Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
-
Chương 152
Trong lòng Tô Minh Triết cả kinh, dư quang của hắn nhìn qua vẻ bình tĩnh của Diệp Sở.
Từ khi nào Diệp Sở lại biết dùng súng? Hơn nữa thương pháp của nàng rất chuẩn.
Diệp Sở trấn tĩnh dị thường, không hề giống như là lần đầu nổ súng.
Ngay lúc nguy hiểm thật sự xuất hiện, vậy mà Diệp Sở cũng không cảm thấy sợ hãi.
Chỉ trong nháy mắt, tâm tư của Tô Minh Triết thiên hồi bách chuyển*, suy nghĩ hỗn loạn.
*thiên hồi bách chuyển (千回百转): Mình tra thì thấy trên mạng ghi là vòng lặp, quẩn quanh. Nếu đưa vào ngữ cảnh này thì chắc là xoay chuyển liên tục ().
Diệp Sở nhìn thấy biểu tình của Tô Minh Triết, nàng hiểu hắn đang nghĩ gì.
Nhưng tình cảnh lúc này đang rất khẩn cấp, bốn bề đều là địch. Bọn họ cần phải tập trung cao độ.
Diệp Sở nhanh chóng nói: "Biểu ca, lát nữa ta sẽ giải thích với ngươi sau."
Tô Minh Triết không trả lời, sắc mặt lạnh lùng.
Một viên đạn bay về phía Tô Minh Triết, động tác của hắn nhanh chóng, hơi nghiêng người, bảo vệ Diệp Sở ở phía sau.
Nhìn qua, lời Diệp Sở nói vẫn chưa thể trấn an được Tô Minh Triết, hắn vẫn dẩu môi, vẻ mặt không vui.
Bọn họ không thể nói chuyện, đặt tất cả chú ý lên người nhóm sát thủ.
Ba người dựa lưng vào nhau, tạo thành một vòng tròn chặt chẽ.
Mỗi người cầm chắc một khẩu súng, nét mặt cảnh giác, quan sát động tĩnh chung quanh.
Trong lòng Diệp Sở hiểu rõ, những ám vệ của Lục Hoài cũng đang trợ giúp bọn họ.
Người bên ngoài hiển nhiên là không nghĩ đến chuyện này. Mấy người ở bên trong không ngờ vậy mà lại mang theo súng tùy thân
Tiếng súng nghỉ vài giây, khắp nơi khôi phục lại vẻ an tĩnh.
Nhóm người này nhận nhiệm vụ là khiến cho họ bị thương. Dù có ảnh hưởng đến hai nhà Hạ Tô cũng không sao.
Tên đầu lĩnh nhanh chóng ra lệnh, không cho phép ngừng lại, tiếp tục nổ súng công kích.
Những tên sát thủ mới đến tiếp ứng tiến vào trong sảnh khách sạn từ các góc tối.
Hạ Tuân nheo mắt, cẩn thận phân biệt tiếng bước chân của người mới tới. Rất nhanh, hắn đã xác định xong.
Hạ Tuân mở miệng: "Nhóm vừa tới khoảng mười mấy người."
Bọn họ có ba khẩu súng, tuy chỉ còn lại vài băng đạn, nhưng đối phó với mấy tên ở đây cũng đủ rồi.
Bọn họ trao đổi ánh mắt, lập tức đề ra phương án đối phó.
Hạ Tuân cùng Tô Minh Triết phụ trách ứng phó với người hai bên sườn, Diệp Sở phụ trách ngăn cản những sơ hở của hai người.
Ngay lúc này, sự yên tĩnh ở đây xuất hiện một khe nứt.
Trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng thủy tinh vỡ vụn, tiếng bước chân nặng nề, đoitj nhiên tiếng súng vang lên..
Các loại âm thanh hỗn loạn đè lên, mãnh liệt cực kỳ, giống như tiếng sấm gầm gừ, vang vọng bốn phía!
Từ khắp bốn phương tám hướng đều có đạn bay đến, trông không khí tràn ngập hơi thở tiêu điều của cái chết!
Diệp Sở, Hạ Tuân và Tô Minh Triết, thần sắc ba người lạnh lùng, mặt không biểu cảm mà bóp cò súng.
Người bên ngoài cũng phân công nhau mà tràn vào trong, đánh bộc vào vị trí của ba người.
Sảnh là trung tâm của một trận đấu súng kịch liệt, hai bên không ai nhường ai!
Diệp Sở nhắm vào một nhóm mục tiêu, nắm chắc súng trong tay, tiếng súng không ngừng vang lên.
Viên đạn sượt qua mặt nàng, để lại một vệt máu
Cơn đau rát nhói lên, Diệp Sở lại như không cảm thấy gì.
Đáy mắt Hạ Tuân rét lạnh, hắn không ý thức mà nổ súng.
Hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng đánh trúng những sát thủ tới gần.
Giống như có người điều khiển tay của hắn, thay hắn giải quyết từng mục tiêu một.
Tô Minh Triết chỉ lo bảo vệ Diệp Sở, một viên đạn bay về phía hắn.
Viên đạn nhanh chóng sượt qua tay áo của Tô Minh Triết, đau đớn ập đến, vết thương nhanh chóng chảy máu.
Hắn chỉ hơi chau mày, tiếp tục động cò súng.
Bọn họ nhanh chóng giải quyết xong trò đấu súng này.
Nhóm sát thủ bước chân vào sảnh khách sạn không một ai sống sót.
Toàn quân bị diệt.
Khi tiếng súng biết mất, khách sạn sớm đã thành một mảnh hỗn độn.
Khách sạn Kim Môn nổi tiếng ở Bến Thượng Hải.
Mà giờ phút này, đại sảnh trang trí trang nhã lại để lại đầy dấu vết của cuộc đọ súng.
Lúc đầu là nơi tràn ngập hương vị nhạt nhẽo cũng đã bị mùi thuốc súng mạnh mẽ thay thế.
Chung quanh đã khôi phục lại an tĩnh, nguy hiểm cũng đã biến mất.
Trái tim của ba người cuối cùng cũng hạ xuống.
Hạ Tuân chợt hồi thần, hắn nắm chặt súng trong tay, có chút hoảng hốt.
Hắn khẽ buông tay, thanh súng ngắn Colt suýt nữa đã rơi xuống sàn.
Hắn nhớ rất rõ, bản thân không thể có được thương pháp chuẩn như vậy được.
Hạ Tuân biết sự tồn tại của người kia, hắn mượn cái tay này, giúp mình.
Nhưng Hạ Tuân muốn bị người khác phát hiện, hắn cần phải làm chút gì đó để che lấp.
Rất nhanh sau đó, Hạ Tuân lại khôi phục bộ dạng tùy tính trước kia.
Hắn nhìn vào súng trong tay Diệp Sở: "Ta không nghĩ tới Diệp nhị tiểu thư còn có một mặt này."
Diệp Sở cười lạnh một tiếng: "Hạ giáo đổng cũng không kém, ngươi chỉ tới câu lạc bộ kiếm Tây Dương, vậy mà giờ đến súng cũng biết cầm."
Diệp Sở châm chọc Hạ Tuân cũng có bí mật của hắn, hơn nữa dấu cũng rất tốt.
Tô Minh Triết cảm thấy kỳ quái: "Hai người các ngươi sao lại có quen biết?"
Hắn không biết Diệp Sở vì sao lại biết Hạ Tuân m.
Hạ Tuân không đáp, hắn nhìn về phía Diệp Sở, xem nàng tiếp chiêu thế nào.
Diệp Sở cười cười với Tô Minh Triết: "Hắn là giáo đổng của Trung Học Tín Lễ."
Tô Minh Triết bán tín bán nghi: "Phải không?"
Hắn vẫn cảm thấy hai người này có gì đó giấu hắn
Nếu Hạ Tuân đã sớm biết muội muội, lại ra vẻ không quen, vậy thì tâm tư của hắn không giống người thường.
Ánh mắt Tô Minh Triết lạnh xuống.
Hạ Tuân câu miệng nói: "Tô Minh Triết, kỹ thuật diễn của muội muội của ngươi rất tốt, ở trường diễn kịch không khác gì diễn viên nữ chính."
Diệp Sở giải thích nói: "Ta chỉ là cùng với đồng học diễn tập thôi."
Xem ra Hạ Tuân vẫn còn biết chút chuyện của Trung Học Tín Lễ, lòng nghi ngờ của Tô Minh Triết buông xuống vài phần.
Nếu Hạ Tuân cùng Diệp Sở thật sự quen biết nhau trong trường, nghĩ lại cũng không có gì kỳ quái.
Tuy nguy hiểm đã được giải trừ, nhưng bọn hắn vẫn không tiện ở lâu.
Người của khách sạn Kim Môn nhanh chóng đi đến, giải quyết hậu quả.
* * *
Ám vệ vẫn luôn bảo hộ Diệp Sở, Diệp Sở bị tập kích ở khách sạn Kim Môn. Ám vệ nhanh chóng báo chuyện này cho Lục Hoài trước tiên.
Sau khi Lục Hoài biết chuyện, đôi mày ẩn ẩn cau lại.
Lúc khách sạn Kim Môn bị tập kích còn có Hạ Tuân và Tô Minh Triết. Mà Diệp Sở chỉ là một nữ sinh, có lẽ mục tiêu ám sát của nhóm người kia không phải Diệp Sở.
Tuy không biết nhóm người đó vì sao lại hạ sát thủ, nhưng họ làm vậy sẽ khiến Bến Thượng Hải trở nên xáo động.
Huống chi, Hạ Tuân và Tô Minh Triết có thân phận đặc thù, nếu phóng viên báo chí biết được chuyện này, nhất định sẽ văn vẻ viết bài.
Mặt khác, thanh danh Tô gia và Hạ gia sẽ bị ảnh hưởng, Lục Hoài không muốn Diệp Sở bị quấy nhiễu.
Thêm một việc nữa, tin tức như thế này sẽ khiến dân chúng khủng hoảng.
Bất kể là tình huống nào, Lục Hoài cũng không hy vọng sẽ nhìn thấy.
Lục Hoài suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói: "Chu phó quan, ngươi đi tìm chủ biên báo chí."
"Nói với bọn họ, ta không muốn thấy tin tức đến chuyện này đưa lên."
Phải áp chuyện này xuống, không thể để lọt chút gió nào.
Chu phó quan đứng bên cạnh nghe xong, nói: "Vâng, Tam thiếu."
Chu phó quan nhận lệnh, đi ra ngoài.
Lúc khách sạn Kim Môn xảy ra chuyện, ở gần đó trùng hợp có một phóng viên viết báo gần đó. Hắn biết nếu tin này được đăng lên, nhật định sẽ gây ra chấn động lớn.
Khi vừa nghe thấy tiếng súng, phóng viên này nhanh chóng chạy về phía có tiếng súng. Đến khi hắn đuổi đến nơi, cuộc đấu súng đã kết thúc.
Trước khi người của khách sạn Kim Môn đến phong tỏa, hắn chụp được một bức ảnh.
Vừa lúc chụp được Hạ Tuân và Tô Minh Triết.
* * *
Văn phòng tòa soạn báo.
Phóng viên nhanh chóng bước vào văn phòng của chủ biên, vừa dừng chân, vẻ vui mừng vẫn treo trên mặt hắn.
"Hạ đại công tử cùng Tô đại công tử bị tập kích."
Chủ biên hỏi: "Tin tức ở đâu?"
Phóng viên vẫy vẫy cuộn phim màu đen trên tay, trên mặt không dấu được vẻ đắc ý: "Ta chụp được, ở trong cuộn phim này."
Hiện trường lúc đó hỗn loạn, hắn cố gắng vượt qua nguy hiểm mới chụp được tin này.
Giọng nói của chủ biên có chút kích động: "Hạ Tuân trở về Bến Thượng Hải chưa bao lâu, đã có tin tức oanh động để viết như vậy."
Hạ Tuân là ông chủ nhỏ của cửa hàng thực phẩm Thuận Nam, trước kia vẫn du học bên ngoài, vừa mới quay về Thượng Hải một thời gian trước
Thế lực của Hạ gia lớn, hơn nữa Hạ Tuân còn là tuổi trẻ anh tuấn, nhất cử nhất động của hắn đều khiến người ta chú ý.
Trình báo* đã sớm theo dõi Hạ Tuân, muốn viết một vài tin tức có liên quan đến hắn, nhưng vẫn không thấy cơ hội.
*Trình báo (申报): Tên đầy đủ trước kia là "Thân Giang Báo Mới" Đồng Trị nhà thanh ngày 23 tháng 3 năm cai trị 11 (ngày 30 tháng 4 năm 1872) ra đời tại Thượng Hải, người sáng lập là người Anh Annas Charles de · US (Ernest Major). Ngày 27 tháng 5 năm 1949, sau khi Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc chiếm Thượng Hải, ấn phẩm "trình báo" cũng tuyên bố ngừng sản xuất vì được công bố là tài sản của Quốc Dân Đảng Trung Quốc. Tổng cộng 77 năm hoạt động trước sau đã xuất bản tổng cộng 25.600 số báo, là tờ báo có tầm ảnh hưởng xã hội sâu rộng chỉ đứng sau "Trung ương nhật báo" ở Trung Quốc hiện đại.
Chi tiết: link
Chuyện ở khách sạn Kim Môn liên lụy đến Hạ Tuân, vừa lúc để lộ ra một cơ hội hoàn hảo.
Tin này có thể coi là chiếm sự chú ý của người khác nhất trong mấy ngày gần đây.
Phóng viên lại nói: "Hơn nữa có Tô Minh Triết, hai người đều là thành viên của Hoa Thương hội."
Tô gia là phú thương nổi danh ở Bến Thượng Hải, Tô Minh Triết là Tô gia đại công tử. Lúc chuyện xảy ra, vừa lúc hắn cũng có mặt bên cạnh Hạ Tuân.
Chủ biên chợt nhớ tới một sự kiện: "Chủ tịch của Hoa Thương hội vừa bị ám sát mấy ngày trước, chẳng lẽ có liên quan đến việc này?"
Phóng viên và chủ biên hai mặt nhìn nhau, hai người kia đều có quan hệ với Hoa Thương hội, có tình đụng phải nhau, không khỏi khiến người khác có suy nghĩ sâu xa.
Chẳng lẽ vì chuyện lục đục bên trong Hoa Thương hội?
Bất quá, mặc dù Hạ Tuân và Tô Minh Triết chạm mặt không phải vì Hoa Thương hội, phóng viên vẫn sẽ viết như thế.
Nội dung có phải là thật hay không, có ảnh hưởng đến người khác hay không, bọn họ cũng không để ý.
Bọn họ đã đoán ra được rằng, tin tức trang đầu sẽ hấp dẫn không ít người đâu.
Khóe miệng chủ biên hiện lên một nụ cười ý vị thâm trường. Nội bộ Hoa Thương hội hắn không quản, việc của hắn chỉ là đưa tin.
Lúc này, chiếc điện thoại màu đen trên bàn vang lên, tiếng chuông điện thoại có chút chói tai.
Chủ biên bước qua, cầm lấy microphone: "Văn phòng phóng viên."
Người gọi điện đến là Chu phó quan, hán nói: "Ta là người của Tam thiếu."
Mỗi người ở Bến Thượng Hải đều biết Lục gia Tam thiếu, chủ biên vừa nghe thấy hai chữ Tam thiếu, trong lòng bỗng khẩn trương. Hắn không biết tại sao Tam thiếu lại cho người tìm hắn.
Chủ biên hít sâu một hơi: "Có chuyện gì sao?"
Chu phó quan: "Tam thiếu không hy vọng chuyện ở khách sạn Kim Môn đưa lên trang báo."
"Không chỉ trình báo, giới báo chỉ ở Bến Thượng Hải đều không được phép đưa tin."
Trong lòng chủ biên rùng mình, thì ra Tam thiếu phái người đi là chuyện này.
Chỉ là, vì sao Tam thiếu lại không muốn để trình báo đưa tin?
Hắn tinh tế suy suy nghĩ, Hạ Tuân cùng Tô Minh Triết đều là công tử nhà giàu, gia cảnh của Tam thiếu hiểm hách. Có lẽ hai người này là bằng hữu của Tam thiếu.
Hạ Tuân cùng Tô Minh Triết tất nhiên sẽ không muốn chuyện mình bị ám sát đưa lên trang báo, chắc là đã nhờ đến sự hỗ trợ của Tam thiếu.
Chủ biên có sợ hãi mà nghĩ, may là trước khi hắn đăng lên trình báo nhận được cuộc điện thoại này. Bằng không, hắn sẽ chọc giận cả ba người.
Chủ biên nắm chặt microphone, cố gắng duy trì sự trấn định: "Ta phải làm như thế nào?"
Chu phó quan: "Dời lực chú ý của dân chúng."
Trình báo là trang báo đứng đầu ở Bến Thượng Hải. Chỉ cần họ ra ngựa, nhất định có thể phong tỏa tin tức.
Nếu trình báo nói chuyện ở khách sạn Kim Môn chỉ là chuyện trả thù bình thường, người khác cũng sẽ không nghĩ nhiều nữa.
Phong tỏa tin tức là ý của Lục Hoài. Kể từ đó, trình báo nhất định sẽ không dám để lộ tiếng gió ra ngoài.
Sau khi Chu phó quan nói xong, nhanh chóng treo điện thoại
Chủ biên gác điện thoại, trầm mặc không nói.
Phóng viên thấy biểu tình của chủ biên có chút lạ, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Chủ biên thở dài một hơi, ngữ khí bất đắc dĩ: "Bên trên muốn áp chuyện này xuống, chuyện này không thể viết ra."
Làm trong tòa soạn báo, vì để lấy được sự chú ý của mọi người, bình thường chắc chắn sẽ phải khuếch đại hoặc bịa đặt hoặc chút chuyện. Nhưng mà, người của tòa soạn cũng phải có mắt nhìn.
Nếu có người có quyền lực bảo tòa soạn dừng đưa tin, trình báo tuyệt đối sẽ nghe theo.
Chủ biên biết rõ một đạo lý, trình báo nếu muốn tiếp tục tồn tại, vậy thì phải hiểm đúng mực. Thứ không nên đụng, chắc chắn sẽ không đụng.
Phóng viên thức thời, hắn cũng không hỏi tiếp, xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, tin tức mà các trang báo đều viết là, khách sạn Kim Môn xảy ra cuộc nổ súng, hư hư thực thực bị trả thù.
Không một ai biết đến chuyện này liên lụy đến hai nhà Hạ, Tô. Chuyện trả thù ở Bến Thượng Hải đã nhìn đến quen mắt, rất nhanh đã phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người.
Chuyện đấu súng ở khách sạn Kim Môn cứ vậy mà hạ màn xuống
* * *
Hàn Tháp Tự.
Không biết sao, đột nhiên trời lại đổ xuống một cơn mưa nhỏ. Không khí rét lạnh, khắp nơi yên tĩnh.
Dung Mộc nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa trong trẻo lành lạnh, hoa mai tố nhã, gió thổi nhè nhẹ, trong không gian len lỏi chút hương nhan.
Thủ hạ đi đến trước mặt Dung Mộc, có chút chần chờ: "Chủ tử, chuyện thành viên của Hoa Thương hội kia.."
Chuyện ở khách sạn Kim Môn là do Dung Mộc an bài. Nhưng chuyện này không thành công, bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ do chủ tử giao phó.
Dung Mộc tất nhiên sẽ nhìn qua vẻ mặt của thủ hạ, ánh mắt hắn ta lạnh lùng: "Nói chuyện."
Thủ hạ hít sâu một hơi: "Bọn họ đã chạy thoát, không mảy may chút thương tổn."
Dung Mộc cười lạnh một tiếng.
Chuyện chủ tịch Hoa Thương hội bị ám sát cũng là do Dung Mộc an bài, cựu chủ tịch của Hoa Thương hội cứu chữa ở bệnh viện Truyền Giáo Pháp nhưng không thành công.
Người của phòng tuần bộ vẫn đang điều tra hung thủ.
Mấy ngày trước, chủ tịch mới của Hoa Thương hội vừa nhậm chức, người nọ có giao tình với Hội đồng quản trị Tô giới Pháp Thượng Hải, cũng không phải người của Dung Mộc.
Cho nên, Dung Mộc phái người đi giết Hạ Tuân và Tô Minh Triết, là muốn để người của mình ngồi vào ghế chủ tịch Hoa Thương hội.
Nếu việc này thành công, đối với chuyện Dung Mộc hành động ở Thượng Hải sẽ có trợ giúp rất lớn.
Bất quá, không nghĩ tới Hạ Tuân và Tô Minh Triết lại tránh được một kiếp, hỏng hết cả kế hoạch của hắn.
Gương mặt Dung Mộc rõ ràng, nhưng biểu tình của hắn lại âm hàn đến trong xương. Nhưng Dung Mộc cực kỳ cẩn thận, giây tiếp theo hắn ta đã khôi phục lại dáng vẻ thanh nhã ấm áp như xưa.
Dung Mộc lạnh giọng: "Tình huống bên phòng tuần bộ ra sao rồi?"
Thủ hạ: "Người phòng tuần bộ không hề phát hiện bất cứ điểm đáng ngờ nào."
Bọn họ xử lý cực kỳ sạch sẽ, sẽ không lưu lại nhược điểm gì.
Thủ hạ đề ra một câu: "Vẫn còn một người có mặt ở khách sạn Kim Môn, biểu muội của Tô Minh Triết, Diệp Sở."
Dung Mộc nâng mày: "Diệp Sở?"
Diệp Sở cũng ở khách sạn Kim Môn, nói như vậy nàng đã thấy cuộc độ súng
Thủ hạ lại nói: "Nàng biết dùng súng."
Chuyện này khiến Dung Mộc cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn mở miệng: "Tiếp tục nói."
Thủ hạ: "Thương pháp của nàng rất chính xác, không thua kém người của chúng ta."
Dung Mộc trầm tư, gia cảnh của Diệp Sở giàu có, nàng chỉ là một danh viện thiên kim, nhìn thấy tình hình như vậy, nàng vốn nên hoảng loạn mới phải.
Một tiểu thư nhà giàu lại có thương pháp tinh chuẩn, thật sự rất có điểm khác biệt.
Chẳng qua, Tô Minh Triết là biểu ca của Diệp Sở, Diệp Sở biết dùng súng có thể là do hắn dạy. Dung Mộc cũng không hoài nghi nhiều.
Thủ hạ: "Diệp Sở rất khả nghi, có cần phái người theo dõi không?"
Ngữ khí Dung Mộc đạm nhiên: "Không cần, nếu nàng biết dùng súng, có lẽ sẽ còn có chuyện khác. Nếu các ngươi bị phát hiện, mất nhiều hơn được."
Dung Mộc để ý chỉ là quan hệ của Diệp Sở cùng Lục Hoài. Còn việc Diệp Sở có biết dùng súng không, hắn ta không quan tâm.
Huống chi, nếu Tô Minh Triết dạy Diệp Sở những thứ khác, Diệp Sở phát hiện có người theo dõi nàng, rất dễ rút dây động rừng.
Sau khi thủ hạ rời đi, trong phòng lặng im.
Diệp gia quản lý chuyện làm ăn châu báu lớn nhất ở Bến Thượng Hải, Tô gia có giao thiệp với người nước ngoài, hoạt động kinh doanh cũng ở nước ngoài.
Đường đường là một tiểu thư nhà giàu, thương pháp của nàng không thua người khác, thân thủ của nàng chắc chắn cũng không kém.
Vốn là Dung Mộc còn cho rằng, Diệp Sở chỉ là tỷ muội tranh đấu, lại là thiên kim bình thường dây dưa với Lục Hoài không bỏ, không khác người khác là bao.
Nhưng bây giờ xem ra, Diệp Sở cũng không phải không phóng khoáng như hắn ta nghĩ
Dung Mộc chợt cười.
Chuyện này giống như có ý tứ một chút.
* * *
Sau khi Tô Minh Triết và Diệp Sở rời khỏi khách sạn Kim Môn, cũng không trở về Diệp Công Quán ngay.
Bọn họ biết rõ, bộ dáng bây giờ không thể để người Diệp gia nhìn thấy.
Tô Minh Triết đưa Diệp Sở đi tới nơi hắn làm việc. Đã qua buổi chiều một chút, không còn người nào ở đây.
Tô Minh Triết băng bó miệng vết thương đơn giản một chút. Vừa rồi do bảo vệ Diệp Sở, cánh tay của hắn bị thương.
Trên mặt Diệp Sở cũng có một vết trầy, nàng bôi qua thuốc. Miệng vết thương không nặng, sẽ nhanh chóng khôi phục lại thôi.
Sau khi hai người xử lý miệng vết thương xong, tất nhiên phải nói đến chính sự.
Diệp Sở đứng ở đó, cho dù nàng biết Tô Minh Triết sẽ hỏi chuyện, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên. Q
Tô Minh Triết hơi cúi đầu, nhìn qua Diệp Sở.
Giọng nói của hắn không ôn hòa như trước: "Diệp Sở."
Tô Minh Triết hay nổi nóng, nhưng trước khi hắn nổi giận, sẽ kêu đầy đủ tên họ của Diệp Sở.
Diệp Sở nắm chặt tay: "Biểu ca, ta có thể giải thích với ngươi rõ ràng, có thể để ta gọi một cuộc điện thoại được không?"
Tô Minh Triết chấp nhận, hắn nhìn Diệp Sở đi về phía điện thoại.
Nàng bát một dãy số.
Không bao lâu sau, người bên đầu kia điện thoại đã tiếp nhận.
Diệp Sở cố gắng trấn định: "Là ta."
Giọng nói của Lục Hoài vang lên: "Ta biết."
Chuyện vừa rồi, Lục Hoài đã sớm biết rõ. Lúc ba người gặp phải nguy hiểm, ám vệ cũng đã giúp bọn họ giải quyết một phần sát thủ.
Chỉ là, ám vệ đã nói qua với hắn, Diệp Sở ở trước mặt Tô Minh Triết, để lộ chuyện nàng biết dùng súng.
Diệp Sở mím môi: "Biểu ca của ta.."
Nhưng là Diệp Sở chưa nói xong, đã bị Lục Hoài đánh gãy.
Lục Hoài không nghĩ ngợi: "Ngươi đưa điện thoại cho Tô Minh Triết, ta sẽ nói với hắn."
Thanh tuyến của hắn nặng nề, giống như đang trấn an Diệp Sở, khiến nàng buông lỏng.
Diệp Sở nhìn Tô Minh Triết một cái.
Tô Minh Triết đi tới, nhận điện thoại. Đầu kia vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc.
"Tô Minh Triết, ta là Lục Hoài."
Sắc mặt của Tô Minh Triết trầm xuống.
Hắn đã đoán trúng rồi.
Lại là Lục Hoài.
Dã Miêu: Sắp tới năm mới rồi. Chúc các đọc giả thân yêu có một cái tết an lành, hạnh phúc, năm mới ngày càng có nhiều thuận lợi trong cuộc sống nha.
Từ khi nào Diệp Sở lại biết dùng súng? Hơn nữa thương pháp của nàng rất chuẩn.
Diệp Sở trấn tĩnh dị thường, không hề giống như là lần đầu nổ súng.
Ngay lúc nguy hiểm thật sự xuất hiện, vậy mà Diệp Sở cũng không cảm thấy sợ hãi.
Chỉ trong nháy mắt, tâm tư của Tô Minh Triết thiên hồi bách chuyển*, suy nghĩ hỗn loạn.
*thiên hồi bách chuyển (千回百转): Mình tra thì thấy trên mạng ghi là vòng lặp, quẩn quanh. Nếu đưa vào ngữ cảnh này thì chắc là xoay chuyển liên tục ().
Diệp Sở nhìn thấy biểu tình của Tô Minh Triết, nàng hiểu hắn đang nghĩ gì.
Nhưng tình cảnh lúc này đang rất khẩn cấp, bốn bề đều là địch. Bọn họ cần phải tập trung cao độ.
Diệp Sở nhanh chóng nói: "Biểu ca, lát nữa ta sẽ giải thích với ngươi sau."
Tô Minh Triết không trả lời, sắc mặt lạnh lùng.
Một viên đạn bay về phía Tô Minh Triết, động tác của hắn nhanh chóng, hơi nghiêng người, bảo vệ Diệp Sở ở phía sau.
Nhìn qua, lời Diệp Sở nói vẫn chưa thể trấn an được Tô Minh Triết, hắn vẫn dẩu môi, vẻ mặt không vui.
Bọn họ không thể nói chuyện, đặt tất cả chú ý lên người nhóm sát thủ.
Ba người dựa lưng vào nhau, tạo thành một vòng tròn chặt chẽ.
Mỗi người cầm chắc một khẩu súng, nét mặt cảnh giác, quan sát động tĩnh chung quanh.
Trong lòng Diệp Sở hiểu rõ, những ám vệ của Lục Hoài cũng đang trợ giúp bọn họ.
Người bên ngoài hiển nhiên là không nghĩ đến chuyện này. Mấy người ở bên trong không ngờ vậy mà lại mang theo súng tùy thân
Tiếng súng nghỉ vài giây, khắp nơi khôi phục lại vẻ an tĩnh.
Nhóm người này nhận nhiệm vụ là khiến cho họ bị thương. Dù có ảnh hưởng đến hai nhà Hạ Tô cũng không sao.
Tên đầu lĩnh nhanh chóng ra lệnh, không cho phép ngừng lại, tiếp tục nổ súng công kích.
Những tên sát thủ mới đến tiếp ứng tiến vào trong sảnh khách sạn từ các góc tối.
Hạ Tuân nheo mắt, cẩn thận phân biệt tiếng bước chân của người mới tới. Rất nhanh, hắn đã xác định xong.
Hạ Tuân mở miệng: "Nhóm vừa tới khoảng mười mấy người."
Bọn họ có ba khẩu súng, tuy chỉ còn lại vài băng đạn, nhưng đối phó với mấy tên ở đây cũng đủ rồi.
Bọn họ trao đổi ánh mắt, lập tức đề ra phương án đối phó.
Hạ Tuân cùng Tô Minh Triết phụ trách ứng phó với người hai bên sườn, Diệp Sở phụ trách ngăn cản những sơ hở của hai người.
Ngay lúc này, sự yên tĩnh ở đây xuất hiện một khe nứt.
Trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng thủy tinh vỡ vụn, tiếng bước chân nặng nề, đoitj nhiên tiếng súng vang lên..
Các loại âm thanh hỗn loạn đè lên, mãnh liệt cực kỳ, giống như tiếng sấm gầm gừ, vang vọng bốn phía!
Từ khắp bốn phương tám hướng đều có đạn bay đến, trông không khí tràn ngập hơi thở tiêu điều của cái chết!
Diệp Sở, Hạ Tuân và Tô Minh Triết, thần sắc ba người lạnh lùng, mặt không biểu cảm mà bóp cò súng.
Người bên ngoài cũng phân công nhau mà tràn vào trong, đánh bộc vào vị trí của ba người.
Sảnh là trung tâm của một trận đấu súng kịch liệt, hai bên không ai nhường ai!
Diệp Sở nhắm vào một nhóm mục tiêu, nắm chắc súng trong tay, tiếng súng không ngừng vang lên.
Viên đạn sượt qua mặt nàng, để lại một vệt máu
Cơn đau rát nhói lên, Diệp Sở lại như không cảm thấy gì.
Đáy mắt Hạ Tuân rét lạnh, hắn không ý thức mà nổ súng.
Hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng đánh trúng những sát thủ tới gần.
Giống như có người điều khiển tay của hắn, thay hắn giải quyết từng mục tiêu một.
Tô Minh Triết chỉ lo bảo vệ Diệp Sở, một viên đạn bay về phía hắn.
Viên đạn nhanh chóng sượt qua tay áo của Tô Minh Triết, đau đớn ập đến, vết thương nhanh chóng chảy máu.
Hắn chỉ hơi chau mày, tiếp tục động cò súng.
Bọn họ nhanh chóng giải quyết xong trò đấu súng này.
Nhóm sát thủ bước chân vào sảnh khách sạn không một ai sống sót.
Toàn quân bị diệt.
Khi tiếng súng biết mất, khách sạn sớm đã thành một mảnh hỗn độn.
Khách sạn Kim Môn nổi tiếng ở Bến Thượng Hải.
Mà giờ phút này, đại sảnh trang trí trang nhã lại để lại đầy dấu vết của cuộc đọ súng.
Lúc đầu là nơi tràn ngập hương vị nhạt nhẽo cũng đã bị mùi thuốc súng mạnh mẽ thay thế.
Chung quanh đã khôi phục lại an tĩnh, nguy hiểm cũng đã biến mất.
Trái tim của ba người cuối cùng cũng hạ xuống.
Hạ Tuân chợt hồi thần, hắn nắm chặt súng trong tay, có chút hoảng hốt.
Hắn khẽ buông tay, thanh súng ngắn Colt suýt nữa đã rơi xuống sàn.
Hắn nhớ rất rõ, bản thân không thể có được thương pháp chuẩn như vậy được.
Hạ Tuân biết sự tồn tại của người kia, hắn mượn cái tay này, giúp mình.
Nhưng Hạ Tuân muốn bị người khác phát hiện, hắn cần phải làm chút gì đó để che lấp.
Rất nhanh sau đó, Hạ Tuân lại khôi phục bộ dạng tùy tính trước kia.
Hắn nhìn vào súng trong tay Diệp Sở: "Ta không nghĩ tới Diệp nhị tiểu thư còn có một mặt này."
Diệp Sở cười lạnh một tiếng: "Hạ giáo đổng cũng không kém, ngươi chỉ tới câu lạc bộ kiếm Tây Dương, vậy mà giờ đến súng cũng biết cầm."
Diệp Sở châm chọc Hạ Tuân cũng có bí mật của hắn, hơn nữa dấu cũng rất tốt.
Tô Minh Triết cảm thấy kỳ quái: "Hai người các ngươi sao lại có quen biết?"
Hắn không biết Diệp Sở vì sao lại biết Hạ Tuân m.
Hạ Tuân không đáp, hắn nhìn về phía Diệp Sở, xem nàng tiếp chiêu thế nào.
Diệp Sở cười cười với Tô Minh Triết: "Hắn là giáo đổng của Trung Học Tín Lễ."
Tô Minh Triết bán tín bán nghi: "Phải không?"
Hắn vẫn cảm thấy hai người này có gì đó giấu hắn
Nếu Hạ Tuân đã sớm biết muội muội, lại ra vẻ không quen, vậy thì tâm tư của hắn không giống người thường.
Ánh mắt Tô Minh Triết lạnh xuống.
Hạ Tuân câu miệng nói: "Tô Minh Triết, kỹ thuật diễn của muội muội của ngươi rất tốt, ở trường diễn kịch không khác gì diễn viên nữ chính."
Diệp Sở giải thích nói: "Ta chỉ là cùng với đồng học diễn tập thôi."
Xem ra Hạ Tuân vẫn còn biết chút chuyện của Trung Học Tín Lễ, lòng nghi ngờ của Tô Minh Triết buông xuống vài phần.
Nếu Hạ Tuân cùng Diệp Sở thật sự quen biết nhau trong trường, nghĩ lại cũng không có gì kỳ quái.
Tuy nguy hiểm đã được giải trừ, nhưng bọn hắn vẫn không tiện ở lâu.
Người của khách sạn Kim Môn nhanh chóng đi đến, giải quyết hậu quả.
* * *
Ám vệ vẫn luôn bảo hộ Diệp Sở, Diệp Sở bị tập kích ở khách sạn Kim Môn. Ám vệ nhanh chóng báo chuyện này cho Lục Hoài trước tiên.
Sau khi Lục Hoài biết chuyện, đôi mày ẩn ẩn cau lại.
Lúc khách sạn Kim Môn bị tập kích còn có Hạ Tuân và Tô Minh Triết. Mà Diệp Sở chỉ là một nữ sinh, có lẽ mục tiêu ám sát của nhóm người kia không phải Diệp Sở.
Tuy không biết nhóm người đó vì sao lại hạ sát thủ, nhưng họ làm vậy sẽ khiến Bến Thượng Hải trở nên xáo động.
Huống chi, Hạ Tuân và Tô Minh Triết có thân phận đặc thù, nếu phóng viên báo chí biết được chuyện này, nhất định sẽ văn vẻ viết bài.
Mặt khác, thanh danh Tô gia và Hạ gia sẽ bị ảnh hưởng, Lục Hoài không muốn Diệp Sở bị quấy nhiễu.
Thêm một việc nữa, tin tức như thế này sẽ khiến dân chúng khủng hoảng.
Bất kể là tình huống nào, Lục Hoài cũng không hy vọng sẽ nhìn thấy.
Lục Hoài suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói: "Chu phó quan, ngươi đi tìm chủ biên báo chí."
"Nói với bọn họ, ta không muốn thấy tin tức đến chuyện này đưa lên."
Phải áp chuyện này xuống, không thể để lọt chút gió nào.
Chu phó quan đứng bên cạnh nghe xong, nói: "Vâng, Tam thiếu."
Chu phó quan nhận lệnh, đi ra ngoài.
Lúc khách sạn Kim Môn xảy ra chuyện, ở gần đó trùng hợp có một phóng viên viết báo gần đó. Hắn biết nếu tin này được đăng lên, nhật định sẽ gây ra chấn động lớn.
Khi vừa nghe thấy tiếng súng, phóng viên này nhanh chóng chạy về phía có tiếng súng. Đến khi hắn đuổi đến nơi, cuộc đấu súng đã kết thúc.
Trước khi người của khách sạn Kim Môn đến phong tỏa, hắn chụp được một bức ảnh.
Vừa lúc chụp được Hạ Tuân và Tô Minh Triết.
* * *
Văn phòng tòa soạn báo.
Phóng viên nhanh chóng bước vào văn phòng của chủ biên, vừa dừng chân, vẻ vui mừng vẫn treo trên mặt hắn.
"Hạ đại công tử cùng Tô đại công tử bị tập kích."
Chủ biên hỏi: "Tin tức ở đâu?"
Phóng viên vẫy vẫy cuộn phim màu đen trên tay, trên mặt không dấu được vẻ đắc ý: "Ta chụp được, ở trong cuộn phim này."
Hiện trường lúc đó hỗn loạn, hắn cố gắng vượt qua nguy hiểm mới chụp được tin này.
Giọng nói của chủ biên có chút kích động: "Hạ Tuân trở về Bến Thượng Hải chưa bao lâu, đã có tin tức oanh động để viết như vậy."
Hạ Tuân là ông chủ nhỏ của cửa hàng thực phẩm Thuận Nam, trước kia vẫn du học bên ngoài, vừa mới quay về Thượng Hải một thời gian trước
Thế lực của Hạ gia lớn, hơn nữa Hạ Tuân còn là tuổi trẻ anh tuấn, nhất cử nhất động của hắn đều khiến người ta chú ý.
Trình báo* đã sớm theo dõi Hạ Tuân, muốn viết một vài tin tức có liên quan đến hắn, nhưng vẫn không thấy cơ hội.
*Trình báo (申报): Tên đầy đủ trước kia là "Thân Giang Báo Mới" Đồng Trị nhà thanh ngày 23 tháng 3 năm cai trị 11 (ngày 30 tháng 4 năm 1872) ra đời tại Thượng Hải, người sáng lập là người Anh Annas Charles de · US (Ernest Major). Ngày 27 tháng 5 năm 1949, sau khi Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc chiếm Thượng Hải, ấn phẩm "trình báo" cũng tuyên bố ngừng sản xuất vì được công bố là tài sản của Quốc Dân Đảng Trung Quốc. Tổng cộng 77 năm hoạt động trước sau đã xuất bản tổng cộng 25.600 số báo, là tờ báo có tầm ảnh hưởng xã hội sâu rộng chỉ đứng sau "Trung ương nhật báo" ở Trung Quốc hiện đại.
Chi tiết: link
Chuyện ở khách sạn Kim Môn liên lụy đến Hạ Tuân, vừa lúc để lộ ra một cơ hội hoàn hảo.
Tin này có thể coi là chiếm sự chú ý của người khác nhất trong mấy ngày gần đây.
Phóng viên lại nói: "Hơn nữa có Tô Minh Triết, hai người đều là thành viên của Hoa Thương hội."
Tô gia là phú thương nổi danh ở Bến Thượng Hải, Tô Minh Triết là Tô gia đại công tử. Lúc chuyện xảy ra, vừa lúc hắn cũng có mặt bên cạnh Hạ Tuân.
Chủ biên chợt nhớ tới một sự kiện: "Chủ tịch của Hoa Thương hội vừa bị ám sát mấy ngày trước, chẳng lẽ có liên quan đến việc này?"
Phóng viên và chủ biên hai mặt nhìn nhau, hai người kia đều có quan hệ với Hoa Thương hội, có tình đụng phải nhau, không khỏi khiến người khác có suy nghĩ sâu xa.
Chẳng lẽ vì chuyện lục đục bên trong Hoa Thương hội?
Bất quá, mặc dù Hạ Tuân và Tô Minh Triết chạm mặt không phải vì Hoa Thương hội, phóng viên vẫn sẽ viết như thế.
Nội dung có phải là thật hay không, có ảnh hưởng đến người khác hay không, bọn họ cũng không để ý.
Bọn họ đã đoán ra được rằng, tin tức trang đầu sẽ hấp dẫn không ít người đâu.
Khóe miệng chủ biên hiện lên một nụ cười ý vị thâm trường. Nội bộ Hoa Thương hội hắn không quản, việc của hắn chỉ là đưa tin.
Lúc này, chiếc điện thoại màu đen trên bàn vang lên, tiếng chuông điện thoại có chút chói tai.
Chủ biên bước qua, cầm lấy microphone: "Văn phòng phóng viên."
Người gọi điện đến là Chu phó quan, hán nói: "Ta là người của Tam thiếu."
Mỗi người ở Bến Thượng Hải đều biết Lục gia Tam thiếu, chủ biên vừa nghe thấy hai chữ Tam thiếu, trong lòng bỗng khẩn trương. Hắn không biết tại sao Tam thiếu lại cho người tìm hắn.
Chủ biên hít sâu một hơi: "Có chuyện gì sao?"
Chu phó quan: "Tam thiếu không hy vọng chuyện ở khách sạn Kim Môn đưa lên trang báo."
"Không chỉ trình báo, giới báo chỉ ở Bến Thượng Hải đều không được phép đưa tin."
Trong lòng chủ biên rùng mình, thì ra Tam thiếu phái người đi là chuyện này.
Chỉ là, vì sao Tam thiếu lại không muốn để trình báo đưa tin?
Hắn tinh tế suy suy nghĩ, Hạ Tuân cùng Tô Minh Triết đều là công tử nhà giàu, gia cảnh của Tam thiếu hiểm hách. Có lẽ hai người này là bằng hữu của Tam thiếu.
Hạ Tuân cùng Tô Minh Triết tất nhiên sẽ không muốn chuyện mình bị ám sát đưa lên trang báo, chắc là đã nhờ đến sự hỗ trợ của Tam thiếu.
Chủ biên có sợ hãi mà nghĩ, may là trước khi hắn đăng lên trình báo nhận được cuộc điện thoại này. Bằng không, hắn sẽ chọc giận cả ba người.
Chủ biên nắm chặt microphone, cố gắng duy trì sự trấn định: "Ta phải làm như thế nào?"
Chu phó quan: "Dời lực chú ý của dân chúng."
Trình báo là trang báo đứng đầu ở Bến Thượng Hải. Chỉ cần họ ra ngựa, nhất định có thể phong tỏa tin tức.
Nếu trình báo nói chuyện ở khách sạn Kim Môn chỉ là chuyện trả thù bình thường, người khác cũng sẽ không nghĩ nhiều nữa.
Phong tỏa tin tức là ý của Lục Hoài. Kể từ đó, trình báo nhất định sẽ không dám để lộ tiếng gió ra ngoài.
Sau khi Chu phó quan nói xong, nhanh chóng treo điện thoại
Chủ biên gác điện thoại, trầm mặc không nói.
Phóng viên thấy biểu tình của chủ biên có chút lạ, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Chủ biên thở dài một hơi, ngữ khí bất đắc dĩ: "Bên trên muốn áp chuyện này xuống, chuyện này không thể viết ra."
Làm trong tòa soạn báo, vì để lấy được sự chú ý của mọi người, bình thường chắc chắn sẽ phải khuếch đại hoặc bịa đặt hoặc chút chuyện. Nhưng mà, người của tòa soạn cũng phải có mắt nhìn.
Nếu có người có quyền lực bảo tòa soạn dừng đưa tin, trình báo tuyệt đối sẽ nghe theo.
Chủ biên biết rõ một đạo lý, trình báo nếu muốn tiếp tục tồn tại, vậy thì phải hiểm đúng mực. Thứ không nên đụng, chắc chắn sẽ không đụng.
Phóng viên thức thời, hắn cũng không hỏi tiếp, xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, tin tức mà các trang báo đều viết là, khách sạn Kim Môn xảy ra cuộc nổ súng, hư hư thực thực bị trả thù.
Không một ai biết đến chuyện này liên lụy đến hai nhà Hạ, Tô. Chuyện trả thù ở Bến Thượng Hải đã nhìn đến quen mắt, rất nhanh đã phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người.
Chuyện đấu súng ở khách sạn Kim Môn cứ vậy mà hạ màn xuống
* * *
Hàn Tháp Tự.
Không biết sao, đột nhiên trời lại đổ xuống một cơn mưa nhỏ. Không khí rét lạnh, khắp nơi yên tĩnh.
Dung Mộc nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa trong trẻo lành lạnh, hoa mai tố nhã, gió thổi nhè nhẹ, trong không gian len lỏi chút hương nhan.
Thủ hạ đi đến trước mặt Dung Mộc, có chút chần chờ: "Chủ tử, chuyện thành viên của Hoa Thương hội kia.."
Chuyện ở khách sạn Kim Môn là do Dung Mộc an bài. Nhưng chuyện này không thành công, bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ do chủ tử giao phó.
Dung Mộc tất nhiên sẽ nhìn qua vẻ mặt của thủ hạ, ánh mắt hắn ta lạnh lùng: "Nói chuyện."
Thủ hạ hít sâu một hơi: "Bọn họ đã chạy thoát, không mảy may chút thương tổn."
Dung Mộc cười lạnh một tiếng.
Chuyện chủ tịch Hoa Thương hội bị ám sát cũng là do Dung Mộc an bài, cựu chủ tịch của Hoa Thương hội cứu chữa ở bệnh viện Truyền Giáo Pháp nhưng không thành công.
Người của phòng tuần bộ vẫn đang điều tra hung thủ.
Mấy ngày trước, chủ tịch mới của Hoa Thương hội vừa nhậm chức, người nọ có giao tình với Hội đồng quản trị Tô giới Pháp Thượng Hải, cũng không phải người của Dung Mộc.
Cho nên, Dung Mộc phái người đi giết Hạ Tuân và Tô Minh Triết, là muốn để người của mình ngồi vào ghế chủ tịch Hoa Thương hội.
Nếu việc này thành công, đối với chuyện Dung Mộc hành động ở Thượng Hải sẽ có trợ giúp rất lớn.
Bất quá, không nghĩ tới Hạ Tuân và Tô Minh Triết lại tránh được một kiếp, hỏng hết cả kế hoạch của hắn.
Gương mặt Dung Mộc rõ ràng, nhưng biểu tình của hắn lại âm hàn đến trong xương. Nhưng Dung Mộc cực kỳ cẩn thận, giây tiếp theo hắn ta đã khôi phục lại dáng vẻ thanh nhã ấm áp như xưa.
Dung Mộc lạnh giọng: "Tình huống bên phòng tuần bộ ra sao rồi?"
Thủ hạ: "Người phòng tuần bộ không hề phát hiện bất cứ điểm đáng ngờ nào."
Bọn họ xử lý cực kỳ sạch sẽ, sẽ không lưu lại nhược điểm gì.
Thủ hạ đề ra một câu: "Vẫn còn một người có mặt ở khách sạn Kim Môn, biểu muội của Tô Minh Triết, Diệp Sở."
Dung Mộc nâng mày: "Diệp Sở?"
Diệp Sở cũng ở khách sạn Kim Môn, nói như vậy nàng đã thấy cuộc độ súng
Thủ hạ lại nói: "Nàng biết dùng súng."
Chuyện này khiến Dung Mộc cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn mở miệng: "Tiếp tục nói."
Thủ hạ: "Thương pháp của nàng rất chính xác, không thua kém người của chúng ta."
Dung Mộc trầm tư, gia cảnh của Diệp Sở giàu có, nàng chỉ là một danh viện thiên kim, nhìn thấy tình hình như vậy, nàng vốn nên hoảng loạn mới phải.
Một tiểu thư nhà giàu lại có thương pháp tinh chuẩn, thật sự rất có điểm khác biệt.
Chẳng qua, Tô Minh Triết là biểu ca của Diệp Sở, Diệp Sở biết dùng súng có thể là do hắn dạy. Dung Mộc cũng không hoài nghi nhiều.
Thủ hạ: "Diệp Sở rất khả nghi, có cần phái người theo dõi không?"
Ngữ khí Dung Mộc đạm nhiên: "Không cần, nếu nàng biết dùng súng, có lẽ sẽ còn có chuyện khác. Nếu các ngươi bị phát hiện, mất nhiều hơn được."
Dung Mộc để ý chỉ là quan hệ của Diệp Sở cùng Lục Hoài. Còn việc Diệp Sở có biết dùng súng không, hắn ta không quan tâm.
Huống chi, nếu Tô Minh Triết dạy Diệp Sở những thứ khác, Diệp Sở phát hiện có người theo dõi nàng, rất dễ rút dây động rừng.
Sau khi thủ hạ rời đi, trong phòng lặng im.
Diệp gia quản lý chuyện làm ăn châu báu lớn nhất ở Bến Thượng Hải, Tô gia có giao thiệp với người nước ngoài, hoạt động kinh doanh cũng ở nước ngoài.
Đường đường là một tiểu thư nhà giàu, thương pháp của nàng không thua người khác, thân thủ của nàng chắc chắn cũng không kém.
Vốn là Dung Mộc còn cho rằng, Diệp Sở chỉ là tỷ muội tranh đấu, lại là thiên kim bình thường dây dưa với Lục Hoài không bỏ, không khác người khác là bao.
Nhưng bây giờ xem ra, Diệp Sở cũng không phải không phóng khoáng như hắn ta nghĩ
Dung Mộc chợt cười.
Chuyện này giống như có ý tứ một chút.
* * *
Sau khi Tô Minh Triết và Diệp Sở rời khỏi khách sạn Kim Môn, cũng không trở về Diệp Công Quán ngay.
Bọn họ biết rõ, bộ dáng bây giờ không thể để người Diệp gia nhìn thấy.
Tô Minh Triết đưa Diệp Sở đi tới nơi hắn làm việc. Đã qua buổi chiều một chút, không còn người nào ở đây.
Tô Minh Triết băng bó miệng vết thương đơn giản một chút. Vừa rồi do bảo vệ Diệp Sở, cánh tay của hắn bị thương.
Trên mặt Diệp Sở cũng có một vết trầy, nàng bôi qua thuốc. Miệng vết thương không nặng, sẽ nhanh chóng khôi phục lại thôi.
Sau khi hai người xử lý miệng vết thương xong, tất nhiên phải nói đến chính sự.
Diệp Sở đứng ở đó, cho dù nàng biết Tô Minh Triết sẽ hỏi chuyện, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên. Q
Tô Minh Triết hơi cúi đầu, nhìn qua Diệp Sở.
Giọng nói của hắn không ôn hòa như trước: "Diệp Sở."
Tô Minh Triết hay nổi nóng, nhưng trước khi hắn nổi giận, sẽ kêu đầy đủ tên họ của Diệp Sở.
Diệp Sở nắm chặt tay: "Biểu ca, ta có thể giải thích với ngươi rõ ràng, có thể để ta gọi một cuộc điện thoại được không?"
Tô Minh Triết chấp nhận, hắn nhìn Diệp Sở đi về phía điện thoại.
Nàng bát một dãy số.
Không bao lâu sau, người bên đầu kia điện thoại đã tiếp nhận.
Diệp Sở cố gắng trấn định: "Là ta."
Giọng nói của Lục Hoài vang lên: "Ta biết."
Chuyện vừa rồi, Lục Hoài đã sớm biết rõ. Lúc ba người gặp phải nguy hiểm, ám vệ cũng đã giúp bọn họ giải quyết một phần sát thủ.
Chỉ là, ám vệ đã nói qua với hắn, Diệp Sở ở trước mặt Tô Minh Triết, để lộ chuyện nàng biết dùng súng.
Diệp Sở mím môi: "Biểu ca của ta.."
Nhưng là Diệp Sở chưa nói xong, đã bị Lục Hoài đánh gãy.
Lục Hoài không nghĩ ngợi: "Ngươi đưa điện thoại cho Tô Minh Triết, ta sẽ nói với hắn."
Thanh tuyến của hắn nặng nề, giống như đang trấn an Diệp Sở, khiến nàng buông lỏng.
Diệp Sở nhìn Tô Minh Triết một cái.
Tô Minh Triết đi tới, nhận điện thoại. Đầu kia vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc.
"Tô Minh Triết, ta là Lục Hoài."
Sắc mặt của Tô Minh Triết trầm xuống.
Hắn đã đoán trúng rồi.
Lại là Lục Hoài.
Dã Miêu: Sắp tới năm mới rồi. Chúc các đọc giả thân yêu có một cái tết an lành, hạnh phúc, năm mới ngày càng có nhiều thuận lợi trong cuộc sống nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook