- Cậu tính làm gì?
- Em định nhân lúc Ana chưa gặp nguy hiểm mà làm trước một số việc.

Nhưng em nghiêm túc cảnh cáo anh, đừng làm hại đến cô ấy.

Em có thể tình nguyện để anh giết, cũng có thể hi sinh cho anh toàn bộ những thứ em có, nhưng cô ấy thì không!
- Nếu cậu nghĩ đến việc quay lại đàm phán với ông Evans thì quên đi, ông ta sẽ không nhượng bộ đâu, mục đích sống của ông ta là trả thù cho ba mẹ chúng ta.
Kai Evans khẽ mỉm cười rồi sau đó lại rơi vào trầm tư.
- Chúng ta chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của ông ấy đúng không?
Cedric gật đầu, việc ông Evans là người còn sống duy nhất trong gia tộc và mang hai người chạy trốn đã khiến họ tin ông ấy một cách vô điều kiện.

Nhưng hắn ta cũng nhanh chóng mỉm cười:
- Đáng tin hơn nhưng người cậu gặp chưa đến một năm, và đừng chết trong tay vị Nữ thần báo tử đó nhé.

Nếu có chết thì phải chết dưới tay anh.
- Xin lỗi nhé, em chưa có ý định chết sớm vậy đâu.
Kai Evans quay về ngôi biệt thự cũ của ba mẹ, tuy không có chủ nhân đã mấy trăm năm nhưng ngôi biệt thự đổ nát này lại chưa từng đón một đời chủ nhân mới nào.

Bước qua cánh cổng sắt cũ đã gỉ sét và méo mó, anh không hề nhận ra mạnh vườn bí ngô và cà chua trước mặt vì bây giờ thay vào đó là những bụi cỏ cao đến bụng người.

Cửa nhà vẫn mở toang nhưng ngoài những kiến trúc cố định thì mọi thứ hầu như chỉ là một đống đổ nát, còn nguyên dấu vết của một cuộc thảm sát.
- Phải dọn dẹp rồi, còn có lúc đón khách nữa chứ.

Kai Evans tháo những bức tranh trên tường xuống, anh nhìn quanh một lượt, chất đầy những bức tranh lên sau xe của mình, nhất là bức chân dung của gia đình anh, chở đến một tiệm phục hồi tranh.

Sau đó là đến nơi thuê quét dọn, thuê một nhóm hơn hai chục người đến dọn dẹp biệt thự.

Tất nhiên sau đó anh sẽ trả tiền công đầy đủ cho họ nhưng sẽ xóa trí nhớ của họ.
Vừa làm xong thì có điện thoại từ Anatolia gọi đến.
- Anh đang ở đâu thế, Cedric có làm gì anh không?
- Không có, Laurent đi rồi à?
- Ừm, nhưng lâu quá không thấy anh gọi lại nên em lo lắng.
Kai Evans mỉm cười lái xe trở lại trường học:
- Anh vừa quay lại nhà cũ.

Đáng lẽ anh phải quay lại dọn dẹp nó sớm hơn.
- Nhà cũ..

của ba mẹ anh á?
- Ừ, anh định..

quay về đó sống.
Bên kia Anatolia hít sâu một hơi:
- Vậy nhỡ kẻ thù của anh biết thì sao?
- Ngay từ đầu anh đã không nên trốn chạy, Ana à.


Anh muốn bọn họ phải trả giá trong chính căn nhà này.

Anh đang quay về trường em nên đừng lo nữa.
Kai Evans loanh quanh trong trường, Ana đoán anh đã ở trong thư viện cho đến tận giờ ăn trưa, khi cô nhìn thấy chiều cao và gương mặt nổi bật của anh ở quầy bán đồ ăn.
- Anh đã đọc sách gì trong thư viện thế?
- Sách về ma cà rồng, không lạ khi mấy đứa đều sợ anh như thế.
- Đó là khi em chưa kiểm chứng được ma cà rồng cũng rất đẹp trai.

À, anh sẽ không phiền nếu em đến nhà của anh xem thử chứ?
- Tất nhiên là không, nhưng anh không chắc những người anh thuê dọn dẹp đống đổ nát đó như thế nào rồi, tất nhiên là họ không thể lười biếng.
Anatolia sau một thoáng ngạc nhiên cũng ngầm hiểu ra, thảo nào mà anh không cần quay vè trông chừng họ.
- Anh thôi miên họ à?
- Ừ, cũng vì an toàn của chính họ thôi.
Cả hai không nói về chuyện ấy nữa, Anatolia muốn tận hưởng những ngày còn lại trước khi dì Nella quyết tâm đến tìm cô lần nữa, vậy nên sau giờ học, cô theo Kai Evans đến ngôi biệt thự cũ của ba mẹ anh.

Ngôi biệt thự đồ sộ vẫn với cánh cổng siêu vẹo rỉ sét và mấy bức tường loang lổ đầy rêu phong, nhưng cô vẫn nhận ra nó từng to lớn và hoành tráng đến thế nào.

Khu biệt thự có tổng cộng năm tòa với năm chóp nhọn lớn, là sự kết hợp giữa một pháo đài và phong cách Gothic một cách hoàn hảo, nổi bật trên nên trời và giữa khu đất rộng đã được dọn dẹp sạch cỏ như một vương quốc thu nhỏ.
Những người công nhân lần lượt được anh trả công rồi ra về, ký ức của họ sẽ được thay bằng ký ức làm việc tại một nông trại bình thường.
Kai Evans dẫn Anatolia vào trong nhà, những căn phòng vô cùng trống trải vì những mảnh vỡ thủy tinh và đồ đạc hỏng đã được dọn đi, xung quanh phòng vẫn còn những chân nến bằng đồng thay vì đèn chùm ở chính giữa phòng khách như những căn biệt thự hiện đại.

Có vẻ Kai Evans cũng chẳng muốn lắp đèn chùm thay vì dùng nến.

- Em ước gì mình được ở đây trước khi dì của em tìm đến.

Đây là căn biệt thự đẹp nhất mà em nhìn thấy.
- Nó đã chết.

Chỉ là một tòa biệt thự đã chết mà thôi.
Kai Evans lạnh lùng lên tiếng, đối mắt anh sâu thẳm và đượm buồn vẫn dõi theo những mảng loang lổ trên tường mà trước đó là bức tranh, kệ tủ, những chi tiết hoa văn tinh xảo nhất của một thời đại vẫn hiển hiện ở đó.

Anatolia tiến tới nắm lấy bàn tay lạnh giá của anh:
- Anh sẽ hồi sinh nó chứ?
- Anh không chắc lắm, dù bên ngoài nó có đẹp đẽ bao nhiêu cũng không thể phủ nhận nó chỉ là đã từng sống.
- Nó sẽ sống! Một lần nữa!
Anatolia khẳng định chắc như đinh đóng cột, đến nỗi Kai Evans phải quay lại nhìn cô, thấy thứ anh ánh lóe lên từ đôi mắt nâu nhạt xinh đẹp của Anatolia, anh bất giác mỉm cười:
- Ừ, chắc chắn rồi!
Anatolia biết mình không còn nhiều thời gian trước khi dì Nella đến gặp cô một lần nữa, vậy nên ngay ngày hôm sau, cô đã mượn xe của Antonio cà đi mua một thùng xe toàn những cây hoa đủ màu sắc, và cả những cây bí ngô, cà chua, dâu tây..

chở đến biệt thự của Kai Evans, cũng may là anh không xóa ký ức của cô về đường đi tới đây.
Nhóm công nhân dọn dẹp được anh đổi mỗi ngày, vả lại họ cũng bị Kai Evans thôi miên nên chỉ chăm chú làm việc của mình mà không chú ý gì đến Anatolia cả, cô chỉ hi vọng họ không nhầm những cây cô trồng là cỏ và "dọn dẹp" nó lại một lần nữa.
Kai Evans lúi húi cùng cô trồng các luống cây, anh đột nhiên ngẩng lên:
- Trông nó không giống biệt thự của ma cà rồng nữa rồi.
- Vậy nó giống cái gì?
- Thời hoàng kim.
Nhưng thời gian hạnh phúc kéo dài không lâu, ba ngày sau, Nữ thần báo tử Nella đã tìm tới cửa.

Anatolia nhìn anh trai mình điềm tĩnh ngồi ở sofa uống rượu vang, cô cũng không chắc dì Nella có phải do anh gọi đến không nhưng cô chắc chắn anh cũng không thoải mái khi một Nữ thần báo tử khác xuất hiện trong căn nhà của mình mà không phải là cô.
- OK, chúng ta đã bàn xong chuyện này, đúng không? Và em không được phép từ chối?
Anatolia quay sang hỏi Antonio và anh gật đầu.

- Như dì muốn, cháu sẽ đi theo dì, nhưng cháu có hai điều kiện: Thứ nhất, cháu vẫn muốn đến trường.
- Tất nhiên rồi, cháu yêu.
- Thứ hai, dì không thể ép cháu giết những người mà cháu không muốn.
Dì Nella ngần ngừ một chút, nhìn qua chỗ Antonio nhưng vẫn gật đầu, dù là miễn cưỡng.
- Được.
- Cuối cùng, anh hai, em nhờ anh một việc.
Antonio buống ly rượu xuống:
- Không cần phải nói, anh sẽ huy động toàn bộ những gì anh có để giúp đỡ hoặc bảo vệ em nếu nhận thấy có gì đó bất thường.
Anatolia hít sâu một hơi, tuy anh không nhìn ai nhưng cô biết chắc chắn anh đang ám chỉ ai.

Cô rụt đầu lại, không dám nhìn vẻ mặt của dì Nella:
- Em không có ý đó, là một chuyện khác.
Ngày hôm sau, Kai Evans quay lại khu biệt thự đang sửa chữa và gần như không thể tin vào mắt mình, kể cả Rain đi sau anh vẫn luôn điềm tĩnh cũng phải há hốc nhìn người mặc bộ áo choàng phù thủy cầm cây đũa phép đứng trước mặt, xẻng đào đất, cây hoa, bình tưới trôi lơ lửng trên không:
- Anh nghĩ mình đang làm gì vậy?
- Trồng hoa, cậu không thấy à?
Rain nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây:
- Hôm nay không có mưa bão gì mà? Đầu anh sao lại ngấm nước thế?
Antonio nghiến răng:
- Đừng nói như thể tôi rất thích làm mấy chuyện thế này.
Đột nhiên Kai Evans phá lên cười, anh ngẩng đầu lên trời: Ana, em tài thật đấy! Rain Brown đột nhiên tươi cười vỗ tay:
- Cảm ơn đã giúp đỡ.

Trong nhà còn mấy thứ nữa phải nhờ đến phép thuật của anh đấy.
- Đừng coi tôi là nô lệ hay người làm, tôi chỉ đến đây trông hoa thôi!
- Anatolia chắc không nói thế đâu nhỉ, đi thôi, đã giúp thì giúp cho chót chứ!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương