Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế
-
Chương 57
“Hiện tại cô định làm như thế nào?” Giang Ly nhìn Hạ Dĩnh đang xụi lơ trên mặt đất, khi thấy sắc mặt cô tái nhợt thì đột nhiên có chút đau lòng vì vậy anh tiến lên đỡ Hạ Dĩnh đứng dậy, động tác rất nhẹ nhàng.
Khi nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt Đường Yên thay đổi, trong mắt bay xẹt qua vẻ kinh ngạc. Nhìn thấy ánh mắt dò xét của Đường Yên thì khóe miệng Giang Ly giật giật, xấu hổ rút cái tay đang đỡ Hạ Dĩnh sau đó im lặng lui về sau hai bước, ra vẻ thoải mái ho hai tiếng nhưng ánh mắt lại né tránh Miêu Trạch và Mạnh Lộ đang dùng ánh mắt để trêu chọc mình.
“Khụ khụ...”
Nhìn vẻ mặt Hạ Dĩnh có chút hốt hoảng, Hạ Nhất ho nhẹ hai tiếng dời đi sự chú ý của mọi người: “Hình Liệt Phong dụ chúng tôi tới nơi này khẳng định là có cạm bẫy gì đó, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi tòa nhà Thuận Phát thì tốt hơn!”
“Hạ Nhất nói rất đúng.” Đường Yên gật đầu.
Mục tiêu lần này của Hình Liệt Phong là thứ được giấu ở tầng hầm của tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 nhưng lại bị mấy người Việt Kỳ đoạt trước, vì vậy chắc chắn trong lòng hắn sẽ rất giận dữ. Nếu bây giờ gặp phải Hình Liệt Phong thì mọi chuyện sẽ càng trở nên nguy hiểm. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà xung quanh đã có không ít tang thi kéo đến, Đường Yên móc súng lục ra, bỏ hãm thanh rồi bắn vài phát súng về phía tòa nhà đối diện với tòa nhà Thuận Phát.
Tiếng súng chói tai vang tận mây xanh làm mọi người kinh hãi nhìn sang, khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đường Yên thì vẫn không hiểu tại sao Đường Yên lại làm như vậy.
Sau khi tiếng súng vang lên thì đàn tang thi đang chen chúc đi vào tòa nhà Thuận Phát đột nhiên dừng lại rồi quay đầu đi về phía đối diện. Thấy thế, những người khác cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng lấy súng ra, bỏ ống hãm thanh rồi vừa chạy tới ngã từ đường phía xa xa vừa nổ súng. Có mấy người Đường Yên dụ đàn tang thi đi xa nên mấy người bị thương bên Hạ Dĩnh có thời gian cẩn thận băng bó vết thương sau đó tính toán đường rút lui.
“Đội trưởng...” Hạ Nhất nhìn Đường Yên đang dụ đàn tang thi đi xa thì cảm thấy cực kì kinh ngạc: “Đường Yên, cô ấy...”
Nhiệm vụ dị biến ở Thanh Hải lần này có rất ít người biết đến vì tầng cao của căn cứ đã hạ lệnh che giấu đồng thời cũng nghiêm cấm tiết lộ cho người bên trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Hạ Nhất lại là người được nhà họ Hạ bồi dưỡng nên cũng biết được không ít chuyện mờ ám, bẩn thỉu trong căn cứ. Nhà họ Hình thì luôn xúi giục các thế lực khác trong căn cứ để thôn tính trung tâm nghiên cứu sinh hóa còn nhà họ Lưu thì biết nhưng lại không nói gì. Hiện giờ trung tâm nghiên cứu sinh hóa đang ở trong tay Bác sĩ Đường, tính tình của bác sĩ Đường lại lạnh lùng, cứng rắn, dầu muối không vào nên làm cho rất nhiều người trong căn cứ bất mãn.
“Lát nữa rồi nói.” Vẻ mặt Hạ Dĩnh rất phức tạp nhìn Đường Yên, không nói gì cả, sau đó ngẩng đầu uống hết mấy viên thuốc cầm máu trong lòng bàn tay. Trong căn cứ rất hỗn tạp, tuy rằng nhà họ Hạ nắm giữ quyền khống chế nhưng có rất nhiều chuyện không phải do một mình nhà nhà họ Hạ định đoạt, hơn nữa nhà họ Hình lại như hổ rình mồi, vì vậy chuyến đi đến Thanh Hải lần này, bọn họ không có âm mưu gì trong đó thì cô thật sự không tin. Cô phải mau chóng trở về căn cứ, nói rõ lòng muông dạ thú của nhà họ Hình cho ba để ba sớm cảnh giác mới được, tránh cho đến lúc đó lại trở tay không kịp.
Hạ Nhất im lặng, ảm đạm gật đầu.
Hai người Giang Ly và Miêu Trạch hợp tác dẫn tang thi rời đi, tốc độ không nhanh không chậm, làm như vậy thứ nhất là để đàn tang thi theo kịp, thứ hai là tránh cho việc mình bị đàn tang thi tấn công hơn nữa bọn họ phải kéo dài càng lâu càng tốt để cho đám tàn binh Hạ Dĩnh đủ thời gian thoát khỏi tòa nhà Thuận Phát.
Lúc gần đi, Đường Yên quay đầu lại liếc nhìn tòa nhà Thuận Phát một lần để ghi nhớ kĩ, bố cục vị trí của nó, định tối nay trở về một chuyến, vật tư mà nhà họ Lôi giấu ở Thanh Hải cũng không ít, không thể để cho Hình Liệt Phong được lợi được. Bây giờ Lưu Thấm Nhã đạp lên đầu cô thì sau này nhất định cô ta sẽ đạp lên đầu bác sĩ Đường vì vậy cô nhất định không thể để cho cô ta vừa lòng đẹp ý được. Hai kiếm ở tầng hầm ngầm kia cũng đủ làm cho Lưu Thấm Nhã nằm trên giường bảy tám ngày, hơn nữa lúc đó cô còn sử dụng dị năng lôi điện nên cho dù Lưu Thấm Nhã có dùng dị năng chữa khỏi thì cũng không hề dễ dàng. Nói đến cùng thì dị năng giả cũng là người bị lây bệnh độc tang thi, tuy nhiên không giống tang thi, dị năng giả thay đổi theo hướng tốt hơn, hướng mà con người chờ mông. Lôi điện lại trời sinh khắc chế tà vật, lúc này chắc rằng Lưu Thấm Nhã đang bị giày vò không nhẹ.
“Xe ngừng ở đâu?” Thấy Giang Ly và Miêu Trạch trở về, Đường Yên lập tức lên tiếng hỏi. Sắc trời không còn sớm nữa, những người này cũng không mạnh mẽ như mấy người Việt Kỳ, không dám hành động vào ban đêm nên phải tìm một nơi đặt chân mới được.
“Ngã tám, thôn Lũng Đông, khu Hồng Vân.” Hạ Dĩnh nói.
“Cách nơi này xa không?” Đường Yên nhanh chóng mở bản đồ Thanh Hải ra, tìm kiếm vị trí thôn Lũng Đông thuộc khu Hồng Vân.
“Cách đây không xa, ước chừng mười phút.” Giang Ly trả lời, không biết anh ta kiếm được xe hơi từ đâu, tuy rằng không bằng xe quân dụng nhưng cũng rất có ích trong lúc này, Giang Ly ngừng xe sau đó mở cửa: “Lên xe trước đi, xe này không còn nhiều xăng lắm, hy vọng là có thể tới được khu Hồng Vân.”
Những chiếc xe bị bỏ lại thì hầu như đều không còn xăng, Giang Ly rất vất vả mới tìm được chiếc xe này, sau đó nhân tiện vơ lấy không ít đồ ăn chuẩn bị cho buổi tối. Miêu Trạch liếc nhìn đồ ăn ở cốp sau, không tự chủ nuốt nước miếng, đã một ngày nay cậu chưa ăn cái gì rồi. Tuy nhiên cậu cũng hiểu được bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện đói bụng.
“Lên xe trước đi.” Giang Ly liếc nhìn tang thi đang đuổi theo phía sau, trong mắt hiện lên sự vội vã.
Đoàn người nhanh chóng lên xe, khi đến thôn Lũng Đông thuộc khu Hồng Vân thì Giang Ly dừng xe ở bên ngoài một nhà dân ở đầu thôn vì tiểu khu này có rất nhiều tang thi. Xe của đám người Hạ Dĩnh được giấu ở bên trong nhà dân này. Đây là một ngôi nhà cao ba tầng cao, khá rộng, đoàn người để xe ở bên ngoài, mở cửa sắt ra sau đó cẩn thận đi vào, khi tất cả mọi người đều vào hết thì lại cẩn thận khóa cửa sắt lại rồi dùng vật cứng, nặng chặn cửa sắt kín không kẽ hở.
Lúc trước đám người Hạ Dĩnh đi khá vội vàng nên chưa kịp quét dọn phòng ở, nhưng có thể là có cửa sắt nên bên trong không vết máu, rất sạch sẽ. Chẳng là lúc tận thế buông xuống thì ngôi nhà này không có người ở.
Giang Ly và mấy người khác đi vào buồng trong, vẻ mặt cẩn thận. Mạnh Lộ thì đưa tay bật công tắc đèn trên tường làm cho khóe miệng Đường Yên giật giật, cô lạnh lùng liếc Mạnh Lộ một cái.
Mạnh Lộ lấy lại tinh thần, cười ngốc hai tiếng, xoa xoa đầu rồi nói: “Em quên mất chuyện không có điện, thói quen mà...”
“...”
Mọi người câm nín trợn trừng mắt, không ngờ Mạnh Lộ từ trước tới nay luôn chín chắn lại làm ra một việc ngốc nghếch như vậy.
“Lộc cộc...”
Đột nhiên trền lầu hai truyền đến tiếng động. Mấy người Đường Yên nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu rồi cầm vũ khí đi lên lầu hai. Trên lầu hai rất sạch sẽ, không có bất kì vết máu nào ngoại trừ một lớp bụi bặm, giống như là chủ nhân của căn nhà này đã ra ngoài đi du lịch, rất lâu không về nhà nên trong nhà mới phủ bụi dày như thế. Mọi người cùng đi lên lầu hai, đá văng cánh cửa ra, cửa phòng ngủ chính, phòng khách, toilet... Không có ai cả, trong tủ quần áo cũng không có.
Mọi người đi dọc theo hành lang, cẩn thận xem xét tất cả căn phòng, cuối cùng dừng lại ở căn phòng cuối cùng. Tất cả các căn phòng trước mọi người đã xem qua nhưng không có gì cả, chỉ còn căn phòng cuối cùng này là chưa kiểm tra. Đường Yên mở tinh thần lực ra dò xét xung quanh còn Miêu Trạch thì vươn tay, kim loại sáng bóng lập tức bao trùm hết cánh tay cậu ta sau đó Miêu Trạch nhẹ nhàng mở cửa.
“Hu hu...” Đột nhiên trong tủ quần áo ở phòng ngủ truyền ra tiếng khóc lóc, tiếng khóc rất nhỏ, nghe có vẻ đè nén. Mọi người đều im lặng không nói gì, Đường Yên liếc mắt ra hiệu với Miêu Trạch, ý bảo cậu tiến lên mở tủ quần áo ra...
“Hu hu.. mẹ, mẹ ở đâu?” Tiếng khóc non nớt, đứt quãng từ trong tủ quần áo truyền tới làm mọi người nhẹ nhàng thở ra, là người!
Miêu Trạch tiến lên mở tủ quần áo ra thì thấy mội đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi đang cuộn tròn trong góc tủ quần áo, bên cạnh có không ít vỏ đồ ăn đồng thời Miêu Trạch cũng ngửi thấy một mùi hôi thôi. Tủ quần áo bị khóa từ bên ngoài, chắc hẳn đứa bé này đói đến sắp ngất, lúc nãy nghe được tiếng người nên mới khóc. Vẻ mặt Miêu Trạch thay đổi, tiến lên bế thằng bé ra.
“Đói ngất đi thôi!” Miêu Trạch lấy tay dò xét hơi thở của cậu bé. Lúc Miêu Trạch vừa mở tủ quần áo ra thì lập tức nhìn thấy cậu bé ở bên trong sắp choáng váng ngất lịm, trên người tản ra mùi hôi thôi, bên trong tủ quần áo lại có rất nhiều vỏ đồ ăn nên chắc hẳn là đã ở bên trong rất lâu rồi.
Hiện tại là tận thế, một đứa bé năm sáu tuổi có thể sống đến được bây giờ thật sự là không dễ dàng. Hẳn là xung quanh đây có người sống sót, tuy tủ quần áo có chút dơ dáy bẩn thỉu nhưng cũng không giống như là trong thời gian dài không được dọn dẹp. Chắc là người thân của cậu bé này lo lắng nó sẽ gặp chuyện không may nên lúc ra ngoài mới nhốt nó ở trong tủ quần áo đồng thời cũng dặn nó không được lên tiếng.
“Làm sao bây giờ?” Ánh mắt Mạnh Lộ rất phức tạp nhìn đứa bé đã ngất đi sau đó ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Đường Yên.
Đường Yên lặng im nhìn đứa bé nhỏ gây đang nằm trên mặt đất, sắc mặt không được tốt lắm, sau khi im lặng một lúc lâu thì mới nói: “Cứ dẫn nó theo trước đã, chắc hẳn là nó vẫn còn người thân sống sót.” Nói xong Đường Yên chỉ vào đống đồ ăn ở trong tủ treo quần áo, khẳng định là có người đưa cho nó, nếu không thì đứa bé này đã sớm chết đói rồi.
Những người khác đều ăn ý không có mở miệng, tận thế đã qua được nửa năm, trái tim bọn họ cũng đã sớm trở nên lạnh cứng.
Sau khi xuống lầu thì Giang Ly kể lại chuyện đứa bé một hồi, Hạ Dĩnh im lặng một lúc lâu rồi cũng đồng ý cho đứa bé này ở lại. Bọn họ có thể không chút do dự giết tang thi, giết thú biến dị nhưng không cách nào thật sự nhẫn tâm bỏ rơi một sinh mệnh nhỏ như thế này được.
Miêu Trạch đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, sau khi nhìn thấy trong tủ lạnh vẫn còn không ít thịt heo và rau dưa thì nhất thời mừng rỡ như điên: “Chị Yên, trong phòng bếp có thịt heo và rau xanh, đêm nay chúng ta có lộc ăn rồi.” Sau tận thế thì có được cơm nóng để ăn là chuyện không dễ dàng nên khi mọi người nghe thấy trong tủ lạnh có thịt và rau xanh thì đột nhiên cảm thấy bánh bích quy rất khó nuốt, tất cả đều buông lương khô trên tay xuống, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm phòng bếp, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.
“Tìm thử xem trong phòng bếp có gạo và khí đốt hay không.” Giọng nói của Đường Yên nhu hòa hơn không ít, sau khi rời đi căn cứ, ngoại trừ lúc đi theo Việt Kỳ thì hoàn cảnh gặp phải suốt dọc đường đều không thích hợp để nói chuyện ăn uống. Có lúc Đường Yên nghĩ có nên để lộ dị năng không gian ra ngoài hay không, dù sao cũng có Việt Kỳ và Lưu Thấm Nhã là dị năng giả song hệ hơn nữa không ai biết về tinh thần của cô lực nên cho dù có để lộ ra dị năng không gian thì cũng không đến nỗi quá đột ngột. Ánh mắt Đường Yên chợt lóe lên, cân nhắc nên để lộ chuyện dị năng không gian ra ngoài như thế nào.
Lần này Lưu Thấm Nhã không chết thì nhất định cô ta vẫn còn đánh chủ ý lên vòng bạch ngọc, thay vì cứ bị động đón nhận thì tại sao lại không chủ động tấn công? Nghĩ đến đây thì Đường Yên càng muốn để lộ dị năng không gian ra ngoài. Sau khi để lộ ra năng không gian thì sau này thu thập vật tư cũng có thể làm một cách quang minh chính đại hơn nữa còn có thể mượn dị năng không gian để che giấu tinh thần lực, nhất cử lưỡng tiện.
“Vâng.” Miêu Trạch lấy thịt và rau xanh trong tủ lạnh ra sau đó bắt đầu càn quét cả phòng bếp thì tìm được nửa bao gạo trắng và một bình khí đốt. Lúc này cậu không khỏi cảm thấy may mắn vì chủ nhân của căn nhà này dùng khí đốt, nếu dùng điện thì hôm nay bọn họ phải ăn đồ sống rồi...
Hạ Dĩnh bảo đám người Hạ Nhất đi qua giúp đỡ, riêng Đường Yên thì cầm tinh hạch đi vào phòng, trước khi đi có dặn Mạnh Lộ một tiếng, bảo đến lúc ăn cơm thì gọi cô sau đó Đường Yên chọn một gian phòng, sau khi đi vào thì lập tức tiến không gian. Cô nên chuẩn bị cho việc tiết lộ dị năng không gian. Đường Yên ném tinh hạch, huyết hạch mà Việt Kỳ cho cô vào hồ nước, tinh hạch sau khi được nước hồ tinh lọc thì khác hệ cũng có thể hấp thu được.
Đường Yên cân nhắc nên tìm cớ gì để tiết lộ dị năng không gian ra ngoài, sau khi tinh thần lực được nâng cao thì Đường Yên cảm giác được sự chịu đựng của thân thể cũng dần dần trở nên mạnh hơn, chỉ cần kiên trì thì không bao lâu nữa cô có thể hoàn toàn điều khiển được cơ thể này theo ý mình. Đường Yên bắt đầu lẩm nhẩm Khô mộc quyết rồi tiến hành hấp thu tinh hạch trong hồ, củng cố dị năng đứng vững ở cấp năm.
Khi nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt Đường Yên thay đổi, trong mắt bay xẹt qua vẻ kinh ngạc. Nhìn thấy ánh mắt dò xét của Đường Yên thì khóe miệng Giang Ly giật giật, xấu hổ rút cái tay đang đỡ Hạ Dĩnh sau đó im lặng lui về sau hai bước, ra vẻ thoải mái ho hai tiếng nhưng ánh mắt lại né tránh Miêu Trạch và Mạnh Lộ đang dùng ánh mắt để trêu chọc mình.
“Khụ khụ...”
Nhìn vẻ mặt Hạ Dĩnh có chút hốt hoảng, Hạ Nhất ho nhẹ hai tiếng dời đi sự chú ý của mọi người: “Hình Liệt Phong dụ chúng tôi tới nơi này khẳng định là có cạm bẫy gì đó, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi tòa nhà Thuận Phát thì tốt hơn!”
“Hạ Nhất nói rất đúng.” Đường Yên gật đầu.
Mục tiêu lần này của Hình Liệt Phong là thứ được giấu ở tầng hầm của tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 nhưng lại bị mấy người Việt Kỳ đoạt trước, vì vậy chắc chắn trong lòng hắn sẽ rất giận dữ. Nếu bây giờ gặp phải Hình Liệt Phong thì mọi chuyện sẽ càng trở nên nguy hiểm. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà xung quanh đã có không ít tang thi kéo đến, Đường Yên móc súng lục ra, bỏ hãm thanh rồi bắn vài phát súng về phía tòa nhà đối diện với tòa nhà Thuận Phát.
Tiếng súng chói tai vang tận mây xanh làm mọi người kinh hãi nhìn sang, khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đường Yên thì vẫn không hiểu tại sao Đường Yên lại làm như vậy.
Sau khi tiếng súng vang lên thì đàn tang thi đang chen chúc đi vào tòa nhà Thuận Phát đột nhiên dừng lại rồi quay đầu đi về phía đối diện. Thấy thế, những người khác cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng lấy súng ra, bỏ ống hãm thanh rồi vừa chạy tới ngã từ đường phía xa xa vừa nổ súng. Có mấy người Đường Yên dụ đàn tang thi đi xa nên mấy người bị thương bên Hạ Dĩnh có thời gian cẩn thận băng bó vết thương sau đó tính toán đường rút lui.
“Đội trưởng...” Hạ Nhất nhìn Đường Yên đang dụ đàn tang thi đi xa thì cảm thấy cực kì kinh ngạc: “Đường Yên, cô ấy...”
Nhiệm vụ dị biến ở Thanh Hải lần này có rất ít người biết đến vì tầng cao của căn cứ đã hạ lệnh che giấu đồng thời cũng nghiêm cấm tiết lộ cho người bên trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Hạ Nhất lại là người được nhà họ Hạ bồi dưỡng nên cũng biết được không ít chuyện mờ ám, bẩn thỉu trong căn cứ. Nhà họ Hình thì luôn xúi giục các thế lực khác trong căn cứ để thôn tính trung tâm nghiên cứu sinh hóa còn nhà họ Lưu thì biết nhưng lại không nói gì. Hiện giờ trung tâm nghiên cứu sinh hóa đang ở trong tay Bác sĩ Đường, tính tình của bác sĩ Đường lại lạnh lùng, cứng rắn, dầu muối không vào nên làm cho rất nhiều người trong căn cứ bất mãn.
“Lát nữa rồi nói.” Vẻ mặt Hạ Dĩnh rất phức tạp nhìn Đường Yên, không nói gì cả, sau đó ngẩng đầu uống hết mấy viên thuốc cầm máu trong lòng bàn tay. Trong căn cứ rất hỗn tạp, tuy rằng nhà họ Hạ nắm giữ quyền khống chế nhưng có rất nhiều chuyện không phải do một mình nhà nhà họ Hạ định đoạt, hơn nữa nhà họ Hình lại như hổ rình mồi, vì vậy chuyến đi đến Thanh Hải lần này, bọn họ không có âm mưu gì trong đó thì cô thật sự không tin. Cô phải mau chóng trở về căn cứ, nói rõ lòng muông dạ thú của nhà họ Hình cho ba để ba sớm cảnh giác mới được, tránh cho đến lúc đó lại trở tay không kịp.
Hạ Nhất im lặng, ảm đạm gật đầu.
Hai người Giang Ly và Miêu Trạch hợp tác dẫn tang thi rời đi, tốc độ không nhanh không chậm, làm như vậy thứ nhất là để đàn tang thi theo kịp, thứ hai là tránh cho việc mình bị đàn tang thi tấn công hơn nữa bọn họ phải kéo dài càng lâu càng tốt để cho đám tàn binh Hạ Dĩnh đủ thời gian thoát khỏi tòa nhà Thuận Phát.
Lúc gần đi, Đường Yên quay đầu lại liếc nhìn tòa nhà Thuận Phát một lần để ghi nhớ kĩ, bố cục vị trí của nó, định tối nay trở về một chuyến, vật tư mà nhà họ Lôi giấu ở Thanh Hải cũng không ít, không thể để cho Hình Liệt Phong được lợi được. Bây giờ Lưu Thấm Nhã đạp lên đầu cô thì sau này nhất định cô ta sẽ đạp lên đầu bác sĩ Đường vì vậy cô nhất định không thể để cho cô ta vừa lòng đẹp ý được. Hai kiếm ở tầng hầm ngầm kia cũng đủ làm cho Lưu Thấm Nhã nằm trên giường bảy tám ngày, hơn nữa lúc đó cô còn sử dụng dị năng lôi điện nên cho dù Lưu Thấm Nhã có dùng dị năng chữa khỏi thì cũng không hề dễ dàng. Nói đến cùng thì dị năng giả cũng là người bị lây bệnh độc tang thi, tuy nhiên không giống tang thi, dị năng giả thay đổi theo hướng tốt hơn, hướng mà con người chờ mông. Lôi điện lại trời sinh khắc chế tà vật, lúc này chắc rằng Lưu Thấm Nhã đang bị giày vò không nhẹ.
“Xe ngừng ở đâu?” Thấy Giang Ly và Miêu Trạch trở về, Đường Yên lập tức lên tiếng hỏi. Sắc trời không còn sớm nữa, những người này cũng không mạnh mẽ như mấy người Việt Kỳ, không dám hành động vào ban đêm nên phải tìm một nơi đặt chân mới được.
“Ngã tám, thôn Lũng Đông, khu Hồng Vân.” Hạ Dĩnh nói.
“Cách nơi này xa không?” Đường Yên nhanh chóng mở bản đồ Thanh Hải ra, tìm kiếm vị trí thôn Lũng Đông thuộc khu Hồng Vân.
“Cách đây không xa, ước chừng mười phút.” Giang Ly trả lời, không biết anh ta kiếm được xe hơi từ đâu, tuy rằng không bằng xe quân dụng nhưng cũng rất có ích trong lúc này, Giang Ly ngừng xe sau đó mở cửa: “Lên xe trước đi, xe này không còn nhiều xăng lắm, hy vọng là có thể tới được khu Hồng Vân.”
Những chiếc xe bị bỏ lại thì hầu như đều không còn xăng, Giang Ly rất vất vả mới tìm được chiếc xe này, sau đó nhân tiện vơ lấy không ít đồ ăn chuẩn bị cho buổi tối. Miêu Trạch liếc nhìn đồ ăn ở cốp sau, không tự chủ nuốt nước miếng, đã một ngày nay cậu chưa ăn cái gì rồi. Tuy nhiên cậu cũng hiểu được bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện đói bụng.
“Lên xe trước đi.” Giang Ly liếc nhìn tang thi đang đuổi theo phía sau, trong mắt hiện lên sự vội vã.
Đoàn người nhanh chóng lên xe, khi đến thôn Lũng Đông thuộc khu Hồng Vân thì Giang Ly dừng xe ở bên ngoài một nhà dân ở đầu thôn vì tiểu khu này có rất nhiều tang thi. Xe của đám người Hạ Dĩnh được giấu ở bên trong nhà dân này. Đây là một ngôi nhà cao ba tầng cao, khá rộng, đoàn người để xe ở bên ngoài, mở cửa sắt ra sau đó cẩn thận đi vào, khi tất cả mọi người đều vào hết thì lại cẩn thận khóa cửa sắt lại rồi dùng vật cứng, nặng chặn cửa sắt kín không kẽ hở.
Lúc trước đám người Hạ Dĩnh đi khá vội vàng nên chưa kịp quét dọn phòng ở, nhưng có thể là có cửa sắt nên bên trong không vết máu, rất sạch sẽ. Chẳng là lúc tận thế buông xuống thì ngôi nhà này không có người ở.
Giang Ly và mấy người khác đi vào buồng trong, vẻ mặt cẩn thận. Mạnh Lộ thì đưa tay bật công tắc đèn trên tường làm cho khóe miệng Đường Yên giật giật, cô lạnh lùng liếc Mạnh Lộ một cái.
Mạnh Lộ lấy lại tinh thần, cười ngốc hai tiếng, xoa xoa đầu rồi nói: “Em quên mất chuyện không có điện, thói quen mà...”
“...”
Mọi người câm nín trợn trừng mắt, không ngờ Mạnh Lộ từ trước tới nay luôn chín chắn lại làm ra một việc ngốc nghếch như vậy.
“Lộc cộc...”
Đột nhiên trền lầu hai truyền đến tiếng động. Mấy người Đường Yên nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu rồi cầm vũ khí đi lên lầu hai. Trên lầu hai rất sạch sẽ, không có bất kì vết máu nào ngoại trừ một lớp bụi bặm, giống như là chủ nhân của căn nhà này đã ra ngoài đi du lịch, rất lâu không về nhà nên trong nhà mới phủ bụi dày như thế. Mọi người cùng đi lên lầu hai, đá văng cánh cửa ra, cửa phòng ngủ chính, phòng khách, toilet... Không có ai cả, trong tủ quần áo cũng không có.
Mọi người đi dọc theo hành lang, cẩn thận xem xét tất cả căn phòng, cuối cùng dừng lại ở căn phòng cuối cùng. Tất cả các căn phòng trước mọi người đã xem qua nhưng không có gì cả, chỉ còn căn phòng cuối cùng này là chưa kiểm tra. Đường Yên mở tinh thần lực ra dò xét xung quanh còn Miêu Trạch thì vươn tay, kim loại sáng bóng lập tức bao trùm hết cánh tay cậu ta sau đó Miêu Trạch nhẹ nhàng mở cửa.
“Hu hu...” Đột nhiên trong tủ quần áo ở phòng ngủ truyền ra tiếng khóc lóc, tiếng khóc rất nhỏ, nghe có vẻ đè nén. Mọi người đều im lặng không nói gì, Đường Yên liếc mắt ra hiệu với Miêu Trạch, ý bảo cậu tiến lên mở tủ quần áo ra...
“Hu hu.. mẹ, mẹ ở đâu?” Tiếng khóc non nớt, đứt quãng từ trong tủ quần áo truyền tới làm mọi người nhẹ nhàng thở ra, là người!
Miêu Trạch tiến lên mở tủ quần áo ra thì thấy mội đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi đang cuộn tròn trong góc tủ quần áo, bên cạnh có không ít vỏ đồ ăn đồng thời Miêu Trạch cũng ngửi thấy một mùi hôi thôi. Tủ quần áo bị khóa từ bên ngoài, chắc hẳn đứa bé này đói đến sắp ngất, lúc nãy nghe được tiếng người nên mới khóc. Vẻ mặt Miêu Trạch thay đổi, tiến lên bế thằng bé ra.
“Đói ngất đi thôi!” Miêu Trạch lấy tay dò xét hơi thở của cậu bé. Lúc Miêu Trạch vừa mở tủ quần áo ra thì lập tức nhìn thấy cậu bé ở bên trong sắp choáng váng ngất lịm, trên người tản ra mùi hôi thôi, bên trong tủ quần áo lại có rất nhiều vỏ đồ ăn nên chắc hẳn là đã ở bên trong rất lâu rồi.
Hiện tại là tận thế, một đứa bé năm sáu tuổi có thể sống đến được bây giờ thật sự là không dễ dàng. Hẳn là xung quanh đây có người sống sót, tuy tủ quần áo có chút dơ dáy bẩn thỉu nhưng cũng không giống như là trong thời gian dài không được dọn dẹp. Chắc là người thân của cậu bé này lo lắng nó sẽ gặp chuyện không may nên lúc ra ngoài mới nhốt nó ở trong tủ quần áo đồng thời cũng dặn nó không được lên tiếng.
“Làm sao bây giờ?” Ánh mắt Mạnh Lộ rất phức tạp nhìn đứa bé đã ngất đi sau đó ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Đường Yên.
Đường Yên lặng im nhìn đứa bé nhỏ gây đang nằm trên mặt đất, sắc mặt không được tốt lắm, sau khi im lặng một lúc lâu thì mới nói: “Cứ dẫn nó theo trước đã, chắc hẳn là nó vẫn còn người thân sống sót.” Nói xong Đường Yên chỉ vào đống đồ ăn ở trong tủ treo quần áo, khẳng định là có người đưa cho nó, nếu không thì đứa bé này đã sớm chết đói rồi.
Những người khác đều ăn ý không có mở miệng, tận thế đã qua được nửa năm, trái tim bọn họ cũng đã sớm trở nên lạnh cứng.
Sau khi xuống lầu thì Giang Ly kể lại chuyện đứa bé một hồi, Hạ Dĩnh im lặng một lúc lâu rồi cũng đồng ý cho đứa bé này ở lại. Bọn họ có thể không chút do dự giết tang thi, giết thú biến dị nhưng không cách nào thật sự nhẫn tâm bỏ rơi một sinh mệnh nhỏ như thế này được.
Miêu Trạch đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, sau khi nhìn thấy trong tủ lạnh vẫn còn không ít thịt heo và rau dưa thì nhất thời mừng rỡ như điên: “Chị Yên, trong phòng bếp có thịt heo và rau xanh, đêm nay chúng ta có lộc ăn rồi.” Sau tận thế thì có được cơm nóng để ăn là chuyện không dễ dàng nên khi mọi người nghe thấy trong tủ lạnh có thịt và rau xanh thì đột nhiên cảm thấy bánh bích quy rất khó nuốt, tất cả đều buông lương khô trên tay xuống, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm phòng bếp, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.
“Tìm thử xem trong phòng bếp có gạo và khí đốt hay không.” Giọng nói của Đường Yên nhu hòa hơn không ít, sau khi rời đi căn cứ, ngoại trừ lúc đi theo Việt Kỳ thì hoàn cảnh gặp phải suốt dọc đường đều không thích hợp để nói chuyện ăn uống. Có lúc Đường Yên nghĩ có nên để lộ dị năng không gian ra ngoài hay không, dù sao cũng có Việt Kỳ và Lưu Thấm Nhã là dị năng giả song hệ hơn nữa không ai biết về tinh thần của cô lực nên cho dù có để lộ ra dị năng không gian thì cũng không đến nỗi quá đột ngột. Ánh mắt Đường Yên chợt lóe lên, cân nhắc nên để lộ chuyện dị năng không gian ra ngoài như thế nào.
Lần này Lưu Thấm Nhã không chết thì nhất định cô ta vẫn còn đánh chủ ý lên vòng bạch ngọc, thay vì cứ bị động đón nhận thì tại sao lại không chủ động tấn công? Nghĩ đến đây thì Đường Yên càng muốn để lộ dị năng không gian ra ngoài. Sau khi để lộ ra năng không gian thì sau này thu thập vật tư cũng có thể làm một cách quang minh chính đại hơn nữa còn có thể mượn dị năng không gian để che giấu tinh thần lực, nhất cử lưỡng tiện.
“Vâng.” Miêu Trạch lấy thịt và rau xanh trong tủ lạnh ra sau đó bắt đầu càn quét cả phòng bếp thì tìm được nửa bao gạo trắng và một bình khí đốt. Lúc này cậu không khỏi cảm thấy may mắn vì chủ nhân của căn nhà này dùng khí đốt, nếu dùng điện thì hôm nay bọn họ phải ăn đồ sống rồi...
Hạ Dĩnh bảo đám người Hạ Nhất đi qua giúp đỡ, riêng Đường Yên thì cầm tinh hạch đi vào phòng, trước khi đi có dặn Mạnh Lộ một tiếng, bảo đến lúc ăn cơm thì gọi cô sau đó Đường Yên chọn một gian phòng, sau khi đi vào thì lập tức tiến không gian. Cô nên chuẩn bị cho việc tiết lộ dị năng không gian. Đường Yên ném tinh hạch, huyết hạch mà Việt Kỳ cho cô vào hồ nước, tinh hạch sau khi được nước hồ tinh lọc thì khác hệ cũng có thể hấp thu được.
Đường Yên cân nhắc nên tìm cớ gì để tiết lộ dị năng không gian ra ngoài, sau khi tinh thần lực được nâng cao thì Đường Yên cảm giác được sự chịu đựng của thân thể cũng dần dần trở nên mạnh hơn, chỉ cần kiên trì thì không bao lâu nữa cô có thể hoàn toàn điều khiển được cơ thể này theo ý mình. Đường Yên bắt đầu lẩm nhẩm Khô mộc quyết rồi tiến hành hấp thu tinh hạch trong hồ, củng cố dị năng đứng vững ở cấp năm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook