Thứ hai, ngày 16 tháng 4

Gần tối Đạt Minh gọi điện thoại đến, anh nói có một người bạn muốn gặp tôi và bảo tôi phải đến ngay quán Thanh Thiên. Tôi hỏi anh, “Là ai vậy? Sao gấp thế?” Đạt Minh chỉ cười trong máy, “Tuyết Nhi, cậu tới đây đi rồi biết”. Nói xong liền cúp máy.

Thật đáng ghét, vừa mới tắm rửa xong, tôi định là tối nay sẽ ở nhà xem phimTiếu Ngạo Giang Hồ vì nghe đồng nghiệp nói Lý Á Bằng diễn vai Lệnh Hồ Xung rất tuyệt, càng xem càng thú vị. Hồi chiều trên đường về nhà, tôi đã ghé qua tiệm thuê phim, định tối nay mình sẽ xem cho đã. Tôi cũng là “khách giang hồ thân bất do kỷ”, chỉ có điều không có khí phách ngang tàng như những bậc anh hùng kì nữ mà thôi.

Tôi vội vàng sửa soạn một chút rồi đến quán Thanh Thiên. Đạt Minh và một cô gái đang ngồi ở phòng trước đợi tôi. Tôi nghĩ, là bạn gái của Đạt Minh chăng? Có ý gọi tôi đến để làm quen chăng? Thấy tôi vừa đến, Đạt Minh và người bạn gái kia đứng dậy ra đón, Đạt Minh cười, chỉ cô gái và hỏi, “Tuyết Nhi, cậu còn nhớ cô ấy chứ?”. Cô gái mỉm cười nhìn tôi. Tôi vội vàng lục lại ký ức. À! Tôi nhớ ra rồi, “Cậu có phải là Tần Minh Quyên đó không?”.

Minh Quyên thấy tôi đã nhận ra bạn cũ, liền mỉm cười rạng rỡ, “Cô bạn cũ của tôi! Cậu vẫn còn nhớ mình sao?”

“Sao quên được?” Tôi bước tới năm tay cô ấy, vui đến nỗi suýt nhảy cẫng lên. “Thế nào rồi, cậu vẫn khỏe chứ? Làm việc phát tài ở đâu vậy?”

Minh Quyên có nụ cười rất đẹp, với một suối tóc dài, gương mặt trái xoan, mặc một bộ đầm hồng, dáng người đầy đặn. Cô vẫn là một đại mỹ nhân như thuở nào.

“Minh Quyên, cậu vẫn đẹp và trẻ trung như trước. Cậu xem mình nè, giống hệt bà lão không?” Đạt Minh đứng bên cạnh nhìn chúng tôi cười nói vui vẻ mà không chen vào được lời nào. Để chúng tôi vui vẻ hào hứng một lúc rồi, anh mới nói, “Mời hai bạn, chúng ta cùng lên lầu vừa ăn vừa nói chuyện nhé!”. Tôi nói chuyện tiếp với Minh Quyên, “Minh Quyên vẫn xinh đẹp như ngày nào, sao không dẫn chồng cùng đến chơi?”

Minh Quyên vừa rót rượu vừa trả lời tôi, “Mình làm gì có chồng hả cậu? Ôi! Người mình yêu thì không yêu mình, người yêu mình thì mình lại không yêu…” Đạt Minh vừa tiếp rượu cho chúng tôi, vừa luận đàm lý thuyết về chủ nghĩa độc thân. Đạt Minh bảo, “Ái tình là một gia vị tất yếu của cuộc sống, cuộc sống của chúng ta sao có thể thiếu gia vị này được. Có điều là đợi hoài mà chẳng thấy đâu…”

Minh Quyên cắt lời của Đạt Minh, “Được rồi, thôi đừng bàn tới chuyện này nữa. Ai thích yêu thì cứ yêu đi” Minh Quyên không uống được nhiều, mới vài ly nhỏ đã huyên thuyên bất tuyệt.

Đối với Minh Quyên, có rất nhiều chuyện để nhớ. Lúc học phổ thông, Minh Quyên chính là nàng công chúa đẹp nhất lớp tôi. Đến năm lớp 11 đã trở thành hoa khôi xinh đẹp như hoa như ngọc. Cũng năm ấy có hai giáo viên trẻ tới thực tập. Một người là thầy dạy nhạc được phân công xuống dạy lớp tôi. Tôi vẫn còn nhớ thầy ta tên Bạch Ninh Tân, cao khoảng 1,72m, người dong dỏng, trông là biết ngay dân nghệ sĩ. Bấy giờ Minh Quyên là lớp phó văn nghệ của lớp. Gặp đúng lúc trường có tổ chức tiết mục văn nghệ dành cho học sinh trung học. Minh Quyên chuẩn bị biểu diễn một tiết mục múa, thầy Ninh Tân trở thành thầy phụ đạo của cô ấy. Lúc ấy chúng tôi vẫn thường nhìn thấy Minh Quyên và thầy Ninh Tân cùng thảo luận về những điệu múa, và luyện tập cùng nhau trong phòng nhạc. Có khi chủ nhật mà Minh Quyên cũng không về nhà (nhà cô ở tận ngoại ô) mà ở lại trường tập múa với thầy Ninh Tân. Trời đã không phụ người có chí và năm ấy Minh Quyên đã đạt được giải nhất, sau đó lại nghe nói Minh Quyên và thầy Ninh Tân yêu nhau. Kết thúc đợt thực tập, Minh Quyên không còn tâm trí đâu mà học hành nữa, ngày càng sa sút, đến nỗi không thể tham gia kỳ thi tốt nghiệp cuối cấp. Một thời gian sau, có tin đồn thầy Bạch Ninh Tân đã tốt nghiệp và đi Quảng Châu. Thế là, Minh Quyên lại đến Quảng Châu để tìm thầy.

Tôi tưởng mình khó gặp lại Minh Quyên. Trước khi chia tay, Minh Quyên nói, “Lần này mình về, chẳng muốn đi nữa. Phiêu bạt bao năm trời, mình cũng mệt mỏi quá rồi. Sau này chắc chúng ta sẽ được gặp nhau thường xuyên hơn”.

Đạt Minh đưa tôi về, tôi thấy đầu mình nặng trĩu. Đạt Minh dìu tôi vào phòng, vừa nằm xuống là tôi đã muốn díp mắt. Tôi lẩm bẩm nói với Đạt Minh, “Đạt Minh, cậu về được rồi. Cảm ơn cậu đã đưa mình về nhé”.

Thứ tư, ngày 18 tháng 4

Giữa đêm

S ắp tan ca thì Đạt Minh gọi điện đến báo tin cho tôi là anh đã liên hệ được với một xí nghiệp có thể tài trợ cho chúng tôi tổ chức buổi họp mặt bạn bè. Anh định là tối nay gặp nhau ở quán Thanh Thiên. Minh Quyên và Thành sẽ cùng đến.

Tôi từ chối, “Đạt Minh à, trong lòng mình bất an quá. Mình không muốn đến đâu”. Đạt Minh bảo, “Cậu phải quan tâm đến buổi họp mặt bạn bè này. Chỉ còn có mười mấy ngày nữa là tới rồi, cậu không nên bỏ cuộc như vậy chứ”.

Tôi nói là tôi thực sự muốn rút lui.

Đạt Minh nói dứt khoát, “Không được, Tuyết Nhi, cậu nhất định phải tham gia cuộc họp lớp này. Cậu đợi mình nhé, mình đến đón cậu ngay”.

Không lâu sau, dưới lầu đã có tiếng còi xe hơi vang lên. Đã đến nước này, tôi đành miễn cưỡng đi. Nhưng không thấy Minh Quyên trên xe, tôi hỏi Đạt Minh: ”Minh Quyên đâu?”. Đạt Minh nói là cô ấy có việc phải đi, tôi hiểu đây là “âm mưu” của Đạt Minh và Thành thôi.

Tôi nói Minh Quyên không đi, tôi cũng không đi. Đạt Minh như chẳng nghe lời tôi nói, thản nhiên cho xe chạy đến quán Thanh Thiên.

Doanh nghiệp mà Đạt Minh nói tới là một xưởng sản xuất giấy ở thành phố này. Giám đốc là một người đàn ông cao to khoảng 40 tuổi, nói tiếng phổ thông ngọng nghịu. Ông ta họ Ngô, Đạt Minh giới thiệu ông ta là Tổng giám đốc Ngô. Bữa ăn hôm nay là do Đạt Minh chiêu đãi. Ngô tổng rất nho nhã, ông nói rất thích Đạt Minh và cũng rất thích tôi. Ông ta vui vẻ nhận lời tài trợ cho buổi họp mặt của chúng tôi.

Sau bữa cơm tôi đòi về, Đạt Minh nhẹ nhàng bảo tôi cùng đến sàn nhảy vui chơi khiêu vũ cùng ông Ngô vài bản. Tôi từ chối.

Đạt Minh nài nỉ, “Tuyết Nhi, tại sao cậu lại cố chấp vậy chứ? Mình giới thiệu cậu với ông Ngô, ông ấy tỏ ra rất thích cậu. Cậu mà không nhảy cùng ông ta mấy bản thì e là số tiền tài trợ đó sẽ rất khó đến được tay chúng ta. Mình chỉ hy vọng cậu sẽ phát huy vẻ hấp dẫn của mình để làm vui lòng ông ấy tối nay. Đợi đến khi món tiền ấy vào tài khoản của chúng ta rồi thì mình sẽ không liên hệ gì với ông ta nữa”.

Đạt Minh hơi nôn nóng, “Tớ xin cậu đấy Tuyết Nhi!”

Dẫu không muốn tí nào, nhưng tôi cũng đành đi với Đạt Minh đến sàn nhảy Nguyên Dã Ca.

Ông Ngô hăng hái mời tôi nhảy. Bất đắc dĩ, tôi phải theo ông ra sàn nhảy. Ông ta khen tôi khiêu vũ đẹp, người lại xinh xắn, lại còn kể tôi nghe về cuộc hôn nhân bất hạnh của mình, vợ và con trai 12 tuổi của ông đã chết trong một lần bị lật thuyền cách đây một năm. Cho đến nay, ông vẫn sống cô độc một mình, muốn tìm một cô gái vừa ý để chung sống những ngày tháng còn lại

Tôi không muốn nghe ông ta nói về tình yêu vì tôi cũng là một người đang đau khổ vì tình. Tôi cũng chẳng vui thú gì khi gặp một người đàn ông cứ lải nhải kể khổ kể sở với phụ nữ.

Tôi cắt lời ông, “Ông Ngô này, chúng ta nói chuyện khác đi”.

Nhưng ngoài chuyện hôn nhân của mình, ông chẳng biết nói gì cả. Khi kết thúc cuộc vui, ông ta lại giành đưa tôi về. Về đến nhà đã hơn 11 giờ đêm. Mệt mỏi, tôi đi tắm nước ấm, sau đó ngồi đánh mấy dòng chữ này.

Thứ sáu, ngày 20 tháng 4

Chiều tan ca, ra tới cổng công ty thì tôi thấy Tần Minh Quyên đứng chờ với nụ cười rạng rỡ, chúng tôi cùng tới nhà hàng Phượng Hoàng. Quyên trả tiền, cô nói, về bao nhiêu ngày rồi mà hai đứa tôi vẫn chưa gặp nhau riêng buổi nào.

Quyên uống rất nhiều rượu nho, có vẻ như đang cao hứng. Quyên nói, “Tuyết Nhi, sao cậu không hỏi mấy năm nay mình sống ra sao? Đã làm những gì?”

Ánh mắt Quyên, rõ ràng như đang chờ đợi tôi hỏi câu gì đó, tôi nói, “Quyên ạ, mình không muốn hỏi vì đó là chuyện riêng của cậu, sao mình có thể hỏi lung tung được”.

Quyên nói, “Nhưng con người kể cũng kỳ cục, càng là chuyện riêng tư của mình thì lại càng muốn thổ lộ với người khác, không nói ra được ắt sẽ cảm thấy đầu óc bức bối đến phát điên lên mất

Tôi nói, “Thế cậu có điều gì muốn tâm sự không? Năm ấy, sau khi tốt nghiệp trung học, chẳng phải cậu đi tìm Bạch Ninh Tân sao?” Quyên ngửa cổ uống ực hết nửa ly rượu nói, “Đừng nhắc đến cái thằng cha họ Bạch đó nữa, hồi ở Quảng Châu, chút nữa là tớ giết hắn…”

Tôi nói, “Thật sao? Hai người yêu nhau lắm mà?”

Quyên nói, “Toàn là xảo trá cả, có một điều bí mật mà các bạn không biết được đâu, hồi học lớp 11 mình đã bị hắn cướp mất đời con gái. Hồi đó mình có biết đếch gì đâu, chỉ thấy có thiện cảm với hắn, còn hắn thì chỉ dụ dỗ mình. Chiều hôm ấy, sau khi tập múa xong, hắn hẹn mình đi khiêu vũ. Trong tiếng nhạc kích thích, mình và hắn rất vui, hắn xiết mình vào lòng mỗi lúc một chặt, rồi hôn bầu ngực mới nảy nở của mình. Mình đã bao giờ trải qua cái cảm giác kích thích thế đâu. Hôm ấy mình mặc một bộ đầm trắng liền thân làm nổi bật các đường cong của cơ thể. Tiếp sau đó chúng mình rút về chỗ dành cho những cặp tình nhân. Hắn lấy tay kéo quần lót mình xuống, chúng mình ngồi đó và quan hệ với nhau. Hồi đó mình nghĩ, một khi hai bên nam nữ có quan hệ tình dục với nhau thì sau này thể nào cũng lấy nhau, sinh con đẻ cái, mình đã coi như là vợ hắn. Thế là từ đó về sau, mình và hắn thường xuyên quan hệ với nhau. Rồi kết quả là mình dính bầu, may là mẹ mình phát hiện sớm nên không ai ở trường biết cả. Nhưng hồi đó mình rất khổ tâm, mẹ mình khóc lên khóc xuống vì chuyện này, sau cùng mẹ mình gọi Bạch Ninh Tân đến nói chuyện, hắn hứa sau này nhất định sẽ cưới mình.

Thực tập xong, hắn trở về trường sư phạm, nhưng cũng quay lại nhà mình mấy lần, lần nào hắn đến, chúng mình cũng ăn nằm với nhau. Mình đem cả tâm hồn và thể xác dâng hiến cho hắn. Mình tốt nghiệp phổ thông thì hắn cũng tốt nghiệp đại học, đương nhiên hắn có thể đến dạy ở một trường trung học, nhưng lại bỏ đi Quảng Châu. Đến Quảng Châu hắn không làm đúng ngành của mình mà làm thuê cho một tiệm chụp hình ở làng quê. Sau khi tốt nghiệp, mình đến Quảng Châu tìm hắn, cùng đồng cam cộng khổ với hắn. Vì hắn, có lúc mình phải đi làm gái với mong muốn hắn có thể làm nên trò trống gì đó, nhưng nửa năm sau, hắn ăn cắp của chủ tiệm chụp hình hai mươi ngàn tệ và lặn mất tăm. Thế là tự nhiên mình thành con nợ của tay chủ tiệm

Sau đó, thằng chủ tiệm hình hơn 30 tuổi này chiếm được mình, mình cũng đành phó mặc theo hắn”.

Quyên không nói tiếp nữa, nhấc ly lên, “Tuyết Nhi, cạn ly cái nào, chuyện của cậu, mình cũng biết, chỉ có điều mình không muốn hỏi cậu, nhưng mình biết sẽ có một ngày cậu nói cho mình, nói gì thì nói, tụi mình đồng cảnh ngộ, dễ hiểu nhau hơn”.

Quyên nói tiếp, “Mình phải cắn răng nhịn đắng nuốt cay theo cái thằng chủ tiệm này, nhưng mình chưa bao giờ có ý định tha cho cái thằng cha họ Bạch đó, cuối cùng, một hôm, mình cũng hỏi dò được tin của hắn, hóa ra hắn ở Thâm Quyến, làm “trai bao” cho một bà giàu có, hắn vẫn không chịu sống cho đàng hoàng, chỉ muốn ăn bám, hưởng thụ trên tuổi xuân của người khác.

Mình tìm cơ hội đi Thâm Quyến, hẹn hắn tới gặp. Gặp mình, hắn có vẻ rất xúc động, mình làm bộ nhớ thương hắn da diết, chúng mình ra khách sạn thuê phòng, sau một hồi mây mưa điên cuồng, thấy hắn không có vẻ nghi ngờ gì mình, mình bèn lấy thuốc ngủ đã chuẩn bị sẵn dụ cho hắn uống - Quyên dừng lại hồi lâu - thằng khỉ gió đó phước lớn mạng lớn, không chết, hắn uống thuốc ngủ xong, mình trốn khỏi khách sạn, nhưng phải ngồi tù hai năm…”

Quyên nói, “Những chuyện trái ngang này, mình không bao giờ muốn nhớ lại nữa, bây giờ mình chẳng có gì cả, mấy chục ngàn tệ dành dụm được trong mấy năm làm lụng ấy, mẹ mình cất giùm, coi như bù cho tuổi xuân của mình, nhưng mình vẫn còn một con đường dài dằng dặc phía trước…”

Quyên đã uống đến say khướt, tôi đành phải đưa cô về nhà, bây giờ thì Quyên ngủ vùi trên ghế salon, thật bất công, tại sao trên đời này, chỉ có đàn bà mới phải chịu nhiều đắng cay, khổ sở?

Thứ bảy, ngày 21 tháng 4

Trời quang mây tạnh

H ôm nay là thứ 7, tôi định ngủ cho đã, rồi chiều sẽ ra ngoại ô thăm Gia Gia. Nhưng mới sáng ra, Thành đã gọi điện đến, nói mới về chiều hôm qua nhưng vẫn chưa ghé về nhà. Anh chẳng biết vợ còn giận dỗi gì không? Hơn nữa tận đáy lòng mình, anh cũng chẳng yêu gì căn nhà đó.

Tôi khuyên, “Thành này, thôi cậu đừng thế! Không phải tình cảm của hai vợ chồng cậu vẫn tốt đẹp đó sao?”

Thành nói, “Dĩ nhiên mình vẫn yêu cô ấy, nhưng cô ấy không hiểu mình gì cả. Mọi chuyện trong gia đình về cơ bản đều do mình gánh vác. Ngay cả đến việc học hành của con cái cũng mình lo, cô ấy có phải làm gì đâu? Mình càng nhịn nhường thì cô ta càng tự mãn, làm như mình đang ăn bám cô ta không bằng”.

Tôi nhỏ nhẹ, “Hai vợ chồng cậu có thể từ từ trao đổi với nhau mà. Cậu không đem tất cả những điều cậu nghĩ mà bày tỏ với cô ấy thì cô ấy làm sao hiểu được trong lòng cậu đang nghĩ gì được chứ?”

Thành vẫn khăng khăng, “Mình không muốn nghĩ tới chuyện này nữa, mình có còn cái uy của thằng đàn ông con trai nữa không đây? Dù là vợ chồng đầu gối tay ấp đi nữa, thì cũng cần phải tôn trọng lẫn nhau chứ”.

Im lặng, tôi cũng chẳng còn biết nói gì được nữa.

Thành tiếp lời, “Này Tuyết Nhi, cậu nói đi! Vợ chồng với nhau mà không hiểu nhau gì cả thì làm sao có thể cùng nhau giải quyết được vấn đề”.

Tôi nghĩ thầm, chắc lúc này anh chàng đang buồn bã lắm. Tôi tiếp lời, “Thành này, mình hiểu nỗi khổ tâm của cậu. Lần này, vì lý do gì mà cậu và vợ cậu cãi nhau vậy?”

Giọng Thành có phần xúc động, “Cảm ơn cậu, Tuyết Nhi à, cậu có thể hiểu mình là mình đã vui lắm rồi, vợ mình bây giờ càng ngày càng nhỏ nhen ích kỷ. Việc lần này mình khó mà tha thứ cho cô ấy, nhất là cô ấy đã xúc phạm tới cậu”.

“Nói tới mình à?” Tôi có chút ngạc nhiên.

“Vậy đấy, lần trước lúc bọn mình cùng đi đến bưu điện để gởi thông báo họp lớp, rồi lúc bọn mình cùng ngồi trong quán ăn, có người bạn của vợ mình nhìn thấy, người bạn đó kể lại với cô ấy. Cô ấy đã không thèm nghe mình giải thích, nổi giận đùng đùng. Cô ấy cho là chúng ta “tình cũ không rủ cũng tới”, nói cậu “thế này thế nọ”. Thành ngại không nói tiếp nữa.

Tôi nói, “Thành à, xem ra tất cả mọi chuyện đều do mình cả. Mong cậu tha thứ. Mình có cần phải gặp vợ cậu giải thích mọi chuyện không?”

Thành vội nói, “Chuyện đó không được đâu. Cậu làm như thế thì chỉ khiến cho sự việc tồi tệ hơn thôi. Tuyết Nhi này, bây giờ cậu ra đây được không? Mình rất muốn gặp cậu”.

Nghe Thành nói, tự nhiên tôi cảm thấy rất ngại ngùng, tôi đã đem lại phiền phức cho Thành rồi. Nếu tôi tiếp tục gặp Thành, thì hậu quả khó mà có thể lường trước được. Đang gặp trắc trở trong chuyện tình cảm vợ chồng thì người đàn ông có thể dễ dàng đi vào con đường vụng trộm, vì đàn ông dường như yếu đuối hơn phụ nữ. Nhưng tôi cũng không muốn trong lúc tinh thần của Thành đang yếu đuối, cần người tâm sự khuyên can mà lại tránh né anh, bạn bè như thế cũng thật là không ph

Tôi nhẹ nhàng bảo Thành, “Thành à, mình rất thông cảm, và cũng rất muốn chia sẻ với cậu, chỉ có điều hôm nay thì không được vì Tần Minh Quyên đang ở chỗ mình”.

Thành nói, “Tần Minh Quyên hả? Bạn ấy đã đi Quảng Châu rồi mà?” Tôi đáp, “Bạn ấy trở về rồi. Giờ đang vùi đầu ngủ ở nhà mình nè! Tối qua Quyên uống say quá. Thành à, hay là nếu như cậu thực không muốn về nhà thì hãy đến nhà mình đi”.

Thành nghĩ một lát rồi nói, “Thôi được rồi, hiện tâm trạng mình đang không vui, đợi sau này đi”.

Tôi nói:“Vậy giờ cậu đi đâu?”

Thành lặng lẽ cúp máy.

Tay Thành này cũng thực là! Có gì phải khổ tâm đến như vậy chứ? Có rắc rối gì thì hai vợ chồng cứ giải thích rõ ràng đâu đấy với nhau là được thôi mà.

Trong đời sống vợ chồng, dầu có xung khắc đến thế nào đi nữa thì quan trọng nhất là hai bên cần phải thật lòng thương yêu nhau. Nếu còn tình yêu thì vợ chồng sao mà không thể hòa hợp lại được chứ?

Mãi cho đến gần trưa, Minh Quyên mới thức giấc, hỏi giọng ngái ngủ, “Tuyết Nhi, mới sáng sớm mà cậu đã gọi điện cho ai vậy?”

Tôi trả lời, “Thành đó!”

“Ồ! Cậu ta vẫn còn lưu luyế sao? Mình thì chẳng còn tâm trí nào để nói chuyện phiếm với cậu ta nữa”.

Buổi chiều tôi ra ngoại thành thăm con. Minh Quyên nghe nói cũng háo hức đòi đi theo. Cuối cùng tôi cũng chẳng gặp được con vì ba mẹ Hà Quốc An đã về quê cả, tôi thấy trống trải quá. Buổi tối, tôi rủ Minh Quyên đi xem phim, nhưng Minh Quyên dường như chẳng muốn đi đâu. Trong lòng tôi cứ mãi nghĩ tới Thành, “Thành ơi, hiện giờ cậu đang ở đâu?”

Thứ hai, ngày 23 tháng 4

Trời âm u có mưa

Còn 15 phút nữa là đến giờ tan ca thì tôi nhận được điện thoại của Thành. Thành đã bặt tin từ hai ngày nay và cuối cùng thì liên lạc với tôi. Tôi hỏi, “Thành ơi, cậu đang ở đâu vậy?”

Thành bảo, “Tuyết Nhi này, hôm nay mình muốn mời cậu đi ăn tối”. Tôi ngần ngại một lát rồi nói, “Như thế có nên không, vấn đề giữa cậu và bà xã đã giải quyết ổn thỏa chưa?” Thành thở một hơi dài rồi thổ lộ với tôi, “Một lời khó nói hết được. Tuyết Nhi, cậu nhận lời mình nhé! Hôm nay mình muốn thổ lộ mọi phiền muộn của mình với cậu. Giờ đây, có lẽ chỉ còn mỗi mình cậu là hiểu rõ mình thôi!”

Tôi hỏi Thành, “Vậy chúng ta sẽ đi đâu?”

Thành nói, “Chúng ta sẽ đến quán Ôn Tuyền, nơi đó khá yên tĩnh”.

Tôi và Thành gặp nhau ở quán Ôn Tuyền. Trông anh có vẻ hốc hác. Chúng tôi ngồi trong một căn phòng nhỏ. Đặt món xong, Thành bắt đầu nói, “Vợ mình cái gì cũng tốt, nhưng có chút nhỏ nhen, không bao giờ chấp thuận việc mình qua lại, chuyện trò với bất kỳ cô gái nào. Ngay cả đến quan hệ trong công việc cũng vậy. Bọn mình làm chung một cơ quan nhưng giờ đây mình chẳng còn bạn bè gì cả, phải chịu cảnh đơn độc thôi”.

Tôi góp ý với Thành, “Thực ra điều đó cũng bình thường thôi. Vì cô ấy yêu cậu nên mới sợ mất cậu, nếu cô ấy không quan tâm gì đến việc cậu qua lại hay tiếp xúc với ai thì mới nguy. Vậy đó Thành, có lẽ là cậu vẫn chưa hiểu hết tâm tư của phụ nữ đâu. Mình chắc là chỉ cần hai vợ chồng cậu chịu bộc bạch với nhau thì mọi rắc rối sẽ dễ dàng giải quyết xong thôi”. Thành tiếp lời, “Cô ấy nhất quyết không nghe, mình cũng đành bó tay”. Tôi không thích tranh luận với Thành nữa. Tôi nâng ly rượu lên uống, mặc cho Thành thao thao bất tuyệt. Tôi bỗng trở thành một thính giả trung thành bất đắc dĩ của anh ta. Tôi thầm nghĩ, “Người đàn ông đang ngồi trước mặt mình phải chăng đang mắc phải tâm bệnh gì đó!? Tại sao cậu ta lại nhìn nhận sự việc một cách phiến diện như vậy chứ! Về mặt tình cảm, chẳng lẽ đàn ông yếu đuối hơn phụ nữ sao?”

Thành dường như đã rất say. Ra khỏi quán Ôn Tuyền, tôi khuyên Thành nên về nhà, nhưng Thành không chịu, lại muốn tôi cùng đi dạo. Trời mưa lất phất, hơi khó xử nhưng thấy ánh mắt chờ đợi của Thành, tôi lại nhận lời.

Cùng đi với Thành trên một đoạn đường, nhìn Thành loạng choạng, nghiêng ngả tội quá, tôi dìu anh đi. Thành để tôi dìu, một tay thả choàng qua vai tôi. Thành nói, “Tuyết Nhi ơi, cậu có biết không, mình đã yêu cậu nhiều lắm. Sự xuất hiện của cậu… Ồ! Không… việc ly hôn của cậu coi vậy nhưng đã khuấy động cuộc sống yên bình của mình rồi, mình…”

Đột nhiên, tôi bỗng chợt hiểu ra: Hai vợ chồng họ xích mích với nhau, chính là vì tình cảm Thành đã bị xáo động. Tất cả là do sự xuất hiện của tôi. Vợ Thành cằn nhằn chuyện Thành đi với tôi cũng chỉ vì ghen. Cô ấy rất yêu chồng, cũng như tôi ngày xưa đã cố gắng giữ gìn hôn nhân của mình theo phản ứng tự nhiên. Chỉ có điều cách làm này không được hay cho lắm mà thôi.

Tôi chợt tránh xa cánh tay Thành. Tôi đâu muốn trở thành kẻ thứ ba phá hoại gia cang của người khác. Tôi càng không muốn để một người phụ nữ khác rơi vào cảnh hôn nhân đổ vỡ như tôi. Giây phút này chỉ có đàn bà mới hiểu hết lòng nhau. Tôi phải tìm cách giúp đỡ vợ Thành và càng phải sáng suốt, kiên định hơn đối với tình cảm của anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương