Nhật Ký Tái Hôn
-
Chương 6-2: Tiếp theo
Hôm nay, Tiếu Đồng và Vương Hân khóa cửa cẩn thận rồi bèn chào nhau ra về, song vừa tới ngã rẽ Tiếu Đồng đã chạm mặt Hà Trí Viễn, người mà cô đã nhiều ngày không gặp.
Hà Trí Viễn hôm nay ăn mặc rất thoải mái, trông anh như trẻ ra không ít và càng bộc lộ rõ vẻ đẹp trai, anh cười nói với Tiếu Đồng: “Em đi học à, để tôi đưa em đi.”
Tiếu Đồng không biết anh ở đây làm gì nhưng cô vẫn đáp: “Không cần đâu, trường của tôi cách đây không xa, tôi đi bộ là được rồi.”
Hà Trí Viễn nghe cô nói thế thì cũng không ép thêm, anh chỉ nói: “Được rồi, có điều tôi cũng tiện đường tới đó mà, không phải em ngại đi cùng tôi đấy chứ?”
Tiếu Đồng không còn cách nào khác, cô chẳng nói chẳng rằng bước thẳng về hướng trường học, Hà Trí Viễn đi ngay cạnh cô.
Dọc đường, bất kể Hà Trí Viễn nói gì, nếu Tiếu Đồng có thể không cần nói thì cô đều sẽ im lặng, nếu thực sự cần thiết phải mở lời thì cô chỉ gật đầu rồi “Ừm” một tiếng.
Tới cửa trường học, Tiếu Đồng chẳng buồn nói một tiếng tạm biệt với Hà Trí Viễn, cô đi thẳng vào trường.
Hà Trí Viễn kéo cô lại hỏi: “Em không ăn gì đã sao?”
Tiếu Đồng vội vùng ra, hơi lên giọng: “Anh đừng có lôi lôi kéo kéo tôi thế, tôi không ăn, anh đi đi!”
Hà Trí Viễn gấp gáp nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi em, tôi vô tình mạo phạm tới em. Nếu vì tôi mà em không ăn gì thì bây giờ tôi lập tức đi. Nếu không thì thế này, em đứng đây đợi tôi một lát, tôi qua tiệm cơm bên cạnh mua chút thức ăn cho em, sau đó tôi sẽ đi ngay, được không?”
Tiếu Đồng nghĩ mình có thể nhịn được cho tới lúc tan học nên bèn đáp: “Không cần đâu, anh về đi, tôi tự mua được.”
Hà Trí Viễn vẫn cố khuyên cô: “Đồng Đồng, tôi biết em không thích tôi, tôi cũng không có ý gì khác mà, tôi chỉ cần lặng lẽ ở bên cạnh em thế này một lúc thôi. Tôi chỉ là muốn mua thức ăn cho em, chẳng nhẽ em nỡ từ chối sao?”
Tịch Tiếu Đồng nhìn Hà Trí Viễn, rồi không nói hai lời, xoay người đi tới cửa hàng bên cạnh mua vài cái bánh bao, sau đó cô đi lướt qua Hà Trí Viễn đi thẳng vào cổng trường.
Tan học, lúc Tiếu Đồng bước ra ngoài, cô giật mình phát hiện ra rằng Hà Trí Viễn vẫn đang đứng chờ trước cổng trường cô, cô bước nhanh tới hỏi: “Sao anh vẫn ở đây! Anh vẫn đứng ở đây suốt hai tiếng ư? Anh điên à! Hà Trí Viễn, anh muốn gì chứ?”
Giọng Hà Trí Viễn có chút buồn bực: “Trong lòng tôi thấy khó chịu nên không muốn cử động, không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh vậy.”
Tịch Tiếu Đồng nhìn Hà Trí Viễn, cô cắn môi, sau đó bước chân đi về hướng nhà mình, Hà Trí Viễn tự nguyện đứng đó, không liên quan gì tới cô cả!
Có điều, chưa đi được bao xa thì cơn giận của Tiếu Đồng thoáng nổi lên, cô xoay người lớn tiếng nói với Hà Trí Viễn, người đang lẽo đẽo đi sau mình: “Anh đi theo tôi làm gì? Anh muốn mặt dày quấn lấy tôi thật ư? Hà Trí Viễn, nếu anh nghĩ rằng “ liệt nữ sợ triền lang ” thì tôi khuyên anh vẫn nên từ bỏ đi, anh càng như vậy tôi lại càng ghét anh hơn thôi!”
Hà Trí Viễn khẽ thở dài: “Đồng Đồng, tôi sẽ không làm phiền tới cuộc sống của em, tôi chỉ muốn thấy em an toàn về đến nhà, em không cần bận tâm tới tôi, em cứ coi tôi như tồn tại là được.”
Tịch Tiếu Đồng vô cùng tức giận nhưng cũng không có biện pháp gì, đường cũng chẳng phải do cô mở, Hà Trí Viễn muốn theo cô, cô cũng hết cách.
Tới cửa nhà chị, Tiếu Đồng hít vào một hơi thật sâu, sau đó không thèm quay đầu, nhanh chóng chạy vào trong hiên nhà, khiến cho Hà Trí Viễn đang đứng trước cửa phải dở khóc dở cười vì tính khí trẻ con của Tiếu Đồng.
Cứ như vậy, mỗi khi Tiếu Đồng tan làm thì sẽ nhất định đụng phải Hà Trí Viễn ở ngã rẽ, cô đi học thì anh sẽ đi theo phía sau tới tận cổng trường mới dừng lại, tan học, anh vẫn còn đứng đó chờ cô, sau đó sẽ đi theo cô về nhà.
Nếu cô không phải lên lớp, cô đi bộ về nhà anh đi bộ theo, cô lên xe bus anh lên xe bus cùng, tóm lại, anh với cô như hình với bóng vậy.
Tịch Tiếu Đồng cảm thấy Hà Trí Viễn đúng là âm hồn không tan, cô bị hành động này của Hà Trí Viễn làm cho phát điên mất, cô lại không thể kể cho chị gái, cũng không thể nói với Uông Hải Minh được. Bởi vì nói ra chỉ khiến bọn họ nghĩ nhiều, nhất là Uông Hải Minh, bây giờ ngày nào anh cũng đều mệt mỏi muốn chết, cô không thể khiến anh phải bận lòng thêm nữa.
Đó là lý do hôm nay Tiếu Đồng nhân lúc không phải đi học, cộng thêm không ngoài dự đoán gặp được Hà Trí Viễn ở chỗ rẽ, cô bèn nói chuyện với anh: “Chúng ta tìm chỗ nào đó để nói chuyện đi.”
Sau đó, cô đi ở phía trước, tìm một quán yên tĩnh rồi bước vào, ngồi xuống ghế, Hà Trí Viễn đi vào theo và ngồi đối diện Tiếu Đồng.
Hai người gọi đồ uống xong xuôi thì Tiếu Đồng mới lên tiếng: “Tôi xin anh về sau đừng đi theo tôi nữa, anh khiến tôi có cảm giác hơi sợ anh rồi đấy.”
Hà Trí Viễn chờ sau khi người phục vụ đặt đồ uống xuống và rời đi rồi mới giải thích với Tiếu Đồng: “Tôi chỉ muốn nhìn thấy em, chỉ cần đứng xa nhìn em là được, tôi không có bất kỳ ý đồ xấu xa nào đâu.”
Tịch Tiếu Đồng nói: “Nhưng hành động này của anh đã ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày của tôi rồi, vả lại anh làm vậy cũng chẳng có ích gì cả! Từ bỏ đi, Hà Trí Viễn, tôi không thể chọn anh được đâu!”
Ánh mắt Hà Trí Viễn nhu hòa, tựa như long lanh nước, giọng anh vô cùng dịu dàng: “Đồng Đồng, tôi không mong em đáp lại tôi, nhưng tôi chỉ muốn mỗi ngày được nhìn thấy em cũng không được sao? Hơn nữa, tan học, một mình em đi về cũng không an toàn, bạn trai em đã lâu rồi không tới đưa đón em, nếu anh ta tới tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy.”
Tiếu Đồng nghe anh nói xong liền đáp: “Gần đây anh ấy bộn bề công việc, anh ấy còn có chuyện khác phải làm cho nên tạm thời không thể tới đón tôi. Nhưng tự tôi có thể an toàn về nhà được, miễn là anh không đi theo tôi nữa thì cuộc sống của tôi sẽ rất tốt đẹp.”
Hà Trí Viễn không buồn uống đồ uống trước mặt, anh chỉ cúi đầu im lặng.
Tiếu Đồng nói một tràng dài nên cảm thấy hơi khát, cô bưng cốc lên, uống một hơi hết nửa cốc, thấy Hà Trí Viễn vẫn không hề có ý thỏa hiệp, thế là cô thấp giọng: “Anh đừng tưởng tôi không có biện pháp ngăn anh, vì chúng ta có quen biết nhau nên tôi không muốn làm to chuyện mà thôi. Hà Trí Viễn, nếu anh không lập tức dừng ngay cái chuyện biến thái này lại thì anh có tin tôi sẽ báo cảnh sát hay không! Đến lúc đó, người có thân phận giống anh không sợ mất thể diện khi lưu lại tiền án sao!”
Sau khi nghe Tịch Tiếu Đồng nói xong, Hà Trí Viễn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt anh ẩn chứa sự ý cười: “Đồng Đồng, em cứ việc báo án đi, có điều tôi nghĩ em sẽ không làm thế đâu.”
Tịch Tiếu Đồng thấy mình không dọa nổi Hà Trí Viễn liền có chút thiếu kiên nhẫn: “Hà Trí Viễn, anh đừng đắc ý! Dù báo cảnh sát vô dụng thì tôi cũng có thể bám theo anh được đấy, đến lúc đó tôi sẽ tới công ty tìm lãnh đạo của anh để nói chuyện, anh còn có thể nói gì chứ?” Nói xong, cô đắc chí nhìn Hà Trí Viễn.
Gương mặt Hà Trí Viễn vẫn dịu dàng, anh vừa cười vừa đáp: “Vậy bây giờ tôi dẫn em tới công ty tôi để em quen đường nhé.”
Tịch Tiếu Đồng nhìn Hà Trí Viễn, một lần nữa nhấn mạnh: “Tôi không nói đùa đâu, anh đừng tưởng tôi không dám làm nhé, đừng ép tôi, chắc chắn tôi không để anh sống tốt được đâu.”
Hà Trí Viễn lại nói: “Đồng Đồng, tôi thích em. Tôi muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy em, ở bên em, cho nên tôi mới có thể lặng lẽ đi phía sau em, chỉ mong em mềm lòng liếc mắt nhìn tôi một cái, như thế là đủ.”
Tiếu Đồng cười lạnh lung: “Anh đang đóng phim đấy à? Hay bây giờ ở nước ngoài đang thịnh hành yêu đương kiểu này? Anh quen tôi được bao lâu, anh hiểu tôi được mấy phần mà đã nói thích tôi! Hà Trí Viễn, chẳng qua anh thấy thích cái gương mặt này của tôi mà thôi. Nhưng tôi nhất định phải nói cho anh biết, Tịch Tiếu Đồng tôi tuy còn trẻ nhưng biết hết cả đấy, anh khỏi cần lời ngon tiếng ngọt như thế với tôi, vô ích thôi!”
Hà Trí Viễn phản bác lại: “Em không biết tính cách tôi thế nào cho nên tất cả những gì em nói đều chỉ là sự suy diễn của em mà thôi. Còn nữa, nếu em thật sự muốn tới công ty tôi thì chúng ta hẹn thời gian rồi cùng đi, nếu không, em tới mà lãnh đạo không ở đó thì lại tốn công em đi một chuyến tay không. Đúng rồi, tôi và lãnh đạo công ty có quan hệ thân thích, vì thế có lẽ em mà đi gặp người ta nói chuyện thì người ta cũng không xử phạt tôi đâu.”
Tịch Tiếu Đồng cảm thấy mình bị Hà Trí Viễn lừa gạt một cách sâu sắc, thế là cô lập tức đứng lên, tự thanh toán cốc nước của mình sau đó chạy ra ngoài, vẫy một chiếc taxi, sau đó đi thẳng về nhà.
Hà Trí Viễn nhìn hành động của Tiếu Đồng qua cửa sổ mà chỉ biết lắc đầu cười, cô bé này đúng là thật thú vị!
Tiếu Đồng về tới nhà, lúc rút tiền trả taxi thì mới thấy hối hận vì bản thân quá kích động, chỉ vì một chuyện nhỏ như Hà Trí Viễn mà cô lại có thể phí phạm tiền đi taxi, cô hơi đau lòng vì khoản tiền oan uổng này, cô xuống xe, ủ rũ cúi đầu bước vào nhà.
Cơm nước xong xuôi, Tiếu Đồng giúp chị gái dọn dẹp bàn ăn, tới tối thì giúp cô cháu gái Địch Địch tắm rửa, rồi đưa con bé về phòng ngủ.
Dỗ dành Địch Địch ngủ xong thì di động vang lên, Tiếu Đồng lập tức nhấn nút trả lời
“Đồng Đồng, em ngủ chưa?”
Tiếu Đồng thấp giọng quát: “Hà Trí Viễn, anh có bệnh à? Khuya rồi còn gọi điện làm gì, anh không biết như thế sẽ làm phiền tới người khác ư? Sao anh biết số diện thoại của tôi, Vương Hân cho anh?”
Giọng Hà Trí Viễn vô cùng chân thành: “Xin lỗi, không phải tôi đã đánh thức em đấy chứ? Em đừng hiểu lầm Vương Hân, là do lần trước tôi mượn điện thoại của em, tiện thể gọi sang điện thoại củamình, vì thế mới biết được.”
Tịch Tiếu Đồng tức giận đáp: “Anh hèn thật đấy, dám dùng thủ đoạn này! Anh gọi làm gì?”
Hà Trí Viễn nói tiếp: “Ngày mai là thứ bảy, không phải em được nghỉ ư, tôi đưa em đi loanh quanh được không? Hội chợ nhân tài sẽ mở một đợt tuyển dụng lớn, em có muốn tới trước xem tình hình không?”
Tịch Tiếu Đồng từ chối thẳng thừng: “Mai tôi có hẹn rồi.” Nói xong, cô cúp máy, sau đó đặt chế độ im lặng.
Cô và Vương Hân mỗi tuần được nghỉ một ngày, lúc hai người nghỉ thì sẽ có một sinh viên đại học tới làm thay. Dù Tịch Tiếu Đồng rất có hứng thú với Hội chợ tuyển dụng mà Hà Trí Viễn nói song ngày mai cô đã hẹn với Uông Hải Minh để cùng đi mua một chiếc TV mới cho mẹ anh. Ở nhà Uông Hải Minh bây giờ vẫn dùng chiếc TV cổ lỗ sĩ, hình ảnh xem tương đối nhiễu, vì thế Uông Hải Minh muốn mua cho mẹ một cái TV LCD mới.
Tịch Tiếu Đồng lại nghĩ tới chuyện phiền phức với Hà Trí Viễn, cô thấy quả thực ban đầu mình đã bị lừa bởi gương mặt nho nhã ấy của anh, rõ ràng anh ta là kẻ lưu manh giả danh trí thức mà.
Hà Trí Viễn hôm nay ăn mặc rất thoải mái, trông anh như trẻ ra không ít và càng bộc lộ rõ vẻ đẹp trai, anh cười nói với Tiếu Đồng: “Em đi học à, để tôi đưa em đi.”
Tiếu Đồng không biết anh ở đây làm gì nhưng cô vẫn đáp: “Không cần đâu, trường của tôi cách đây không xa, tôi đi bộ là được rồi.”
Hà Trí Viễn nghe cô nói thế thì cũng không ép thêm, anh chỉ nói: “Được rồi, có điều tôi cũng tiện đường tới đó mà, không phải em ngại đi cùng tôi đấy chứ?”
Tiếu Đồng không còn cách nào khác, cô chẳng nói chẳng rằng bước thẳng về hướng trường học, Hà Trí Viễn đi ngay cạnh cô.
Dọc đường, bất kể Hà Trí Viễn nói gì, nếu Tiếu Đồng có thể không cần nói thì cô đều sẽ im lặng, nếu thực sự cần thiết phải mở lời thì cô chỉ gật đầu rồi “Ừm” một tiếng.
Tới cửa trường học, Tiếu Đồng chẳng buồn nói một tiếng tạm biệt với Hà Trí Viễn, cô đi thẳng vào trường.
Hà Trí Viễn kéo cô lại hỏi: “Em không ăn gì đã sao?”
Tiếu Đồng vội vùng ra, hơi lên giọng: “Anh đừng có lôi lôi kéo kéo tôi thế, tôi không ăn, anh đi đi!”
Hà Trí Viễn gấp gáp nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi em, tôi vô tình mạo phạm tới em. Nếu vì tôi mà em không ăn gì thì bây giờ tôi lập tức đi. Nếu không thì thế này, em đứng đây đợi tôi một lát, tôi qua tiệm cơm bên cạnh mua chút thức ăn cho em, sau đó tôi sẽ đi ngay, được không?”
Tiếu Đồng nghĩ mình có thể nhịn được cho tới lúc tan học nên bèn đáp: “Không cần đâu, anh về đi, tôi tự mua được.”
Hà Trí Viễn vẫn cố khuyên cô: “Đồng Đồng, tôi biết em không thích tôi, tôi cũng không có ý gì khác mà, tôi chỉ cần lặng lẽ ở bên cạnh em thế này một lúc thôi. Tôi chỉ là muốn mua thức ăn cho em, chẳng nhẽ em nỡ từ chối sao?”
Tịch Tiếu Đồng nhìn Hà Trí Viễn, rồi không nói hai lời, xoay người đi tới cửa hàng bên cạnh mua vài cái bánh bao, sau đó cô đi lướt qua Hà Trí Viễn đi thẳng vào cổng trường.
Tan học, lúc Tiếu Đồng bước ra ngoài, cô giật mình phát hiện ra rằng Hà Trí Viễn vẫn đang đứng chờ trước cổng trường cô, cô bước nhanh tới hỏi: “Sao anh vẫn ở đây! Anh vẫn đứng ở đây suốt hai tiếng ư? Anh điên à! Hà Trí Viễn, anh muốn gì chứ?”
Giọng Hà Trí Viễn có chút buồn bực: “Trong lòng tôi thấy khó chịu nên không muốn cử động, không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh vậy.”
Tịch Tiếu Đồng nhìn Hà Trí Viễn, cô cắn môi, sau đó bước chân đi về hướng nhà mình, Hà Trí Viễn tự nguyện đứng đó, không liên quan gì tới cô cả!
Có điều, chưa đi được bao xa thì cơn giận của Tiếu Đồng thoáng nổi lên, cô xoay người lớn tiếng nói với Hà Trí Viễn, người đang lẽo đẽo đi sau mình: “Anh đi theo tôi làm gì? Anh muốn mặt dày quấn lấy tôi thật ư? Hà Trí Viễn, nếu anh nghĩ rằng “ liệt nữ sợ triền lang ” thì tôi khuyên anh vẫn nên từ bỏ đi, anh càng như vậy tôi lại càng ghét anh hơn thôi!”
Hà Trí Viễn khẽ thở dài: “Đồng Đồng, tôi sẽ không làm phiền tới cuộc sống của em, tôi chỉ muốn thấy em an toàn về đến nhà, em không cần bận tâm tới tôi, em cứ coi tôi như tồn tại là được.”
Tịch Tiếu Đồng vô cùng tức giận nhưng cũng không có biện pháp gì, đường cũng chẳng phải do cô mở, Hà Trí Viễn muốn theo cô, cô cũng hết cách.
Tới cửa nhà chị, Tiếu Đồng hít vào một hơi thật sâu, sau đó không thèm quay đầu, nhanh chóng chạy vào trong hiên nhà, khiến cho Hà Trí Viễn đang đứng trước cửa phải dở khóc dở cười vì tính khí trẻ con của Tiếu Đồng.
Cứ như vậy, mỗi khi Tiếu Đồng tan làm thì sẽ nhất định đụng phải Hà Trí Viễn ở ngã rẽ, cô đi học thì anh sẽ đi theo phía sau tới tận cổng trường mới dừng lại, tan học, anh vẫn còn đứng đó chờ cô, sau đó sẽ đi theo cô về nhà.
Nếu cô không phải lên lớp, cô đi bộ về nhà anh đi bộ theo, cô lên xe bus anh lên xe bus cùng, tóm lại, anh với cô như hình với bóng vậy.
Tịch Tiếu Đồng cảm thấy Hà Trí Viễn đúng là âm hồn không tan, cô bị hành động này của Hà Trí Viễn làm cho phát điên mất, cô lại không thể kể cho chị gái, cũng không thể nói với Uông Hải Minh được. Bởi vì nói ra chỉ khiến bọn họ nghĩ nhiều, nhất là Uông Hải Minh, bây giờ ngày nào anh cũng đều mệt mỏi muốn chết, cô không thể khiến anh phải bận lòng thêm nữa.
Đó là lý do hôm nay Tiếu Đồng nhân lúc không phải đi học, cộng thêm không ngoài dự đoán gặp được Hà Trí Viễn ở chỗ rẽ, cô bèn nói chuyện với anh: “Chúng ta tìm chỗ nào đó để nói chuyện đi.”
Sau đó, cô đi ở phía trước, tìm một quán yên tĩnh rồi bước vào, ngồi xuống ghế, Hà Trí Viễn đi vào theo và ngồi đối diện Tiếu Đồng.
Hai người gọi đồ uống xong xuôi thì Tiếu Đồng mới lên tiếng: “Tôi xin anh về sau đừng đi theo tôi nữa, anh khiến tôi có cảm giác hơi sợ anh rồi đấy.”
Hà Trí Viễn chờ sau khi người phục vụ đặt đồ uống xuống và rời đi rồi mới giải thích với Tiếu Đồng: “Tôi chỉ muốn nhìn thấy em, chỉ cần đứng xa nhìn em là được, tôi không có bất kỳ ý đồ xấu xa nào đâu.”
Tịch Tiếu Đồng nói: “Nhưng hành động này của anh đã ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày của tôi rồi, vả lại anh làm vậy cũng chẳng có ích gì cả! Từ bỏ đi, Hà Trí Viễn, tôi không thể chọn anh được đâu!”
Ánh mắt Hà Trí Viễn nhu hòa, tựa như long lanh nước, giọng anh vô cùng dịu dàng: “Đồng Đồng, tôi không mong em đáp lại tôi, nhưng tôi chỉ muốn mỗi ngày được nhìn thấy em cũng không được sao? Hơn nữa, tan học, một mình em đi về cũng không an toàn, bạn trai em đã lâu rồi không tới đưa đón em, nếu anh ta tới tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy.”
Tiếu Đồng nghe anh nói xong liền đáp: “Gần đây anh ấy bộn bề công việc, anh ấy còn có chuyện khác phải làm cho nên tạm thời không thể tới đón tôi. Nhưng tự tôi có thể an toàn về nhà được, miễn là anh không đi theo tôi nữa thì cuộc sống của tôi sẽ rất tốt đẹp.”
Hà Trí Viễn không buồn uống đồ uống trước mặt, anh chỉ cúi đầu im lặng.
Tiếu Đồng nói một tràng dài nên cảm thấy hơi khát, cô bưng cốc lên, uống một hơi hết nửa cốc, thấy Hà Trí Viễn vẫn không hề có ý thỏa hiệp, thế là cô thấp giọng: “Anh đừng tưởng tôi không có biện pháp ngăn anh, vì chúng ta có quen biết nhau nên tôi không muốn làm to chuyện mà thôi. Hà Trí Viễn, nếu anh không lập tức dừng ngay cái chuyện biến thái này lại thì anh có tin tôi sẽ báo cảnh sát hay không! Đến lúc đó, người có thân phận giống anh không sợ mất thể diện khi lưu lại tiền án sao!”
Sau khi nghe Tịch Tiếu Đồng nói xong, Hà Trí Viễn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt anh ẩn chứa sự ý cười: “Đồng Đồng, em cứ việc báo án đi, có điều tôi nghĩ em sẽ không làm thế đâu.”
Tịch Tiếu Đồng thấy mình không dọa nổi Hà Trí Viễn liền có chút thiếu kiên nhẫn: “Hà Trí Viễn, anh đừng đắc ý! Dù báo cảnh sát vô dụng thì tôi cũng có thể bám theo anh được đấy, đến lúc đó tôi sẽ tới công ty tìm lãnh đạo của anh để nói chuyện, anh còn có thể nói gì chứ?” Nói xong, cô đắc chí nhìn Hà Trí Viễn.
Gương mặt Hà Trí Viễn vẫn dịu dàng, anh vừa cười vừa đáp: “Vậy bây giờ tôi dẫn em tới công ty tôi để em quen đường nhé.”
Tịch Tiếu Đồng nhìn Hà Trí Viễn, một lần nữa nhấn mạnh: “Tôi không nói đùa đâu, anh đừng tưởng tôi không dám làm nhé, đừng ép tôi, chắc chắn tôi không để anh sống tốt được đâu.”
Hà Trí Viễn lại nói: “Đồng Đồng, tôi thích em. Tôi muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy em, ở bên em, cho nên tôi mới có thể lặng lẽ đi phía sau em, chỉ mong em mềm lòng liếc mắt nhìn tôi một cái, như thế là đủ.”
Tiếu Đồng cười lạnh lung: “Anh đang đóng phim đấy à? Hay bây giờ ở nước ngoài đang thịnh hành yêu đương kiểu này? Anh quen tôi được bao lâu, anh hiểu tôi được mấy phần mà đã nói thích tôi! Hà Trí Viễn, chẳng qua anh thấy thích cái gương mặt này của tôi mà thôi. Nhưng tôi nhất định phải nói cho anh biết, Tịch Tiếu Đồng tôi tuy còn trẻ nhưng biết hết cả đấy, anh khỏi cần lời ngon tiếng ngọt như thế với tôi, vô ích thôi!”
Hà Trí Viễn phản bác lại: “Em không biết tính cách tôi thế nào cho nên tất cả những gì em nói đều chỉ là sự suy diễn của em mà thôi. Còn nữa, nếu em thật sự muốn tới công ty tôi thì chúng ta hẹn thời gian rồi cùng đi, nếu không, em tới mà lãnh đạo không ở đó thì lại tốn công em đi một chuyến tay không. Đúng rồi, tôi và lãnh đạo công ty có quan hệ thân thích, vì thế có lẽ em mà đi gặp người ta nói chuyện thì người ta cũng không xử phạt tôi đâu.”
Tịch Tiếu Đồng cảm thấy mình bị Hà Trí Viễn lừa gạt một cách sâu sắc, thế là cô lập tức đứng lên, tự thanh toán cốc nước của mình sau đó chạy ra ngoài, vẫy một chiếc taxi, sau đó đi thẳng về nhà.
Hà Trí Viễn nhìn hành động của Tiếu Đồng qua cửa sổ mà chỉ biết lắc đầu cười, cô bé này đúng là thật thú vị!
Tiếu Đồng về tới nhà, lúc rút tiền trả taxi thì mới thấy hối hận vì bản thân quá kích động, chỉ vì một chuyện nhỏ như Hà Trí Viễn mà cô lại có thể phí phạm tiền đi taxi, cô hơi đau lòng vì khoản tiền oan uổng này, cô xuống xe, ủ rũ cúi đầu bước vào nhà.
Cơm nước xong xuôi, Tiếu Đồng giúp chị gái dọn dẹp bàn ăn, tới tối thì giúp cô cháu gái Địch Địch tắm rửa, rồi đưa con bé về phòng ngủ.
Dỗ dành Địch Địch ngủ xong thì di động vang lên, Tiếu Đồng lập tức nhấn nút trả lời
“Đồng Đồng, em ngủ chưa?”
Tiếu Đồng thấp giọng quát: “Hà Trí Viễn, anh có bệnh à? Khuya rồi còn gọi điện làm gì, anh không biết như thế sẽ làm phiền tới người khác ư? Sao anh biết số diện thoại của tôi, Vương Hân cho anh?”
Giọng Hà Trí Viễn vô cùng chân thành: “Xin lỗi, không phải tôi đã đánh thức em đấy chứ? Em đừng hiểu lầm Vương Hân, là do lần trước tôi mượn điện thoại của em, tiện thể gọi sang điện thoại củamình, vì thế mới biết được.”
Tịch Tiếu Đồng tức giận đáp: “Anh hèn thật đấy, dám dùng thủ đoạn này! Anh gọi làm gì?”
Hà Trí Viễn nói tiếp: “Ngày mai là thứ bảy, không phải em được nghỉ ư, tôi đưa em đi loanh quanh được không? Hội chợ nhân tài sẽ mở một đợt tuyển dụng lớn, em có muốn tới trước xem tình hình không?”
Tịch Tiếu Đồng từ chối thẳng thừng: “Mai tôi có hẹn rồi.” Nói xong, cô cúp máy, sau đó đặt chế độ im lặng.
Cô và Vương Hân mỗi tuần được nghỉ một ngày, lúc hai người nghỉ thì sẽ có một sinh viên đại học tới làm thay. Dù Tịch Tiếu Đồng rất có hứng thú với Hội chợ tuyển dụng mà Hà Trí Viễn nói song ngày mai cô đã hẹn với Uông Hải Minh để cùng đi mua một chiếc TV mới cho mẹ anh. Ở nhà Uông Hải Minh bây giờ vẫn dùng chiếc TV cổ lỗ sĩ, hình ảnh xem tương đối nhiễu, vì thế Uông Hải Minh muốn mua cho mẹ một cái TV LCD mới.
Tịch Tiếu Đồng lại nghĩ tới chuyện phiền phức với Hà Trí Viễn, cô thấy quả thực ban đầu mình đã bị lừa bởi gương mặt nho nhã ấy của anh, rõ ràng anh ta là kẻ lưu manh giả danh trí thức mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook