Uriah chuyển đến phòng của Elphins, nó cảm thấy rất hài lòng với căn phòng mới này của mình.
Đứa bé hào hứng mà chạy đi chạy lại giữa hai căn phòng, lần lượt mang theo từng con búp bê và đồ ăn vặt dọn qua, quần áo quá nhiều không lấy hết, Elphins phải giúp đứa trẻ mang chúng qua.
Tổ tiên cao quý của huyết tộc trở thành một cái móc treo đồ di động, cánh tay trái đắp một chồng quần áo, tay phải nắm lấy người đang ôm con thỏ nhồi bông nhảy nhót trong lòng ngực Uriah, mỗi bước đi đều đặc biệt thận trọng.
Anh có một phòng để quần áo riêng, rất rộng, bên trong chứa gần như toàn bộ quần áo của anh từ xưa đến nay, không ít trong số đó có thể lấy ra trực tiếp bán đấu giá.

Số tiền từ cuộc đấu giá có thể mua được cho Uriah một căn phòng đầy quần áo, đồ ăn vặt và món đồ chơi.
Quần áo của Uriah ít đến đáng thương so với anh, chỉ chiếm một phần ba ngăn tủ nhỏ trong phòng để quần áo, ngay cả khi một con thú nhồi bông của đứa bé đã bị treo lên.
Chênh lệch quá mức rõ ràng khiến Elphins cau mày, anh muốn hỏi lão Evan xem có phải là chuyện tài chính xảy ra vấn đề, mới khiến người hầu của anh dù chỉ một vài bộ quần áo cũng không mua nổi.
Đứa trẻ dường như không mấy bận tâm đến chuyện này, có thể là không hiểu, hoặc cũng có thể là quá dễ hài lòng, nắm lấy tay Elphins và nhìn lên quần áo mà nó và Elphins treo cùng nhau, vui vẻ cười: "Tiên sinh."
Elphins: "Có chuyện gì vậy?"
Uriah không đầu không đuôi nói: "Cháu thực sự rất vui."
Elphins dùng tay còn lại xoa đầu đứa bé: "Vui vẻ thì tốt rồi."
"Vâng!" Uriah nắm lấy tay anh, đôi mắt xanh sáng lên vì vui sướng.
Không chỉ phòng để quần áo mà phòng ngủ của Elphins cũng bị con người "xâm chiếm".
Không biết là mua ở đâu, mấy thứ nhỏ bé chưa từng thấy qua gọi là đồ ăn vặt chiếm cứ trong phòng của anh khắp mọi nơi, anh chủ động để trên bàn đầu giường, trên ghế tựa, bất cứ chỗ nào trong tầm tay.

Thú nhồi bông hình thỏ con mà Uriah không cho người khác chạm vào giống như một bảo bối trân quý lúc này đang ngồi trên đầu giường, bên cạnh có hai chiếc gối một lớn một nhỏ, một bộ bàn ghế nhỏ được kê thêm bên cạnh, ghế tựa có độ cao thích hợp với Uriah, còn có một hộp đồ chơi nhỏ nằm rải rác kế bên.

Ngoại trừ căn phòng và giường, Elphins đã gần như dọn sạch toàn bộ ngôi nhà.
Căn phòng ban đầu hơi rộng và trống trải đột nhiên được lấp đầy, bầu không khí vô cơ băng giá đột nhiên tràn ngập, một loại sức sống tươi mới lặng lẽ sinh trưởng, lật úp lại dưới ánh mặt trời không chói chang ngay trước mắt của Elphins.
Anh cùng Uriah chạy lên chạy xuống, lúc này đứa bé cuối cùng cũng thoát khỏi vẻ ngoài già dặn quá mức, biến trở lại thành một đứa trẻ nho nhỏ đơn thuần, dường như trong người có nguồn năng lượng vô tận, chạy khắp nơi mà không hề cảm thấy mệt mỏi.
Dù rất hào hứng nhưng Uriah cũng không quên đây là phòng của Elphins, trước khi đặt chiếc gối và chú thỏ lên đều hỏi ý kiến ​​của chủ nhân căn phòng, sau khi được sự cho phép mới dám đặt lên, sau đó nhìn vào những chiếc gối cạnh nhau bắt đầu cười.
Cười cho đến khi đôi mắt nheo lại.
Elphins không giỏi thể hiện cảm xúc của mình, thấy đứa bé cười rất vui vẻ, chỉ là sờ vào đầu của Uriah, sau đó khi đứa trẻ bước qua thu dọn những thứ nhỏ nhặt của mình, lấy ra những món đồ ăn vặt mà đứa trẻ mang đến.
Uriah nói nó thường ăn những thứ này mỗi khi đói, vì lo lắng cho cái dạ dày mỏng manh của đứa bé, anh cầm một túi khoai tây chiên và nhìn ra mặt sau.
Anh nhớ con người cần ăn những thứ bổ dưỡng, chẳng hạn như đồ ăn trái cây linh tinh, đặc biệt là đối với một đứa trẻ như Uriah, cần phải đảm bảo một bữa ăn ngon hàng ngày, đảm bảo lượng vitamin và chất dinh dưỡng cân đối.
Không biết chất dinh dưỡng trong những thứ này có đủ để đáp ứng nhu cầu hàng ngày của đứa trẻ.
Nghĩ vậy, anh nhìn lướt qua thành phần trên bao bì.
Lọt vào trong tầm mắt là một mớ danh từ vượt xa phạm vi hiểu biết đối với đồ cổ như anh.
Elphins cau mày, nhìn Uriah đang vui vẻ ngồi bên chiếc bàn nhỏ thu dọn đồ chơi, đưa điện thoại di động lên danh sách thành phần, mở công cụ tìm kiếm, cẩn thận đối chiếu, tra cứu từng từ một.
Mới tra đến từ thứ tư, anh đã ném khoai tây chiên xuống phát ra một tiếng bang.
Cũng may bên dưới là giường, những miếng khoai tây chiên lăn một vòng trên giường rồi dừng lại nằm im, không gây ra thiệt hại đáng kể nào.
Tiếp theo, Elphins chọn một hộp sôcôla khác và kiểm tra các thành phần theo cách tương tự.
Sau đó anh nhặt một túi kẹo khác được cho là ăn rất ngon.
Lần này sắc mặt của anh cũng không khó coi như vậy, nhưng anh theo bản năng liếc nhìn Uriah, ánh mắt rơi vào hàm răng trắng nhỏ kia.
Ở thời đại mà anh quen thuộc, không có nhiều đồ ăn vặt làm từ nguyên liệu đặc biệt như vậy, lúc đó đồ ăn trà bánh cho con người vừa đắt tiền lại tốt cho sức khỏe, sẽ không gây hại cho cơ thể, căn bản không có nhược điểm nào ngoại trừ việc khó ăn.

Nhưng thời gian trôi qua, thế giới thay đổi, xã hội phát triển, đồ ăn vặt cũng ngày càng biến hóa, bây giờ đã phát triển đến mức anh thậm chí không thể nhận ra các thành phần được gọi là gì.

Một số thứ trong đó có lợi cho sức khỏe, một số ít không ảnh hưởng đến tổng thể, số còn lại thực sự không ổn, không tốt chút nào, nhưng mùi vị lại tương đối hợp khẩu vị hơn.
Anh bỗng nhiên tâm huyết dâng trào mà tra một phen, nhận được một kết quả đặc biệt đáng lo ngại như vậy.
Elphins muốn ném hết đồ ăn vặt mà Uriah đã tích trữ.
Tại sao lão Evan lại mua nhiều thực phẩm rác rưởi như vậy cho đứa bé?
Lần đầu tiên, anh đối với người hầu từ trước đến nay luôn toàn diện của mình hành vi sinh ra phủ nhận, cau mày vững bước đi về phía Uriah.
Bóng người cao lớn ngồi xuống ghế tựa, người bên cạnh chỉ ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại cúi xuống, trên tay nghịch một món đồ không rõ, trông giống như đang chạy đua hay gì đó.
Elphins không bỏ lỡ niềm vui nho nhỏ trong mắt Uriah khi nó ngẩng đầu lên, anh dừng lại, không vội vàng đưa viên kẹo trong tay ra.
Anh lặng lẽ xem Uriah muốn làm gì.
Uriah không bao giờ từ chối, cứ như thể mặc định anh đang ở một bên ngồi xem, cứ sau nửa phút sẽ ngẩng đầu lên để xác nhận anh vẫn ở đó.
Khi quỷ hút máu nhìn con người, chúng luôn nhìn vào một số bộ phận nào đó thuận tiện cho việc ăn uống.

Mặc dù Elphins không còn coi Uriah là thức ăn, nhưng thói quen thiêu kết trong xương của anh không bao giờ thay đổi được.

Anh nhìn chằm chằm vào Uriah không ngừng di chuyển bàn tay, có những mạch máu nổi rải rác dưới làn da trắng mỏng, khi ngón tay linh hoạt mà đùa nghịch đồ chơi thì máu cũng ào ạt lưu động.
Mùi hương ngọt ngào bị đè nén tỏa ra, xông lên thách thức thần kinh của Elphins.

May mắn thay, khả năng của tổ tiên huyết tộc tỷ lệ thuận với sức chiến đấu, không dễ dàng bị mê hoặc, vì vậy tiếp tục theo dõi hành vi chơi đùa của đứa trẻ.
Hoặc cũng có thể không phải là chơi đùa.
Anh nhìn một thứ giống như một ngôi nhà đang dần thành hình dưới tay Uriah, thay đổi suy đoán của mình.
Một lúc sau, có lẽ cuối cùng thành phẩm cũng hoàn thành, Uriah vui mừng mà giơ lên: " Tiên sinh!"
Elphins tiếp nhận một thứ giống như ngôi nhà nhỏ hình hộp trong tay và hỏi, "Đây là cái gì?"
Uriah nói: "Đó là một ngôi nhà."
Elphins lại hỏi: "Ngôi nhà để làm gì?"
Uriah có lẽ đã ở cùng anh rất lâu, hoặc cũng có thể là nghe lọt được những gì anh nói trước kia, trước mặt anh hiển nhiên buông ra rất nhiều, ngồi ở trên thảm ngẩng đầu nhìn anh nói: "Dùng để ở ạ." Lúc nói chuyện ánh giống như muốn hỏi, tại sao cái này ngài còn không biết.
Nhưng Uriah là một đứa trẻ rất tốt bụng, dù tiên sinh lớn như vậy cũng không biết ngôi nhà để làm gì cũng sẽ không cười nhạo anh, mà thay vào đó giải thích một ý nghĩa sâu xa hơn cho anh:
"Ngài cho cháu sống ở đây, sau này cháu cũng muốn để ngài sống ở đó."
Elphins hiểu toàn bộ đầu đuôi từ lời giải thích của đứa bé, hài lòng với thói quen đối nhân xử thế của con người, nhưng cũng không tán thành với điều đó.
Anh nói với Uriah: "Không cần."
Uriah ngẩn ra: "Nhưng mà....."
"Sau này không cần nữa." Elphins xòe lòng bàn tay ra rồi đặt ngôi nhà nhỏ do Uriah làm lên.

Ngôi nhà nhỏ vẫn rất đơn sơ, chỉ sử dụng những phương pháp xây dựng tương đối cơ bản nên trông hơi thô, không biết lão Evan đã thu thập loại đồ chơi nhỏ này ở đâu, sau này còn có thể tiếp tục được phát huy.
Lúc này đây, anh đang nắm giữ căn nhà nhỏ xíu này, so với phòng ngủ của chính mình không đáng kể, nhưng lại có tầm quan trọng lớn, chậm rãi nói: "Hiện tại có cái này là đủ rồi."
Anh quơ quơ ngôi nhà nhỏ do chính tay Uriah làm trước mặt đứa bé: "Ta rất thích, cảm ơn nhóc."
Uriah thực sự không hiểu ý của anh, nhưng khi nghe nói anh thích nó, không tự chủ được mỉm cười cong đôi mắt: "Không có gì đâu ạ."
"Vậy thì bây giờ," Elphins đặt ngôi nhà nhỏ sang một bên, cầm lấy đồ ăn vặt sau lưng, "Chúng ta có thể thảo luận về cái này."

Uriah chớp mắt, không rõ nguyên do.
Elphins lắc lắc túi kẹo, không ngạc nhiên khi thấy mắt Uriah chuyển động theo tay mình, anh cố gắng hết sức để giữ vẻ nghiêm túc hỏi: "Lúc trước khi không ăn cơm, nhóc đều ăn những thứ này sao?"
Uriah không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, thành thật gật đầu: "Ông nội rất bận, không thể nấu cơm cho cháu mỗi ngày, vì vậy ông đã mua rất nhiều đồ ăn vặt để cháu ăn khi đói."
Elphins bình tĩnh mà ghi nhớ cho lão Evan, lại hỏi: "Vậy nhóc có biết những thứ này được làm từ gì không?"
".....Cháu không biết," Uriah ánh mắt mờ mịt, "Nhưng nó ăn rất ngon."
"Nó ngon, nhưng cũng không thể ăn nhiều," Elphins nhớ anh đã hứa với Uriah sẽ cho đứa bé ăn bất cứ thứ gì nó muốn, vì vậy kịp thời rút lại lời nói vứt những thứ này đi, thay đổi cách khác nói, "Ăn đồ vặt quá nhiều không tốt cho sức khỏe."
Uriah không có hiểu rõ về việc này, cũng không biết tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ mở miệng nói "A" một tiếng, mắt vẫn nhìn thẳng vào viên kẹo trong tay anh.
Elphins cảm thấy đứa bé không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vì vậy anh nói rõ hơn:
"Những thứ này không bổ dưỡng, không thể bổ sung vitamin."
"Cứ ăn hoài sẽ dễ sinh bệnh, sẽ không cao lớn được."
Uriah sờ vào đỉnh đầu của mình.
Elphins lấy việc công làm việc tư mà cũng tự mình sờ soạng một phen, tiếp tục nói:
"Nếu ăn quá nhiều kẹo, còn sẽ bị sâu răng."
Uriah hỏi: "Sâu răng là gì?"
Elphins trả lời: "Chính là có những con sâu nhỏ trong răng, chúng sẽ ăn sạch hàm răng từng chút một, và sau đó——"
Anh tiếp tục duy trì vẻ nghiêm túc trong ánh mắt khiếp sợ của Uriah, nói: "—— sau đó nhóc sẽ trở thành một đứa trẻ xấu xí không có răng."
Đôi mắt của Uriah thậm chí còn bị sốc hơn, vô thức chạm vào miệng mình.
Sau khi khiến Elphins sợ hãi, anh hài lòng hỏi: "Bây giờ còn muốn ăn kẹo không?"
Uriah nghiêng đầu nhìn anh, mím chặt miệng, nói với giọng như sắp bật khóc: "Không ăn đâu.....!Hu......".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương