Nhật Ký Tái Hôn
-
Chương 1
“Tiếu Đồng, đến nhà của anh đi, bố mẹ anh ra ngoài cả rồi, đi thôi!”
Tịch Tiếu Đồng im lặng cúi đầu, mặt đỏ bừng, mặc cho Tôn Nghị cười khổ theo sau van nài.
Cô và Tôn Nghị đã đang ký kết hôn được một tuần, hai người bọn họ quen nhau từ khi học trung học, Tôn Nghị lớn hơn cô một tuổi. Vào ngày khai giảng đầu tiên, hai người đánh nhau một trận vì một việc vặt nhỏ, sau đó là tiến đến chuyện yêu dương thế nào Tịch Tiếu Đồng cũng không nhớ rõ, dùng lời của Tôn Nghị là một cô gái xinh đẹp như Tiếu Đồng nếu mình không mau chóng xuống tay, thì đã sớm bị người khác giành mất.
Kỳ thật gia đình Tôn Nghị cũng không tán thành cuộc hôn nhân này, bố của Tôn Nghị làm việc ở công trường xây dựng, mẹ thì ở nhà làm việc nhà, chưa từng ra ngoài làm việc. Chị gái Tôn Mỹ gả ở huyên Quế Lâm, Tôn Nghị lại giỏi giang, nên cả nhà đều hy vọng hắn tiền đồ rộng mở.
Đó là lý do vì sao bố mẹ Tôn Nghị, đặc biệt là mẹ Tôn Nghị không có cảm tình về chuyện yêu đương của Tôn Nghị và Tịch Tiếu Đồng thời trung học, sau đó Tôn Nghị thi đại học kết quả không tốt, thế là anh dứt khoát bỏ học, tự mình thành lập một công ty vận chuyển hàng hóa. Để mua được một chiếc xe tải cỡ lớn, gia đinh hắn đã phải đi vay mượn không ít, song Tôn Nghị đúng là rất giỏi giang, lại biết chịu khổ. Chỉ vài năm, không những đã trả được tiền xe hơn nữa còn có tiền tích cóp.
Có điều, vì chuyện này gia đinh Tôn Nghị đối với Tịch Tiếu Đồng càng có thành kiến lớn hơn, bọn họ cho rằng là Tịch Tiếu Đồng ảnh hưởng đến việc học của Tôn Nghị, nếu không, sao một người ưu tú như Tôn Nghị làm sao có khả nảng không đậu vào trường tốt chứ.
Thật ra Tịch Tiếu Đồng cũng không thi đại học, không phải do cô học không tốt, mà là cô không muốn tăng thêm gánh nặng cho gia đình, cô muốn sớm đi làm kiếm tiền. Bố Tịch Tiếu Đồng sức khỏe không tốt, ông không chỉ bị cao huyết áp mà còn bị hen suyễn, còn mẹ cô giống mẹ Tôn Nghị, đều là phụ nữ thôn quê, cả đờ khoong biết ra ngoài làm việc, bà chỉ trông cậy vào lương hưu của chồng để sống qua ngày. Chị cô Tịch Tiếu Lâm lấy chồng trong thành phố, ở Đài truyền hình làm nghiệp vụ về thông tin và quảng cáo, nhưng cũng chỉ là công việc tạm thời. Tuy là có thu nhập, nhưng anh rể cô lại thất nghiệp ở nhà, vẫn chưa tìm được công việc tử tế, vả lại còn phải chăm lo cho con cái, cuộc sống cũng khó khăn không kém.
Cho nên Tịch Tiếu Đồng vừa tốt nghiệp đã tới làm nhân viên tài vụ trong nhà máy phân hóa học của người thân, công việc cũng nhẹ nhàng, tiền lương không cao, nhưng dù sao tốt xấu gì cô cũng không cần xin tiền bố mẹ.
Khi các khoản nợn của Tôn Ngh sắp trả gần hết thì anh đặt mua sinh lễ tới nhà họ Tịch cầu hôn, việc này làm cho mẹ và chị gái anh vô cùng tức giận, nhưng họ cũng không có cách gì nên đành chấp nhận.
Người nhà Tịch Tiếu Đồng biết nhà họ Tôn không thích nhà mình, nên đã lấy ra phần lớn tiền tích cóp để làm của hồi môn cho Tịch Tiếu Đồng.
Sau khi mọi việc xong xuôi hai người liền đi đăng ký kết hôn, tới tháng 9 sẽ tổ chứ hôn lễ.
Từ sau khi đăng ký, Tôn Nghị liền bắt đầu quấn quýt lấy Tịch Tiếu Đồng, Tịch Tiếu Đồng hiểu ý của anh, thật ra bọn họ đã là vợ chồng, ở cùng nhau là chuyện bình thường. cô cũng đã chuẩn bị tâm lý. Thị trấn của bọn họ khá lớn, dù có đi khách sạn cũng không mất mặt.
Có điều bọn họ không tìm được thời cơ thích hợp, mẹ Tôn Nghị lúc nào cũng không cho hai người có cơ hội bên nhau, việc này khiện Tịch Tiếu Đồng vừa cảm thấy buồn cười vừa thấy biến thái.
Bởi vậy, Tôn Nghi thật vất vả mới chờ được tới thứ bảy, hôm nay bố mẹ anhđi thăm người thân, anh muốn dẫn Tịch Tiếu Đồng về nhà mình.
Tôn Nghị vẫn đứng đó lãi nhãi, Tịch Tiếu Đồng liền nở nụ cười, ngaarnh đầu nhìn Tôn Nghị, nói: “ Khi nào anh đi?”
Tôn Nghị cườ nói:
“Tiếu Đồng, mai anh đi Quảng Châu rồi, đi di về về cộng thêm thời gian chờ hàng hóa nữa, ít nhất nửa tháng mới có thể quay về, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng hợp pháp, em thương xót anh đi mà.”
Tịch Tiếu Đồng cười nói:
“Aanh đi thì đi đi, gấp làm cái gì? Còn ba tháng nữa mới tổ chức hôn lễ, đợi mọi việc xong xuôi rồi tính tiếp, không được sao.”
Tôn Nghị nói: “Em không biết đấy thôi,lần này anh có thể kiếm được khá nhiều tiền, có thêm thu nhập, hôn lễ của chúng ta càng thêm nở mày nở mặt, bố mẹ em cũng cao hứng hơn!” Nói xong Tôn Nghi ôm Tịch Tiếu Đồng đưa cô về nhà mình.
Hai người vừa bước vào sân khu nhà Tôn Nghị, liền thấy một đám phụ nữ ngồi tán gẫu trước cổng chính! Tịch Tiếu Đồng không thích đến nhà Tôn Nghi cũng vì điều đó, người nơi đây đều là hàng xóm cũ với nhau mấy chục năm rồi, sổ tiết kiệm nhà a có bao nhiêu tiền cũng biết ấy chứ, huống chi cô là một cô dâu mới gả, mỗi lần tới đây cô đều bị những người này bình luận từ đầu đến chân, trốn cũng không có chỗ trốn.
Tịch Tiếu Đồng thực buồn bực, mấy người phụ nữ này chẳng lẽ cả ngày không có chuyện gì làm a? Lúc nào cũng ngồi trong sân buôn chuyện phiếm, mỗi khi có khách đến đều nhìn chằm chằm xem là tới nhà ai, sau đó là dò la hỏi thăm, thật sự là làm cho người ta cảm thấy phiền.
Bất quá, tuy là phiền muốn chết nhưng cũng chỉ có thể nhịn, sau này khi cô gả lại đây thì còn phải chung sống với bọn họ nữa, huống hồ cô cũng không đắc tội nổi với họ.
“Ai, đôi vợ chồng son này xứng đôi thật đấy, mỗi lần thấy hai đứa là phải nhìn thêm nhiều lần, đây gọi là Kim đồng ngọc nữ đấy.” Một người phụ nữ hơn 40 tuổ vừa cười vừa nói.
Lúc này, một người phụ nữ khác cũng dùng ánh mắt nhìn Tịch Tiếu Đồng cùng Tôn Nghị nói:
“Tôn Nghị a, bố mẹ cháu đều đi ra ngoài, cháu không biết sao?”
Tôn Nghị cười nói: “Cháu biết, cháu và Tiếu Đồng đợi bọ họ về ăn tối.”
Người kia liền cười như không cười nói: “Gio còn sớm mà hai đứa đã đợi ăn tối hửm? Hay là vợ chồng son đợi không kịp nữa, muốn động phòng hoa chúc trước?”
Vừa dứt lời, những người khác liền cười ha hả, còn không quên trao đổi ánh mát với nhau.
Tịch Tiếu Đồng cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, cô và Tôn Nghị đã kết hôn, ở cùng một chỗ là chuyện bình thường, mấy người này có cần phải làm quá thế không? Cũng một phần do do huyện bọn họ nhỏ, người dân vẫn tương đối bảo thủ, tuy rằng đã dăng ký nhưng hầu như chỉ sau khi tổ chức hôn lễ xong xuôi mới được coi là vợ chồng thật sự.
Tôn Nghị không thèm quan tâm lôi kéo Tịch Tiếu Đồng lên tầng. Tiếu Đồng nói: “Nhiều người thấy thế này, chờ bố mẹ anh về, bọn họ chắc chắn sẽ nói lung tung, tới khi đó, mẹ anh lại mất hứng!”
Tôn Nghị mở cửa, rồi để Tịch Tiếu Đồng vào trước, sau đó anh mới bước vào theo, đóng và chốt cửa liền ôm lấy Tịch Tiếu Đồng nói: “Em là vợ của anh, chúng ta thân mật với nhau thì có quan hệ gì tới bọn họ, vả lại sau này bố mẹ anh có biết thì có thể làm gì được chứ?”
Tịch Tiếu Đồng có chút do dự nói: “ Tôn Nghị em hơi sợ,nghe người ta nói lần đầu tiên rất đau, hay chúng ta đừng...”
Không chờ cô nói xong, Tôn Nghị lập tức hôn Tiếu Đồng, nói: “Anh cũng là lần đầu tiên mà,anh không sợ, em sợ cái gì? Yên tâm anh sẽ nhẹ nhàng, khẳng định sẽ không làm em đau”
Nói xong, liền ôm lấy Tịch Tiếu Đồng hôn cô mãnh liệt, rồi duỗi tay cởi quần áo Tịch Tiếu Đồng.
Tịch Tiếu Đồng ngăn anh lại nói: “Đàn ông và phụ nữ có cảm nhận giống nhau sao? Anh đừng vội vã thế có được không, đi vào phòng đã.”
Hai người vào phòng Tôn Nghị, Tôn Nghị lập tức khóa cửa phòng lại, sau đó đặt Tịch Tiếu Đồng lên giường, chậm rãi hôn cô.
Đôi tay anh hơi run rẩy cởi quần áo Tịch Tiếu Đồng, cởi xong anh lại ngây ngẫn cả người, anh biết Tịch Tiếu Đồng rất xinh đẹp nhưng không ngờ cô lại đẹp tới nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tịch Tiếu Đồng có đôi mắt rất sâu, hơi giống búp bê, thần thái lại rung động lòng người, lúc nào cũng ngập nước, làm cho người ta chỉ cần nhìn lâu một chút đều trầm mê vào đôi mắt ấy. Vào giờ khắc này, dôi mắt to tròn xinh đẹp của cô đang e lệ mang theo sợ hãi nhìn Tôn Nghị khiến anh vội vả nhìn đi nơi khác, kết quả lại chạm phải cơ thể trắng nõn nà của Tịch Tiếu Đồng, dù chủ nhân cơ thể đang nằn thẳng nhưng hai bầu ngực vẫn vểnh cao, bụng bằng phẳng cùng vòng eo thon nhỏ không chút tì vết, đôi chân dài nép sát vào nhau, làn da cô như đang tỏa sáng.
Tôn Nghị hít một hơi thật sâu, sau đó cởi quần áo mình, trèo lên giường nằm xuồng cạnh Tịch Tiếu Đồng, hôn phớp lên đôi môi đỏ thắm của cô, “Tiếu Đồng, anh nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiềm cho em một cuộc sống thật tốt!”
Tịch Tiếu Đồng thầm thì, “Em không mong giàu sang phú quý, chỉ cần chúng ta có thể bình an cả đời là được, những thứ khác chỉ cần chúng ta chăm chỉ làm việc, không cần quá ép buộc bản thân, nếu chỉ vì tiền thì em đã không lấy anh rồi”
Tôn Nghị cảm động, “Tiếu Đồng, anh biết em yêu anh.”
Tiếu Đồng liếc Tôn Nghị, cười “Vậy anh có yêu em không?”
Tôn Nghị nghiêng người, nửa người anh áp lên người Tiếu Đồng: “Đương nhiên là yêu, anh sẽ yêu em cả đời.” Nói xong, anh vươn tay nhẹ nhàng xoa nắn một bên ngực đẫy đà của cô, rồi hôn lên đó.
Tịch Tiếu Đồng tuy rằng căng thẳng nhưng cũng hạnh phúc vì có thể cùng người mình yêu thân mật như thế, vừa nghĩ tới chuyện ngày mai Tôn Nghị phải đi xa, lòng cô càng thêm quyến luyến và triền miên.
Tôn Nghị dịu dàng tách đôi chân Tiếu Đồng ra, nhìn nơi tư mật của cô, anh lập tức không chịu nổi, chẳng kịp dùng tới những mánh khóe học được trong những bộ phim XXX, anh đã gấp gáp nói:
“Tiếu Đồng, em cố chịu một chút nhé, đợi sau khi anh tiến vào sẽ tốt hơn thôi, lúc bắt đầu nhất định sẽ đau một chút!”
Tịch Tiếu Đồng gật đầu, nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng bản thân.
Nhưng lý thuyết suy cho cùng vẫn chỉ là lý thuyết, cậu bé của Tôn Nghị đã cương cứng lắm rồi mà anh vẫn không tìm được vị trí để đi vào, đúng là khóc không ra nước mắt, anh thử vài lần, cuối cùng mới tìm thấy lối vào. Tiếu Đồng cảm thấy vừa buồn cười vừa khẩn trương, cô không biết mình nên có phản ứng thế nào dưới tình huống này.
Tôn Nghị gấp tới nỗi trán đổ mồ hôi, sau khi tìm được vị trí chính xác thì anh định sẽ dùng lực tiến vào trong, Tịch Tiếu Đồng lập tức kêu đau, cơ thể cô liền căng thẳng.
Tôn Nghị chỉ kịp nói một câu: “Tiếu Đồng, em đừng dùng sức!” Sau đó anh không nói gì nữa.
Mãi lâu sau, Tôn Nghị lại đỏ mặt, thấp giọng: “Tiếu Đồng, anh rút ra đây.”
Tịch Tiếu Đồng ngồi dậy, hai người nhìn nhau một lúc rồi bật cười, Tôn Nghị nói,:“Vừa nãy em kẹp anh chặt quá, anh không chịu nổi, lần sau anh chắc chắn sẽ làm được.”
Tịch Tiếu Đồng biết, bọn họ đều là lần đầu tiên của nhau nên khó tránh khỏi tình huống này, cô chỉ cười gật đầu, lặng lẽ tựa vào lòng Tôn Nghị.
Tôn Nghị vuốt ve cơ thể lồi lõm với làn da trơn mượt tinh tế của cô, một lúc sau anh mới lấy lại tinh thần, rồi lật người đè lên Tịch Tiếu Đồng, “Lần này anh làm thật đấy, em cố gắng chịu nhé!”
Nói xong, anh điều chỉnh lại hạ thân, chuẩn bị một lần động để tiến vào trong luôn.
“Cộc!Cộc!Cộc!” Có người ra sức đập cửa làm cho Tôn Nghị và Tịch Tiếu Đồng giật mình, Tịch Tiếu Đồng quay đầu nhìn Tôn Nghị, Tôn Nghị lại càng hoảng hồn, anh không nghĩ ra ai có thể tới nhà mình.
“Tôn Nghị, con ra đây ngay cho mẹ!”
Tịch Tiếu Đồng lập tức ngồi bật dậy, đẩy Tôn Nghị ra rồi bắt đầu tìm quần áo vội vàng mặc vào, Tôn Nghị nhìn động tác Tịch Tiếu Đồng mới hoàn hồn, sau đó cũng bắt đầu mặc quần áo.
Tịch Tiếu Đồng cảm thấy cực kỳ xui xẻo, mẹ Tôn Nghị sao đã về rồi nhỉ? Không phải bà ấy đi thăm họ hàng sao?
Sửa sang quần áo xong, hai người mở cửa ra ngoài, mẹ Tôn Nghị, Vương Thu Hà u ám ngồi ngoài phòng khách chật hẹp.
Thấy hai người đi ra, bà liền nói: “Ngồi xuống đi.”
Tôn Nghị hỏi: “Mẹ, sao mẹ về rồi? Bố con đâu?”
Vương Thu Hà hừ một tiếng, “Bố anh đi chơi mạt chược rồi. May mà tôi về, không thì đúng là mất mặt!”
Tôn Nghị lên tiếng. “Mẹ, con và Tiếu Đồng đã là vợ chồng rồi, ở bên nhau là chuyện bình thường mà.”
Vương Thu Hà lớn giọng, “Hôn lễ chưa cử hành thì chưa được coi là con dâu nhà họ Tôn, có người đàn bà nào không biết liêm xỉ như cô không hả, dám cùng chồng về nhà làm trò này trước mặt hàng xóm láng giềng! Nếu không phải hôm nay thím Năm anh đột nhiên có việc, tôi và bố anh về nhà thì chắc chưa tới hai tháng nữa, cô ta sẽ phải vác cái bụng cồng kềnh lên tới hôn lễ mất, thế có mất thể diện không chứ!”
Tịch Tiếu Đồng im lặng cúi đầu, cô thực sự không nghĩ tới chuyện này, song nếu đúng là có con thì sinh thôi, dù sao bọn họ cũng là danh chính ngôn thuận, chỉ là mẹ Tôn Nghị nói khó nghe quá.
Tôn Nghị hơi tức giận: “Có con thì sinh, con không cho rằng chuyện này có gì mất mặt cả, con đưa Tiếu Đồng về nhà đã.” Nói xong, anh kéo tay Tiếu Đồng đi.
Dọc đường, hai người đều yên lặng, Tiếu Đồng không muốn mai đi xa rồi mà Tôn Nghị vẫn phải bận tâm, vì vậy cô nghĩ một lát rồi nói: “Anh đừng nóng, em không để ý đâu.”
Tôn Nghị nói: “Tiếu Đồng, anh biết em tủi thân. Nhưng mà lần này đi Quảng Châu về anh tính dùng tất cả tiền tiết kiệm, rồi chúng ta vay thêm để mua một căn hộ, chỉ là nếu thế thì đám cưới của chúng ta chắc phải hơi đơn giản một chút thôi.”
Tiếu Đồng mừng rỡ, nói: “Không tổ chức hôn lễ cũng được! Em muốn mua nhà, nếu có thể không phải ở cùng mẹ anh, có lẽ cuộc sống của chúng ta sẽ yên ổn hơn. Có điều nếu vay tiền, chúng ta có thể trả nổi không?”
Tôn Nghị cười nói: “Không thành vấn đề, em yên tâm đi. Anh sẽ cố gắng kiếm tiền, chắc chắn không để em phải chịu uất ức gì sau khi chúng ta kết hôn đâu!”
Tiếu Đồng nhón chân lên, ra sức hôn Tôn Nghị một cái: “Cảm ơn anh!”
Nhân lúc trên con đường nhỏ không có ai, hai người âu yếm nhau một lúc rồi mới về nhà họ Tịch.
Hôm sau, Tôn Nghị lên đường sớm quá nên không để Tiếu Đồng tới tiễn, anh chỉ gọi điện bảo cô ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về, Tiếu Đồng cũng dặn Tôn Nghị phải chú ý an toàn.
Cúp máy xong, trong lòng Tiếu Đồng vẫn cảm thấy rất khó chịu, tuy đây không phải lần đầu tiên Tôn Nghị đi xa, nhưng lần nào cô cũng thấy thật khó khăn khi phải chia tay anh, lúc này, cô đã bắt đầu thấy nhớ anh rồi.
Trong khoảng thời gian Tôn Nghị đi công tác được hơn một tuần, trừ thời gian đi làm ra thì ngày nào Tiếu Đồng cũng cùng các chị em tốt đi mua đồ cưới, Tôn Nghị thường xuyên gọi điện về, hai người bọn họ đều kể nỗi nhung nhớ cho nhau nghe.
Hai ngày sau, Tiếu Đồng nhận được điện thoại của Tôn Nghị, anh nói sẽ về sớm trước thời hạn, ngày kia có lẽ là về đến nhà rồi. Tịch Tiếu Đồng nghe xong cực kỳ vui vẻ, cô chuẩn bị vài món ăn để tẩm bổ cho Tôn Nghị, vì bố mẹ đã lớn tuổi do đó ba bữa cơm trong nhà đều do một tay Tiếu Đồng lo liệu, vả lại, cô còn bỏ công nghiên cứu sách dạy nấu ăn nên tay nghề khá giỏi, điều này ngay cả mẹ Tôn Nghị, Vương Thu Hà cũng không thể bắt được một lỗi nào của cô.
Đợi tới hôm Tôn Nghị về, Tịch Tiếu Đồng cố ý xin nghỉ ở nhà và bắt đầu chuẩn bị thức ăn từ sáng sớm. Sau khi chuẩn bị xong thì đã gần trưa, chỉ cần chờ Tôn Nghị về là cả nhà có thể cùng nhau vui vẻ ăn rồi.
Đúng lúc đó, bố của Tiếu Đồng, Tịch Thiệu Thành cầm điện thoại từ trong phòng đi ra, nhìn Tiếu Đồng nói: “Bố ra ngoài một lát, sẽ về ngay thôi.”
Tiếu Đồng cười: “Bố, Tôn Nghị sắp về rồi, bố nhanh nhé.”
Tịch Thiệu Thành chỉ tùy tiện phất phất tay rồi vội vã mở cửa ra ngoài.
Tiếu Đồng lại vào bếp xem còn thiếu thứ gì không thì phát hiện ra chưa mua rượu, thế là cô cầm ví xuống tầng đi mua rượu.
Vừa ra đầu đường, cô chợt nghe thấy có tiếng người gọi mình, quay đầu lại nhìn, là dì Trần ở tầng năm đang chạy tới.
Dì Trần nhìn Tiếu Đồng, giật mình hỏi: “Tiếu Đồng hả? cháu ở đây làm gì thế?”
Tiếu Đồng nói với vẻ khó hiểu: “Cháu đi mua rượu ạ, chốc nữa Tôn Nghị sẽ tới đây.”
Mãi lâu sau dì Trần vẫn không lên tiếng, sau đó dì mới nói: “Cháu chưa biết gì sao? Bố cháu, ông ấy…” Nói tới đây, dì ngừng lại.
Tiếu Đồng nói, “Rốt cục là có chuyện gì thế dì Trần? Bố cháu làm sao?”
Lúc này, dì Trần mới gượng gạo nở nụ cười, “Ôi, bố cháu không có chuyện gì đâu, là dì nói sai rồi, không có gì, không có gì cả, cháu đi mua rượu đi. Dì qua bên kia chút!” Nói xong, dì lại chạy đi.
Trong lòng Tịch Tiếu Đồng có chút không yên, nhớ tới sắc mặt vừa nãy của bố, không biết có chuyện gì thế nhỉ? Nghĩ vậy, trái tim Tiếu Đồng lập tức đập nhanh, vì vậy cô đuổi theo hướng dì Trần vừa chạy đi.
Tịch Tiếu Đồng im lặng cúi đầu, mặt đỏ bừng, mặc cho Tôn Nghị cười khổ theo sau van nài.
Cô và Tôn Nghị đã đang ký kết hôn được một tuần, hai người bọn họ quen nhau từ khi học trung học, Tôn Nghị lớn hơn cô một tuổi. Vào ngày khai giảng đầu tiên, hai người đánh nhau một trận vì một việc vặt nhỏ, sau đó là tiến đến chuyện yêu dương thế nào Tịch Tiếu Đồng cũng không nhớ rõ, dùng lời của Tôn Nghị là một cô gái xinh đẹp như Tiếu Đồng nếu mình không mau chóng xuống tay, thì đã sớm bị người khác giành mất.
Kỳ thật gia đình Tôn Nghị cũng không tán thành cuộc hôn nhân này, bố của Tôn Nghị làm việc ở công trường xây dựng, mẹ thì ở nhà làm việc nhà, chưa từng ra ngoài làm việc. Chị gái Tôn Mỹ gả ở huyên Quế Lâm, Tôn Nghị lại giỏi giang, nên cả nhà đều hy vọng hắn tiền đồ rộng mở.
Đó là lý do vì sao bố mẹ Tôn Nghị, đặc biệt là mẹ Tôn Nghị không có cảm tình về chuyện yêu đương của Tôn Nghị và Tịch Tiếu Đồng thời trung học, sau đó Tôn Nghị thi đại học kết quả không tốt, thế là anh dứt khoát bỏ học, tự mình thành lập một công ty vận chuyển hàng hóa. Để mua được một chiếc xe tải cỡ lớn, gia đinh hắn đã phải đi vay mượn không ít, song Tôn Nghị đúng là rất giỏi giang, lại biết chịu khổ. Chỉ vài năm, không những đã trả được tiền xe hơn nữa còn có tiền tích cóp.
Có điều, vì chuyện này gia đinh Tôn Nghị đối với Tịch Tiếu Đồng càng có thành kiến lớn hơn, bọn họ cho rằng là Tịch Tiếu Đồng ảnh hưởng đến việc học của Tôn Nghị, nếu không, sao một người ưu tú như Tôn Nghị làm sao có khả nảng không đậu vào trường tốt chứ.
Thật ra Tịch Tiếu Đồng cũng không thi đại học, không phải do cô học không tốt, mà là cô không muốn tăng thêm gánh nặng cho gia đình, cô muốn sớm đi làm kiếm tiền. Bố Tịch Tiếu Đồng sức khỏe không tốt, ông không chỉ bị cao huyết áp mà còn bị hen suyễn, còn mẹ cô giống mẹ Tôn Nghị, đều là phụ nữ thôn quê, cả đờ khoong biết ra ngoài làm việc, bà chỉ trông cậy vào lương hưu của chồng để sống qua ngày. Chị cô Tịch Tiếu Lâm lấy chồng trong thành phố, ở Đài truyền hình làm nghiệp vụ về thông tin và quảng cáo, nhưng cũng chỉ là công việc tạm thời. Tuy là có thu nhập, nhưng anh rể cô lại thất nghiệp ở nhà, vẫn chưa tìm được công việc tử tế, vả lại còn phải chăm lo cho con cái, cuộc sống cũng khó khăn không kém.
Cho nên Tịch Tiếu Đồng vừa tốt nghiệp đã tới làm nhân viên tài vụ trong nhà máy phân hóa học của người thân, công việc cũng nhẹ nhàng, tiền lương không cao, nhưng dù sao tốt xấu gì cô cũng không cần xin tiền bố mẹ.
Khi các khoản nợn của Tôn Ngh sắp trả gần hết thì anh đặt mua sinh lễ tới nhà họ Tịch cầu hôn, việc này làm cho mẹ và chị gái anh vô cùng tức giận, nhưng họ cũng không có cách gì nên đành chấp nhận.
Người nhà Tịch Tiếu Đồng biết nhà họ Tôn không thích nhà mình, nên đã lấy ra phần lớn tiền tích cóp để làm của hồi môn cho Tịch Tiếu Đồng.
Sau khi mọi việc xong xuôi hai người liền đi đăng ký kết hôn, tới tháng 9 sẽ tổ chứ hôn lễ.
Từ sau khi đăng ký, Tôn Nghị liền bắt đầu quấn quýt lấy Tịch Tiếu Đồng, Tịch Tiếu Đồng hiểu ý của anh, thật ra bọn họ đã là vợ chồng, ở cùng nhau là chuyện bình thường. cô cũng đã chuẩn bị tâm lý. Thị trấn của bọn họ khá lớn, dù có đi khách sạn cũng không mất mặt.
Có điều bọn họ không tìm được thời cơ thích hợp, mẹ Tôn Nghị lúc nào cũng không cho hai người có cơ hội bên nhau, việc này khiện Tịch Tiếu Đồng vừa cảm thấy buồn cười vừa thấy biến thái.
Bởi vậy, Tôn Nghi thật vất vả mới chờ được tới thứ bảy, hôm nay bố mẹ anhđi thăm người thân, anh muốn dẫn Tịch Tiếu Đồng về nhà mình.
Tôn Nghị vẫn đứng đó lãi nhãi, Tịch Tiếu Đồng liền nở nụ cười, ngaarnh đầu nhìn Tôn Nghị, nói: “ Khi nào anh đi?”
Tôn Nghị cườ nói:
“Tiếu Đồng, mai anh đi Quảng Châu rồi, đi di về về cộng thêm thời gian chờ hàng hóa nữa, ít nhất nửa tháng mới có thể quay về, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng hợp pháp, em thương xót anh đi mà.”
Tịch Tiếu Đồng cười nói:
“Aanh đi thì đi đi, gấp làm cái gì? Còn ba tháng nữa mới tổ chức hôn lễ, đợi mọi việc xong xuôi rồi tính tiếp, không được sao.”
Tôn Nghị nói: “Em không biết đấy thôi,lần này anh có thể kiếm được khá nhiều tiền, có thêm thu nhập, hôn lễ của chúng ta càng thêm nở mày nở mặt, bố mẹ em cũng cao hứng hơn!” Nói xong Tôn Nghi ôm Tịch Tiếu Đồng đưa cô về nhà mình.
Hai người vừa bước vào sân khu nhà Tôn Nghị, liền thấy một đám phụ nữ ngồi tán gẫu trước cổng chính! Tịch Tiếu Đồng không thích đến nhà Tôn Nghi cũng vì điều đó, người nơi đây đều là hàng xóm cũ với nhau mấy chục năm rồi, sổ tiết kiệm nhà a có bao nhiêu tiền cũng biết ấy chứ, huống chi cô là một cô dâu mới gả, mỗi lần tới đây cô đều bị những người này bình luận từ đầu đến chân, trốn cũng không có chỗ trốn.
Tịch Tiếu Đồng thực buồn bực, mấy người phụ nữ này chẳng lẽ cả ngày không có chuyện gì làm a? Lúc nào cũng ngồi trong sân buôn chuyện phiếm, mỗi khi có khách đến đều nhìn chằm chằm xem là tới nhà ai, sau đó là dò la hỏi thăm, thật sự là làm cho người ta cảm thấy phiền.
Bất quá, tuy là phiền muốn chết nhưng cũng chỉ có thể nhịn, sau này khi cô gả lại đây thì còn phải chung sống với bọn họ nữa, huống hồ cô cũng không đắc tội nổi với họ.
“Ai, đôi vợ chồng son này xứng đôi thật đấy, mỗi lần thấy hai đứa là phải nhìn thêm nhiều lần, đây gọi là Kim đồng ngọc nữ đấy.” Một người phụ nữ hơn 40 tuổ vừa cười vừa nói.
Lúc này, một người phụ nữ khác cũng dùng ánh mắt nhìn Tịch Tiếu Đồng cùng Tôn Nghị nói:
“Tôn Nghị a, bố mẹ cháu đều đi ra ngoài, cháu không biết sao?”
Tôn Nghị cười nói: “Cháu biết, cháu và Tiếu Đồng đợi bọ họ về ăn tối.”
Người kia liền cười như không cười nói: “Gio còn sớm mà hai đứa đã đợi ăn tối hửm? Hay là vợ chồng son đợi không kịp nữa, muốn động phòng hoa chúc trước?”
Vừa dứt lời, những người khác liền cười ha hả, còn không quên trao đổi ánh mát với nhau.
Tịch Tiếu Đồng cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, cô và Tôn Nghị đã kết hôn, ở cùng một chỗ là chuyện bình thường, mấy người này có cần phải làm quá thế không? Cũng một phần do do huyện bọn họ nhỏ, người dân vẫn tương đối bảo thủ, tuy rằng đã dăng ký nhưng hầu như chỉ sau khi tổ chức hôn lễ xong xuôi mới được coi là vợ chồng thật sự.
Tôn Nghị không thèm quan tâm lôi kéo Tịch Tiếu Đồng lên tầng. Tiếu Đồng nói: “Nhiều người thấy thế này, chờ bố mẹ anh về, bọn họ chắc chắn sẽ nói lung tung, tới khi đó, mẹ anh lại mất hứng!”
Tôn Nghị mở cửa, rồi để Tịch Tiếu Đồng vào trước, sau đó anh mới bước vào theo, đóng và chốt cửa liền ôm lấy Tịch Tiếu Đồng nói: “Em là vợ của anh, chúng ta thân mật với nhau thì có quan hệ gì tới bọn họ, vả lại sau này bố mẹ anh có biết thì có thể làm gì được chứ?”
Tịch Tiếu Đồng có chút do dự nói: “ Tôn Nghị em hơi sợ,nghe người ta nói lần đầu tiên rất đau, hay chúng ta đừng...”
Không chờ cô nói xong, Tôn Nghị lập tức hôn Tiếu Đồng, nói: “Anh cũng là lần đầu tiên mà,anh không sợ, em sợ cái gì? Yên tâm anh sẽ nhẹ nhàng, khẳng định sẽ không làm em đau”
Nói xong, liền ôm lấy Tịch Tiếu Đồng hôn cô mãnh liệt, rồi duỗi tay cởi quần áo Tịch Tiếu Đồng.
Tịch Tiếu Đồng ngăn anh lại nói: “Đàn ông và phụ nữ có cảm nhận giống nhau sao? Anh đừng vội vã thế có được không, đi vào phòng đã.”
Hai người vào phòng Tôn Nghị, Tôn Nghị lập tức khóa cửa phòng lại, sau đó đặt Tịch Tiếu Đồng lên giường, chậm rãi hôn cô.
Đôi tay anh hơi run rẩy cởi quần áo Tịch Tiếu Đồng, cởi xong anh lại ngây ngẫn cả người, anh biết Tịch Tiếu Đồng rất xinh đẹp nhưng không ngờ cô lại đẹp tới nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tịch Tiếu Đồng có đôi mắt rất sâu, hơi giống búp bê, thần thái lại rung động lòng người, lúc nào cũng ngập nước, làm cho người ta chỉ cần nhìn lâu một chút đều trầm mê vào đôi mắt ấy. Vào giờ khắc này, dôi mắt to tròn xinh đẹp của cô đang e lệ mang theo sợ hãi nhìn Tôn Nghị khiến anh vội vả nhìn đi nơi khác, kết quả lại chạm phải cơ thể trắng nõn nà của Tịch Tiếu Đồng, dù chủ nhân cơ thể đang nằn thẳng nhưng hai bầu ngực vẫn vểnh cao, bụng bằng phẳng cùng vòng eo thon nhỏ không chút tì vết, đôi chân dài nép sát vào nhau, làn da cô như đang tỏa sáng.
Tôn Nghị hít một hơi thật sâu, sau đó cởi quần áo mình, trèo lên giường nằm xuồng cạnh Tịch Tiếu Đồng, hôn phớp lên đôi môi đỏ thắm của cô, “Tiếu Đồng, anh nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiềm cho em một cuộc sống thật tốt!”
Tịch Tiếu Đồng thầm thì, “Em không mong giàu sang phú quý, chỉ cần chúng ta có thể bình an cả đời là được, những thứ khác chỉ cần chúng ta chăm chỉ làm việc, không cần quá ép buộc bản thân, nếu chỉ vì tiền thì em đã không lấy anh rồi”
Tôn Nghị cảm động, “Tiếu Đồng, anh biết em yêu anh.”
Tiếu Đồng liếc Tôn Nghị, cười “Vậy anh có yêu em không?”
Tôn Nghị nghiêng người, nửa người anh áp lên người Tiếu Đồng: “Đương nhiên là yêu, anh sẽ yêu em cả đời.” Nói xong, anh vươn tay nhẹ nhàng xoa nắn một bên ngực đẫy đà của cô, rồi hôn lên đó.
Tịch Tiếu Đồng tuy rằng căng thẳng nhưng cũng hạnh phúc vì có thể cùng người mình yêu thân mật như thế, vừa nghĩ tới chuyện ngày mai Tôn Nghị phải đi xa, lòng cô càng thêm quyến luyến và triền miên.
Tôn Nghị dịu dàng tách đôi chân Tiếu Đồng ra, nhìn nơi tư mật của cô, anh lập tức không chịu nổi, chẳng kịp dùng tới những mánh khóe học được trong những bộ phim XXX, anh đã gấp gáp nói:
“Tiếu Đồng, em cố chịu một chút nhé, đợi sau khi anh tiến vào sẽ tốt hơn thôi, lúc bắt đầu nhất định sẽ đau một chút!”
Tịch Tiếu Đồng gật đầu, nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng bản thân.
Nhưng lý thuyết suy cho cùng vẫn chỉ là lý thuyết, cậu bé của Tôn Nghị đã cương cứng lắm rồi mà anh vẫn không tìm được vị trí để đi vào, đúng là khóc không ra nước mắt, anh thử vài lần, cuối cùng mới tìm thấy lối vào. Tiếu Đồng cảm thấy vừa buồn cười vừa khẩn trương, cô không biết mình nên có phản ứng thế nào dưới tình huống này.
Tôn Nghị gấp tới nỗi trán đổ mồ hôi, sau khi tìm được vị trí chính xác thì anh định sẽ dùng lực tiến vào trong, Tịch Tiếu Đồng lập tức kêu đau, cơ thể cô liền căng thẳng.
Tôn Nghị chỉ kịp nói một câu: “Tiếu Đồng, em đừng dùng sức!” Sau đó anh không nói gì nữa.
Mãi lâu sau, Tôn Nghị lại đỏ mặt, thấp giọng: “Tiếu Đồng, anh rút ra đây.”
Tịch Tiếu Đồng ngồi dậy, hai người nhìn nhau một lúc rồi bật cười, Tôn Nghị nói,:“Vừa nãy em kẹp anh chặt quá, anh không chịu nổi, lần sau anh chắc chắn sẽ làm được.”
Tịch Tiếu Đồng biết, bọn họ đều là lần đầu tiên của nhau nên khó tránh khỏi tình huống này, cô chỉ cười gật đầu, lặng lẽ tựa vào lòng Tôn Nghị.
Tôn Nghị vuốt ve cơ thể lồi lõm với làn da trơn mượt tinh tế của cô, một lúc sau anh mới lấy lại tinh thần, rồi lật người đè lên Tịch Tiếu Đồng, “Lần này anh làm thật đấy, em cố gắng chịu nhé!”
Nói xong, anh điều chỉnh lại hạ thân, chuẩn bị một lần động để tiến vào trong luôn.
“Cộc!Cộc!Cộc!” Có người ra sức đập cửa làm cho Tôn Nghị và Tịch Tiếu Đồng giật mình, Tịch Tiếu Đồng quay đầu nhìn Tôn Nghị, Tôn Nghị lại càng hoảng hồn, anh không nghĩ ra ai có thể tới nhà mình.
“Tôn Nghị, con ra đây ngay cho mẹ!”
Tịch Tiếu Đồng lập tức ngồi bật dậy, đẩy Tôn Nghị ra rồi bắt đầu tìm quần áo vội vàng mặc vào, Tôn Nghị nhìn động tác Tịch Tiếu Đồng mới hoàn hồn, sau đó cũng bắt đầu mặc quần áo.
Tịch Tiếu Đồng cảm thấy cực kỳ xui xẻo, mẹ Tôn Nghị sao đã về rồi nhỉ? Không phải bà ấy đi thăm họ hàng sao?
Sửa sang quần áo xong, hai người mở cửa ra ngoài, mẹ Tôn Nghị, Vương Thu Hà u ám ngồi ngoài phòng khách chật hẹp.
Thấy hai người đi ra, bà liền nói: “Ngồi xuống đi.”
Tôn Nghị hỏi: “Mẹ, sao mẹ về rồi? Bố con đâu?”
Vương Thu Hà hừ một tiếng, “Bố anh đi chơi mạt chược rồi. May mà tôi về, không thì đúng là mất mặt!”
Tôn Nghị lên tiếng. “Mẹ, con và Tiếu Đồng đã là vợ chồng rồi, ở bên nhau là chuyện bình thường mà.”
Vương Thu Hà lớn giọng, “Hôn lễ chưa cử hành thì chưa được coi là con dâu nhà họ Tôn, có người đàn bà nào không biết liêm xỉ như cô không hả, dám cùng chồng về nhà làm trò này trước mặt hàng xóm láng giềng! Nếu không phải hôm nay thím Năm anh đột nhiên có việc, tôi và bố anh về nhà thì chắc chưa tới hai tháng nữa, cô ta sẽ phải vác cái bụng cồng kềnh lên tới hôn lễ mất, thế có mất thể diện không chứ!”
Tịch Tiếu Đồng im lặng cúi đầu, cô thực sự không nghĩ tới chuyện này, song nếu đúng là có con thì sinh thôi, dù sao bọn họ cũng là danh chính ngôn thuận, chỉ là mẹ Tôn Nghị nói khó nghe quá.
Tôn Nghị hơi tức giận: “Có con thì sinh, con không cho rằng chuyện này có gì mất mặt cả, con đưa Tiếu Đồng về nhà đã.” Nói xong, anh kéo tay Tiếu Đồng đi.
Dọc đường, hai người đều yên lặng, Tiếu Đồng không muốn mai đi xa rồi mà Tôn Nghị vẫn phải bận tâm, vì vậy cô nghĩ một lát rồi nói: “Anh đừng nóng, em không để ý đâu.”
Tôn Nghị nói: “Tiếu Đồng, anh biết em tủi thân. Nhưng mà lần này đi Quảng Châu về anh tính dùng tất cả tiền tiết kiệm, rồi chúng ta vay thêm để mua một căn hộ, chỉ là nếu thế thì đám cưới của chúng ta chắc phải hơi đơn giản một chút thôi.”
Tiếu Đồng mừng rỡ, nói: “Không tổ chức hôn lễ cũng được! Em muốn mua nhà, nếu có thể không phải ở cùng mẹ anh, có lẽ cuộc sống của chúng ta sẽ yên ổn hơn. Có điều nếu vay tiền, chúng ta có thể trả nổi không?”
Tôn Nghị cười nói: “Không thành vấn đề, em yên tâm đi. Anh sẽ cố gắng kiếm tiền, chắc chắn không để em phải chịu uất ức gì sau khi chúng ta kết hôn đâu!”
Tiếu Đồng nhón chân lên, ra sức hôn Tôn Nghị một cái: “Cảm ơn anh!”
Nhân lúc trên con đường nhỏ không có ai, hai người âu yếm nhau một lúc rồi mới về nhà họ Tịch.
Hôm sau, Tôn Nghị lên đường sớm quá nên không để Tiếu Đồng tới tiễn, anh chỉ gọi điện bảo cô ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về, Tiếu Đồng cũng dặn Tôn Nghị phải chú ý an toàn.
Cúp máy xong, trong lòng Tiếu Đồng vẫn cảm thấy rất khó chịu, tuy đây không phải lần đầu tiên Tôn Nghị đi xa, nhưng lần nào cô cũng thấy thật khó khăn khi phải chia tay anh, lúc này, cô đã bắt đầu thấy nhớ anh rồi.
Trong khoảng thời gian Tôn Nghị đi công tác được hơn một tuần, trừ thời gian đi làm ra thì ngày nào Tiếu Đồng cũng cùng các chị em tốt đi mua đồ cưới, Tôn Nghị thường xuyên gọi điện về, hai người bọn họ đều kể nỗi nhung nhớ cho nhau nghe.
Hai ngày sau, Tiếu Đồng nhận được điện thoại của Tôn Nghị, anh nói sẽ về sớm trước thời hạn, ngày kia có lẽ là về đến nhà rồi. Tịch Tiếu Đồng nghe xong cực kỳ vui vẻ, cô chuẩn bị vài món ăn để tẩm bổ cho Tôn Nghị, vì bố mẹ đã lớn tuổi do đó ba bữa cơm trong nhà đều do một tay Tiếu Đồng lo liệu, vả lại, cô còn bỏ công nghiên cứu sách dạy nấu ăn nên tay nghề khá giỏi, điều này ngay cả mẹ Tôn Nghị, Vương Thu Hà cũng không thể bắt được một lỗi nào của cô.
Đợi tới hôm Tôn Nghị về, Tịch Tiếu Đồng cố ý xin nghỉ ở nhà và bắt đầu chuẩn bị thức ăn từ sáng sớm. Sau khi chuẩn bị xong thì đã gần trưa, chỉ cần chờ Tôn Nghị về là cả nhà có thể cùng nhau vui vẻ ăn rồi.
Đúng lúc đó, bố của Tiếu Đồng, Tịch Thiệu Thành cầm điện thoại từ trong phòng đi ra, nhìn Tiếu Đồng nói: “Bố ra ngoài một lát, sẽ về ngay thôi.”
Tiếu Đồng cười: “Bố, Tôn Nghị sắp về rồi, bố nhanh nhé.”
Tịch Thiệu Thành chỉ tùy tiện phất phất tay rồi vội vã mở cửa ra ngoài.
Tiếu Đồng lại vào bếp xem còn thiếu thứ gì không thì phát hiện ra chưa mua rượu, thế là cô cầm ví xuống tầng đi mua rượu.
Vừa ra đầu đường, cô chợt nghe thấy có tiếng người gọi mình, quay đầu lại nhìn, là dì Trần ở tầng năm đang chạy tới.
Dì Trần nhìn Tiếu Đồng, giật mình hỏi: “Tiếu Đồng hả? cháu ở đây làm gì thế?”
Tiếu Đồng nói với vẻ khó hiểu: “Cháu đi mua rượu ạ, chốc nữa Tôn Nghị sẽ tới đây.”
Mãi lâu sau dì Trần vẫn không lên tiếng, sau đó dì mới nói: “Cháu chưa biết gì sao? Bố cháu, ông ấy…” Nói tới đây, dì ngừng lại.
Tiếu Đồng nói, “Rốt cục là có chuyện gì thế dì Trần? Bố cháu làm sao?”
Lúc này, dì Trần mới gượng gạo nở nụ cười, “Ôi, bố cháu không có chuyện gì đâu, là dì nói sai rồi, không có gì, không có gì cả, cháu đi mua rượu đi. Dì qua bên kia chút!” Nói xong, dì lại chạy đi.
Trong lòng Tịch Tiếu Đồng có chút không yên, nhớ tới sắc mặt vừa nãy của bố, không biết có chuyện gì thế nhỉ? Nghĩ vậy, trái tim Tiếu Đồng lập tức đập nhanh, vì vậy cô đuổi theo hướng dì Trần vừa chạy đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook