Nhật Ký Tái Hôn
-
Chương 3
Tên to con kia bị hành động của Tịch Tiếu Đồng làm cho đơ ra, ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại dưới mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn Tịch Tiếu đồng, nửa ngày mới nói: “Cô đây là muốn dùng bạo lực để chống đối pháp luật sao? Cô nghĩ dễ dàng quá nhỉ!”
Tịch Tiếu Đồng lúc này cái gì cũng bất chấp, lớn tiếng nói: “Tôi đã nói rồi, khoản nợ kia là tôi nợ, anh dựa vào cái gì tìm bố mẹ tôi? Nếu anh còn dám gọi điện thoại cho họ, tôi liền đập nát cái văn phòng này của anh, đến lúc đó tùy các người xử trí!”
Gã đó nghe xong cười lạnh nói: “Nói cho cô biết, nếu hôm nay cô không trả tiền, thì sẽ bị giam lại. Tôi à muốn tốt cho cô mới để cô gọi người nhà đem tiền tới, đừng phụ lòng tốt của người khác.” Nói xong lại lấy điện thoại di dộng của mình ra, trở lại bàn làm việc, tìm cách lien hệ với người nhà Tịch Tiếu Đồng.
Tịch Tiếu Đồng tức giận đến đỏ cả mắt, cô đã nói như vậy rồi, người này còn muốn gọi điện thoại cho bố mẹ cô, bố mẹ cô trừ việc bán nhà thì làm gì còn có cách kiếm ra tiền nữa chứ, trong nhà làm gì còn tiền tiết kiệm!
Tịch Tiếu Đồng thấy người kia bắt đầu nhần số, liền nhanh chóng liếc một vòng văn phòng, sau đó bước nhanh tới cái quạt điện trước mặt, cô cao 1m65 người tuy gầy nhưng rất linh hoạt, cô nhất chân nâng cái quạt điện qua đầu rồi đá văng đi.
Tên to con kia lại một lần bị kinh sợ, cầm di dộng đứng bất động không nhúc nhích tại chỗ, nhìn Tịch Tiếu Đồng như người điên đang gạt hết đồ dùng trên bàn làm việc xuống đất.
Tới khi hắn kịp phản ứng thì Tịch Tiếu Đồng đã chuẩn bị nhào tới bàn làm việc của hắn, hắn tiến lên liền ngăn cô lại.
Không nghĩ đến lúc này Tịch Tiếu Đồng lại sức mạnh kinh người, cô dùng một tay gạt hắn ra, sau đó nhấc cái ghế cô đang ngồi lên đập tan tành.
Lúc này, hai tên cảnh sát bên ngoài nghe thấy tiếng động nên lập tức đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tình hình trong phòng, liền lập tức nhào về phía Tịch Tiếu Đồng, muốn áp chế cô lại.
Cuối cùng, ba người đàn ông mất khá nhiều khí lực mới chế ngự được tịch tiếu đồng, trong đó một người còn bị gót giày của Tịch Tiếu Đồng làm cho chảy cả máu.
Tên to con thở hổn hển nói: “Cô gái nhỏ này cũng quá ngang tàng đi, ai dạy cô thế hả? Mới tí tuổi đầu mà cả gan đập phá văn phòng người thi hành pháp luật rồi! Tôi làm việc này đã nhiều năm, dạng người gì cũng thấy qua, chỉ chưa từng gặp qua loại người như cô, ba người đàn ông mà còn không đánh nổi cô!”
Tịch Tiếu Đồng bị đè xuống đất, vừa rồi cô quá tức giận nên mới thế, mấy ngày nay cô ăn uống bữa được bữa không nên bây giờ sức lực đã cạn kiệt. Nhưng cô vẫn trừng mắt nhìn tên to con nói:
“Tôi nói rồi, không được tìm bố mẹ tôi, bọn họ không có tiền! Anh muốn bọn họ phải lưu lạc đầu đường xó chợ sao? Các người bắt giam tôi là được rồi!”
Tên to con thở dài nói: “Tôi xem cô còn nhỏ tuổi, nên sẽ không truy cứu hành vi hôm nay của cô, nhưng tạm giam là không thể tránh khỏi, 15 ngày này cô tự suy nghĩ đi.”
Cứ như vậy Tịch Tiếu Đồng bị đưa vào trại tạm giam, cô được phân vào phòng 203, vừa bước vào phòng cô lập tức nhìn thấy một cái giường chung lớn, có 20 người phụ nữ ở chung phòng, bên cạnh là một cánh cửa nhỏ, đằng sau cánh cửa là nhà vệ sinh.
Ngẩn người chưa được bao lâu thì cô đã bị một nữ giáo quan gọi ra ngoài, nữ giáo quan kia nói: “Tôi họ Hoàng, về sau cứ gọi tôi là Giáo quan Hoàng. Tôi đã xem hồ sơ của cô rồi, cô cũng thật đáng thương, trong những người ở đây thì tội của cô là nhẹ nhất, không phải tôi muốn làm khó cô, nhưng cô nên bảo người nhà cô chuẩn bị chút tiền chuyển vào cái thẻ này đi, chi phí một bửa cơm tiêu chuẩn là 15 tệ, nếu muốn ăn thêm món khác thì phải trả thêm tiền.”
Tịch Tiếu Đồng gật đàu rồi gọi điện thoại cho bố cô, cô bảo ông mang tiền đến cho mình, vì trại tạm giam này cách nhà cô khá xa nên cô dặn bố cô mang nhiều tiền một chút, tiện thể cầm luôn cho cô một bồ quần áo thể thao.
Khi bố cô đến, Tịch Tiếu Đồng nhờ ông khuyên nhủ mẹ đừng gấp gáp nóng vội. Còn nói với Tịch Thiệu Thành rằng giáo quan Hoàng đã cho cô biết sau 15 ngày cô có thể rời khỏi đây, nếu tòa án còn muốn giam giữ cô thêm lần nữa thì nhất định phải qua nửa năm nữa mới được. Cho nên không cần sợ hãi.
Tịch Thiệu Thành chảy nước mắt, ông dặn con gái đừng tự ủy khuất bản thân, muốn ăn cái gì thì ăn, cứ việc tiêu thêm tiền, Tiếu Đồng cười kiên cường đồng ý.
Tạm biệt bố, Tiếu Đồng đem tiền nạp vào thẻ rồi giao cho giáo quan Hoàng, sau đó cô quay về phòng 203.
Những người bên trong thấy Tịch Tiếu Đồng chỉ là một cô bé mà lại bị bắt giam vào đây, liền bắt chuyện hỏi rốt cuộc cô đã phạm tội gì, Tịch Tiếu Đồng nói chuyện của mình, mọi người ai cũng cảm thán một trận.
Cuộc sống trong trại tạm giam cực kỳ nhàm chán, mỗi ngày đúng sáu giờ rời giường, rửa mặt ăn sáng, ba bửa cơm ở đây thật sự khiến Tịch Tiếu Đồng không chịu nổi, mỗi ngày tới giờ ăn đều có người xách một cái thùng lớn bước vào, cơm và thức ăn trông chẳng khác gì đồ thừa người ta bỏ lại sau đó đem trộn lẫn với nhau, Tịch Tiếu Đồng chỉ có thể mua thêm dưa muối hoặc đậu phụ trộn với cơm mới ăn được một ít.
Mỗi sáng sau khi ăn xong, mọi người chia làm bốn nhóm, ngồi xếp bằng trước sân nghe loa phát thanh giáo dục, nghe xong thì tới giờ cơm trưa, sau đó có thể tự do hoạt động, buổi chiều lại tiếp tục nghe giảng, sau đó ăn tối, mười giờ đêm thì tắt đèn.
Tới được vài ngày, Tịch Tiếu Đồng biết được tình huống của một số người phòng 203, thật sự là loại nào cũng có, có người ăn cắp nên bị bắt, có người vì đánh nhau, có người do bán dâm. Đặc biệt là một cô nàng ăn trộm camera theo dõi của siêu thị, Tịch Tiếu Đồng thật sự bái phục cô này, không biết sao cô ta sao lại làm vậy được.Ở đây, vài người có thể sớm được ra ngoài, có người thì phải đợi tuyên án hoặc là đi tù.
Phòng 203 cũng có một chị đại, bình thường chị ta thích sai khiến người khác làm việc cho mình, nếu không sẽ cướp đoạt tiền của họ để mua đồ ăn cho bản thân, chị ta vừa cao vừa khỏe nên không ai dám làm gì, mọi người chỉ có thể nén giận mà thôi.
Có điều bình thường chị ta cũng không bắt nạt Tiếu Đồng, chỉ là thỉnh thoảng thầm liếc cô một cái mà thôi, tuy vậy Tịch Tiếu Đồng cũng vẫn thật đề phòng. Qủa nhiên không được bao lâu thì chị ta bắt đầu trêu chọc Tịch Tiếu Đồng, còn nói muốn đọ sức với cô.
Sau khi Tịch Tiếu Đồng tung ra một cú phòng về đầy khí thế, dũng khí trong cô tăng gấp bội. Cô hiểu rõ, ở đây người ta không thể sống hiền lành được, vì vậy nhân cuộc so tài này, cô đánh chị ta bật vào góc nhà, từ đó không còn ai dám tới trêu chọc cô nữa. Có người còn nói rốt cuộc có phải là Tịch Tiếu Đồng nợ tiền nên bị giam không, cô thật mạnh a!
Những ngày tiếp theo thật buồn tẻ, lúc Tiếu Đồng đang ngồi một bên ngẩn ra thì cô thấy có một cô nàng bắt đầu cởi sạch quần áo, sau đó cô ta đi tới phía trước camera và uốn éo. Thời gian nnày, coi như Tiếu Đồng đã được mở mang tầm mắt ra nhiều, giờ chứng kiến tình huống thế này cô cũng không hề thấy kinh hãi, chỉ là cô quay sang hỏi người bên cạnh xem cô nàng kia đang làm trò gì.
Có người cười đáp, “Buồn chán quá chứ sao, trêu chọc giáo quan ấy mà”
Tiếu Đồng nói, “Giáo quan đều là nữ cả mà, liên quan gì đâu”
Người nọ vui vẻ tiếp lời, “Không phải đâu, giáo quan giám sát là nam đấy. Trại tạm giam này không phải chỉ toàn nữ đâu, phòng 303 phía trên phòng chúng ta đều là nam, toàn là tội phạm kinh tế cả. Cô không biết chứ, ngày nào bọn họ cũng thả dây thừng lên lên xuống xuống để truyền giấy nói chuyện phiếm với chúng ta đấy”
Nghe xong, Tiếu Đồng cũng cảm thấy buồn cười, cô nàng kia nhảy nhót một hồi thì giáo quan Hoàng tới ngăn cô ta lại, mọi người cười lăn lộn một trận, coi như là giải cơn sầu.
Theo quy định, phạm nhân nếu muốn xuống sân đi dạo thì mất 20 tệ một lần, có điều Tiếu Đồng hay giúp đỡ giáo quan Hoàng nên thường xuyên được ra ngoài, thỉnh thoảng cô giúp giáo quan Hoàng ghi chép, giặt quần áo,vv…..không thì cô lại tới phòng bếp giúp họ nhặt rau, rửa rau, nói chung là cô có ý thức hơn hẳn người khác.
Tuần thứ 4 mỗi tháng là thời gian thăm hỏi, bất kể là nam hay nữ, bị giam vì tội gì thì đều có thể tới phòng khách để gặp mặt người nhà, sau khi Tiếu Đồng gặp bố thì trở về phòng 203. Tới giờ ăn tối, cô mới phát hiện ra thiếu một người, người phụ nữ phạm tội hình sự nhiều lần đã không còn ở đây nữa, thế là cô bèn hỏi người bên cạnh xem cô ta đã đi đâu.
Người được hỏi nghe xong bèn bật cười, Tiếu Đồng càng khó hiểu, lúc này có người lên tiếng nói: “Cô ấy mang thai nên có thể tạm giam ở bên ngoài”
Tiếu Đồng vẫn không hiểu rõ, liền hỏi lại: “Nếu cô ấy mang thai thì sao vẫn bị bắt vào đây chứ? Chẳng lẽ vào trong này rồi mới có thai sao, không thể nào, ở đây làm gì có đàn ông?”
Mọi người nghe cô hỏi lập tức cười to, một người nói: “Hôm nay để tôi nói cho cô biết, coi như là mở mang kiến thức nhé. Tại sao không có đàn ông chứ, tuần thứ 4 hằng tháng, ở phòng khách cô thấy có thiếu đàn ông không? Hai người họ cứ chui vào trong nhà WC tận dụng từng giây từng phút mà làm chuyện đó thôi, coi như cô ta may mắn mới có thể mang thai để thoát ra ngoài!”
Lần này, Tiếu Đồng thực lòng thán phục, thủ đoạn của mấy người này thật là nhiều.
Chịu đựng suốt 15 ngày, cuối cùng Tiếu Đồng cũng được thả ra.Ra khỏi trại tạm giam cô mới hiểu được khung cảnh phạm nhân nào khi bước ra khỏi tù đều ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời trong phim ảnh đều chân thật cỡ nào.
Chính cô bây giờ cũng đang ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, đây chính là biểu tượng của tự do! Sau đó cô thấy phía trước mặt chính là bố mẹ đang đứng chờ đón mình về nhà, cô mỉm cười đi về phía họ, trong lòng cô thầm tự nhủ, Tịch Tiếu Đồng về sau sẽ không còn là một cô nhóc chỉ biết dựa vào bố mẹ nữa, cô phải sống có trách nhiệm hơn nữa!
Về nhà, Tịch Tiếu Đồng ngắm nhìn mái đầu đầy tóc bạc của bố mẹ, còn đôi vợ chồng già Tịch Thiệu Thành khi nhìn cơ thể gầy gò của con gái thì chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.
Một lúc sau, Tịch Thiệu Thành mới lên tiếng, “Tiếu Đồng, con đừng sợ. Bố và mẹ con đã bàn bạc rồi, cứ bán căn nhà này để trả một phần tiền trước đã”
Tịch Tiếu Đồng lập tức ngăn cản, “Bố, căn nhà này chẳng đáng giá là bao, bán được 10 vạn là tốt lắm rồi, vả lại có bán cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Hơn nữa, bán nhà rồi thì bố mẹ định sống ở đâu? Chẳng lẽ bố mẹ định tới nhà chị ở ư? Nếu thế thì chị gái con đừng mong có được một ngày tốt đẹp, vả lại nhà chị cũng chật chội, bố mẹ đừng nghĩ tới chuyện bán nhà nữa, con không đồng ý!”
Hai vợ chồng Tịch Thiệu Thành chỉ là muốn thử mọi khả năng trong khi đã hoàn toàn tuyệt vọng mà thôi, họ không nghĩ tới chuyện bán nhà xong thì bọn họ nên làm thế nào, giờ nghe con gái phân tích thì họ biết chuyện này là không thể, bọn họ đành chỉ tiếp tục lo lắng suông.
Tịch Tiếu Đồng suy nghĩ một lát rồi lên tiếng, “Bố, mẹ, hai người đừng vội, Tình hình nhà ta bên chủ nợ cũng biết, trong thời gian ngắn con không thể đào ra tiền được. Cho nên, con muốn ra ngoài đi làm rồi từ từ trả, bất kể mất bao lâu, con cứ cố gắng hết mình là được”
Tịch Thiệu Thành đáp, “Cũng đành thế, bố và mẹ sẽ sống tiết kiệm hơn, cũng có thể dư ra thêm chút tiền, cả nhà ta cùng nhau cố gắng nhé”
Đôi mắt Tiếu Đồng rưng rưng, “Đều do con bất hiếu, để bố mẹ phải chịu khổ theo con. Bố mẹ, con nghĩ rồi, con muốn lên thành phố tìm việc, ở đó tiền lương cao. Vả lại, ở đây chỉ khiến con nhớ tới Tôn Nghị, đi đâu cũng không dám. Rời khỏi đây, tâm trạng con cũng sẽ tốt lên, tạm thời con ở nhà chị trước, đợi tìm được việc thì con sẽ nghĩ cách thuê phòng rồi dọn ra ngoài!”
Mẹ Tiếu Đồng, La Tú Cần nghe dự tính của con gái xong bèn thấy không yên tâm, “Vậy sao được, con là con gái, ở ngoài một mình không an toàn đâu”
Tiếu Đồng nói, “Mẹ, còn có chị mà, có gì không an toàn chứ? Mẹ yên tâm đi, con khẳng định sẽ không có chuyện gì đâu!”
Lúc này, Tịch Thiệu Thành mới lên tiếng, “Con đi đi, những chuyện khác chưa cần nói vội, chỉ cần tâm trạng con thoải mái hơn một chút là được. Mẹ nó à, bà cũng đừng lo nữa, Tiếu Đồng lớn rồi, để con nó tự mình xông pha đi. Có điều, con nhất định phải biết tự yêu lấy mình, biết không?”
Tiếu Đồng gật đầu đồng ý, còn La Tú Cần lại bật khóc, “Sao con gái tôi lại khổ vậy hả trời! Bình thường, con bé thích cười, thích náo nhiệt, giờ xem con bé thành ra bộ dạng gì thế kia?”
Trong lòng Tiếu Đồng cũng thấy khó chịu, cô sợ mình sẽ không bao giờ có thể quay lại là một Tiếu Đồng vô tư, hồn nhiên đùa giỡn ngày nào nữa, thời gian này, trải qua nhiều chuyện khiến cô bị cưỡng ép trong nháy mắt phải trưởng thành và nhận hết mọi nỗi đau cuộc đời.
Tiếu Đồng gọi điện cho chị gái, Tịch Tiếu Lâm để kể về ý định của mình, Tiếu Lâm tương đối tán thành, chị tự quyết định cho Tiếu Đồng ở nhà mình, hai chị em hẹn nhau thời gian và địa điểm, tới lúc đó, Tiêu Lâm sẽ ra đón Tiếu Đồng.
Vài ngày sau, bên chủ nợ chủ động tới gặp Tiếu Đồng, Tiếu Đồng biểu lộ thái độ của mình, tiền, cô nhất định sẽ trả, có điều trả ngay lập tức thì cô không thể. Cô muốn đối phương đồng ý cho cô thêm thời gian để cô từ từ trả, cô chắc chắn sẽ trả, còn nếu họ không đồng ý thì cứ đợi nửa năm sau tòa án tới bắt cô, cô tuyệt đối không phản kháng.
Bên chủ nợ thấy Tiếu Đồng thật lòng và cũng thật sự không có tiền, vả lại mục đích của bọn họ là nhận được tiền Tiếu Đồng trả lại, cô bị bắt giữ thêm 15 ngày nữa thì bọn họ có lợi gì đâu, một đồng tiền cũng chẳng nhận được ấy chứ!
Nghĩ không còn cách nào khác, cuối cùng bọn họ đành thỏa thuận cùng Tiếu Đồng, bắt cô trong thời gian ngắn nhất trả lại tiền. Song trong lòng hai bên đều hiểu rõ, số tiền này không biết tới bao giờ Tiếu Đồng mới có thể trả hết, cho nên bên chủ nợ chỉ có thể gia tăng thêm lãi, Tiếu Đồng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Tịch Tiếu Đồng lúc này cái gì cũng bất chấp, lớn tiếng nói: “Tôi đã nói rồi, khoản nợ kia là tôi nợ, anh dựa vào cái gì tìm bố mẹ tôi? Nếu anh còn dám gọi điện thoại cho họ, tôi liền đập nát cái văn phòng này của anh, đến lúc đó tùy các người xử trí!”
Gã đó nghe xong cười lạnh nói: “Nói cho cô biết, nếu hôm nay cô không trả tiền, thì sẽ bị giam lại. Tôi à muốn tốt cho cô mới để cô gọi người nhà đem tiền tới, đừng phụ lòng tốt của người khác.” Nói xong lại lấy điện thoại di dộng của mình ra, trở lại bàn làm việc, tìm cách lien hệ với người nhà Tịch Tiếu Đồng.
Tịch Tiếu Đồng tức giận đến đỏ cả mắt, cô đã nói như vậy rồi, người này còn muốn gọi điện thoại cho bố mẹ cô, bố mẹ cô trừ việc bán nhà thì làm gì còn có cách kiếm ra tiền nữa chứ, trong nhà làm gì còn tiền tiết kiệm!
Tịch Tiếu Đồng thấy người kia bắt đầu nhần số, liền nhanh chóng liếc một vòng văn phòng, sau đó bước nhanh tới cái quạt điện trước mặt, cô cao 1m65 người tuy gầy nhưng rất linh hoạt, cô nhất chân nâng cái quạt điện qua đầu rồi đá văng đi.
Tên to con kia lại một lần bị kinh sợ, cầm di dộng đứng bất động không nhúc nhích tại chỗ, nhìn Tịch Tiếu Đồng như người điên đang gạt hết đồ dùng trên bàn làm việc xuống đất.
Tới khi hắn kịp phản ứng thì Tịch Tiếu Đồng đã chuẩn bị nhào tới bàn làm việc của hắn, hắn tiến lên liền ngăn cô lại.
Không nghĩ đến lúc này Tịch Tiếu Đồng lại sức mạnh kinh người, cô dùng một tay gạt hắn ra, sau đó nhấc cái ghế cô đang ngồi lên đập tan tành.
Lúc này, hai tên cảnh sát bên ngoài nghe thấy tiếng động nên lập tức đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tình hình trong phòng, liền lập tức nhào về phía Tịch Tiếu Đồng, muốn áp chế cô lại.
Cuối cùng, ba người đàn ông mất khá nhiều khí lực mới chế ngự được tịch tiếu đồng, trong đó một người còn bị gót giày của Tịch Tiếu Đồng làm cho chảy cả máu.
Tên to con thở hổn hển nói: “Cô gái nhỏ này cũng quá ngang tàng đi, ai dạy cô thế hả? Mới tí tuổi đầu mà cả gan đập phá văn phòng người thi hành pháp luật rồi! Tôi làm việc này đã nhiều năm, dạng người gì cũng thấy qua, chỉ chưa từng gặp qua loại người như cô, ba người đàn ông mà còn không đánh nổi cô!”
Tịch Tiếu Đồng bị đè xuống đất, vừa rồi cô quá tức giận nên mới thế, mấy ngày nay cô ăn uống bữa được bữa không nên bây giờ sức lực đã cạn kiệt. Nhưng cô vẫn trừng mắt nhìn tên to con nói:
“Tôi nói rồi, không được tìm bố mẹ tôi, bọn họ không có tiền! Anh muốn bọn họ phải lưu lạc đầu đường xó chợ sao? Các người bắt giam tôi là được rồi!”
Tên to con thở dài nói: “Tôi xem cô còn nhỏ tuổi, nên sẽ không truy cứu hành vi hôm nay của cô, nhưng tạm giam là không thể tránh khỏi, 15 ngày này cô tự suy nghĩ đi.”
Cứ như vậy Tịch Tiếu Đồng bị đưa vào trại tạm giam, cô được phân vào phòng 203, vừa bước vào phòng cô lập tức nhìn thấy một cái giường chung lớn, có 20 người phụ nữ ở chung phòng, bên cạnh là một cánh cửa nhỏ, đằng sau cánh cửa là nhà vệ sinh.
Ngẩn người chưa được bao lâu thì cô đã bị một nữ giáo quan gọi ra ngoài, nữ giáo quan kia nói: “Tôi họ Hoàng, về sau cứ gọi tôi là Giáo quan Hoàng. Tôi đã xem hồ sơ của cô rồi, cô cũng thật đáng thương, trong những người ở đây thì tội của cô là nhẹ nhất, không phải tôi muốn làm khó cô, nhưng cô nên bảo người nhà cô chuẩn bị chút tiền chuyển vào cái thẻ này đi, chi phí một bửa cơm tiêu chuẩn là 15 tệ, nếu muốn ăn thêm món khác thì phải trả thêm tiền.”
Tịch Tiếu Đồng gật đàu rồi gọi điện thoại cho bố cô, cô bảo ông mang tiền đến cho mình, vì trại tạm giam này cách nhà cô khá xa nên cô dặn bố cô mang nhiều tiền một chút, tiện thể cầm luôn cho cô một bồ quần áo thể thao.
Khi bố cô đến, Tịch Tiếu Đồng nhờ ông khuyên nhủ mẹ đừng gấp gáp nóng vội. Còn nói với Tịch Thiệu Thành rằng giáo quan Hoàng đã cho cô biết sau 15 ngày cô có thể rời khỏi đây, nếu tòa án còn muốn giam giữ cô thêm lần nữa thì nhất định phải qua nửa năm nữa mới được. Cho nên không cần sợ hãi.
Tịch Thiệu Thành chảy nước mắt, ông dặn con gái đừng tự ủy khuất bản thân, muốn ăn cái gì thì ăn, cứ việc tiêu thêm tiền, Tiếu Đồng cười kiên cường đồng ý.
Tạm biệt bố, Tiếu Đồng đem tiền nạp vào thẻ rồi giao cho giáo quan Hoàng, sau đó cô quay về phòng 203.
Những người bên trong thấy Tịch Tiếu Đồng chỉ là một cô bé mà lại bị bắt giam vào đây, liền bắt chuyện hỏi rốt cuộc cô đã phạm tội gì, Tịch Tiếu Đồng nói chuyện của mình, mọi người ai cũng cảm thán một trận.
Cuộc sống trong trại tạm giam cực kỳ nhàm chán, mỗi ngày đúng sáu giờ rời giường, rửa mặt ăn sáng, ba bửa cơm ở đây thật sự khiến Tịch Tiếu Đồng không chịu nổi, mỗi ngày tới giờ ăn đều có người xách một cái thùng lớn bước vào, cơm và thức ăn trông chẳng khác gì đồ thừa người ta bỏ lại sau đó đem trộn lẫn với nhau, Tịch Tiếu Đồng chỉ có thể mua thêm dưa muối hoặc đậu phụ trộn với cơm mới ăn được một ít.
Mỗi sáng sau khi ăn xong, mọi người chia làm bốn nhóm, ngồi xếp bằng trước sân nghe loa phát thanh giáo dục, nghe xong thì tới giờ cơm trưa, sau đó có thể tự do hoạt động, buổi chiều lại tiếp tục nghe giảng, sau đó ăn tối, mười giờ đêm thì tắt đèn.
Tới được vài ngày, Tịch Tiếu Đồng biết được tình huống của một số người phòng 203, thật sự là loại nào cũng có, có người ăn cắp nên bị bắt, có người vì đánh nhau, có người do bán dâm. Đặc biệt là một cô nàng ăn trộm camera theo dõi của siêu thị, Tịch Tiếu Đồng thật sự bái phục cô này, không biết sao cô ta sao lại làm vậy được.Ở đây, vài người có thể sớm được ra ngoài, có người thì phải đợi tuyên án hoặc là đi tù.
Phòng 203 cũng có một chị đại, bình thường chị ta thích sai khiến người khác làm việc cho mình, nếu không sẽ cướp đoạt tiền của họ để mua đồ ăn cho bản thân, chị ta vừa cao vừa khỏe nên không ai dám làm gì, mọi người chỉ có thể nén giận mà thôi.
Có điều bình thường chị ta cũng không bắt nạt Tiếu Đồng, chỉ là thỉnh thoảng thầm liếc cô một cái mà thôi, tuy vậy Tịch Tiếu Đồng cũng vẫn thật đề phòng. Qủa nhiên không được bao lâu thì chị ta bắt đầu trêu chọc Tịch Tiếu Đồng, còn nói muốn đọ sức với cô.
Sau khi Tịch Tiếu Đồng tung ra một cú phòng về đầy khí thế, dũng khí trong cô tăng gấp bội. Cô hiểu rõ, ở đây người ta không thể sống hiền lành được, vì vậy nhân cuộc so tài này, cô đánh chị ta bật vào góc nhà, từ đó không còn ai dám tới trêu chọc cô nữa. Có người còn nói rốt cuộc có phải là Tịch Tiếu Đồng nợ tiền nên bị giam không, cô thật mạnh a!
Những ngày tiếp theo thật buồn tẻ, lúc Tiếu Đồng đang ngồi một bên ngẩn ra thì cô thấy có một cô nàng bắt đầu cởi sạch quần áo, sau đó cô ta đi tới phía trước camera và uốn éo. Thời gian nnày, coi như Tiếu Đồng đã được mở mang tầm mắt ra nhiều, giờ chứng kiến tình huống thế này cô cũng không hề thấy kinh hãi, chỉ là cô quay sang hỏi người bên cạnh xem cô nàng kia đang làm trò gì.
Có người cười đáp, “Buồn chán quá chứ sao, trêu chọc giáo quan ấy mà”
Tiếu Đồng nói, “Giáo quan đều là nữ cả mà, liên quan gì đâu”
Người nọ vui vẻ tiếp lời, “Không phải đâu, giáo quan giám sát là nam đấy. Trại tạm giam này không phải chỉ toàn nữ đâu, phòng 303 phía trên phòng chúng ta đều là nam, toàn là tội phạm kinh tế cả. Cô không biết chứ, ngày nào bọn họ cũng thả dây thừng lên lên xuống xuống để truyền giấy nói chuyện phiếm với chúng ta đấy”
Nghe xong, Tiếu Đồng cũng cảm thấy buồn cười, cô nàng kia nhảy nhót một hồi thì giáo quan Hoàng tới ngăn cô ta lại, mọi người cười lăn lộn một trận, coi như là giải cơn sầu.
Theo quy định, phạm nhân nếu muốn xuống sân đi dạo thì mất 20 tệ một lần, có điều Tiếu Đồng hay giúp đỡ giáo quan Hoàng nên thường xuyên được ra ngoài, thỉnh thoảng cô giúp giáo quan Hoàng ghi chép, giặt quần áo,vv…..không thì cô lại tới phòng bếp giúp họ nhặt rau, rửa rau, nói chung là cô có ý thức hơn hẳn người khác.
Tuần thứ 4 mỗi tháng là thời gian thăm hỏi, bất kể là nam hay nữ, bị giam vì tội gì thì đều có thể tới phòng khách để gặp mặt người nhà, sau khi Tiếu Đồng gặp bố thì trở về phòng 203. Tới giờ ăn tối, cô mới phát hiện ra thiếu một người, người phụ nữ phạm tội hình sự nhiều lần đã không còn ở đây nữa, thế là cô bèn hỏi người bên cạnh xem cô ta đã đi đâu.
Người được hỏi nghe xong bèn bật cười, Tiếu Đồng càng khó hiểu, lúc này có người lên tiếng nói: “Cô ấy mang thai nên có thể tạm giam ở bên ngoài”
Tiếu Đồng vẫn không hiểu rõ, liền hỏi lại: “Nếu cô ấy mang thai thì sao vẫn bị bắt vào đây chứ? Chẳng lẽ vào trong này rồi mới có thai sao, không thể nào, ở đây làm gì có đàn ông?”
Mọi người nghe cô hỏi lập tức cười to, một người nói: “Hôm nay để tôi nói cho cô biết, coi như là mở mang kiến thức nhé. Tại sao không có đàn ông chứ, tuần thứ 4 hằng tháng, ở phòng khách cô thấy có thiếu đàn ông không? Hai người họ cứ chui vào trong nhà WC tận dụng từng giây từng phút mà làm chuyện đó thôi, coi như cô ta may mắn mới có thể mang thai để thoát ra ngoài!”
Lần này, Tiếu Đồng thực lòng thán phục, thủ đoạn của mấy người này thật là nhiều.
Chịu đựng suốt 15 ngày, cuối cùng Tiếu Đồng cũng được thả ra.Ra khỏi trại tạm giam cô mới hiểu được khung cảnh phạm nhân nào khi bước ra khỏi tù đều ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời trong phim ảnh đều chân thật cỡ nào.
Chính cô bây giờ cũng đang ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, đây chính là biểu tượng của tự do! Sau đó cô thấy phía trước mặt chính là bố mẹ đang đứng chờ đón mình về nhà, cô mỉm cười đi về phía họ, trong lòng cô thầm tự nhủ, Tịch Tiếu Đồng về sau sẽ không còn là một cô nhóc chỉ biết dựa vào bố mẹ nữa, cô phải sống có trách nhiệm hơn nữa!
Về nhà, Tịch Tiếu Đồng ngắm nhìn mái đầu đầy tóc bạc của bố mẹ, còn đôi vợ chồng già Tịch Thiệu Thành khi nhìn cơ thể gầy gò của con gái thì chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.
Một lúc sau, Tịch Thiệu Thành mới lên tiếng, “Tiếu Đồng, con đừng sợ. Bố và mẹ con đã bàn bạc rồi, cứ bán căn nhà này để trả một phần tiền trước đã”
Tịch Tiếu Đồng lập tức ngăn cản, “Bố, căn nhà này chẳng đáng giá là bao, bán được 10 vạn là tốt lắm rồi, vả lại có bán cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Hơn nữa, bán nhà rồi thì bố mẹ định sống ở đâu? Chẳng lẽ bố mẹ định tới nhà chị ở ư? Nếu thế thì chị gái con đừng mong có được một ngày tốt đẹp, vả lại nhà chị cũng chật chội, bố mẹ đừng nghĩ tới chuyện bán nhà nữa, con không đồng ý!”
Hai vợ chồng Tịch Thiệu Thành chỉ là muốn thử mọi khả năng trong khi đã hoàn toàn tuyệt vọng mà thôi, họ không nghĩ tới chuyện bán nhà xong thì bọn họ nên làm thế nào, giờ nghe con gái phân tích thì họ biết chuyện này là không thể, bọn họ đành chỉ tiếp tục lo lắng suông.
Tịch Tiếu Đồng suy nghĩ một lát rồi lên tiếng, “Bố, mẹ, hai người đừng vội, Tình hình nhà ta bên chủ nợ cũng biết, trong thời gian ngắn con không thể đào ra tiền được. Cho nên, con muốn ra ngoài đi làm rồi từ từ trả, bất kể mất bao lâu, con cứ cố gắng hết mình là được”
Tịch Thiệu Thành đáp, “Cũng đành thế, bố và mẹ sẽ sống tiết kiệm hơn, cũng có thể dư ra thêm chút tiền, cả nhà ta cùng nhau cố gắng nhé”
Đôi mắt Tiếu Đồng rưng rưng, “Đều do con bất hiếu, để bố mẹ phải chịu khổ theo con. Bố mẹ, con nghĩ rồi, con muốn lên thành phố tìm việc, ở đó tiền lương cao. Vả lại, ở đây chỉ khiến con nhớ tới Tôn Nghị, đi đâu cũng không dám. Rời khỏi đây, tâm trạng con cũng sẽ tốt lên, tạm thời con ở nhà chị trước, đợi tìm được việc thì con sẽ nghĩ cách thuê phòng rồi dọn ra ngoài!”
Mẹ Tiếu Đồng, La Tú Cần nghe dự tính của con gái xong bèn thấy không yên tâm, “Vậy sao được, con là con gái, ở ngoài một mình không an toàn đâu”
Tiếu Đồng nói, “Mẹ, còn có chị mà, có gì không an toàn chứ? Mẹ yên tâm đi, con khẳng định sẽ không có chuyện gì đâu!”
Lúc này, Tịch Thiệu Thành mới lên tiếng, “Con đi đi, những chuyện khác chưa cần nói vội, chỉ cần tâm trạng con thoải mái hơn một chút là được. Mẹ nó à, bà cũng đừng lo nữa, Tiếu Đồng lớn rồi, để con nó tự mình xông pha đi. Có điều, con nhất định phải biết tự yêu lấy mình, biết không?”
Tiếu Đồng gật đầu đồng ý, còn La Tú Cần lại bật khóc, “Sao con gái tôi lại khổ vậy hả trời! Bình thường, con bé thích cười, thích náo nhiệt, giờ xem con bé thành ra bộ dạng gì thế kia?”
Trong lòng Tiếu Đồng cũng thấy khó chịu, cô sợ mình sẽ không bao giờ có thể quay lại là một Tiếu Đồng vô tư, hồn nhiên đùa giỡn ngày nào nữa, thời gian này, trải qua nhiều chuyện khiến cô bị cưỡng ép trong nháy mắt phải trưởng thành và nhận hết mọi nỗi đau cuộc đời.
Tiếu Đồng gọi điện cho chị gái, Tịch Tiếu Lâm để kể về ý định của mình, Tiếu Lâm tương đối tán thành, chị tự quyết định cho Tiếu Đồng ở nhà mình, hai chị em hẹn nhau thời gian và địa điểm, tới lúc đó, Tiêu Lâm sẽ ra đón Tiếu Đồng.
Vài ngày sau, bên chủ nợ chủ động tới gặp Tiếu Đồng, Tiếu Đồng biểu lộ thái độ của mình, tiền, cô nhất định sẽ trả, có điều trả ngay lập tức thì cô không thể. Cô muốn đối phương đồng ý cho cô thêm thời gian để cô từ từ trả, cô chắc chắn sẽ trả, còn nếu họ không đồng ý thì cứ đợi nửa năm sau tòa án tới bắt cô, cô tuyệt đối không phản kháng.
Bên chủ nợ thấy Tiếu Đồng thật lòng và cũng thật sự không có tiền, vả lại mục đích của bọn họ là nhận được tiền Tiếu Đồng trả lại, cô bị bắt giữ thêm 15 ngày nữa thì bọn họ có lợi gì đâu, một đồng tiền cũng chẳng nhận được ấy chứ!
Nghĩ không còn cách nào khác, cuối cùng bọn họ đành thỏa thuận cùng Tiếu Đồng, bắt cô trong thời gian ngắn nhất trả lại tiền. Song trong lòng hai bên đều hiểu rõ, số tiền này không biết tới bao giờ Tiếu Đồng mới có thể trả hết, cho nên bên chủ nợ chỉ có thể gia tăng thêm lãi, Tiếu Đồng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook