Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
-
Chương 64
Mắt thấy Lục Hoài sắp đi đến chỗ rẽ này.
Diệp Sở đã chuẩn bị tốt tâm lý bị phát hiện, nàng nắm chặt tay, móng tay khảm vào thịt.
Lúc này, Diệp Sở đột nhiên nghe được một giọng nói cực kỳ vang dội, người nọ hấp tấp vội vàng, nghe rất khẩn trương, có chút hoảng loạn.
"Tam thiếu!"
Lục Hoài dừng bước.
Đầu kia hành lang vang lên tiếng bước chân, người nọ vội vàng chạy chậm tới chỗ Lục Hoài. Dừng lại trước mặt Lục Hoài, hắn đè thấp tiếng nói chuyện.
"Bảo vệ tầng năm bị đánh hôn mê!" Người này vừa lúc tới thay ca, lại phát hiện bảo vệ ban đầu không thấy, cẩn thận tìm kiếm một lúc sau nhìn thấy bảo vệ kia dựa vào sườn trong hành lang, ở vào trạng thái hôn mê.
Chu phó quan đại kinh thất sắc, nhưng Lục Hoài rất trấn định.
Lục Hoài phản ứng rất nhanh: "Không cần lộ ra."
Lục Hoài nhìn thoáng qua Chu phó quan: "Ngươi đi xem có ai khả nghi không."
Hắn lại nói với một người khác: "Ngươi cùng ta đi lên."
Ngày này, Khách sạn Hòa Bình hầu như có hết người của tất cả bang phái Bến Thượng Hải. Nếu trực tiếp phong tỏa cửa ra, kia tương đương với bọn họ đều sẽ biết nơi này xảy ra chuyện, quá mức lỗ mãng.
Cho nên cần phải điệu thấp xử lý việc này.
Tiếng bước chân của ba người càng ngày càng xa, bọn họ nhanh chóng rời đi hành lang tầng ba. Chu phó quan xuống tầng dưới, Lục Hoài và bảo vệ lên tầng trên.
Diệp Sở nghe thấy rõ, thanh âm nói chuyện của bọn họ liền ở bên cạnh nàng, thuyết minh chỉ cần Lục Hoài lại đi một bước, sẽ phát hiện nàng.
Nàng cúi đầu, phát hiện lòng bàn tay đã ra mồ hôi.
May mà Lục Hoài đã đi rồi, trong lòng Diệp Sở buông lỏng, toàn bộ thân thể thả lỏng. Nàng hơi ló đầu ra, hiện tại trên hành lang không có người.
Nàng phải nhanh chóng rời đi.
Diệp Sở lập tức cất bước, đi xuống tầng, tới đại sảnh Khách sạn Hòa Bình, nàng giống như bình thường mà xuyên qua đám người chen chúc, thuận lợi ra cửa.
"Kiều Lục gia không nói lý, các ngươi cũng không nói lý, quả đúng là người của Hồng Môn."
"Ít nói nhảm nhiều như vậy, ở Hồng Môn, Kiều Lục gia chính là đạo lý!"
"......"
Diệp Sở nghe được phía sau truyền đến tranh chấp, người của Kha Lão Hội kia vẫn căm giận bất bình. Ra Khách sạn Hòa Bình, người của Kiều Lục lại bắt đầu kiêu ngạo.
Nàng liếc một cái, thấy Chu phó quan dẫn người xem xét ở giao lộ gần đây, ngay sau đó xoay người đi đến một hướng khác.
Rẽ qua mấy giao lộ, Diệp Sở mới ngăn cản một chiếc xe kéo.
Diệp Sở ngồi trên xe kéo, nói với người kéo xe: "Cửa hàng Vĩnh An."
Trước khi xe kéo đến nơi, nàng khoác chiếc áo rộng thùng thình mua cùng bộ tây trang trên người vào, trắng trợn táo bạo mà đi vào cửa hàng Vĩnh An.
Một lát sau, Diệp Sở đã thay lại bộ đồ khi ra cửa, mang theo túi lớn túi nhỏ đi ra.
Khóe miệng nàng cong cong, trở về Diệp Công Quán.
......
Một đầu khác, Lục Hoài đã cùng bảo vệ lên tầng. Bảo vệ bị đánh vựng đã từ từ chuyển tỉnh, biểu tình hoảng hốt, cũng không biết bản thân ở nơi nào.
Lục Hoài bước nhanh vào phòng, hắn mới vừa mở cửa, liền thấy một tờ giấy trên mặt đất, an tĩnh dừng ở nơi đó.
Ba chữ ở mặt trên cực kỳ quen mắt, "Người hảo tâm".
Không biết sao, biểu tình của Lục Hoài buông lỏng. Hắn cúi người nhặt tờ giấy lên, nắm vào trong tay, trong lòng đã có vài suy đoán.
Hắn xoay người nhìn bảo vệ.
Lục Hoài hỏi: "Thấy diện mạo người nọ sao?"
Bảo vệ áy náy: "Người nọ tới quá nhanh, ta không hề phát hiện hắn."
Này sớm ở trong dự đoán của Lục Hoài: "Ta đã biết, ngươi đi xuống đi."
Cửa bị đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Lục Hoài. Ngón tay thon dài mở tờ giấy kia ra, lại là một chuỗi mật mã ma tư.
Khi xem đến nội dung trên tờ giấy, Lục Hoài nhăn mày lại.
Lại là việc Đốc Quân sắp bị phục kích.
Lục Hoài cất tờ giấy đi, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, cái được cái không.
Người này nhiều lần đều biết nguy cơ sẽ xảy ra ở nơi nào, cũng nghĩ mọi cách thông tri hắn, rốt cuộc có dụng ý gì?
Hiện tại là thứ bảy thứ hai trong tháng, ở Khách sạn Hòa Bình đông người, người nọ mạo hiểm nguy cơ bị phát hiện, cũng muốn tới đưa tin cho hắn.
Xem ra, người hảo tâm không chỉ biết rõ hành tung của hắn như trong lòng bàn tay, thậm chí còn biết rõ cấu tạo của Khách sạn Hòa Bình.
Hắn càng ngày càng tò mò thân phận thật sự của người này.
Nhưng mà, việc quan trọng nhất trước mắt, vẫn là tra xét việc trên tờ giấy mới được.
......
Diệp Sở trở về Diệp Công Quán, tâm tình đột nhiên trở nên nhẹ nhàng. Nàng biết tuy Lục Hoài nửa tin nửa ngờ, nhưng việc quan trọng như vậy, hắn tất nhiên sẽ điều tra một chút.
Diệp Sở biết ngọn nguồn sự ưu phiền của nàng, hiện tại đã giải quyết, liền không hề khẩn trương.
Đêm này, nàng khó được ngủ ngon một giấc.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Diệp Sở nghỉ ngơi ở nhà, thừa dịp hiện tại thời gian đầy đủ, Diệp Sở ngồi đọc sách trong phòng.
Cửa phòng bị gõ vang, đôi mắt Diệp Sở còn nhìn chằm chằm vào sách, đầu cũng không nâng: "Mời vào."
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Diệp Sở ngẩng đầu nhìn, là mẫu thân Tô Lan của nàng.
Tô Lan vừa thấy tư thế này của Diệp Sở, biết bà đánh gãy Diệp Sở, nói: "Quấy rầy A Sở đọc sách, con tiếp tục đọc, ta trước đi ra ngoài."
Bà biết, trường học sắp thi, Diệp Sở thật rất vội.
Diệp Sở lập tức từ bàn đứng lên, đi đến bên người mẫu thân, kéo bà ngồi xuống: "Mẫu thân, người nói gì vậy, con chỉ tùy tiện lật xem một chút, lại không đáng ngại."
"Mẫu thân tìm con, có phải có chuyện gì hay không?" Diệp Sở cười khanh khách nhìn Tô Lan.
Tô Lan thiếu chút nữa thì quên việc muốn nói: "Con còn nhớ nhà Nguyên lão bản ở cách vách không? Hôm qua bọn họ từ nước Anh về."
Diệp Sở đương nhiên nhớ rõ, Nguyên lão bản là hàng xóm của bọn họ, hai vợ chồng có ba người con.
Bởi vì Nguyên lão bản kinh doanh cửa hàng bạc, vì cát lợi, nhũ danh của ba người con của bọn họ đều có liên quan đến tiền. Phân biệt là A Kim, A Ngân, A Đồng.
Một năm trước bọn họ nói muốn đi nhà họ hàng ở nước Anh ở một thời gian, Nguyên lão bản thuận tiện tìm xem mặt hàng mới.
Nhà Nguyên lão bản và nhà Diệp Sở là hàng xóm rất lâu, tự nhiên rất quen thuộc, có thể nói Diệp Sở và A Kim, A Ngân, A Đồng cùng nhau chơi đến lớn.
Diệp Sở gật đầu: "Chả trách ngày hôm qua bên ngoài truyền đến không ít thanh âm, thì ra là nhà Nguyên lão bản dọn về, lâu rồi không gặp, con thật rất nhớ bọn họ."
Tô Lan mở miệng: "Ta tới đây là định nói chuyện này với con, hôm qua Nguyên phu nhân và ta đã hẹn nhau, hôm nay gặp nhau một chút, cũng không biết con có thời gian hay không."
Diệp Sở đương nhiên đồng ý.
Đến giờ hẹn, bởi vì đều là bạn bè nhiều năm, Tô Lan và Diệp Sở đều chỉ hơi trang điểm một chút.
Diệp Sở và Tô Lan vừa đi tới cửa, liền nghe được giọng của nhà Nguyên lão bản.
"Tối qua trước khi ngủ ta rõ ràng để một khối đại dương ở trên bàn, sáng nay đã không thấy tăm hơi, có phải ông cầm trộm hay không?"
Vừa nghe thanh âm này liền biết là Nguyên phu nhân, nàng trung khí mười phần, tính tình bạo. Hơn nữa giọng vốn to, hiện giờ cảm xúc kích động, thanh âm càng vang dội.
Nguyên phu nhân và Nguyên lão bản một ngày không cãi nhau liền đau đầu, hôm nay Nguyên phu nhân vừa ra cửa, nhớ tới chuyện này. Tuy bọn họ giàu có, nhưng ngày thường, vẫn rất để ý một khối đại dương.
Đối với chuyện tiền bạc, bà sẽ không qua loa, hôm qua bà mua đồ xong thuận tay để tiền lẻ ở trên bàn, không ngờ sáng nay đã không thấy tăm hơi, không phải Nguyên lão bản lấy thì còn có ai.
"Hư." Nguyên lão bản lên tiếng ngăn lại, "Bà nói nhỏ chút, chừa chút mặt mũi cho ta, nhất định là bà đặt ở chỗ khác quên mất."
"Đừng, đừng vả mặt." Nguyên lão bản kêu nhanh, Nguyên phu nhân mới vừa nâng tay lên vẫn là thả xuống.
Kim, Ngân, Đồng vừa vặn cũng ở phía sau, thấy được một màn này, tuy hai người trước mặt đang cãi nhau, nhưng bọn họ đã quen rồi.
A Ngân mở miệng hỏi: "Mẫu thân, ngày hôm qua khối đại dương kia không phải bị người mua ăn vặt sao? Có phải người nhớ lầm rồi hay không."
A Ngân là cô nương duy nhất trong ba người con, cũng là người khôn khéo nhất trong ba người, hai người khác tương đối hàm hậu.
Nhưng quan hệ của ba người dị thường hài hòa, người một nhà không cần phải phân cái gì của ngươi, ta.
Nguyên lão bản và Nguyên phu nhân luôn nhắc mãi muốn giao cửa hàng bạc lại cho A Ngân xử lý, nếu dừng trong tay hai người con trai ngốc khác, kinh doanh sẽ đến hỏng bét.
Cho nên lời nói của A Ngân vẫn rất có phân lượng.
"Đúng vậy, ta đều quên mất." Nguyên phu nhân vỗ đầu, quay đầu an ủi Nguyên lão bản bị oan uống, "Tiểu Nguyên Bảo, vừa rồi ta nói giỡn với ông, ông nhất định không coi là thật đi."
Đúng vậy, tên thật của Nguyên lão bản chính là Nguyên Bảo. Không sai, vẫn là người cực kỳ sợ vợ.
Thanh âm của Nguyên lão bản giống như muỗi kêu, hừ hừ hai tiếng, cơ hồ không nghe được.
"A Sở!" Nguyên phu nhân liếc thấy Diệp Sở, lập tức gọi tên nàng. Nguyên phu nhân đẩy Nguyên lão bản ra, đi lên hai bước.
"A Sở đã lớn như vậy rồi, một năm không gặp, thật là đại cô nương." Nguyên phu nhân nhìn Diệp Sở lớn lên, cũng coi Diệp Sở như con mình.
"Diệp phu nhân mạnh khỏe." Nguyên lão bản khôi phục thành bộ dáng khiêm khiêm có lễ, chào hỏi Tô Lan.
Ba người Kim, Ngân, Đồng nhìn thấy Diệp Sở trước mắt sáng ngời, lập tức vây quanh Diệp Sở.
Ba người họ và Diệp Sở đã lâu không gặp, tự nhiên nuốn cùng Diệp Sở ngồi cùng xe, để Nguyên phu nhân và Tô Lan một xe, bọn họ và Diệp Sở một xe.
Trong xe chỉ có thể ngồi bốn người, ba người Kim, Ngân, Đồng và Diệp Sở vừa lúc ngồi đầy chỗ ngồi.
Thương lượng một lúc, bọn họ quyết định chia làm hai đường. Nguyên phu nhân và Tô Lan cùng đi uống trà, Kim, Ngân, Đồng và Diệp Sở cùng đi dạo phố.
Kiến nghị này là của A Ngân, nữ sinh thích đi dạo phố là việc khó tránh khỏi, khi đi dạo phố để ca ca đệ đệ xách chút đồ vật cũng rất tốt.
Nguyên phu nhân và Tô Lan đương nhiên không ý kiến, hai nhóm người ở cửa Diệp Công Quán tách ra, từng xe rời đi theo từng hướng.
A Kim và A Đồng chỉ dùng để xách đồ vật, bọn họ chỉ cần cùng Diệp Sở và A Ngân đi dạo phố là được.
Mấy người Diệp Sở đi vào một cửa hàng quần áo, trong cửa hàng có không ít quần áo mới, có rất nhiều mẫu áo khoác mùa đông mới.
A Ngân không chọn quần áo trong này. Diệp Sở chọn một chiếc áo khoác màu đỏ, sau khi lão bản lấy tới, Diệp Sở sờ áo, nguyên liệu bình thường, nhưng kiểu dáng còn được.
Mẫu thân của Diệp Sở cho nàng không ít tiền tiêu vặt, cho nên Diệp Sở chưa bao giờ thiếu tiền, nhìn thấy chiếc áo khoác này khá thuận mắt, liền tính toán bỏ tiền ra mua.
"Tiểu thư, ánh mắt của ngài thật không sai, chiếc áo khoác này là hàng nhập khẩu, các ngài chưa từng đến nước Anh đi, chiếc này chính là được nhập từ nước Anh về, toàn Thượng Hải chỉ có một cái như vậy."
Lão bản nhìn Diệp Sở, liền cảm thấy tuổi của nàng không lớn, khuôn mặt non nớt, khẳng định chưa từng trải qua sóng gió.
Nhưng nhìn quần áo trên người Diệp Sở, liền biết điều kiện nhà nàng không kém, quần áo trên người đều là đồ xa hoa, là người có tiền.
Nếu hắn có thể dẻo mồm dẻo mép, khen lên khen xuống, bịa đặt chút việc, đến lúc đó chờ Diệp Sở thích chiếc áo khoác này, lại nâng cao giá một chút, nàng vẫn sẽ ngoan ngoãn mua.
Lão bản vừa nói giá, vừa xua tay nói không quý không quý, quần áo nhập khẩu đều là giá này.
Diệp Sở vừa nghe, liền biết lão bản này nói dối, nhưng nàng không vạch trần hắn, chỉ là tay đang lấy túi tiền dừng lại.
"Đợi đã." Bàn tay lấy túi của Diệp Sở cứng lại, bị A Ngân ở một bên kéo tay lại.
"Lão bản, ta thấy giá này hơi đắt, hẳn là chỉ một nửa." A bạc đi đến trước quầy, nói với lão bản.
Trong lòng lão bản căng thẳng, nhưng hắn lại nghĩ, mấy tiểu cô nương này khẳng định chưa gặp qua việc đời, ở nhà được nuông dưỡng yêu chiều lớn lên.
Cho dù hắn nói dối, sao các nàng sẽ biết được.
Ánh mắt của A Ngân độc ác, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư nhỏ của người khác.
A Ngân tuyệt đối không thể chịu đựng loại việc hãm hại lừa gạt, giá này nâng lên hẳn một nửa, nàng giảm bớt một nửa giá vẫn còn tiện nghi lão bản.
Lão bản cười ngâm ngâm nói: "Cửa hàng của chúng ta buôn bán đúng lương tâm, giá cả tuyệt đối công chính."
Lão bản cầm lấy áo khoác, giơ lên trước mặt bọn họ: "Nguyên liệu này chính là đứng thứ nhất, ta cũng sẽ không gạt người, xem các vị là tiểu cô nương, ta còn giảm giá đâu."
Nghe được những lời này của lão bản, Diệp Sở đã không có hứng thú với chiếc áo khoác này, lão bản này vừa thấy liền coi bọn họ thành người xem tiền như rác.
Diệp Sở vừa định nói không lấy, A Ngân đi nhanh lên, vẻ mặt không tin mà xem xét, duỗi tay sờ chiếc áo.
A Ngân vuốt ve áo khoác vài cái, nháy mắt hiểu rõ: "Ngươi nói chiếc áo này nhập khẩu từ nước Anh."
Lão bản gật đầu: "Đương nhiên."
Tiểu cô nương này cho rằng tùy tiện dùng tay sờ là có thể biết nơi sản xuất vải dệt sao, nghĩ thôi cũng biết không có khả năng.
A Ngân bĩu môi, lắc đầu: "Ta không nghĩ như vậy, nguyên liệu này rõ ràng chính là từ Tứ Xuyên."
"Nguyên liệu này chính là jeans, đừng nhìn hoa văn phía trên không giống jeans, nhưng từ xúc cảm tới đường cong, đều không thể là hàng nhập khẩu từ nước Anh."
A Ngân ngẩng đầu nhìn lão bản: "Lão bản, đây là ngươi không đúng rồi, quần áo của ngươi bán đắt ta không ý kiến, thấy tuổi của chúng ta không lớn, liền tùy ý bịa đặt sự thật, hình như không thể nào nói nổi đi."
Trong tiệm có không ít khách, đều sôi nổi nhìn qua bên này. Không ngờ hắn kinh nghiệm đầy người sẽ bị một tiểu cô nương vạch trần, lão bản tức khắc nóng nảy.
"Ngươi biết cái gì, ta bán quần áo nhiều năm như vậy, biết nhiều thứ hơn ngươi nhiều. Ta nói đây là hàng nhập khẩu từ nước Anh chính là từ nước Anh, ngươi nói chuyện cẩn thận!"
Thanh âm của lão bản lớn hơn, ngữ khí dữ hơn không ít, một bộ hùng hổ doạ người, giống như A Ngân không nói lại hắn liền không để yên.
Diệp Sở và A Kim, A Đồng ở phía sau đồng thời bước lên vài bước, che trước mặt A Ngân, bốn người cùng đối diện với lão bản.
Diệp Sở biết năng lực của A Ngân, sẽ không bị hại bởi lão bản, nếu lão bản còn muốn làm gì A Ngân, nàng tuyệt đối không cho phép.
A Ngân thò đầu ra, bình tĩnh nói: "Ta từ nhỏ đã được nương dạy xem vải dệt, vải dệt này thường thấy nhất, ta không có khả năng nhận sai."
Vì không để A Ngân bị người khác chiếm tiện nghi, bị người lừa, Nguyên phu nhân bắt đầu dạy nàng các loại đồ vật từ rất sớm. Chỉ cần liên quan đến tiền tài, nàng đều sẽ dạy.
Xem vải dệt chỉ là chút lòng thành, nếu A Ngân mua quần áo, bị người lừa tiền thì chính là muốn tổn thất một món tiền lớn đâu.
Tiền trong nhà chính là tích cóp từng chút như vậy, nhà Nguyên lão bản giàu đến chảy mỡ chưa chắc không có nguyên nhân này.
Lão bản quét thấy khách khứa đang xem náo nhiệt xung quanh, tức muốn hộc máu: "Cho dù ngươi nói vải dệt này sản xuất từ Tứ Xuyên, vậy ngươi chưa từng đi nước Anh, như thế nào biết có thể nói sai hay không."
A Ngân ra vẻ vô tội: "Hôm qua ta mới từ nước Anh trở về, lúc trước ở nước Anh đã đi xem hết tất cả cửa hàng quần áo nổi tiếng ở đấy, chắc là lão bản làm lỗi rồi."
Lúc trước lão bản còn tưởng rằng A Ngân không thể phản bác, không ngờ A Ngân trả lời khiến hắn bị đả kích hơn nữa.
Lúc này hắn thật sự không còn lời nào để nói.
Lại một lần tránh thoát một kẻ muốn lừa tiền. A Ngân thỏa mãn lôi kéo Diệp Sở đi ra cửa hàng quần áo này. Hai ca ca đệ đệ theo sát ở sau người.
Diệp Sở và A Ngân lại tiếp tục dạo phố, vì khao A Ngân đã vất vả, Diệp Sở trộm mua một món quà nhỏ lúc A Ngân không chú ý, vừa vặn là A Ngân thích nhất.
Đương nhiên hai người khác cũng có phần.
Lúc xe đưa bọn họ về nhà, Diệp Sở mới cho A Ngân một kinh hỉ, quả nhiên Diệp Sở được đến một cái ôm thắm thiết.
Ba người Kim, Ngân, Đồng vẫn luôn là bạn của Diệp Sở, tính tình của A Kim và A Đồng đơn thuần, không có tâm cơ, rất dễ ở chung.
Mà A Ngân thông minh, bình tĩnh khi gặp chuyện, chân thành với bạn bè. Sau khi gặp A Ngân, tâm trạng cả ngày của Diệp Sở đều rất tốt.
......
Nhưng, ở Phủ Đốc Quân, lại có người bận tối mày tối mặt.
Lục Hoài đã nói việc ám sát cho Lục Tông Đình, tin tức này nửa thật nửa giả, không thể tin tưởng hoàn toàn. Hai người thương nghị, quyết định làm chuẩn bị trước.
Bởi vậy, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ liền quyết định đối sách. Lục Tông Đình chuẩn bị vẹn toàn, chỉ chờ những người đó chui đầu vào lưới.
Lục Hoài bận rộn suốt đêm, Thẩm Cửu lại ngủ rất ngon.
Hắn hứng thú bừng bừng mà đi vào Phủ Đốc Quân, để nói cho Lục Hoài nghe về vụ cược giữa hắn và Kiều Lục.
Thẩm Cửu lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, thần sắc nhàn nhã: "Mấy ngày trước, ta tìm được cô nương có thể giúp ta thắng cuộc."
"Giọng hát của cô nương kia xác thật không tệ, vụ cược này ta thắng chắc rồi."
Lục Hoài đang cúi đầu viết gì đó, trên trang giấy trắng, rơi đầy chữ mực đen, nét chữ sắc bén. Liếc mắt một cái liền biết, người viết tính tình lạnh lẽo.
Lục Hoài phảng phất không nghe thấy Thẩm Cửu nói, hắn vẫn cúi đầu, tốc độ viết chữ chưa giảm chút nào.
Lục Hoài đương nhiên biết Thẩm Cửu cùng Kiều Vân Sanh đánh cuộc, nhưng Lục Hoài sớm biết rằng, Thẩm Cửu sẽ không thua.
Thẩm Cửu bản tính mạnh mẽ, làm việc đều có một phần dẻo dai, hơn nữa Thẩm Cửu và Kiều Lục có thù oán, Thẩm Cửu đương nhiên sẽ không cúi đầu trước Kiều Vân Sanh.
Huống hồ, hắn cũng không để ý ca nữ này là ai, nàng ca hát dễ nghe hay không cũng không liên quan đến hắn.
Thẩm Cửu thoáng nhìn Lục Hoài không có phản ứng gì, cười xấu xa vài tiếng, lại mở miệng: "Nhưng mà, ngươi đoán ngày đó ai cùng cô nương kia đi phỏng vấn?"
Thẩm Cửu nhẹ nhàng nói: "Cư nhiên là tiểu nha đầu."
Nhàn nhạt mấy chữ, tay Lục Hoài lại dừng một chút, gần như không thể phát hiện, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Cửu.
Lục Hoài chậm rãi buông bút trong tay, giọng nói trầm thấp: "Diệp Sở đi Đại Đô Hội?"
Việc liên quan đến Diệp Sở, Thẩm Cửu liền biết Lục Hoài sẽ quan tâm, hắn cười: "Ngươi cũng không ngờ đi, tiểu nha đầu và ca nữ kia là bạn tốt."
Sau đó, Thẩm Cửu thưởng thức chén trà, thanh âm mang theo vài phần tùy ý: "Lục Hoài, mấy ngày trước tiểu nha đầu hẹn ngươi đi ra ngoài, nói cái gì?"
Lục Hoài nhớ tới ngày đó hắn giả vờ từ chối Diệp Sở, khi đó Diệp Sở không chút hoang mang, đôi mắt dị thường trong trẻo, cũng nhàn nhạt đáp một câu, nói chẳng qua chỉ là là vui đùa, hắn cần gì coi là thật.
Lục Hoài chợt cười, kẻ lừa đảo này luôn không chịu nhận thua, nhưng tính tình quật cường này lại phá lệ thú vị.
Cảm xúc của Lục Hoài không lộ nửa phần, thanh âm của hắn nhàn nhạt: "Không có gì."
Thẩm Cửu nhướng mày.
Diệp Sở nói nàng mời Lục Hoài uống trà, vì cảm ơn Lục Hoài hỗ trợ, dựa theo tính của Diệp Sở, nói vậy nàng sẽ đưa Lục Hoài một ít đồ vật.
Thẩm Cửu chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tiểu nha đầu có đưa ngươi cái gì hay không?"
Lục Hoài liếc mắt nhìn hắn, thần sắc nhàn nhạt: "Ngươi quản nhiều như vậy làm cái gì."
Thẩm Cửu mới không tin, Lục Hoài không nói cho hắn, hắn còn không thể tự tìm xem sao. Vì thế, Thẩm Cửu đánh giá khắp thư phòng của Lục Hoài, vẫn không phát hiện thứ gì.
Sau đó Thẩm Cửu lại dạo qua bên ngoài một vòng, đột nhiên, ánh mắt hắn dừng ở nơi nào đó.
Thẩm Cửu thường tới Đốc Quân phủ, đồ của Phủ Đốc Quân Thẩm Cửu hầu như nhớ hết, Thẩm Cửu nhớ kỹ, lúc trước chỗ kia hình như chỉ đặt một hộp cà phê.
Mà hiện tại, nơi đó có thêm một hộp cà phê.
Hộp cà phê kia đóng gói rất tinh mỹ, nhìn qua giống như mới vừa mở ra không bao lâu.
Khóe miệng Thẩm Cửu cong cong, đây chính là quà tiểu nha đầu đưa cho Lục Hoài đi.
Thẩm Cửu chạy về thư phòng, cười hỏi: "Lục Hoài, giống như có hộp cà phê ta chưa từng thấy, ai đưa cho ngươi?"
Ánh mắt Lục Hoài hơi dao động, nhàn nhạt nói: "Bạn bè đưa."
Thẩm Cửu nghĩ thầm, quả nhiên như thế, hắn kéo dài ngữ điệu: "Bạn bè đưa a."
Ngay sau đó, Thẩm Cửu lười nhác mở miệng: "Ta hiện tại hơi khát, muốn uống ly cà phê, Lục Hoài, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Lục Hoài ngẩng đầu nhìn Thẩm Cửu, cười như không cười: "Ngươi xác định?"
Thẩm Cửu trước nay chỉ thích uống trà, hắn ít khi uống cà phê, nói không quen vị đắng của cà phê, hiện tại hắn nói như vậy, rõ ràng là cố ý.
Sắc mặt của Thẩm Cửu không đổi, mở miệng: "Đương nhiên, ta gần đây thay đổi khẩu vị, trà uống có chút ngấy, liền muốn đổi khẩu vị."
"Ta thấy cà phê không tệ." Thẩm Cửu nói, "Đặc biệt là hộp cà phê mới mở kia, nhìn liền rất có cảm giác."
Thẩm Cửu tính đến hay, kia đúng là cà phê Diệp Sở đưa cho Lục Hoài.
Thần sắc của Lục Hoài nhạt nhẽo, ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Hắn đương nhiên biết vì sao Thẩm Cửu nói như vậy, nhưng mà, tâm tư của Thẩm Cửu nhất định phải thất bại.
Lúc này, nữ quản gia gõ cửa đi vào, bưng hai ly trà lên cho Lục Hoài và Thẩm Cửu, đang định rời đi, lại bị Thẩm Cửu gọi lại.
"Ngươi giúp ta pha ly cà phê đi."
Bởi vì Thẩm Cửu là khách quen của Phủ Đốc Quân, hơn nữa quan hệ giữa Thẩm Cửu và Lục Hoài rất tốt, nữ quản gia gật đầu, xoay người rời thư phòng, chuẩn bị pha Thẩm Cửu cho cà phê.
Nữ quản gia còn chưa đi ra cửa, giọng nói trầm thấp của Lục Hoài chậm rãi vang lên.
"Dùng hộp bên trái."
Mà hộp cà phê Diệp Sở đưa vừa lúc đặt ở bên phải.
Lục Hoài ngẩn ra, câu nói vừa rồi, hắn không hề nghĩ ngợi liền nói ra.
Dường như từ khi Thẩm Cửu nhắc tới muốn uống cà phê, suy nghĩ này vẫn luôn hiện lên trong đầu Lục Hoài.
Ánh mắt của Lục Hoài nặng nề, không biết sao, hắn cũng không muốn để Thẩm Cửu uống cà phê Diệp Sở đưa cho hắn.
Đồ mà kẻ lừa đảo đưa cho hắn, hắn đương nhiên phải nhấm nháp cẩn thận, hắn cũng không muốn chia cho người khác. Huống chi, cà phê này chính hắn cũng chưa uống vài lần, cần gì tiện nghi Thẩm Cửu.
Nữ quản gia đáp "Vâng.", sau đó rời đi.
Thẩm Cửu thấy phản ứng này của Lục Hoài, khóe miệng lộ ra ý cười nghiền ngẫm, hắn cố ý nói: "Chỉ là cà phê thôi, sao ngươi phải nhỏ mọn như vậy."
"Không bỏ được cho ta? Chẳng lẽ là người trong lòng đưa?"
Thẩm Cửu nhìn chằm chằm Lục Hoài.
Lục Hoài liếc Thẩm Cửu, cười như không cười: "Ngươi nói nhiều quá."
Ngay sau đó, Lục Hoài nhàn nhạt mở miệng: "Xem ra gần đây ngươi rất rảnh, có muốn ta cho ngươi tìm chút việc làm hay không?"
Thẩm Cửu cười khẽ, không nói lời nào.
Lúc này, nữ quản gia bưng cà phê lên, đặt trước mặt Thẩm Cửu. Nữ quản gia cung kính nói: "Cửu gia, cà phê của ngài."
Cà phê có chút nóng, hơi nóng chậm rãi bay lên, nhẹ nhàng phất qua gương mặt Thẩm Cửu.
Lục Hoài khẽ nâng cằm, ý bảo Thẩm Cửu uống cà phê.
Gương mặt Thẩm Cửu đau khổ, hắn vốn định trêu ghẹo Lục Hoài, việc uống cà phê chỉ là hắn thuận miệng nói, hắn không muốn thật sự uống.
Nhưng Lục Hoài còn nhìn hắn, Thẩm Cửu thở dài một hơi, bất đắc dĩ uống. Ân, hương vị cực kỳ đắng.
Thẩm Cửu khóc không ra nước mắt, tự mình chọc việc, căng da đầu cũng phải làm.
Lục Hoài cười.
Sau khi Thẩm Cửu rời đi, Lục Hoài còn ngồi ở thư phòng xử lý công vụ.
Lúc này, một thuộc hạ gõ cửa đi vào, thái độ cung kính: "Tam thiếu, mấy ngày nay Kiều Vân Sanh cũng không đi trường Trung Học Tín Lễ."
"Cũng không có những người khác tới gần Diệp Sở cô nương."
Lục Hoài phân phó thuộc hạ nhìn Diệp Sở, mục đích là vì bảo đảm Diệp Sở an toàn. Nếu không có tình huống đặc thù, cách mấy ngày thuộc hạ hội báo một lần là có thể.
Thần sắc của Lục Hoài nhàn nhạt: "Ân."
Tuy đã nhiều ngày Kiều Vân Sanh không tới gần Diệp Sở, nhưng Lục Hoài vẫn không thể thả lỏng cảnh giác. Kiều Vân Sanh này hỉ nộ vô thường, người khác đều không đoán được tâm tư của hắn.
Ánh mắt của Lục Hoài lạnh hơn, thanh âm trầm thấp: "Tiếp tục nhìn chằm chằm, nếu Kiều Vân Sanh có hành động gì, lập tức báo lại."
Thuộc hạ cung kính nói: "Rõ, Tam thiếu."
Trong đầuLục Hoài hiện ra gương mặt thamh lệ của Diệp Sở, làn da của nàng trắng nõn, giống như trân châu.
Khóe miệng của Lục Hoài hiện lên ý cười rất nhẹ, hắn chợt hỏi một câu: "Nàng gần đây làm cái gì?"
Thuộc hạ nói: "Hôm nay, Diệp Sở cô nương và người của Nguyên Công Quán cách vách đi đường Brown mua quần áo."
Bên ngoài thư phòng lọt vào ánh nắng nhẹ nhàng, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Lục Hoài lẳng lặng nghe, thần sắc của hắn nhạt nhẽo, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn.
Thuộc hạ tiếp tục nói: "Ngày hôm qua Diệp Sở cô nương đi công ty bách hóa mua quần áo."
Sau đó, thuộc hạ hơi nhíu mi: "Nhưng có chút kỳ quái, nàng một mình ở nơi đó thật lâu."
Ánh mắt của Lục Hoài ngưng đọng, hắn nhàn nhạt nói: "Ta đã biết, ngươi đi xuống đi."
Sau khi thuộc hạ rời đi, Lục Hoài dựa lưng vào ghế ngồi, suy nghĩ nặng nề.
Vốn việc nữ hài tử thích đi dạo phố là một việc cực kỳ bình thường, nhưng mà Diệp Sở lại một mình mua đồ lâu như vậy.
Lục Hoài đè ấn đường, hành động này của Diệp Sở có chút khác thường. Nàng ở nơi đó lâu như vậy, để làm cái gì?
Xem ra, kẻ lừa đảo của hắn, dường như có một ít bí mật mà hắn không biết.
Diệp Sở đã chuẩn bị tốt tâm lý bị phát hiện, nàng nắm chặt tay, móng tay khảm vào thịt.
Lúc này, Diệp Sở đột nhiên nghe được một giọng nói cực kỳ vang dội, người nọ hấp tấp vội vàng, nghe rất khẩn trương, có chút hoảng loạn.
"Tam thiếu!"
Lục Hoài dừng bước.
Đầu kia hành lang vang lên tiếng bước chân, người nọ vội vàng chạy chậm tới chỗ Lục Hoài. Dừng lại trước mặt Lục Hoài, hắn đè thấp tiếng nói chuyện.
"Bảo vệ tầng năm bị đánh hôn mê!" Người này vừa lúc tới thay ca, lại phát hiện bảo vệ ban đầu không thấy, cẩn thận tìm kiếm một lúc sau nhìn thấy bảo vệ kia dựa vào sườn trong hành lang, ở vào trạng thái hôn mê.
Chu phó quan đại kinh thất sắc, nhưng Lục Hoài rất trấn định.
Lục Hoài phản ứng rất nhanh: "Không cần lộ ra."
Lục Hoài nhìn thoáng qua Chu phó quan: "Ngươi đi xem có ai khả nghi không."
Hắn lại nói với một người khác: "Ngươi cùng ta đi lên."
Ngày này, Khách sạn Hòa Bình hầu như có hết người của tất cả bang phái Bến Thượng Hải. Nếu trực tiếp phong tỏa cửa ra, kia tương đương với bọn họ đều sẽ biết nơi này xảy ra chuyện, quá mức lỗ mãng.
Cho nên cần phải điệu thấp xử lý việc này.
Tiếng bước chân của ba người càng ngày càng xa, bọn họ nhanh chóng rời đi hành lang tầng ba. Chu phó quan xuống tầng dưới, Lục Hoài và bảo vệ lên tầng trên.
Diệp Sở nghe thấy rõ, thanh âm nói chuyện của bọn họ liền ở bên cạnh nàng, thuyết minh chỉ cần Lục Hoài lại đi một bước, sẽ phát hiện nàng.
Nàng cúi đầu, phát hiện lòng bàn tay đã ra mồ hôi.
May mà Lục Hoài đã đi rồi, trong lòng Diệp Sở buông lỏng, toàn bộ thân thể thả lỏng. Nàng hơi ló đầu ra, hiện tại trên hành lang không có người.
Nàng phải nhanh chóng rời đi.
Diệp Sở lập tức cất bước, đi xuống tầng, tới đại sảnh Khách sạn Hòa Bình, nàng giống như bình thường mà xuyên qua đám người chen chúc, thuận lợi ra cửa.
"Kiều Lục gia không nói lý, các ngươi cũng không nói lý, quả đúng là người của Hồng Môn."
"Ít nói nhảm nhiều như vậy, ở Hồng Môn, Kiều Lục gia chính là đạo lý!"
"......"
Diệp Sở nghe được phía sau truyền đến tranh chấp, người của Kha Lão Hội kia vẫn căm giận bất bình. Ra Khách sạn Hòa Bình, người của Kiều Lục lại bắt đầu kiêu ngạo.
Nàng liếc một cái, thấy Chu phó quan dẫn người xem xét ở giao lộ gần đây, ngay sau đó xoay người đi đến một hướng khác.
Rẽ qua mấy giao lộ, Diệp Sở mới ngăn cản một chiếc xe kéo.
Diệp Sở ngồi trên xe kéo, nói với người kéo xe: "Cửa hàng Vĩnh An."
Trước khi xe kéo đến nơi, nàng khoác chiếc áo rộng thùng thình mua cùng bộ tây trang trên người vào, trắng trợn táo bạo mà đi vào cửa hàng Vĩnh An.
Một lát sau, Diệp Sở đã thay lại bộ đồ khi ra cửa, mang theo túi lớn túi nhỏ đi ra.
Khóe miệng nàng cong cong, trở về Diệp Công Quán.
......
Một đầu khác, Lục Hoài đã cùng bảo vệ lên tầng. Bảo vệ bị đánh vựng đã từ từ chuyển tỉnh, biểu tình hoảng hốt, cũng không biết bản thân ở nơi nào.
Lục Hoài bước nhanh vào phòng, hắn mới vừa mở cửa, liền thấy một tờ giấy trên mặt đất, an tĩnh dừng ở nơi đó.
Ba chữ ở mặt trên cực kỳ quen mắt, "Người hảo tâm".
Không biết sao, biểu tình của Lục Hoài buông lỏng. Hắn cúi người nhặt tờ giấy lên, nắm vào trong tay, trong lòng đã có vài suy đoán.
Hắn xoay người nhìn bảo vệ.
Lục Hoài hỏi: "Thấy diện mạo người nọ sao?"
Bảo vệ áy náy: "Người nọ tới quá nhanh, ta không hề phát hiện hắn."
Này sớm ở trong dự đoán của Lục Hoài: "Ta đã biết, ngươi đi xuống đi."
Cửa bị đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Lục Hoài. Ngón tay thon dài mở tờ giấy kia ra, lại là một chuỗi mật mã ma tư.
Khi xem đến nội dung trên tờ giấy, Lục Hoài nhăn mày lại.
Lại là việc Đốc Quân sắp bị phục kích.
Lục Hoài cất tờ giấy đi, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, cái được cái không.
Người này nhiều lần đều biết nguy cơ sẽ xảy ra ở nơi nào, cũng nghĩ mọi cách thông tri hắn, rốt cuộc có dụng ý gì?
Hiện tại là thứ bảy thứ hai trong tháng, ở Khách sạn Hòa Bình đông người, người nọ mạo hiểm nguy cơ bị phát hiện, cũng muốn tới đưa tin cho hắn.
Xem ra, người hảo tâm không chỉ biết rõ hành tung của hắn như trong lòng bàn tay, thậm chí còn biết rõ cấu tạo của Khách sạn Hòa Bình.
Hắn càng ngày càng tò mò thân phận thật sự của người này.
Nhưng mà, việc quan trọng nhất trước mắt, vẫn là tra xét việc trên tờ giấy mới được.
......
Diệp Sở trở về Diệp Công Quán, tâm tình đột nhiên trở nên nhẹ nhàng. Nàng biết tuy Lục Hoài nửa tin nửa ngờ, nhưng việc quan trọng như vậy, hắn tất nhiên sẽ điều tra một chút.
Diệp Sở biết ngọn nguồn sự ưu phiền của nàng, hiện tại đã giải quyết, liền không hề khẩn trương.
Đêm này, nàng khó được ngủ ngon một giấc.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Diệp Sở nghỉ ngơi ở nhà, thừa dịp hiện tại thời gian đầy đủ, Diệp Sở ngồi đọc sách trong phòng.
Cửa phòng bị gõ vang, đôi mắt Diệp Sở còn nhìn chằm chằm vào sách, đầu cũng không nâng: "Mời vào."
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Diệp Sở ngẩng đầu nhìn, là mẫu thân Tô Lan của nàng.
Tô Lan vừa thấy tư thế này của Diệp Sở, biết bà đánh gãy Diệp Sở, nói: "Quấy rầy A Sở đọc sách, con tiếp tục đọc, ta trước đi ra ngoài."
Bà biết, trường học sắp thi, Diệp Sở thật rất vội.
Diệp Sở lập tức từ bàn đứng lên, đi đến bên người mẫu thân, kéo bà ngồi xuống: "Mẫu thân, người nói gì vậy, con chỉ tùy tiện lật xem một chút, lại không đáng ngại."
"Mẫu thân tìm con, có phải có chuyện gì hay không?" Diệp Sở cười khanh khách nhìn Tô Lan.
Tô Lan thiếu chút nữa thì quên việc muốn nói: "Con còn nhớ nhà Nguyên lão bản ở cách vách không? Hôm qua bọn họ từ nước Anh về."
Diệp Sở đương nhiên nhớ rõ, Nguyên lão bản là hàng xóm của bọn họ, hai vợ chồng có ba người con.
Bởi vì Nguyên lão bản kinh doanh cửa hàng bạc, vì cát lợi, nhũ danh của ba người con của bọn họ đều có liên quan đến tiền. Phân biệt là A Kim, A Ngân, A Đồng.
Một năm trước bọn họ nói muốn đi nhà họ hàng ở nước Anh ở một thời gian, Nguyên lão bản thuận tiện tìm xem mặt hàng mới.
Nhà Nguyên lão bản và nhà Diệp Sở là hàng xóm rất lâu, tự nhiên rất quen thuộc, có thể nói Diệp Sở và A Kim, A Ngân, A Đồng cùng nhau chơi đến lớn.
Diệp Sở gật đầu: "Chả trách ngày hôm qua bên ngoài truyền đến không ít thanh âm, thì ra là nhà Nguyên lão bản dọn về, lâu rồi không gặp, con thật rất nhớ bọn họ."
Tô Lan mở miệng: "Ta tới đây là định nói chuyện này với con, hôm qua Nguyên phu nhân và ta đã hẹn nhau, hôm nay gặp nhau một chút, cũng không biết con có thời gian hay không."
Diệp Sở đương nhiên đồng ý.
Đến giờ hẹn, bởi vì đều là bạn bè nhiều năm, Tô Lan và Diệp Sở đều chỉ hơi trang điểm một chút.
Diệp Sở và Tô Lan vừa đi tới cửa, liền nghe được giọng của nhà Nguyên lão bản.
"Tối qua trước khi ngủ ta rõ ràng để một khối đại dương ở trên bàn, sáng nay đã không thấy tăm hơi, có phải ông cầm trộm hay không?"
Vừa nghe thanh âm này liền biết là Nguyên phu nhân, nàng trung khí mười phần, tính tình bạo. Hơn nữa giọng vốn to, hiện giờ cảm xúc kích động, thanh âm càng vang dội.
Nguyên phu nhân và Nguyên lão bản một ngày không cãi nhau liền đau đầu, hôm nay Nguyên phu nhân vừa ra cửa, nhớ tới chuyện này. Tuy bọn họ giàu có, nhưng ngày thường, vẫn rất để ý một khối đại dương.
Đối với chuyện tiền bạc, bà sẽ không qua loa, hôm qua bà mua đồ xong thuận tay để tiền lẻ ở trên bàn, không ngờ sáng nay đã không thấy tăm hơi, không phải Nguyên lão bản lấy thì còn có ai.
"Hư." Nguyên lão bản lên tiếng ngăn lại, "Bà nói nhỏ chút, chừa chút mặt mũi cho ta, nhất định là bà đặt ở chỗ khác quên mất."
"Đừng, đừng vả mặt." Nguyên lão bản kêu nhanh, Nguyên phu nhân mới vừa nâng tay lên vẫn là thả xuống.
Kim, Ngân, Đồng vừa vặn cũng ở phía sau, thấy được một màn này, tuy hai người trước mặt đang cãi nhau, nhưng bọn họ đã quen rồi.
A Ngân mở miệng hỏi: "Mẫu thân, ngày hôm qua khối đại dương kia không phải bị người mua ăn vặt sao? Có phải người nhớ lầm rồi hay không."
A Ngân là cô nương duy nhất trong ba người con, cũng là người khôn khéo nhất trong ba người, hai người khác tương đối hàm hậu.
Nhưng quan hệ của ba người dị thường hài hòa, người một nhà không cần phải phân cái gì của ngươi, ta.
Nguyên lão bản và Nguyên phu nhân luôn nhắc mãi muốn giao cửa hàng bạc lại cho A Ngân xử lý, nếu dừng trong tay hai người con trai ngốc khác, kinh doanh sẽ đến hỏng bét.
Cho nên lời nói của A Ngân vẫn rất có phân lượng.
"Đúng vậy, ta đều quên mất." Nguyên phu nhân vỗ đầu, quay đầu an ủi Nguyên lão bản bị oan uống, "Tiểu Nguyên Bảo, vừa rồi ta nói giỡn với ông, ông nhất định không coi là thật đi."
Đúng vậy, tên thật của Nguyên lão bản chính là Nguyên Bảo. Không sai, vẫn là người cực kỳ sợ vợ.
Thanh âm của Nguyên lão bản giống như muỗi kêu, hừ hừ hai tiếng, cơ hồ không nghe được.
"A Sở!" Nguyên phu nhân liếc thấy Diệp Sở, lập tức gọi tên nàng. Nguyên phu nhân đẩy Nguyên lão bản ra, đi lên hai bước.
"A Sở đã lớn như vậy rồi, một năm không gặp, thật là đại cô nương." Nguyên phu nhân nhìn Diệp Sở lớn lên, cũng coi Diệp Sở như con mình.
"Diệp phu nhân mạnh khỏe." Nguyên lão bản khôi phục thành bộ dáng khiêm khiêm có lễ, chào hỏi Tô Lan.
Ba người Kim, Ngân, Đồng nhìn thấy Diệp Sở trước mắt sáng ngời, lập tức vây quanh Diệp Sở.
Ba người họ và Diệp Sở đã lâu không gặp, tự nhiên nuốn cùng Diệp Sở ngồi cùng xe, để Nguyên phu nhân và Tô Lan một xe, bọn họ và Diệp Sở một xe.
Trong xe chỉ có thể ngồi bốn người, ba người Kim, Ngân, Đồng và Diệp Sở vừa lúc ngồi đầy chỗ ngồi.
Thương lượng một lúc, bọn họ quyết định chia làm hai đường. Nguyên phu nhân và Tô Lan cùng đi uống trà, Kim, Ngân, Đồng và Diệp Sở cùng đi dạo phố.
Kiến nghị này là của A Ngân, nữ sinh thích đi dạo phố là việc khó tránh khỏi, khi đi dạo phố để ca ca đệ đệ xách chút đồ vật cũng rất tốt.
Nguyên phu nhân và Tô Lan đương nhiên không ý kiến, hai nhóm người ở cửa Diệp Công Quán tách ra, từng xe rời đi theo từng hướng.
A Kim và A Đồng chỉ dùng để xách đồ vật, bọn họ chỉ cần cùng Diệp Sở và A Ngân đi dạo phố là được.
Mấy người Diệp Sở đi vào một cửa hàng quần áo, trong cửa hàng có không ít quần áo mới, có rất nhiều mẫu áo khoác mùa đông mới.
A Ngân không chọn quần áo trong này. Diệp Sở chọn một chiếc áo khoác màu đỏ, sau khi lão bản lấy tới, Diệp Sở sờ áo, nguyên liệu bình thường, nhưng kiểu dáng còn được.
Mẫu thân của Diệp Sở cho nàng không ít tiền tiêu vặt, cho nên Diệp Sở chưa bao giờ thiếu tiền, nhìn thấy chiếc áo khoác này khá thuận mắt, liền tính toán bỏ tiền ra mua.
"Tiểu thư, ánh mắt của ngài thật không sai, chiếc áo khoác này là hàng nhập khẩu, các ngài chưa từng đến nước Anh đi, chiếc này chính là được nhập từ nước Anh về, toàn Thượng Hải chỉ có một cái như vậy."
Lão bản nhìn Diệp Sở, liền cảm thấy tuổi của nàng không lớn, khuôn mặt non nớt, khẳng định chưa từng trải qua sóng gió.
Nhưng nhìn quần áo trên người Diệp Sở, liền biết điều kiện nhà nàng không kém, quần áo trên người đều là đồ xa hoa, là người có tiền.
Nếu hắn có thể dẻo mồm dẻo mép, khen lên khen xuống, bịa đặt chút việc, đến lúc đó chờ Diệp Sở thích chiếc áo khoác này, lại nâng cao giá một chút, nàng vẫn sẽ ngoan ngoãn mua.
Lão bản vừa nói giá, vừa xua tay nói không quý không quý, quần áo nhập khẩu đều là giá này.
Diệp Sở vừa nghe, liền biết lão bản này nói dối, nhưng nàng không vạch trần hắn, chỉ là tay đang lấy túi tiền dừng lại.
"Đợi đã." Bàn tay lấy túi của Diệp Sở cứng lại, bị A Ngân ở một bên kéo tay lại.
"Lão bản, ta thấy giá này hơi đắt, hẳn là chỉ một nửa." A bạc đi đến trước quầy, nói với lão bản.
Trong lòng lão bản căng thẳng, nhưng hắn lại nghĩ, mấy tiểu cô nương này khẳng định chưa gặp qua việc đời, ở nhà được nuông dưỡng yêu chiều lớn lên.
Cho dù hắn nói dối, sao các nàng sẽ biết được.
Ánh mắt của A Ngân độc ác, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư nhỏ của người khác.
A Ngân tuyệt đối không thể chịu đựng loại việc hãm hại lừa gạt, giá này nâng lên hẳn một nửa, nàng giảm bớt một nửa giá vẫn còn tiện nghi lão bản.
Lão bản cười ngâm ngâm nói: "Cửa hàng của chúng ta buôn bán đúng lương tâm, giá cả tuyệt đối công chính."
Lão bản cầm lấy áo khoác, giơ lên trước mặt bọn họ: "Nguyên liệu này chính là đứng thứ nhất, ta cũng sẽ không gạt người, xem các vị là tiểu cô nương, ta còn giảm giá đâu."
Nghe được những lời này của lão bản, Diệp Sở đã không có hứng thú với chiếc áo khoác này, lão bản này vừa thấy liền coi bọn họ thành người xem tiền như rác.
Diệp Sở vừa định nói không lấy, A Ngân đi nhanh lên, vẻ mặt không tin mà xem xét, duỗi tay sờ chiếc áo.
A Ngân vuốt ve áo khoác vài cái, nháy mắt hiểu rõ: "Ngươi nói chiếc áo này nhập khẩu từ nước Anh."
Lão bản gật đầu: "Đương nhiên."
Tiểu cô nương này cho rằng tùy tiện dùng tay sờ là có thể biết nơi sản xuất vải dệt sao, nghĩ thôi cũng biết không có khả năng.
A Ngân bĩu môi, lắc đầu: "Ta không nghĩ như vậy, nguyên liệu này rõ ràng chính là từ Tứ Xuyên."
"Nguyên liệu này chính là jeans, đừng nhìn hoa văn phía trên không giống jeans, nhưng từ xúc cảm tới đường cong, đều không thể là hàng nhập khẩu từ nước Anh."
A Ngân ngẩng đầu nhìn lão bản: "Lão bản, đây là ngươi không đúng rồi, quần áo của ngươi bán đắt ta không ý kiến, thấy tuổi của chúng ta không lớn, liền tùy ý bịa đặt sự thật, hình như không thể nào nói nổi đi."
Trong tiệm có không ít khách, đều sôi nổi nhìn qua bên này. Không ngờ hắn kinh nghiệm đầy người sẽ bị một tiểu cô nương vạch trần, lão bản tức khắc nóng nảy.
"Ngươi biết cái gì, ta bán quần áo nhiều năm như vậy, biết nhiều thứ hơn ngươi nhiều. Ta nói đây là hàng nhập khẩu từ nước Anh chính là từ nước Anh, ngươi nói chuyện cẩn thận!"
Thanh âm của lão bản lớn hơn, ngữ khí dữ hơn không ít, một bộ hùng hổ doạ người, giống như A Ngân không nói lại hắn liền không để yên.
Diệp Sở và A Kim, A Đồng ở phía sau đồng thời bước lên vài bước, che trước mặt A Ngân, bốn người cùng đối diện với lão bản.
Diệp Sở biết năng lực của A Ngân, sẽ không bị hại bởi lão bản, nếu lão bản còn muốn làm gì A Ngân, nàng tuyệt đối không cho phép.
A Ngân thò đầu ra, bình tĩnh nói: "Ta từ nhỏ đã được nương dạy xem vải dệt, vải dệt này thường thấy nhất, ta không có khả năng nhận sai."
Vì không để A Ngân bị người khác chiếm tiện nghi, bị người lừa, Nguyên phu nhân bắt đầu dạy nàng các loại đồ vật từ rất sớm. Chỉ cần liên quan đến tiền tài, nàng đều sẽ dạy.
Xem vải dệt chỉ là chút lòng thành, nếu A Ngân mua quần áo, bị người lừa tiền thì chính là muốn tổn thất một món tiền lớn đâu.
Tiền trong nhà chính là tích cóp từng chút như vậy, nhà Nguyên lão bản giàu đến chảy mỡ chưa chắc không có nguyên nhân này.
Lão bản quét thấy khách khứa đang xem náo nhiệt xung quanh, tức muốn hộc máu: "Cho dù ngươi nói vải dệt này sản xuất từ Tứ Xuyên, vậy ngươi chưa từng đi nước Anh, như thế nào biết có thể nói sai hay không."
A Ngân ra vẻ vô tội: "Hôm qua ta mới từ nước Anh trở về, lúc trước ở nước Anh đã đi xem hết tất cả cửa hàng quần áo nổi tiếng ở đấy, chắc là lão bản làm lỗi rồi."
Lúc trước lão bản còn tưởng rằng A Ngân không thể phản bác, không ngờ A Ngân trả lời khiến hắn bị đả kích hơn nữa.
Lúc này hắn thật sự không còn lời nào để nói.
Lại một lần tránh thoát một kẻ muốn lừa tiền. A Ngân thỏa mãn lôi kéo Diệp Sở đi ra cửa hàng quần áo này. Hai ca ca đệ đệ theo sát ở sau người.
Diệp Sở và A Ngân lại tiếp tục dạo phố, vì khao A Ngân đã vất vả, Diệp Sở trộm mua một món quà nhỏ lúc A Ngân không chú ý, vừa vặn là A Ngân thích nhất.
Đương nhiên hai người khác cũng có phần.
Lúc xe đưa bọn họ về nhà, Diệp Sở mới cho A Ngân một kinh hỉ, quả nhiên Diệp Sở được đến một cái ôm thắm thiết.
Ba người Kim, Ngân, Đồng vẫn luôn là bạn của Diệp Sở, tính tình của A Kim và A Đồng đơn thuần, không có tâm cơ, rất dễ ở chung.
Mà A Ngân thông minh, bình tĩnh khi gặp chuyện, chân thành với bạn bè. Sau khi gặp A Ngân, tâm trạng cả ngày của Diệp Sở đều rất tốt.
......
Nhưng, ở Phủ Đốc Quân, lại có người bận tối mày tối mặt.
Lục Hoài đã nói việc ám sát cho Lục Tông Đình, tin tức này nửa thật nửa giả, không thể tin tưởng hoàn toàn. Hai người thương nghị, quyết định làm chuẩn bị trước.
Bởi vậy, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ liền quyết định đối sách. Lục Tông Đình chuẩn bị vẹn toàn, chỉ chờ những người đó chui đầu vào lưới.
Lục Hoài bận rộn suốt đêm, Thẩm Cửu lại ngủ rất ngon.
Hắn hứng thú bừng bừng mà đi vào Phủ Đốc Quân, để nói cho Lục Hoài nghe về vụ cược giữa hắn và Kiều Lục.
Thẩm Cửu lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, thần sắc nhàn nhã: "Mấy ngày trước, ta tìm được cô nương có thể giúp ta thắng cuộc."
"Giọng hát của cô nương kia xác thật không tệ, vụ cược này ta thắng chắc rồi."
Lục Hoài đang cúi đầu viết gì đó, trên trang giấy trắng, rơi đầy chữ mực đen, nét chữ sắc bén. Liếc mắt một cái liền biết, người viết tính tình lạnh lẽo.
Lục Hoài phảng phất không nghe thấy Thẩm Cửu nói, hắn vẫn cúi đầu, tốc độ viết chữ chưa giảm chút nào.
Lục Hoài đương nhiên biết Thẩm Cửu cùng Kiều Vân Sanh đánh cuộc, nhưng Lục Hoài sớm biết rằng, Thẩm Cửu sẽ không thua.
Thẩm Cửu bản tính mạnh mẽ, làm việc đều có một phần dẻo dai, hơn nữa Thẩm Cửu và Kiều Lục có thù oán, Thẩm Cửu đương nhiên sẽ không cúi đầu trước Kiều Vân Sanh.
Huống hồ, hắn cũng không để ý ca nữ này là ai, nàng ca hát dễ nghe hay không cũng không liên quan đến hắn.
Thẩm Cửu thoáng nhìn Lục Hoài không có phản ứng gì, cười xấu xa vài tiếng, lại mở miệng: "Nhưng mà, ngươi đoán ngày đó ai cùng cô nương kia đi phỏng vấn?"
Thẩm Cửu nhẹ nhàng nói: "Cư nhiên là tiểu nha đầu."
Nhàn nhạt mấy chữ, tay Lục Hoài lại dừng một chút, gần như không thể phát hiện, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Cửu.
Lục Hoài chậm rãi buông bút trong tay, giọng nói trầm thấp: "Diệp Sở đi Đại Đô Hội?"
Việc liên quan đến Diệp Sở, Thẩm Cửu liền biết Lục Hoài sẽ quan tâm, hắn cười: "Ngươi cũng không ngờ đi, tiểu nha đầu và ca nữ kia là bạn tốt."
Sau đó, Thẩm Cửu thưởng thức chén trà, thanh âm mang theo vài phần tùy ý: "Lục Hoài, mấy ngày trước tiểu nha đầu hẹn ngươi đi ra ngoài, nói cái gì?"
Lục Hoài nhớ tới ngày đó hắn giả vờ từ chối Diệp Sở, khi đó Diệp Sở không chút hoang mang, đôi mắt dị thường trong trẻo, cũng nhàn nhạt đáp một câu, nói chẳng qua chỉ là là vui đùa, hắn cần gì coi là thật.
Lục Hoài chợt cười, kẻ lừa đảo này luôn không chịu nhận thua, nhưng tính tình quật cường này lại phá lệ thú vị.
Cảm xúc của Lục Hoài không lộ nửa phần, thanh âm của hắn nhàn nhạt: "Không có gì."
Thẩm Cửu nhướng mày.
Diệp Sở nói nàng mời Lục Hoài uống trà, vì cảm ơn Lục Hoài hỗ trợ, dựa theo tính của Diệp Sở, nói vậy nàng sẽ đưa Lục Hoài một ít đồ vật.
Thẩm Cửu chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tiểu nha đầu có đưa ngươi cái gì hay không?"
Lục Hoài liếc mắt nhìn hắn, thần sắc nhàn nhạt: "Ngươi quản nhiều như vậy làm cái gì."
Thẩm Cửu mới không tin, Lục Hoài không nói cho hắn, hắn còn không thể tự tìm xem sao. Vì thế, Thẩm Cửu đánh giá khắp thư phòng của Lục Hoài, vẫn không phát hiện thứ gì.
Sau đó Thẩm Cửu lại dạo qua bên ngoài một vòng, đột nhiên, ánh mắt hắn dừng ở nơi nào đó.
Thẩm Cửu thường tới Đốc Quân phủ, đồ của Phủ Đốc Quân Thẩm Cửu hầu như nhớ hết, Thẩm Cửu nhớ kỹ, lúc trước chỗ kia hình như chỉ đặt một hộp cà phê.
Mà hiện tại, nơi đó có thêm một hộp cà phê.
Hộp cà phê kia đóng gói rất tinh mỹ, nhìn qua giống như mới vừa mở ra không bao lâu.
Khóe miệng Thẩm Cửu cong cong, đây chính là quà tiểu nha đầu đưa cho Lục Hoài đi.
Thẩm Cửu chạy về thư phòng, cười hỏi: "Lục Hoài, giống như có hộp cà phê ta chưa từng thấy, ai đưa cho ngươi?"
Ánh mắt Lục Hoài hơi dao động, nhàn nhạt nói: "Bạn bè đưa."
Thẩm Cửu nghĩ thầm, quả nhiên như thế, hắn kéo dài ngữ điệu: "Bạn bè đưa a."
Ngay sau đó, Thẩm Cửu lười nhác mở miệng: "Ta hiện tại hơi khát, muốn uống ly cà phê, Lục Hoài, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Lục Hoài ngẩng đầu nhìn Thẩm Cửu, cười như không cười: "Ngươi xác định?"
Thẩm Cửu trước nay chỉ thích uống trà, hắn ít khi uống cà phê, nói không quen vị đắng của cà phê, hiện tại hắn nói như vậy, rõ ràng là cố ý.
Sắc mặt của Thẩm Cửu không đổi, mở miệng: "Đương nhiên, ta gần đây thay đổi khẩu vị, trà uống có chút ngấy, liền muốn đổi khẩu vị."
"Ta thấy cà phê không tệ." Thẩm Cửu nói, "Đặc biệt là hộp cà phê mới mở kia, nhìn liền rất có cảm giác."
Thẩm Cửu tính đến hay, kia đúng là cà phê Diệp Sở đưa cho Lục Hoài.
Thần sắc của Lục Hoài nhạt nhẽo, ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Hắn đương nhiên biết vì sao Thẩm Cửu nói như vậy, nhưng mà, tâm tư của Thẩm Cửu nhất định phải thất bại.
Lúc này, nữ quản gia gõ cửa đi vào, bưng hai ly trà lên cho Lục Hoài và Thẩm Cửu, đang định rời đi, lại bị Thẩm Cửu gọi lại.
"Ngươi giúp ta pha ly cà phê đi."
Bởi vì Thẩm Cửu là khách quen của Phủ Đốc Quân, hơn nữa quan hệ giữa Thẩm Cửu và Lục Hoài rất tốt, nữ quản gia gật đầu, xoay người rời thư phòng, chuẩn bị pha Thẩm Cửu cho cà phê.
Nữ quản gia còn chưa đi ra cửa, giọng nói trầm thấp của Lục Hoài chậm rãi vang lên.
"Dùng hộp bên trái."
Mà hộp cà phê Diệp Sở đưa vừa lúc đặt ở bên phải.
Lục Hoài ngẩn ra, câu nói vừa rồi, hắn không hề nghĩ ngợi liền nói ra.
Dường như từ khi Thẩm Cửu nhắc tới muốn uống cà phê, suy nghĩ này vẫn luôn hiện lên trong đầu Lục Hoài.
Ánh mắt của Lục Hoài nặng nề, không biết sao, hắn cũng không muốn để Thẩm Cửu uống cà phê Diệp Sở đưa cho hắn.
Đồ mà kẻ lừa đảo đưa cho hắn, hắn đương nhiên phải nhấm nháp cẩn thận, hắn cũng không muốn chia cho người khác. Huống chi, cà phê này chính hắn cũng chưa uống vài lần, cần gì tiện nghi Thẩm Cửu.
Nữ quản gia đáp "Vâng.", sau đó rời đi.
Thẩm Cửu thấy phản ứng này của Lục Hoài, khóe miệng lộ ra ý cười nghiền ngẫm, hắn cố ý nói: "Chỉ là cà phê thôi, sao ngươi phải nhỏ mọn như vậy."
"Không bỏ được cho ta? Chẳng lẽ là người trong lòng đưa?"
Thẩm Cửu nhìn chằm chằm Lục Hoài.
Lục Hoài liếc Thẩm Cửu, cười như không cười: "Ngươi nói nhiều quá."
Ngay sau đó, Lục Hoài nhàn nhạt mở miệng: "Xem ra gần đây ngươi rất rảnh, có muốn ta cho ngươi tìm chút việc làm hay không?"
Thẩm Cửu cười khẽ, không nói lời nào.
Lúc này, nữ quản gia bưng cà phê lên, đặt trước mặt Thẩm Cửu. Nữ quản gia cung kính nói: "Cửu gia, cà phê của ngài."
Cà phê có chút nóng, hơi nóng chậm rãi bay lên, nhẹ nhàng phất qua gương mặt Thẩm Cửu.
Lục Hoài khẽ nâng cằm, ý bảo Thẩm Cửu uống cà phê.
Gương mặt Thẩm Cửu đau khổ, hắn vốn định trêu ghẹo Lục Hoài, việc uống cà phê chỉ là hắn thuận miệng nói, hắn không muốn thật sự uống.
Nhưng Lục Hoài còn nhìn hắn, Thẩm Cửu thở dài một hơi, bất đắc dĩ uống. Ân, hương vị cực kỳ đắng.
Thẩm Cửu khóc không ra nước mắt, tự mình chọc việc, căng da đầu cũng phải làm.
Lục Hoài cười.
Sau khi Thẩm Cửu rời đi, Lục Hoài còn ngồi ở thư phòng xử lý công vụ.
Lúc này, một thuộc hạ gõ cửa đi vào, thái độ cung kính: "Tam thiếu, mấy ngày nay Kiều Vân Sanh cũng không đi trường Trung Học Tín Lễ."
"Cũng không có những người khác tới gần Diệp Sở cô nương."
Lục Hoài phân phó thuộc hạ nhìn Diệp Sở, mục đích là vì bảo đảm Diệp Sở an toàn. Nếu không có tình huống đặc thù, cách mấy ngày thuộc hạ hội báo một lần là có thể.
Thần sắc của Lục Hoài nhàn nhạt: "Ân."
Tuy đã nhiều ngày Kiều Vân Sanh không tới gần Diệp Sở, nhưng Lục Hoài vẫn không thể thả lỏng cảnh giác. Kiều Vân Sanh này hỉ nộ vô thường, người khác đều không đoán được tâm tư của hắn.
Ánh mắt của Lục Hoài lạnh hơn, thanh âm trầm thấp: "Tiếp tục nhìn chằm chằm, nếu Kiều Vân Sanh có hành động gì, lập tức báo lại."
Thuộc hạ cung kính nói: "Rõ, Tam thiếu."
Trong đầuLục Hoài hiện ra gương mặt thamh lệ của Diệp Sở, làn da của nàng trắng nõn, giống như trân châu.
Khóe miệng của Lục Hoài hiện lên ý cười rất nhẹ, hắn chợt hỏi một câu: "Nàng gần đây làm cái gì?"
Thuộc hạ nói: "Hôm nay, Diệp Sở cô nương và người của Nguyên Công Quán cách vách đi đường Brown mua quần áo."
Bên ngoài thư phòng lọt vào ánh nắng nhẹ nhàng, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Lục Hoài lẳng lặng nghe, thần sắc của hắn nhạt nhẽo, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn.
Thuộc hạ tiếp tục nói: "Ngày hôm qua Diệp Sở cô nương đi công ty bách hóa mua quần áo."
Sau đó, thuộc hạ hơi nhíu mi: "Nhưng có chút kỳ quái, nàng một mình ở nơi đó thật lâu."
Ánh mắt của Lục Hoài ngưng đọng, hắn nhàn nhạt nói: "Ta đã biết, ngươi đi xuống đi."
Sau khi thuộc hạ rời đi, Lục Hoài dựa lưng vào ghế ngồi, suy nghĩ nặng nề.
Vốn việc nữ hài tử thích đi dạo phố là một việc cực kỳ bình thường, nhưng mà Diệp Sở lại một mình mua đồ lâu như vậy.
Lục Hoài đè ấn đường, hành động này của Diệp Sở có chút khác thường. Nàng ở nơi đó lâu như vậy, để làm cái gì?
Xem ra, kẻ lừa đảo của hắn, dường như có một ít bí mật mà hắn không biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook