Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng
-
Quyển 7 - Chương 75: Phiên ngoại 3: Nhật ký quan sát trứng nở
“Éc éc éc…” Hắc Kỳ Lân nằm nghiêng, chân huơ huơ lung tung.
Kim giao quấn thành một cục, ôm lấy bọn họ.
Trứng Kỳ Lân cứ như con lật đật, kim giao hơi nhúc nhích một chút nó sẽ ngã. Kỳ Lân vội vàng đỡ nó lên, cho nó đứng vững.
“Ấp như vầy đúng cách rồi nhỉ.” Kỳ Lân nhíu mi nói.
Kim giao “ừ ừ” gật đầu.
Kỳ Lân nhìn thế nào cũng thấy không an tâm. “Hay để ta ấp cho, không phải ngươi máu lạnh sao?”
Kim giao tội nghiệp nhìn Kỳ Lân, ánh mắt đó mang ý: Tuy trứng này không phải ta sinh, nhưng ít nhất cũng để ta thể hiện chút trách nhiệm làm cha đi.
Kỳ Lân nằm dưới đất một lát, sau biến thành người, đi đến cung Bích Du.
Kim giao tự nhiên thấy hối hận, quấn trứng kêu mấy tiếng, Kỳ Lân ngoái đầu nói: “Ta về liền!”
Kỳ Lân mang về một miếng đậu hủ, một con cá, một phần ngự thiện của quý tộc cung đình Hàn Quốc – thịt ba chỉ không da, một quả bí và bột mì.
Kim giao ngốc ngốc nhìn nguyên liệu nấu ăn.
Kỳ Lân nói: “Mấy thứ này không phải trên đảo nuôi ra.”
Kim giao hiểu, gật đầu.
Ở hạ giới, Thông Thiên Giáo Chủ có một cái nông trường thần tiên. Quá trình cụ thể như sau: Mấy hôm rảnh rỗi ở không Giáo Chủ xuống thế gian chơi, lập nên mấy môn phái, thu nhận tín đồ, để bọn họ người thì nuôi gà, người thì làm ruộng, sau đó đem dầu muối tương dấm, gà vịt thịt cá cống lên. Người trên đảo Kim Ngao chỉ cần chờ chút là có cái để dùng.
Trên đảo đều là linh vật thành tiên hóa yêu, tuy Giáo Chủ làm việc vô chừng vô đỗi, nhưng đâu thể nào ăn luôn đệ tử nhà mình.
Từ khi hai chồng chồng son đẻ trứng, ngày nào Kỳ Lân cũng dẫn Lã Bố đến cung Bích Du ăn. Nhưng ăn chưa được bao nhiêu, Lã Bố đã nhớ thương quả trứng trong nhà, không yên lòng, Kỳ Lân đành về đốt bếp trong hang núi.
Theo lời giải thích của Thông Thiên Giáo Chủ thì ấp trứng phải mất một trăm năm, có nghĩa là “Tổng thời gian ấp phải đủ một trăm năm.” thì trứng mới nở, muốn ấp lúc nào thì ấp lúc đó. Giáo Chủ vốn định phát động phong trào ấp trứng tập thể, nhưng Lã Bố không chịu, sợ nhất là Văn Trọng đập vỡ trứng, lòng đỏ văng đầy đất. Sợ thứ nhì là lúc ấp, lỡ Kim Kỳ Lân mở mắt thấy ngay người nào đó khác, lại khi không mất thằng con trai.
Vì thế, ấp ít ấp nhiều gì, mỗi ngày đều ấp, tích tiểu thành đại, Lã Bố cứ nhắc mãi không thôi, riết rồi Kỳ Lân muốn không biết chữ ấp trứng viết thế nào, nên cứ mặc kệ hắn. Thế là, chàng dâu mới ngày ngày ấp trứng trong hang.
Kỳ Lân làm món ngon thịt heo kho đậu hủ, lại lấy cá tẩm bột chiên xù, thêm món canh bí, nói: “A…”
Được Kỳ Lân đút cơm cho, kim giao nhóp nhép ăn.
Kỳ Lân bảo: “Ăn với nhau đi, trứng thì cứ để đó.”
“Ô—” Kim giao lắc đầu.
Kỳ Lân: “…”
Kim giao đối với quả trứng này thật sự quá mức để bụng, đôi khi Kỳ Lân hoài nghi hắn có trứng fetish, nhiều lần suýt ghen với cái trứng.
Kim giao lại há miệng: “A—”
Kỳ Lân: “Lại đây ăn, không ta quăng con trai luôn đó.”
Kim giao: “…”
Kỳ Lân: “Ta nói thật đấy! Ta đang ghen đây này!”
Lã Bố biến về hình người, đặt quả trứng cẩn thận vào trong ổ, còn vỗ nó mấy cái, ý bảo chờ chút, rồi mới qua ngồi ăn.
Lã Bố ôm trứng rồi, giờ đến ôm Kỳ Lân, vẻ mặt Kỳ Lân không hài lòng, làu bàu và cơm.
Lã Bố vẫn mặt đơ như xưa, nhìn chữ Khải trên vách hang: “Còn chín mươi bảy năm, mười một tháng lẻ bảy ngày nữa.”
Kỳ Lân liếc Lã Bố một cái.
Lã Bố hắc hắc hắc sáp tới, lắc lắc đuôi, trần truồng ôm Kỳ Lân, chia cơm ăn, hài lòng nói: “Ngon.”
Sau khi ăn xong, Lã Bố đi dọn dẹp rửa chén, Kỳ Lân ôm trứng, nằm tận cùng bên trong hang động.
Lã Bố rửa chén xong trở lại, Kỳ Lân nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta ấp cho.”
Kỳ Lân biến thành thú, dang bốn cân, kéo kéo quả trứng xuống dưới bụng mềm mềm, nói: “Thế này mới là ấp trứng này, ôm như ngươi vậy nở được mới lạ.”
Lã Bố trả lời: “Thái sư phụ nói làm vậy cũng được, ấp bằng cơ thể cũng được, cơ thể người là tốt nhất, bụng ấm.”
Kỳ Lân biến lại hình người: “Vậy sao ngươi không biến thành hình người mà ấp.”
Lã Bố vỗ vỗ bụng, cười nói: “Không đè xuống được, không có mỡ mềm, sợ nó trượt ra ngoài.”
Kỳ Lân trần truồng, quỳ nằm lên quả trứng, chính là tư thế hoàn mỹ để tiến vào từ đằng sau, quay mông lại với Lã Bố, hoa cúc lồ lồ còn chưa phát hiện. Lã Bố nhìn thấy máu sói sục sôi, quỳ ra phía sau Kỳ Lân, cầm gậy th*t đâm vào.
“A— ui da—” Kỳ Lân bị đau: “Chậm chút coi!”
Lã Bố nói: “Ngươi cố ý phải không? Hửm? Quyến rũ ta đúng không?”
Kỳ Lân la oai oái, Lã Bố cũng sợ đè lên quả trứng nên nhẹ nhàng hơn, từ từ đâm vào, Kỳ Lân nằm sắp lên trứng, bị đâm đến nỗi chúi nhủi về phía trước, hai má đỏ bừng.
“Ngồi dậy.” Lã Bố nói.
Hắn ôm Kỳ Lân, để lưng Kỳ Lân tựa vào ngực mình, Kỳ Lân vẫn còn ôm trứng, từ trên xuống dưới thoải mái không nói nên lời.
Quả trứng bóng loáng vuốt ve phía trước, Kỳ Lân bị kích thích vô cùng, lát sau run run năn nỉ xin tha: “Chậm… châm một chút. Muốn bắn…”
Lã Bố chợt đẩy mạnh, Kỳ Lân hét lớn, cánh tay vô thức thả lỏng, trứng lăn lộc cộc lộc cộc ra cửa hang.
Kỳ Lân: “A! A!”
Lã Bố cũng gầm lên thỏa mãn.
Kỳ Lân phát hiện hô: “Ơ– ờ kìa— trứng—-”
Lã Bố đang say tình rồi, quan tâm trứng gì nữa, kéo cổ Kỳ Lân qua hôn một phen.
Đến khi Lã Bố cũng bắn, Kỳ Lân mỏi mệt nằm xụi lơ, Lã Bố rút ra, chẳng nói chẳng rằng mang chim chạy ra khỏi hang đi tìm con trai.
Kỳ Lân bĩu môi đi vào hang tìm chỗ ngủ, mệt rồi.
Một hồi, Lã Bố ôm trứng về, lắc lắc Kỳ Lân: “Này cưng ơi.”
Kỳ Lân: “Ừ… gì vậy, ngươi ấp đi, ta không ấp đâu.”
Lã Bố đỡ vai Kỳ Lân, để hắn xoay người lại, lại giơ cánh tay ra cho hắn gối lên, xong rồi đặt quả trứng vào giữa hai người.
“Ôm cục cưng cưng mà ngủ.” Lã Bố nói như thật.
Kỳ Lân nhịn không được nở nụ cười, Lã Bố vỗ vỗ Kỳ Lân, lại vỗ vỗ trứng, giống như đang dỗ nó ngủ.
Rất lâu sau đó.
Vách hang đã chật kín chữ Khải.
Sáng sớm, Kỳ Lân thức dậy, Lã Bố cũng tỉnh: “Đi đâu.”
Kỳ Lân: “Đi xem điểm tâm.”
Lã Bố như phản xạ có điều kiện đứng dậy quát: “Xem điểm tâm gì! Ngươi lại muốn đi đâu?!”
Kỳ Lân: “…”
Lã Bố: “À à, đây là đảo Kim Ngao, ngươi đi đi, ta muốn ăn bánh bao.”
Kỳ Lân đi làm điểm tâm.
Lã Bố với cặp chân dài, câu quả trứng lại gần cọ cọ, ngủ tiếp.
Quả trứng bỗng lộc cộc lộc cộc trượt ra ngoài.
Hang động này nói đúng ra không thích hợp để ấp trưng, vị trí quá cao. Lúc mẹ Kỳ Lân ấp hắn, nhiều lần cũng làm lạc mất.
Kỳ Lân làm vài cái bánh bao, đặt trong lồng, quay lại hang.
“… Con trai chúng ta đâu?” Kỳ Lân hỏi.
Lã Bố bừng tỉnh.
Kỳ Lân lại hỏi: “Ngươi ném đi đâu rồi? Hay nó lại tự chạy ra ngoài chơi?”
Lã Bố như bị sét đánh ngang tai.
Hắn vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi hang như một cơn gió. Lát sau, cơn gió thổi về, mặc quần áo quát: “Không thấy! Đâu mất rồi!”
Kỳ Lân phát hoảng: “Không thể nào, có rơi xuống hồ không? Hỏi Ngao thần chưa?”
Trong hồ, không có. Trong rừng, không có. Chân núi, không có.
Kỳ Lân và Lã Bố nhìn nhau, cùng có một suy nghĩ đáng sợ: Không phải rơi thẳng từ đảo Kim Ngao xuống thế gian luôn rồi chứ.
Gương mặt đẹp trai của Lã Bố nháy mắt đen thui.
“Làm sao bây giờ!” Lã Bố tuyệt vọng kêu lên, hắn thậm chí đã tưởng tượng đến thi thể thê thảm của con trai – vỏ trứng bể nát, lòng đỏ lòng trắng chảy đầy mặt đất.
“Đừng… đừng vội lo lắng.” Kỳ Lân tự trấn an: “Tìm tiếp không? Hay báo cho Thái sư phụ một tiếng để mọi người tìm phụ?”
Lã Bố phát điên tìm khắp nơi trên đảo Kim Ngao, cuối cùng tìm thấy trong rừng đào mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ồ… ha ha ha ha…” Chính là giọng cười yêu nghiệt của Long Dương Quân: “Trứng này hiếm thấy à nha, sao lại nằm dưới gốc cây thế này?”
Long Dương Quân để đàn Phục Hy lên đùi, Thái Tử Đan ôm quả trứng của Lã Bố và Kỳ Lân, ngồi trong rừng đào chuyện trò vui vẻ.
Thái Tử Đan cười nói: “Kỳ Lân và Kim Giao ca đến đó à?”
Lã Bố bất chợt xù lông, quát: “Hai tên trộm trứng!”
Long Dương Quân gắt giọng: “Đáng ghét! Nói cái gì thế? Ta còn giúp các ngươi nghe nhạc dưỡng thai đây này!”
Lã Bố: “Dưỡng… dưỡng thai?”
Long Dương Quân giải thích một hơi một hồi, Lã Bố mới hiểu dưỡng thai là gì, đánh giá hai người thật kỹ mới nói: “À, vậy cảm ơn.”
Long Dương Quân đánh đàn, Lã Bố ngồi bên cạnh, tay chống cằm ngủ gà ngủ gật. Lát sau, Lã Bố nói: “Các ngươi dưỡng thai tiếp đi, ta đi tìm Kỳ Lân.”
Lã Bố vừa đi, quả trứng liền lủng một lỗ.
Thái Tử Đan kinh ngạc trợn mắt, miệng Long Dương Quân thành hình tròn.
Long Dương Quân: “Này này này… ai da đáng ghét quá à! Sao bị lủng vậy nè! Ai ui—bảo ta làm sao mà sinh lại để đền…”
Thái Tử Đan: “… Muốn gọi hai người đến đây không? Ta đi kêu, ngươi chờ ở đây đi.”
Thái Tử Đan giao quả trứng cho Long Dương Quân. Long Dương Quân như đang ôm bom, luôn miệng thét chói tai.
“Ai dô!! Lại toét ra nữa rồi—A A! Làm sao bây giờ?!! Á! Người ta sợ lắm rồi nè–!”
Long Dương Quân càng la càng lớn: “Ghét quá đi! Ai làm ơn cứu người ta–!”
Quả trứng, chầm chậm, nứt đôi.
Trong nháy mắt kim quang chói lòa, tiên âm du dương, mấy ngàn năm qua, lần đầu tiên đảo Kim Ngao chìm hoàn toàn trong mây lành.
Thông Thiên Giáo Chủ đang chơi ô chữ ở cung Bích Du ngẩng đầu lên nhìn.
“Lại là điềm lành.” Văn Trọng cười nói: “Chắc trứng Tiểu Hắc ấp nở rồi đây?”
Giáo Chủ cười nói: “Wow, chín tầng mây lành, kim long lên đỉnh, thất tinh thẳng hàng, hai mươi bốn chòm sao bay qua bầu trời, mặt trời mặt trăng chói rọi, non sông gấm vóc. Cảnh tượng này chỉ xuất hiện một lần vào lúc Bàn Cổ mở trời nhất khí hóa Tam Thanh(*).”
Văn Trọng đứng dậy, tuy bản thân hắn kiến thức rộng rãi, nhưng cũng lần đầu được thấy kỳ cảnh. Văn thái sư đi ra ngoài cung Bích Du, chỉ thấy nắng chiều như lửa, rực rỡ vô cùng, linh thú trong cả đất trời đều cất tiếng, tiên cầm dập dờn vờn quanh đảo, cùng các loài động vật khác kiểng chân thét dài.
Kim quang rút đi, biển mây tiêu tán.
Long Dương Quân bế một con chó cỏ trên tay, bốn mắt nhìn nhau.
“Này này này… đây là Kim Kỳ Lân sao?” Long Dương Quân hoàn toàn không thể tin nổi.
Thú nhỏ kia toàn thân màu vàng đất, lông ướt bết dính trên người, đầu to thân nhỏ, trông như quái vật, đôi mắt lại rất to, nhưng bị dính ghèn.
“Éc.” Kim Kỳ Lân kêu lên, cố gắng mở mắt.
Long Dương Quân le lưỡi, trông chán ghét vô cùng, giơ ngón tay run run lau ghèn trên mắt nó.
“Éc éc.” Kim Kỳ Lân miễn cưỡng mở mắt, hiếu kỳ đánh giá Long Dương Quân.
Thái Tử Đan chạy gấp thở hổn hển, dẫn Lã Bố với Kỳ Lân quay lại.
Lã Bố thấy con trai đang nằm trong vòng tay kẻ lạ – Long Dương Quân thì mắt trợn trắng như bị sét đánh trời trồng, như trời phạt tận thế, thế giới biến thành tối tăm, giao sinh không còn gì luyến tiếc.
“Con trai ơi…” Lã Bố khẽ mở miệng, run rẩy bất thường.
“Con trai–!” Lã Bố bi thương gọi.
“Éc!” Kim Kỳ Lân nghiêng đầu.
Kỳ Lân nói: “Nở rồi, hình như không giống ta lúc bé lắm thì phải? Cục cưng ơi! Lại đây nào.”
Lã Bố phát điên: “Ta muốn giết các ngươi–!”
Hắn liều sống liều chết ấp trứng một trăm năm, trong đầu tưởng tượng vô số lần cảnh cục cưng cưng nhỏ bé đáng yêu phá xác ra ngoài, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là mình, từ nay về sau, một nhà ba người, đề huề hành phúc, vợ hiền con thảo, ruột thịt cận kề ấm áp không sao tả hết.
Nhưng mà, hắn tổn hao sức lực một trăm năm! Quả trứng chính mình ấp một trăm năm, sau khi nở ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy lại là Long! Dương! Quân!
Long Dương quân ghét bỏ nhìn bé Kim Kỳ Lân, thầm nghĩ điềm lành đây á? Rõ ràng chính là chó cỏ Trung Hoa, lại còn màu nâu nữa chứ.
Lã Bố cúi đầu, xoay người, Kỳ Lân không thèm để ý, an ủi: “Nó nhận ra ngươi mà, không tin ngươi gọi nó xem. Gọi đi.”
Lã Bố: “Này, cục cưng cưng nhỏ ơi…”
Kim Kỳ Lân: “Éc!”
Kim Kỳ Lân nhảy xuống khỏi người Long Dương Quân, Kì Lân ra dấu ‘suỵt’ để đám người Long Dương Quân đừng ai lên tiếng.
Đôi chân ú nu của bé Kim Kỳ Lân còn chưa vững, lắc lắc lắc đứng lên, lại mềm xuống.
Vài lần như thế mới đứng vững, lại ‘éc éc’ mấy tiếng, kêu Lã Bố.
Lã Bố đau lòng: “Nó không nhận ra ta… Ta biết thế nào cũng như vậy mà…”
Kỳ Lân cười tươi rói, vỗ tay với Kim Kỳ Lân, làm như muốn ôm nó.
Bé Kim Kỳ Lân lắc lư lắc lư đi tới.
Lã Bố bỗng thấy có gì đó kéo ống quần mình.
Lã Bố: “…”
Bé Kim Kỳ Lân ôm chân Lã Bố, cố gắng leo lên, Kỳ Lân cười ha hả, nói: “Về thôi!”
Lã Bố mừng như điên: “Con nhận ra cha hả?”
Kim Kỳ Lân vui vẻ cười cong cả mắt, kêu không ngừng, Lã Bố ôm nó lên, nắm hai chân trước cho nó cưỡi lên cổ mình.
Kim Kỳ Lân liếm liếm tai Lã Bố, nháy mắt Lã Bố đỏ mặt đến mang tai.
Kim Kỳ Lân: “Éc.”
Lã Bố: “Éc éc.”
Kỳ Lân: “…”
Lã Bố hạnh phúc hô to: “Về nhà thôi nào~”
——————————-
Chú thích:
Tam Thanh
Kim giao quấn thành một cục, ôm lấy bọn họ.
Trứng Kỳ Lân cứ như con lật đật, kim giao hơi nhúc nhích một chút nó sẽ ngã. Kỳ Lân vội vàng đỡ nó lên, cho nó đứng vững.
“Ấp như vầy đúng cách rồi nhỉ.” Kỳ Lân nhíu mi nói.
Kim giao “ừ ừ” gật đầu.
Kỳ Lân nhìn thế nào cũng thấy không an tâm. “Hay để ta ấp cho, không phải ngươi máu lạnh sao?”
Kim giao tội nghiệp nhìn Kỳ Lân, ánh mắt đó mang ý: Tuy trứng này không phải ta sinh, nhưng ít nhất cũng để ta thể hiện chút trách nhiệm làm cha đi.
Kỳ Lân nằm dưới đất một lát, sau biến thành người, đi đến cung Bích Du.
Kim giao tự nhiên thấy hối hận, quấn trứng kêu mấy tiếng, Kỳ Lân ngoái đầu nói: “Ta về liền!”
Kỳ Lân mang về một miếng đậu hủ, một con cá, một phần ngự thiện của quý tộc cung đình Hàn Quốc – thịt ba chỉ không da, một quả bí và bột mì.
Kim giao ngốc ngốc nhìn nguyên liệu nấu ăn.
Kỳ Lân nói: “Mấy thứ này không phải trên đảo nuôi ra.”
Kim giao hiểu, gật đầu.
Ở hạ giới, Thông Thiên Giáo Chủ có một cái nông trường thần tiên. Quá trình cụ thể như sau: Mấy hôm rảnh rỗi ở không Giáo Chủ xuống thế gian chơi, lập nên mấy môn phái, thu nhận tín đồ, để bọn họ người thì nuôi gà, người thì làm ruộng, sau đó đem dầu muối tương dấm, gà vịt thịt cá cống lên. Người trên đảo Kim Ngao chỉ cần chờ chút là có cái để dùng.
Trên đảo đều là linh vật thành tiên hóa yêu, tuy Giáo Chủ làm việc vô chừng vô đỗi, nhưng đâu thể nào ăn luôn đệ tử nhà mình.
Từ khi hai chồng chồng son đẻ trứng, ngày nào Kỳ Lân cũng dẫn Lã Bố đến cung Bích Du ăn. Nhưng ăn chưa được bao nhiêu, Lã Bố đã nhớ thương quả trứng trong nhà, không yên lòng, Kỳ Lân đành về đốt bếp trong hang núi.
Theo lời giải thích của Thông Thiên Giáo Chủ thì ấp trứng phải mất một trăm năm, có nghĩa là “Tổng thời gian ấp phải đủ một trăm năm.” thì trứng mới nở, muốn ấp lúc nào thì ấp lúc đó. Giáo Chủ vốn định phát động phong trào ấp trứng tập thể, nhưng Lã Bố không chịu, sợ nhất là Văn Trọng đập vỡ trứng, lòng đỏ văng đầy đất. Sợ thứ nhì là lúc ấp, lỡ Kim Kỳ Lân mở mắt thấy ngay người nào đó khác, lại khi không mất thằng con trai.
Vì thế, ấp ít ấp nhiều gì, mỗi ngày đều ấp, tích tiểu thành đại, Lã Bố cứ nhắc mãi không thôi, riết rồi Kỳ Lân muốn không biết chữ ấp trứng viết thế nào, nên cứ mặc kệ hắn. Thế là, chàng dâu mới ngày ngày ấp trứng trong hang.
Kỳ Lân làm món ngon thịt heo kho đậu hủ, lại lấy cá tẩm bột chiên xù, thêm món canh bí, nói: “A…”
Được Kỳ Lân đút cơm cho, kim giao nhóp nhép ăn.
Kỳ Lân bảo: “Ăn với nhau đi, trứng thì cứ để đó.”
“Ô—” Kim giao lắc đầu.
Kỳ Lân: “…”
Kim giao đối với quả trứng này thật sự quá mức để bụng, đôi khi Kỳ Lân hoài nghi hắn có trứng fetish, nhiều lần suýt ghen với cái trứng.
Kim giao lại há miệng: “A—”
Kỳ Lân: “Lại đây ăn, không ta quăng con trai luôn đó.”
Kim giao: “…”
Kỳ Lân: “Ta nói thật đấy! Ta đang ghen đây này!”
Lã Bố biến về hình người, đặt quả trứng cẩn thận vào trong ổ, còn vỗ nó mấy cái, ý bảo chờ chút, rồi mới qua ngồi ăn.
Lã Bố ôm trứng rồi, giờ đến ôm Kỳ Lân, vẻ mặt Kỳ Lân không hài lòng, làu bàu và cơm.
Lã Bố vẫn mặt đơ như xưa, nhìn chữ Khải trên vách hang: “Còn chín mươi bảy năm, mười một tháng lẻ bảy ngày nữa.”
Kỳ Lân liếc Lã Bố một cái.
Lã Bố hắc hắc hắc sáp tới, lắc lắc đuôi, trần truồng ôm Kỳ Lân, chia cơm ăn, hài lòng nói: “Ngon.”
Sau khi ăn xong, Lã Bố đi dọn dẹp rửa chén, Kỳ Lân ôm trứng, nằm tận cùng bên trong hang động.
Lã Bố rửa chén xong trở lại, Kỳ Lân nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta ấp cho.”
Kỳ Lân biến thành thú, dang bốn cân, kéo kéo quả trứng xuống dưới bụng mềm mềm, nói: “Thế này mới là ấp trứng này, ôm như ngươi vậy nở được mới lạ.”
Lã Bố trả lời: “Thái sư phụ nói làm vậy cũng được, ấp bằng cơ thể cũng được, cơ thể người là tốt nhất, bụng ấm.”
Kỳ Lân biến lại hình người: “Vậy sao ngươi không biến thành hình người mà ấp.”
Lã Bố vỗ vỗ bụng, cười nói: “Không đè xuống được, không có mỡ mềm, sợ nó trượt ra ngoài.”
Kỳ Lân trần truồng, quỳ nằm lên quả trứng, chính là tư thế hoàn mỹ để tiến vào từ đằng sau, quay mông lại với Lã Bố, hoa cúc lồ lồ còn chưa phát hiện. Lã Bố nhìn thấy máu sói sục sôi, quỳ ra phía sau Kỳ Lân, cầm gậy th*t đâm vào.
“A— ui da—” Kỳ Lân bị đau: “Chậm chút coi!”
Lã Bố nói: “Ngươi cố ý phải không? Hửm? Quyến rũ ta đúng không?”
Kỳ Lân la oai oái, Lã Bố cũng sợ đè lên quả trứng nên nhẹ nhàng hơn, từ từ đâm vào, Kỳ Lân nằm sắp lên trứng, bị đâm đến nỗi chúi nhủi về phía trước, hai má đỏ bừng.
“Ngồi dậy.” Lã Bố nói.
Hắn ôm Kỳ Lân, để lưng Kỳ Lân tựa vào ngực mình, Kỳ Lân vẫn còn ôm trứng, từ trên xuống dưới thoải mái không nói nên lời.
Quả trứng bóng loáng vuốt ve phía trước, Kỳ Lân bị kích thích vô cùng, lát sau run run năn nỉ xin tha: “Chậm… châm một chút. Muốn bắn…”
Lã Bố chợt đẩy mạnh, Kỳ Lân hét lớn, cánh tay vô thức thả lỏng, trứng lăn lộc cộc lộc cộc ra cửa hang.
Kỳ Lân: “A! A!”
Lã Bố cũng gầm lên thỏa mãn.
Kỳ Lân phát hiện hô: “Ơ– ờ kìa— trứng—-”
Lã Bố đang say tình rồi, quan tâm trứng gì nữa, kéo cổ Kỳ Lân qua hôn một phen.
Đến khi Lã Bố cũng bắn, Kỳ Lân mỏi mệt nằm xụi lơ, Lã Bố rút ra, chẳng nói chẳng rằng mang chim chạy ra khỏi hang đi tìm con trai.
Kỳ Lân bĩu môi đi vào hang tìm chỗ ngủ, mệt rồi.
Một hồi, Lã Bố ôm trứng về, lắc lắc Kỳ Lân: “Này cưng ơi.”
Kỳ Lân: “Ừ… gì vậy, ngươi ấp đi, ta không ấp đâu.”
Lã Bố đỡ vai Kỳ Lân, để hắn xoay người lại, lại giơ cánh tay ra cho hắn gối lên, xong rồi đặt quả trứng vào giữa hai người.
“Ôm cục cưng cưng mà ngủ.” Lã Bố nói như thật.
Kỳ Lân nhịn không được nở nụ cười, Lã Bố vỗ vỗ Kỳ Lân, lại vỗ vỗ trứng, giống như đang dỗ nó ngủ.
Rất lâu sau đó.
Vách hang đã chật kín chữ Khải.
Sáng sớm, Kỳ Lân thức dậy, Lã Bố cũng tỉnh: “Đi đâu.”
Kỳ Lân: “Đi xem điểm tâm.”
Lã Bố như phản xạ có điều kiện đứng dậy quát: “Xem điểm tâm gì! Ngươi lại muốn đi đâu?!”
Kỳ Lân: “…”
Lã Bố: “À à, đây là đảo Kim Ngao, ngươi đi đi, ta muốn ăn bánh bao.”
Kỳ Lân đi làm điểm tâm.
Lã Bố với cặp chân dài, câu quả trứng lại gần cọ cọ, ngủ tiếp.
Quả trứng bỗng lộc cộc lộc cộc trượt ra ngoài.
Hang động này nói đúng ra không thích hợp để ấp trưng, vị trí quá cao. Lúc mẹ Kỳ Lân ấp hắn, nhiều lần cũng làm lạc mất.
Kỳ Lân làm vài cái bánh bao, đặt trong lồng, quay lại hang.
“… Con trai chúng ta đâu?” Kỳ Lân hỏi.
Lã Bố bừng tỉnh.
Kỳ Lân lại hỏi: “Ngươi ném đi đâu rồi? Hay nó lại tự chạy ra ngoài chơi?”
Lã Bố như bị sét đánh ngang tai.
Hắn vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi hang như một cơn gió. Lát sau, cơn gió thổi về, mặc quần áo quát: “Không thấy! Đâu mất rồi!”
Kỳ Lân phát hoảng: “Không thể nào, có rơi xuống hồ không? Hỏi Ngao thần chưa?”
Trong hồ, không có. Trong rừng, không có. Chân núi, không có.
Kỳ Lân và Lã Bố nhìn nhau, cùng có một suy nghĩ đáng sợ: Không phải rơi thẳng từ đảo Kim Ngao xuống thế gian luôn rồi chứ.
Gương mặt đẹp trai của Lã Bố nháy mắt đen thui.
“Làm sao bây giờ!” Lã Bố tuyệt vọng kêu lên, hắn thậm chí đã tưởng tượng đến thi thể thê thảm của con trai – vỏ trứng bể nát, lòng đỏ lòng trắng chảy đầy mặt đất.
“Đừng… đừng vội lo lắng.” Kỳ Lân tự trấn an: “Tìm tiếp không? Hay báo cho Thái sư phụ một tiếng để mọi người tìm phụ?”
Lã Bố phát điên tìm khắp nơi trên đảo Kim Ngao, cuối cùng tìm thấy trong rừng đào mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ồ… ha ha ha ha…” Chính là giọng cười yêu nghiệt của Long Dương Quân: “Trứng này hiếm thấy à nha, sao lại nằm dưới gốc cây thế này?”
Long Dương Quân để đàn Phục Hy lên đùi, Thái Tử Đan ôm quả trứng của Lã Bố và Kỳ Lân, ngồi trong rừng đào chuyện trò vui vẻ.
Thái Tử Đan cười nói: “Kỳ Lân và Kim Giao ca đến đó à?”
Lã Bố bất chợt xù lông, quát: “Hai tên trộm trứng!”
Long Dương Quân gắt giọng: “Đáng ghét! Nói cái gì thế? Ta còn giúp các ngươi nghe nhạc dưỡng thai đây này!”
Lã Bố: “Dưỡng… dưỡng thai?”
Long Dương Quân giải thích một hơi một hồi, Lã Bố mới hiểu dưỡng thai là gì, đánh giá hai người thật kỹ mới nói: “À, vậy cảm ơn.”
Long Dương Quân đánh đàn, Lã Bố ngồi bên cạnh, tay chống cằm ngủ gà ngủ gật. Lát sau, Lã Bố nói: “Các ngươi dưỡng thai tiếp đi, ta đi tìm Kỳ Lân.”
Lã Bố vừa đi, quả trứng liền lủng một lỗ.
Thái Tử Đan kinh ngạc trợn mắt, miệng Long Dương Quân thành hình tròn.
Long Dương Quân: “Này này này… ai da đáng ghét quá à! Sao bị lủng vậy nè! Ai ui—bảo ta làm sao mà sinh lại để đền…”
Thái Tử Đan: “… Muốn gọi hai người đến đây không? Ta đi kêu, ngươi chờ ở đây đi.”
Thái Tử Đan giao quả trứng cho Long Dương Quân. Long Dương Quân như đang ôm bom, luôn miệng thét chói tai.
“Ai dô!! Lại toét ra nữa rồi—A A! Làm sao bây giờ?!! Á! Người ta sợ lắm rồi nè–!”
Long Dương Quân càng la càng lớn: “Ghét quá đi! Ai làm ơn cứu người ta–!”
Quả trứng, chầm chậm, nứt đôi.
Trong nháy mắt kim quang chói lòa, tiên âm du dương, mấy ngàn năm qua, lần đầu tiên đảo Kim Ngao chìm hoàn toàn trong mây lành.
Thông Thiên Giáo Chủ đang chơi ô chữ ở cung Bích Du ngẩng đầu lên nhìn.
“Lại là điềm lành.” Văn Trọng cười nói: “Chắc trứng Tiểu Hắc ấp nở rồi đây?”
Giáo Chủ cười nói: “Wow, chín tầng mây lành, kim long lên đỉnh, thất tinh thẳng hàng, hai mươi bốn chòm sao bay qua bầu trời, mặt trời mặt trăng chói rọi, non sông gấm vóc. Cảnh tượng này chỉ xuất hiện một lần vào lúc Bàn Cổ mở trời nhất khí hóa Tam Thanh(*).”
Văn Trọng đứng dậy, tuy bản thân hắn kiến thức rộng rãi, nhưng cũng lần đầu được thấy kỳ cảnh. Văn thái sư đi ra ngoài cung Bích Du, chỉ thấy nắng chiều như lửa, rực rỡ vô cùng, linh thú trong cả đất trời đều cất tiếng, tiên cầm dập dờn vờn quanh đảo, cùng các loài động vật khác kiểng chân thét dài.
Kim quang rút đi, biển mây tiêu tán.
Long Dương Quân bế một con chó cỏ trên tay, bốn mắt nhìn nhau.
“Này này này… đây là Kim Kỳ Lân sao?” Long Dương Quân hoàn toàn không thể tin nổi.
Thú nhỏ kia toàn thân màu vàng đất, lông ướt bết dính trên người, đầu to thân nhỏ, trông như quái vật, đôi mắt lại rất to, nhưng bị dính ghèn.
“Éc.” Kim Kỳ Lân kêu lên, cố gắng mở mắt.
Long Dương Quân le lưỡi, trông chán ghét vô cùng, giơ ngón tay run run lau ghèn trên mắt nó.
“Éc éc.” Kim Kỳ Lân miễn cưỡng mở mắt, hiếu kỳ đánh giá Long Dương Quân.
Thái Tử Đan chạy gấp thở hổn hển, dẫn Lã Bố với Kỳ Lân quay lại.
Lã Bố thấy con trai đang nằm trong vòng tay kẻ lạ – Long Dương Quân thì mắt trợn trắng như bị sét đánh trời trồng, như trời phạt tận thế, thế giới biến thành tối tăm, giao sinh không còn gì luyến tiếc.
“Con trai ơi…” Lã Bố khẽ mở miệng, run rẩy bất thường.
“Con trai–!” Lã Bố bi thương gọi.
“Éc!” Kim Kỳ Lân nghiêng đầu.
Kỳ Lân nói: “Nở rồi, hình như không giống ta lúc bé lắm thì phải? Cục cưng ơi! Lại đây nào.”
Lã Bố phát điên: “Ta muốn giết các ngươi–!”
Hắn liều sống liều chết ấp trứng một trăm năm, trong đầu tưởng tượng vô số lần cảnh cục cưng cưng nhỏ bé đáng yêu phá xác ra ngoài, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là mình, từ nay về sau, một nhà ba người, đề huề hành phúc, vợ hiền con thảo, ruột thịt cận kề ấm áp không sao tả hết.
Nhưng mà, hắn tổn hao sức lực một trăm năm! Quả trứng chính mình ấp một trăm năm, sau khi nở ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy lại là Long! Dương! Quân!
Long Dương quân ghét bỏ nhìn bé Kim Kỳ Lân, thầm nghĩ điềm lành đây á? Rõ ràng chính là chó cỏ Trung Hoa, lại còn màu nâu nữa chứ.
Lã Bố cúi đầu, xoay người, Kỳ Lân không thèm để ý, an ủi: “Nó nhận ra ngươi mà, không tin ngươi gọi nó xem. Gọi đi.”
Lã Bố: “Này, cục cưng cưng nhỏ ơi…”
Kim Kỳ Lân: “Éc!”
Kim Kỳ Lân nhảy xuống khỏi người Long Dương Quân, Kì Lân ra dấu ‘suỵt’ để đám người Long Dương Quân đừng ai lên tiếng.
Đôi chân ú nu của bé Kim Kỳ Lân còn chưa vững, lắc lắc lắc đứng lên, lại mềm xuống.
Vài lần như thế mới đứng vững, lại ‘éc éc’ mấy tiếng, kêu Lã Bố.
Lã Bố đau lòng: “Nó không nhận ra ta… Ta biết thế nào cũng như vậy mà…”
Kỳ Lân cười tươi rói, vỗ tay với Kim Kỳ Lân, làm như muốn ôm nó.
Bé Kim Kỳ Lân lắc lư lắc lư đi tới.
Lã Bố bỗng thấy có gì đó kéo ống quần mình.
Lã Bố: “…”
Bé Kim Kỳ Lân ôm chân Lã Bố, cố gắng leo lên, Kỳ Lân cười ha hả, nói: “Về thôi!”
Lã Bố mừng như điên: “Con nhận ra cha hả?”
Kim Kỳ Lân vui vẻ cười cong cả mắt, kêu không ngừng, Lã Bố ôm nó lên, nắm hai chân trước cho nó cưỡi lên cổ mình.
Kim Kỳ Lân liếm liếm tai Lã Bố, nháy mắt Lã Bố đỏ mặt đến mang tai.
Kim Kỳ Lân: “Éc.”
Lã Bố: “Éc éc.”
Kỳ Lân: “…”
Lã Bố hạnh phúc hô to: “Về nhà thôi nào~”
——————————-
Chú thích:
Tam Thanh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook