Hai người ngồi trên xe, Lâm Chiêu bị ôm đến hô hấp có chút không thông, trên người treo một người giống như koala, vừa nặng lại vừa buồn cười.

Mặt cô không biểu tình, giọng nói bất đắc dĩ: "Có thể buông em ra trước không?"

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạc Kỳ ngồi bên cạnh cô, nghiêng người ôm cô, đầu dựa trên vai, giống như một con koala treo trên người vậy.

"Không buông." Mạc Kỳ nói. Bởi vì vùi đầu trên vai cô, giọng nói xuyên qua một tầng vải dệt truyền đến, có chút rầu rĩ.

Lâm Chiêu đỡ trán của cậu, ý muốn nâng đầu cậu lên. Mạc Kỳ lắc đầu tránh khỏi động tác của cô, cả người dán chặt hơn, đầu bướng bỉnh mà còn vùi thấp hơn.

"...." Lâm Chiêu thở dài, động tác tuyên bố thất bại.

Không lâu sau, Lâm Chiêu nhìn phong cảnh xe chạy qua bên ngoài, hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Về nhà." Mạc Kỳ không ngẩng đầu lên, giọng điệu bình thường.

"Về nhà nào?"

"Nhà của chúng ta."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hử? Lâm Chiêu có chút mông lung: "Nhà của chúng ta cái gì? Về nhà anh hay về nhà em?"

"Nhà của chúng ta." Mạc Kỳ tiếp tục nói.

"Nhà của chúng ta là nhà nào?"

Lâm Chiêu bắt đầu hơi giận, nhưng Mạc Kỳ còn chưa nhận ra, tiếp tục lặp lại: "Nhà của chúng ta."

"...." Lâm Chiêu.....

"Đúng rồi, anh hút thuốc?" Lâm Chiêu đột nhiên nhớ đến hình ảnh trước nhìn thấy, người này dựa vào tường, ngón tay kẹp thuốc, nhả khói, biểu tình suy sụp. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô còn không tin đó là Mạc Kỳ.

Mạc Kỳ ôm cô, cọ cọ đầu, không nói chuyện.

Lâm Chiêu giật giật người, giọng điệu nghiêm túc: "Sao không nói lời nào? Sao anh lại hút thuốc? Anh hút thuốc từ lúc nào?"

Chẳng lẽ vẫn luôn hút thuốc sao? Cô vẫn luôn không biết sao, rốt cuộc cậu còn có bao nhiêu chuyện mà cô không biết?

Mạc Kỳ nói chuyện, giọng rầu rĩ, không phải là kiểu bị quần áo chặn lại, mà loại âm thanh tủi thân từ tận trong lòng.

"Không ngon xíu nào, sặc chết, không bao giờ hút nữa." Giọng điệu của cậu mềm mại, nghe giống như trẻ nhỏ lên án hành vi xấu của người lớn, "Lần đầu tiên hút, không ngon chút nào."

Lần đầu tiên hút sao? Lâm Chiêu sững sờ một lúc, nhớ đến vòng khói hoàn mỹ mà cậu nhả ra trong không khí kia, còn có tư thế kẹp thuốc thành thạo nữa.

"Mạc Kỳ anh không được gạt em." Lâm Chiêu nói ra một câu như vậy.

Mạc Kỳ im lặng một lát, nói: "Bắt đầu hút vào hai ngày trước, ba nói nicotin có thể làm tê liệt thần kinh, chữa khỏi tương tư, sẽ không đau khổ như vậy nữa."

Thật ra phần sau Mạc Kỳ còn nói nhiều nữa, nhưng Lâm Chiêu lại không để ý đến, điểm chú ý của cô rơi ở chỗ khác.

"Ba anh? Có người ba như vậy sao, xúi giục con trai mình hút thuốc?"

Ánh mắt Mạc Kỳ trầm xuống, tủi thân và bất mãn trong lòng lại tăng lên, há miệng cắn một cái trên cổ cô.

!!!


"Anh làm gì vậy!" Lâm Chiêu chột dạ mà liếc nhìn tài xế phía trước, cảm giác dinh dính trên cổ càng thêm tản ra hơi thở lành lạnh rõ ràng.

"Anh khó chịu." Mạc Kỳ uể oải dựa trên người cô, âm thanh dường như chứa sự nức nở.

"Khó chịu chỗ nào?" Lâm Chiêu hỏi.

Mạc Kỳ mím môi không nói.

"....."

Lại qua mấy phút, Mạc Kỳ giống như là ngủ rồi, dựa vào người cô không nhúc nhích. Lâm Chiêu cảm giác cánh tay tê dại, nghiêng đầu nhìn Mạc Kỳ, nhịn không được lắc đầu, người này, sao lại giống một đứa trẻ vậy chứ.

"Mấy ngày nay anh làm gì? Vì sao không đến trường?"

Mạc Kỳ không nói lời nào.

Lâm Chiêu cũng mặc kệ cậu rốt cuộc là ngủ hay tỉnh, tiếp tục nói: "Vì sao không trả lời tin nhắn của em?" Ngữ khí trầm thấp, như thở dài, nỉ non.

Ai ngờ lời nói kia vừa thốt ra, người nọ trên vai đột nhiên động đậy.

Mạc Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, dọa Lâm Chiêu nhảy dựng lên.

Không ngủ nha!

Mắt Mạc Kỳ như tỏa sáng, trên mặt rốt cuộc cũng khôi phục thần thái.


"Em gửi tin nhắn cho anh?"

Giọng điệu của cậu cao lên, có vẻ rất hưng phấn. Lâm Chiêu có chút ngớ ra, ngơ ngác gật đầu: "Đúng vậy."

Trong nháy mắt, thuộc tính koala nổi lên, lúc này Mạc Kỳ dùng sức kéo người vào trong lòng, cúi đầu hôn lên má cô: "Chiêu Chiêu."

Lâm Chiêu chỉ cảm thấy một trận choáng váng, khi phản ứng lại thì cả người đã ngồi trên đùi Mạc Kỳ, sau đó đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị cậu hôn vào mặt: "????"

"Anh yêu em, Chiêu Chiêu."

Hả? Lâm Chiêu kinh ngạc quay đầu, sau đó miệng bị lấp kín.

Hả?!

Người bên dưới càng ôm cô chặt hơn.

---- Anh sẽ không buông tay đâu.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương