Editor: coki

"Nói mau, mày giấu vòng bạch ngọc ở đâu?" Nói xong, lưỡi dao nước trên tay Lưu Thấm Nhã không chút do dự chui vào trong thân thể Đường Yên. Ánh mắt của cô ta ác độc nhưng lại nóng rực nhìn chằm chằm Đường Yên, hỏi: "Có phải mày đã mở không gian bên trong vòng bạch ngọc hay không?"

Lưỡi dao nước còn đang nhỏ máu không có ý tốt lướt qua lướt lại ở quanh người Đường Yên. Vẻ mặt Lưu Thấm Nhã cực kì điên cuồng, cô ta cũng không thèm che giấu ham muốn có được vòng bạch ngọc. Nếu có được vòng bạch ngọc hơn nữa lại có dị năng chữa khỏi nghịch thiên thì cho dù đang tận thế, cô ta vẫn có thể đứng ở trung tâm của quyền lực.

"Không gian gì, tao không hiểu mày đang nói cái gì cả... Khụ khụ!" Vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt Đường Yên càng thêm tái nhợt, nói chuyện cũng trở nên đứt quãng. Đường Yên im lặng tập trung tinh thần lực lên trên người Lưu Thấm Nhã, cô muốn biết rõ rốt cuộc dị năng chữa khỏi đã xảy ra chuyện gì? Kỳ thực từ lúc Lưu Thấm Nhã thì trong đầu Đường Yên luôn tồn tại một ý niệm, nó thôi thúc cô phải đến gần Lưu Thấm Nhã. Đường Yên vội vàng chặt đứt suy nghĩ này, loại suy nghĩ này rất điên cuồng, nó muốn cắn nuốt Lưu Thấm Nhã.

Lúc ý niệm này xuất hiện thì Đường Yên rất chấn động. Rõ ràng Lưu Thấm Nhã là một con người nhưng cô lại muốn cắn nuốt cô ta, chuyện này quá điên cuồng rồi!

Vì vậy trên đường đến Thanh Hải Đường Yên đều cẩn thận né tránh Lưu Thấm Nhã vì cô lo lắng nếu mình không kiềm chế được mà cắn Lưu Thấm Nhã vài phát thì…..... Cô cũng không phải tang thi, tại sao lại muốn cắn người?

Thấy Đường Yên không còn nhiều hơi sức lắm thì Lưu Thấm Nhã cẩn thận dùng dị năng chữa khỏi kéo dài hơi thở cho Đường Yên.

Đường Yên cảm nhận được năng lượng màu xanh đang dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, ngay sau đó cả người truyền đến cảm giác sảng khoái giống như là đang ở trên thiên đường! Loại cảm giác này quá tuyệt vời khiến Đường Yên càng muốn nhiều hơn... Nhận thấy điều này nên cô cố gắng kiềm chế cảm giác quái dị này lại!

Thấy Đường Yên phủ nhận việc không gian nên Lưu Thấm Nhã càng thêm phẫn hận, cô ta tạo thêm vài lưỡi dao nước sau đó biến khuôn mặt xinh đẹp của Đường Yên trở nên máu thịt be bét. Nhìn khuôn mặt cực kì xinh đẹp của Đường Yên bị dao nước cắt đến máu thịt bầy nhầy thì đột nhiên Lưu Thấm Nhã cảm thấy thoải mái. Trái tim bị đè nén vặn vẹo nhiều năm cũng thoải mái hơi rất nhiều, tươi cười lại càng thêm kinh khủng.

"Không hiểu sao, Đường Yên, mày đừng gạt tao. Tao rất mày, từ nhỏ mày đã ỷ lại, tín nhiệm tao, nhưng lần đó sau khi theo tao ra ngoài căn cứ thì bắt đầu phòng bị tao. Trước kia là tao không phát hiện nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút thì chắn hẳn lúc đó mày  đã biết được sự tồn tại của không gian. Nên sau này lúc tao hỏi mày về chuyện vòng bạch ngọc mày mới phủ nhận nhanh như vậy, không phải sao?" Lưu Thấm Nhã nói một cách khẳng định.

Lưu Thấm Nhã nhìn thấy Đường Yên chật vật không chịu nổi ngã ở dưới chân mình, nguyện vọng nhiều năm đã được thực hiện khiến tươi cười trên mặt cô ta càng thêm xán lạn nhưng cũng tức giận vì Đường Yên chết đã đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng. Lưu Thấm Nhã nghĩ trước kia Đường Yên gọi đến đuổi đi đối với mình, thậm chí còn nhục nhã mình vài lần mà bây giờ lại nằm hấp hối trên mặt đất khiến tâm lí bệnh hoạn của Lưu Thấm Nhã được thỏa mãn.

Thật là tự tin! Nhiều lần chạm trán trước kia đều bị Lưu Thấm Nhã nhẹ nhàng hóa giải, điều này làm cho Đường Yên cực kỳ khó chịu, cô nhìn tươi cười đắc ý hả hê trên khuôn mặt Lưu Thấm Nhã thì hơi cúi đầu, khóe miệng cong lên thành nụ cười lãnh.

"Vòng bạch ngọc  gì? Không gian gì? Lưu Thấm Nhã, hình như mày bị bệnh không nhẹ đâu." Đường Yên châm chọc nói. Chuyện vòng bạch ngọc cô cứ giả ngu giả dại xem như không biết nhưng nghe giọng điệu của Lưu Thấm Nhã thì có vẻ cô ta biết rất rõ lai lịch và tác dụng của vòng bạch ngọc.

"Đừng giả vờ giả vịt nữa, tao biết vòng bạch ngọc đang ở trên người mày, mau giao ra đây." Thấy Đường Yên không biết tốt xấu thì Lưu Thấm Nhã rất là chán nản. Cô ta cầm lấy lưỡi dao nước, cắt ngón trỏ của mình, một giọt máu đỏ tươi từ ngón tay của cô ta chảy ra.

Lúc giọt máu chảy ra thì thân thể Đường Yên không tự chủ được bắt đầu co rút. Rất muốn… rất muốn… Dục vọng bị áp chế không ngừng dâng lên Đường Yên dùng sức cắn đầu lưỡi của mình, mượn mùi máu tươi ở đầu lưỡi để khôi phục lại lý trí  sắp không khống chế được nữa, cũng may lực chú ý của Lưu Thấm Nhã luôn ở trên cổ tay Đường Yên nên không phát hiện ra sự khác thường của cô.

Lưu Thấm Nhã vừa để giọt máu chảy ra trong miệng vừa lẩm bẩm cái gì đó. Đáy lòng cô ta không yên, cô ta biết thành hay bại là dựa vào chuyện này. Rốt cuộc bên trong vòng bạch ngọc có một không gian hay không?

Nghe Lưu Thấm Nhã thì thầm thì Đường Yên hiểu ra có vẻ như vòng bạch ngọc ẩn chứa không ít bí mật, ngón tay tưởng như không còn sức lực trên mặt đất bắt đầu động đậy, cô cầm lấy thanh kiếm nằm ở một bến, ánh mắt trở nên sắc bén sau đó mạnh mẽ đứng dậy, dùng kiếm đâm thủng vai trái Lưu Thấm Nhã sau đó ghim cô ta lên trên vách tường.

"Mày... Làm sao có thể?" Lưu Thấm Nhã chấn động, không dám tin nhìn Đường Yên không bị thương chút nào.

"Vừa rồi chắc mày chơi rất vui vẻ đúng không?" Giọng nói của Đường Yên lạnh lùng, từ lúc chưa vào tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 thì cô đã nghe được kế hoạch của Lưu Thấm Nhã cho nên mới tương kế tựu kế vì thế từ lúc bước vào tòa nhà 181 thì cô đã bắt đầu thiết lập ảo thuật cho nên mọi chuyện xảy ra trước mắt đều là giả.

Mọi chuyện xảy ra đều do Đường Yên điều khiển, thực lực của ông già đó quá mạnh mẽ. Đường Yên không dám để lộ ảo thuật ra ngoài nên mãi đến khi ông già đó rời khỏi Lưu Thấm Nhã thì Đường Yên hành động.

"Không có khả năng, rõ ràng vừa rồi mày bị thương không nhẹ, làm sao có thể khỏi nhanh như vậy được?" Lưu Thấm Nhã mở to mắt, ôm lấy vết thương không ngừng đang không ngừng chảy máu, cô ta nhìn chung quanh một vòng, đây không phải là tầng lầu mà cô ta tiến vào, đây là đâu? Rốt cuộc Đường Yên đã làm cái gì?

"Không phải là mày rất lợi hại sao? Chẳng lẽ vẫn không đoán ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?" Đường Yên dùng sức đâm kiếm vào sâu thêm hai phân rồi dùng tay bóp chặt cổ Lưu Thấm Nhã, ở sâu trong thân thể cô không ngừng kêu gào cắn cô ta đi, mau cắn cô ta đi...

"Ảo thuật." Lưu Thấm Nhã biến sắc, đột nhiên nhớ tới lúc gặp phả chuột biến dị i ở quốc lộ 107, lũ chuột biến dị kia cũng biết sử dụng ảo thuật như vậy nhưng không phải Đường Yên thức tỉnh dị năng lôi điện sao? Ảo thuật là chiêu thức thuộc về dị năng giả hệ tinh thần, chẳng lẽ Đường Yên cũng là dị năng giả song hệ giống như cô ta? Nghĩ tới khả năng này, trên trán Lưu Thấm Nhã bắt đầu toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.

"Rất thông minh! Chuyện vòng bạch ngọc và không gian là như thế nào? Còn có cây sáo dọc trong tay ông già kia là thứ gì?" Đường Yên lạnh lùng nói. Nếu thật sự cây sáo dọc đó có thể điều khiển tang thi biến dị thì nhất định ở phía sau đang cất giấu một cái âm mưu kinh thiên động địa mà cô lại không cam tâm làm một quân cờ mặc cho người ta định đoạt.

Ánh mắt Đường Yên như con dao đâm thẳng về phía Lưu Thấm Nhã, khi thấy sắc mặt Lưu Thấm Nhã không thay đổi cũng không thèm để ý đến vai trái đang chảy máu đầm đìa thì trong lòng âm thầm khen ngợi, không hổ là nữ chính trong tiểu thuyết, đối với người mình còn ngoan độc với người khác!

Lưu Thấm Nhã thu tầm mắt lại, trong lòng trào lên sát ý, đây là lần chật vật nhất của cô ta từ trước đến giờ mà người khiến cô ta chật vật như vậy lại là Đường Yên, người mà cô ta hận nhất, tức giận cuồn cuộn trào lên khiến Lưu Thấm Nhã không thề kiềm chế được, cổ họng cũng dâng lên mùi vị ngai ngái nhưng cô ta cô gắng ép xuống. Cô ta không thể chết được, tuyệt đối không thể chết như vậy được.

"Mày thật sự muốn biết sao?" Lưu Thấm Nhã gian nan nói, cổ họng bị Đường Yên bóp chặt khiến cô ta trả lời có chút khó khăn.

"Nói đi!"

"Mày bóp chặt như vậy thì... Tao nói như thế nào đây." Lưu Thấm Nhã liếc nhìn cánh tay Đường Yên đang bóp chặt lấy cổ mình, ý bảo Đường Yên buông tay.

Ánh mắt Đường Yên lóe lên, Đường Yên hơi buông tay ra, kiếm sắc vẫn đâm xuyên qua vai trái Lưu Thấm Nhã làm cho máu tươi nhiễm đỏ cả nửa người trên của cô ta Lưu Thấm Nhã. Tay Đường Yên cầm chuôi kiếm, xoay kiếm vài vòng, cô chưa từng quên vừa rồi trong ảo cảnh Lưu Thấm Nhã đã tra tấn bản thân mình mình như thế nào, đến gương mặt cũng bị Lưu Thấm Nhã cắt xẻ đến mức máu thịt bầy nhầy.

Đường Yên buông tay đang bóp cổ Lưu Thấm Nhã ra, đầu ngón tay ngưng tụ lôi điện sau đó lòng bàn tay lượt qua khuôn mặt trơn mịn của Lưu Thấm Nhã, lôi điện xẹt qua để lại trên mặt Lưu Thấm Nhã vết tích da thịt bị đốt cháy.

"Mày..." Lưu Thấm Nhã hổn hển, từng trận đau đớn đánh úp lại, trong không khí truyền đến một mùi khét lẹt."Mặt … mặt của tao... Đường Yên, tao muốn giết chết mày!"

Thấy mình bị hủy dung nên Lưu Thấm Nhã cố gắng vẫy tay, phóng ra bảy tám lưỡi dao nước về phía Đường Yên. Đường Yên lộn ngược ra sau, rồi rút kiếm ra, hai chân đạp mạnh xuống đất rồi lao tới đâm thẳng vào vai phải  của Lưu Thấm Nhã: “Phụt!" Ngay sau đó là một tia sét bồi thêm.

"A..." Vai phải bị kiếm đâm thủng sau đó lại bị trúng lôi điện khiến. Lưu Thấm Nhã ngã nhào trên đất, chật vật không chịu nổi. Sau khi dị năng chữa khỏi thức tỉnh thì thân thể cô ta đã bị thương tổn. Mặc dù hiện tại cô ta là dị năng giả cấp bốn nhưng mà thân thể lại không theo kịp nên khi bị Đường Yên đâm hai kiếm, lại bị sét đánh thì... Đừng nói là phản kích mà ngay cả sức lực động đậy cũng không có.

Thấy Đường Yên cầm kiếm, ánh mắt tràn ngập sát khí thì cả người Lưu Thấm Nhã đều lạnh đi. Trong lòng không cam tâm, chẳng lẽ cô ta phải chết ở đây sao? Cô ta không cam lòng... Lúc này Đường Yên cũng nhìn ánh mắt oán độc của Lưu Thấm Nhã. Lưu Thấm Nhã giống như một con rắn độc, không hoàn toàn đánh chết cô ta thì sớm hay muộn gì cô ta cũng sẽ cắn ngược lại. Vì vậy không thể nương tay được.

Ánh mắt Đường Yên nghiêm túc, dị năng cuồn cuồn ở trong lòng bàn tay: “Không nói thì sớm hay muộn gì tao cũng sẽ biết."

Dị năng ở bàn tay tập trung bổ thẳng vào chỗ Lưu Thấm Nhã.

"Xoẹt…xoẹt.... " Bụi bậm bay tung tóe, Đường Yên nhìn xuyên qua lớp bụi rồi cau mày...

Hình Liệt Phong đã dựng lên lá chắn tinh thần ngăn chặn dị năng của Đường Yên đang bổ xuống, ánh mắt của Hình Liệt Phong làm cho người ta rét run đang nhìn thẳng vào Đường Yên. Lưu Hãn Vũ theo sát phía sau cũng trừng mắt, nhìn thảm cảnh của Lưu Thấm Nhã thì tức giận nói: "Bác Lưu, cháu muốn cô ta chết."

Giọng nói lạnh lẽo ở trong tầng hầm ngầm âm u có vẻ khiếp người. Lưu Hãn Vũ vừa nói dứt thì thân mình hơi còng của ông gia đó lóe lên, lao thẳng về phía Đường Yên.

"Lưu Hãn Vũ, mày muốn ai chết vậy?" Giọng nói của Việt Kỳ lạnh như băng giống như truyền đến từ bốn phương tám hướng, chỉ trong nháy mắt cả tầng hầm ngầm đã bị băng bao trùm. Bóng dáng của ông già họ Lưu đó rất nhanh, tránh thoát khỏi quả cầu lửa của Việt Kỳ tuy nhiên tóc bên tai vẫn bị đốt trọi không ít, ông ta đứng thẳng, sợ hãi nhìn Việt Kỳ đang đứng ở cửa.

(Mấy chế thấy chưa, anh ý luôn có mặt rất kịp thời để cứu mỹ nhân, mấy chế thấy nam 9 này OK chưa. Riêng tui thấy quá ngầu đi chứ)

Quá mạnh!

Đường Yên bất giác thở hắt ra, tinh thần lực của cô tiêu hao quá lớn, nếu vừa rồi Việt Kỳ không ra tay thì e rằng cô trốn không thoát khỏi sự tấn công của ông già họ Lưu kia. Đường Yên điên cuồng vận chuyển Khô mộc quyết để khôi phục lại tinh thần lực bị tiêu hao. Cả người phải dựa vào vách tườngmới có thể miễn cưỡng đứng vững được.

Nghe thấy giọng nói của Việt Kỳ thì đồng từ của Lưu Hãn Vũ và Hình Liệt Phong đều co lại, hai người nhìn nhau, đáy mắt xẹt qua oán hận, Hình Liệt Phong ôm lấy Lưu Thấm Nhã, bình tĩnh nói: "Việt Kỳ, không phải anh đã nói là không nhúng tay vào chuyện tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 sao, tại sao bây giờ lại lật lọng?"

Lưu Hãn Vũ biết rất rõ thực lực của ông già họ Lưu, về điểm này thì Hình Liệt Phong cũng rất rõ ràng vì dựa vào thực lực trước mắt thì anh ta không đánh thắng được ông ta, nhưng mới vừa rồi Việt Kỳ chỉ dùng một chiêu mà đã bức lui đã ông ta, điều này vừa kích thích cũng vừa làm cho bọn họ không cam lòng.

"Tôi nói không nhúng tay vào chuyện tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 chứ không nói là không nhúng tay vào chuyện của Đường Yên." Việt Kỳ chậm rãi đi đến, đứng chắn ở phía trước Đường Yên, nhìn thẳng vào đám ngưuowfi Hình Liệt Phong.

"Đội trưởng Hình dài dòng với hắn ta làm cái gì, dứt khoát giết chết..." ThấyViệt Kỳ càn rỡ như vậy một dị năng giả phía sau Hình Liệt Phong không nhịn được xen mồm vào.

Nhưng lời còn chưa dứt thì ngay sau đó đã có lưỡi dao băng màu trắng lướt qua cổ hắn khiến hắn chết ngay tức khắc.

Việt Kỳ lạnh lẽo nhìn tất cả những điều này, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà đứng ở đối diện nói với giọng điệu lạnh lùng: "Còn có muốn giết tôi không?"

Giọng nói khàn khàn trầm thấp lộ ra sát khí nhàn nhạt, tuy không lớn nhưng lại làm tầng hầm ngầm lặng ngắt như tờ vì tất cả mọi người đều bị Việt Kỳ dọa sợ tới mức không nhẹ, thực lực của dị năng giả đã chết ở đội ngũ Hình Liệt Phong không tính là yếu, xếp hạng ở hạng vừa đến khá cao nhưng vừa rồi đối mặt với Việt Kỳ thì chưa kịp phản ứng gì đã bỏ mạng rồi.

Gương mặt Hình Liệt Phong xanh mét, mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì cả. Vẻ mặt Hình Liệt Phong âm trầm, ôm lấy Lưu Thấm Nhã nhìn Đường Yên một cái rồi nói: “Đi!"

Lưu Hãn Vũ oán độc, hung tợn trừng mắt nhìn Đường Yên sau đó mới xoay người đi ra khỏi tầng hầm ngầm.

Đường Yên vẫn lạnh nhạt, tỏ vẻ hoàn toàn không phát hiện sự cảnh cáo  của Hình Liệt Phong và Lưu Hãn Vũ. Cô và Lưu Thấm Nhã đã không thể làm được bạn bè thì cần gì phải duy trì tình nghĩa giả dối. Chỉ đáng tiếc lần này có cơ hội tốt như vậy nhưng lại không giết được Lưu Thấm Nhã, e rằng sau này sẽ rất khó có được cơ hội tốt như vậy nữa.

Sau khi đoàn người Hình Liệt Phong rời đi thì cả người Đường Yên không chống đỡ được nữa mà xụi lơ trượt dọc theo vách tường, ngồi phịch xuống đất: “Hừ, thật đáng tiếc!"

Thấy Đường Yên đột nhiên trẻ con nói một câu như vậy thì khóe miệng Việt Kỳ bất giác cong lên, sự lạnh lùng nơi đáy mắt cũng biến mất, anh không nhịn được đưa tay vuốt xoa mái tóc bị mồ hôi làm cho ướt đẫm của Đường Yên: “Lỗ mãng, nếu anh không tới kịp thì nguy hiểm rồi!"

"Hừ! Nếu không phải là đám người Hình Liệt Phong tới sớm thì..." Trong mắt Đường Yên xẹt qua sát khí, thầm hận Lưu Thấm Nhã mạng lớn: “Lưu Hãn Vũ là người như thế nào?"

"Là người nhà họ Lưu của quân khu trung tâm, thực lực không yếu. Nếu về sau gặp lại thì tốt nhất em nên tránh xa một chút, người này rất hay mang thù, là loại người có thù tất báo. Hôm nay anh làm hắn mất mặt, nhất định hắn sẽ không bỏ qua như vậy đâu." Việt Kỳ nói một cách lạnh nhạt.

"Quân khu trung tâm… Từ khi nào thì có một quân khu trung tâm?" Đường Yên ngẩng đầu: “Anh tới Thanh Hải với mục đích gì? Chỉ dựa vào nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 thì tôi nghĩ không có khả năng hấp dẫn nhiều người như vậy?"

"Năm 2001, ở quần đảo thuộc Nam Mĩ, có một tổ nghiên cứu khoa học nhỏ đã phát hiện được một loại vi khuẩn solanum chưa biết rõ ở độ sâu khoảng năm nghìn mét dưới hải vực, nó được gọi là vi khuẩn thứ năm và loài người vẫn chưa biết rõ về loại vi khuẩn này. Vì muốn được nghiên cứu loại vi khuẩn này nên tổ nghiên cứu khoa học đó đã giấu diếm khi phát hiện ra nó, bọn họ dùng chuột bạch làm thí nghiệm, tuy nhiên hiệu quả không cao lắm. Trong một lần thí nghiệm thì có một nhân viên đã lỡ tay đâm kim tiêm chứa vi khuẩn đó vào cơ thể... Thứ vi khuẩn này lây lan cực nhanh lại không cách nào ngăn cản được nên chỉ trong hai ngày ngắn ngủi thì tổ nghiên cứu khoa học đó đã không một người nào có thể sống sót. Lúc biết được tin tức này thì nước M nhanh chóng phong tỏa cả quần đảo Nam Mĩ và xóa sạch toàn bộ dấu vết của tổ nghiên cứu trên quần đảo đó rồi niêm phong vi khuẩn đó, cất vào kho mang đi. Trong tư liệu có ghi rõ người bị lây bệnh sẽ biến thành người thực vật hay còn được gọi là tang thi, không sợ ánh sáng, di chuyển rất chậm, khi nhìn thấy người sống thì tốc độ trở nên rất nhanh, không có cảm giác đau đớn, không biết sợ hãi, chỉ biết thuận theo bản năng tìm đồ ăn,... Quân khu gọi đại nạn lần này là sự trừng phạt của Nữ Bạt và kế hoạch thanh toán loại vi khuẩn cùng với tang thi nay là kế hoạch Nữ Bạt. Người phụ trách tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181  ở Thanh Hải đã tham gia vào hành động lần đó, ông ta có cất giấu một đồ vật, thứ này cũng được phát hiện cùng một lần với loại vi khuẩn đó ở dưới đáy biển sâu." Việt Kỳ nhỏ giọng giải thích nguyên nhân mọi chuyện, sắc mặt dông lạnh mang theo sát khí.

"Cái gì?" Đường Yên kinh ngạc hô lên sau đó lập tức kiềm chế lại được. Trong tác phẩm không hề đề cập tới chuyện này nên sau khi nghe Việt Kỳ nói thì Đường Yên đột nhiên cảm thấy rất hoảng hốt. Không biết ở trong tiểu thuyết Lưu Thấm Nhã có biết chuyện này hay không, hay đây vẫn chỉ là bí mật không ai biết đến?

Đường Yên kiếp trước chết ở căn cứ nên không gặp được Việt Kỳ, lại càng không có chuyến đi đến Thanh Hải lần này, hoặc là trong tiểu thuyết thì thứ đó đã rơi vào trong tay Hình Liệt Phong. Có lẽ chuyện sự trừng phạt của Nữ Bạt chỉ có một số thế lực ở tầng cao mới biết, dân chúng bình thường hoàn toàn không có tư cách được biết, nếu như vậy thì rất nhiều chuyện đều có thể giải thích được.

Đường Yên cúi đầu, hít sâu một hơi để ổn định trái tim đang đập thình thịch của mình.

"Làm sao bây giờ?" Đường Yên hỏi.

"Thế lực của hai nhà Hình, Lưu không nhỏ, cho dù ở quân khu trung tâm thì bọn họ vẫn có một chỗ đứng vững chắc, anh vốn muốn em không dính dáng đến chuyện này, không muốn..." Ánh mắt Việt Kỳ rất phức tạp nhìn Đường Yên, giống như không có cách dứt ra được.

"Theo lời anh nói thì quân khu trung tâm đã xảy ra chuyện gì sao?" Đường Yên hỏi, nhưng trong lòng đã nghĩ đến Lưu Thấm Nhã là mối nguy hiểm lớn nhất. Nếu như vậy thì Hạ Dĩnh không thể chết được, cái chết của Hạ Dĩnh chính là khởi điểm cho sự suy yếu của nhà họ Hạ, nếu Hạ Dĩnh không chết thì Hình Liệt Phong  không thể dễ dàng nắm được quyền không chế căn cứ Thanh Long như trước nữa.

"Chuyện quân khu trung tâm em biết càng ít thì càng tốt." Việt Kỳ lắc đầu, sự tồn tại của quân khu trung tâm càng ít người biết càng tốt.

"Vì sao?" Đường Yên nhíu mày, hỏi.

"Không tại sao cả, nếu em có thể trở thành dị năng giả cấp mười thì có lẽ anh sẽ nói ch em biết."

Nghe vậy khóe miệng Đường Yên giật giật, dị năng giả cấp mười... Hiện giờ ngay cả cấp năm cô cũng chưa vượt qua được nữa là, tuy nhiên điều này càng làm cho cô quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn.  Đường Yên ngẩng đầu đánh giá Việt Kỳ, không biết bây giờ Việt Kỳ là dị năng giả cấp mấy nhỉ?

"Đại ca." An Lộ đi đến.

"Có việc gì?" Việt Kỳ xoay người, nghi ngờ nhìn An Lộ.

"Đám người Phùng Khải Dương đã lên đến tầng năm mươi rồi, chúng ta có nên ra tay hay không?" An Lộ hơi ẩn mình, giọng nói lạnh lùng làm cho người ta có cảm giác chết chóc.

"Không cần, thứ kia không ở phía trên." Việt Kỳ nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt như có như không quét qua vách tường phía sau Đường Yên sau đó cong bàn tay lại, móc vào bức tường.

Đường Yên nghiêng người, dán lỗ tai vào vách tường thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng gì đó: “Phía sau tường có gì đó."

"Tương Quốc Huy cũng không phải là đồ ngốc, ông ta đã đoán trước nên mới giấu thứ kia ở dưới đất." Việt Kỳ khinh thường nói: “Bảo bọn An Du vào hết đi, Hình Liệt Phong không ngốc, hẳn là sẽ nhận ra nhanh thôi. Khi bọn họ đến đây thì chúng ta phải lấy được thứ kia trước."

"Vâng." Trong mắt An Lộ hiện lên ánh sáng, không hổ là đại ca, vĩnh viễn đều lạnh lùng, quyết đoán như vậy.

Đường Yên mím môi, càng thêm tò mò về lai lịch của Việt Kỳ. Khô mộc quyết trong cơ thể đang không ngừng vận chuyển vòng tròn, tinh thần lực bị khô kiệt cũng dần dần khôi phục lại, hình như còn mạnh trước kia hai phần, phát hiện này làm cho Đường Yên cực kì vui sướng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương