Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
-
Chương 163
Lục Hoài nhìn thấy xe của Diệp Công Quán, đầu tiên là bước xuống xe, đứng ở cửa chờ hai người họ.
Gió đêm đánh úp tới, lạnh lẽo cực kỳ, thân hình hắn cao lớn.
Đôi mắt Lục Hoài đen nhánh, vẫn luôn nhìn qua Diệp Sở.
Chiếc ô tô màu đen của Diệp Công Quán dừng trước cửa. Diệp Sở theo Tô Lan xuống xe, sự khẩn trương trong lòng nàng đã biến mất.
Diệp Sở đi tới trước mặt Lục Hoài, hai người nhìn nhau một cái, hiểu rõ ý của đối phương.
Lục Hoài nhìn tới Tô Lan: "Bá mẫu."
Tô Lan gật đầu: "Tam thiếu."
Giọng nói của Lục Hoài rất bình thản: "Xin lỗi bá mẫu, ta luôn giấu ngươi một việc."
Hắn tiếp tục nói: "Là ta dạy Diệp Sở dùng súng."
Kỳ lạ là, Tô Lan cũng không thấy kinh ngạc, dường như bà đã có thể đoán trước được chuyện này.
Lục Hoài nói: "Mọi chuyện cụ thể, chờ Tô Minh Triết tới rồi lại nói tiếp."
Tô Lan ngẩn ra vài giây: "Được."
Chỗ này không thích hợp để nói chuyện, mọi người theo Tô Lan vào Diệp Công Quán, lên phòng của Diệp Sở.
Đêm đã khuya, người ở Diệp Công Quán đều đã ngủ, sẽ không có ai đến quấy rầy.
Khi rời khỏi Dương Công Quán, Lục Hoài đã phái người thông báo Tô Minh Triết. Không lâu sau, Tô Minh Triết đã nhanh chóng chạy tới Diệp Công Quán.
Tô Minh Triết biết đêm nay Tô Lan suýt nữa đã bị sát hại, mà Diệp Sở vậy mà lại rút súng bắn chết tên sát thủ kia.
Tô Minh Triết nhìn Lục Hoài một cái. Hắn nhớ lại lời trước đó Lục Hoài đã nói.
Hành động bảo vệ không biết khống chế cũng là một loại thương tổn, hy vọng Diệp Sở có năng lực tự bảo vệ mình.
Lúc này Tô Minh Triết mới nhận ra, thái độ mà Tam thiếu dùng cho Diệp Sở, có lẽ là chính xác nhất.
Tô Lan hỏi: "Ngươi cũng biết A Sở biết dùng súng?"
"Dì, ta muốn nói với ngươi một chuyện." Tô Minh Triết nói: "Lúc ta đưa A Sở đến khách sạn Kim Môn, có gặp nhóm người đến ám sát."
Tô Lan kinh hãi: "Cái gì?"
Vì sợ Tô Lan sẽ lo lắng, Tô Minh Triết và Diệp Sở quyết định sẽ giữ.
Tô Minh Triết lại nói: "Ta cùng A Sở tuy biết dùng súng, nhưng vẫn phải nhờ đến những người Tam thiếu phái tới bảo vệ A Sở, chúng con mới có cơ hội thoát thân."
Chuyện này đã được Lục Hoài áp xuống. Bởi vì Tô Minh Triết là thành viên của Hoa Thương hội, cho nên hắn mới bị người khác ám sát.
Bọn họ đều hiểu, nếu coa ngườ muốn động tới Hoa Thương hội, chắc chắn sẽ liên lụy đến Tô gia.
Tô Lan nhìn Lục Hoài, lần trước khi Lục Hoài đưa Diệp Sở trở về Diệp Công Quán, bà cũng đã biết, thái độ của hắn đối với A Sở rất đặc biệt.
Hôm nay, Tô Lan hiểu rõ, Tam thiếu thật sự rất chú ý đến A Sở.
Tô Lan: "Cảm ơn Tam thiếu."
Giọng điệu của Lục Hoài ôn hòa: "Bá mẫu, không cần khách khí."
Ngay sau đó, Lục Hoài bắt đầu giải thích, vì sao hắn lại dạy Diệp Sở dùng súng.
Lục Hoài nói: "Diệp Sở là một nữ hài thông minh."
Rầm mắt hắn nhẹ nhàng đặt trên người Diệp Sở.
Diệp Sở nhìn Lục Hoài, tầm mắt chạm vào đôi mắt hắn.
Lục Hoài nhanh chóng chuyển mắt: "Ta hy vọng Diệp gia có thể để nàng tự do lựa chọn."
Thái độ của hắn rất thành khẩn, những lời này cũng đầy sức thuyết phục.
Từ ngữ của Lục Hoài chân thành mà tha thiết: "Nàng học phòng thân, học bắn súng, đều là tự bảo vệ bản thân, cũng không có cái gì là sai."
Vốn Tô Lan không giận vì Diệp Sở biết dùng súng mà, mà vì Diệp Sở giấu bà.
Hiện nay Lục Hoài đã nói vậy rồi, bà xem như đã hiểu rõ.
Tô Lan thở dài: "Tam thiếu nói đúng."
Tô Lan biết nguyên nhân Diệp Sở giấu bà, đơn giản vì để bà không lo lắng quá mức
Diệp Sở có suy nghĩ của mình, nàng cũng không nên vì bọn họ mà thay đổi.
Giọng nói của Lục Hoài trở nên ôn hòa: "Cảm ơn bá mẫu đã hiểu."
Tô Lan cười: "Cảm ơn Tam thiếu đã chiếu cố A Sở."
Trong lời nói của bà giấu ý sâu xa.
Tô Lan biết tâm tư của Lục Hoài, nhưng bà cũng không hề nói toạc ra.
Còn việc Lục Hoài cùng Diệp Sở sẽ phát triển ra sao, Tô Lan cũng không can thiệp, suy nghĩ của họ mới là quan trọng.
Mà tối nay, suy nghĩ của Tô Minh Triết về Lục Hoài cũng đã thay đổi không ít.
Nhiều lần nguy hiểm, gặp nạn nhiều lần, Lục Hoài luôn suy nghĩ cho Diệp Sở. Hắn cũng không che giấu tâm ý của mình, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách thích hợp với Diệp Sở.
Như vậy có thể chúng minh được sự quan tâm của Lục Hoài dàng cho nàng. Tô Minh Triết cũng không cần gù mà luôn nhắm vào hắn.
Trời ngày càng khuya, trong phòng của Diệp Sở là một mảng yên tĩnh, mỗi người một tâm tư.
Trong bóng đêm yên tĩnh, không ai biết lòng ai đang nghĩ gì.
Không cần giấu diếm như lúc trước, chỉ dùng một buổi tối, Lục Hoài đã thành công thuyết phục Tô Minh Triết và Tô Lan, hơn nữa nói cho họ toàn bộ sự thật.
Về sau, dù cho Lục Hoài có đến Diệp Công Quán, đưa Diệp Sở ra ngoài, bọn họ cũng sẽ không có ý kiến gì.
Trước khi Lục Hoài rời đi, Diệp Sở nói với hắn: "Chuyện đêm nay, cảm ơn ngươi."
Lục Hoài nhướm mày: "Lại nói cảm ơn?"
Diệp Sở ngẩn ra, dường như chỉ nói lời này trong lúc chưa quá quen thuộc, giữa họ đã thật lâu không nói lời này.
Diệp Sở nghĩ một chút, tiếp lời: "Lục Hoài, đi đường cẩn thận, nghỉ ngơi sớm một chút."
Lục Hoài chợt cười: "Diệp Sở, ngủ ngon."
Ở đây còn có người khác, hai người không tiện nói nhiều, Lục Hoài ra khỏi Diệp Công Quán, dáng vẻ trầm mặc.
Ô tô rời khỏi Diệp Công Quán, đi về phía Đốc Quân phủ.
Lục Hoài biết, cho đến nay, hắn luôn dùng cách của hắn để bảo vệ Diệp Sở.
Đã từng, Lục Hoài chọn giấu đi quan hệ giữa hai người, như thế thì những người đó sẽ không chú ý tới Diệp Sở, sẽ không làm nàng bị thương.
Nhưng khi có chuyện xảy ra ở Dương Công Quán, ngược lại khiến cho quan hệ giữa Lục Hoài và Diệp Sở đã bị dfuaw ra bàn tán.
Đường kia đã không thể đi nữa.
Bây giờ, chỉ còn một lối đi khác.
Nếu Lục Hoài cùng Diệp Sở gặp mặt ở những trường hợp công khai, để cho tất cả mọi người đều, Lục Hoài muốn bảo vệ nàng, không có bất kỳ ai có thể động vào nàng.
Sau này nhất định không thể chuyện như hôm nay tiếp tục xảy ra.
* * *
Hôm nay, Thẩm Cửu đi tới Đốc Quân phủ tìm Lục Hoài.
Nữ quản gia nói với Thẩm Cửu, Lục Hoài đã đi đến Nam Kinh, không biết khi nào mới quay về.
Thẩm Cửu nhanh chóng quyết định đi gặp A Cửu.
Thẩm Cửu thường xuyên sẽ đến Đốc Quân phủ gặp A Cửu. Khi Lục Hoài có việc phải đi, Thẩm Cửu sợ A Cửu đợi một mình, sẽ cảm thấy cô đơn.
Huống chi, Thẩm Cửu đã có chút quen thuộc với A Cửu, A Cửu cũng không bài xích hắn tới gần.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Thẩm Cửu hiện lên một ý cười.
Nữ quản gia nói, A Cửu đang ở phòng ăn của Đốc Quân phủ. Thẩm Cửu rất quen thuộc với Đốc Quân phủ, hắn nhanh chóng đi tới.
Thẩm Cửu đi qua một hành lang thật là dài, hắn tăng nhanh bước chân đến nhà ăn.
Thẩm Cửu dừng lại, đưa mắt nhìn.
A Cửu ngồi ở kia.
Ánh mắt của Thẩm Cửu đặt trên người A Cửu trên người, một chút cũng không rời
Trong đại sảnh trống trải, lại yên tĩnh vạn phần, chỉ có một mình A Cửu ngồi đó.
Mặt trời vào đông, mang theo ánh sáng nhu hòa.
Ánh nắng đậu lên dáng người mảnh khảnh của A Cửu.
Lúc này, má Trần đã tới, trên tay bà cầm một ly cà phê. Bà đặt cà phê ở trước mặt A Cửu.
A Cửu cầm lấy, uống một ngụm.
Đáy mắt Thẩm Cửu hiện lên ý cười, hắn nhấc chân đi vào.
A Cửu cúi đầu, nàng chợt cảm thấy có một cái bóng đổ xuống.
Nàng nhìn qua, nhận ra đó là Thẩm Cửu.
A Cửu cười.
Cà phê rất nóng, hơi khói trắng bay lên, khiến nụ cười của A Cửu càng thêm ôn nhu.
Giọng nói của Thẩm Cửu chứa đầy dịu dàng: "A Cửu."
A Cửu đưa tay làm một chuỗi ký hiệu: Thẩm công tử.
Thẩm Cửu ngồi xuống, chợt thấy quyển sách màu đen đặt trên bàn.
Hắn có chút tò mò: "Ngươi đang đọc gì đó."
A Cửu đẩy quyển sách tới trước mặt Thẩm Cửu, Gil Blas của Alain-René Lesage**.
*Gil Blas: Là một quyển tiểu thuyết du đãng của nhà văn Alain-René Lesage được xuất bản từ năm 1715 đến năm 1735. Nó được dịch sang tiếng Anh bởi Tobias Smollett. (wikipedia)
**Alain-René Lesage:(06 Tháng 5 năm 1668 - 17 tháng 11 1747) là một tiểu thuyết gia và nhà viết kịch người Pháp. Lesage được biết đến nhiều nhất với tiểu thuyết truyện tranh The Devil upon Two Sticks (1707, Le Diable boiteux), bộ phim hài Turcaret (1709) và tiểu thuyết du đãng Gil Blas (1715–1735).
A Cửu đưa tay làm một chuỗi thủ ngữ, nói với Thẩm Cửu.
Đây là tiểu thuyết nước Pháp. Bình thường nàng không thể ra ngoài, cho nên luôn ở nhà đọc sách.
Thẩm Cửu cũng không biết tiếng Pháp, trong lĩnh vực văn học, từ trước đến nay hắn cùng A Cửu có đề tài chung trong chuyện này.
Thẩm Cửu lại hỏi: "A Cửu, ngươi thích uống cà phê sao?"
A Cửu gật đầu. Cà phê này là cho ca ca mang cho nang, hương vị rất ngon.
Nghĩ tới việc hôm nay Lục Hoài không ở nhà, Thẩm Cửu đột nhiên nảy ra một ý.
Thẩm Cửu nói nhỏ: "Ngươi có muốn đi ra ngoài hay không?"
A Cửu cứng người.
Trước khi nàng xảy ra chuyện, thường xuyên đi ra ngoài. Bến Thượng Hải có nhiều thứ mới lạ, cùng với lúc trước đã khác xa, nàng cũng rất tò mò.
Chẳng qua, đã lâu rồi nàng không có tiếp xúc với bên ngoài, thế giới bên ngoài với nàng là rất xa lạ. Nàng có chút sợ hãi.
Huống chi, nàng muốn ra ngoài cũng phải có sự đồng ý của ca ca.
Tuy A Cửu có chút do dự, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Thẩm Cửu nhìn thấy tâm tư của A Cửu, hắn nhẹ giọng nói: "A Cửu, đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi."
"Lục Hoài không ở đây, ta sẽ đưa ngươi về Đốc Quân phủ trước khi Lục Hoài về tới."
A Cửu nghĩ một chút, hôm nay chỉ ra ngoài một lúc, chắc ca ca sẽ không phát hiện đâu.
Nàng đồng ý.
Thẩm Cửu cực kỳ cao hứng.
A Cửu nói chuyện này với má Trần, trần mẹ tuy có do dự, nhưng vẫn nhận lời bao che nàng.
Thẩm Cửu lừa những người khác, lặng lẽ đưa A Cửu đi.
Xe của Thẩm Cửu rời khỏi Đốc Quân phủ, A Cửu đã ngồi ở bên trong.
Trên trời cực kỳ trong xanh, những đám mây trôi lờ lửng trên không.
A Cửu yên lặng ngồi trong xe, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên đường đi rất ầm ỹ, người đi đường tới tới lui lui. A Cửu thấy những thứ này, trên mặt cũng lộ ra chút vui vẻ.
Nhưng Bến Thượng Hải này với nàng vẫn rất xa lạ.
Những sự phồn hoa đó như ngăn cách nàng bằng một tấm kính trong suốt.
A Cửu vươn tay, đụng vào tấm kính, trên đầu ngón tay truyền đến cảm xúc lạnh lẽo.
A Cửu giật mình, nàng bỗng thu hồi tay.
Cơn lạnh từ đầu ngón tay vẫn chưa tan.
A Cửu hơi nhíu mày.
Nàng không nói được, cũng không biết người khác, dù sao cũng không giống những người đó. Nàng như vậy, còn có thể thích ứng với thế giới bên ngoài hay không?
A Cửu bắt đầu sợ hãi.
Tay nàng hơi nắm chặt.
Thẩm Cửu biết A Cửu đang nghĩ cái gì, nhưng hắn cũng không nói ra.
Dù sớm hay muộn gì thì A Cửu cũng phải rời khỏi Đốc Quân phủ, tiếp xúc với bên ngoài, đây là quá trình nhất định nàng sẽ phải trải qua.
Nhưng khi đưa nàng ra khỏi cửa, Thấm Cửu vẫn sẽ luôn ở bên cạnh nàng.
Xe dừng lại trước một quán trà.
A Cửu xuống xe, không khí lạnh như băng ập tới. Đã đến một nơi xa lạ, A Cửu cực kỳ khẩn trương.
Thẩm Cửu trấn an A Cửu: "A Cửu, đừng sợ."
A Cửu gật đầu.
Thẩm Cửu biết A Cửu sợ nhiều người, nê đã mang nàng đến một nơi yên tĩnh.
Hai bên đường đi cũng không có người, yên tĩnh không một tiếng động, khiến cho lòng của bọn họ cũng lặng xuống.
Thẩm Cửu đưa A Cửu đi về phía trước.
Đây là quá trà dưới danh nghĩa Thẩm Cửu, quản lý đang bận rộn ở đại đường. Đằng sau cánh cửa, một tiểu nhị nhận ra Cửu gia.
Tiểu nhị cung kính nói: "Chào Cửu gia."
Thẩm Cửu gật đầu, thái độ ôn hòa: "Đừng nói chuyện lớn tiếng."
Ánh mắt Thẩm Cửu đặt trên người A Cửu, cực kỳ ôn nhu: "Đừng khẩn trương."
Hắn sợ tiểu nhị làm phiền A Cửu.
A Cửu không tiếp xúc nhiều với người khác, nàng nhìn thấy người lạ, sẽ không tự chủ mà lo lắng.
Nhưng lời nói của Thẩm Cửu làm A Cửu nhẹ nhõm, sự bất an của nàng tan ra chút ít.
Tiểu nhị đứng một bên sửng sốt, hắn ta chưa gặp qua một Thẩm Cửu như vậy bao giờ.
Ngày thường vẻ mặt của Cửu gia luôn tùy ý, giống như không để ý tớ bất kỳ cái gì.
Nhưng hans lại cực kỳ quan tâm đến vị cô nương bên cạnh, thậm chí còn rất cẩn thận.
Tiểu nhị thu tầm mắt, mở miệng: "Cửu gia cùng vị cô nương này, mời lên lầu."
Thẩm Cửu suy nghĩ chút: "Đến căn phòng cuối hành lang đi, phòng bên cạnh cũng phải để trống."
Phòng kia là nơi an tĩnh nhất, không có tiếng ồn, để A Cửu ở đó, nhất định nàng sẽ bình tĩnh lại.
Hắn cũng không muốn những người khác quấy rầy A Cửu.
Tiểu nhị: "Vâng, Cửu gia."
Hắn ta đưa Thẩm Cửu cùng A Cửu tới phòng kia
Ở bên đây, Thẩm Cửu đưa A Cửu ra cửa. Ở bên kia, Lục Hoài chuẩn bị gọi điện đến Đốc Quân phủ.
Lục Hoài đang ở Nam Kinh, tuy rằng đã nói trước với A Cửu, nhưng hắn vẫn không yên tâm.
Lục Hoài bát dãy số đến Đốc Quân phủ.
Điện thoại màu đen vang lên, nữ quản gia nhận lấy, cầm lấy microphone: "Đốc Quân phủ."
Từ bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Hoài: "Tiểu thư thế nào?"
Nữ quản gia cũng không biết Thẩm Cửu đã đưa A Cửu đi: "Tiểu thư vẫn đang ở trong phòng."
Lục Hoài: "Ngươi lên xem một chút."
Tuy nữ quản gia nói như vậy, nhưng Lục Hoài vẫn không yên tâm.
Nữ quản gia đặt điện thoại xuống, xoay người đi lên phòng của A Cửu.
Trong phòng thế nhưng không có một bóng người, không biết A Cửu đã chạy đi đâu.
Nữ quản gia nói với Lục Hoài, giọng điệu nôn nóng: "Không thấy tiểu thư."
Lục Hoài lấy lại bình tĩnh, trong lòng đã có suy đoán: "Hôm nay ai đã Đốc Quân phủ?"
Nữ quản gia vội nhớ: "Thẩm Cửu gia."
Lục Hoài lập tức treo điện thoại.
Quả nhiên là Thẩm Cửu.
Ánh mắt Lục Hoài hơi trầm xuống, hắn nhanh chóng gọi tới Đại Đô Hội.
Thật lâu sau, vẫn không có ai trả lời.
Lục Hoài cũng đoán được Thẩm Cửu sẽ không đưa A Cửu tới Đại Đô Hội, nơi đó quá ồn ào với nàng.
Hắn cũng biết Thẩm Cửu sẽ không làm hại A Cửu, nhưng điều khiến hắn tức giận, Thẩm Cửu đưa A Cửu đi sao lại không nói với hắn một tiếng?
Nếu là lấy sau hắn không ở Thượng Hải thời điểm, Thẩm Cửu đều như thế hành sự..
Chỉ đến đây, đôi mắt Lục Hoài đanh lại.
Lục Hoài trầm tư, bình thường Thẩm Cửu thích nơi nào nhất?
Thẩm Cửu thích xem diễn, ở rạp hát lại quá đông người, Thẩm Cửu biết A Cửu sợ người lạ, nhất định sẽ không mang A Cửu tới rạp hát.
Hơn nữa Thẩm Cửu vì chăm sóc A Cửu, hẳn là sẽ đưa A Cửu đi đến chỗ của hắn.
Sản nghiệp trên danh nghĩa của Thẩm Cửu, sòng bạc, quán trà, quán rượu..
Lục Hoài nghĩ thầm, Thẩm Cửu biết bệnh tình của A Cửu, chắc chắn sẽ đưa nàng đến nơi yên tĩnh.
Lục Hoài nhớ rõ, có một quán trà ở vị trí rất yên tĩnh, ít người, Thẩm Cửu vì để A Cửu không phiền lo, chắc hẳn sẽ mang nàng đi đến đó.
Lục Hoài tìm được số của quán trà, nhanh chóng gọi tới.
Bên này, Thẩm Cửu đang cùng A Cửu nói chuyện, ngay từ đầu A Cửu có chút khẩn trương, sau khi nghe Thẩm Cửu nói, dần dần làm quen với nơi này.
Lúc này, một tiểu nhị đi vào: "Cửu gia, có người tìm ngươi. Là điện thoại của Tam thiếu."
Trong lòng A Cửu hoảng hốt, nhìn qua Thẩm Cửu.
Nàng làm một chuỗi thủ ngữ.
Làm sao bây giờ? Ca ca phát hiện.
Thẩm Cửu cũng không đoán được Lục Hoài sẽ phát hiện sớm như vậy, chỉ là hắn sẽ không sợ: "A Cửu, ta sẽ giải thích với ca ca của ngươi."
Thẩm Cửu không yên tâm A Cửu ngồi một mình trong phòng, nên đã đưa theo A Cửu cùng đi.
A Cửu đứng bên cạnh Thẩm Cửu, Thẩm Cửu nhận điện thoại: "Lục Hoài."
Bên kia điện thoại là giọng nói lạnh lẽo nặng nề của Lục Hoài: "A Cửu ở bên cạnh ngươi sao?"
Thẩm Cửu: "Ừ."
Lục Hoài lạnh giọng: "Ta cho ngươi một tiếng để đưa A Cửu quay về Đốc Quân phủ."
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Báo trước: Chương sau sẽ có niềm vui bất ngờ.
Dã Miêu: Nội mỗi quyển tiểu thuyết mà kiếm thông tin khó thấy sợ. Hẹn bửa sau gặp nhé. Chương sau thú dị lém ;)
Gió đêm đánh úp tới, lạnh lẽo cực kỳ, thân hình hắn cao lớn.
Đôi mắt Lục Hoài đen nhánh, vẫn luôn nhìn qua Diệp Sở.
Chiếc ô tô màu đen của Diệp Công Quán dừng trước cửa. Diệp Sở theo Tô Lan xuống xe, sự khẩn trương trong lòng nàng đã biến mất.
Diệp Sở đi tới trước mặt Lục Hoài, hai người nhìn nhau một cái, hiểu rõ ý của đối phương.
Lục Hoài nhìn tới Tô Lan: "Bá mẫu."
Tô Lan gật đầu: "Tam thiếu."
Giọng nói của Lục Hoài rất bình thản: "Xin lỗi bá mẫu, ta luôn giấu ngươi một việc."
Hắn tiếp tục nói: "Là ta dạy Diệp Sở dùng súng."
Kỳ lạ là, Tô Lan cũng không thấy kinh ngạc, dường như bà đã có thể đoán trước được chuyện này.
Lục Hoài nói: "Mọi chuyện cụ thể, chờ Tô Minh Triết tới rồi lại nói tiếp."
Tô Lan ngẩn ra vài giây: "Được."
Chỗ này không thích hợp để nói chuyện, mọi người theo Tô Lan vào Diệp Công Quán, lên phòng của Diệp Sở.
Đêm đã khuya, người ở Diệp Công Quán đều đã ngủ, sẽ không có ai đến quấy rầy.
Khi rời khỏi Dương Công Quán, Lục Hoài đã phái người thông báo Tô Minh Triết. Không lâu sau, Tô Minh Triết đã nhanh chóng chạy tới Diệp Công Quán.
Tô Minh Triết biết đêm nay Tô Lan suýt nữa đã bị sát hại, mà Diệp Sở vậy mà lại rút súng bắn chết tên sát thủ kia.
Tô Minh Triết nhìn Lục Hoài một cái. Hắn nhớ lại lời trước đó Lục Hoài đã nói.
Hành động bảo vệ không biết khống chế cũng là một loại thương tổn, hy vọng Diệp Sở có năng lực tự bảo vệ mình.
Lúc này Tô Minh Triết mới nhận ra, thái độ mà Tam thiếu dùng cho Diệp Sở, có lẽ là chính xác nhất.
Tô Lan hỏi: "Ngươi cũng biết A Sở biết dùng súng?"
"Dì, ta muốn nói với ngươi một chuyện." Tô Minh Triết nói: "Lúc ta đưa A Sở đến khách sạn Kim Môn, có gặp nhóm người đến ám sát."
Tô Lan kinh hãi: "Cái gì?"
Vì sợ Tô Lan sẽ lo lắng, Tô Minh Triết và Diệp Sở quyết định sẽ giữ.
Tô Minh Triết lại nói: "Ta cùng A Sở tuy biết dùng súng, nhưng vẫn phải nhờ đến những người Tam thiếu phái tới bảo vệ A Sở, chúng con mới có cơ hội thoát thân."
Chuyện này đã được Lục Hoài áp xuống. Bởi vì Tô Minh Triết là thành viên của Hoa Thương hội, cho nên hắn mới bị người khác ám sát.
Bọn họ đều hiểu, nếu coa ngườ muốn động tới Hoa Thương hội, chắc chắn sẽ liên lụy đến Tô gia.
Tô Lan nhìn Lục Hoài, lần trước khi Lục Hoài đưa Diệp Sở trở về Diệp Công Quán, bà cũng đã biết, thái độ của hắn đối với A Sở rất đặc biệt.
Hôm nay, Tô Lan hiểu rõ, Tam thiếu thật sự rất chú ý đến A Sở.
Tô Lan: "Cảm ơn Tam thiếu."
Giọng điệu của Lục Hoài ôn hòa: "Bá mẫu, không cần khách khí."
Ngay sau đó, Lục Hoài bắt đầu giải thích, vì sao hắn lại dạy Diệp Sở dùng súng.
Lục Hoài nói: "Diệp Sở là một nữ hài thông minh."
Rầm mắt hắn nhẹ nhàng đặt trên người Diệp Sở.
Diệp Sở nhìn Lục Hoài, tầm mắt chạm vào đôi mắt hắn.
Lục Hoài nhanh chóng chuyển mắt: "Ta hy vọng Diệp gia có thể để nàng tự do lựa chọn."
Thái độ của hắn rất thành khẩn, những lời này cũng đầy sức thuyết phục.
Từ ngữ của Lục Hoài chân thành mà tha thiết: "Nàng học phòng thân, học bắn súng, đều là tự bảo vệ bản thân, cũng không có cái gì là sai."
Vốn Tô Lan không giận vì Diệp Sở biết dùng súng mà, mà vì Diệp Sở giấu bà.
Hiện nay Lục Hoài đã nói vậy rồi, bà xem như đã hiểu rõ.
Tô Lan thở dài: "Tam thiếu nói đúng."
Tô Lan biết nguyên nhân Diệp Sở giấu bà, đơn giản vì để bà không lo lắng quá mức
Diệp Sở có suy nghĩ của mình, nàng cũng không nên vì bọn họ mà thay đổi.
Giọng nói của Lục Hoài trở nên ôn hòa: "Cảm ơn bá mẫu đã hiểu."
Tô Lan cười: "Cảm ơn Tam thiếu đã chiếu cố A Sở."
Trong lời nói của bà giấu ý sâu xa.
Tô Lan biết tâm tư của Lục Hoài, nhưng bà cũng không hề nói toạc ra.
Còn việc Lục Hoài cùng Diệp Sở sẽ phát triển ra sao, Tô Lan cũng không can thiệp, suy nghĩ của họ mới là quan trọng.
Mà tối nay, suy nghĩ của Tô Minh Triết về Lục Hoài cũng đã thay đổi không ít.
Nhiều lần nguy hiểm, gặp nạn nhiều lần, Lục Hoài luôn suy nghĩ cho Diệp Sở. Hắn cũng không che giấu tâm ý của mình, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách thích hợp với Diệp Sở.
Như vậy có thể chúng minh được sự quan tâm của Lục Hoài dàng cho nàng. Tô Minh Triết cũng không cần gù mà luôn nhắm vào hắn.
Trời ngày càng khuya, trong phòng của Diệp Sở là một mảng yên tĩnh, mỗi người một tâm tư.
Trong bóng đêm yên tĩnh, không ai biết lòng ai đang nghĩ gì.
Không cần giấu diếm như lúc trước, chỉ dùng một buổi tối, Lục Hoài đã thành công thuyết phục Tô Minh Triết và Tô Lan, hơn nữa nói cho họ toàn bộ sự thật.
Về sau, dù cho Lục Hoài có đến Diệp Công Quán, đưa Diệp Sở ra ngoài, bọn họ cũng sẽ không có ý kiến gì.
Trước khi Lục Hoài rời đi, Diệp Sở nói với hắn: "Chuyện đêm nay, cảm ơn ngươi."
Lục Hoài nhướm mày: "Lại nói cảm ơn?"
Diệp Sở ngẩn ra, dường như chỉ nói lời này trong lúc chưa quá quen thuộc, giữa họ đã thật lâu không nói lời này.
Diệp Sở nghĩ một chút, tiếp lời: "Lục Hoài, đi đường cẩn thận, nghỉ ngơi sớm một chút."
Lục Hoài chợt cười: "Diệp Sở, ngủ ngon."
Ở đây còn có người khác, hai người không tiện nói nhiều, Lục Hoài ra khỏi Diệp Công Quán, dáng vẻ trầm mặc.
Ô tô rời khỏi Diệp Công Quán, đi về phía Đốc Quân phủ.
Lục Hoài biết, cho đến nay, hắn luôn dùng cách của hắn để bảo vệ Diệp Sở.
Đã từng, Lục Hoài chọn giấu đi quan hệ giữa hai người, như thế thì những người đó sẽ không chú ý tới Diệp Sở, sẽ không làm nàng bị thương.
Nhưng khi có chuyện xảy ra ở Dương Công Quán, ngược lại khiến cho quan hệ giữa Lục Hoài và Diệp Sở đã bị dfuaw ra bàn tán.
Đường kia đã không thể đi nữa.
Bây giờ, chỉ còn một lối đi khác.
Nếu Lục Hoài cùng Diệp Sở gặp mặt ở những trường hợp công khai, để cho tất cả mọi người đều, Lục Hoài muốn bảo vệ nàng, không có bất kỳ ai có thể động vào nàng.
Sau này nhất định không thể chuyện như hôm nay tiếp tục xảy ra.
* * *
Hôm nay, Thẩm Cửu đi tới Đốc Quân phủ tìm Lục Hoài.
Nữ quản gia nói với Thẩm Cửu, Lục Hoài đã đi đến Nam Kinh, không biết khi nào mới quay về.
Thẩm Cửu nhanh chóng quyết định đi gặp A Cửu.
Thẩm Cửu thường xuyên sẽ đến Đốc Quân phủ gặp A Cửu. Khi Lục Hoài có việc phải đi, Thẩm Cửu sợ A Cửu đợi một mình, sẽ cảm thấy cô đơn.
Huống chi, Thẩm Cửu đã có chút quen thuộc với A Cửu, A Cửu cũng không bài xích hắn tới gần.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Thẩm Cửu hiện lên một ý cười.
Nữ quản gia nói, A Cửu đang ở phòng ăn của Đốc Quân phủ. Thẩm Cửu rất quen thuộc với Đốc Quân phủ, hắn nhanh chóng đi tới.
Thẩm Cửu đi qua một hành lang thật là dài, hắn tăng nhanh bước chân đến nhà ăn.
Thẩm Cửu dừng lại, đưa mắt nhìn.
A Cửu ngồi ở kia.
Ánh mắt của Thẩm Cửu đặt trên người A Cửu trên người, một chút cũng không rời
Trong đại sảnh trống trải, lại yên tĩnh vạn phần, chỉ có một mình A Cửu ngồi đó.
Mặt trời vào đông, mang theo ánh sáng nhu hòa.
Ánh nắng đậu lên dáng người mảnh khảnh của A Cửu.
Lúc này, má Trần đã tới, trên tay bà cầm một ly cà phê. Bà đặt cà phê ở trước mặt A Cửu.
A Cửu cầm lấy, uống một ngụm.
Đáy mắt Thẩm Cửu hiện lên ý cười, hắn nhấc chân đi vào.
A Cửu cúi đầu, nàng chợt cảm thấy có một cái bóng đổ xuống.
Nàng nhìn qua, nhận ra đó là Thẩm Cửu.
A Cửu cười.
Cà phê rất nóng, hơi khói trắng bay lên, khiến nụ cười của A Cửu càng thêm ôn nhu.
Giọng nói của Thẩm Cửu chứa đầy dịu dàng: "A Cửu."
A Cửu đưa tay làm một chuỗi ký hiệu: Thẩm công tử.
Thẩm Cửu ngồi xuống, chợt thấy quyển sách màu đen đặt trên bàn.
Hắn có chút tò mò: "Ngươi đang đọc gì đó."
A Cửu đẩy quyển sách tới trước mặt Thẩm Cửu, Gil Blas của Alain-René Lesage**.
*Gil Blas: Là một quyển tiểu thuyết du đãng của nhà văn Alain-René Lesage được xuất bản từ năm 1715 đến năm 1735. Nó được dịch sang tiếng Anh bởi Tobias Smollett. (wikipedia)
**Alain-René Lesage:(06 Tháng 5 năm 1668 - 17 tháng 11 1747) là một tiểu thuyết gia và nhà viết kịch người Pháp. Lesage được biết đến nhiều nhất với tiểu thuyết truyện tranh The Devil upon Two Sticks (1707, Le Diable boiteux), bộ phim hài Turcaret (1709) và tiểu thuyết du đãng Gil Blas (1715–1735).
A Cửu đưa tay làm một chuỗi thủ ngữ, nói với Thẩm Cửu.
Đây là tiểu thuyết nước Pháp. Bình thường nàng không thể ra ngoài, cho nên luôn ở nhà đọc sách.
Thẩm Cửu cũng không biết tiếng Pháp, trong lĩnh vực văn học, từ trước đến nay hắn cùng A Cửu có đề tài chung trong chuyện này.
Thẩm Cửu lại hỏi: "A Cửu, ngươi thích uống cà phê sao?"
A Cửu gật đầu. Cà phê này là cho ca ca mang cho nang, hương vị rất ngon.
Nghĩ tới việc hôm nay Lục Hoài không ở nhà, Thẩm Cửu đột nhiên nảy ra một ý.
Thẩm Cửu nói nhỏ: "Ngươi có muốn đi ra ngoài hay không?"
A Cửu cứng người.
Trước khi nàng xảy ra chuyện, thường xuyên đi ra ngoài. Bến Thượng Hải có nhiều thứ mới lạ, cùng với lúc trước đã khác xa, nàng cũng rất tò mò.
Chẳng qua, đã lâu rồi nàng không có tiếp xúc với bên ngoài, thế giới bên ngoài với nàng là rất xa lạ. Nàng có chút sợ hãi.
Huống chi, nàng muốn ra ngoài cũng phải có sự đồng ý của ca ca.
Tuy A Cửu có chút do dự, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Thẩm Cửu nhìn thấy tâm tư của A Cửu, hắn nhẹ giọng nói: "A Cửu, đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi."
"Lục Hoài không ở đây, ta sẽ đưa ngươi về Đốc Quân phủ trước khi Lục Hoài về tới."
A Cửu nghĩ một chút, hôm nay chỉ ra ngoài một lúc, chắc ca ca sẽ không phát hiện đâu.
Nàng đồng ý.
Thẩm Cửu cực kỳ cao hứng.
A Cửu nói chuyện này với má Trần, trần mẹ tuy có do dự, nhưng vẫn nhận lời bao che nàng.
Thẩm Cửu lừa những người khác, lặng lẽ đưa A Cửu đi.
Xe của Thẩm Cửu rời khỏi Đốc Quân phủ, A Cửu đã ngồi ở bên trong.
Trên trời cực kỳ trong xanh, những đám mây trôi lờ lửng trên không.
A Cửu yên lặng ngồi trong xe, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên đường đi rất ầm ỹ, người đi đường tới tới lui lui. A Cửu thấy những thứ này, trên mặt cũng lộ ra chút vui vẻ.
Nhưng Bến Thượng Hải này với nàng vẫn rất xa lạ.
Những sự phồn hoa đó như ngăn cách nàng bằng một tấm kính trong suốt.
A Cửu vươn tay, đụng vào tấm kính, trên đầu ngón tay truyền đến cảm xúc lạnh lẽo.
A Cửu giật mình, nàng bỗng thu hồi tay.
Cơn lạnh từ đầu ngón tay vẫn chưa tan.
A Cửu hơi nhíu mày.
Nàng không nói được, cũng không biết người khác, dù sao cũng không giống những người đó. Nàng như vậy, còn có thể thích ứng với thế giới bên ngoài hay không?
A Cửu bắt đầu sợ hãi.
Tay nàng hơi nắm chặt.
Thẩm Cửu biết A Cửu đang nghĩ cái gì, nhưng hắn cũng không nói ra.
Dù sớm hay muộn gì thì A Cửu cũng phải rời khỏi Đốc Quân phủ, tiếp xúc với bên ngoài, đây là quá trình nhất định nàng sẽ phải trải qua.
Nhưng khi đưa nàng ra khỏi cửa, Thấm Cửu vẫn sẽ luôn ở bên cạnh nàng.
Xe dừng lại trước một quán trà.
A Cửu xuống xe, không khí lạnh như băng ập tới. Đã đến một nơi xa lạ, A Cửu cực kỳ khẩn trương.
Thẩm Cửu trấn an A Cửu: "A Cửu, đừng sợ."
A Cửu gật đầu.
Thẩm Cửu biết A Cửu sợ nhiều người, nê đã mang nàng đến một nơi yên tĩnh.
Hai bên đường đi cũng không có người, yên tĩnh không một tiếng động, khiến cho lòng của bọn họ cũng lặng xuống.
Thẩm Cửu đưa A Cửu đi về phía trước.
Đây là quá trà dưới danh nghĩa Thẩm Cửu, quản lý đang bận rộn ở đại đường. Đằng sau cánh cửa, một tiểu nhị nhận ra Cửu gia.
Tiểu nhị cung kính nói: "Chào Cửu gia."
Thẩm Cửu gật đầu, thái độ ôn hòa: "Đừng nói chuyện lớn tiếng."
Ánh mắt Thẩm Cửu đặt trên người A Cửu, cực kỳ ôn nhu: "Đừng khẩn trương."
Hắn sợ tiểu nhị làm phiền A Cửu.
A Cửu không tiếp xúc nhiều với người khác, nàng nhìn thấy người lạ, sẽ không tự chủ mà lo lắng.
Nhưng lời nói của Thẩm Cửu làm A Cửu nhẹ nhõm, sự bất an của nàng tan ra chút ít.
Tiểu nhị đứng một bên sửng sốt, hắn ta chưa gặp qua một Thẩm Cửu như vậy bao giờ.
Ngày thường vẻ mặt của Cửu gia luôn tùy ý, giống như không để ý tớ bất kỳ cái gì.
Nhưng hans lại cực kỳ quan tâm đến vị cô nương bên cạnh, thậm chí còn rất cẩn thận.
Tiểu nhị thu tầm mắt, mở miệng: "Cửu gia cùng vị cô nương này, mời lên lầu."
Thẩm Cửu suy nghĩ chút: "Đến căn phòng cuối hành lang đi, phòng bên cạnh cũng phải để trống."
Phòng kia là nơi an tĩnh nhất, không có tiếng ồn, để A Cửu ở đó, nhất định nàng sẽ bình tĩnh lại.
Hắn cũng không muốn những người khác quấy rầy A Cửu.
Tiểu nhị: "Vâng, Cửu gia."
Hắn ta đưa Thẩm Cửu cùng A Cửu tới phòng kia
Ở bên đây, Thẩm Cửu đưa A Cửu ra cửa. Ở bên kia, Lục Hoài chuẩn bị gọi điện đến Đốc Quân phủ.
Lục Hoài đang ở Nam Kinh, tuy rằng đã nói trước với A Cửu, nhưng hắn vẫn không yên tâm.
Lục Hoài bát dãy số đến Đốc Quân phủ.
Điện thoại màu đen vang lên, nữ quản gia nhận lấy, cầm lấy microphone: "Đốc Quân phủ."
Từ bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Hoài: "Tiểu thư thế nào?"
Nữ quản gia cũng không biết Thẩm Cửu đã đưa A Cửu đi: "Tiểu thư vẫn đang ở trong phòng."
Lục Hoài: "Ngươi lên xem một chút."
Tuy nữ quản gia nói như vậy, nhưng Lục Hoài vẫn không yên tâm.
Nữ quản gia đặt điện thoại xuống, xoay người đi lên phòng của A Cửu.
Trong phòng thế nhưng không có một bóng người, không biết A Cửu đã chạy đi đâu.
Nữ quản gia nói với Lục Hoài, giọng điệu nôn nóng: "Không thấy tiểu thư."
Lục Hoài lấy lại bình tĩnh, trong lòng đã có suy đoán: "Hôm nay ai đã Đốc Quân phủ?"
Nữ quản gia vội nhớ: "Thẩm Cửu gia."
Lục Hoài lập tức treo điện thoại.
Quả nhiên là Thẩm Cửu.
Ánh mắt Lục Hoài hơi trầm xuống, hắn nhanh chóng gọi tới Đại Đô Hội.
Thật lâu sau, vẫn không có ai trả lời.
Lục Hoài cũng đoán được Thẩm Cửu sẽ không đưa A Cửu tới Đại Đô Hội, nơi đó quá ồn ào với nàng.
Hắn cũng biết Thẩm Cửu sẽ không làm hại A Cửu, nhưng điều khiến hắn tức giận, Thẩm Cửu đưa A Cửu đi sao lại không nói với hắn một tiếng?
Nếu là lấy sau hắn không ở Thượng Hải thời điểm, Thẩm Cửu đều như thế hành sự..
Chỉ đến đây, đôi mắt Lục Hoài đanh lại.
Lục Hoài trầm tư, bình thường Thẩm Cửu thích nơi nào nhất?
Thẩm Cửu thích xem diễn, ở rạp hát lại quá đông người, Thẩm Cửu biết A Cửu sợ người lạ, nhất định sẽ không mang A Cửu tới rạp hát.
Hơn nữa Thẩm Cửu vì chăm sóc A Cửu, hẳn là sẽ đưa A Cửu đi đến chỗ của hắn.
Sản nghiệp trên danh nghĩa của Thẩm Cửu, sòng bạc, quán trà, quán rượu..
Lục Hoài nghĩ thầm, Thẩm Cửu biết bệnh tình của A Cửu, chắc chắn sẽ đưa nàng đến nơi yên tĩnh.
Lục Hoài nhớ rõ, có một quán trà ở vị trí rất yên tĩnh, ít người, Thẩm Cửu vì để A Cửu không phiền lo, chắc hẳn sẽ mang nàng đi đến đó.
Lục Hoài tìm được số của quán trà, nhanh chóng gọi tới.
Bên này, Thẩm Cửu đang cùng A Cửu nói chuyện, ngay từ đầu A Cửu có chút khẩn trương, sau khi nghe Thẩm Cửu nói, dần dần làm quen với nơi này.
Lúc này, một tiểu nhị đi vào: "Cửu gia, có người tìm ngươi. Là điện thoại của Tam thiếu."
Trong lòng A Cửu hoảng hốt, nhìn qua Thẩm Cửu.
Nàng làm một chuỗi thủ ngữ.
Làm sao bây giờ? Ca ca phát hiện.
Thẩm Cửu cũng không đoán được Lục Hoài sẽ phát hiện sớm như vậy, chỉ là hắn sẽ không sợ: "A Cửu, ta sẽ giải thích với ca ca của ngươi."
Thẩm Cửu không yên tâm A Cửu ngồi một mình trong phòng, nên đã đưa theo A Cửu cùng đi.
A Cửu đứng bên cạnh Thẩm Cửu, Thẩm Cửu nhận điện thoại: "Lục Hoài."
Bên kia điện thoại là giọng nói lạnh lẽo nặng nề của Lục Hoài: "A Cửu ở bên cạnh ngươi sao?"
Thẩm Cửu: "Ừ."
Lục Hoài lạnh giọng: "Ta cho ngươi một tiếng để đưa A Cửu quay về Đốc Quân phủ."
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Báo trước: Chương sau sẽ có niềm vui bất ngờ.
Dã Miêu: Nội mỗi quyển tiểu thuyết mà kiếm thông tin khó thấy sợ. Hẹn bửa sau gặp nhé. Chương sau thú dị lém ;)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook