Nhật Ký Thần Linh
-
Chương 160: Ma Vương tụ hội
“Đối phương sẽ không cứ như thế chết đi chứ???” Ở ngay trước nơi lối ra vào Toà Thành Vatican, Lăng nhìn hiện tại vẫn đứng y như bức tượng được điêu khắc... ông cụ đội trưởng mà thầm nhủ.
Tuy rằng đối phương hiện tại dáng vẻ vẫn như cũ ương ngạnh đứng thẳng. Thế nhưng đôi mắt cùng thần thái kia... Rất không đúng rồi!!!
- Thần Thánh Cánh Tay Phải!!!
Tham niệm chiến thắng mọi nỗi sợ. Chính đang trong lúc mọi người còn ngẩn ngơ với diễn biến của cuộc tranh đấu vừa qua, Nguyễn Trọng Lăng bất ngờ đột nhiên ra tay khiến vô số người giật mình kinh hãi.
Cánh tay phải khổng lồ che trời lật đất kia thật nhanh lao thẳng tới chỗ của đám Thánh kị sĩ “già nua”!
- Không tốt! Tất cả mọi người mau tránh ra!!!
- Đáng chết dị đoan!!! Ngươi sẽ phải chịu trừng phạt!!!
- A a a a...~ Chúng ta liều chết với ngươi!!!
- Đức chúa xin cứu rỗi chúng con!!!
- Không! Ngươi, tên ma quỷ này!!!
- #[email protected]^#&@&*#[email protected]$#%^$
Tiếng hô hoán cảnh báo, đe doạ, kêu thét, cầu cứu, điên cuồng...vv đồng loạt từ đám thánh kị sĩ kia vang lên! Tiếc là vẻ ngoài già nua và mệt mỏi của tất cả đám người kia khiến cho khí thế của bọn họ trở nên rất... kì quái và buồn cười!
Kết quả là ở trong ánh mắt điên cuồng, tuyệt vọng, sửng sốt, bỏ mặc, buông xuôi, lạnh lùng, âm trầm vân vân của vô số người xung quanh nhìn về... Cánh tay phải khổng lồ kia dễ dành như bẻ cành khô phá tan hết thảy chiêu thức phản công mà đám thánh kị sĩ tung ra.
Cánh tay khổng lồ ấy mang theo khí thế kinh thiên động địa ép xuống!!!
- Khoan! Khoan đã nào Lăng! Chúng.... Ách???
Doni vừa mới định nói câu “Chúng ta không cần làm hại tới tính mạng của bọn họ!” Cánh tay khổng lồ của Lăng nhưng đã thành công đưa tới trước mặt vị ông cụ đột trưởng kia. Tiếp sau đó càng là linh hoạt và khéo léo đến khó tin giật lấy tấm thuẫn trên tay đối phương. Cuối cùng càng là lợi dụng việc thu nhỏ cánh tay khổng lồ lại để mang theo tấm thuẫn trở về trong tay của Nguyễn Trọng Lăng.
Tất cả hành động từ đầu chí cuối như mây trôi nước chảy, đơn giản mà lại tinh xảo tới cực điểm. Mọi người xung quanh nhìn xong thế nhưng tập thể cứng ngắc mặt! Không biết bản thân lại phải nên có biểu tình gì???
“Moá nó! Hoá ra là tới cướp đồ đấy!!!” Vô số người không biết nên khóc hay nên cười oán thầm! Haizzz! Lãng phí trước đó bọn họ còn nghĩ là có thể thấy được cảnh máu chảy thành sông. Một bàn tay đập chết nát bét gần ba trăm thánh kị sĩ đâu!!!
Thưa bảy Vương cũng thật là.... Suy nghĩ không giống người thường đâu!!! Đám người âm thầm tự nhủ.
- Làm sao hả Doni???
Lấy được tới tay tấm thuẫn hư hư thực thực thánh khí xong, Lăng vẻ mặt dửng dừng dưng quay sang phía Doni nghi hoặc hỏi.
- Ha! Không! Không có chuyện gì~
Biết được bản thân vừa rồi đều là hiếm gặp xuất hiện suy nghĩ nhiều! Hơn nữa còn là suy nghĩ nhiều mà còn sai, Doni vẻ mặt lúng túng gãi gãi đầu lên tiếng đáp.
- A! Là như vậy phải không?
- Rất tốt! Rất oke! Vậy những chuyện tiếp sau đó anh lại tiếp tục xử lý đi nhé! Tôi còn đang đợi dị thần xuất hiện đây này.
Trong lòng Lăng tất nhiên rõ ràng vừa rồi mọi người xung quanh đều hiểu nhầm là chuyện gì. Thế nhưng cậu hiện giờ còn chưa có muốn bản thân trở thành mục tiêu cừu hận đứng đầu nhất trong mắt giáo hội.
Cái gì mà một bàn tay tiêu diệt ba trăm người thánh kị sĩ tất nhiên là không thể thực sự làm ra. Hơn nữa cậu lại cũng không phải sát nhân cuồng. Hiện tại bản thân vẫn còn đang chiếm được ưu thế! Rất rõ ràng không cần thiết làm cho mọi chuyện trở nên cực đoan như vậy. Lúc hành động và làm việc để lại đường lui một tý. Không biết chừng ngày sau còn có chỗ dùng cũng không phải không có khả năng.
Đứng bên cạnh, ngay khi Doni muốn vỗ vỗ ngực đảm bảo cam đoan! Tiếng chửi rủa của đám thánh kị sĩ kia mới đúng vào lúc này đồng loạt nổ vang. Đám người bọn họ vừa rồi quả thật là bị hù doạ giật mình, đến hiện tại mới chính thức hồi tỉnh đến.
- Khốn kiếp! Mau trả lại thánh thuẫn cho chúng ta!!!
Đây là điển hình lời quát mắng.
- Ngu xuẩn dị đoan! Ngươi không biết mình đang làm chuyện sai lầm đến nhường nào đâu. Chúa sẽ không bỏ qua cho ngươi!!!
Đây rất rõ ràng là đang đe doạ.
- Giáo hoàng đại nhân, thật xin lỗi! Chúng ta có phụ kì vọng của ngài!!!
Đây là tiếng than vãn của những người đang bi quan.
- Mọi người chúng ta đều đứng lên cùng hành động!!! Thuẫn còn người còn! Thuẫn mất! Chúng ta nguyện lấy sinh mạng để đòi lại!!!
Đây là giọng nói của những người còn nhiệt huyết không chịu buông bỏ.
- Đức chúa! Ngài chẳng lẽ muốn rời bỏ các con chiên của người sao??? Xin hãy cứu chúng con thoát khỏi cơn ác mộng này! Cầu xin người!!!
Đây là tiếng của những người niềm tin đang hỏng mất.
- Haizzz! Không nghĩ tới bao nhiêu năm qua chúng ta cố gắng lại còn không thoát khỏi được một ngày này đến gần!!!
Một âm thanh than thở vang lên như sát bên tai tất cả mọi người. Âm thanh già nua, hiền hoà mà ấm áp! Đám người thánh kị sĩ kia tiếng ồn ào ngay sau khi câu nói này vang lên liền tức tốc ngừng hết lại.
- Cung nghênh giáo hoàng!!!
Tấy cả mọi người đồng thời phân chia ra hai bên để lộ ra chính giữa lối đi. Ánh mắt tập thể nhìn về phía người vừa mới xuất hiện. Hay nói đúng hơn là một đoàn người vừa mới xuất hiện.
Giáo hoàng Phanxico trong bộ trang phục tu sĩ, áo trắng viền vàng cùng với các vị hồng y, thật nhiều giám mục sư, giáo hội tu sĩ đi theo bước phía sau!
- Amen! Các vị cực khổ rồi~ Giáo hội sẽ ghi nhớ rõ công lao mà mọi người đã bỏ ra.
- Hiện tại...
- Hãy để cho chúng ta tới đón tiếp công việc đi!
Giáo hoàng vẻ mặt bình thản quay về phía mọi người thánh kị sĩ lên tiếng. Thái độ ung dung tự nhiên như gió xuân làm ấp áp lòng người.
- Vâng! Giáo hoàng đại nhân!!!
Tất cả các vị thánh kị sĩ dù ở bên trong tâm tư suy nghĩ như thế nào. Vẻ mặt và thái độ bên ngoài vẫn luôn giữ vững lễ nghi và biểu tình cung kính. Tất cả đám bọn họ tuân theo mệnh lệnh của giáo hoàng đưa ra. Rất nhanh liền chia ra làm hai bên lùi lại đứng thành hàng ở phía sau để bảo vệ.
Giáo hoàng cùng các vị hồng y bươsc chân đầu tiên là tiến tới bên cạnh vị đội trưởng đã quá cố. Nhìn dù cho đã bị Lăng giật đi thánh thuẫn trên tay vẫn như cũ sừnh sững đứng thẳng... giáo hoàng cũng không khỏi thở dài than tiếc.
- Người tới! Hết sức cẩn thận đưa Tonidas về giáo đường. Qua ngày hôm nay, chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ trang trọng nhất để đưa cậu ấy về với vòng tay của chúa!
- Toà thánh được bảo vệ nguyên vẹn tới bây giờ. Tonidas công lao đứng đầu.
- Vâng thưa giáo hoàng!
Một vị hồng y đứng ngay sau giáo hoành nghe xonh lập tức ứng tiếng rời hàng đi ra sắp xếp. Những vị hồnh y cùng tu sĩ khác, tất cả đều đồng loạt làm lễ kính ý với vị đội trưởng đội thánh kị sĩ đã quá cố này.
- Được rồi! Thời gian của chúng ta cũng không nhiều. Vậy thì cùng đi gặp mặt những kẻ dị đoan bị thần linh nguyền rủa này đi.
Nói và rồi giáo hoàng dẫn theo tất cả mọi người bước chân tiến về xuất hiện trước mặt Lăng và Salvatore Doni.
- Amen! Hai vị các hạ xin cho hỏi vì sao lại tới nơi đây?
Giáo hoàng đi đầu mở lời. Nét mặt bình thản như không. Thế những ai ai cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng ở trong đó. Phải biết rằng từ khi bước lên cương vị giáo hoàng đến bây giờ, luôn luôn mitm cười và ôn hoà nói chuyện giáo hoàng đã rất lâu không có lộ ra thái độ như vậy đâu.
Bản thân giáo hoàng đã là như vậy. Ở phía đằng sau các đại hồng y, giám mục và tu sĩ thái độ lại càng ác liệt rồi! Vẻ mặt lạnh lùng còn là nhẹ đấy! Kích tiến một chút, nhìn về phía hai người Lăng và Doni ánh mắt hoàn toàn là chỉ muốn có thể băm vằm hai người bọn họ ra làm muôn mảnh, hoặc mong muốn đưa hai người lên dàn hoả thiêu để trừng phạt cũng chưa hết tội!!!
Bất kể một vị tu đạo thiên chúa thành kính nào? Đối với hai kẻ vừa mới suýt chút nữa thì huỷ đi Toà Thánh- mảnh đất thiêng liêng nhất của bọn họ đều sẽ căm thù tới tận xương tuỷ cũng chẳng có gì lạ kì!
Lăng ánh mắt đưa sang nhìn về phía Doni. Hiện tại hiển nhiên vẫn phải tiếp tục trông cậy vào anh ta.
- Cái này sao?
- Cũng không có gì. Chỉ là nghe nói các vị có thể triệu hồi được tới dị thần nên muốn tới đây trải qua mộy chút!
Không khí nơi này thật là nặng nề. Doni bởi vậy hiếm có không tiếp tục nở nụ cười. Đối với câu hỏi của vị giáo hoàng đương nhiệm cũng chỉ là gãi gãi đầu thành thật trả lời mà thôi.
Thế nhưng chính cái thái độ thành thật ấy của Doni lại càng kích giận tâm tư của giáo hoàng cùng các vị tu sĩ.
Còn có gì có thể bánh bổ và kéo cừu hận hơn khi có người đứng ngay ở trước mặt các thầy tu như bọn họ và tuyên bố muốn đánh giết thần linh mà đám người bao năm qua tôn thờ, hơn nữa còn là vì tôn thờ mà chấp nhận kính dâng cả cuộc đời mình.
Hiện tại nếu như không phải là nói chuyện hay chửi rủa đều không có tác dụng, là bất kính với giáo hoàng, nói kjoong chừng như mưa mắng mỏ đều đã đổ ập lên người Doni đi rồi. Hơn nữa cho dù không có mắng mỏ âm thanh phát ra, thế nhưng người người ánh mắt đỏ ngầu tràn ngập lửa giận vẫn là không thể tránh khỏi.
- Như vậy các hạ hẳn cũng có cùng ý nghĩ như thế?
Giáo hoàng nét mặt lạnh băng băng hướng về phía Nguyễn Trọng Lăng hỏi lên.
- Ạch! Cứ coi là như thế đi~
Đang mân mê coi thử trong tay tấm thuẫn, lúc này phải đối mặt trực diện với ánh mắt lạnh lùng của thật nhiều người nhìn về, Lăng không khỏi cũng có chút chột dạ trả lời. Mọi chuyện dù sao nguyên do ban đầu cũng là vì cậu nảy lòng tham muốn tìm kiếm dị thần để đánh giết mà ra cả đấy!
Ánh mắt ngưng lại ở thánh thuẫn trên tay Lăng trong một giây lát, ngay trước khi Lăng đưa ra quyết định có muốn hay không cất thánh thuẫn vào trong không gian Tuyệt Mật Bảo Tàng cho an toàn, giáo hoàng thản nhiên ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
- Như vậy các hạ mục đích thì sao?
Giọng thản nhiên.
Lăng và Doni ngẩng đầu nhìn về theo. Ở nơi đó theo cảm nhận của Lăng rõ ràng là không có một người nào. Tồn tại thật ra chỉ là một thiết bị máy móc gì đó có tồn tại ma lực rất nhỏ. Ngay khi Lăng còn đang suy tư xem thứ kia là vật gì. Một người đàn ông bỗng nhiên thình lình thì xuất hiện ngay tại đó. Mộy luồng ma lực khổng lồ không kém gì bản thân cậu đang phát tán ra từ người đối phương.
- Diệt Thần Sư?
Lăng vẻ mặt chấn kinh.
- Hắc hoàng tử Alec???
Doni giọng điệu đầy nghi ngờ. Anh ta thật không nghĩ tới một vị Diệt Thần Sư khác của châu Âu cũng sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.
Khuôn mặt thanh tú của anh ta nhìn lạnh lùng như mặt lá bài poker, không có một chút niềm nở hay biểu cảm nào. Thế nhưng sự thực là anh ta cũng không giống như đang khó chịu. Vẻ mặt lạnh như tiền kia có lẽ cũng chỉ là biểu cảm thường ngày của đối phương. Thiếu thân thiện nhưng tỏa ra khí chất của trí tuệ và sự cứng cỏi.
Tóc đen, nước da nhợt nhạt, thân hình rất cao và vững chãi, anh ta mặc một cái áo vét xám, dùng từ quý ông cho người thanh niên cực kỳ thích hợp.
Alexandre Gascoigne, người mà danh hào vang vọng hơn cả tên thật.
Một vị nghèo khó quý tộc từng cướp đoạt được quyền năng Thần tốc từ Ramiel, vị đọa lạc thiên sứ điều khiển ảo giác và sấm sét.
Tổ quốc của anh ta là thành trì của Witenagemot (hội thông thái), một nơi từng chống cự các vị Diệt Thần Sư trong quá khứ bao gồm chính anh. Một người đàn ông thích thú khi nhìn người khác sợ hãi mình. Người thanh niên phải chịu trách nhiệm cho cuộc đột kích bí mật vào Thư Viện Anh, cũng như nhiều cuộc xung đột khác nhau trong suốt thập kỷ 90 khi cộng đồng phép thuật Châu Âu náo động bởi chiếc chén phép.
Hắc Hoàng Tử Alec. Lăng rất nhanh thì nhận ra thân phận cùng lịch sử của đối phương. Nói tới tất cả điều này công lao cũng đều đến từ cô gái anh đang cõng trên lưng đấy. Những kiến thức trên tất cả hoàn toàn là Liliana mới bổ sung cho cậu ngày hôm qua để tránh sai lầm như với Doni một lần nữa xảy ra.
- Tôi chỉ là muốn tới xem mà thôi!
Alec trả lời bằng một câu nói rất có vẻ khôi hài trong mắt giáo hoàng và các vị thầy tu. Thế nhưng cáo thái độ lạnh lùng và dửng dừng dưng kia của đối phương lại cứ y như đó là sự thật vậy.
“Ai mà tin được a!” Lăng trong lòng thầm bĩu môi.
Dù cho đối phương có sở hữu quyền năng Thần tốc, rằng việc di chuyển tới bất kì nơi nào châu Âu đối với anh ta có thể chỉ là phân phút dự tình. Thế nhưng đột nhiên có mặt ở nơi đây, vào đúng lúc này??? Có thể tin rằng anh ta chỉ là đến xem thôi mới là lạ.
Cũng ngay chính lúc Lăng trong lòng buồn bực tình huống không như mình từng suy nghĩ.
Một người khác nữa liền đến rồi!!!
Mây đen, bão tố cùng mưa gió đột nhiên xuất hiện từ phương nam cùng cảm giác ma lực áp bách khổng lồ kia. Lần này cũng không cần chú ý hành động của giáo hoàng Lăng cũng biết người sắp đến là tới từ phương nào.
Sasha Dejanstahl Voban! Hầu tước của xứ Đông Âu vậy mà cũng đến rồi???
“Một cuộc hội ngộ của Tứ đại Ma Vương???”
Đó là cái nhìn tronh mắt của thật nhiều thầy tu cùng tu sĩ trong thánh giáo hội.
Chiến tranh bầu không khí từ đó càng ngày càng nồng!!!
....
Tuy rằng đối phương hiện tại dáng vẻ vẫn như cũ ương ngạnh đứng thẳng. Thế nhưng đôi mắt cùng thần thái kia... Rất không đúng rồi!!!
- Thần Thánh Cánh Tay Phải!!!
Tham niệm chiến thắng mọi nỗi sợ. Chính đang trong lúc mọi người còn ngẩn ngơ với diễn biến của cuộc tranh đấu vừa qua, Nguyễn Trọng Lăng bất ngờ đột nhiên ra tay khiến vô số người giật mình kinh hãi.
Cánh tay phải khổng lồ che trời lật đất kia thật nhanh lao thẳng tới chỗ của đám Thánh kị sĩ “già nua”!
- Không tốt! Tất cả mọi người mau tránh ra!!!
- Đáng chết dị đoan!!! Ngươi sẽ phải chịu trừng phạt!!!
- A a a a...~ Chúng ta liều chết với ngươi!!!
- Đức chúa xin cứu rỗi chúng con!!!
- Không! Ngươi, tên ma quỷ này!!!
- #[email protected]^#&@&*#[email protected]$#%^$
Tiếng hô hoán cảnh báo, đe doạ, kêu thét, cầu cứu, điên cuồng...vv đồng loạt từ đám thánh kị sĩ kia vang lên! Tiếc là vẻ ngoài già nua và mệt mỏi của tất cả đám người kia khiến cho khí thế của bọn họ trở nên rất... kì quái và buồn cười!
Kết quả là ở trong ánh mắt điên cuồng, tuyệt vọng, sửng sốt, bỏ mặc, buông xuôi, lạnh lùng, âm trầm vân vân của vô số người xung quanh nhìn về... Cánh tay phải khổng lồ kia dễ dành như bẻ cành khô phá tan hết thảy chiêu thức phản công mà đám thánh kị sĩ tung ra.
Cánh tay khổng lồ ấy mang theo khí thế kinh thiên động địa ép xuống!!!
- Khoan! Khoan đã nào Lăng! Chúng.... Ách???
Doni vừa mới định nói câu “Chúng ta không cần làm hại tới tính mạng của bọn họ!” Cánh tay khổng lồ của Lăng nhưng đã thành công đưa tới trước mặt vị ông cụ đột trưởng kia. Tiếp sau đó càng là linh hoạt và khéo léo đến khó tin giật lấy tấm thuẫn trên tay đối phương. Cuối cùng càng là lợi dụng việc thu nhỏ cánh tay khổng lồ lại để mang theo tấm thuẫn trở về trong tay của Nguyễn Trọng Lăng.
Tất cả hành động từ đầu chí cuối như mây trôi nước chảy, đơn giản mà lại tinh xảo tới cực điểm. Mọi người xung quanh nhìn xong thế nhưng tập thể cứng ngắc mặt! Không biết bản thân lại phải nên có biểu tình gì???
“Moá nó! Hoá ra là tới cướp đồ đấy!!!” Vô số người không biết nên khóc hay nên cười oán thầm! Haizzz! Lãng phí trước đó bọn họ còn nghĩ là có thể thấy được cảnh máu chảy thành sông. Một bàn tay đập chết nát bét gần ba trăm thánh kị sĩ đâu!!!
Thưa bảy Vương cũng thật là.... Suy nghĩ không giống người thường đâu!!! Đám người âm thầm tự nhủ.
- Làm sao hả Doni???
Lấy được tới tay tấm thuẫn hư hư thực thực thánh khí xong, Lăng vẻ mặt dửng dừng dưng quay sang phía Doni nghi hoặc hỏi.
- Ha! Không! Không có chuyện gì~
Biết được bản thân vừa rồi đều là hiếm gặp xuất hiện suy nghĩ nhiều! Hơn nữa còn là suy nghĩ nhiều mà còn sai, Doni vẻ mặt lúng túng gãi gãi đầu lên tiếng đáp.
- A! Là như vậy phải không?
- Rất tốt! Rất oke! Vậy những chuyện tiếp sau đó anh lại tiếp tục xử lý đi nhé! Tôi còn đang đợi dị thần xuất hiện đây này.
Trong lòng Lăng tất nhiên rõ ràng vừa rồi mọi người xung quanh đều hiểu nhầm là chuyện gì. Thế nhưng cậu hiện giờ còn chưa có muốn bản thân trở thành mục tiêu cừu hận đứng đầu nhất trong mắt giáo hội.
Cái gì mà một bàn tay tiêu diệt ba trăm người thánh kị sĩ tất nhiên là không thể thực sự làm ra. Hơn nữa cậu lại cũng không phải sát nhân cuồng. Hiện tại bản thân vẫn còn đang chiếm được ưu thế! Rất rõ ràng không cần thiết làm cho mọi chuyện trở nên cực đoan như vậy. Lúc hành động và làm việc để lại đường lui một tý. Không biết chừng ngày sau còn có chỗ dùng cũng không phải không có khả năng.
Đứng bên cạnh, ngay khi Doni muốn vỗ vỗ ngực đảm bảo cam đoan! Tiếng chửi rủa của đám thánh kị sĩ kia mới đúng vào lúc này đồng loạt nổ vang. Đám người bọn họ vừa rồi quả thật là bị hù doạ giật mình, đến hiện tại mới chính thức hồi tỉnh đến.
- Khốn kiếp! Mau trả lại thánh thuẫn cho chúng ta!!!
Đây là điển hình lời quát mắng.
- Ngu xuẩn dị đoan! Ngươi không biết mình đang làm chuyện sai lầm đến nhường nào đâu. Chúa sẽ không bỏ qua cho ngươi!!!
Đây rất rõ ràng là đang đe doạ.
- Giáo hoàng đại nhân, thật xin lỗi! Chúng ta có phụ kì vọng của ngài!!!
Đây là tiếng than vãn của những người đang bi quan.
- Mọi người chúng ta đều đứng lên cùng hành động!!! Thuẫn còn người còn! Thuẫn mất! Chúng ta nguyện lấy sinh mạng để đòi lại!!!
Đây là giọng nói của những người còn nhiệt huyết không chịu buông bỏ.
- Đức chúa! Ngài chẳng lẽ muốn rời bỏ các con chiên của người sao??? Xin hãy cứu chúng con thoát khỏi cơn ác mộng này! Cầu xin người!!!
Đây là tiếng của những người niềm tin đang hỏng mất.
- Haizzz! Không nghĩ tới bao nhiêu năm qua chúng ta cố gắng lại còn không thoát khỏi được một ngày này đến gần!!!
Một âm thanh than thở vang lên như sát bên tai tất cả mọi người. Âm thanh già nua, hiền hoà mà ấm áp! Đám người thánh kị sĩ kia tiếng ồn ào ngay sau khi câu nói này vang lên liền tức tốc ngừng hết lại.
- Cung nghênh giáo hoàng!!!
Tấy cả mọi người đồng thời phân chia ra hai bên để lộ ra chính giữa lối đi. Ánh mắt tập thể nhìn về phía người vừa mới xuất hiện. Hay nói đúng hơn là một đoàn người vừa mới xuất hiện.
Giáo hoàng Phanxico trong bộ trang phục tu sĩ, áo trắng viền vàng cùng với các vị hồng y, thật nhiều giám mục sư, giáo hội tu sĩ đi theo bước phía sau!
- Amen! Các vị cực khổ rồi~ Giáo hội sẽ ghi nhớ rõ công lao mà mọi người đã bỏ ra.
- Hiện tại...
- Hãy để cho chúng ta tới đón tiếp công việc đi!
Giáo hoàng vẻ mặt bình thản quay về phía mọi người thánh kị sĩ lên tiếng. Thái độ ung dung tự nhiên như gió xuân làm ấp áp lòng người.
- Vâng! Giáo hoàng đại nhân!!!
Tất cả các vị thánh kị sĩ dù ở bên trong tâm tư suy nghĩ như thế nào. Vẻ mặt và thái độ bên ngoài vẫn luôn giữ vững lễ nghi và biểu tình cung kính. Tất cả đám bọn họ tuân theo mệnh lệnh của giáo hoàng đưa ra. Rất nhanh liền chia ra làm hai bên lùi lại đứng thành hàng ở phía sau để bảo vệ.
Giáo hoàng cùng các vị hồng y bươsc chân đầu tiên là tiến tới bên cạnh vị đội trưởng đã quá cố. Nhìn dù cho đã bị Lăng giật đi thánh thuẫn trên tay vẫn như cũ sừnh sững đứng thẳng... giáo hoàng cũng không khỏi thở dài than tiếc.
- Người tới! Hết sức cẩn thận đưa Tonidas về giáo đường. Qua ngày hôm nay, chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ trang trọng nhất để đưa cậu ấy về với vòng tay của chúa!
- Toà thánh được bảo vệ nguyên vẹn tới bây giờ. Tonidas công lao đứng đầu.
- Vâng thưa giáo hoàng!
Một vị hồng y đứng ngay sau giáo hoành nghe xonh lập tức ứng tiếng rời hàng đi ra sắp xếp. Những vị hồnh y cùng tu sĩ khác, tất cả đều đồng loạt làm lễ kính ý với vị đội trưởng đội thánh kị sĩ đã quá cố này.
- Được rồi! Thời gian của chúng ta cũng không nhiều. Vậy thì cùng đi gặp mặt những kẻ dị đoan bị thần linh nguyền rủa này đi.
Nói và rồi giáo hoàng dẫn theo tất cả mọi người bước chân tiến về xuất hiện trước mặt Lăng và Salvatore Doni.
- Amen! Hai vị các hạ xin cho hỏi vì sao lại tới nơi đây?
Giáo hoàng đi đầu mở lời. Nét mặt bình thản như không. Thế những ai ai cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng ở trong đó. Phải biết rằng từ khi bước lên cương vị giáo hoàng đến bây giờ, luôn luôn mitm cười và ôn hoà nói chuyện giáo hoàng đã rất lâu không có lộ ra thái độ như vậy đâu.
Bản thân giáo hoàng đã là như vậy. Ở phía đằng sau các đại hồng y, giám mục và tu sĩ thái độ lại càng ác liệt rồi! Vẻ mặt lạnh lùng còn là nhẹ đấy! Kích tiến một chút, nhìn về phía hai người Lăng và Doni ánh mắt hoàn toàn là chỉ muốn có thể băm vằm hai người bọn họ ra làm muôn mảnh, hoặc mong muốn đưa hai người lên dàn hoả thiêu để trừng phạt cũng chưa hết tội!!!
Bất kể một vị tu đạo thiên chúa thành kính nào? Đối với hai kẻ vừa mới suýt chút nữa thì huỷ đi Toà Thánh- mảnh đất thiêng liêng nhất của bọn họ đều sẽ căm thù tới tận xương tuỷ cũng chẳng có gì lạ kì!
Lăng ánh mắt đưa sang nhìn về phía Doni. Hiện tại hiển nhiên vẫn phải tiếp tục trông cậy vào anh ta.
- Cái này sao?
- Cũng không có gì. Chỉ là nghe nói các vị có thể triệu hồi được tới dị thần nên muốn tới đây trải qua mộy chút!
Không khí nơi này thật là nặng nề. Doni bởi vậy hiếm có không tiếp tục nở nụ cười. Đối với câu hỏi của vị giáo hoàng đương nhiệm cũng chỉ là gãi gãi đầu thành thật trả lời mà thôi.
Thế nhưng chính cái thái độ thành thật ấy của Doni lại càng kích giận tâm tư của giáo hoàng cùng các vị tu sĩ.
Còn có gì có thể bánh bổ và kéo cừu hận hơn khi có người đứng ngay ở trước mặt các thầy tu như bọn họ và tuyên bố muốn đánh giết thần linh mà đám người bao năm qua tôn thờ, hơn nữa còn là vì tôn thờ mà chấp nhận kính dâng cả cuộc đời mình.
Hiện tại nếu như không phải là nói chuyện hay chửi rủa đều không có tác dụng, là bất kính với giáo hoàng, nói kjoong chừng như mưa mắng mỏ đều đã đổ ập lên người Doni đi rồi. Hơn nữa cho dù không có mắng mỏ âm thanh phát ra, thế nhưng người người ánh mắt đỏ ngầu tràn ngập lửa giận vẫn là không thể tránh khỏi.
- Như vậy các hạ hẳn cũng có cùng ý nghĩ như thế?
Giáo hoàng nét mặt lạnh băng băng hướng về phía Nguyễn Trọng Lăng hỏi lên.
- Ạch! Cứ coi là như thế đi~
Đang mân mê coi thử trong tay tấm thuẫn, lúc này phải đối mặt trực diện với ánh mắt lạnh lùng của thật nhiều người nhìn về, Lăng không khỏi cũng có chút chột dạ trả lời. Mọi chuyện dù sao nguyên do ban đầu cũng là vì cậu nảy lòng tham muốn tìm kiếm dị thần để đánh giết mà ra cả đấy!
Ánh mắt ngưng lại ở thánh thuẫn trên tay Lăng trong một giây lát, ngay trước khi Lăng đưa ra quyết định có muốn hay không cất thánh thuẫn vào trong không gian Tuyệt Mật Bảo Tàng cho an toàn, giáo hoàng thản nhiên ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
- Như vậy các hạ mục đích thì sao?
Giọng thản nhiên.
Lăng và Doni ngẩng đầu nhìn về theo. Ở nơi đó theo cảm nhận của Lăng rõ ràng là không có một người nào. Tồn tại thật ra chỉ là một thiết bị máy móc gì đó có tồn tại ma lực rất nhỏ. Ngay khi Lăng còn đang suy tư xem thứ kia là vật gì. Một người đàn ông bỗng nhiên thình lình thì xuất hiện ngay tại đó. Mộy luồng ma lực khổng lồ không kém gì bản thân cậu đang phát tán ra từ người đối phương.
- Diệt Thần Sư?
Lăng vẻ mặt chấn kinh.
- Hắc hoàng tử Alec???
Doni giọng điệu đầy nghi ngờ. Anh ta thật không nghĩ tới một vị Diệt Thần Sư khác của châu Âu cũng sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.
Khuôn mặt thanh tú của anh ta nhìn lạnh lùng như mặt lá bài poker, không có một chút niềm nở hay biểu cảm nào. Thế nhưng sự thực là anh ta cũng không giống như đang khó chịu. Vẻ mặt lạnh như tiền kia có lẽ cũng chỉ là biểu cảm thường ngày của đối phương. Thiếu thân thiện nhưng tỏa ra khí chất của trí tuệ và sự cứng cỏi.
Tóc đen, nước da nhợt nhạt, thân hình rất cao và vững chãi, anh ta mặc một cái áo vét xám, dùng từ quý ông cho người thanh niên cực kỳ thích hợp.
Alexandre Gascoigne, người mà danh hào vang vọng hơn cả tên thật.
Một vị nghèo khó quý tộc từng cướp đoạt được quyền năng Thần tốc từ Ramiel, vị đọa lạc thiên sứ điều khiển ảo giác và sấm sét.
Tổ quốc của anh ta là thành trì của Witenagemot (hội thông thái), một nơi từng chống cự các vị Diệt Thần Sư trong quá khứ bao gồm chính anh. Một người đàn ông thích thú khi nhìn người khác sợ hãi mình. Người thanh niên phải chịu trách nhiệm cho cuộc đột kích bí mật vào Thư Viện Anh, cũng như nhiều cuộc xung đột khác nhau trong suốt thập kỷ 90 khi cộng đồng phép thuật Châu Âu náo động bởi chiếc chén phép.
Hắc Hoàng Tử Alec. Lăng rất nhanh thì nhận ra thân phận cùng lịch sử của đối phương. Nói tới tất cả điều này công lao cũng đều đến từ cô gái anh đang cõng trên lưng đấy. Những kiến thức trên tất cả hoàn toàn là Liliana mới bổ sung cho cậu ngày hôm qua để tránh sai lầm như với Doni một lần nữa xảy ra.
- Tôi chỉ là muốn tới xem mà thôi!
Alec trả lời bằng một câu nói rất có vẻ khôi hài trong mắt giáo hoàng và các vị thầy tu. Thế nhưng cáo thái độ lạnh lùng và dửng dừng dưng kia của đối phương lại cứ y như đó là sự thật vậy.
“Ai mà tin được a!” Lăng trong lòng thầm bĩu môi.
Dù cho đối phương có sở hữu quyền năng Thần tốc, rằng việc di chuyển tới bất kì nơi nào châu Âu đối với anh ta có thể chỉ là phân phút dự tình. Thế nhưng đột nhiên có mặt ở nơi đây, vào đúng lúc này??? Có thể tin rằng anh ta chỉ là đến xem thôi mới là lạ.
Cũng ngay chính lúc Lăng trong lòng buồn bực tình huống không như mình từng suy nghĩ.
Một người khác nữa liền đến rồi!!!
Mây đen, bão tố cùng mưa gió đột nhiên xuất hiện từ phương nam cùng cảm giác ma lực áp bách khổng lồ kia. Lần này cũng không cần chú ý hành động của giáo hoàng Lăng cũng biết người sắp đến là tới từ phương nào.
Sasha Dejanstahl Voban! Hầu tước của xứ Đông Âu vậy mà cũng đến rồi???
“Một cuộc hội ngộ của Tứ đại Ma Vương???”
Đó là cái nhìn tronh mắt của thật nhiều thầy tu cùng tu sĩ trong thánh giáo hội.
Chiến tranh bầu không khí từ đó càng ngày càng nồng!!!
....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook