Nhật Ký Ma Cà Rồng
Quyển 3 - Chương 5

Bác sĩ Feinberg, Elena hoảng hốt nghĩ thầm, định quay ngoắt lại phía sau nhìn và theo phản xạ nép vào trong bóng tối. Nhưng đập vào mắt cô không phải là khuôn mặt nhỏ với cái mũi diều hâu của ông bác sĩ, mà là một khuôn mặt thanh thoát và tinh tế y như hình chạm trên một tấm mề đay hoặc tiền đồng La Mã, với đôi mắt xanh khắc khoải. Thời gian như đứng im lặng lại trong giây lát, và rồi Elena lao mình vào vòng tay anh.

“Ôi, Stefan, Stefan…”

Cô cảm thấy anh đờ người ra vì kinh ngạc. Stefan khẽ ôm lại cô một cách máy móc, giống như Elena chỉ là một người lạ mặt đã tưởng nhầm anh là ai đó khác vậy.

“Stefan,” Cô tuyệt vọng nói, dụi mặt vào vai anh, cố gắng tìm một sự hồi đáp. Cô sẽ không chịu nổi nếu Stefan cự tuyệt mình; nếu anh ghét cô thì cô sẽ chết mất…

Khẽ rên lên, Elena tìm cách nép sát hơn vào anh, muốn được hoà mình hoàn toàn vào anh, tan biến vào trong anh. Ôi, làm ơn đi, ôi, làm ơn đi, ôi, làm ơn đi mà…

“Elena, Elena, không sao đâu. Có anh đây rồi mà.” Stefan cứ liên tục lặp lại những câu vô nghĩa vớ vẩn vỗ về cô, rồi đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc Elena. Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi khi đôi cánh tay anh siết lấy mình. Giờ thì Stefan đã biết mình đang ôm ai rồi. Lần đầu tiên kể từ khi thức giấc sáng nay, Elena cảm thấy được an toàn. Tuy vậy, phải mất một lúc lâu cô mới có thể nới lỏng tay buông anh ra dù chỉ một chút. Elena không khóc, cô chỉ thở hổn hển vì hoảng hốt.

Cuối cùng rồi cô cũng cảm thấy như thế giới bắt đầu trở về đúng vị trí của nó chung quanh mình. Tuy vậy, Elena vẫn chưa chịu buông tay ra. Cô chỉ đứng nguyên đó một lúc lâu gục đầu vào vai Stefan, uống vào lòng cảm giác êm ái và an toàn khi có anh bên cạnh.

Rồi cô ngẩng lên nhìn vào mắt anh. Lúc đầu ngày khi nghĩ đến Stefan, Elena chỉ nghĩ đến chuyện anh có cách nào khả dĩ giúp được mình hay không. Cô đã định yêu cầu anh, năn nỉ anh hãy cứu mình khỏi cơn ác mộng này, hãy biến mình trở lại như trước đây. Nhưng giờ đây khi nhìn Stefan, Elena thấy một cảm giác buông xuôi tuyệt vọng kì lạ luôn chảy bên trong mình.

“Mình chẳng làm gì được để thay đổi chuyện này, phải không anh?” cô khẽ hỏi.

Stefan chẳng hề giả bộ hiểu sai ý cô. “Ừ” Anh cũng đáp khẽ.

Elena thấy như mình đã bước qua ranh giới vô hình cuối cùng và chẳng có cách chi quay trở lại nữa. Khi có thể tiếp lời, cô bảo, “Em xin lỗi vì đã xử sự kiểu đó với anh lúc ở trong rừng. Em chẳng biết tại sao em lại làm thế nữa. Em nhớ được mình làm gì, nhưng lại chẳng nhớ nổi lý do vì sao cả.”

“Em xin lỗi anh ư?” Giọng Stefan run rẩy. “Elena, sau những gì anh đã gây ra cho em, tất cả những chuyện đã xảy đến cho em do lỗi của anh…” Anh không nói được dứt lời, họ lại ôm chặt lấy nhau.

“Cảm động lắm” Một giọng nói vang lên từ phía cầu thang. “Các người có cần ta đệm thêm nhạc nền vào nữa không?”

Cảm giác bình yên của Elena vỡ tan, sự sợ hãi lại len lỏi vào khắp các mạch máu của cô. Cô đã quên mất sự cuốn hút mãnh liệt của Damon và đôi mắt đen cháy bỏng của anh ta.

“Sao anh đến đây được?” Stefan hỏi.

“Ta đoán cũng cùng một cách giống mày. Do bị thu hút bởi ngọn lửa sáng rực toả ra từ nàng tiểu thư mắc nạn Elena xinh đẹp chứ sao.” Damon đang vô cùng giận dữ, Elena có thể thấy điều đó. Không chỉ là bực mình hay khó chịu, mà là rực lửa căm thù.

Nhưng anh ta đã đối xử rất đàng hoàng với cô trong lúc cô đang rối trí và mất hết sáng suốt, đã tìm nơi trú ẩn và giữ cô được an toàn. Và Damon cũng không hôn Elena lúc cô đang trong tình trạng dễ bị lợi dụng nhất đó. Anh ta đã … tử tế với cô.

“Nhân tiện nói luôn, dưới kia đang có chuyện kìa.” Damon nói.

“Tôi biết, lại là Bonnie ấy mà.” Elena nói, buông Stefan ra và lùi lại.

“Không phải chuyện đó. Vụ này diễn ra ở bên ngoài nhà thờ.”

Giật mình, Elena theo anh ta bước xuống chỗ khúc quanh cầu thang, nơi có một cánh cửa sổ nhìn ra bãi xe. Cô cảm thấy Stefan tiến đến sau lưng mình trong lúc đứng quan sát quang cảnh bên dưới.

Một đám người đã ra khỏi nhà thờ, nhưng lại đứng túm tụm bên rìa bãi xe chứ không đi xa hơn nữa. Đối diện với họ, ngay trong bãi đậu xe là một bầy chó cũng đông không kém.

Thoạt trông, Elena thấy bầy chó gồm đủ mọi chủng loại. Có con nhỏ như giống chó mặt nhọn xứ Wales, hay chó săn nâu đen lông mượt và chó Tây Tạng lông vàng. Có con cỡ trung bình như chó spaniel, chó Airedales và một con chó Samoyed trắng như tuyết tuyệt đẹp. Có cả chó lớn như giống rottweiller đuôi cụt, một con chó săn xám đang thở hổn hển, và một schnauzer khổng lồ đen tuyền. Rồi Elena bắt đầu nhận ra một số con chó trong bầy.

“Kia là con chó boxer của ông Grunbaum và con chó chăn cừu Đức của nhà Sullivan. Nhưng chuyện gì đang xảy ra với chúng vậy?”

Những người kia lúc này đã bất an sẵn, giờ trông có vẻ hoảng hốt. Họ đứng chen vai thích cảnh, không ai muốn tiến lên phía trước về hướng mấy con chó cả. Nhưng mấy con chó lại chẳng hề làm gì hết. Chúng chỉ đứng hoặc ngồi, một số con thè lưỡi ra. Tuy nhiên, sự im lìm của chúng thật là lạ, Elena nghĩ thầm. Không hề có lấy một chút động cựa nào, kể cả một thoáng rung tai rất khẽ cũng không. Chẳng có con nào vẫy đuôi hay tỏ ra thân thiện. Chúng chỉ… chờ đợi.

Chú Robert đang đứng phía đằng sau đám đông. Elena ngạc nhiên khi nhìn thấy chú, và trong khoảnh khắc cô không hiểu tại sao. Rồi cô nhận ra đó là vì chú không có mặt trong nhà thờ lúc nãy. Trong khi Elena quan sát, chú lùi càng lúc càng xa đám đông rồi biến mất bên dưới phần mái để ra chỗ Elena đứng.

“Chelsea! Chelsea…”

Cuối cùng cũng có người tách ra khỏi hàng đầu. Elena nhận ra đó là anh Douglas Carson, ông anh đã lấy vợ của Sue Carson. Anh tiến vào khoảng trống giữa bầy chó và đám người, khẽ chìa một bàn tay ra.

Một con chó spaniel với tai rũ dài nâu mượt như satanh quay đầu lại. Chiếu đuôi trắng mập mạp khẽ rung như thắc mắc, chiếc mõm nâu trắng ngẩng lên, nhưng nó không hề chạy lại với anh chàng trẻ tuổi.

Doug Carson tiến thêm một bước:” Chelsea… chó ngoan. Lại đây nào, Chelsea. Lại đây!” Anh búng búng tay.

“Mày cảm nhận được gì từ đám chó dưới kia?” Damon lẩm bẩm.

Stefan lắc đầu, mắt không rời cửa sổ. “Không gì cả.” Anh nói gọn lỏn.

“Ta cũng không.” Damon nheo mắt lại, đầu hơi ngửa ra sau như thầm ước lượng, nhưng hàm răng hơi nhe ra của anh ta làm cho Elena nghĩ đến con chó săn. “Nhưng lẽ ra chúng ta phải cảm nhận thấy mới đúng chứ. Bọn chó thế nào cũng có cảm xúc nào đó để chúng ta nắm bắt được. Thay vì vậy, cứ mỗi lần ta cố thăm dò chúng là y như rằng đâm đầu vào một bức tường trắng trống trơn.”

Elena ước chi mình hiểu hai người đó đang nói chuyện gì. “Hai anh nói “thăm dò chúng” là sao?” Cô hỏi. “Chúng là thú vật mà.”

“Vẻ bề ngoài có thể đánh lừa đấy.” Damon mỉa mai, và Elena chợt nhớ đến ánh cầu vồng trên bộ lông của con quạ đã bám theo cô ngay từ đầu năm học. Nếu nhìn kĩ, cô có thể nhìn thấy sắc cầu vồng tương tự trên mái tóc óng ả của Damon. “Nhưng dù sao đi nữa thì thú vật cũng có cảm xúc. Nếu có Quyền năng đủ mạnh cô vẫn có thể dò xét tâm trí của chúng.”

Tức là Quyền năng của tôi không đủ mạnh chứ gì, Elena nghĩ bụng. Cô giật mình vì thoáng ghen tị nhói lên trong mình. Mới cách đây vài phút cô còn bám lấy Stefan, hoảng loạn đòi tống khứ đi thứ Quyền năng mình đang có, đòi biến mình trở lại như cũ. Vậy mà giờ đây Elena lại ước gì mình mạnh hơn. Damon lúc nào cũng có tác động hết sức kì cục đối với cô.

“Có thể tôi không thăm dò được Chelsea thật, nhưng tôi cho rằng anh Doug không nên tiến xa hơn nữa.” Elena nói thành tiếng.

Nãy giờ Stefan vẫn không rời mắt khỏi cửa sổ, lông mày nhíu lại. Lúc này anh khẽ giật đầu, chợt có vẻ gấp rút. “Anh cũng nghĩ vậy.”

“Nào Chelsea, ngoan nào. Lại đây.” Doug Carson đã tiến gần tới hàng đầu tiên của đám chó. Tất cả mọi cặp mắt của cả người và chó đều dán chặt vào anh, những cử động dù nhỏ nhặt nhất cũng dừng lại. Nếu Elena không trông thấy hai bên mạn sườn của vài con chó phập phồng theo mỗi nhịp thở, hẳn cô đã tưởng cả bầy chó chỉ là một cảnh trưng bày khổng lồ trong bảo tàng.

Anh Doug đã dừng lại. Chelsea đang đứng ngó anh từ sau lưng con chó mặt nhọn xứ Wales và con chó nòi Samoyed. Doug chắt lưỡi. Anh chìa tay ra, ngập ngừng một thoáng, rồi duỗi tay ra xa hơn nữa.

“Đừng.” Elena kêu lên. Cô không rời mắt khỏi cái be sườn bóng bẩy của con chó giống rottweiler. Phập phồng, phập phồng. “Stefan, anh thôi miên anh ấy đi. Đưa anh ấy ra khỏi chỗ đó với.”

“Ừ” Cô có thể thấy mắt Stefan lơ mơ vì tập trung; rồi anh lắc đầu thở hắt ra như người vừa phải nâng một vật nặng. “Vô ích; anh kiệt sức rồi. Anh không thể làm được gì từ khoảng cách này cả.”

Bên dưới, Chelsea nhe răng ra. Con chó giống Airedale hung đỏ đứng bật dậy một cách duyên dáng như được điều khiển bằng dây. Hai chân sau của con rottweiler thì chụm lại.

Rồi chúng chồm tới, Elena không kịp nhìn xem con nào xông ra trước; cả bầy chó có vẻ như cùng chuyển động một lúc giống một đợt sóng khổng lồ vậy. Nửa tá chó nhào vào người Doug Carson xô anh ngã lăn ra, và anh Doug biến mất bên dưới đống cơ thể của chúng.

Không gian tràn ngập những âm thanh như vẳng lên từ địa ngục, từ tiếng sủa chát chúa khiến cho những thanh rầm nhà thờ rung lên bần bật và Elena váng hết cả đầu óc, cho đến những tiếng gầm gừ không dứt trong cổ họng mà cô cảm thấy nhiều hơn là nghe thấy. Bầy chó đang cắn xé quần áo, gầm gào, chồm lên phía trước trong khi đám đông la hét bỏ chạy tứ tán.

Khắp mọi nơi là quang cảnh hỗn loạn. Có ai đó chụp lấy cái vòi nước, xịt vào đám chó đang xúm đen xúm đỏ nhưng chẳng tích sự gì. Bầy chó giống như đã hoá dại. Khi Chelsea ngóc chiếc mõm trắng lên khỏi cơ thể chủ nhân, mõm nó nhuốm máu.

Tim Elena đập thình thịch khiến cô gần như không thở nổi. “Họ cần được giúp đỡ!” Cô kêu lên, cùng lúc đó Stefan rời khỏi cửa sổ, phóng xuống cầu thang từng hai ba bậc một. Chính bản thân Elena cũng đã chạy được đến giữa cầu thang trước khi nhận ra hai chuyện: Damon không hề chạy theo cô, và cô không thể để cho mình bị người ta trông thấy.

Cô không thể. Chắc chắn chuyện đó sẽ tạo ra cảm giác kích động, những nghi vấn, cả nỗi lo sợ và căm ghét một khi những nghi vấn đó đã được giải đáp. Một thứ còn mạnh hơn cả lòng trắc ẩn, sự cảm thông và thôi thúc được cứu giúp người khác đã lôi Elena trở lại, đẩy cô nép sát vào tường.

Bên trong nhà thờ lạnh lẽo mờ mờ tối, Elena cũng trông thấy đủ mọi hoạt động nhốn nháo. Thiên hạ chạy tới chạy lui, quát tháo rầm rĩ. Bác sĩ Feinberg, bác McCullough, linh mục Bethea. Bất động giữa tâm vòng tròn đó là Bonnie nằm dài trên một băng ghế, Meredith, dì Judith và bác gái McCullough đang cúi xuống quanh cô. “Có thứ gì đó rất xấu xa,” Bonnie rên rỉ, và ngay lúc đó dì Judith ngẩng đầu lên, quay nhìn về hướng Elena.

Elena chạy ngược lên cầu thang nhanh hết mức có thể, cầu mòng dì Judith chưa kịp thấy mình. Damon đang đứng bên cửa sổ.

“Tôi đâu có xuống dưới đó được. Họ nghĩ tôi đã chết rồi mà!”

“Cô cũng nhớ được chuyện đó cơ à. Tốt lắm.”

“Nếu bác sĩ Feinberg khám cho tôi, thế nào ông ấy cũng thấy có chuyện gì đó bất bình thường, phải vậy không?” Cô hung hăng gặng hỏi.

“Quả thật, lão ta sẽ nghĩ cô là một mẫu vật rất lí thú.”

“Vậy tức là tôi không ra đó được. Nhưng anh thì có thể. Sao anh không chịu làm gì đi chứ?”

Damon tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày nhướng lên. “Tại sao phải làm?”

“Tại sao hả?” Sự quá khích và hoảng hốt của Elena dâng lên đến đỉnh điểm, suýt chút nữa cô đã tát anh ta. “Bởi vì họ cần được giúp đỡ! Bởi vì anh có thể giúp họ. Bộ anh không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoại trừ bản thân mình sao?”

Damon đang khoác vẻ mặt khó dò đoán nhất, cái vẻ tò mò lịch sự giống với hôm anh ta tự động mò mặt sang nhà Elena ăn tối. Nhưng cô biết rằng bên trong Damon đang rất tức giận, tức giận khi thấy Elena và Stefan ở bên nhau. Anh ta đang cố tình khiêu khích cô và tận hưởng điều đó một cách khoái trá.

Vậy mà Elena vẫn không kiềm chế được phản ứng của mình, sự giận dữ vì bất lực của mình. Cô xông về phía Damon, nhưng anh ta chụp lấy cổ tay Elena và giữ cô lại, mắt nhìn xoáy vào mắt cô. Elena giật cả mình khi nghe thấy âm thanh thoát ra từ miệng cô, một tiếng rít lên nghe giống loài mèo hơn là tiếng người. Cô nhận ra mấy ngón tay mình đang khoằm lại thành vuốt.

Mình đang làm gì thế này? Tấn công Damon chỉ vì anh ta không bảo vệ mấy người kia khỏi bầy chó đang tấn công họ sao? Sao mình lại vô lý thế nhỉ. Elena thở mạnh, thả lỏng bàn tay và liếm môi. Cô lùi lại, và Damon buông cô ra.

Họ nhìn nhau gườm gườm một lúc lâu.

“Tôi xuống dưới đó đây.” Elena khẽ nói và quay ngoắt người lại.

“Đừng.”

“Họ cần được giúp đỡ.”

“Thôi được rồi, quỷ tha ma bắt cô đi.” Elena chưa từng nghe thấy Damon hạ giọng dữ tợn như vậy. “Ta sẽ…” Anh ta đứng lại giữa chừng, và khi quay lại thật nhanh, Elena nhìn thấy Damon nện một cú vào khung cửa sổ làm mặt kính rung lên bần bật. Nhưng sự chú ý của anh ta đang hướng về phía bên ngoài, và giọng Damon trở lại hoàn toàn tự chủ khi anh ta cất tiếng khô khốc. “Cứu viện đến rồi kìa.”

Đó là lính cứu hoả. Vòi rồng của họ mạnh hơn vòi xịt nước tưới vườn nhiều, và sức mạnh của luồng nước phun ra đẩy lùi những con chó đang xông tới. Elena nhìn thấy một viên cảnh sát trưởng mang súng, cô cắn chặt môi khi ông ta nhắm bắn. Một tiếng nổ vang rền, và con chó schnauzer khổng lồ ngã xuống. Viên cảnh sát lại đưa súng lên nhắm.

Mọi chuyện nhanh chóng kết thúc. Vài con chó đã bỏ chạy từ lúc bị nước xịt xối xả vào người, và khi tiếng súng thứ hai vang lên, thêm nhiều con nữa tách khỏi bầy phóng về phía rìa bãi xe. Cứ như thế động lực đã thúc đẩy chúng tấn công nãy giờ đã cùng lúc biến mất. Elena nhẹ cả người khi thấy Stefan đứng bình yên vô sự giữa đám hỗn loạn, đưa tay gạt một con chó săn lông vàng đờ đẫn ra khỏi hình hài bất động của Doug Carson. Chelsea len lén tiến lại gần chủ nhân nhìn vào mặt anh, đầu nó cúi gục và tai rủ xuống.

“Mọi chuyện thế là kết thúc.” Damon bảo, giọng nghe như chẳng quan tâm mấy, nhưng Elena đã liếc anh ta một cái sắc lẻm. Thôi được rồi, quỷ tha ma bắt cô đi, tôi sẽ làm gì chứ? Cô nghĩ thầm. Anh ta đã định nói gì thế nhỉ? Damon chắc chẳng có ý định nói cô nghe đâu, nhưng Elena lại có hứng dồn ép anh ta.

“Damon này…” Cô đặt tay lên cánh tay anh ta.

Damon gồng cứng người, rồi quay lại. “Sao?”

Họ đứng nhìn nhau một lúc lâu, rồi có tiếng chân bước lên cầu thang. Stefan đã quay trở lại.

“Stefan… anh bị thương kìa.” Elena chớp mắt, thấy hơi mất phương hướng một chút.

“Anh không sao” Stefan đưa ống tay áo tả tơi lên chùi máu trên má.

“Anh Doug sao rồi?” Cô hỏi, nuốt nước bọt đánh ực.

“Anh không biết nữa. Anh ấy mới đúng là bị thương đấy. Rất nhiều người bị. Đây là chuyện quái dị nhất mà anh từng thấy.”

Elena tách ra khỏi Damon, bước lên cầu thang về phía ban công danh cho dàn đồng ca. Cô thấy mình cần suy nghĩ, nhưng đầu óc cứ bưng bưng. Chuyện quái dị nhất mà Stefan từng thấy… câu đó giải thích rất nhiều thứ. Có gì đó kì lạ đang diễn ra ở Fell’s Church.

Elena bước đến chỗ bức tường phía sau hàng ghế cuối cùng, áp tay lên đó và từ từ ngồi bệt xuống. Cùng một lúc mọi thứ vừa có vẻ như hỗn loạn, vừa rõ ràng đến mức đang sợ. Có gì đó kì lạ đang diễn ra ở Fell’s Church. Vào cái ngày lễ tưởng niệm những người sáng lập, cô dám thề rằng mình chẳng hề quan tâm đến cái thị trấn này hay bất cứ cư dân nào của nó. Nhưng giờ Elena biết không phải vậy. Đứng từ trên quan sát tang lễ, cô bắt đầu nghĩ mình thực sự có quan tâm. Rồi sau đó, khi bọn chó tấn công ngoài kia thì cô biết chắc. Chẳng hiển sao Elena thấy mình có trách nhiệm với thị trấn theo một kiểu cô chưa từng bao giờ cảm thấy trước đây.

Cảm giác cô đơn và lạc lõng trong lòng Elena lúc nãy phút chốc bị gạt sang một bên. Bây giờ có chuyện còn quan trọng hơn những vấn đề riêng tư của cô nhiều. Và Elena có bám víu lấy nó, bởi vì cô không thể đối diện với tình cảnh hiện tại của mình, không, cô thực sự, thực sự không thể…

Elena nghe thấy mình thở dốc một tiếng gần như nấc, cô ngẩng lên thì thấy cả Damon và Stefan đều đã bước lên ban công chỗ dàn đồng ca đứng quan sát mình. Elena khẽ lắc đầu, chống tay lên trán, thấy như vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mơ.

“Elena…?”

Stefan là người lên tiếng, nhưng Elena lại nói chuyện với người còn lại.

“Damon,” cô run run nói, “nếu tôi hỏi anh chuyện này, anh sẽ trả lời thật chứ? Tôi biết không phải anh đuổi theo làm tôi văng khỏi cầu Wickery. Tôi có thể cảm thấy cái thứ đó bất kể nó là gì, và nó hoàn toàn khác với anh. Nhưng tôi muốn hỏi anh, có phải anh là người ném Stefan xuống cái giếng cũ ở trang trại nhà Francher cách đây một tháng không?”

“Ném xuống giếng hả?” Damon tựa lưng vào bức tường đối diện, khoanh tay trước ngực. Anh ta tỏ vẻ kinh ngạc một cách nhã nhặn.

“Vào đêm Halloween, cái đêm thầy Tanner bị giết ấy. Sau khi anh công khai xuất hiện trước mặt Stefan lần đầu tiên trong rừng. Anh ấy bảo rằng đang bước tới chỗ để xe thì bị tấn công trước khi kịp đến nơi. Lúc tỉnh dậy, Stefan thấy mình đang mắc kẹt dưới giếng, và suýt chút nữa đã chết rồi nếu Bonnie không dẫn đường cho bọn tôi tới đó. Trước giờ, tôi cứ nghĩ chính anh đã tấn công anh ấy. Stefan cũng luôn nghĩ anh là thủ phạm. Nhưng thực ra có phải là anh không?”

Damon cong môi lên, giống như không thích cái kiểu vặn vẹo đến cùng trong câu hỏi của Elena. Anh ta nheo mắt chế giễu nhìn từ cô sang Stefan. Khoảnh khắc đó cứ kéo dài dằng dặc đến nỗi Elena phải bấm cả móng tay vào lòng bàn tay vì căng thẳng. Rồi Damon khẽ nhún vai và nhìn vào khoảng không.

“Dĩ nhiên là không.” Anh ta nói.

Elena thở hắt ra.

“Em đừng có tin!” Stefan nổi khùng lên. “Em đừng tin bất cứ thứ gì anh ta nói!”

“Ta nói dối làm gì cơ chứ?” Damon đáp trả, rõ ràng là rất thích thú khi thấy Stefan mất tự chủ. “Ta đâu có chối chuyện giết chết gã Tanner đó. Ta đã uống máu cho đến khi gã teo quắt lại như trái mận khô. Và ta cũng chẳng ngại ngần gì mà không làm điều tương tự với mày, em trai ạ. Nhưng còn quăng xuống giếng hả? Đâu có hợp với phong cách của ta.”

“Tôi tin lời anh.” Elena bảo. Đầu óc cô đang hoạt động hết công suất. Cô quay sang Stefan. “Chẳng lẽ anh không cảm thấy sao? Có thứ gì đó khác ở thị trấn Fell’s Church này, thứ gì đó thậm chí còn không phải là con người – ý em là chưa từng bao giờ là con người. Thứ đó đã đuổi theo em, ép cho xe em văng ra khỏi cầu. Thứ đó đã khiến cho lũ chó tấn công người ta. Một thứ thế lực khủng khiếp hiện diện ở đây, một thứ xấu xa độc ác…” Elena lặng đi, cô nhìn qua ban công xuống gian trong nhà thờ, nơi cô đã thấy Bonnie nằm lúc nãy. “Một thứ xấu xa…” Elena khẽ lặp lại. Một cơn gió lạnh buốt như đang thổi trong lòng, cô thu mình lại, cảm thấy thật yếu ớt và đơn độc.

“Nếu em đang tìm cái gì đó xấu xa độc ác, thì chả cần phải tìm đâu cho xa xôi.” Stefan cất giọng gay gắt.

“Đừng có ngu ngốc hơn mức mày có thể xoay xở nữa.” Damon nói. “Bốn ngày trước ta đã nói là có kẻ nào khác đã giết Elena. Ta cũng nói sẽ tìm ra kẻ đó là ai và xử nói. Giờ ta đi đây.” Anh ta thả tay ra và đứng thẳng dậy. “Mấy người cứ tự nhiên tiếp tục câu chuyện riêng tư đang nói dở dang trước khi bị ta cắt ngang đi.”

“Damon, khoan đã.” Nãy giờ Elena không thể ngăn được cơn rùng mình ớn lạnh tràn qua người khi nghe Damon nói chữ “giết”. Không thể nào mình đã bị giết. Mình vẫn còn ngay đây mà, cô quay cuồng nghĩ, cảm thấy nỗi hoảng loạn lại dâng lên trong lòng. Nhưng giờ đây cô phải gạt nó sang một bên để nói chuyện với Damon.

“Dù cho cái thứ này có là gì thì nó cũng rất mạnh.” Elena bảo. “Tôi cảm nhận được điều đó khi nó đuổi theo mình, giống như nó che phủ cả bầu trời ấy. Tôi không nghĩ bất kỳ ai trong chúng ta có thể một mình đương đầu với nó nổi đâu.”

“Thì sao?”

“Thì…” Elena chưa kịp suy nghĩ tường tận đến mức đó. Nãy giờ cô hoàn toàn hành động dựa trên bản năng, dựa trên linh tính. Và linh tính mách bảo rằng cô không được để cho Damon đi mất. “Thì… tôi nghĩ rằng chúng ta nên ở bên cạnh nhau. Tôi nghĩ nếu liên kết lại, cả ba sẽ có nhiều cơ hội tìm ra thứ đó và đương đầu với nó hơn là tách nhau ra. Và biết đâu chúng ta có thể ngăn nó lại trước khi nó làm hại – hay là giết – thêm bất kì ai khác nữa.”

“Nói thật với cô em yêu dấu, ta cóc cần quan tâm đến bất kì ai khác cả,” Damon cợt nhả. Rồi anh ta thoáng nở nụ cười lạnh như nước đá. “Mà có phải ý em muốn nói đây là lựa chọn của em? Nhớ không, chúng ta đã thoả thuận là khi nào em tỉnh táo lại, em sẽ có quyền lựa chọn mà.”

Elena trừng mắt nhìn Damon. Dĩ nhiên đây không phải là lựa chọn của cô, nếu ý anh ta muốn nói đến khía cạnh tình cảm. Cô đang đeo nhẫn Stefan tặng kia mà, cô và Stefan thuộc về nhau.

Nhưng rồi Elena chợt nhớ đến một chuyện khác, chỉ thoáng qua thôi: Lúc ngẩng lên nhìn khuôn mặt của Damon trong rừng và cảm thấy – cảm thấy thật phấn khích, thật gắn bó với anh ta. Như thể anh ta hiểu được ngọn lửa rực cháy trong cô hơn bất kỳ ai. Như thể cùng nhau họ có thể làm mọi điều mình thích, chinh phục thế gian hay huỷ diệt nó, như thể họ hùng mạnh hơn bất kì ai khác đã từng sống trên cõi đời này.

Lúc đó mình đang mất trí, đang bấn loạn, cô tự nhủ với bản thân, nhưng thoáng kí ức đó không chịu biến mất.

Rồi Elena nhớ ra một thứ khác: Cung cách Damon đã cư xử đêm hôm đó, chuyện anh ta đã bảo vệ cô, thậm chí đối xử dịu dàng với cô.

Stefan nhìn Elena, nét mặt đang hung hăng từ từ chuyển thành giận dữ, cay đắng và lo sợ. Một phần trong cô muốn trấn an anh, muốn nhào tới ôm choàng lấy Stefan, bảo anh rằng cô là của anh, luôn luôn là thế và ngoài ra không điều gì khác quan trọng hết. Thị trấn cũng không, Damon cũng không, bất cứ thứ gì cũng không.

Nhưng Elena không làm thế. Bởi vì một phần khác trong cô bảo rằng thị trấn có quan trọng. Và cũng bởi vì một phần khác đó đang hết sức, hết sức bối rối. Bối rối đến mức…

Cô bắt đầu cảm thấy run rẩy từ tận sâu thẳm trong lòng, và nhận ra mình không thể dừng nó lại được. Quá tải cảm xúc, Elena nghĩ bụng, và gục đầu vào tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương