Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu
-
Chương 24: Rượu đầy tháng
***
Ngày thứ hai, qua giữa trưa, người trong thôn đều kéo đến nhà trưởng thôn, nơi có đặt sẵn vài bàn tiệc đãi khách.
Nhóm Tô Tiểu Tiểu đã đến từ lâu, sau khi tặng ít quà vặt, cũng xắn tay áo lên giúp đỡ.
Thôn dân lục tục đến, quà tặng đều là ít gạo, bột xoay nhuyễn, lạp xưởng, thịt, các nguyên liệu nấu ăn,... Tô Tiểu Tiểu khẽ thở dài, trước đó còn nghĩ quà của mình không ra gì, lo lắng không thôi. Giờ xem ra, trưởng thôn ắt sẽ hài lòng với hộp táo mình tặng.
Một hồi vật vã trôi qua, cuối cùng cũng được ngồi xuống ăn cơm rồi.
Nhà trưởng thôn bày tổng cộng 5 bàn tiệc rượu. Nhóm Tô Tiểu Tiểu có 9 người, đều ngồi vây quanh một cái bàn. Thôn dân ngồi vào bốn bàn còn lại.
Sớm đã biết người trong thôn Triệu gia không vượng, nhưng đến khi thấy toàn bộ nhân khẩu chỉ có gần mấy chục người, Tô Tiểu Tiểu vẫn không nhịn được thầm cảm thán. Người ngồi toàn đang trong độ tuổi trung niên, ông lão và đứa bé duy nhất là trưởng thôn đang ôm cháu trai nhìn đoàn người. Đứa nhỏ bé xíu, gầy teo, làn da vẫn trắng hồng, vừa đầy tháng, dáng vẻ vẫn còn rất đáng yêu. Chỉ là, mới nhỏ như thế đã mất mẹ, Tô Tiểu Tiểu nhìn bé, cảm thấy rất đáng thương. May mà nghe nói trưởng thôn đã sắm đủ sữa bột, thực phẩm dành cho trẻ sơ sinh,... từ khi con dâu mang thai, cũng không lo đứa bé bị bỏ đói.
Thức ăn trên bàn khá phong phú. Nông thôn ấy mà, thịt cá chẳng bao giờ thiếu. Có canh rau cẩu kỷ, trong canh còn có mười mấy cái thịt viên, nước ngọt từ thịt lại điểm xuyết màu xanh tươi mát. Có dưa chua xào thịt băm, dưa chua cũng là do nhà tự muối, an toàn vệ sinh thực phẩm, chua dịu hợp miệng, dễ ăn với cơm. Không giống dưa chua không biết muối bằng lưu huỳnh hay muối công nghiệp ở đâu. Còn có cả món măng xào thịt, trứng xào cà chua,.. rất phong phú.
Trưởng thôn còn mở niêm một vò rượu gạo tự ủ trước kia ra, trong lúc nhất thời, khách và chủ đều hoan hỷ.
Tô Tiểu Tiểu cũng nhiễm một ít không khí vui vẻ lúc này, thoải mái vui chơi giải trí, trò chuyện rôm rả với Chung Bình, Tiễn Nhị, nhìn Chu Kiên Thần, chú Long, Tống Thụy uống rượu chơi đoán số, đôi lúc lại bị họ kính vài ly rượu.
Tô Tiểu Tiểu có cảm giác nhóm thôn dân xung quanh hay lơ đãng vụng trộm nhìn mình và Chung Bình, Tiễn Nhị. Đến lúc mình nhìn qua, họ lại vừa khéo làm như xấu hổ cúi đầu, yên lặng ăn cơm. Sẽ không vì trong thôn ít phụ nữ nên coi trọng các cô chứ ~~~ Tô Tiểu Tiểu nghĩ mà lạnh cả người.
May thay ánh mắt họ cũng không có ý tục tĩu, Tô Tiểu Tiểu cũng vui vẻ vờ như không thấy, quay đầu tiếp tục trò chuyện uống rượu cùng nhóm bạn.
Trước mắt dần mơ hồ, Tô Tiểu Tiểu cười tự giễu, tửu lượng mình vẫn kém như thế, mấy ly rượu gạo đã muốn xỉn, cô lại nhìn những người đàn ông đỏ mặt tía tai trước mắt, họ còn uống nhiều gấp mấy mình đấy. Nhìn cả nhóm mặt ai cũng đỏ gay, chắc cũng say lắm rồi. Chung Bình và Tiễn Nhị ở cạnh cô cũng nhuộm một sắc mặt mới, lúc Tô Tiểu Tiểu liếc qua, còn thấy Chung Bình hơi lắc đầu để lấy lại tỉnh táo.
Tốt quá, ha ha... Thì ra không phải mình cô tửu lượng kém, he he.
Tô Tiểu Tiểu vừa lắc đầu cười hớn hở rồi lại tự cười trộm... Ha ha... Tất cả say hết rồi, dù mình nằm sấp xuống trước cũng không dọa ai đâu, nhỉ?
Nghĩ thế, cô yên tâm nằm sấp xuống bàn ngủ ngay lập tức...
Ngày thứ hai, qua giữa trưa, người trong thôn đều kéo đến nhà trưởng thôn, nơi có đặt sẵn vài bàn tiệc đãi khách.
Nhóm Tô Tiểu Tiểu đã đến từ lâu, sau khi tặng ít quà vặt, cũng xắn tay áo lên giúp đỡ.
Thôn dân lục tục đến, quà tặng đều là ít gạo, bột xoay nhuyễn, lạp xưởng, thịt, các nguyên liệu nấu ăn,... Tô Tiểu Tiểu khẽ thở dài, trước đó còn nghĩ quà của mình không ra gì, lo lắng không thôi. Giờ xem ra, trưởng thôn ắt sẽ hài lòng với hộp táo mình tặng.
Một hồi vật vã trôi qua, cuối cùng cũng được ngồi xuống ăn cơm rồi.
Nhà trưởng thôn bày tổng cộng 5 bàn tiệc rượu. Nhóm Tô Tiểu Tiểu có 9 người, đều ngồi vây quanh một cái bàn. Thôn dân ngồi vào bốn bàn còn lại.
Sớm đã biết người trong thôn Triệu gia không vượng, nhưng đến khi thấy toàn bộ nhân khẩu chỉ có gần mấy chục người, Tô Tiểu Tiểu vẫn không nhịn được thầm cảm thán. Người ngồi toàn đang trong độ tuổi trung niên, ông lão và đứa bé duy nhất là trưởng thôn đang ôm cháu trai nhìn đoàn người. Đứa nhỏ bé xíu, gầy teo, làn da vẫn trắng hồng, vừa đầy tháng, dáng vẻ vẫn còn rất đáng yêu. Chỉ là, mới nhỏ như thế đã mất mẹ, Tô Tiểu Tiểu nhìn bé, cảm thấy rất đáng thương. May mà nghe nói trưởng thôn đã sắm đủ sữa bột, thực phẩm dành cho trẻ sơ sinh,... từ khi con dâu mang thai, cũng không lo đứa bé bị bỏ đói.
Thức ăn trên bàn khá phong phú. Nông thôn ấy mà, thịt cá chẳng bao giờ thiếu. Có canh rau cẩu kỷ, trong canh còn có mười mấy cái thịt viên, nước ngọt từ thịt lại điểm xuyết màu xanh tươi mát. Có dưa chua xào thịt băm, dưa chua cũng là do nhà tự muối, an toàn vệ sinh thực phẩm, chua dịu hợp miệng, dễ ăn với cơm. Không giống dưa chua không biết muối bằng lưu huỳnh hay muối công nghiệp ở đâu. Còn có cả món măng xào thịt, trứng xào cà chua,.. rất phong phú.
Trưởng thôn còn mở niêm một vò rượu gạo tự ủ trước kia ra, trong lúc nhất thời, khách và chủ đều hoan hỷ.
Tô Tiểu Tiểu cũng nhiễm một ít không khí vui vẻ lúc này, thoải mái vui chơi giải trí, trò chuyện rôm rả với Chung Bình, Tiễn Nhị, nhìn Chu Kiên Thần, chú Long, Tống Thụy uống rượu chơi đoán số, đôi lúc lại bị họ kính vài ly rượu.
Tô Tiểu Tiểu có cảm giác nhóm thôn dân xung quanh hay lơ đãng vụng trộm nhìn mình và Chung Bình, Tiễn Nhị. Đến lúc mình nhìn qua, họ lại vừa khéo làm như xấu hổ cúi đầu, yên lặng ăn cơm. Sẽ không vì trong thôn ít phụ nữ nên coi trọng các cô chứ ~~~ Tô Tiểu Tiểu nghĩ mà lạnh cả người.
May thay ánh mắt họ cũng không có ý tục tĩu, Tô Tiểu Tiểu cũng vui vẻ vờ như không thấy, quay đầu tiếp tục trò chuyện uống rượu cùng nhóm bạn.
Trước mắt dần mơ hồ, Tô Tiểu Tiểu cười tự giễu, tửu lượng mình vẫn kém như thế, mấy ly rượu gạo đã muốn xỉn, cô lại nhìn những người đàn ông đỏ mặt tía tai trước mắt, họ còn uống nhiều gấp mấy mình đấy. Nhìn cả nhóm mặt ai cũng đỏ gay, chắc cũng say lắm rồi. Chung Bình và Tiễn Nhị ở cạnh cô cũng nhuộm một sắc mặt mới, lúc Tô Tiểu Tiểu liếc qua, còn thấy Chung Bình hơi lắc đầu để lấy lại tỉnh táo.
Tốt quá, ha ha... Thì ra không phải mình cô tửu lượng kém, he he.
Tô Tiểu Tiểu vừa lắc đầu cười hớn hở rồi lại tự cười trộm... Ha ha... Tất cả say hết rồi, dù mình nằm sấp xuống trước cũng không dọa ai đâu, nhỉ?
Nghĩ thế, cô yên tâm nằm sấp xuống bàn ngủ ngay lập tức...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook