Tiếp theo chính là những chuỗi ngày chăm sóc nhãi con của Lục Cẩm Xuyên!Bên trong căn phòng khách rộng hơn trăm mét vuông, Lục Cẩm Xuyên đang nhe răng trợn mắt với cô nhóc ở phía bên kia bàn.
“Anh hai, chị Từ Nghệ nói anh sắp phải tham gia hoạt động rồi, không cho anh ăn thịt thịt.
”Giang Chỉ vừa gặm đùi gà vừa nói, cái miệng nhai nhồm nhoàm, đúng là ngon quá đi mất!“Giang Tiểu Chỉ! Nhóc là em gái anh hay là em gái Từ Nghệ vậy, mới có mấy ngày mà nhóc đã ăn cây táo rào cây sung rồi!”Lục Cẩm Xuyên giận dữ nhai salad trong miệng.
“Em không có mà anh hai!”Giang Chỉ nghe vậy thì không hiểu, cô bé nhìn anh hai, đột nhiên cảm thấy anh hai rất đáng thương, tội nghiệp anh hai không được ăn thịt thịt.
Nghĩ một lúc, Giang Chỉ lặng lẽ đưa đùi gà lại gần miệng anh Cẩm Xuyên.
“Anh hai ăn một miếng đi, chị Từ Nghệ không có ở đây, em sẽ giữ bí mật cho anh.
”Nhìn cái đùi gà bị cô nhóc cắn còn in dấu răng, Lục Cẩm Xuyên cười to, cảm ơn à!“Nhóc ăn đi!”Giang Chỉ nhìn anh hai, cô bé thở dài rồi cắn một miếng thật to: “Ngon quá!”Lục Cẩm Xuyên:… Cố ý? Đây chắc chắn là cố ý!!!Nhưng việc khiến Lục Cẩm Xuyên lo lắng hơn còn ở phía sau, Lục Kiến Hành mất tích mấy ngày trời cuối cùng cũng xuất hiện:“Nghe nói con tìm ba, có chuyện gì không?”Lời của Lục Kiến Hành làm Lục Cẩm Xuyên nổi trận lôi đình: “Con tìm ba có chuyện gì ba không biết sao? Ra ngoài ăn chơi để lại hậu quả cũng không biết?”“À, đúng rồi, đứa con hoang đó đang ở chỗ con.
” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lục Kiến Hành.
“…” Lục Cẩm Xuyên nghiến răng, tên đàn ông này nói chuyện khiến người ta cảm thấy khó chịu thật sự.
“Lục Kiến Hành! Con bé là con gái của ba!”Nhớ tới Giang Phồn Nguyệt dùng thủ đoạn để mang thai đứa bé này, trong lòng Lục Kiến Hành bốc lên lửa giận cuồn cuộn.
“Đâu phải ba muốn có nó! Hơn nữa ba cũng đã đưa đủ tiền cho nó rồi!”Lục Cẩm Xuyên nhìn ánh mắt sáng rỡ của cô nhóc đang chăm chú nhìn qua đây, anh chỉ đành lấy tay che lại điện thoại, đi tới ban công giận dữ nói tiếp: “Ba không phải đàn ông!”“Con và con bé kia thân thiết lắm sao?”Lục Kiến Hành giống như đang nghe chuyện cười: “Nó là con gái của Giang Phồn Nguyệt, thế mà con vẫn yên tâm? Con không sợ tương lai nó tranh gia sản với con?”“Phì, chó má! Đừng áp đặt suy nghĩ của ba lên con! Con không cần đồng nào của ba hết!”Lục Cẩm Xuyên khinh thường trả lời, anh không muốn dùng một đồng một cắc nào của người đàn ông này.
“Được, không muốn thì không muốn!”Lục Kiến Hành nghe vậy chỉ nhàn nhạt nói một câu:“Bây giờ ba đang ở nước ngoài, tạm thời không thể quay về được, nếu con muốn nuôi con nhóc kia thì cứ nuôi, không muốn nuôi nữa thì ném cho Lâm Viễn, được rồi, ba còn có việc, không có chuyện gì thì đừng gọi ba nữa!”“Cút đi!” Nghe đầu dây bên kia có tiếng phụ nữ nũng nịu, Lục Cẩm Xuyên giận dữ tắt máy.
Anh nuôi là được chứ gì!“Anh hai, người vừa rồi là ba hả?”Lục Cẩm Xuyên đi vào phòng khách thì thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Giang Chỉ đang nhìn mình đầy mong đợi.
“Ừ.
” Lục Cẩm Xuyên không muốn nhắc tới cẩu nam nhân kia nữa.
“Anh hai, ba không cần em sao?”Giang Chỉ nhớ lại những lời cãi vã trong điện thoại, cô bé dường như hiểu ra gì đó.
“Giang Tiểu Chỉ!”Lục Cẩm Xuyên sờ đầu Giang Chỉ, đừng nhìn cô bé tuổi còn nhỏ, nhưng chuyện gì nên hiểu cô bé đều hiểu, nhạy cảm đến mức làm người khác đau lòng.
“Sau này anh hai nuôi nhóc được không?”“Anh hai?”Giang Chỉ chớp mắt!“Vậy là ba thật sự không cần em sao?” Nghĩ đến đây, trên mặt Giang Chỉ tràn đầy vẻ tủi thân.
Lục Cẩm Xuyên thấy dáng vẻ không vui của Giang Chỉ, trong lòng đem Lục Kiến Hành mắng 7749 lần! Thế nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười:“Xì! Ông già kia lớn tuổi rồi, tự lo được cho mình đã là may lắm rồi! Quan trọng là anh hai thương nhóc, không nỡ xa em bé của nhà chúng ta! Hơn nữa anh hai ở một mình cũng rất cô đơn.
”Không những lời nói mà vẻ mặt của Lục Cẩm Xuyên cũng mang theo nét đau thương, anh đã dùng tới kỹ thuật diễn xuất được rèn luyện nhiều năm của mình!Bắt Lục Cẩm Xuyên phải diễn vai cô đơn sao? Khó lắm đó!Giang Chỉ nghe anh hai nói vậy, cô bé lập tức chạy sầm tới!“Em sẽ ở cạnh anh hai! Giang Chỉ thích anh hai nhất!” Áo bông nhỏ Giang Chỉ online!“Được!”Lục Cẩm Xuyên mỉm cười.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook