Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
-
Chương 72
Sau khi Tưởng Bá Tuấn trang điểm chỉnh chu trong nhà, liền ra ngoài. Hắn cản một chiếc xe kéo, đi đến ngoại ô Thượng Hải.
Cách thời gian Diệp Sở bị bắt cóc đã qua một khoảng thời gian khá dài. Cho dù lá gan của Diệp Sở có lớn, lại bình tĩnh như thế nào, cũng chỉ là một nữ sinh nho nhỏ.
Đối mặt bọn bắt cóc hung thần ác sát, nếu Diệp Sở không sợ hãi kêu khóc. Tưởng Bá Tuấn hắn liền viết ngược tên lại, rồi quỳ trên mặt đất, gọi Diệp Sở một tiếng cô nãi nãi.
Tưởng Bá Tuấn mang theo tâm trạng tốt đẹp, ngồi trên xe kéo, vượt qua gió lạnh, đi đến ngôi miếu nát. Thời gian dài, Tưởng Bá Tuấn liền cảm thấy trên mặt bị đông lạnh cứng đờ.
Hắn quấn chặt quần áo trên người, vì tạo hình tượng tốt nhất cho Diệp Sở xem, hắn đặc biệt mặc tây trang. Gió đêm thổi qua cổ áo, lạnh vèo vèo.
Đêm nay thật lạnh.
Xe kéo còn chưa đến đích liền dừng, người kéo xe nói chỗ kia quá xa, không muốn lại đi tiếp, muốn Tưởng Bá Tuấn xuống xe tự đi.
Tâm trạng của Tưởng Bá Tuấn lập tức trở nên tồi tệ, hơn nữa trời lạnh, trên người đông lạnh cứng đơ, thiếu chút nữa Tưởng Bá Tuấn liền mở miệng mắng người kéo xe.
Nhưng nghĩ đến đêm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, Tưởng Bá Tuấn chỉ có thể bất đắc dĩ xuống xe.
Người kéo xe kéo xe đi rồi, chỉ chừa một mình Tưởng Bá Tuấn ở tại chỗ. Nơi này đã là ngoại ô Thượng Hải, căn bản không có người đến.
Diệp Gia Nhu và Tưởng Bá Tuấn đã cẩn thận thương lượng, bọn họ đều cho rằng phải trói Diệp Sở đến chỗ xa nhà.
Cho dù Diệp Sở có năng lực, ở một nơi không quen thuộc, còn có thể khoe khoang bao lâu.
Gió đêm bỗng lớn hơn, thổi qua lá cây sàn sạt, Tưởng Bá Tuấn đã không thể duy trì hình tượng ưu nhã, vừa xoa tay, vừa dậm chân, muốn để cơ thể ấm hơn.
Muốn đến ngôi miếu nát kia, hắn còn phải đi một đoạn đường nữa.
Bốn bề vắng lặng, tiếng côn trùng kêu vang đều biến mất, chỉ có tiếng chân Tưởng Bá Tuấn cọ qua mặt đất rất nhỏ, chính hắn cũng có thể tự dọa bản thân sợ.
Càng đi, trái tim Tưởng Bá Tuấn càng treo cao. Hắn thật sự không chịu nổi loại yên tĩnh này, không nhịn được mà bắt đầu lầm bầm lầu bầu.
"Tưởng Bá Tuấn, chính ngươi còn không biết sao? Chuyện đêm nay đều đã ở trong sự khống chế của ngươi."
"Qua đêm nay, ngươi có thể cười nói uống trà với Lục Tam thiếu và Thẩm Cửu gia."
Tưởng Bá Tuấn cổ vũ bản thân, sợ lát nữa hắn sẽ xấu mặt trước Diệp Sở.
Tưởng Bá Tuấn chuẩn bị đầy đủ, hắn đã sớm thăm dò vị trí ngôi miếu nát kia. Thời gian xảy ra sự việc là buổi tối, nếu hắn lạc đường, tìm không thấy liền thất bại trong gang tấc.
Đi một lúc lâu, miếu nát mới xuất hiện trước mắt.
Tưởng Bá Tuấn hít sâu một hơi, đi lên đẩy cửa, cửa miếu "kẽo kẹt" mở, thanh âm vang lên trong buổi tối an tĩnh.
Cảnh trước mặt giống y như những gì hắn đã thương lượng với bọn bắt cóc, Diệp Sở bị trói ở giữa miếu, đầu buông xuống, tay bị trói ở sau người.
Diệp Sở lần đầu tiên gặp được tình huống như vậy, giống như bị dọa sợ, ngồi cúi đầu, không nói lời nào, cho rằng không có người sẽ đột nhiên xuất hiện, cứu nàng ra ngoài.
Tưởng Bá Tuấn nhìn quanh bốn phía, phát hiện bọn bắt cóc đều ẩn trong bóng tối, hắn gật đầu khen ngợi bọn họ, xem ra bọn bắt cóc cầm tiền làm việc vẫn rất đáng tin cậy.
Toàn bộ đều dựa theo sắp xếp của hắn, tất cả đều đứng ở nơi khác, cho hắn cơ hội làm nổi bật.
Chờ hắn nói xong lời kịch, mới đến lượt bọn bắt cóc lên sân khấu, làm bộ làm tịch đánh nhau với hắn, sau đó giả vờ thua hắn.
Tưởng Bá Tuấn không có lập tức tới gần Diệp Sở, mà bắt đầu nói lời thoại đã chuẩn bị sẵn.
"Diệp Nhị tiểu thư, nàng đừng sợ, ta đã đi theo một đường đến đây, ta tận mắt nhìn thấy đám lưu manh không chuyện ác nào không làm này bắt cóc nàng, đáng tiếc một mình ta không thể chiến thắng bọn bắt cóc đó."
"Cho nên ta mới luôn theo sau nàng, tùy thời hành động, nàng đừng sợ, cho dù ta mất đi tính mạng, cũng sẽ bảo vệ nàng."
Tưởng Bá Tuấn cho bọn bắt cóc một ánh mắt, ý bảo bọn họ có thể đi lên đánh nhau với hắn.
Bọn bắt cóc nhìn thoáng qua nhau, gật đầu, cùng đi đến chỗ Tưởng Bá Tuấn đứng.
Thừa dịp bọn bắt cóc đến đây, Tưởng Bá Tuấn nói nốt lời kịch cuối cùng: "Ta căn bản không sợ đám người xấu các ngươi, các ngươi muốn bắt cóc Diệp Nhị tiểu thư, đã được ta cho phép sao?"
Tên cầm đầu bọn bắt cóc cười ha hả: "Chúng ta đánh người còn cần ngươi cho phép, ngươi tính cọng hành nào a? Lúc lão tử làm lưu manh, tiểu tử ngươi còn chưa sinh ra đâu!"
Tưởng Bá Tuấn sửng sốt, sao lại khác kế hoạch. Ai bảo bọn bắt cóc này tùy ý nói chen vào, hắn không hề yêu cầu bọn bắt cóc cái này a.
"Miệng các ngươi bẩn như vậy, chả trách chỉ có thể làm lưu manh, chẳng làm nên trò trống gì. Các ngươi có bản lĩnh cùng nhau đến, đánh chết ta liền tính."
Tưởng Bá Tuấn kêu lớn: "Nếu các ngươi muốn chạm vào một sợi tóc của Diệp Nhị tiểu thư, thì phải bước qua xác của ta! Diệp Nhị tiểu thư, nàng không cần lo lắng cho ta, ta nhất định có thể làm được."
Tưởng Bá Tuấn nhập diễn quá sâu, bọn bắt cóc đều sửng sốt, theo sau liền phát tiết tất cả khuất nhục phải chịu ban ngày lên người Tưởng Bá Tuấn.
Nếu không phải bởi vì Tưởng Bá Tuấn tìm bọn họ đến, sao bọn họ có thể bị súng chỉ vào đầu, làm lưu manh lâu như vậy, bọn họ còn chưa từng nhìn thấy súng, càng đừng nói bị dí súng vào đầu.
Đương nhiên, bọn họ đều không muốn phải trải nghiệm điều ấy lần thứ hai.
"Ngươi muốn bị đánh như vậy, mấy huynh đệ chúng ta sẽ chơi với ngươi." Bọn bắt cóc xoa tay hầm hè, vẻ mặt xấu xa đi đến chỗ Tưởng Bá Tuấn.
Tưởng Bá Tuấn bình tĩnh nhìn bọn bắt cóc vọt đến, cũng không hề bày ra tư thế phòng ngự. Hắn hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nâng tay ngăn trở công kích của bọn bắt cóc.
Bởi vì hắn biết bọn bắt cóc chỉ diễn kịch thôi.
Ngay sau đó, Tưởng Bá Tuấn vốn vô cùng tự tin, nháy mắt không cười nổi, cánh tay ngăn trở công kích của hắn bị bọn bắt cóc đập mạnh một cái.
Lực này, không khỏi quá nặng chút.
Tưởng Bá Tuấn lập tức thu tay đã tê rần, nuốt lại tiếng kinh hô thiếu chút nữa thốt ra, chỉ phát ra tiến nức nở áp lực.
Hắn nhanh chóng xoa cánh tay bị đập kia, hắn còn tưởng sức của bọn bắt cóc quá lớn, không thể khống chế, cho nên mới nặng tay.
Tưởng Bá Tuấn chỉ phải xoay người, thay đổi hướng khác, công kích tên bắt cóc đang vọt đến bên cạnh.
Tưởng Bá Tuấn học đọc tác trong phim ảnh, dựng tay lên, biến tay thành đao, bổ về phía người đến.
Không ngờ lần này cũng không như hắn mong muốn, bọn bắt cóc tùy ý đẩy hắn một cái, Tưởng Bá Tuấn đã bị tác động mạnh, phải lui lại sau mấy bước.
Tên bắt cóc ở sau đấm vào lưng hắn, Tưởng Bá Tuấn nháy mắt cảm thấy chỗ bị đánh trúng tê tái, đau đớn lan tràn khắp lưng.
Tưởng Bá Tuấn bất chấp Diệp Sở còn ở đây, hắn hạ giọng nói chuyện với tên bắt cóc: "Các ngươi xuống tay nhẹ một chút a, lúc trước không phải ta đã dạy các ngươi rồi sao?"
Cho dù Tưởng Bá Tuấn nói rất rõ ràng, nhưng không một tên bắt cóc nào đáp lại, tiếp tục đánh Tưởng Bá Tuấn.
Lưng Tưởng Bá Tuấn bị người đánh, chân bị người dẫm, đùi bị người đá, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn không kêu ra tiếng.
Chờ có người đấm vào mũi Tưởng Bá Tuấn, hắn cảm giác có một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ mũi, hắn nếm được mùi máu tươi.
Khi nào thì Tưởng Bá Tuấn bị đánh như vậy, hắn muốn khóc mà không thể khóc, lau máu mũi, vẫn không thể nhịn được rên rỉ.
"Các ngươi có muốn số tiền còn lại hah không, xuống tay nặng như vậy, coi chừng xong việc ta không đưa tiền cho các ngươi!" Tưởng Bá Tuấn nhỏ giọng cảnh cáo.
"Hừ, tiền của ngươi để lại cho chính ngươi đi, chỉ là không biết ngươi sẽ đi đâu hưởng phúc." Tên cầm đầu bọn bắt cóc cười lạnh nói.
Đây là tình huống như thế nào? Quả nhiên hắn không nên hợp tác với lưu manh, trở mặt không biết người.
Tưởng Bá Tuấn chỉ có thể liều mạng trốn tránh, nhưng hắn đặc biệt thuê tám tên bắt cóc, cho dù mỗi người một đấm, đánh vào người Tưởng Bá Tuấn, hắn cũng chịu đủ.
Tưởng Bá Tuấn ốc còn không mang nổi mình ốc, đương nhiên không thể chú ý đến, Diệp Sở vốn cúi đầu ngồi trên ghế, đã ngẩng đầu lên, cởi trói, vẻ mặt xem kịch vui.
Diệp Gia Nhu quả nhiên không đến, phủi sạch sẽ liên quan, nhưng nàng ta cho rằng như vậy thì nàng không có cách gì sao.
Diệp Gia Nhu có gan làm ra việc như vậy thì cũng phải có gan gánh chịu hậu quả.
Diệp Sở cảm thấy đủ rồi, giơ tay ra hiệu, bọn bắt cóc vừa thấy, liền thu tay, nghe lời lui sang một bên.
Tên bắt cóc cuối cùng ném Tưởng Bá Tuấn đang kêu ngao ngao đến trước mặt Diệp Sở, Tưởng Bá Tuấn quỳ rạp trên đất, nhìn thấy phía trước xuất hiện một đôi giày da kiểu nữ tinh xảo.
Tưởng Bá Tuấn nghĩ thầm, bọn bắt cóc rốt cuộc tan, xem ra vừa rồi bọn họ chỉ muốn diễn thật chút, mới xuống tay tàn nhẫn với hắn.
Nếu Diệp Sở xuất hiện trước mặt hắn, sao Tưởng Bá Tuấn có thể bỏ qua cơ hội làm nổi bật này đâu.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn đợi, hắn đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi.
Tuy người Tưởng Bá Tuấn rất đau, không thể bò dậy, nhưng miệng hắn không bị khâu, chỉ cần có thể nói, hắn nhất định sẽ khiến Diệp Sở động tâm.
"Diệp Nhị tiểu thư, đừng sợ, nàng đã an toàn, bọn bắt cóc đều bị ta đánh ngã, ta thề, một ngày có Tưởng Bá Tuấn ta ở, ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất."
Tưởng Bá Tuấn nói thật chân thành, chính hắn đều suýt chút nữa bị cảm động.
Diệp Sở cười châm chọc, thanh âm lại nhàn nhạt: "Tưởng công tử, ngươi đến cứu ta sao?"
Tưởng Bá Tuấn rốt cuộc được Diệp Sở đáp lại, hắn mừng rỡ như điên: "Diệp Nhị tiểu thư, ta có thể gọi nàng là A Sở không? Ta đã thích nàng rất lâu."
Ánh sáng trong miếu u ám, gương mặt của Diệp Sở ẩn trong bóng đêm, chỗ tối chỗ sáng, Tưởng Bá Tuấn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Diệp Sở.
Hắn đoán Diệp Sở nhất định khóc vì quá hạnh phúc.
Tưởng Bá Tuấn run rẩy vươn tay: "A Sở, nếu chúng ta có thể bình an trở về Diệp Công Quán, nàng có thể gả cho ta không? Tưởng Bá Tuấn ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng một đời một kiếp."
Tuy Tưởng Bá Tuấn bị đánh thảm hại, nhưng lúc này tâm trạng của hắn dị thường phấn khởi, nói chuyện vang dội, hắn có thể nhìn thấy một con đường rộng thêng thang đang xuất hiện trước mặt hắn.
Trong miếu không có gì, vô cùng trống vắng, gió đêm thổi qua cửa sổ đã rách giấy.
Rõ ràng trong miếu chỉ có hắn, Diệp Sở, và bọn bắt cóc có thể bỏ qua, không có ai khác. Nhưng lưng Tưởng Bá Tuấn lại phát lạnh, luôn cảm thấy còn có ai đó nhìn chằm chằm hắn.
Lục Hoài và thuộc hạ ẩn ở chỗ tối hiển nhiên cũng nghe thấy lời tỏ tình chân thành của Tưởng Bá Tuấn.
Tuy nói làm như vậy không đúng, nhưng thuộc hạ của Lục Hoài đều không nhịn được mà nghiêng đầu, nhìn về phía góc tối Lục Hoài đang đứng.
Nữ sinh được tỏ tình trước mặt, rõ ràng có quan hệ không cạn với Tam thiếu, nếu Tam thiếu nghe được những lời này, rốt cuộc trong lòng sẽ có phản ứng gì.
Trong lòng bị cào ngứa, bọn họ đều không thể khống chế lòng hiếu kỳ, lén lút quay đầu, muốn nhìn biểu cảm của Tam thiếu lúc này.
Ánh trăng dấu đi, chỗ Lục Hoài đứng chỉ còn một mảnh đen tối, chỉ thấy được bóng dáng mơ hồ.
Thuộc hạ cẩn thận nhìn Lục Hoài, Lục Hoài không động đậy. Giây tiếp theo, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía đám thuộc hạ gan lớn.
Tuy không nhìn thấy biểu cảm của Lục Hoài, nhưng bọn họ lại nhanh chóng quay đầu lại, cũng không dám nhìn phía sau, trên lưng thấm ra mồ hôi lạnh.
Tam thiếu lúc này thật dọa người.
Đầu kia, Diệp Sở nghe xong lời tỏ tình thắm thiết của Tưởng Bá Tuấn, lại không có chút phản ứng.
Qua thật lâu, nàng mới sâu kín nói: "Nếu ngươi có thể đi ra nơi này, ta sẽ suy xét một chút."
Trong lòng Tưởng Bá Tuấn mừng như điên, hắn biết Diệp Sở thẹn thùng, nên mới không lập tức đồng ý, đi ra nơi này có thể có bao nhiêu khó khăn chứ, Diệp Sở chỉ là thả nước cho hắn.
Tưởng Bá Tuấn liên tục bảo được, muốn bò dậy từ mặt đất.
Tưởng Bá Tuấn vừa định chống người lên, đột nhiên cảm thấy trên tay truyền đến đau nhức, đôi giày nữ tinh xảo vừa khiến hắn kinh hỉ, đang đạp lên tay của hắn.
Diệp Sở đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tưởng Bá Tuấn.
Đau đớn trên tay không thể bỏ qua, Tưởng Bá Tuấn nuốt tiếng kêu xuống, ra vẻ ôn nhu: "A Sở, nàng không cẩn thận dẫm vào tay của ta."
Diệp Sở ừ một tiếng: "Trong miếu quá tối, không nhìn rõ, cũng không biết là chủ ý của tên bắt cóc nào, chọn nơi bắt cóc là ngôi miếu nát này."
Tưởng Bá Tuấn có khổ mà không thể nói, chỉ có thể cường ngạnh nuốt oán giận xuống, hắn tức khắc cảm thấy có gì đó không đúng, không có người mở trói cho Diệp Sở, nàng đứng lên như thế nào.
"A Sở a, dây thừng trói nàng bị tụt ra thế nào vậy?" Tưởng Bá Tuấn rút tay từ dưới chân Diệp Sở ra.
"Ta tùy tiện động đậy một chút, dây thừng liền tụt. Xem ra bọn bắt cóc cũng không để ý, trói không đủ chặt, ngươi nói đúng không? Tưởng công tử." Diệp Sở hỏi lại.
Tưởng Bá Tuấn thầm hận trong lòng, nơi nào là không để ý, rõ ràng là quá vô tâm, đánh hắn thành bộ dạng quỷ quái thế này.
Tưởng Bá Tuấn chỉ có thể gật đầu lung tung, lại muốn bò lên từ mặt đất.
Diệp Sở nhìn chằm chằm chân Tưởng Bá Tuấn, chờ hắn đứng lên, vươn chân gạt một chút, Tưởng Bá Tuấn mới đứng lên, lại ngã bò xuống.
"Ngượng ngùng, hôm nay quá đen, chân của ta không chịu khống chế." Diệp Sở trước tiên nói.
Tưởng Bá Tuấn sắp chảy nước mắt, hắn lại không thể chỉ trích Diệp Sở, nơi này là hắn chọn, trách ai đâu.
"Không có việc gì, không có việc gì, ta có thể lý giải, trong miếu quá tối, A Sở nàng đi đường cẩn thận một chút."
Hít sâu một hơi, Tưởng Bá Tuấn lại đứng lên.
Không đợi Tưởng Bá Tuấn đi vài bước, Diệp Sở lại duỗi chân đá vào lưng Tưởng Bá Tuấn, lần này hắn ngã thảm hại hơn.
Tưởng Bá Tuấn khóc không ra nước mắt, cái mũi thật vất vả mới ngừng chảy máu, lại bắt đầu chảy.
Nếu hiện tại hắn còn không phát hiện Diệp Sở cổ quái, hắn liền không gọi Tưởng Bá Tuấn.
Một lần, hai lần có thể bỏ qua, nhưng đây lại nhiều lần như vậy, nhất định là Diệp Sở cố ý chỉnh hắn.
"Ngươi còn không nhanh lên, cách cửa chỉ còn vài bước, ngươi không định chạy nhanh đến sao?" Thanh âm của Diệp Sở lạnh băng, vang lên sau lưng Tưởng Bá Tuấn.
Tưởng Bá Tuấn cảm thấy hắn đã trêu phải người nào, hắn một chút cũng không muốn kết hôn với Diệp Sở, chỉ muốn nhanh chóng rời đi tòa miếu nát này, rời đi bên cạnh Diệp Sở.
Nhưng tâm nguyện đơn giản này lại trở thành ác mộng cả đời Tưởng Bá Tuấn.
Chỗ hắn đứng cách cửa miếu không xa, kẻ hèn khoảng cách vài bước, Tưởng Bá Tuấn đi vài bước, liền ngã vài lần.
Cuối cùng, khi hắn sờ đến cửa miếu, cả người đều phát run, hắn thả lỏng thân thể, thở dài một hơi.
Rốt cuộc có thể thoát khỏi ma trảo của Diệp Sở, ai muốn cưới nữ nhân này, ai cưới đi, hắn cũng không dám.
Khoảnh khắc cửa miếu mở ra, ánh trăng chiếu vào, Tưởng Bá Tuấn còn tưởng rằng hắn được đến tân sinh.
Bỗng nhiên Tưởng Bá Tuấn cảm thấy sau gáy căng thẳng, một vật lạnh băng để ở huyệt thái dương của hắn. Thân thể Diệp Sở ẩn sau cửa, cách hắn chỉ có một thước.
Tưởng Bá Tuấn đã nghe nhiều việc về đại lão Bến Thượng Hải, hắn chưa từng thấy súng, lại nghe qua về nó. Lúc này, thứ Diệp Sở dùng để chỉ vào huyệt Thái Dương của hắn nhất định là súng.
Sự tự tin của Tưởng Bá Tuấn đã dần tan rã trong quá trình đi một bước ngã một lần vừa rồi, hiện tại như vậy, hoàn toàn đánh sập lòng tự tin của hắn.
"Hiện tại, ngươi còn muốn cưới ta không?" Bên tai, là thanh âm thanh lãnh của Diệp Sở.
Tưởng Bá Tuấn nuốt nước miếng, gian nan nói.
"Không dám, ta không dám nữa, ta căn bản không xứng với ngài, xin ngài buông tha ta đi." Tưởng Bá Tuấn liên tục xin tha.
Diệp Sở bỗng nhiên cười khẽ, vang trong ban đêm yên tĩnh.
"Ngươi ngốc sao? Trợn to mắt nhìn xem, thứ gì dán vào đầu ngươi?" Diệp Sở cười châm chọc.
Tưởng Bá Tuấn chậm rãi xoay cổ đã cứng đờ, hắn nhìn thấy trong tay Diệp Sở cầm một cục đá sắc nhọn, có thể nhìn thấy trên đường đến.
Tưởng Bá Tuấn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng giây tiếp theo, một tay khác của Diệp Sở từ sau lưng giơ lên trước mặt Tưởng Bá Tuấn.
Lần này thật là một khẩu súng đen như mực, họng súng nhắm ngay ấn đường Tưởng Bá Tuấn.
"Đây mới là súng a." Ánh mắt của Diệp Sở trấn định, còn có thời gian cười nhạo Tưởng Bá Tuấn.
Tưởng Bá Tuấn chợt cảm thấy hàn ý dâng lên từ dưới chân, hắn biết cho dù có thể đi ra nơi này, chờ đợi hắn khả năng sẽ là hiện thực càng tàn khốc.
Hành động vừa rồi của Diệp Sở đều rơi vào mắt Lục Hoài và thuộc hạ của hắn.
Ánh mắt của Lục Hoài chỉ nhìn Diệp Sở, từ lúc nàng bắt đầu trêu đùa, đến sau trào phúng...... cho dù là khi lấy súng, nàng đều không chút hoang mang.
Ân, hành động này của kẻ lừa đảo rất vừa ý hắn.
Lục Hoài lạnh lùng nhìn qua người bên cạnh nàng, thuộc hạ đã nhận ra lửa giận trên người hắn, lập tức chế phục Tưởng Bá Tuấn.
Lục Hoài đi qua chỗ Diệp Sở, nhìn nàng một cái.
Trong tay Diệp Sở còn cầm súng, phía sau chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Cẩn thận cướp cò."
Diệp Sở ngẩn ra, nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện một người cao lớn lạnh lùng đứng sau nàng, hắn đang nhìn khẩu súng trong tay nàng.
Lục Hoài đến khi nào?
Hành động vừa rồi của nàng đều bị Lục Hoài nhìn thấy?
Diệp Sở hoảng hốt, tay nàng theo bản năng nắm chặt súng.
Lục Hoài giơ tay, muốn thu hồi súng, bàn tay ấm áp của hắn phủ lên, không thể tránh né mà chạm vào ngón tay Diệp Sở.
Nơi này là vùng ngoại ô, thời tiết lại lạnh, tay Diệp Sở bị gió lạnh thổi càng lạnh hơn. Tay bắn dừng một chút, mi hơi nhíu lại.
Lục Hoài mặt không đổi sắc thu hồi tay, động tác của hắn thoạt nhìn cực kỳ tự nhiên.
Diệp Sở hình như cũng cảm thấy lạnh, nàng nhét tay vào túi, ấm áp vây quanh. Lúc này Lục Hoài mới thu hồi tầm mắt.
Lục Hoài hỏi nàng: "Súng từ đâu?"
Ngữ khí của hắn hơi mang nghi ngờ, phảng phất bất mãn vì Diệp Sở lấy súng.
Diệp Sở mím môi: "Lấy từ thuộc hạ của ngươi."
Nàng có chút khẩn trương, tay nắm chặt, nhìn qua giống như một kẻ lừa đảo làm chuyện xấu bị bắt.
"Nga?" Lục Hoài nhướng mày, "Ai, ngươi nói tên ra."
Diệp Sở vội nói: "Súng không có đạn."
Thuộc hạ biết Tam thiếu quan tâm Diệp Sở cô nương, tất nhiên không dám trực tiếp đưa súng cho Diệp Sở, vì thế liền lấy hết đạn mới cho nàng.
Lục Hoài nhìn, xác nhận xong mới ừ một tiếng.
Tối nay, Diệp Sở lần đầu tiên chạm vào súng ở đời này, lại không thể chạm vào lâu đã bị Lục Hoài cầm đi.
Khả năng bắn súng của nàng kỳ thật rất chuẩn. Đương nhiên cũng là người trước mắt dạy.
Lục Hoài nói: "Đi thôi, ta đưa ngươi về nhà."
Diệp Sở hỏi: "Lý do đâu."
Lục Hoài chợt cười: "Diệp Nhị tiểu thư suýt nữa bị bắt cóc, lại được Lục tam thiếu cứu, không mảy may tổn hao gì."
Diệp Sở nói tiếp: "Kẻ bắt cóc đã bị Tam thiếu đưa vào phòng tuần bộ, sau khi tra khảo, khai ra còn có đồng lõa."
Lục Hoài không nhanh không chậm: "Mọi việc còn lại, ngươi tự giải quyết."
Diệp Sở cực kỳ thong dong: "Đương nhiên, cảm ơn Tam thiếu trợ giúp."
Hai người nhìn đối phương, bốn mắt nhìn nhau, đồng thời hiểu được ánh mắt của nhau. Bọn họ nhìn nhau cười, cực kỳ ăn ý.
Quả thật là hai kẻ lừa đảo lớn và nhỏ cấu kết với nhau làm việc xấu.
Cách thời gian Diệp Sở bị bắt cóc đã qua một khoảng thời gian khá dài. Cho dù lá gan của Diệp Sở có lớn, lại bình tĩnh như thế nào, cũng chỉ là một nữ sinh nho nhỏ.
Đối mặt bọn bắt cóc hung thần ác sát, nếu Diệp Sở không sợ hãi kêu khóc. Tưởng Bá Tuấn hắn liền viết ngược tên lại, rồi quỳ trên mặt đất, gọi Diệp Sở một tiếng cô nãi nãi.
Tưởng Bá Tuấn mang theo tâm trạng tốt đẹp, ngồi trên xe kéo, vượt qua gió lạnh, đi đến ngôi miếu nát. Thời gian dài, Tưởng Bá Tuấn liền cảm thấy trên mặt bị đông lạnh cứng đờ.
Hắn quấn chặt quần áo trên người, vì tạo hình tượng tốt nhất cho Diệp Sở xem, hắn đặc biệt mặc tây trang. Gió đêm thổi qua cổ áo, lạnh vèo vèo.
Đêm nay thật lạnh.
Xe kéo còn chưa đến đích liền dừng, người kéo xe nói chỗ kia quá xa, không muốn lại đi tiếp, muốn Tưởng Bá Tuấn xuống xe tự đi.
Tâm trạng của Tưởng Bá Tuấn lập tức trở nên tồi tệ, hơn nữa trời lạnh, trên người đông lạnh cứng đơ, thiếu chút nữa Tưởng Bá Tuấn liền mở miệng mắng người kéo xe.
Nhưng nghĩ đến đêm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, Tưởng Bá Tuấn chỉ có thể bất đắc dĩ xuống xe.
Người kéo xe kéo xe đi rồi, chỉ chừa một mình Tưởng Bá Tuấn ở tại chỗ. Nơi này đã là ngoại ô Thượng Hải, căn bản không có người đến.
Diệp Gia Nhu và Tưởng Bá Tuấn đã cẩn thận thương lượng, bọn họ đều cho rằng phải trói Diệp Sở đến chỗ xa nhà.
Cho dù Diệp Sở có năng lực, ở một nơi không quen thuộc, còn có thể khoe khoang bao lâu.
Gió đêm bỗng lớn hơn, thổi qua lá cây sàn sạt, Tưởng Bá Tuấn đã không thể duy trì hình tượng ưu nhã, vừa xoa tay, vừa dậm chân, muốn để cơ thể ấm hơn.
Muốn đến ngôi miếu nát kia, hắn còn phải đi một đoạn đường nữa.
Bốn bề vắng lặng, tiếng côn trùng kêu vang đều biến mất, chỉ có tiếng chân Tưởng Bá Tuấn cọ qua mặt đất rất nhỏ, chính hắn cũng có thể tự dọa bản thân sợ.
Càng đi, trái tim Tưởng Bá Tuấn càng treo cao. Hắn thật sự không chịu nổi loại yên tĩnh này, không nhịn được mà bắt đầu lầm bầm lầu bầu.
"Tưởng Bá Tuấn, chính ngươi còn không biết sao? Chuyện đêm nay đều đã ở trong sự khống chế của ngươi."
"Qua đêm nay, ngươi có thể cười nói uống trà với Lục Tam thiếu và Thẩm Cửu gia."
Tưởng Bá Tuấn cổ vũ bản thân, sợ lát nữa hắn sẽ xấu mặt trước Diệp Sở.
Tưởng Bá Tuấn chuẩn bị đầy đủ, hắn đã sớm thăm dò vị trí ngôi miếu nát kia. Thời gian xảy ra sự việc là buổi tối, nếu hắn lạc đường, tìm không thấy liền thất bại trong gang tấc.
Đi một lúc lâu, miếu nát mới xuất hiện trước mắt.
Tưởng Bá Tuấn hít sâu một hơi, đi lên đẩy cửa, cửa miếu "kẽo kẹt" mở, thanh âm vang lên trong buổi tối an tĩnh.
Cảnh trước mặt giống y như những gì hắn đã thương lượng với bọn bắt cóc, Diệp Sở bị trói ở giữa miếu, đầu buông xuống, tay bị trói ở sau người.
Diệp Sở lần đầu tiên gặp được tình huống như vậy, giống như bị dọa sợ, ngồi cúi đầu, không nói lời nào, cho rằng không có người sẽ đột nhiên xuất hiện, cứu nàng ra ngoài.
Tưởng Bá Tuấn nhìn quanh bốn phía, phát hiện bọn bắt cóc đều ẩn trong bóng tối, hắn gật đầu khen ngợi bọn họ, xem ra bọn bắt cóc cầm tiền làm việc vẫn rất đáng tin cậy.
Toàn bộ đều dựa theo sắp xếp của hắn, tất cả đều đứng ở nơi khác, cho hắn cơ hội làm nổi bật.
Chờ hắn nói xong lời kịch, mới đến lượt bọn bắt cóc lên sân khấu, làm bộ làm tịch đánh nhau với hắn, sau đó giả vờ thua hắn.
Tưởng Bá Tuấn không có lập tức tới gần Diệp Sở, mà bắt đầu nói lời thoại đã chuẩn bị sẵn.
"Diệp Nhị tiểu thư, nàng đừng sợ, ta đã đi theo một đường đến đây, ta tận mắt nhìn thấy đám lưu manh không chuyện ác nào không làm này bắt cóc nàng, đáng tiếc một mình ta không thể chiến thắng bọn bắt cóc đó."
"Cho nên ta mới luôn theo sau nàng, tùy thời hành động, nàng đừng sợ, cho dù ta mất đi tính mạng, cũng sẽ bảo vệ nàng."
Tưởng Bá Tuấn cho bọn bắt cóc một ánh mắt, ý bảo bọn họ có thể đi lên đánh nhau với hắn.
Bọn bắt cóc nhìn thoáng qua nhau, gật đầu, cùng đi đến chỗ Tưởng Bá Tuấn đứng.
Thừa dịp bọn bắt cóc đến đây, Tưởng Bá Tuấn nói nốt lời kịch cuối cùng: "Ta căn bản không sợ đám người xấu các ngươi, các ngươi muốn bắt cóc Diệp Nhị tiểu thư, đã được ta cho phép sao?"
Tên cầm đầu bọn bắt cóc cười ha hả: "Chúng ta đánh người còn cần ngươi cho phép, ngươi tính cọng hành nào a? Lúc lão tử làm lưu manh, tiểu tử ngươi còn chưa sinh ra đâu!"
Tưởng Bá Tuấn sửng sốt, sao lại khác kế hoạch. Ai bảo bọn bắt cóc này tùy ý nói chen vào, hắn không hề yêu cầu bọn bắt cóc cái này a.
"Miệng các ngươi bẩn như vậy, chả trách chỉ có thể làm lưu manh, chẳng làm nên trò trống gì. Các ngươi có bản lĩnh cùng nhau đến, đánh chết ta liền tính."
Tưởng Bá Tuấn kêu lớn: "Nếu các ngươi muốn chạm vào một sợi tóc của Diệp Nhị tiểu thư, thì phải bước qua xác của ta! Diệp Nhị tiểu thư, nàng không cần lo lắng cho ta, ta nhất định có thể làm được."
Tưởng Bá Tuấn nhập diễn quá sâu, bọn bắt cóc đều sửng sốt, theo sau liền phát tiết tất cả khuất nhục phải chịu ban ngày lên người Tưởng Bá Tuấn.
Nếu không phải bởi vì Tưởng Bá Tuấn tìm bọn họ đến, sao bọn họ có thể bị súng chỉ vào đầu, làm lưu manh lâu như vậy, bọn họ còn chưa từng nhìn thấy súng, càng đừng nói bị dí súng vào đầu.
Đương nhiên, bọn họ đều không muốn phải trải nghiệm điều ấy lần thứ hai.
"Ngươi muốn bị đánh như vậy, mấy huynh đệ chúng ta sẽ chơi với ngươi." Bọn bắt cóc xoa tay hầm hè, vẻ mặt xấu xa đi đến chỗ Tưởng Bá Tuấn.
Tưởng Bá Tuấn bình tĩnh nhìn bọn bắt cóc vọt đến, cũng không hề bày ra tư thế phòng ngự. Hắn hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nâng tay ngăn trở công kích của bọn bắt cóc.
Bởi vì hắn biết bọn bắt cóc chỉ diễn kịch thôi.
Ngay sau đó, Tưởng Bá Tuấn vốn vô cùng tự tin, nháy mắt không cười nổi, cánh tay ngăn trở công kích của hắn bị bọn bắt cóc đập mạnh một cái.
Lực này, không khỏi quá nặng chút.
Tưởng Bá Tuấn lập tức thu tay đã tê rần, nuốt lại tiếng kinh hô thiếu chút nữa thốt ra, chỉ phát ra tiến nức nở áp lực.
Hắn nhanh chóng xoa cánh tay bị đập kia, hắn còn tưởng sức của bọn bắt cóc quá lớn, không thể khống chế, cho nên mới nặng tay.
Tưởng Bá Tuấn chỉ phải xoay người, thay đổi hướng khác, công kích tên bắt cóc đang vọt đến bên cạnh.
Tưởng Bá Tuấn học đọc tác trong phim ảnh, dựng tay lên, biến tay thành đao, bổ về phía người đến.
Không ngờ lần này cũng không như hắn mong muốn, bọn bắt cóc tùy ý đẩy hắn một cái, Tưởng Bá Tuấn đã bị tác động mạnh, phải lui lại sau mấy bước.
Tên bắt cóc ở sau đấm vào lưng hắn, Tưởng Bá Tuấn nháy mắt cảm thấy chỗ bị đánh trúng tê tái, đau đớn lan tràn khắp lưng.
Tưởng Bá Tuấn bất chấp Diệp Sở còn ở đây, hắn hạ giọng nói chuyện với tên bắt cóc: "Các ngươi xuống tay nhẹ một chút a, lúc trước không phải ta đã dạy các ngươi rồi sao?"
Cho dù Tưởng Bá Tuấn nói rất rõ ràng, nhưng không một tên bắt cóc nào đáp lại, tiếp tục đánh Tưởng Bá Tuấn.
Lưng Tưởng Bá Tuấn bị người đánh, chân bị người dẫm, đùi bị người đá, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn không kêu ra tiếng.
Chờ có người đấm vào mũi Tưởng Bá Tuấn, hắn cảm giác có một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ mũi, hắn nếm được mùi máu tươi.
Khi nào thì Tưởng Bá Tuấn bị đánh như vậy, hắn muốn khóc mà không thể khóc, lau máu mũi, vẫn không thể nhịn được rên rỉ.
"Các ngươi có muốn số tiền còn lại hah không, xuống tay nặng như vậy, coi chừng xong việc ta không đưa tiền cho các ngươi!" Tưởng Bá Tuấn nhỏ giọng cảnh cáo.
"Hừ, tiền của ngươi để lại cho chính ngươi đi, chỉ là không biết ngươi sẽ đi đâu hưởng phúc." Tên cầm đầu bọn bắt cóc cười lạnh nói.
Đây là tình huống như thế nào? Quả nhiên hắn không nên hợp tác với lưu manh, trở mặt không biết người.
Tưởng Bá Tuấn chỉ có thể liều mạng trốn tránh, nhưng hắn đặc biệt thuê tám tên bắt cóc, cho dù mỗi người một đấm, đánh vào người Tưởng Bá Tuấn, hắn cũng chịu đủ.
Tưởng Bá Tuấn ốc còn không mang nổi mình ốc, đương nhiên không thể chú ý đến, Diệp Sở vốn cúi đầu ngồi trên ghế, đã ngẩng đầu lên, cởi trói, vẻ mặt xem kịch vui.
Diệp Gia Nhu quả nhiên không đến, phủi sạch sẽ liên quan, nhưng nàng ta cho rằng như vậy thì nàng không có cách gì sao.
Diệp Gia Nhu có gan làm ra việc như vậy thì cũng phải có gan gánh chịu hậu quả.
Diệp Sở cảm thấy đủ rồi, giơ tay ra hiệu, bọn bắt cóc vừa thấy, liền thu tay, nghe lời lui sang một bên.
Tên bắt cóc cuối cùng ném Tưởng Bá Tuấn đang kêu ngao ngao đến trước mặt Diệp Sở, Tưởng Bá Tuấn quỳ rạp trên đất, nhìn thấy phía trước xuất hiện một đôi giày da kiểu nữ tinh xảo.
Tưởng Bá Tuấn nghĩ thầm, bọn bắt cóc rốt cuộc tan, xem ra vừa rồi bọn họ chỉ muốn diễn thật chút, mới xuống tay tàn nhẫn với hắn.
Nếu Diệp Sở xuất hiện trước mặt hắn, sao Tưởng Bá Tuấn có thể bỏ qua cơ hội làm nổi bật này đâu.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn đợi, hắn đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi.
Tuy người Tưởng Bá Tuấn rất đau, không thể bò dậy, nhưng miệng hắn không bị khâu, chỉ cần có thể nói, hắn nhất định sẽ khiến Diệp Sở động tâm.
"Diệp Nhị tiểu thư, đừng sợ, nàng đã an toàn, bọn bắt cóc đều bị ta đánh ngã, ta thề, một ngày có Tưởng Bá Tuấn ta ở, ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất."
Tưởng Bá Tuấn nói thật chân thành, chính hắn đều suýt chút nữa bị cảm động.
Diệp Sở cười châm chọc, thanh âm lại nhàn nhạt: "Tưởng công tử, ngươi đến cứu ta sao?"
Tưởng Bá Tuấn rốt cuộc được Diệp Sở đáp lại, hắn mừng rỡ như điên: "Diệp Nhị tiểu thư, ta có thể gọi nàng là A Sở không? Ta đã thích nàng rất lâu."
Ánh sáng trong miếu u ám, gương mặt của Diệp Sở ẩn trong bóng đêm, chỗ tối chỗ sáng, Tưởng Bá Tuấn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Diệp Sở.
Hắn đoán Diệp Sở nhất định khóc vì quá hạnh phúc.
Tưởng Bá Tuấn run rẩy vươn tay: "A Sở, nếu chúng ta có thể bình an trở về Diệp Công Quán, nàng có thể gả cho ta không? Tưởng Bá Tuấn ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng một đời một kiếp."
Tuy Tưởng Bá Tuấn bị đánh thảm hại, nhưng lúc này tâm trạng của hắn dị thường phấn khởi, nói chuyện vang dội, hắn có thể nhìn thấy một con đường rộng thêng thang đang xuất hiện trước mặt hắn.
Trong miếu không có gì, vô cùng trống vắng, gió đêm thổi qua cửa sổ đã rách giấy.
Rõ ràng trong miếu chỉ có hắn, Diệp Sở, và bọn bắt cóc có thể bỏ qua, không có ai khác. Nhưng lưng Tưởng Bá Tuấn lại phát lạnh, luôn cảm thấy còn có ai đó nhìn chằm chằm hắn.
Lục Hoài và thuộc hạ ẩn ở chỗ tối hiển nhiên cũng nghe thấy lời tỏ tình chân thành của Tưởng Bá Tuấn.
Tuy nói làm như vậy không đúng, nhưng thuộc hạ của Lục Hoài đều không nhịn được mà nghiêng đầu, nhìn về phía góc tối Lục Hoài đang đứng.
Nữ sinh được tỏ tình trước mặt, rõ ràng có quan hệ không cạn với Tam thiếu, nếu Tam thiếu nghe được những lời này, rốt cuộc trong lòng sẽ có phản ứng gì.
Trong lòng bị cào ngứa, bọn họ đều không thể khống chế lòng hiếu kỳ, lén lút quay đầu, muốn nhìn biểu cảm của Tam thiếu lúc này.
Ánh trăng dấu đi, chỗ Lục Hoài đứng chỉ còn một mảnh đen tối, chỉ thấy được bóng dáng mơ hồ.
Thuộc hạ cẩn thận nhìn Lục Hoài, Lục Hoài không động đậy. Giây tiếp theo, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía đám thuộc hạ gan lớn.
Tuy không nhìn thấy biểu cảm của Lục Hoài, nhưng bọn họ lại nhanh chóng quay đầu lại, cũng không dám nhìn phía sau, trên lưng thấm ra mồ hôi lạnh.
Tam thiếu lúc này thật dọa người.
Đầu kia, Diệp Sở nghe xong lời tỏ tình thắm thiết của Tưởng Bá Tuấn, lại không có chút phản ứng.
Qua thật lâu, nàng mới sâu kín nói: "Nếu ngươi có thể đi ra nơi này, ta sẽ suy xét một chút."
Trong lòng Tưởng Bá Tuấn mừng như điên, hắn biết Diệp Sở thẹn thùng, nên mới không lập tức đồng ý, đi ra nơi này có thể có bao nhiêu khó khăn chứ, Diệp Sở chỉ là thả nước cho hắn.
Tưởng Bá Tuấn liên tục bảo được, muốn bò dậy từ mặt đất.
Tưởng Bá Tuấn vừa định chống người lên, đột nhiên cảm thấy trên tay truyền đến đau nhức, đôi giày nữ tinh xảo vừa khiến hắn kinh hỉ, đang đạp lên tay của hắn.
Diệp Sở đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tưởng Bá Tuấn.
Đau đớn trên tay không thể bỏ qua, Tưởng Bá Tuấn nuốt tiếng kêu xuống, ra vẻ ôn nhu: "A Sở, nàng không cẩn thận dẫm vào tay của ta."
Diệp Sở ừ một tiếng: "Trong miếu quá tối, không nhìn rõ, cũng không biết là chủ ý của tên bắt cóc nào, chọn nơi bắt cóc là ngôi miếu nát này."
Tưởng Bá Tuấn có khổ mà không thể nói, chỉ có thể cường ngạnh nuốt oán giận xuống, hắn tức khắc cảm thấy có gì đó không đúng, không có người mở trói cho Diệp Sở, nàng đứng lên như thế nào.
"A Sở a, dây thừng trói nàng bị tụt ra thế nào vậy?" Tưởng Bá Tuấn rút tay từ dưới chân Diệp Sở ra.
"Ta tùy tiện động đậy một chút, dây thừng liền tụt. Xem ra bọn bắt cóc cũng không để ý, trói không đủ chặt, ngươi nói đúng không? Tưởng công tử." Diệp Sở hỏi lại.
Tưởng Bá Tuấn thầm hận trong lòng, nơi nào là không để ý, rõ ràng là quá vô tâm, đánh hắn thành bộ dạng quỷ quái thế này.
Tưởng Bá Tuấn chỉ có thể gật đầu lung tung, lại muốn bò lên từ mặt đất.
Diệp Sở nhìn chằm chằm chân Tưởng Bá Tuấn, chờ hắn đứng lên, vươn chân gạt một chút, Tưởng Bá Tuấn mới đứng lên, lại ngã bò xuống.
"Ngượng ngùng, hôm nay quá đen, chân của ta không chịu khống chế." Diệp Sở trước tiên nói.
Tưởng Bá Tuấn sắp chảy nước mắt, hắn lại không thể chỉ trích Diệp Sở, nơi này là hắn chọn, trách ai đâu.
"Không có việc gì, không có việc gì, ta có thể lý giải, trong miếu quá tối, A Sở nàng đi đường cẩn thận một chút."
Hít sâu một hơi, Tưởng Bá Tuấn lại đứng lên.
Không đợi Tưởng Bá Tuấn đi vài bước, Diệp Sở lại duỗi chân đá vào lưng Tưởng Bá Tuấn, lần này hắn ngã thảm hại hơn.
Tưởng Bá Tuấn khóc không ra nước mắt, cái mũi thật vất vả mới ngừng chảy máu, lại bắt đầu chảy.
Nếu hiện tại hắn còn không phát hiện Diệp Sở cổ quái, hắn liền không gọi Tưởng Bá Tuấn.
Một lần, hai lần có thể bỏ qua, nhưng đây lại nhiều lần như vậy, nhất định là Diệp Sở cố ý chỉnh hắn.
"Ngươi còn không nhanh lên, cách cửa chỉ còn vài bước, ngươi không định chạy nhanh đến sao?" Thanh âm của Diệp Sở lạnh băng, vang lên sau lưng Tưởng Bá Tuấn.
Tưởng Bá Tuấn cảm thấy hắn đã trêu phải người nào, hắn một chút cũng không muốn kết hôn với Diệp Sở, chỉ muốn nhanh chóng rời đi tòa miếu nát này, rời đi bên cạnh Diệp Sở.
Nhưng tâm nguyện đơn giản này lại trở thành ác mộng cả đời Tưởng Bá Tuấn.
Chỗ hắn đứng cách cửa miếu không xa, kẻ hèn khoảng cách vài bước, Tưởng Bá Tuấn đi vài bước, liền ngã vài lần.
Cuối cùng, khi hắn sờ đến cửa miếu, cả người đều phát run, hắn thả lỏng thân thể, thở dài một hơi.
Rốt cuộc có thể thoát khỏi ma trảo của Diệp Sở, ai muốn cưới nữ nhân này, ai cưới đi, hắn cũng không dám.
Khoảnh khắc cửa miếu mở ra, ánh trăng chiếu vào, Tưởng Bá Tuấn còn tưởng rằng hắn được đến tân sinh.
Bỗng nhiên Tưởng Bá Tuấn cảm thấy sau gáy căng thẳng, một vật lạnh băng để ở huyệt thái dương của hắn. Thân thể Diệp Sở ẩn sau cửa, cách hắn chỉ có một thước.
Tưởng Bá Tuấn đã nghe nhiều việc về đại lão Bến Thượng Hải, hắn chưa từng thấy súng, lại nghe qua về nó. Lúc này, thứ Diệp Sở dùng để chỉ vào huyệt Thái Dương của hắn nhất định là súng.
Sự tự tin của Tưởng Bá Tuấn đã dần tan rã trong quá trình đi một bước ngã một lần vừa rồi, hiện tại như vậy, hoàn toàn đánh sập lòng tự tin của hắn.
"Hiện tại, ngươi còn muốn cưới ta không?" Bên tai, là thanh âm thanh lãnh của Diệp Sở.
Tưởng Bá Tuấn nuốt nước miếng, gian nan nói.
"Không dám, ta không dám nữa, ta căn bản không xứng với ngài, xin ngài buông tha ta đi." Tưởng Bá Tuấn liên tục xin tha.
Diệp Sở bỗng nhiên cười khẽ, vang trong ban đêm yên tĩnh.
"Ngươi ngốc sao? Trợn to mắt nhìn xem, thứ gì dán vào đầu ngươi?" Diệp Sở cười châm chọc.
Tưởng Bá Tuấn chậm rãi xoay cổ đã cứng đờ, hắn nhìn thấy trong tay Diệp Sở cầm một cục đá sắc nhọn, có thể nhìn thấy trên đường đến.
Tưởng Bá Tuấn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng giây tiếp theo, một tay khác của Diệp Sở từ sau lưng giơ lên trước mặt Tưởng Bá Tuấn.
Lần này thật là một khẩu súng đen như mực, họng súng nhắm ngay ấn đường Tưởng Bá Tuấn.
"Đây mới là súng a." Ánh mắt của Diệp Sở trấn định, còn có thời gian cười nhạo Tưởng Bá Tuấn.
Tưởng Bá Tuấn chợt cảm thấy hàn ý dâng lên từ dưới chân, hắn biết cho dù có thể đi ra nơi này, chờ đợi hắn khả năng sẽ là hiện thực càng tàn khốc.
Hành động vừa rồi của Diệp Sở đều rơi vào mắt Lục Hoài và thuộc hạ của hắn.
Ánh mắt của Lục Hoài chỉ nhìn Diệp Sở, từ lúc nàng bắt đầu trêu đùa, đến sau trào phúng...... cho dù là khi lấy súng, nàng đều không chút hoang mang.
Ân, hành động này của kẻ lừa đảo rất vừa ý hắn.
Lục Hoài lạnh lùng nhìn qua người bên cạnh nàng, thuộc hạ đã nhận ra lửa giận trên người hắn, lập tức chế phục Tưởng Bá Tuấn.
Lục Hoài đi qua chỗ Diệp Sở, nhìn nàng một cái.
Trong tay Diệp Sở còn cầm súng, phía sau chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Cẩn thận cướp cò."
Diệp Sở ngẩn ra, nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện một người cao lớn lạnh lùng đứng sau nàng, hắn đang nhìn khẩu súng trong tay nàng.
Lục Hoài đến khi nào?
Hành động vừa rồi của nàng đều bị Lục Hoài nhìn thấy?
Diệp Sở hoảng hốt, tay nàng theo bản năng nắm chặt súng.
Lục Hoài giơ tay, muốn thu hồi súng, bàn tay ấm áp của hắn phủ lên, không thể tránh né mà chạm vào ngón tay Diệp Sở.
Nơi này là vùng ngoại ô, thời tiết lại lạnh, tay Diệp Sở bị gió lạnh thổi càng lạnh hơn. Tay bắn dừng một chút, mi hơi nhíu lại.
Lục Hoài mặt không đổi sắc thu hồi tay, động tác của hắn thoạt nhìn cực kỳ tự nhiên.
Diệp Sở hình như cũng cảm thấy lạnh, nàng nhét tay vào túi, ấm áp vây quanh. Lúc này Lục Hoài mới thu hồi tầm mắt.
Lục Hoài hỏi nàng: "Súng từ đâu?"
Ngữ khí của hắn hơi mang nghi ngờ, phảng phất bất mãn vì Diệp Sở lấy súng.
Diệp Sở mím môi: "Lấy từ thuộc hạ của ngươi."
Nàng có chút khẩn trương, tay nắm chặt, nhìn qua giống như một kẻ lừa đảo làm chuyện xấu bị bắt.
"Nga?" Lục Hoài nhướng mày, "Ai, ngươi nói tên ra."
Diệp Sở vội nói: "Súng không có đạn."
Thuộc hạ biết Tam thiếu quan tâm Diệp Sở cô nương, tất nhiên không dám trực tiếp đưa súng cho Diệp Sở, vì thế liền lấy hết đạn mới cho nàng.
Lục Hoài nhìn, xác nhận xong mới ừ một tiếng.
Tối nay, Diệp Sở lần đầu tiên chạm vào súng ở đời này, lại không thể chạm vào lâu đã bị Lục Hoài cầm đi.
Khả năng bắn súng của nàng kỳ thật rất chuẩn. Đương nhiên cũng là người trước mắt dạy.
Lục Hoài nói: "Đi thôi, ta đưa ngươi về nhà."
Diệp Sở hỏi: "Lý do đâu."
Lục Hoài chợt cười: "Diệp Nhị tiểu thư suýt nữa bị bắt cóc, lại được Lục tam thiếu cứu, không mảy may tổn hao gì."
Diệp Sở nói tiếp: "Kẻ bắt cóc đã bị Tam thiếu đưa vào phòng tuần bộ, sau khi tra khảo, khai ra còn có đồng lõa."
Lục Hoài không nhanh không chậm: "Mọi việc còn lại, ngươi tự giải quyết."
Diệp Sở cực kỳ thong dong: "Đương nhiên, cảm ơn Tam thiếu trợ giúp."
Hai người nhìn đối phương, bốn mắt nhìn nhau, đồng thời hiểu được ánh mắt của nhau. Bọn họ nhìn nhau cười, cực kỳ ăn ý.
Quả thật là hai kẻ lừa đảo lớn và nhỏ cấu kết với nhau làm việc xấu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook