Nhật Ký Nữ Thần Báo Tử FULL
-
3: Ma Cà Rồng Cấp E
Giọng Kai Evans lạnh lẽo vang lên khiến tôi vô thức làm theo, phía sau lập tức vang lên tiếng xương vỡ vụn rõ mồn một và tiếng thét dài khiến toàn thân tôi run lên, lạnh toát, tôi run rẩy quay đầu lại, há to miệng, từng làn gió tràn vào lạnh buốt, khô khốc nhưng tôi như không cảm thấy gì.
Kẻ kia nằm gục dưới chân Kai Evans, bất động rồi bùng cháy lên ngọn lửa màu xanh lam kiêu hãnh tuyệt đẹp.
Tôi vội chạy đến nhưng bị Kai Evans nắm lấy vai ngăn lại.
- Như vậy anh sẽ trở thành kẻ giết người đấy!
- Hắn không phải là người, cô nhìn mà không nhận ra à, hắn là một ma cà rồng cấp E, một cỗ máy giết người.
- Ma cà rồng?
Tôi kinh ngạc nhìn Kai Evans, cố tiếp thu những gì anh ta vừa nói, kẻ vừa tấn công tôi không giống con người nhưng để nghĩ hắn là ma cà rồng thì trí tưởng tượng của tôi phải bay xa thêm ngàn dặm nữa.
- Nếu cô muốn an toàn thì đừng ra ngoài vào buổi tối nữa, cũng đừng mời người lạ vào nhà.
- Không được, tôi vẫn sẽ đi làm thêm, chỉ cần không đi con đường này là được, công việc này đối với tôi rất quan trọng, tôi sẽ không xui xẻo thế này đến lần thứ hai đâu.
Kai Evans hít một hơi thật sâu đến nỗi tôi nghe thấy tiếng khi anh ta thở ra như sắp mất hết kiên nhẫn.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn bình tĩnh nói tiếp bằng giọng lạnh tanh:
- Cô nghĩ chuyện này là trùng hợp à? Ma cà rồng biết cô là Nữ thần báo tử vì mùi máu của cô thu hút chúng.
Chúng sẽ chủ động tấn công cô và không phải lúc nào cũng có người cứu cô như hôm nay đâu.
- Anh cũng không phải con người đúng không?
Tiếng di động trong túi tôi bỗng vang lên nhưng tôi chưa vội nghe, chăm chăm nhìn Kai Evans, anh ta lạnh lùng bỏ lại một câu: "Cô không nên biết!" rồi đi mất.
Nhìn màn hình điện thoại, đã hơn 12h và người gọi là bác Elena, chắc chắn bác lo lắng khi thấy tôi về muộn.
- Cháu nghe ạ! Cháu đang trên đường về, hôm nay quán đông khách nên cháu ở lại muộn chút ạ.
Bỏ con mèo đen vào giỏ xe, tôi đạp nhanh nhất có thể đến một hiệu thuốc gần đấy mua ít bông rồi mới về nhà, hi vọng không có kẻ nào nhảy ra chắn trước mũi xe tôi nữa.
Ôm con mèo vào nhà, hai bác vẫn ngồi trong phòng khách chờ tôi.
Vừa nhìn thấy tôi, bác Elena đã thốt lên:
- Trời ơi, cái gì thế này?
Tôi nhìn lại mình, chiếc áo khoác rách toang phần vai, lòi cả bông ra ngoài, và con mèo tôi ôm trên tay thì đầy thương tích.
- Dạ, không có gì, thực ra là cháu đã cố cứu nó, nên bị thương chút xíu, cháu lên phòng đây, hai bác ngủ sớm nhé.
Tôi ôm hôn bác Elena như mọi khi rồi lên căn phòng sát mái của mình, bật điện, thả người phịch xuống giường.
Đến khi cởi áo khoác, tôi mới phát hiện hai vai áo rách nghiêm trọng hơn tôi tưởng và trên cổ tôi có một dấu đỏ tựa như bị ai siết cổ, dấu này là do Kai Evans lưu lại.
Tôi cố nhớ lại tình huống lúc đó, khi kẻ kia định cắn vào cổ tôi thì Kai Evans đã kịp lấy một tay che cổ tôi lại rồi giật về phía sau.
Dù sao anh ta cũng cứu tôi một mạng, còn cái áo khoác cũng chẳng lo, từ bé tôi vốn không có nhiều điều kiện mua quần áo mới nên tôi phải học cách chữa lành những vết rách hay thủng trên quần áo cũ, nhờ vậy mà tay nghề may vá của tôi cũng được cải thiện lên từ mũi khâu trông như miếng vá sau phẫu thuật đến khi đạt cảnh giới mà người khác nhìn vào không phát hiện ra chiếc áo đó vừa bị rách.
Khó khăn nhất là công đoạn băng bó cho con mèo đen kia.
Tôi vốn định cho nó tắm nước nóng rồi mới băng bó nhưng vừa biết ý định của tôi, nó đã xù lông, giãy dụa và phát ra những tiếng kêu to giận dữ.
- Im nào, khuya rồi, tao sẽ bị hai bác mắng mất!
Nhưng nó chẳng có vẻ gì là muốn nghe tôi nói.
Cuối cùng tôi chỉ đành sát trùng qua cho nó rồi băng bó lại.
Trên vai tôi cũng có vết thương, mười móng tay của tên kia đã bấm vào tới da thịt, nhìn những vết thương trên vai mình vẫn nhức nhối, tôi thầm cảm thán: Thật quá đáng sợ.
Làm xong tất cả đã là hơn 1h sáng, tôi mệt mỏi nằm phịch xuống giường, hai mắt không mở nổi nữa, ôm con mèo ngủ một mạch đến sáng.
6h30 sáng hôm sau tôi mới dậy, mặc dù tôi vẫn rất buồn ngủ.
Con mèo đen đã chạy mất từ bao giờ, có lẽ nó về với chủ.
Tôi vào nhà tắm, nhìn lại vết thương trên vai mình, nó đã tím bầm lại và chẳng có dấu hiệu nào sẽ tốt hơn cả, nếu cứ như thế này có lẽ tôi phải đến phòng khám nào đó.
Đạp xe cùng Caroline đên trường, Brian vẫn tươi cười vẫy chúng tôi như mọi khi, cậu ta là kiểu người dù trời có sập cũng không lo lắng.
Tôi nhìn làn da trắng như sứ của Brian, chợt nhớ đến làn da của ma cà rồng tấn công tôi và cả Kai Evans cũng như thế, liệu họ có mối liên quan gì đến nhau không?
Học xong buổi sáng, tôi lại lên tầng thượng, nhưng không phải để ngủ mà để xem có gặp được Kai Evans không.
Và cũng như hôm trước, anh ta chiếm mất một nữa chỗ ngủ quen thuộc của tôi, nhưng tôi vừa đến gần thì Kai Evans đã tỉnh dậy, đôi mắt đại bàng màu bạc nhìn xoáy sâu vào tôi khiến tôi như bị hút vào đó.
Anh ta vẫn nhìn tôi với ánh mắt không mang chút độ ấm nào, chìa ra trước mặt tôi một cái hộp:
- Cầm lấy, móng tay của ma cà rồng có độc, vết thương của cô thâm lại rồi đúng không?
- Sao anh biết?
- Tôi có việc bận, đi trước đây.
- Khoan đã!
Evans vừa quay người, tôi đã hấp tấp nắm tay anh ta, kéo lại.
Tay anh ta lạnh quá, như bị vùi trong tuyết hàng tiếng đồng hồ, nếu như tay anh ta không có sự mềm mại của tay người sống thì tôi còn tưởng tôi đang cầm một cục nước đá, Kai Evans quay lại:
- Tôi không có thời gian giải thích tất cả thắc mắc của cô, vì cô gần như không có một chút kiến thức gì về những việc cô đang gặp nên tốt nhất cô tự mình tìm hiểu thì hơn.
Về đến lớp, tôi ghé tai Caroline, thì thầm:
- Tay Brian thế nào? Lạnh không?
- Ừ, mình cũng không hiểu sao.
- Caroline nhíu mày lại.
– Tay cậu ấy lúc nào cũng lạnh như cục nước đá vậy, cho dù mình có cố gắng ủ nó bao lâu.
Cậu hỏi cái này làm gì?
- Không có gì, mình có một người quen cũng như vậy.
Và hơn vậy nữa, tôi nghĩ thầm, làn da của họ cũng giống nhau, có khi còn cả sự nhanh nhẹn và sức mạnh thể chất.
Tôi chợt rùng mình nghĩ tới liệu bọn họ có phải đều là ma cà rồng, Caroline lại thì thầm:
- Hôm qua cậu viết cái tên Kai Evans ấy, mình cứ thấy quen quen, giờ mình biết vì sao rồi, Brian từng kể cậu ấy có hai người anh và hai em gái, một trong số đó là anh cả Kai Evans.
Tôi hít sâu một hơi, thảo nào, nụ cười của cậu ta khi tôi viết đầy trang giấy cái tên Kai Evans, nhưng tôi vẫn cảm thấy cậu ta có cái gì đó rất lạ.
- Caroline, bọn họ không cùng một họ.
- Mình biết, bọn họ có thể không phải anh em ruột nhưng mình không muốn hỏi, nếu đó là một câu chuyện vui, Brian đã chủ động kể với mình.
Tôi gật đầu, không hỏi nữa nhưng Caroline vẫn tiếp tục:
- Có phải cậu thấy bọn mình rất vui vẻ, rất thoải mái không? Thực ra Brian chẳng kể gì cho mình cả, mình cảm giác bọn mình vẫn chưa thực sự là người yêu.
Như hôm qua chẳng hạn, mình biết đã có chuyện gì đó xảy ra nhưng Brian không chịu nói, cậu ấy luôn trêu chọc để mình quên chuyện đó đi.
Tôi vừa nghĩ đến một giả thuyết, hôm qua Kai Evans nói kẻ tấn công tôi chỉ là một ma cà rồng cấp E, không kiểm soát được và như một cỗ máy giết người, vậy có khi nào Kai Evans và Brian đều là những ma cà rồng cấp cao hơn? Nếu như bắt buộc phải nói chuyện này với Caroline, có lẽ tôi cũng như Brian, chọn cách im lặng.
Cậu ấy thực sự yêu Caroline, cậu ấy sợ Caroline sẽ bỏ chạy, nhưng nếu không nói, một khi Caroline tự phát hiện ra, mọi chuyện có thể sẽ đi xa hơn thế.
Tất cả vẫn diễn ra bình thường cho đến hết buổi học chiều, thực sự tôi vẫn rất phân vân không biết tối nay mình có nên đi làm thêm không, nếu đi làm thì với dòng máu thu hút ma cà rồng này thực sự quá nguy hiểm.
Ngoài Kai Evans, tôi không nghĩ ra người nào có thể cứu thoát tôi khỏi móng vuốt của ma cà rồng, còn nếu không đi làm thì tôi không biết phải xoay sở như thế nào để giúp đỡ hai bác.
Nhưng trước mắt có lẽ tôi sẽ nghỉ hết tối nay đã.
Ôm laptop trên lòng, lên mạng tìm một công việc tại nhà, trước mắt biện pháp này là khả thi nhất, tôi có thể tập dịch truyện chẳng hạn, ngoại ngữ của tôi không tồi, nhất là tiếng Pháp và tiếng Đức, ba tôi là người Pháp.
Cuối cùng tôi cũng tìm được một nhà xuất bản, họ gửi cho tôi một quyển sách tiếng Pháp và tôi phải dịch nó sang tiếng Anh, hiển nhiên quyển sách này chưa được dịch một cách công khai và nếu tôi dịch tốt, tôi sẽ được nhận.
Yêu cầu chỉ là tôi gửi cho họ bản dịch của từng chương theo đúng kì hạn.
Buổi đầu tiên, tôi hăng hái ngồi dịch đến quá nửa đêm, tôi chỉ hận tại sao mình không nghĩ ra cách này sớm hơn, vừa không phải ra ngoài buổi tối khiến hai bác lo lắng, vừa có lý do giải thích về quầng thâm dưới mắt sau những đêm gặp ác mộng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook