Tiệc rượu nhà họ Viêm mở vô cùng hoành tráng, bàn lớn như vậy đã sắp bày kín thức ăn, các món ăn truyền thống, rồi rau trộn, đồ hầm, xào, không thiếu thứ gì, Tô Ngọ nhìn mà miệng ứa nước miếng, có điều tất cả mọi người vẫn đang ngồi nói chuyện với nhau, chưa vào bàn ăn, cậu cũng hiểu chuyện nhẫn nhịn, cố gắng không để nước miếng chảy ra.

Ông nội thấy họ đã đến rồi, không nói chuyện nữa, “Ăn cơm đi.”

Bà nội thì bảo người chuẩn bị nước ép trái cây mà trẻ con hay thích, đúng lúc nghe được lời này của ông, nở nụ cười thật tươi, theo thói quen trước kia của ông, trước khi vào bàn lúc nào cũng phải gọi các cháu chắt tới dạy bảo, làm cho cả bữa ăn đều mất ngon, chưa từng chủ động như hôm nay, lúc nãy còn bảo bà là đàn ông phải có khí khái đàn ông, ai ngờ nói năng thì chua ngoa nhưng nội tâm lại mềm mại đến thế.

Theo quy củ của nhà họ Viêm, đương nhiên là hai ông bà ngồi trên chủ vị, các con cháu lần lượt ngồi vào chỗ, lần này vốn chính là bởi muốn cảm ơn Tô Ngọ đã cứu hai cha con Viêm Vân Hải và Viêm Phi Ngang nên mới mở tiệc, đối với hai ông bà thì chính là ân cứu con, cứu cháu sâu nặng, đương nhiên là muốn mời cậu ngồi lên ghế trên, có điều Tô Ngọ hoàn toàn không hiểu quy củ gì, thấy mọi người mời mình ngồi lên, cậu liền trực tiếp kéo Viêm Phi Ngang qua ngồi cùng.

Viêm Phi Ngang là bậc cháu, đương nhiên không thể cùng cậu ngồi trên đó được, anh buông tay cậu ra, “Em ngồi lên đó đi.”

Tô Ngọ không hiểu gì, nhìn anh, “Anh không ngồi cạnh em à?”

Viêm Phi Ngang lắc đầu, chỉ một vị trí khác: “Tôi ngồi bên cạnh.”

“Vậy em ngồi cạnh anh.” Tô Ngọ lại nắm lấy tay anh lần nữa, cười híp mắt nói.

Viêm Phi Ngang nghĩ một chút, gật đầu, “Được.”

Nếu Tô Ngọ đã muốn ngồi cùng với Viêm Phi Ngang, ông nội cũng không cưỡng ép nữa, để tất cả mọi người ngồi xuống, lúc này mọi người mới bắt đầu dùng cơm.

Ông nội tự mình rót chén rượu, đứng lên, thành khẩn nói với Tô Ngọ: “Chén rượu này, lão già ta mời cháu, cảm ơn cháu đã cứu con cháu nhà họ Viêm ta.”

Tô Ngọ trợn mắt, Viêm Phi Ngang ở bên cạnh rót cho cậu một cốc nước trái cây, ra hiệu cho cậu uống cùng ông nội.

“Không cần cảm ơn cháu đâu, đây là việc cháu phải làm thôi mà.” Tô Ngọ học theo bộ dáng Viêm Phi Ngang dạy, đứng lên, ngượng ngùng nói một câu, sau đó học theo động tác của ông nội, nghiêm túc uống cốc nước trái cây.

Vốn những người khác cũng muốn mời cậu, đây là thói quen trên bàn tiệc rượu Hoa Hạ, nhưng lại bị ông nội ngăn lại, “Thôi, để thằng bé ăn cơm đi.” Thằng nhóc đã không để ý tới nghi thức xã giao rồi, họ việc gì phải hình thức hóa chuyện này lên chứ.

Bàn ăn là một cái bàn tròn bằng gỗ cố kính, sơn màu đỏ thẫm, đĩa sứ trắng từng cái một được bày chỉnh tề, đủ loại thức ăn màu sắc khác nhau bày bên trên, mùi hương tràn ngập cả phòng.

Tô Ngọ sớm đã thèm thức ăn trên bàn, nước miếng cũng không biết là đã lén nuốt bao nhiêu lần, nghe nói có thể ăn, cầm đũa đối mặt với đầy bàn thức ăn, lại không biết nên gắp món nào đầu tiên.

Viêm Phi Ngang để người giúp việc mang một cái đĩa tới, gắp cho cậu mấy con tôm óng ánh, lại gắp cho cậu mấy viên thịt, món chần bên cạnh cũng gắp cho cậu không ít, còn cẩn thận róc xương cá cho cậu, chăm sóc cực kì chu đáo.

“Ăn đi, còn muốn ăn gì thì tự mình gắp, gắp không tới tôi gắp giúp em.”

“Vâng.” Tô Ngọ gật đầu liên tục.

Em gái Viêm Phi Tuyết ngồi cách hai người không xa, nhìn thấy anh tư mình gắp những món ăn kia, vẻ mặt có chút kinh hoàng, lúc nãy cô vẫn luôn lén đánh giá Tô Ngọ, dù sao cậu thực sự quá là đáng yêu! Đáng yêu tới lòng người đều mềm nhũn rồi! Sau đó lại phát hiện cậu có lén lút liếc qua liếc lại mấy món ăn trên bàn, lúc đó cô cũng không để ý, dù sao vẻ mặt của cậu cũng đáng yêu không chịu nổi, mà con trai ở độ tuổi này, thằng nào lại không ăn như heo? – Lời này của cô không có ý chê trách, nhưng đúng là rất thật, mấy người bạn học của cô, ăn cơm đều hận không thể cho hết vào trong một cái chậu mà ăn – mà bây giờ nhìn, anh tư rõ ràng cũng đã chú ý tới ánh mắt của Tô Ngọ rồi!

Anh không ngừng chú ý tới, hơn nữa còn ghi nhớ trong lòng!

Đây là anh tư của cô sao! Là anh tư mà trẻ con không dám thở mạnh trước mặt đấy ư! Hóa ra anh còn có thể ấm áp tới vậy? Chẳng lẽ là trước mặt họ không ấm áp, chẳng qua là bởi anh không muốn?!

Viêm Phi Tuyết nghĩ tới chuyện vừa nãy nghe trộm người lớn nói chuyện, xưa nay ngoài sách giáo khoa ra thì cô chỉ lén đọc mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình, có nữ chính tính tình ngoan ngoãn, trong chớp mắt đã nhanh chóng tiếp nhận chuyện này, chẳng trách cô có nhiều bạn học nữ đều rất thích con trai đáng yêu, quả nhiên không phải là không có đạo lý! Thật là đáng yêu quá đi đi đi!

Viêm Phi Ngang ăn rất nhanh, hơn nữa cũng không kén ăn, thế nên cả bữa cơm này gần như đều dành để chăm sóc Tô Ngọ, dù sao cái bàn lớn như vậy, Tô Ngọ lại không biết xoay bàn ăn, nhưng lại muốn ăn rất nhiều món, nếu không có Viêm Phi Ngang sức quan sát nhạy bén, tay lại dài, thì sẽ có rất nhiều món Tô Ngọ không thể ăn được.

Thực ra nếu là bình thường, Viêm Phi Ngang sẽ rất nghiêm khắc trong việc ăn uống của cậu, thứ này không cho ăn, thứ kia không được ăn quá nhiều. Hôm qua lại khác mọi khi, một bàn này đều là tâm ý của người trong nhà, hơn nữa tuy rằng đều là món ăn thường ngày, nhưng nhìn bộ dáng của cậu nhóc thì có rất nhiều món chưa từng được ăn, để cậu ăn tận hứng một hôm cũng tốt.

“Ăn ngon quá.” Tô Ngọ ăn tới nước mắt lưng tròng, nhịn không được mà đưa tay xoa bụng.

Cậu cứ nghĩ động tác này mình làm rất bí mật, còn định dùng linh lực trợ giúp tiêu hóa một chút, để dạ dày trống còn có thể ăn nhiều thêm chút, nhưng toàn bộ cả quá trình Viêm Phi Ngang đều để ý tới động tác và ánh mắt của cậu, thế là liền không cho cậu ăn thêm nữa, còn đưa tay tới xoa bụng thay cậu, cảm giác bụng cậu nhóc đã căng đầy lên, cau mày nói: “Ăn nhiều quá rồi, bụng căng lên đây này.”

Tô Ngọ bị anh phát hiện, không thể làm gì hơn là đành lưu luyến không rời, đặt đũa xuống, nắm tay anh đi tản bộ trong hoa viên để tiêu cơm. Chỉ có điều bộ dáng cậu đi mỗi bước, mọi người đều nhìn ra là không đành lòng, liền không nhịn được cười.

“Phi Ngang đến cùng là đã tìm được thằng nhóc đáng yêu lại ngoan như vậy ở đâu thế? Đến em cũng muốn dắt về nuôi!” Vợ anh ba Viêm, Vệ Lăng Yên vẫn còn khá trẻ, một bữa cơm đều bị Tô Ngọ đáng yêu làm cho không chịu nổi, không nhịn được mà đưa tay lên ôm ngực.

“Vợ à, em nói những lời này anh sẽ ghen chết mất.” Anh ba Viêm đầy mặt ai oán nhìn vợ mình.

Vệ Lăng Yên đưa tay đẩy chồng sang một bên, tiếp tục ngước mặt lên nhìn cậu nhóc đang xoay quanh Viêm Phi Ngang ngoài cửa sổ, đáng yêu chết mất!!!

Viêm Phi Tuyết thấy chị dâu hoàn toàn giống mình, cũng bước tới cùng nhìn, vừa nhìn còn vừa nói, “Nghe nói anh tư tìm được cậu ấy trong rừng, chị ba, chị nói xem cậu ấy có phải là tinh linh trong rừng gì đó không?:

Tư tưởng của các nữ sinh đều rất lãng mạn, đôi lúc bay bổng lên đến tận trời, Vệ Lăng Yên đương nhiên là cảm thấy không thể nào, có điều cô cũng không ngại não động một chút.

“Cậu ấy xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, nói không chừng thực sự là yêu tinh nào đó biến thành, coi trọng “mỹ mạo” anh tư nhà em, cố tình xuống núi tìm cậu ấy.” Cô càng nói càng cảm thấy chuyện này thật là đáng yêu chết rồi! Không được, sau này cô phải về nhà chính nhiều một chút xem manh vật, nếu không sẽ tổn thất rất lớn!

Viêm Phi Tuyết rõ ràng cũng đã bị chọt vào manh điểm, không nói nữa, có người có thể tiếp nhận anh tư cứ như ông già nhà mình, thì cũng là một chuyện cực kì tuyệt!

Viêm Phi Ưng bị đoạn đối thoại của hai người chọc cười, có điều nghĩ tới bản lĩnh của cậu nhóc kia, không nhịn được cũng có chút hoài nghi khả năng này.

Có điều anh rất nhanh lại lắc đầu loại bỏ, trên đời này làm gì có yêu tinh tồn tại? Trong lòng còn cười thầm bản thân tuổi này rồi mà còn mơ mộng hão huyền.

Tô Ngọ ăn thực sự rất nhiều, ăn tới tức cả bụng, không thoải mái chút nào. Cậu vốn muốn dùng linh lực tự giúp bản thân tiêu hóa nhanh một chút, nhưng rất nhanh lại bỏ suy nghĩ nghĩ này đi, linh lực bây giờ của cậu quá ít, thế nên hôm qua đánh nhau chưa được bao lâu, đã trực tiếp biến trở lại nguyên hình, bác Viêm bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại, cậu phải gom góp nhiều linh lực một chút mới được.

Nghĩ vậy, cậu liền cảm thấy khoảng thời gian mình xuống núi này đều không có thời gian tu luyện đàng hoàng, thật là không nên tí nào, cậu nghe nói, trước đây có yêu tinh xuống núi, bởi bị sự phồn hoa dưới núi mê hoặc, ít tu luyện, ngay cả hình người cũng không thể duy trì nổi!

Thế nên cậu nghĩ bản thân cần chăm chỉ tu luyện hơn, tuy rằng Phi Ngang đã nhìn thấy nguyên hình của cậu, nhưng cậu cũng muốn duy trì hình người, lúc nào cũng có thể ở bên cạnh anh!

Viêm Phi Ngang nắm tay cậu đi bộ một hồi, cảm giác cậu nhóc vốn vẫn luôn ríu ra ríu rít lại vẫn luôn im lặng, không khỏi tò mò liếc mắt nhìn, kết quả là thấy cậu chau mày, đầy mặt nghiêm nghị, anh liền hơi nhíu mày, “Đang nghĩ gì vậy?”

“Em phải tu luyện chăm chỉ, không được lười biếng.” Tô Ngọ chớp mắt nghiêm túc nói.

Viêm Phi Ngang là một người nghiêm túc chăm chỉ, cũng rất hài lòng với người cũng nghiêm túc, chăm chỉ như mình, anh gật đầu, giơ tay xoa nhẹ đầu cậu một cái, “Cần giúp gì cứ nói với tôi.”

Tô Ngọ nghĩ một chút nói, “Em muốn làm vài thứ ở sân nhà anh, có được không?”

“Được, em có thể làm bất cứ điều gì trong nhà tôi.” Sau này sẽ là nhà của hai người họ, nếu Tô Ngọ muốn dời ra ngoài, anh cũng có thể mua nhà có sân thượng lớn, vậy là có thể để cho cậu làm những gì mình muốn làm rồi.

“Ừm, vậy em còn muốn trồng các loại dược thảo trong sân, còn cả cây ăn quả hồi trước đào trên núi nữa, nhưng đáng tiếc nơi này không có nhiều linh khí, không biết linh thảo và linh quả có thể sống được không.” Tô Ngọ được anh đồng ý, chống cằm bắt đầu suy nghĩ, cân nhắc, cậu muốn chỗ ở của Phi Ngang biến thành một nơi xanh um đầy linh khí, giống như trên núi trước đây của cậu vậy, chỉ là không biết có thể thành hiện thực không.”

Nghĩ như vậy mới phát hiện chuyện cần làm có rất nhiều, Tô Ngọ nhất thời không muốn trì hoãn nữa, kéo Viêm Phi Ngang đi về tòa nhà của họ, vừa đi vừa nói: “Phi Ngang, chúng ta về đi, anh giúp em dọn sân có được không?”

“Ừ.”

Sân nhà của Viêm Phi Ngang không lớn, nhưng lại có đất trống trước sau, lại thêm hai bên đường thông sang nhà chính, có thể trồng không ít thứ.

Tô Ngọ để Viêm Phi Ngang nhổ các loại cây trồng trong sân trước đây, còn cậu thì lại chui đầu vào trong bọc quần áo, định sắp xếp lại hàng dự trữ trong bọc một lần nữa.

Nhưng đồ trong bọc thực sự là rất nhiều, hơn nữa có nhiều thứ đều là Tô Ngọ phát hiện ở trên núi trước đây, sau đó lại hái về, gửi trong hốc cây của cây thông lớn, đương nhiên còn có một vài thứ trước đây đại sư Thanh Sơn có đặt trong bọc, vô cùng vô cùng nhiều thứ. Rất nhiều linh thảo linh quả đều mang theo linh khí, tuy rằng linh khí không biết là vì nguyên nhân gì mà không hề biến mất, hình như càng lúc càng dày đặc, nhưng cũng bởi đã có tuổi thọ rất lâu, lại có quá nhiều thứ hỗn tạp, ngay cả Tô Ngọ cũng không biết một vài thứ đã ở trong này từ bao giờ.

Đồ quá nhiều, cậu không thể làm gì hơn là vừa sắp xếp, vừa bỏ ra bên ngoài, có thể trồng thì đều bỏ ra ngoài, trực tiếp đặt linh quả có thể ăn lên bàn, lại chuẩn bị tìm một cái giá đặt lên trên, rồi lại thả lại vào bọc quần áo.

Vì vậy không lâu sau đó, trong phòng khách rộng đã chất đầy cả đống đồ vật. Mèo đen nhỏ bị mùi thơm dẫn tới chỗ nhà chính, vừa vặn đụng phải cái người đã cho mình ăn hôm qua, thế là đi tới, vô cùng không khách khí muốn anh tìm thịt cho mình ăn, cũng không cần biết thái độ rõ ràng là có chút “sợ sệt” của đối phương, ăn xong liền liếm liếm mép, rồi mới chậm rãi trở lại, kết quả lúc này lại không thể vào trong phòng được.

“Ngươi từng vào động phủ của đại năng nào sao? Nhiều thứ vậy.” Mèo đen nhỏ nhảy xuống từ trên một đống đồ vật, lại ngửi thấy linh quả mang theo linh khí đặt trên bàn, không nhịn được liền nhảy lên trên bàn ngửi một cái.

“Không đâu, đều là ta tự mình gom góp.” Tô Ngọ bỏ đồ ra bên ngoài một lúc lâu, mới miễn cưỡng sắp xếp xong một đống đồ trong bọc quần áo. Cậu đối với những thứ có chứa linh khí, trời sinh nhận biết vô cùng nhạy bén, rất dễ dàng có thể tìm đến những nơi ẩn sâu trong núi, hoặc là sâu dưới hồ, những vật mang theo linh khí này còn có vẻ rất thân thiết với cậu, vì vậy tu sĩ bình thường hoặc yêu tinh đều phải hao phí rất nhiều linh lực hoặc phải trao đổi mới có được vật thì cậu lúc còn chưa hóa hình đã có thể dễ dàng đoạt được.

Vì vậy cái người vận tốt được trời cưng này, trong vòng trăm năm tu hành ngắn ngủi của mình đã góp được không ít thứ tốt mà nhiều tu sĩ và yêu tinh cả đời cũng không có được, còn tùy tiện chất đống như vật bỏ đi, chất đầy trong mấy cái hốc cây của cây thông lớn.

Mèo đen nhỏ ngửi trái cây trên bàn, trên trái cây có quanh quẩn một tầng lưu quang, rất đẹp, tản mát ra hương vị làm nó không nỡ dời mũi, không nhịn được liền hỏi: “Trái cây này có thể cho ta ăn được không?”

“Ồ?” Tô Ngọ đưa mắt nhìn, “Ngươi ăn đi, ta vẫn còn rất nhiều.” Khi cậu đã quyết định mang mèo đen nhỏ đi, thì đã có dự định sẽ tìm chút linh quả cho nó ăn, hơn nữa thực lực mèo đen nhỏ mạnh chút cũng tốt, sau này cậu có thể có đồng bạn cùng tu luyện cùng, họ có thể cùng trợ giúp người khác, mèo đen nhỏ cũng hiểu nhiều thứ hơn so với cậu.

Viêm Phi Ngang theo lời Tô Ngọ nói, xới lại toàn bộ đất trong sân một lần, lúc vào phòng khách, thấy đồ chất thành đống cũng ngẩn ra, khom lưng bày từng thứ sang một bên, lúc này mới có chỗ đặt chân.

Dựa vào bản lĩnh càng dọn càng loạn của Tô Ngọ ít nhất cũng cần mấy ngày mới xong, mới có thể phân loại từng thứ một, bởi có Viêm Phi Ngang giúp, hai người phối hợp với nhau, chỉ tốn một buổi chiều đã sắp xếp phân loại xong những thứ mà Tô Ngọ đã bỏ ra.

“Phi Ngang thật là lợi hại.” Tô Ngọ đưa tay quệt mồ hôi trên trán, kết quả tay dính bụi đen sì trực tiếp để lại một vệt bẩn trên cái trán trắng nõn, hơn nữa trên má cũng bị cậu để lại một vệt đen trong lúc vô ý, nhìn như mèo nhỏ vừa mới lăn lộn trong bùn ra.

Vì vậy Viêm Phi Ngang liền bắt cậu đi rửa tay rửa mặt một lần nữa, hỏi: “Tất cả những thứ này đều muốn trồng hết trong sân?” Anh nhìn một chút, có rất nhiều thứ đều là cây bình thường hay mọc trong rừng, nhưng lại có một vài thứ anh chưa từng thấy, hơn nữa vẻ ngoài diễm lệ kia, thấy thế nào cũng không phải là loại bình thường.

“Vâng, muốn trồng, có thể mọc ra rất nhiều thức ăn ngon.” Tô Ngọ cực kì vui vẻ, những thứ này đều là do cậu cố ý đào khi xuống núi, bây giờ trồng trong sân, cậu có thể ăn bất cứ lúc nào giống như trước đây còn ở trên núi rồi!

“Vậy những thứ này thì sao?” Viêm Phi Ngang chỉ chỉ mấy loại cây trong số đó thoạt nhìn không giống bình thường cho lắm.

“Đây là linh thực, có chứa linh khí, em cũng không biết trong sân có thể trồng được không, nhưng mà em vẫn muốn thử một chút, chúng có thể giúp ích cho tu luyện.”

Tô Ngọ không hề giấu giếm anh, mấy thứ này vừa nghe đã biết là vô cùng quý giá, đối với những người sành, hiểu được giá trị của chúng, sợ rằng dù có phải đánh nhau tới vỡ đầu cũng muốn cướp về, cứ như vậy lại bị cậu tùy tiện vứt trên sàn phòng khách nhà mình… cho dù Viêm Phi Ngang là người không dung động trước phú quý, sắc dục, cũng cảm thấy quá phí của trời, có chút đau đầu.

Có điều rất nhanh anh lại nghĩ tới điều gì đó, anh ở Cục 9 vẫn luôn tra xét tổ chức cực đoan nắm giữ “sức mạnh không bình thường” kia, Cục 9 đương nhiên là cũng muốn tự mình bồi dưỡng nhân tài có sức mạnh đặc thù, chỉ là những người họ tìm tới đều là sức mạnh giả, không phải là nắm giữ sức mạnh thấp kém, thì chính là không tìm được cách nào có thể trở nên mạnh mẽ hơn… những linh thực này của Tô Ngọ đã có thể trợ giúp cho tu luyện, thì không biết có thể có tác dụng đối với năng lực của họ hay không?

Bận bịu cả một buổi trưa, rất nhanh lại tới giờ ăn tối, người giúp việc đã tới chỗ họ mời họ tới nhà chính dùng cơm. Tô Ngọ nhất thời cái gì cũng không bận tâm tới nữa, kéo tay Viêm Phi Ngang vui sướng ra ngoài, vừa đi vừa hỏi người giúp việc đã tới gọi họ ăn cơm, “Tối nay có thức ăn ngon giống như trưa nay không?”

“Dạ có, bà chủ đã đặc biệt căn dặn, thế nên chúng tôi đã làm rất nhiều món ăn, tối nay chỉ cần hâm nóng lên là có thể ăn được luôn.” Người giúp việc đã làm việc ở nhà họ Viêm nhiều năm, không biết là có phải bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ôn hòa trong nhà hay không mà lúc nói chuyện, cũng vẫn luôn hòa hòa khí khí.

Hai mắt Tô Ngọ lập tức sáng lên, nghĩ tới những món ăn ngon lành trưa nay, nước miếng tràn bờ đê, tốc độ đi cũng cực kì nhanh.



Những ngày sống ở nhà họ Viêm đối với Tô Ngọ mà nói, đúng là không khác gì sống trên thiên đường, có đối tượng cậu muốn giao phối cùng, còn có cả đống thức ăn cực ngon làm cậu luôn được ăn no, người trong nhà cũng vô cùng ấm áp, cho dù Viêm Phi Ngang vẫn luôn để ý tới chuyện ăn uống của cậu, nhưng chưa đầy hai ngày, trên người cậu vẫn nhiều lên thêm một chút thịt, chiều cao hình như cũng tăng lên một chút.

Hôm nay ông nội gọi hai người tới, “Chuyện đã làm xong cho hai đứa rồi đây, hai đứa đi lấy giấy chứng nhận đi, hộ khẩu cũng đã có rồi đấy, tiện đường mang chứng minh thư của thằng nhóc về luôn.”

Tô Ngọ còn chưa hiểu gì, Viêm Phi Ngang đã kéo tay cậu nói: “Cảm ơn ông nội.”

Lời này của anh là thành ý thật tâm, ông nội xì một tiếng, phất tay một cái, đuổi người cứ như xua ruồi.

Vậy là Viêm Phi Ngang lái xe chở Tô Ngọ đi tới nơi ông nội đã dặn, dắt Tô Ngọ chạy lên chạy xuống tầng vài chuyến, cuối cùng là công chứng hộ khẩu của Tô Ngọ, rồi nắm tay cậu đi nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Giấy chứng nhận kết hôn cần ảnh chụp, bởi họ không trực tiếp tới cục dân chính nhận giấy nên liền để nhân viên giăng một tấm vải đó lên một góc phòng, chụp ảnh cho hai người.

Trên đường đi, Tô Ngọ vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, mãi cho tới tận lúc Viêm Phi Ngang kéo cậu ngồi trước tấm màn đỏ thẫm, thấy trong tay nhân viên là một cái hộp vuông, mới tò mò hỏi: “Phi Ngang, chúng ta ngồi đây làm gì vậy?”

Viêm Phi Ngang vốn nghĩ bởi đây là nguyện vọng của Tô Ngọ, nên mới đưa cậu cùng đi lấy các giấy tờ, nhưng lúc này nghe thấy cậu hỏi như vậy, người luôn không biết nhẹ dạ là gì, đột nhiên cũng cảm thấy trong lòng như nhũn ra, còn có chút hơi chua xót, anh cúi đầu nhìn cậu chăm chú, giơ tay sờ lên khuôn mặt cậu, nói: “Chụp ảnh kết hôn.”

“Kết hôn?” Tô Ngọ trợn tròn mắt, Phi Ngang từng giải thích cho cậu nghe, kết hôn chính là hai người họ tạo thành một gia đình! Tim cậu bỗng nhiên đập thật nhanh, vậy bây giờ họ ngồi đây, là kết hôn rồi ư? Vậy giao phối thì sao? Họ chút nữa sẽ giao phối sao?

“Chính là kết hôn, chút nữa nhận giấy chứng nhận, hai người chính là quan hệ hôn nhân hợp pháp.” Nhân viên chụp ảnh cho họ thấy cậu quá khẩn trương bèn cười híp mắt giải thích một câu, coi như là trêu cậu một chút.

Tô Ngọ nghe vậy rất kích động, nhưng vẫn trợn to hai mắt nhìn Viêm Phi Ngang, muốn chính miệng anh chứng thực chuyện này.

Viêm Phi Ngang lúc này tựa như cuối cùng cũng đã tâm linh tương thông với cậu một cách huyền diệu, cảm nhận được ý nghĩ sâu trong nội tâm cậu, vì vậy anh gật đầu, đưa tay đặt lên mặt cậu: “Cậu ấy nói đúng đấy, hôm nay chúng ta nhận giấy chứng nhận, sau này sẽ là quan hệ hôn nhân hợp pháp, hai chúng ta, chính là người nhà khăng khít nhất của nhau.”

Tô Ngọ nghe được lời mình muốn nghe nhất từ chính miệng anh, đôi mắt to không nhịn được dâng lên từng giọt nước mắt to tướng, theo động tác chớp mắt của cậu, từng giọt lăn xuống thành chuỗi, cậu vừa rơi nước mắt, vừa vui vẻ gật đầu: “Ừm, vậy bây giờ chúng ta cùng chứng nhận!”

Viêm Phi Ngang dùng ngón tay cái lau sạch nước mắt cho cậu, “Vậy thì ngoan ngoãn ngồi yên, để người ta chụp ảnh cho chúng ta.”

“Ừm.” Tô Ngọ gật đầu thật mạnh, ngoan ngoãn thẳng lưng ngồi ở vị trí của mình, chớp to đôi mắt nhìn nhân viên.

Cậu nhân viên bị cậu chọc cười, hơi ngồi xổm xuống giơ máy ảnh lên, “Nhìn vào ống kính, tôi chụp này.”

Tách một tiếng, camera chụp xuống bức ảnh chụp chung đầu tiên của hai người.

Họ quen nhau vào mùa hè năm đó, nhận giấy chứng nhận, trở thành bạn đời hợp pháp.

Mặc dù không hề đến cục dân chính, nhưng Viêm Phi Ngang sau khi trả tiền, vẫn nhận được hai quyển sổ đỏ thẫm, Viêm Phi Ngang mở ra xem, trong ảnh, hai người nắm tay cùng một chỗ, cho dù không có động tác gì thân mật, cũng có thể cảm nhận được sự ỷ lại của Tô Ngọ với anh, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua hai má của Tô Ngọ trong ảnh, trên mặt nở nụ cười mơ hồ không rõ.

“Cái này em muốn giữ được không?” Tô Ngọ cầm lấy quyển sổ kia, coi như bảo bối, cũng nhìn vào bức ảnh bên trong, không hiểu nhân viên kia đã làm thế nào mà hình ảnh của cậu và Viêm Phi Ngang lại xuất hiện được trên giấy, nhưng nhìn thấy mình và Phi Ngang nắm tay cùng một chỗ, cậu cảm thấy rất vui, quyển sổ màu đỏ này, như bảo bối vậy.

“Để tôi giữ giúp em.” Viêm Phi Ngang chồng hai quyển sổ lên nhau đặt cùng với cái hộp nhung để trong túi, lại thấy cậu thực sự thích tấm ảnh kia, liền đưa tiền nhờ nhân viên in thêm vài tấm nữa, để Tô Ngọ cầm.

Tô Ngọ nhận ảnh quả nhiên rất vui, cẩn thận coi ảnh như bảo bối mà cất đi thật cẩn thận. Cậu quyết định, lúc về sẽ chuẩn bị một cái tủ cho vào trong bọc quần áo, sau đó cất bức ảnh vào trong, như vậy sẽ không làm mất.

Nhận giấy chứng nhận kết hôn xong, Viêm Phi Ngang dẫn cậu đi chụp ảnh để hoàn thiện các loại giấy chứng minh khác, sau đó còn dẫn cậu đi mua sim điện thoại và làm thẻ ngân hàng, lúc làm thẻ, anh trực tiếp gửi vào trong đó một vạn tệ, sau đó lại dẫn cậu đi tới trước máy rút tiền, dạy cậu các thao tác rút tiền.

Tô Ngọ vốn đã rất thông minh, nghiêm túc học một lần, rất nhanh đã học xong, cầm thẻ coi như bảo bối.

Bây giờ cậu đã là một người có tiền rồi! Sau này có thể mua rất nhiều rất nhiều thức ăn ngon!

Viêm Phi Ngang vừa nhìn đã hiểu thấu ý nghĩ của cậu, giơ tay gõ lên đầu cậu, “Ăn phải biết có chừng mực, cho dù có ngon, một lần cũng không được ăn quá nhiều, em biết chưa?”

Tô Ngọ vốn còn đang định tìm cơ hội lén đi mua đồ ăn, nhưng nghe anh nói như vậy, có chút không tình nguyện, nhưng hôm nay họ đi nhận giấy chứng nhận, kết hôn rồi, có thể giao phối nữa, cậu rất vui sướng, rất nhanh, chút không tình nguyện ấy đã bị cậu ném ra sau đầu, “Biết rồi.”

Viêm Phi Ngang càng hiểu hơn ai khác về sự nghe lời của cậu, biết cậu đã nói là sẽ làm được, sau đó anh dặn: “Những thứ này em phải giữ thật cẩn thận, không thể đưa cho người khác, tiền dùng hết rồi thì bảo tôi, tôi chuyển thêm cho em.”

“Được!” Tô Ngọ cười tươi, gật đầu.

Viêm Phi Ngang nói cho cậu một vài điều cần phải chú ý, cảm giác như một bà mẹ già này, trước đây anh chưa từng trải nghiệm bao giờ, trong lòng không khỏi thở dài, cảm giác kết hôn mà chẳng khác gì nhận con trai nuôi cả, chuyện gì cũng phải để tâm tới, sợ lúc mình không ở bên cậu, nhóc này lại chịu thiệt, bị người ta bắt nạt.

Tuy rằng người trong nhà họ Viêm đều cảm thấy Tô Ngọ không thực sự hiểu thế nào là hôn nhân và tình yêu, nhưng Khang Văn Thanh vẫn bảo người giúp việc tân trang và sửa sang lại nhà cửa hoàn toàn, lại dán đầy chữ Hỷ đỏ thẫm lên cánh cửa nhà nơi tòa nhà mà họ ở, còn chuẩn bị cả hỷ chúc nữa.

Bởi tạm thời không thể công khai, nên cũng không thể bày rượu làm tiệc đãi khách, chỉ có người trong nhà tới ăn với nhau một bữa, coi như là chúc mừng hai người mới kết hôn.

Cũng trong tối hôm đó, Viêm Vân Hải hôn mê đã mấy ngày cuối cùng cũng đã tỉnh lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương