khu trung tâm gặp phải tang thi chuột. Sau khi Liệp Sát Giả gào thét xong thì lập tức biến mất chờ đợi đợt đi săn tiếp theo. Tang thi rất cố chấp với máu thịt nên chắc chắn không dễ dàng buông tha cho bọn họ được!
“Liệp Sát Giả song hệ không gian, tinh thần, mọi người cẩn thận một chút!” Đường Yên thu hồi vũ khí trên cánh tay, lấy kiếm sắc từ trong không gian ra. Quả nhiên dùng kiếm vẫn thuận tay, hơn súng ống lúc chiến đấu một mình thì tốt nhưng khi quần công thì có vẻ có nhiều nhược điểm. Đặc biệt là lúc đang ở trong đàn tang thi thì việc nhắm bắn không thể nghi ngờ là cực kì lãng phí thời gian.
“Giang Ly, sao tự nhiên anh lại tấn công tôi?” Mạnh Lộ lăn một vòng, tránh xa khỏi Giang Ly, ôm cánh tay bị gai đất đâm, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Giang Ly, mới vừa rồi còn tốt đột nhiên Giang Ly xoay người, định đâm gai đất trong tay vào ngực Mạnh Lộ, cũng may Mạnh Lộ cảnh giác cao, nếu là Miêu Trạch thì chỉ sợ bây giờ đã nằm đo đất rồi.
Giang Ly giống như không nghe thấy, dị năng trong tay không ngừng tấn công Mạnh Lộ, mọi người chung quanh đều nhận thấy ra tình huống không được bình thường nên An Lộ ở gần nhất đã đá Giang Ly văng ra ngoài sau đó kéo Mạnh Lộ qua. Sau khi Giang Ly bị đá thì nhanh chóng đứng dậy, lần này đối tượng tấn công lại đổi thành Lâm Mông bên cạnh mình.
“Mau khống chế anh ta!” Đường Yên vung tay lên, tám tia sét trực tiếp biến tang thi ở chung quanh thành tro tàn sau đó cô lập tức quay sang bảo Lâm Mông đừng nương tay, nhanh chóng bắt Giang Ly lại. Vừa rồi cô đã nhận thấy Liệp Sát Giả kia rất kì lạ, dị năng hệ tinh thần là khó đoán nhất, cô đoán rằng dị năng hệ tinh thần của Liệp Sát Giả vừa nãy không phải ảo thuật mà có thể là nhiếp hồn, tuy rằng có chút kì quái nhưng ở tận thế con người đã thức tỉnh dị năng thì chuyện có kì lạ hơn nữa cũng trở nên bình thường.
“Chị Yên, tại sao Giang Ly lại đột nhiên nổi điên vậy? Chẳng lẽ anh ta nhiễm năng lượng ám hệ rồi hả?” Miêu Trạch không nhịn được lên tiếng, cậu nhìn vết thương của Mạnh Lộ sâu tới tận xương thì có thể nhận thấy được vừa rồi Giang Ly không hề nương tay, chắc chắn là đã dốc hết toàn lực tấn công Mạnh Lộ nên mới có thể tạo ra miệng vết thương sâu như vậy.
“Không phải, là do Liệp Sát Giả vừa rồi giở trò quỷ.” Đường Yên cầm kiếm, trầm giọng gọi Lâm Mông qua. Đám người Diệp Quân nhanh chóng vây lại, cảnh giác đàn tang thi đánh lén bốn phía. Mọi người hoảng sợ nhìn Lâm Mông đang khống chế Giang Ly không ngừng nhe răng há miệng muốn tấn công bọn họ, không khí trở nên trầm trọng. Ở tận thế khi chiến đấu điều tối kị nhất là bị đồng đội đâm sau lưng, vì vậy tình huống của Giang Ly làm cho tâm tình mọi người trở nên trầm trọng.
“Dị năng hệ tinh thần rất khác các dị năng khác, cụ thể là gì thì tôi không rõ lắm nhưng tôi từng biết có dị năng giả hệ tinh thần sử dụng ảo thuật, thôi miên, kỳ thực thôi miên chính là nhiếp hồn. Tôi nghi ngờ vừa rồi Liệp Sát Giả kia đã dùng nhiếp hồn với Giang Ly, Giang Ly trúng nhiếp nên mới kỳ lạ như vậy.” Sau khi nói xong thì Đường Yên âm thầm nâng cao tinh thần lực. Cũng may vừa rồi lúc Liệp Sát Giả ra tay cô đã dùng tinh thần lực triệt tiêu dị năng của nó nếu không không cần Liệp Sát Giả ra tay thì đám người kia cũng tự động dâng lăng tinh trong đầu cho Liệp Sát Giả hấp thu.
Đường Yên nói xong thì lập tức quay đầu lại, bắt đầu tìm kiếm tung tích Liệp Sát Giả, nếu thật sự nhiếp hồn thì không giết chết Liệp Sát Giả kia, Giang Ly sẽ không có cách nào tỉnh táo lại được. Không phải cô không muốn dùng tinh thần lực giải trừ nhiếp hồn của Liệp Sát Giả nhưng là tinh thần lực là quá mơ hồ, chỉ cần hơi lơ thì sẽ biến Giang Ly thành một kẻ ngu ngốc.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Sắc mặt Diệp Quân lạnh dần, nhìn đàn tang thi đang chen chúc không ngừng nhào tới, thật đúng là giết mãi không chết!
“Giết chết Liệp Sát Giả sử dụng nhiếp hồn thì anh ta sẽ tỉnh táo lại.” Tinh thần lực của Đường Yên bắn ra bốn phía, sau khi thăng cấp thì rất Đường Yên rất tự tin không có tang thi và thú biến dị nào có thể tránh được sự tra xét của cô. Đột nhiên Đường Yên phát hiện ở vị trí phía say bọn họ hai trăm mét có một nguồn năng lượng tinh thần đang ẩn núp. Nguồn năng lượng này khác hẳn năng lượng xung quanh, trong suốt, không hình dạng.
Khóe miệng Đường Yên hơi cong lên, năng lượng hệ không gian là màu trắng bạc còn năng lượng hệ tinh thần là màu trong suốt. Quả nhiên tang thi biến dị hệ tinh thần này rất cẩn thận, biết sử dụng tang thi khác để tiêu hao dị năng của bọn họ sau đó chờ đến lúc bọn họ mỏi mệt không chịu nổi thì sẽ tung một chiêu lấy mạng!
Đường Yên đang tập trung vào Liệp Sát Giả thì bỗng nhiên tin tức tinh thần lực truyền về từ chỗ cách bọn họ năm trăm mét là một nguồn năng lượng rất cuồng bạo đang ùa tới, nguồn năng lượng này làm cho Đường Yên cảm thấy cực kì lạnh lẽo. Sau khi nhìn kỹ thì sắc mặt của cô lập tức.
“Biển sâu!” Đường Yên nhín mày, lớn tiếng nói với Việt Kỳ: “Mau chóng giải quyết đàn tang thi, biển sâu sắp tới rồi!”
Vốn tưởng rằng biển sâu chỉ chiếm cứ tòa nhà phía bắc của nhà xưởng công nghiệp quân sự, không nghĩ tới bên này cũng có. Rốt cuộc ở căn cứ quân sự dưới đất đã xảy ra chuyện gì? Làm sao có thể xuất hiện nhiều biển sâu như vậy, điều này khiến cô không thể không thận trọng suy xét thực lực và cấp bậc của sâu mẹ.
Lâm Mông nâng tay đánh mạnh vào sau gáy Giang Ly làm cho Giang Ly bất tỉnh. Đám người Diệp Quân ở phía trước nhanh chóng càn quét mở đường, Đường Yên và Việt Kỳ ở phía sau dọn dẹp, Đường Yên tiếc hận liếc nhìn Liệp Sát Giả đang ẩn núp ở phía sau, lần này sợ là không có cơ hội để ra tay. So với Liệp Sát Giả thì uy hiếp của biển sâu lớn hơn, hơn nữa lúc này không rõ tung tích của bọn người Hình Liệt Phong, vì vậy lúc này gây chiến với biển sâu rõ ràng là không thực tế. Vả lại nếu không tiêu diệt được sâu mẹ thì biển sâu sẽ không biến mất, so với lãng phí dị năng thì không bằng tránh đi càng thực tế hơn.
Mọi người dốc toàn lực ra tay, không phí bao nhiêu sức lực đã phá được vòng vây của tang thi sau đó nhanh chóng vọt vào ký túc xá công nhân.
“Mọi người có cảm thấy chỗ này rất kì lạ hay không?” Miêu Trạch không nhịn được lên tiếng sau nhìn xung quanh ký túc xá công nhân đồng thồi rụt cổ lại, sau khi bọn họ xông vào ký túc xá công nhân thì đàn tang thi và biển sâu ở phía sau đều biến mất không thấy!
“Đàn tang thi và biển sâu đều không thấy nữa!” An Du lau cái trán đang đổ mồ hôi lạnh, lúc rút lui thì cô không nhịn được nên quay đầu nhìn trộm phía sau, nhất thời sợ tới mức toàn thân nhũn ra, biển sâu dày đặc sau lưng giống như xuất hiện từ phía chân trời. Ngay cả mặt trời vừa mới ló ra cũng bị biển sâu che mất.
“Mùi rất kì lạ!” Vẻ mặt Việt Kỳ lạnh lùng nhìn xung quanh ký túc xá công nhân, sắc mặt lạnh như băng, cứng rắn như sắt thép. Ký túc xá công nhân ở đây được xây tập trung hơn nữa bây giờ lại là bình minh, kiến trúc như vậy làm cho mặt trời có vẻ như không mọc lên từ đường chân trời khiến mọi thứ thoạt nhìn có vẻ âm trầm lạnh lẽo, trên đất không phải là thi thể đã rữa nát thì cũng là chân tay bị cụt. Tuy nhiên lại không hề có mùi hôi thối tanh tưởi của tang thi.
“Trong này không có tang thi nên không có mùi hôi thối tanh tưởi.” Đường Yên trầm giọng nói. Rất không bình thường, khắp nơi bên trong nhà xưởng đều có tang thi chuột ẩn núp, vì sao chỉ có duy nhất ký túc xá công nhân này lại yên tĩnh như vậy, yên tĩnh một cách kì lạ.
“Đi ra đi!” Việt Kỳ lạnh lẽo quát lên, thanh kiếm bằng băng trong tay chém mạnh về phía ký túc xá bên trái.
Ầm... rầm... Mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất, từ trong góc tối có một đám người chậm rãi đi ra, dẫn đầu chính là Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã, sắc mặt Lưu Thấm Nhã trắng bệch, ánh mắt quỷ dị, vừa gặp đã nhìn chằm chằm Đường Yên, không thèm che giấu sát khí trong mắt, cả người cô ta dựa sát vào Hình Liệt Phong, vẻ mặt cực kì quái dị.
Ánh mắt lạnh lẽo của Việt Kỳ quét một vòng qua đám người Hình Liệt Phong nhưng không không phát hiện được bóng dáng của Phùng Khải Dương, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, so với Hình Liệt Phong thì càng đề phòng tên điên Phùng Khải Dương hơn. Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Mục đích của Hình Liệt Phong rất rõ ràng, hắn muốn căn cứ Thanh Long, muốn đoạt được cả quân khu trung tâm nhưng Phùng Khải Dương lại không phải vậy, Phùng Khải Dương muốn chơi đùa với mọi người hơn nữa hành vi cũng điên cuồng hơn.
Vì buộc Việt Kỳ, Đường Yên tiến vào nhà xưởng công nghiệp quân sự hắn đã không tiếc cho nổ tung đê biển làm nước biển bao phủ toàn bộ núi Mậu Danh chặt đứt đường lui của tất cả mọi người, sau kia đó bọn họ lại liên tiếp bị tang thi và biển sâu tập kích, nếu như thực sự không có bóng dáng Phùng Khải Dương trong những chuyện này thì quỷ cũng không tin.
“Yên Nhi, đã lâu không gặp!” Lưu Thấm Nhã tỏ vẻ yếu đuối nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh nhìn Đường Yên giống như hận không thể nuốt sống Đường Yên, tay cô ta chạm vào vết sẹo trên cổ, giọng nói trong trẻo mang theo độc ác: “Lần này nói thế nào thì chị cũng phải cảm ơn Yên Nhi một phen, em xem, vì muốn chào đón bọn em đến nên chị đã cố ý chuẩn bị cho bọn em một món quà lớn đấy!”
Từ trước đến nay Lưu Thấm Nhã rất giỏi phát huy sở trường của mình đến mức tận cùng, rõ ràng là lời nói rất ác độc nhưng từ miệng của cô ta lại biến thành lời cảm ơn làm xúc động lòng người. Khuôn mặt yếu đuối, cả người lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu rất dễ dàng kích thích ý muốn bảo vệ của người khác. Không ít ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, nếu như nói Đường Yên là một cây hoa hồng kiêu ngạo có gai thì Lưu Thấm Nhã là một gốc phong lan trong sơn cốc yên tĩnh.
“Lưu Thấm Nhã, cần gì phải giả mù sa mưa, mày không thấy nhàm chán sao?” Đường Yên hơi nhíu mày, lúc này cô đang mặc quân phục, cả người tản ra khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị. Khuôn mặt xinh đẹp sắc bén bất khuất làm cho người ta bất giác ngoái nhìn.
“Yên Nhi thật biết nói đùa.” Lưu Thấm Nhã cười khẽ sau đó vung tay lên, lưỡi dao nước từ bốn phương tám hướng bay thẳng về phía Đường Yên. Hành động rất sắc bén bá đạo hoàn toàn không giống vẻ yếu đuối của Lưu Thấm Nhã.
Bóng dáng Đường Yên lóe lên, cô rút kiếm ra khỏi vỏ, gọn gàng tránh thoát lưỡi dao nước mà Lưu Thấm Nhã phóng tới. Đáy mắt cô hiện lên kinh ngạc, không ngờ thực lực của Lưu Thấm Nhã lại tăng nhanh như vậy. Lưu Thấm Nhã vừa ra tay thì Đường Yên đã nhận ra cô ta mạnh hơn rất nhiều đồng thời cô cũng phát hiện thực lực của đám người bên cạnh Hình Liệt Phong không yếu, thấp nhất cũng là dị năng giả cấp năm.
Lúc còn ở căn cứ Thanh Long thig Hình Liệt Phong nhiều nhất cũng chỉ là cấp năm cao nhất mà thôi nhưng hiện giờ lại là cấp tám trung cấp giống cô. Điều này vượt xa dự tính của Đường Yên. Cô có thể thăng cấp nhanh như vậy là do may mắn có không gian tồn tại, có hồ nước trong không gian hỗ trợ nên cô có thể thuận lời hấp thu tất cả các loại tinh hạch và huyết hạch nhưng đám người Hình Liệt Phong vào cái gì mà có thể thăng cấp nhanh như vậy? Ngay cả Lưu Thấm Nhã cũng đã thăng cấp trở thành dị năng giả cấp bảy cấp cao, chẳng lẽ hào quang của nhân vật chính thật sự lợi hại như vậy! Rõ ràng mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều, vì sao đám người Lưu Thấm Nhã vẫn giống như con gián đánh không chết, cô rất vất vả mới đạp xuống thì chỉ cách đoạn thời gian lại đã sinh long hoạt hổ trở lại.
Đường Yên xoa nhẹ cái trán đau nhức, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng ai bảo hào quang của người ta quá lớn... Đạp lâu như vậy mà vẫn không chết khiến khóe miệng Đường Yên giật giật mấy cái.
Thấy Đường Yên linh hoạt tránh đi lưỡi dao nước, sát ý trong mắt Lưu Thấm Nhã càng sâu, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau sau đó cùng tỏ vẻ khinh thường rồi dời đi.
“Rác rưởi!” Đột nhiên Đường Yên luôn lạnh lùng lại nở một nụ cười khẽ với Lưu Thấm Nhã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook