Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế
-
Chương 52
“Thuần thú sư?” Hình Liệt Phong lặp lại ba chữ kia, nghi ngờ nhìn về phía Lưu Thấm Nhã. Lưu Hãn Vũ và Phùng Khải Dương cũng đầy mê mang, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã còn Việt Kỳ đang đứng ở xa thì cau chặt mày, ánh mắt sâu âm u nhìn Lưu Thấm Nhã, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười có vẻ sắc bén.
“Đúng vậy, thuần thú sư!” Đối mặt với sự đánh giá của mọi người, Lưu Thấm Nhã không có một chút luống cuống nào, khuôn mặt đẹp đẽ, thanh tao, lịch sự, hơi tái nhợt, con ngươi như nước trong suốt lóe lên sự tài trí và kiên định.
Nhìn Lưu Thấm Nhã bình tĩnh thong dong, cả người hiện lên sự thanh tao, kiêu ngạo thì Đường Yên híp mắt, tay phải vuốt ve vòng bạch ngọc chỗ cổ tay, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười trào phúng.
Đầu tiên Lưu Thấm Nhã thể hiện dị năng chữa khỏi hiếm thấy, sau đó thỉnh thoảng lại biểu lộ trí tuệ bất phàm, như vậy thì làm sao mọi người không chú ý cho được? Kiếp trước Lưu Thấm Nhã cũng dùng chiêu thức ấy làm cho tất cả mọi người ái mộ cô ta không thôi. Bất kể là Hình Liệt Phong, Giang Ly hay là Cao Phong thì người nào cũng không đơn giản nhưng vẫn bị Lưu Thấm Nhã xoay quanh. Quả nhiên nữ chính luôn có bàn tay vàng còn những người khác đều là vật hi sinh!
Làm cho Đường Yên thân là nữ phụ cực kì tức giận bất bình, cô híp mắt, nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã đang mở rộng bàn tay vàng, đáy lòng tức giận đến quay cuồng.
“Nói thử mộ chút, thuần thú sư là gì vậy?” Trong đôi mắt sâu thẳm của Lưu Hãn Vũ nổi lên một chút hứng thú, tiến lên hỏi.
Lưu Thấm Nhã này chẳng những thức tỉnh dị năng chữa khỏi hiếm thấy mà dung mạo còn xuất chúng, ngay cả tính tình cũng rất tốt, hoàn toàn không giống người phụ nữ chỉ biết nũng nịu, khoe khoang sắc đẹp của mình ở tận thế, đồng thời vẻ yên tĩnh, thanh cao này cũng không giống như đang giả bộ, ngay cả khuôn mặt cũng giống người cô đã mất tích của hắn. Năm đó cô hắn và em họ bỏ nhà ra đi, đi một lần gần hai mươi mấy năm, không nghĩ tới hai mươi mấy năm sau hắn lại gặp một cô gái có khuôn mặt tương tự như cô của mình ở tận thế.
Lưu Thấm Nhã không nhanh không chậm băng bó vết thương cho dị năng giả sau đó cầm miếng vải lau vết máu dính trên tay rồi chậm rì rì mở miệng nói: “Linh trưởng biến dị rất thông minh vì vậy rất khó trong việc bắt hay giết nó. Ở tận thế, các dị năng lần lượt xuất hiện trong đó có một loại người có năng lực đặc biệt, bọn họ được gọi là....thuần thú sư. Không biết ở đây có người nào chơi game online hay không, trong game online, thuần thú sư có thể làm cho thần thú phục tùng mình.”
“Đúng vậy, quả thật trong game online có loại người này.” Phùng Khải Dương gật đầu nói, gã rất thích các loại game online nên khi Lưu Thấm Nhã nói ra cái tên thuần thú sư thì gã cũng không xa lạ gì, gã còn nhiều lần chơi nhân vật thuần thú sư nữa là.
“Ý của Thấm Nhã chính là trong mấy người chúng ta có người có năng lực đặc biệt này sao?” Hình Liệt Phong nghi ngờ hỏi. Tận thế có rất nhiều dị năng giả thức tỉnh, có thuần thú sư thì cũng chẳng có gì lạ. Tuy nhiên không biết thuần thú sư có thật sự thần kí như vậy không? Thú biến dị có thực lực mạnh, làm sao cam tâm phục tùng con người được?
“Vâng! Hai mươi mấy ngày trước kia, ở tại Miêu Trại em đã từng tận mắt nhìn thấy có một người điều khiển được thú biến dị, thú biến dị cũng phục tùng người đó.” Lưu Thấm Nhã nói xong thì trong con ngươi trong trẻo bị bịt kín bởi một tầng hơi nước làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp một cách mơ màng và yếu ớt, lông mi dài cong vút nhẹ nhàng lay động làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Tất cả đàn ông chung quanh đều bất giác nuốt nước miếng, theo tầm mắt của Lưu Thấm Nhã thì ánh mắt của mọi người đều dừng ở Đường Yên trên người. Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết, hồng nhan họa thủy trong truyền thuyết chỉ sợ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!
Thấy dáng vẻ này của Lưu Thấm Nhã, trong lòng Đường Yên thầm giơ ngón tay cái lên, kĩ thuật diễn xuất này e là tượng vàng Oscar cũng không xứng với cô ta. Lưu Thấm Nhã dung hợp nhu nhược và thông mình lại làm một tạo nên một họa thủy đặc biệt xuất sắc làm cho ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người cô ta, còn ai chú đến việc dị năng chữa khỏi lúc nãy nữa? Không chỉ có vậy, sự vật hay sự việc mới đều làm cho người ta chú ý, nếu đổi lại là cô nói những lời này thì chỉ sợ là không bằng một phần ngàn của Lưu Thấm Nhã.
Người khác không hiểu Lưu Thấm Nhã nhưng cô bị cô ta hại vô số lần còn không hiểu sao? Người chết đều có thể bị cô ta nói thành người sống thì có gì kì lạ? Thuần thú sư là cái gì? Chẳng qua cũng chỉ là lời nói của Lưu Thấm Nhã mà thôi. Đường Yên không ngừng rít gào ở trong lòng nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, vẫn lạnh băng giống như trước, giả bộ hoàn toàn không nghe thấy Lưu Thấm Nhã nói cái gì.
Mọi người ở đây đều nhìn về phía Đường Yên. Nếu như chuyện thuần thú sư là thật, vậy thì thật sự rất khó lường, nếu ở tận thế có thể thu phục một con thú biến dị mạnh mẽ sau đó nuôi ở bên người thì ngày sau không khác gì có thêm một mạng, những người ở đây đều biết về thú biến dị nên cũng hiểu được chúng nó rất mạnh mẽ. Thú biến dị có thực lực cao còn mạnh hơn cả dị năng giả, loại chuyện tốt này ai mà không muốn chứ.
“Đường Yên, cô là thuần thú sư sao?” Hình Liệt Phong ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Đường Yên, trong đáy mắt Hình Liệt Phong chợt lóe lên cái gì đó rồi biến mất, nếu thật sự là vậy thì đến lúc đó nhất định phải lôi kéo được Đường Yên, có Đường Yên thì lo gì không đoạt được quân khu trung tâm. Các nhà khác đã chiếm lấy quân khu trung tâm quá lâu rồi. Tục ngữ nói: phong thuỷ luân chuyển, năm nay đến nhà của tôi. Bây giờ là lúc nhà họ Hình leo lên ngôi cao, đầu tiên là phải diệt trừ căn cơ của nhà họ Hạ ở căn cứ Thanh Long sau đó nắm lấy quyền khống chế căn cứ, kế tiếp đó sẽ là quân khu trung tâm, quyền lực thay đổi, từ xưa đến nay không phải đều là gió nổi mây vần sao?
Trong khoảnh khắc này Hình Liệt Phong cũng không thèm che giấu dã tâm của mình nữa. Lưu Hãn Vũ không có nhiều lời tuy nhiên trong con ngươi đen sâu thẳm lại tiết lộ khát vọng trong nội tâm hắn, hắn đứng rất gần Hình Liệt Phong, từ đó không khó để nhận ra trong hai người này ai chiếm thế thượng phong.
Con ngươi Đường Yên tối lại, hơi lộ ra vẻ châm chọc. Lưu Thấm Nhã, đây chính là mục đích của cô sao ta, chỉ ra và xác nhận cô là thuần thú sư sau đó ép cô đi vào tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181. Nếu cô thật sự là thuần thú sư thì nhất định có thể thu phục được linh trưởng biến dị bên trong, chứng tỏ cô ta không nói dối, nếu là giả thì vẫn có thể quang minh chính đại khiến cô đi chịu chết. Kế rất hay! Đúng là rất thủ đoạn! Có lẽ từ lúc Lưu Thấm Nhã thấy cô đứng ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 thì cô ta đã giăng sẵn cạm bẫy rồi. Vừa tìm hiểu xung quanh để chiếm lấy tiên cơ nhưng cũng vừa xoi mói nhược điểm của người khác, quả thật là quan sát rất tỉ mỉ!
Miêu Trạch và Mạnh Lộ đều im lặng không lên tiếng, tuy nhiên ánh mắt nhìn về phía Lưu Thấm Nhã lại hàm chứa tức giận đến tận xương. Người phụ nữ này thật sự là một tai họa! Sau khi Đường Yên rơi xuống nước, không phải bọn họ không muốn xuống tay với Lưu Thấm Nhã nhưng vì Hình Liệt Phong cảnh giác rất cao, thực lực của Lưu Thấm Nhã cũng không tầm thường nên bọn họ hoàn toàn không có cơ hội.
Mọi người thấy Đường Yên im lặng khác thường thì trong lòng càng thêm vội vàng. Việt Kỳ nhíu mày, lắc đầu với An Lộ, ý bảo anh ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, anh tin tưởng chỉ chút chuyện nhỏ này thì Đường Yên vẫn có thể tự giải quyết được. Đây là tận thế, không có khả năng bảo vệ Đường Yên trong nhà ấm mãi được, suy sụp, đau khổ, những thứ này đều cô đều phải trải qua.
Lưu Thấm Nhã, cô muốn tôi chết nhanh như vậy, nếu không thành toàn cho cô thì chẳng phải lãng phí ý tốt của cô sao? Vừa hay bản thân cũng có thể mượn cơ hội này để thể hiện toàn bộ thực lực của mình. Ở tận thế, nắm tay ai to thì người đó chính là đại ca. Đường Yên liếc nhìn Lưu Thấm Nhã một cái thật sâu sau đó quay đầu nhìn mọi người chung quanh một vòng, đối diện với ánh mắt sốt ruột của những người này thì Đường Yên lạnh lùng nói: “Về thuần thú sư thì tôi cũng đã nghe người ta nhắc qua.”
Sắc mặt Phùng Khải Dương thay đổi, vội hỏi: “Thực sự cô đã nghe người ta nói về nó sao?”
Những người khác đều dựng thẳng hai tai lên, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Đường Yên. Vừa rồi có người mơ ước đến thuốc cầm máu của Đường Yên hoàn thì bàn tay sét vừa rồi vẫn còn rất mới mẻ cho nên nhất thời không ai dám coi thường cho cô. Huống chi lúc này bên cạnh Đường Yên còn có vài dị năng giả.
Lưu Thấm Nhã thấy ánh mắt Đường Yên nhìn mình có ý tứ sâu xa thì trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt. Tính tình Đường Yên thay đổi rất nhiều khiến cô ta không thể đoán trước được.
Đường Yên cúi đầu không thèm quan tâm, chỉ lau chùi vũ khí trong tay rồi thong thả mở miệng nói: “Về việc thuần thú sư thì tôi cũng có nghe Lưu Thấm Nhã nhắc tơi, lần đó ở cấm địa phía sau núi Miêu Trại, tôi và Lưu Thấm Nhã đang tranh đoạt một vật ở cấm địa Miêu Trại thì đột nhiên có một con mèo xuất hiện. Lúc đó Lưu Thấm Nhã đột nhiên hô to thuần thú sư... Khi đó Miêu Trạch và Giang Ly cũng có ở đó, bọn họ đều biết. Kỳ thực... Tôi cũng rất tò mò rốt cuộc người được gọi là thuần thú sư là gì? Hi vọng cô có thể giải thích nghi ngờ cho chúng tôi.”
Đường Yên nói nửa thật nửa giả, lúc ấy sự việc phát sinh ở cấm địa Miêu Trại xảy ra quá nhanh, không thể giải thích được nên mọi người cũng không biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra. Chỉ có Miêu Trạch biết Buster là của Đường Yên nhưng lúc này sẽ kéo Đường Yên xuống đài. Giang Ly hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Buster, huống chi lúc ấy cấm địa sụp xuống, Giang Ly chỉ vội vàng cứu Lưu Thấm Nhã ra ngoài, làm gì có thời gian chú ý đến Buster.
Nghe vậy, Miêu Trạch và Giang Ly đều ngẩng đầu Lưu Thấm Nhã sau đó đồng thời gật đầu.
Trong lòng Lưu Thấm Nhã căng thẳng, cô ta cúi đầu, vội vàng che giấu sự tàn nhẫn trong mắt.
Đường Yên lập tức làm rõ chuyện ở Miêu Trại khiến Lưu Thấm Nhã trở tay không kịp, Lưu Thấm Nhã muốn vứt chuyện thuần thú sư cho Đường Yên khiến Đường Yên hoảng hốt nhưng không ngờ Đường Yên chỉ nói hai ba câu là đã đẩy ngược về phía cô ta, lúc trước Hình Liệt Phong đã cứu cô ta và Giang Ly ở cấm địa Miêu Trại, mọi chuyện đều giống như lời Đường Yên nói nên Hình Liệt Phong không chút nghi ngờ. Đường Yên lại thản nhiên, Buster thì không ở bên cạnh Đường Yên, căn cứ không ai biết Đường Yên có nuôi thú cưng mà nếu có không sẽ không nghĩ Buster là thú biến dị. Không thể không thừa nhận, lần này cô ta bị Đường Yên trả đũa đến thua thê thảm!
Lưu Thấm Nhã oán hận động thời ý định muốn diệt trừ Đường Yên càng thêm kiên định.
Thấy Lưu Thấm Nhã im lặng không lên tiếng, cuối cùng Hình Liệt Phong nhìn Lưu Thấm Nhã, mở miệng hỏi: “Thấm Nhã, lúc ở Miêu Trại em có tận mắt nhìn thấy rốt cuộc thuần thú sư là ai không?”Giọng điệu của Hình Liệt Phong chất vấn mang theo một chút cảnh giác, so với Đường Yên thản nhiên thì cử chỉ của Lưu Thấm Nhã có vẻ quá mức cẩn thận. Rõ ràng giống như đang che giấu cái gì đó? Nghĩ đến chuyện Lưu Thấm Nhã giấu diếm mình chuyện gì đó, trong phút chốc sắc mặt Hình Liệt Phong có chút thay đổi.
Nghe những lời này Hình Liệt Phong làm sao Lưu Thấm Nhã có thể không rõ Hình Liệt Phong đã nỗi lên nghi ngờ đối với mình? Trong lòng Lưu Thấm Nhã lo lắng nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nào phản bác, cô ta không khỏi dùng ánh mắt khẩn cầu Giang Ly, hi vọng Giang Ly có thể nói đỡ cho cô ta một câu.
Giang Ly quay đầu, tỏ vẻ không nhìn thấy.
Đường Yên mím môi, lạnh lùng nói: “Thế nào, không muốn nói sao?” Bây giờ cho dù Lưu Thấm Nhã có muốn nói cô là thuần thú sư thì mọi người cũng sẽ không tin tưởng như trước nữa. Cô thật sự muốn quấy đầm nước đục này để cho kế hoạch của Lưu Thấm Nhã bị đổ bể. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, ai có thể nhìn thấu cho được? Mỗi lần Lưu Thấm Nhã đều ra vẻ hào phóng nhưng kì thực làm việc lại quá mức hẹp hòi. Có lẽ chuyện này có liên quan đến thân phận của cô ta, bác sĩ Đường đối xử với cô ta không tệ nhưng rốt cuộc trên người Lưu Thấm Nhã vẫn không chảy dòng máu nhà họ Đường nên có một số thứ không thể nào của cô ta được, chính điều này đã tạo cho Lưu Thấm Nhã thói quen nhìn thấy thứ gì tốt thì đều muốn chiếm làm của riêng.
Bình thường Lưu Thấm Nhã đều mang mặt nạ dịu dàng thiện lương khiến mọi người tưởng rằng cô thiện lương thật nhưng nếu ở chung lâu thì những thói xấu của cô ta sẽ xuất hiện lại thêm bên cạnh Lưu Thấm Nhã loại người gì cũng có, lòng người là phức tạp nhất, nếu không có ích lợi thì ai sẽ chân thành cởi mở với mình? Cô ta vì ích lợi mà đẩy Giang Ly ra, bây giờ xảy ra chuyện lại muốn Giang Ly ra mặt giải thích cho mình mà không trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?
“Đường Yên, cô rõ ràng là thuần thú sư, tại sao lại không nói ra?” Lưu Thấm Nhã chỉ trích, tỏ vẻ thương hại nhìn dị năng giả bị thương nằm trên mặt đất, bộ dạng cô ta giống như là nếu Đường Yên thừa nhận thì sẽ tha thứ cho Đường Yên làm Đường Yên nhìn mà muốn ói.
Miêu Trạch hừ lạnh một tiếng, khinh thường trừng mắt nhìn Lưu Thấm Nhã sau đó nói: “Lưu Thấm Nhã, đủ rồi đó! Cô đã nhiều lần hạ độc thủ với chị Yên rồi, giờ lại còn thuần thú sư gì đó, không phải lại là trò mới của cô đó sao! Lúc ở bến tàu Thanh Ninh cô lừa chị Yên lên thuyền chở dầu, sau đó cho nổ thuyền muốn cho chị Yên chìm xuống đáy sông, rõ ràng là muốn đẩy chị Yên vào chỗ chết. Lúc ở Chương Hóa lại lừa chúng tôi vào đàn tang thi, lần này lại muốn làm cái gì nữa? Muốn Chị Yên xung phong tiến vào tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 sao? Cô thật làm cho người ta cảm thấy ghê tởm... Chị Yên đắc tội cô lúc nào, đừng quên nhà họ Đường đã nuôi cô hai mươi mấy năm, cô là con sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa không biết nhớ ơn...”
Lời lẽ của Miêu Trạch rất sắc bén, không thèm che giấu sự căm ghét đối với Lưu Thấm Nhã. Lúc còn ở căn cứ Thanh Long, La Hồng Bân và Bác Dương luôn nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận với Lưu Thấm Nhã, cũng nói toàn bộ những chuyện mà Lưu Thấm Nhã đã làm với Đường Yên từ nhỏ đến lớn cho cậu và Mạnh Lộ nghe. Trước kia Đường Yên rất tin tưởng Lưu Thấm Nhã, La Hồng Bân không thể nhiều lời tránh làm cho Đường Yên không thích. Sau khi tận thế, bọn họ phát hiện Đường Yên rốt cục cũng thông nên mới nói ra những chuyện trước kia.
Bị Miêu Trạch mỉa mai một trận, cho dù Lưu Thấm Nhã rất bình tĩnh nhưng cũng tức giận không nhẹ. Khuôn mặt đẹp đẽ lúc xanh lúc trắng, không nhịn được mà phun ra một búng máu.
“Thấm Nhã, Thấm Nhã, em không sao chứ?” Hình Liệt Phong đỡ Lưu Thấm Nhã đang ngã về phía trước, tức giận liếc Miêu Trạch một cái: “Đỗ Mộng!”
Lưu Hãn Vũ mịt mờ rụt tay về nhìn ông già đi cùng với hắn sau đó nhìn Miêu Trạch bằng ánh mắt tàn nhẫn, cảnh này bị Đường Yên vừa vặn nhìn thấy, cô nâng tay che miệng, che giấu đường cong rất nhỏ nơi khóe môi, ánh mắt đảo qua lại Lưu Thấm Nhã và Lưu Hãn Vũ. Người nhà họ Lưu...
“Tôi là bác sĩ, để tôi xem thử.” Chu Thiến xung phong nhận việc đi tới, ngồi xổm xuống kiểm tra cho Lưu Thấm Nhã.
Đường nhìn động tác thuần thục Chu Thiến, nhìn thì có vẻ không chút để ý nhưng kì thực là rất đúng thời cơ. Thủ đoạn của cô ta không hề thua Lưu Thấm Nhã, không biết lúc Lưu Thấm Nhã nhìn thấy chuyện này thì suy nghĩ như thế nào? Chu Thiến này không thể coi thường được!
Mọi người nghe thấy Chu Thiến nói thì lập tức tránh ra. Hình Liệt Phong ôm Lưu Thấm Nhã để Chu Thiến dễ dàng kiểm tra. Chu Thiến ngồi xổm xuống, lúc Chu Thiến gần sát thì đáy mắt Hình Liệt Phong thoáng hiện lên vẻ kì lạ.
Đường Yên ngẩng đầu nhìn Hạ Dĩnh, thấy Hạ Dĩnh lạnh lùng lau chùi vũ khí trong tay thì lông mày bất giác nhíu lại. So với Lưu Thấm Nhã và Chu Thiến tâm tư thâm trầm thì Hạ Dĩnh và Dịch Thiến hợp với cô hơn.
Đường Yên và Miêu Trạch cùng ra tay nên chuyện thuần thú sư coi như đã xong uôi. Tuy nhiên việc này có thật sự chấm dứt ở đây hay không thì trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng? Chuyện này cũng chính là ý định của Đường Yên, cô không muốn làm chim đầu đàn, tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 kia tuyệt đối không đơn giản, Đường Yên nhìn chung quanh một vòng quanh thì thấy vẻ mặt người nào cũng nghiêm túc.
Chỉ sợ thực lực của tang thi và thú biến dị trong tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 này vượt xa mấy thứ tạp nham ở bên người!
Lưu Thấm Nhã dựa vào Hình Liệt Phong nhìn động tác nhẹ nhàng của Chu Thiến. Hiển nhiên Lưu Thấm Nhã cũng nhận ra lúc Hình Liệt Phong nhìn Chu Thiến thì trong mắt thoáng qua vẻ kì lạ. Cô ta mím môi mang theo lạnh lẽo sắc bén, Hạ Dĩnh vẫn chưa loại trừ được mà lại thêm một người nữa. Tuy nhiên chỉ là một người bình thường không thức tỉnh dị năng thì vẫn không đáng để cô ta lãng phí sức lực. Lưu Thấm Nhã nhắm mắt lại, suy nghĩ bước tiếp theo nên như thế nào? Nhất quyết không thể để cho Đường Yên còn sống trở về căn cứ Thanh Long được, không phải cô ta không đi tìm bác sĩ Đường nhưng mỗi lần đều bị La Hồng Bân và Bác Dương đuổi đi cho nên ngay cả mặt bác sĩ Đường cô ta cũng không thấy được. Điều này làm Lưu Thấm Nhã không khỏi hoài nghi có phải là Đường Yên đã nói cái gì đó hay không?
Nhớ tới sự lạnh nhạt của Bác Dương đối với cô ta, oán hận trong lòng Lưu Thấm Nhã càng mãnh liệt hơn. Bác Dương là người đàn ông duy nhất không để ý đến vẻ đẹp của cô ta, rõ ràng cô ta ưu tú hơn Đường Yên nhưng cô ta chưa từng được Bác Dương quan tâm! Điều này làm cho Lưu Thấm Nhã luôn kiêu ngạo không thể chịu đựng được.
Hình Liệt Phong nhờ Đỗ Dương chăm sóc Lưu Thấm Nhã, sau đó xoay người thảo luận kế hoạch tiếp theo với mọi người.
“Cẩn thận một chút!” Việt Kỳ đi ở bên cạnh Đường Yên, giúp cô loại bỏ các chướng ngại vật ở dưới chân. Anh đã nói không nhúng tay vào tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 thì sẽ không làm nên sau đó mấy người An Lộ liền yên lặng biến mất ở góc đường nhưng Việt Kỳ nói cho Đường Yên anh sẽ ở gần đây. Tuy rằng anh nói là không nhúng tay vào nhưng không có nghĩa là anh thật sự khoanh tay đứng nhìn, chẳng qua là làm ra vẻ mà thôi!
Cả người Đường Yên cứng đờ, nhẹ nhàng gật đầu.
Những người bên cạnh Hình Liệt Phong thì đám người Việt Kỳ biến mất ở cuối đường thì không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Hình Liệt Phong và Lưu Hãn Vũ nhìn nhau, theo trong mắt đều là vẻ thận trọng. So với trước kia thì Việt Kỳ bây giờ mạnh hơn rất nhiều! Không hổ là người nhà họ Việt, làm cho bọn họ ghen tị đồng thời có chút tức giận. Đối với bọn họ mà nói thì Việt Kỳ giống như là một ngọn núi lớn vĩnh viễn không thể vượt qua được...
Đường Yên từ từ nhắm hai mắt lại, khi nhận thấy được có người tới gần thì hai mắt lạnh băng mở ra, nhìn chằm chằm Chu Thiến đang đi tới.
“Có việc gì không?” Đường Yên bình tĩnh đánh giá Chu Thiến trước mặt, không thể phủ nhận bất luận là dáng người hay là khuôn mặt thì Chu Thiến đều không hề thua cỏi Lưu Thấm Nhã. Chỉ là người bình thường nhưng có thể ở lại bên cạnh Phùng Khải Dương, nếu không có chút bản lĩnh thì làm sao làm được, tuy nhiên không biết lúc này cô ta tới đây làm gì?
“Khải Dương bảo tôi tới xem mọi người một chút, mọi người có cần tôi giúp gì hay không?” Chu Thiến nói, trong tay cầm một bó hòe gai.
“Không cần!” Đường Yên không thèm nhìn Chu Thiến mà trực tiếp từ chối.
“Hoa hòe gai này nở rất đẹp, không biết Đường tiểu thư có thích hay không?” Chu Thiến không cảm thấy xấu hổ khi bị từ chối, vẫn thản nhiên gai hoa hòe gai xuống trước mặt Đường Yên, sau đó nở nụ cười với ba người Miêu Trạch rồi xoay người rời đi.
Nhìn dáng người đong đưa của Chu Thiến lúc rời đi, Miêu Trạch khó hiểu nhìn chằm chằm hoa hòe gai trên mặt đất, vẻ mặt y như bị táo bón: “Chị Yên, có phải người phụ nữ này điên rồi hay không? Tuy hoa hòe gai này nở rất đẹp nhưng cô ta thật sự coi đây là trước tận thế sao? Còn có tâm tư mà thưởng thức hoa cỏ?”
Mạnh Lộ từ từ nhắm hai mắt, dựa vào vách tường. Giang Ly thì nhìn chằm chằm hoa hòe gai trên mặt đất, trong mắt hiện lên tò mò. Anh ta không ngay thẳng như Miêu Trạch nên biết Chu Thiến sẽ không bắn tên không có mục đích.
Đường Yên nhặt hoa hòe gai trên mặt đất lên, đưa lên mũi ngửi ngửi, khóe miệng cong lên có chút kì lạ, nói khẽ: “Hoa hòe gai biểu thị sự hữu nghị, cô ta có việc muốn chúng ta giúp. Người phụ nữ này rất khôn khéo!” Tuy rằng đã sớm biết Chu Thiến không đơn giản nhưng không nghĩ tới vừa mới gặp mà Chu Thiến đã đánh chủ ý lên cô rồi.
Đường Yên nhìn ngã tư đường tiêu điều qua khung cửa sổ, xa xa còn có thể nhìn thấy vài tên tang thi đang đi lại, chỗ này đã được dị năng giả thiết lập cảnh báo, nếu có tang thi, thú biến dị tới gần thì chuông báo động sẽ kêu lên. Không có giây phút nào mà Đường Yên cần tỉnh táo hơn lúc này vì cô đang ở tận thế.
“Hữu nghị?” Miêu Trạch hoang mang.
“Không có việc gì, không cần để ý tới.” Đường Yên hơi lắc đầu, nếu Chu Thiến thật sự có giá trị thì lôi kéo cũng không sao, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là cô ta sống sót được sau chuyến đi Thanh Hải lần này.
Tuần sau tui đi học rồi nên không đăng liên tục được nữa nha
“Đúng vậy, thuần thú sư!” Đối mặt với sự đánh giá của mọi người, Lưu Thấm Nhã không có một chút luống cuống nào, khuôn mặt đẹp đẽ, thanh tao, lịch sự, hơi tái nhợt, con ngươi như nước trong suốt lóe lên sự tài trí và kiên định.
Nhìn Lưu Thấm Nhã bình tĩnh thong dong, cả người hiện lên sự thanh tao, kiêu ngạo thì Đường Yên híp mắt, tay phải vuốt ve vòng bạch ngọc chỗ cổ tay, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười trào phúng.
Đầu tiên Lưu Thấm Nhã thể hiện dị năng chữa khỏi hiếm thấy, sau đó thỉnh thoảng lại biểu lộ trí tuệ bất phàm, như vậy thì làm sao mọi người không chú ý cho được? Kiếp trước Lưu Thấm Nhã cũng dùng chiêu thức ấy làm cho tất cả mọi người ái mộ cô ta không thôi. Bất kể là Hình Liệt Phong, Giang Ly hay là Cao Phong thì người nào cũng không đơn giản nhưng vẫn bị Lưu Thấm Nhã xoay quanh. Quả nhiên nữ chính luôn có bàn tay vàng còn những người khác đều là vật hi sinh!
Làm cho Đường Yên thân là nữ phụ cực kì tức giận bất bình, cô híp mắt, nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã đang mở rộng bàn tay vàng, đáy lòng tức giận đến quay cuồng.
“Nói thử mộ chút, thuần thú sư là gì vậy?” Trong đôi mắt sâu thẳm của Lưu Hãn Vũ nổi lên một chút hứng thú, tiến lên hỏi.
Lưu Thấm Nhã này chẳng những thức tỉnh dị năng chữa khỏi hiếm thấy mà dung mạo còn xuất chúng, ngay cả tính tình cũng rất tốt, hoàn toàn không giống người phụ nữ chỉ biết nũng nịu, khoe khoang sắc đẹp của mình ở tận thế, đồng thời vẻ yên tĩnh, thanh cao này cũng không giống như đang giả bộ, ngay cả khuôn mặt cũng giống người cô đã mất tích của hắn. Năm đó cô hắn và em họ bỏ nhà ra đi, đi một lần gần hai mươi mấy năm, không nghĩ tới hai mươi mấy năm sau hắn lại gặp một cô gái có khuôn mặt tương tự như cô của mình ở tận thế.
Lưu Thấm Nhã không nhanh không chậm băng bó vết thương cho dị năng giả sau đó cầm miếng vải lau vết máu dính trên tay rồi chậm rì rì mở miệng nói: “Linh trưởng biến dị rất thông minh vì vậy rất khó trong việc bắt hay giết nó. Ở tận thế, các dị năng lần lượt xuất hiện trong đó có một loại người có năng lực đặc biệt, bọn họ được gọi là....thuần thú sư. Không biết ở đây có người nào chơi game online hay không, trong game online, thuần thú sư có thể làm cho thần thú phục tùng mình.”
“Đúng vậy, quả thật trong game online có loại người này.” Phùng Khải Dương gật đầu nói, gã rất thích các loại game online nên khi Lưu Thấm Nhã nói ra cái tên thuần thú sư thì gã cũng không xa lạ gì, gã còn nhiều lần chơi nhân vật thuần thú sư nữa là.
“Ý của Thấm Nhã chính là trong mấy người chúng ta có người có năng lực đặc biệt này sao?” Hình Liệt Phong nghi ngờ hỏi. Tận thế có rất nhiều dị năng giả thức tỉnh, có thuần thú sư thì cũng chẳng có gì lạ. Tuy nhiên không biết thuần thú sư có thật sự thần kí như vậy không? Thú biến dị có thực lực mạnh, làm sao cam tâm phục tùng con người được?
“Vâng! Hai mươi mấy ngày trước kia, ở tại Miêu Trại em đã từng tận mắt nhìn thấy có một người điều khiển được thú biến dị, thú biến dị cũng phục tùng người đó.” Lưu Thấm Nhã nói xong thì trong con ngươi trong trẻo bị bịt kín bởi một tầng hơi nước làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp một cách mơ màng và yếu ớt, lông mi dài cong vút nhẹ nhàng lay động làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Tất cả đàn ông chung quanh đều bất giác nuốt nước miếng, theo tầm mắt của Lưu Thấm Nhã thì ánh mắt của mọi người đều dừng ở Đường Yên trên người. Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết, hồng nhan họa thủy trong truyền thuyết chỉ sợ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!
Thấy dáng vẻ này của Lưu Thấm Nhã, trong lòng Đường Yên thầm giơ ngón tay cái lên, kĩ thuật diễn xuất này e là tượng vàng Oscar cũng không xứng với cô ta. Lưu Thấm Nhã dung hợp nhu nhược và thông mình lại làm một tạo nên một họa thủy đặc biệt xuất sắc làm cho ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người cô ta, còn ai chú đến việc dị năng chữa khỏi lúc nãy nữa? Không chỉ có vậy, sự vật hay sự việc mới đều làm cho người ta chú ý, nếu đổi lại là cô nói những lời này thì chỉ sợ là không bằng một phần ngàn của Lưu Thấm Nhã.
Người khác không hiểu Lưu Thấm Nhã nhưng cô bị cô ta hại vô số lần còn không hiểu sao? Người chết đều có thể bị cô ta nói thành người sống thì có gì kì lạ? Thuần thú sư là cái gì? Chẳng qua cũng chỉ là lời nói của Lưu Thấm Nhã mà thôi. Đường Yên không ngừng rít gào ở trong lòng nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, vẫn lạnh băng giống như trước, giả bộ hoàn toàn không nghe thấy Lưu Thấm Nhã nói cái gì.
Mọi người ở đây đều nhìn về phía Đường Yên. Nếu như chuyện thuần thú sư là thật, vậy thì thật sự rất khó lường, nếu ở tận thế có thể thu phục một con thú biến dị mạnh mẽ sau đó nuôi ở bên người thì ngày sau không khác gì có thêm một mạng, những người ở đây đều biết về thú biến dị nên cũng hiểu được chúng nó rất mạnh mẽ. Thú biến dị có thực lực cao còn mạnh hơn cả dị năng giả, loại chuyện tốt này ai mà không muốn chứ.
“Đường Yên, cô là thuần thú sư sao?” Hình Liệt Phong ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Đường Yên, trong đáy mắt Hình Liệt Phong chợt lóe lên cái gì đó rồi biến mất, nếu thật sự là vậy thì đến lúc đó nhất định phải lôi kéo được Đường Yên, có Đường Yên thì lo gì không đoạt được quân khu trung tâm. Các nhà khác đã chiếm lấy quân khu trung tâm quá lâu rồi. Tục ngữ nói: phong thuỷ luân chuyển, năm nay đến nhà của tôi. Bây giờ là lúc nhà họ Hình leo lên ngôi cao, đầu tiên là phải diệt trừ căn cơ của nhà họ Hạ ở căn cứ Thanh Long sau đó nắm lấy quyền khống chế căn cứ, kế tiếp đó sẽ là quân khu trung tâm, quyền lực thay đổi, từ xưa đến nay không phải đều là gió nổi mây vần sao?
Trong khoảnh khắc này Hình Liệt Phong cũng không thèm che giấu dã tâm của mình nữa. Lưu Hãn Vũ không có nhiều lời tuy nhiên trong con ngươi đen sâu thẳm lại tiết lộ khát vọng trong nội tâm hắn, hắn đứng rất gần Hình Liệt Phong, từ đó không khó để nhận ra trong hai người này ai chiếm thế thượng phong.
Con ngươi Đường Yên tối lại, hơi lộ ra vẻ châm chọc. Lưu Thấm Nhã, đây chính là mục đích của cô sao ta, chỉ ra và xác nhận cô là thuần thú sư sau đó ép cô đi vào tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181. Nếu cô thật sự là thuần thú sư thì nhất định có thể thu phục được linh trưởng biến dị bên trong, chứng tỏ cô ta không nói dối, nếu là giả thì vẫn có thể quang minh chính đại khiến cô đi chịu chết. Kế rất hay! Đúng là rất thủ đoạn! Có lẽ từ lúc Lưu Thấm Nhã thấy cô đứng ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 thì cô ta đã giăng sẵn cạm bẫy rồi. Vừa tìm hiểu xung quanh để chiếm lấy tiên cơ nhưng cũng vừa xoi mói nhược điểm của người khác, quả thật là quan sát rất tỉ mỉ!
Miêu Trạch và Mạnh Lộ đều im lặng không lên tiếng, tuy nhiên ánh mắt nhìn về phía Lưu Thấm Nhã lại hàm chứa tức giận đến tận xương. Người phụ nữ này thật sự là một tai họa! Sau khi Đường Yên rơi xuống nước, không phải bọn họ không muốn xuống tay với Lưu Thấm Nhã nhưng vì Hình Liệt Phong cảnh giác rất cao, thực lực của Lưu Thấm Nhã cũng không tầm thường nên bọn họ hoàn toàn không có cơ hội.
Mọi người thấy Đường Yên im lặng khác thường thì trong lòng càng thêm vội vàng. Việt Kỳ nhíu mày, lắc đầu với An Lộ, ý bảo anh ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, anh tin tưởng chỉ chút chuyện nhỏ này thì Đường Yên vẫn có thể tự giải quyết được. Đây là tận thế, không có khả năng bảo vệ Đường Yên trong nhà ấm mãi được, suy sụp, đau khổ, những thứ này đều cô đều phải trải qua.
Lưu Thấm Nhã, cô muốn tôi chết nhanh như vậy, nếu không thành toàn cho cô thì chẳng phải lãng phí ý tốt của cô sao? Vừa hay bản thân cũng có thể mượn cơ hội này để thể hiện toàn bộ thực lực của mình. Ở tận thế, nắm tay ai to thì người đó chính là đại ca. Đường Yên liếc nhìn Lưu Thấm Nhã một cái thật sâu sau đó quay đầu nhìn mọi người chung quanh một vòng, đối diện với ánh mắt sốt ruột của những người này thì Đường Yên lạnh lùng nói: “Về thuần thú sư thì tôi cũng đã nghe người ta nhắc qua.”
Sắc mặt Phùng Khải Dương thay đổi, vội hỏi: “Thực sự cô đã nghe người ta nói về nó sao?”
Những người khác đều dựng thẳng hai tai lên, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Đường Yên. Vừa rồi có người mơ ước đến thuốc cầm máu của Đường Yên hoàn thì bàn tay sét vừa rồi vẫn còn rất mới mẻ cho nên nhất thời không ai dám coi thường cho cô. Huống chi lúc này bên cạnh Đường Yên còn có vài dị năng giả.
Lưu Thấm Nhã thấy ánh mắt Đường Yên nhìn mình có ý tứ sâu xa thì trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt. Tính tình Đường Yên thay đổi rất nhiều khiến cô ta không thể đoán trước được.
Đường Yên cúi đầu không thèm quan tâm, chỉ lau chùi vũ khí trong tay rồi thong thả mở miệng nói: “Về việc thuần thú sư thì tôi cũng có nghe Lưu Thấm Nhã nhắc tơi, lần đó ở cấm địa phía sau núi Miêu Trại, tôi và Lưu Thấm Nhã đang tranh đoạt một vật ở cấm địa Miêu Trại thì đột nhiên có một con mèo xuất hiện. Lúc đó Lưu Thấm Nhã đột nhiên hô to thuần thú sư... Khi đó Miêu Trạch và Giang Ly cũng có ở đó, bọn họ đều biết. Kỳ thực... Tôi cũng rất tò mò rốt cuộc người được gọi là thuần thú sư là gì? Hi vọng cô có thể giải thích nghi ngờ cho chúng tôi.”
Đường Yên nói nửa thật nửa giả, lúc ấy sự việc phát sinh ở cấm địa Miêu Trại xảy ra quá nhanh, không thể giải thích được nên mọi người cũng không biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra. Chỉ có Miêu Trạch biết Buster là của Đường Yên nhưng lúc này sẽ kéo Đường Yên xuống đài. Giang Ly hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Buster, huống chi lúc ấy cấm địa sụp xuống, Giang Ly chỉ vội vàng cứu Lưu Thấm Nhã ra ngoài, làm gì có thời gian chú ý đến Buster.
Nghe vậy, Miêu Trạch và Giang Ly đều ngẩng đầu Lưu Thấm Nhã sau đó đồng thời gật đầu.
Trong lòng Lưu Thấm Nhã căng thẳng, cô ta cúi đầu, vội vàng che giấu sự tàn nhẫn trong mắt.
Đường Yên lập tức làm rõ chuyện ở Miêu Trại khiến Lưu Thấm Nhã trở tay không kịp, Lưu Thấm Nhã muốn vứt chuyện thuần thú sư cho Đường Yên khiến Đường Yên hoảng hốt nhưng không ngờ Đường Yên chỉ nói hai ba câu là đã đẩy ngược về phía cô ta, lúc trước Hình Liệt Phong đã cứu cô ta và Giang Ly ở cấm địa Miêu Trại, mọi chuyện đều giống như lời Đường Yên nói nên Hình Liệt Phong không chút nghi ngờ. Đường Yên lại thản nhiên, Buster thì không ở bên cạnh Đường Yên, căn cứ không ai biết Đường Yên có nuôi thú cưng mà nếu có không sẽ không nghĩ Buster là thú biến dị. Không thể không thừa nhận, lần này cô ta bị Đường Yên trả đũa đến thua thê thảm!
Lưu Thấm Nhã oán hận động thời ý định muốn diệt trừ Đường Yên càng thêm kiên định.
Thấy Lưu Thấm Nhã im lặng không lên tiếng, cuối cùng Hình Liệt Phong nhìn Lưu Thấm Nhã, mở miệng hỏi: “Thấm Nhã, lúc ở Miêu Trại em có tận mắt nhìn thấy rốt cuộc thuần thú sư là ai không?”Giọng điệu của Hình Liệt Phong chất vấn mang theo một chút cảnh giác, so với Đường Yên thản nhiên thì cử chỉ của Lưu Thấm Nhã có vẻ quá mức cẩn thận. Rõ ràng giống như đang che giấu cái gì đó? Nghĩ đến chuyện Lưu Thấm Nhã giấu diếm mình chuyện gì đó, trong phút chốc sắc mặt Hình Liệt Phong có chút thay đổi.
Nghe những lời này Hình Liệt Phong làm sao Lưu Thấm Nhã có thể không rõ Hình Liệt Phong đã nỗi lên nghi ngờ đối với mình? Trong lòng Lưu Thấm Nhã lo lắng nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nào phản bác, cô ta không khỏi dùng ánh mắt khẩn cầu Giang Ly, hi vọng Giang Ly có thể nói đỡ cho cô ta một câu.
Giang Ly quay đầu, tỏ vẻ không nhìn thấy.
Đường Yên mím môi, lạnh lùng nói: “Thế nào, không muốn nói sao?” Bây giờ cho dù Lưu Thấm Nhã có muốn nói cô là thuần thú sư thì mọi người cũng sẽ không tin tưởng như trước nữa. Cô thật sự muốn quấy đầm nước đục này để cho kế hoạch của Lưu Thấm Nhã bị đổ bể. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, ai có thể nhìn thấu cho được? Mỗi lần Lưu Thấm Nhã đều ra vẻ hào phóng nhưng kì thực làm việc lại quá mức hẹp hòi. Có lẽ chuyện này có liên quan đến thân phận của cô ta, bác sĩ Đường đối xử với cô ta không tệ nhưng rốt cuộc trên người Lưu Thấm Nhã vẫn không chảy dòng máu nhà họ Đường nên có một số thứ không thể nào của cô ta được, chính điều này đã tạo cho Lưu Thấm Nhã thói quen nhìn thấy thứ gì tốt thì đều muốn chiếm làm của riêng.
Bình thường Lưu Thấm Nhã đều mang mặt nạ dịu dàng thiện lương khiến mọi người tưởng rằng cô thiện lương thật nhưng nếu ở chung lâu thì những thói xấu của cô ta sẽ xuất hiện lại thêm bên cạnh Lưu Thấm Nhã loại người gì cũng có, lòng người là phức tạp nhất, nếu không có ích lợi thì ai sẽ chân thành cởi mở với mình? Cô ta vì ích lợi mà đẩy Giang Ly ra, bây giờ xảy ra chuyện lại muốn Giang Ly ra mặt giải thích cho mình mà không trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?
“Đường Yên, cô rõ ràng là thuần thú sư, tại sao lại không nói ra?” Lưu Thấm Nhã chỉ trích, tỏ vẻ thương hại nhìn dị năng giả bị thương nằm trên mặt đất, bộ dạng cô ta giống như là nếu Đường Yên thừa nhận thì sẽ tha thứ cho Đường Yên làm Đường Yên nhìn mà muốn ói.
Miêu Trạch hừ lạnh một tiếng, khinh thường trừng mắt nhìn Lưu Thấm Nhã sau đó nói: “Lưu Thấm Nhã, đủ rồi đó! Cô đã nhiều lần hạ độc thủ với chị Yên rồi, giờ lại còn thuần thú sư gì đó, không phải lại là trò mới của cô đó sao! Lúc ở bến tàu Thanh Ninh cô lừa chị Yên lên thuyền chở dầu, sau đó cho nổ thuyền muốn cho chị Yên chìm xuống đáy sông, rõ ràng là muốn đẩy chị Yên vào chỗ chết. Lúc ở Chương Hóa lại lừa chúng tôi vào đàn tang thi, lần này lại muốn làm cái gì nữa? Muốn Chị Yên xung phong tiến vào tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 sao? Cô thật làm cho người ta cảm thấy ghê tởm... Chị Yên đắc tội cô lúc nào, đừng quên nhà họ Đường đã nuôi cô hai mươi mấy năm, cô là con sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa không biết nhớ ơn...”
Lời lẽ của Miêu Trạch rất sắc bén, không thèm che giấu sự căm ghét đối với Lưu Thấm Nhã. Lúc còn ở căn cứ Thanh Long, La Hồng Bân và Bác Dương luôn nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận với Lưu Thấm Nhã, cũng nói toàn bộ những chuyện mà Lưu Thấm Nhã đã làm với Đường Yên từ nhỏ đến lớn cho cậu và Mạnh Lộ nghe. Trước kia Đường Yên rất tin tưởng Lưu Thấm Nhã, La Hồng Bân không thể nhiều lời tránh làm cho Đường Yên không thích. Sau khi tận thế, bọn họ phát hiện Đường Yên rốt cục cũng thông nên mới nói ra những chuyện trước kia.
Bị Miêu Trạch mỉa mai một trận, cho dù Lưu Thấm Nhã rất bình tĩnh nhưng cũng tức giận không nhẹ. Khuôn mặt đẹp đẽ lúc xanh lúc trắng, không nhịn được mà phun ra một búng máu.
“Thấm Nhã, Thấm Nhã, em không sao chứ?” Hình Liệt Phong đỡ Lưu Thấm Nhã đang ngã về phía trước, tức giận liếc Miêu Trạch một cái: “Đỗ Mộng!”
Lưu Hãn Vũ mịt mờ rụt tay về nhìn ông già đi cùng với hắn sau đó nhìn Miêu Trạch bằng ánh mắt tàn nhẫn, cảnh này bị Đường Yên vừa vặn nhìn thấy, cô nâng tay che miệng, che giấu đường cong rất nhỏ nơi khóe môi, ánh mắt đảo qua lại Lưu Thấm Nhã và Lưu Hãn Vũ. Người nhà họ Lưu...
“Tôi là bác sĩ, để tôi xem thử.” Chu Thiến xung phong nhận việc đi tới, ngồi xổm xuống kiểm tra cho Lưu Thấm Nhã.
Đường nhìn động tác thuần thục Chu Thiến, nhìn thì có vẻ không chút để ý nhưng kì thực là rất đúng thời cơ. Thủ đoạn của cô ta không hề thua Lưu Thấm Nhã, không biết lúc Lưu Thấm Nhã nhìn thấy chuyện này thì suy nghĩ như thế nào? Chu Thiến này không thể coi thường được!
Mọi người nghe thấy Chu Thiến nói thì lập tức tránh ra. Hình Liệt Phong ôm Lưu Thấm Nhã để Chu Thiến dễ dàng kiểm tra. Chu Thiến ngồi xổm xuống, lúc Chu Thiến gần sát thì đáy mắt Hình Liệt Phong thoáng hiện lên vẻ kì lạ.
Đường Yên ngẩng đầu nhìn Hạ Dĩnh, thấy Hạ Dĩnh lạnh lùng lau chùi vũ khí trong tay thì lông mày bất giác nhíu lại. So với Lưu Thấm Nhã và Chu Thiến tâm tư thâm trầm thì Hạ Dĩnh và Dịch Thiến hợp với cô hơn.
Đường Yên và Miêu Trạch cùng ra tay nên chuyện thuần thú sư coi như đã xong uôi. Tuy nhiên việc này có thật sự chấm dứt ở đây hay không thì trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng? Chuyện này cũng chính là ý định của Đường Yên, cô không muốn làm chim đầu đàn, tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 kia tuyệt đối không đơn giản, Đường Yên nhìn chung quanh một vòng quanh thì thấy vẻ mặt người nào cũng nghiêm túc.
Chỉ sợ thực lực của tang thi và thú biến dị trong tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 này vượt xa mấy thứ tạp nham ở bên người!
Lưu Thấm Nhã dựa vào Hình Liệt Phong nhìn động tác nhẹ nhàng của Chu Thiến. Hiển nhiên Lưu Thấm Nhã cũng nhận ra lúc Hình Liệt Phong nhìn Chu Thiến thì trong mắt thoáng qua vẻ kì lạ. Cô ta mím môi mang theo lạnh lẽo sắc bén, Hạ Dĩnh vẫn chưa loại trừ được mà lại thêm một người nữa. Tuy nhiên chỉ là một người bình thường không thức tỉnh dị năng thì vẫn không đáng để cô ta lãng phí sức lực. Lưu Thấm Nhã nhắm mắt lại, suy nghĩ bước tiếp theo nên như thế nào? Nhất quyết không thể để cho Đường Yên còn sống trở về căn cứ Thanh Long được, không phải cô ta không đi tìm bác sĩ Đường nhưng mỗi lần đều bị La Hồng Bân và Bác Dương đuổi đi cho nên ngay cả mặt bác sĩ Đường cô ta cũng không thấy được. Điều này làm Lưu Thấm Nhã không khỏi hoài nghi có phải là Đường Yên đã nói cái gì đó hay không?
Nhớ tới sự lạnh nhạt của Bác Dương đối với cô ta, oán hận trong lòng Lưu Thấm Nhã càng mãnh liệt hơn. Bác Dương là người đàn ông duy nhất không để ý đến vẻ đẹp của cô ta, rõ ràng cô ta ưu tú hơn Đường Yên nhưng cô ta chưa từng được Bác Dương quan tâm! Điều này làm cho Lưu Thấm Nhã luôn kiêu ngạo không thể chịu đựng được.
Hình Liệt Phong nhờ Đỗ Dương chăm sóc Lưu Thấm Nhã, sau đó xoay người thảo luận kế hoạch tiếp theo với mọi người.
“Cẩn thận một chút!” Việt Kỳ đi ở bên cạnh Đường Yên, giúp cô loại bỏ các chướng ngại vật ở dưới chân. Anh đã nói không nhúng tay vào tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 thì sẽ không làm nên sau đó mấy người An Lộ liền yên lặng biến mất ở góc đường nhưng Việt Kỳ nói cho Đường Yên anh sẽ ở gần đây. Tuy rằng anh nói là không nhúng tay vào nhưng không có nghĩa là anh thật sự khoanh tay đứng nhìn, chẳng qua là làm ra vẻ mà thôi!
Cả người Đường Yên cứng đờ, nhẹ nhàng gật đầu.
Những người bên cạnh Hình Liệt Phong thì đám người Việt Kỳ biến mất ở cuối đường thì không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Hình Liệt Phong và Lưu Hãn Vũ nhìn nhau, theo trong mắt đều là vẻ thận trọng. So với trước kia thì Việt Kỳ bây giờ mạnh hơn rất nhiều! Không hổ là người nhà họ Việt, làm cho bọn họ ghen tị đồng thời có chút tức giận. Đối với bọn họ mà nói thì Việt Kỳ giống như là một ngọn núi lớn vĩnh viễn không thể vượt qua được...
Đường Yên từ từ nhắm hai mắt lại, khi nhận thấy được có người tới gần thì hai mắt lạnh băng mở ra, nhìn chằm chằm Chu Thiến đang đi tới.
“Có việc gì không?” Đường Yên bình tĩnh đánh giá Chu Thiến trước mặt, không thể phủ nhận bất luận là dáng người hay là khuôn mặt thì Chu Thiến đều không hề thua cỏi Lưu Thấm Nhã. Chỉ là người bình thường nhưng có thể ở lại bên cạnh Phùng Khải Dương, nếu không có chút bản lĩnh thì làm sao làm được, tuy nhiên không biết lúc này cô ta tới đây làm gì?
“Khải Dương bảo tôi tới xem mọi người một chút, mọi người có cần tôi giúp gì hay không?” Chu Thiến nói, trong tay cầm một bó hòe gai.
“Không cần!” Đường Yên không thèm nhìn Chu Thiến mà trực tiếp từ chối.
“Hoa hòe gai này nở rất đẹp, không biết Đường tiểu thư có thích hay không?” Chu Thiến không cảm thấy xấu hổ khi bị từ chối, vẫn thản nhiên gai hoa hòe gai xuống trước mặt Đường Yên, sau đó nở nụ cười với ba người Miêu Trạch rồi xoay người rời đi.
Nhìn dáng người đong đưa của Chu Thiến lúc rời đi, Miêu Trạch khó hiểu nhìn chằm chằm hoa hòe gai trên mặt đất, vẻ mặt y như bị táo bón: “Chị Yên, có phải người phụ nữ này điên rồi hay không? Tuy hoa hòe gai này nở rất đẹp nhưng cô ta thật sự coi đây là trước tận thế sao? Còn có tâm tư mà thưởng thức hoa cỏ?”
Mạnh Lộ từ từ nhắm hai mắt, dựa vào vách tường. Giang Ly thì nhìn chằm chằm hoa hòe gai trên mặt đất, trong mắt hiện lên tò mò. Anh ta không ngay thẳng như Miêu Trạch nên biết Chu Thiến sẽ không bắn tên không có mục đích.
Đường Yên nhặt hoa hòe gai trên mặt đất lên, đưa lên mũi ngửi ngửi, khóe miệng cong lên có chút kì lạ, nói khẽ: “Hoa hòe gai biểu thị sự hữu nghị, cô ta có việc muốn chúng ta giúp. Người phụ nữ này rất khôn khéo!” Tuy rằng đã sớm biết Chu Thiến không đơn giản nhưng không nghĩ tới vừa mới gặp mà Chu Thiến đã đánh chủ ý lên cô rồi.
Đường Yên nhìn ngã tư đường tiêu điều qua khung cửa sổ, xa xa còn có thể nhìn thấy vài tên tang thi đang đi lại, chỗ này đã được dị năng giả thiết lập cảnh báo, nếu có tang thi, thú biến dị tới gần thì chuông báo động sẽ kêu lên. Không có giây phút nào mà Đường Yên cần tỉnh táo hơn lúc này vì cô đang ở tận thế.
“Hữu nghị?” Miêu Trạch hoang mang.
“Không có việc gì, không cần để ý tới.” Đường Yên hơi lắc đầu, nếu Chu Thiến thật sự có giá trị thì lôi kéo cũng không sao, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là cô ta sống sót được sau chuyến đi Thanh Hải lần này.
Tuần sau tui đi học rồi nên không đăng liên tục được nữa nha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook