Ba người bọn họ uống hết một chai rượu trắng và một vại rượu gạo, Viên Lão Hổ không nói nên lời, ngã trái ngã phải ghé vào trên bàn, vẫn thấy chưa đủ, la hét còn đòi uống tiếp, ai cản thì mắng người đó.

Chú Nghĩa hết cách nên bảo Chung Ý Thu đi mua thêm một chai rượu trắng nữa.

Chung Ý Thu không chờ chú đưa tiền, cầm đèn pin đi ra ngoài, Tiêu Minh Dạ ném áo khoác của mình cho cậu, “Mặc nhiều một chút.


Trên áo hắn dính đầy mùi rượu, thuốc lá và cả mồ hôi, tuy ngày thường Tiêu Minh Dạ không hút thuốc lá, nhưng Chung Ý Thu lại cảm thấy mấy hương vị này trỗn lận vào nhau, cứ như là mùi riêng của Tiêu Minh Dạ vậy, có trầm ổn, có kiên cường lẫn cả cô độc.

Cậu quấn chặt quần áo, vọt vào đêm tối mùa thu hiu quạnh.

Mua rượu trở về Viên Lão Hổ đã ngủ rồi, ngáy rung cả trời.

Chú Nghĩa và Tiêu Minh Dạ không biết đang nói gì mà biểu tình đều rất nghiêm túc.

Ba người nhìn thân hình hình chữ X của Viên Lão Hổ ở trên giường, không biết nên làm sao bây giờ.

Chú Nghĩa nói cứ để y nằm ở trong phòng mình đi, hai người ngủ chung, nhưng phòng chú Nghĩa là phòng giường đơn, hai người nằm chung hẳn là ngủ không được, quan trọng nhất chính là tiếng ngáy của Viên Lão Hổ to như là tiếng chuông báo cháy, căn bản không ai có thể ngủ cùng y được.

Cuối cùng Tiêu Minh Dạ đề nghị bảo chú Nghĩa ngủ ở phòng của hắn, còn hắn sẽ qua ngủ chung với Chung Ý Thu.

Sau khi rửa mặt xong, Chung Ý Thu chui vào giường kéo chăn ra, hai người nhìn chằm chằm cái chăn mỏng hoa hòe kia, nó chỉ là một tấm chăn đơn, mà hai người đều cần chăn đó!
Chung Ý Thu thấy hắn muốn ra ngoài để hút thuốc, cố ý nói, “Làm bộ cái gì, ngủ đi! Đều là người lớn cả, lo lắng cái gì nữa không biết!”
Tiêu Minh Dạ không nhìn cậu, ra vẻ phiền muộn, “Cậu ngủ trước đi, tôi hút điếu này đã.


“Đừng hút nữa, cả người đầy mùi thuốc, muốn độc chết tôi à.

” Chung Ý Thu dạy dỗ.

Tiêu Minh Dạ nghe lời thu hồi bỏ vào trong túi, nhéo vào đùi mình một cái rồi bắt đầu cởi quần áo.

Chung Ý Thu ngày thường đều ngủ trần, hôm nay vì tránh xấu hổ, nên mặc thêm một cái áo thun.


Tiêu Minh Dạ vào mùa đông cũng cởi trần đi ngủ, hôm nay càng ép bản thân phải mặc áo thun đi ngủ.

“Tắt đèn,” Chung Ý Thu nói.

Tiêu Minh Dạ nằm ở bên ngoài, duỗi tay kéo đèn, nháy mắt trong phòng tối thui.

Người nào uống rượu xong là cả người đều nóng, thân thể nóng rẫy hòa với hơi thở nặng nhọc, rất là ái muội.

Ngủ ở bên cạnh anh ta ấm áp quá chứ, Chung Ý Thu nghĩ.

“Nếu anh không đủ tiền, thì tôi cho anh mượn,” Chung Ý Thu đột nhiên mở miệng.

Tiêu Minh Dạ hừ cười một tiếng, “Nếu không đàm phán được thì sao?”
Chung Ý Thu vẫn chưa rành thế sự, không ngờ ý tốt của mình lại nhận về một đáp áp lạnh lùng đến vậy, nghiêng người hồi hộp hỏi, “Sẽ không đàm phán được à?”
Cậu xoay người làm chăn cuốn theo, gió lạnh nhân cơ hội tiến vào khe hở giữa hai người, Tiêu Minh Dạ bắt cậu nằm ngay ngắn, rồi tém chăn lại, trong giọng nói đầy ý cười, “Yên tâm đi, không trả tiền được thì tôi lấy thân báo đáp được chưa?”
Chung Ý Thu biết hắn đang trêu chọc mình, không nói gì.

Tiêu Minh Dạ sợ chọc cậu giận, nên giải thích, “Chuyện này còn chưa quyết định, không biết sẽ ra sao.


Chung Ý Thu hỏi: “Sao lại chưa quyết định? Chủ nhiệm Viên đồng ý rồi mà.


“Ổng nói không tính, còn có trưởng thôn và thư ký đại đội nữa, nhưng ổng tình nguyện giúp đỡ thì dễ nói hơn,” Tiêu Minh Dạ có hơi nóng, đẩy chăn ra.

Hai người vẫn luôn hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, Chung Ý Thu nghĩ nghĩ thử hỏi, “Cao Tiểu Bao nói có chính xác không?”
“Chưa biết,” Tiêu Minh Dạ đáp.

“Vậy sao anh dám làm hả?” Chung Ý Thu hoảng sợ, sốt ruột hỏi.

Tiêu Minh Dạ nằm thẳng bất động, nhưng không chịu nổi Chung Ý Thu biến hóa cảm xúc quá nhanh, một hồi xoay người một hồi chen chân vào, đôi chân trơn láng cứ cọ hắn hoài.


“Tôi đoán đây là chuyện có thật,” hắn trả lời.

Chung Ý Thu thật sự không chịu nổi kích thích này, lại xoay người, không cẩn thận lại đá chân tới cái chân đầy lông của Tiêu Minh Dạ, “Thôi đi được không? Chuyện lớn như vậy mà sao cứ chơi đoán mò hả?!”
Tiêu Minh Dạ quay đầu thấy cậu đang mở to mắt nhìn mình, trong ánh mắt đầy sự quan tâm và lo lắng.

Tim hắn mềm nhũn cả ra, nghiêm túc nói, “Tôi nói chuẩn là chuẩn đấy, em tin anh không?”
Ngày thường giỡn hớt gọi anh hai này anh hai nọ, nhưng mọi người đều gọi hắn là anh hai, như là đang gọi biệt danh thôi, Tiêu Minh Dạ tự xưng là anh, làm Chung Ý Thu thấy mới mẻ quá chừng.

Cậu không có anh trai, cả anh họ lẫn anh nuôi cũng không có, nhưng cậu cũng chẳng hâm mộ người nào có anh trai, bởi vì chị gái của cậu can đảm hơn bất cứ ai, mấy đứa con trai gần nhà đều không phải là đối thủ của chị nữa mà.

Nhưng chị gái chỉ thích chơi nhảy dây, banh đũa, không thích chơi bắn bi, hay cưỡi ngựa đánh giặc, khi còn nhỏ Chung Ý Thu từng ảo tưởng rằng, nếu mình có anh trai thì sẽ thế nào, có thể sẽ không còn người nào dám khi dễ cậu nữa không, có khi còn đi khi dễ người khác nữa không chừng……
Sáng nay kiểm tra miệng bảng cửu chương, chỉ có hơn một nửa học sinh có thể đọc thuộc, Chung Ý Thu chỉ còn cách dùng phương pháp cứng rắn từ các tiền bối, thông báo cuối giờ sẽ ở lại trả bài, học thuộc mới cho về nhà.

Ăn cơm trưa Tiêu Minh Dạ nói muốn đi tìm Viên Lão Hổ, hỏi chuyện đêm qua, Chung Ý Thu về văn phòng trước.

Mọi người còn chưa tới, chỉ có vài giáo viên nữ, hi hi ha ha không biết đang nói cái gì mà rất vui vẻ.

Chung Ý Thu đi vào chào hỏi, Trịnh Tiểu Bình gọi cậu lại, cười hỏi, “Thầy Chung tới đây, bọn tôi có chuyện vui này muốn kể cho thầy nghe đây.


Cô khoảng 27,28 tuổi, phụ nữ nông thôn ngày ngày dãi nắng dầm mưa làm ruộng, nên thoạt nhìn lớn hơn tuổi, nhưng cô thì khác, da cô trắng, và trang điểm hợp thời.

Chung Ý Thu nghe các giáo viên khác nói, bác cả của cô hình như là thư ký đại đội Đức Doanh, điều kiện trong nhà cũng không tồi, cha mẹ không có con trai, con rể là người tiên tiến chịu ở rể, cho nên các giáo viên nữ khác đều hâm mộ cô, nói cô không cần làm việc nhà nông cũng không cần chung đụng với nhà chồng.

Cô trêu Chung Ý Thu, Lý Thanh Hồng ngồi ở bên cạnh cúi đầu thẹn thùng vỗ nhẹ tay cô.

“Gì chứ, ngại ngùng cái gì,” Trịnh Tiểu Bình chắc là hay trò chuyện với mấy đứa học sinh, cho nên thân thiện lắm, “Thầy Chung này, cô Lưu mang thai rồi đó, cậu nói có phải là chuyện tốt không?”
Chung Ý Thu không tự giác nhìn bụng Lưu Thanh Hồng, có thấy cái gì đâu.

Các cô giáo khác thấy ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ của cậu, nên cùng nhau cười ha ha, Chung Ý Thu vội dời tầm mắt, mặt đỏ tới tận mang tai.


“Được rồi! Thầy Chung vẫn chưa có gia đình đó, mấy người không biết xấu hổ là gì!” Trịnh Tiểu Bình cười phất tay ngăn cản.

Bên cạnh là giáo viên nữ hơi béo hỏi, “Con nít ở chỗ nào! Thầy Chung 20 rồi nhỉ?” Mặc kệ Chung Ý Thu có trả lời hay không, tiếp tục nói, “Đàn ông 20, 10 năm trước đã có con rồi!”
Ha ha ha ha ha!
Chung Ý Thu: “……”
Năm, sáu giáo viên nữ hơn ba mươi tuổi, đa số đều đã kết hôn, ở nông thôn, chưa kết hôn thì còn là con gái, nói chuyện rụt rè, còn lảng tránh đàn ông, kết hôn rồi thì thành người có chồng, cứ như được giải phóng tính tình, có thể tùy tiện nói chuyện, thậm chí còn đùa giỡn với nhóm đàn ông cùng tuổi nữa.

Thấy Chung Ý Thu môi hồng răng trắng, chọc một chút thì mặt đỏ bừng, cong miệng không biết đối đáp thế nào, nhìn qua rất là tủi thân, đứng như trời trồng ở đó.

Các cô như là phát hiện một vùng đất mới, mặc kệ là mình đang nói chuyện gì, cô một câu tôi một câu bắt đầu trêu chọc cậu.

Chung Ý Thu nghe các cô nói càng ngày càng lộ liễu, mặt mình thì càng nóng bừng như bị thiêu đốt, vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, chạy trối chết.

Phía sau là tiếng cười ha ha ha ha ha vang dội……
Tiết cuối kiểm tra miệng, quả nhiên bọn học sinh phải bị ép mới chịu học, buổi sáng chỉ có hơn một nửa thuộc bài, tới buổi chiều bị nhốt ở trong phòng học, ai học thuộc thì tới tìm Chung Ý Thu để trả bài, xong xuôi mới được thả về nhà.

Kết quả, mới vừa tan học chưa tới mười phút, tuy có vài đứa còn lắp bắp, nhưng đa số là đã thuộc bài, trừ bỏ Viên Diễm và mấy đứa học chậm thôi.

Nhưng Chung Ý Thu cũng không dám ở lâu, bây giờ trời mau tối, học sinh trở về quá muộn, không có bạn cùng đường về nhà thì sẽ không an toàn.

Thả mấy đứa nhỏ về nhà, sáng mai lại kêu lên kiểm tra.

Chung Ý Thu thu dọn đồ đạc về văn phòng, giữa trưa chú Nghĩa nói tối nay muốn làm hoành thánh, cậu thèm thuồng muốn chạy về sớm.

Quẹo qua hành lang lớp 3, thấy Thanh Hồng đi ra từ phía sau, trong tay cầm một bông hoa cúc dại, thấy Chung Ý Thu, nhỏ giọng chào hỏi.

Trong ấn tượng của Chung Ý Thu thì cô là một người nhu nhược, nhát gan, lúc nào cũng nói rất nhỏ, ít khi nào đối mắt với người ta.

“Cô Lưu này, hồi trưa quên mất, chúc mừng cô đã thành mẹ nha,” Chung Ý Thu cười nói.

Lưu Thanh Hồng không ngờ cậu sẽ chúc mừng, bản thân thì ăn nói vụng về, nên chỉ có thể cười cười xem như cảm ơn.

“Hái hoa cúc à? Hiện giờ cô phải để ý thân thể đấy,” Chung Ý Thu sốt ruột lắm, nhưng không biết nên nói gì, chỉ có thể vụng về khuyên nhủ.

“Người nhà tôi nóng trong người nên tôi hái vài đóa về làm nước mát,” Lưu Thanh Hồng đáp.

Chung Ý Thu nhớ tới lần trước ở phòng y tế gặp được cô, trên mặt có một vết bầm, chú Nghĩa cũng nói là cô thường xuyên bị chồng đánh, giờ lại nghe cô nói câu này, làm cậu không biết nên đối đáp thế nào nữa.


Trở lại ký túc xá, chú Nghĩa đã gói xong mấy chục cái hoành thánh rồi, Vương Văn Tuấn rũ tay ngồi nhìn.

“Sao anh không gói?” Chung Ý Thu hỏi hắn.

“Tôi không biết làm,” trả lời rất thành thật.

“Chẳng lẽ cậu biết à?” Vương Văn Tuấn hỏi tiếp.

Cậu —— đương nhiên —— sẽ không!
“Tôi có thể học,” Chung Ý Thu đặc biệt khiêm tốn, thấy mình thắng ở thái độ đó.

Cởi quần áo kéo tay áo, học theo tư thế của chú Nghĩa, cầm lấy vỏ bánh, quệt miếng nhân, chậm rãi cuộn, tuy rằng xấu thật, nhưng ít nhất là có làm.

Chung Ý Thu đắc ý nhìn Vương Văn Tuấn.

“Cháu qua đó gói đống nhân kia kìa, Tiêu Minh Dạ không thích ăn rau hẹ trứng gà, chỉ thích thịt heo củ sen thôi,” chú Nghĩa chỉ chỉ cái chậu ở trên kệ bếp.

“Cháu cũng muốn ăn thịt heo củ sen, nhưng không thích cậu ta gói,” Vương Văn Tuấn ghét bỏ.

“Không làm việc thì đừng nhiều chuyện, đi đút thêm củi cho chú,” chú Nghĩa đuổi y đi.

Chung Ý Thu đứng dậy thì thấy một chậu to đầy nhân, kinh ngạc hỏi, “Nhân nhiều vậy hả chú?”
“Ừ, Tiêu Minh Dạ thích ăn hoành thánh,” chú Nghĩa nói.

“Cũng không nhiều đến nhường này đâu hả chú? Nhiêu đây là mấy chục cái lận đó!” Chung Ý Thu cầm lấy cái chậu ngồi xuống.

Im lặng một hồi, chú Nghĩa vẫn không ngừng tay, rũ mắt kể chuyện xưa, “Khi thằng bé mới đến Viên gia trang, kể cả mẹ ruột thì ai cũng ghét nó, tự nhiên có thêm một miệng cơm, còn không có huyết thống quan hệ gì, Viên Vinh Chiêu thường xuyên đánh nó, không cho nó cơm ăn.


Chung Ý Thu ngừng tay, khống chế chua xót trong lòng.

Chú Nghĩa nói tiếp, “Đêm 30 ăn hoành thánh, cả nhà đều ăn nhân thịt, chỉ cho nó 10 cái nhân củ cải, đây là còn sợ người ngoài nói xấu đó, còn gói trước mặt người ta, khi không có người ngoài thì chỉ cho nó ăn vỏ bánh thôi.


“Quá đáng, có còn là người không?!” Chung Ý Thu thật sự không khống chế được, ném xuống miếng vỏ bánh trong tay.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương