Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà
Chương 1: Bắt đầu giả dạng

“Vượng Vượng, cậu thật sự muốn đi giả dạng ư?”

“Thật mà thật mà.” Vương Vượng Vượng nói, “Đối với xã hội học, quan sát tham gia mới là phương thức quan trọng nhất.”

“Cậu cũng thật là…” Bạn cùng phòng còn nói, “Giúp việc nhà mười tháng…”

“Ừ,” Vương Vượng Vượng nói, “Tớ định cách hai tháng đổi một nhà, thế thì tổng cộng sẽ được tiếp xúc với năm gia đình, để hiểu rõ hơn về tư tưởng của các chủ nhà. Thời gian quá ngắn không đủ chiều sâu, thời gian quá dài không đủ chiều rộng. Tớ đã trao đổi với thầy hướng dẫn, ông ấy rất ủng hộ. Ông ấy còn bảo tới hãy cố gắng quen biết nhiều người giúp việc, cả người bản xứ lẫn người từ bên ngoài tới, dùng thân phận cùng nghề tiếp xúc nhiều hơn, như thế mới có được thông tin chân thật nhất.”

“Vậy,” bạn cùng phòng hình như rất hiếu kỳ, “Phương hướng cụ thể của bài luận văn là gì thế?”

“Tớ chủ yếu muốn nghiên cứu quan niệm về bình đẳng và vấn đề tín nhiệm.”

“À….”

Một lúc sau, bạn cùng phòng đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhìn khuôn mặt Vương Vượng Vượng hỏi, “Tớ hỏi này…cậu biết làm việc nhà không…?”

“Ặc…” Vương Vượng Vượng hơi chột dạ, “Không…không biết…sẽ không khó hơn CET* chứ…?”

College English Test: bài kiểm tra tiếng Anh toàn quốc dành cho sinh viên đại học chưa tốt nghiệp và sau khi tốt nghiệp tại Trung Quốc.

“Thoạt nhìn không khó lắm…”

“Nhưng công ty giúp việc sẽ huấn luyện một tháng…”

“…”

“Hì hì…” Vương Vượng Vượng nói, “Huấn luyện một tháng, thêm mười tháng giả dạng. Lúc trở về, tớ chính là một hiền thê lương mẫu sáng chói…”

“Cậu tìm đàn ông trước đi rồi hẵng nói…”

“Này… Đừng như vậy…”

—— Cứ thế, Vương Vượng Vượng tạm thời quên thân phận nghiên cứu sinh khoa xã hội học đại học T, trở thành một người giúp việc của một công ty giúp việc lớn nhất thành phố, vì luận văn của cô mà phục vụ năm gia đình. Cả quá trình trong thời hạn mười tháng, bắt đầu từ tháng bảy cho đến cuối tháng tư năm sau. Trong thời gian đó vừa nghiên cứu vừa tham khảo tài liệu, rồi dùng tháng năm và tháng sáu để viết luận văn tốt nghiệp. Về phần huấn luyện trước đó, thì trước khi bắt đầu nghỉ hè sẽ hoàn thành trọn vẹn.

Tại khoá huấn luyện này, kết quả của Vương Vượng Vượng luôn đứng cuối, các dì lớn tuổi đặc biệt nhanh nhẹn, chỉ có Vương Vượng Vượng chân tay vụng về. Cô liều sống liều chết, bỏ nửa cái mạng già, cuối cùng mới nhận được sự chấp thuận.

Chưa được mấy ngày sau kỳ huấn luyện, công ty đã sắp xếp cho Vương Vượng Vượng công việc đầu tiên —— chăm sóc người già trong gia đình.

Xem ra cung không đủ cầu, quả nhiên là sự thật như sắt đá…

Vương Vượng sắp gặp mặt chủ nhà sắp thuê mình tại công ty giúp việc —— bộ dạng có thể nói là rất ưa nhìn, nhưng có vẻ lạnh lùng, nhìn qua…sắc mặt không hạnh phúc…

Người đàn ông vươn tay: “Tôi là Chung Thanh Văn.”

Vương Vượng Vượng cũng vươn móng vuốt ra bắt tay: “Tôi là Vương Vượng Vượng.”

Trong mắt Chung Thanh Văn hiện ra một tia hoang mang, chẳng qua anh rõ ràng không hề để ý cái tên của Vương Vượng Vượng: “Cô là người ở đâu?”

“Tôi đến từ thành phố C.”

Chung Thanh Văn gật đầu: “Đã từng học cao trung chưa?”

Lúc này Vương Vượng Vượng do dự: “Đã…đã từng?”

Cô suy nghĩ, Chung Thanh Văn này chắc là thiên về một người giúp việc có được sự giáo dục tương đối cao… Nhưng mà chưa từng học cao trung, có phải chứng minh kinh nghiệm làm việc sẽ nhiều hơn không, tố chất chuyên nghiệp sẽ càng mạnh hơn nhỉ? Thời đại này, cho dù làm cái gì, cũng chú ý một từ: chuyên nghiệp. Cho dù là bán đĩa lậu, cũng phải có những bộ phim truyền hình và điện ảnh ăn khách gần đây, thuộc nằm lòng giới thiệu vắn tắt của phim hoạt hình và trò chơi điện tử.

Chung Thanh Văn hiển nhiên không quá hài lòng với câu trả lời này: “Rốt cuộc đã học qua chưa?”

“Có! Được một nửa! Hì hì…”

“Làm việc và nghỉ ngơi có quy luật không? Có hút thuốc uống rượu không?”

Người đàn ông này ném qua vấn đề này tới vấn đề kia, tất cả cô đều chưa có sự chuẩn bị, sắp đánh cô đến choáng váng. Cô mau chóng nói: “Làm việc và nghỉ ngơi rất có giờ giấc! Buổi tối 11 giờ đi ngủ! Buổi sáng 11 giờ thức dậy! Không hút thuốc không uống rượu!”

“Thời gian ngủ sao dài thế?”

“Ặc…” Ngủ…thì là ngủ thôi…còn có thể gì chứ…

Chung Thanh Văn còn nói: “Mỗi ngày sáu giờ rưỡi phải thức dậy chuẩn bị bữa sáng.”

“Vâng…”

“Đã từng chăm sóc người già chưa?”

Vương Vượng Vượng thành thành thật thật nói: “Đã từng chăm sóc ông nội bà nội của tôi…”

Chung Thanh Văn gật đầu: “Vậy được rồi.”

Xem ra Chung Thanh Văn hình như không hài lòng lắm về Vương Vượng Vượng do công ty giúp việc giới thiệu, nhưng anh cũng không tìm ra chỗ thiếu sót nghiêm trọng, vì thế anh không yêu cầu thay đổi, vẫn miễn cưỡng đồng ý.

Anh nói: “Thì chọn cô thôi, đi theo tôi.”

Bên này Vương Vượng Vượng lại vui mừng khôn xiết. Phỏng vấn một lần liền nhận được offer!

Cô bám theo sau Chung Thanh Văn đi ra, đang muốn nói gì đó, Chung Thanh Văn đột nhiên nhớ tới cái gì liền đứng lại, rồi quay đầu nhìn cô.

Bị một đôi mắt xinh đẹp như vậy nhìn mình, nhất thời nhịp tim Vương Vượng Vượng đập nhanh.

Chung Thanh Văn lấy ra ví tiền, cúi đầu nhìn, bỗng chốc rút ra ba tờ một trăm tệ, đưa cho Vương Vượng Vượng.

Ồ…

Vương Vượng Vượng mở to hai mắt. Hoá ra anh chàng chủ nhà này hào phóng thế… Mình còn chưa bắt đầu làm gì, lại nhận được ba trăm tệ…

“Cám…cám ơn.” Vương Vượng Vượng cảm động đến nỗi nói không lưu loát, cô suy nghĩ, trên thế giới này vẫn còn nhiều người mặt lạnh tim nóng đấy…

“Đi kiểm tra sức khoẻ.” Chung Thanh Văn mặt không biểu cảm nói: “Các khoản kiểm tra sức khoẻ thông thường không thể thiếu cái nào, cầm bảng báo cáo tới tìm tôi. Đúng rồi, mang theo biên lai nữa, đem tiền dư về.”

“…”

“Hôm nay phải đi. Trước khi có kết quả thì đừng vào nhà tôi, sau khi có kết quả rồi thì gọi điện thoại cho tôi ngay.”

“…”

Vương Vượng Vượng suy nghĩ, tay chủ nhà này, quả nhiên…có chút đáng ghét.

—— Vương Vượng Vượng vội vàng làm kiểm tra sức khoẻ.

Trong vòng hai năm cô kiểm tra sức khoẻ ba lần. Lần đầu tiên là lúc được cử đi học nghiên cứu sinh, hôm khai giảng là lần thứ hai, lúc này là lần thứ ba… khi chụp X quang ngực, Vương Vượng Vượng khủng hoảng cực độ, cô nghĩ rằng mình đã bị nhiễm phóng xạ nghiêm trọng… hình như có thể cảm thấy được tuổi thọ đang dần xói mòn…

Cầm lấy bảng kết quả chỉ tiêu đầy đủ các khoản, Vương Vượng Vượng đi tới nhà Chung Thanh Văn.

Cô vào nhà lén đánh giá một tí, ở nơi đây căn nhà này thuộc loại tốt. Biệt thự nhỏ ba tầng, lầu một là phòng khách lớn sáng sủa, bên ngoài cửa sổ sát đất có một vườn hoa nhỏ, trồng trọt một ít trái cây và rau củ. Lầu hai và lầu ba không có cơ hội đi lên, cho nên chẳng biết tình huống, dựa theo nhìn từ bên ngoài chắc là mỗi lầu hai phòng. Trang hoàng đơn giản, nhưng rất tinh tế.

Chung Thanh Văn khoanh tay đứng đó: “Bình thường ở căn nhà này có bốn người, hai cụ già, còn có bố mẹ tôi, bình thường tôi chỉ ở đây cuối tuần, tối thứ năm tới, chủ nhật sau khi ăn tối thì rời khỏi.”

“Ờ…”

“Nhưng tháng này bố mẹ tôi không ở đây, vì thế mỗi ngày tôi đều trở về đây.”

“Ờ…”

“Những chuyện cần cô làm không nhiều lắm. Mỗi ngày sáu giờ thức dậy chuẩn bị bữa sáng, hai cụ đúng bảy giờ dùng cơm. Hấp một chút bánh bao, nấu chút cháo, mấy món ăn sáng, còn có trứng gà, không cần nhiều lắm. Bữa trưa mười hai giờ, bữa tối sáu giờ, thanh đạm một chút, đừng nấu quá mặn quá lạt, món mặn phải phối hợp thoả đáng. Buổi sáng dọn dẹp nhà cửa một chút, từ một giờ tới ba giờ cô có thể làm việc của mình, ba giờ đi ra ngoài mua đồ ăn.”

“Ặc…”

“Những chuyện khác không cần cô lo tới. Nhưng mà hai cụ đi đứng bất tiện, cần cô dìu đi, ví dụ như đi nhà vệ sinh, cô đưa bọn họ đến cửa, sau khi xong thì dìu trở về, bình thường lúc đi lại trong nhà cũng thế, đừng để ngã. Còn nữa, mỗi ngày sau bữa tối dẫn bọn họ đi xuống lầu dạo một vòng, đừng để muộn quá. À, đúng rồi, ánh mắt lanh lợi một tí, nếu hai cụ cần gì thì mau chóng đưa qua.”

“Ặc…Ặc…” Vương Vượng Vượng đã có chút mê man. Sao lại nhiều chú ý như vậy…

“Trong phòng bọn họ có một cái chuông, thông đến phòng giúp việc của cô, nửa đêm khi cần cô bọn họ sẽ bấm chuông.” Nói xong, Chung Thanh Văn nhíu mày, hình như nhớ tới một cô nàng nào đó mỗi ngày phải ngủ 12 tiếng đồng hồ, anh như là không tin tưởng bổ sung một câu, “Đừng ngủ như lợn chết.”

“Không…không đâu…”

“Trò chuyện với hai cụ nhiều một chút.”

“Biết…biết rồi!”

Chung Thanh Văn quan sát Vương Vượng Vượng từ trên xuống dưới: “Ăn mặc đáng yêu một chút.”

Vương Vượng Vượng hiểu rõ, các ông cụ bà cụ đều thích người trẻ tuổi hoạt bát.

Nhưng mà —— cái gì gọi là “Ăn mặc đáng yêu một chút?!” Chẳng lẽ mình như vậy ——

Nói xong Chung Thanh Văn hất cằm: “Trong tủ lạnh còn có một chút đồ ăn, bây giờ cô hãy đi nấu cơm đi.”

“Được.”

Vương Vượng Vượng số khổ, vừa đến nhà Chung Thanh Văn đã bắt đầu làm việc…

Mở cửa tủ lạnh ra cô liền thấy, soạt, có một con cá rô. Bởi vì cạnh nhà có hồ nước, vừa khéo cá là sở trường của Vương Vượng Vượng. Vì thế cô làm món “cá rô rán sốt me chua ngọt”.

Đánh vẩy, xẻ bụng, rửa sạch, rút xương cá, xắt nghiêng thành hình thoi, sau khi ướp chút muối thêm gia vị, trét lòng đỏ trứng gà, cho cá vào chảo đã nóng dầu, sau đó xào hành tây và mấy món phụ, đổ ra sốt cà chua, súp, đường, dấm chua, rượu, muối, làm ướt tinh bột tạo thành nước gia vị, dội dầu mè vào, đổ lên con cá rô, lập tức có tiếng “tách tách”, còn có mùi vị thơm phức.

Vương Vượng Vượng lại làm trứng chiên hành tây, còn nấu canh rau chân vịt cùng khoai tây.

Cô bưng đồ ăn lên, đặt bát đũa, rồi lên lầu đi mời Chung Thanh Văn.

Phản ứng đầu tiên của Chung Thanh Văn lại là nhìn đồng hồ, anh thản nhiên nói: “Năm giờ rưỡi. Ban nãy tôi đã nói với cô, thời gian ăn tối là sáu giờ.”

Vương Vượng Vượng không nhịn được mà biện luận: “Đâu có chuẩn thế?”

Chung Thanh Văn dùng khoé mắt liếc cô một cái: “Ba mươi phút là quá nhiều.”

Vương Vượng Vượng cắn môi.

“Bây giờ cô lên lầu hai, dìu từng cụ đi xuống.”

“Được.”

Mãi cho đến giờ Vương Vượng Vượng mới trông thấy bộ dáng của hai cụ già.

Hình như hai người đều ngoài tám mươi, bà cụ rất gầy, một đầu tóc bạc, đôi mắt hình như không tốt lắm, luôn híp lại. Ông cụ hơi béo một tí, sắc mặt hồng hào, lông mi rất dài, rất giống ông thọ, nhìn qua ôn hoà hiền từ, là phần tử trí thức điển hình của thời đại xưa, mà tóc lại có một nửa là đen. Hai người tinh thần rất tốt.

Vương Vượng Vượng dìu từng người một xuống lầu. Bà cụ khá tốt, ông cụ nặng hơn, cô dùng cả sức lực từ lúc mới sinh đến giờ, quả là mệt nhọc.

Sau khi đeo khăn ăn cho hai cụ, Vương Vượng Vượng vội vàng gắp rau cho hai người, vừa trả lời đủ loại vấn đề.

Vương Vượng Vượng nói đến miệng lưỡi khô khan, lúc này cô mới phát hiện, Chung Thanh Văn lại ngồi im lặng chẳng nói lời nào.

“Này…” Vương Vượng Vượng thử dẫn dắt thằng bé nhìn qua nhân duyên rất kém này: “Nói chuyện đi.”

Chung Thanh Văn giương mắt nhìn Vương Vượng Vượng một cái: “Tôi với cô không có gì để nói.”

“…”

“Hai đứa tuổi tác gần nhau, chắc sẽ có đề tài chung, có thể tán gẫu mà.” Ông cụ Chung cười nói.

Chung Thanh Văn lại ném ra một câu cứng rắn: “Chúng ta có đề tài chung nào chứ?”

“Ặc…” Vương Vượng Vượng thật ra cũng không biết, đành phải thử hỏi: “Nói tới quan hệ Trung-Xô (Trung Quốc và Liên Xô) trong thời đại Khrushchev?”

“…”

“Không thích Trung-Xô sao… Vậy quan hệ Trung-Mỹ sau khi Trung-Xô sụp đổ?”

“…”

“Tôi lên trước.” Chung Thanh Văn buông đũa, nhìn Vương Vượng Vượng, rốt cuộc anh mở miệng nói với cô một câu: “Nhớ kỹ, lúc chiên hành thì hãy cho chút nước vào.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương