Nhật Ký Ma Cà Rồng
-
Quyển 2 - Chương 15
**
Bonnie và Meredith sốt ruột lung sục khắp chung quanh trường. Hai cô nhìn thấy Stefan đi lối này, gần như là bị Tyler và mấy thằng bạn mới của hắn bắt đi. Họ đã định đi theo anh, nhưng rồi xảy ra chuyện của Elena. Sau đó Matt báo lại với cả hai rằng Elena đã lái xe đi. Thế nên hai cô lại lên đường đi tìm Stefan, nhưng chẳng có ai ngoài này hết. Đến nhà cửa còn không có, ngoại trừ một cái nhà lợp tôn dùng làm trại lính.
“Lại sắp bão nữa chứ!” Meredith nói. “nghe tiếng gió kìa. Mình nghĩ trời sắp mưa tới nơi.”
“Hoặc đổ tuyết!” Bonnie rùng mình. “Mấy người đó đi đâu thế hả trời?”
“Mình không quan tâm Mình chỉ muốn kiếm chỗ nào đó trú thôi. Mưa rồi này!” Meredith kêu lên khi bị mảnh mưa đá đầu tiên rơi trúng, thế là cô và Bonnie chạy đến nơi trú ẩn gần nhất – ngôi nhà tôn.
Và chính tại đó họ tìm thấy Stefan. Cửa chỉ khép hờ, và khi nhìn vào trong, Bonnie lập tức dội ngược lại.
“Bọn bảo kê của Tyler!” Cô rít lên. “Coi chừng!”
Stefan đang bị lũ kia bu vòng quanh chặn mất đường ra. Caroline đứng trong góc nhà.
“Chắc chắn là hắn đã lấy! Hắn đã lấy cuốn sổ bằng cách nào đó, em chắc chắn mà!” Ả nói.
“Lấy cái gì chứ?” Meredith hỏi lớn. Mọi khuôn mặt đều quay lại nhìn về phía cô.
Caroline nhăn nhúm hết cả mặt mũi khi nhìn thấy hai cô bạn đứng ở cửa. Tyler gầm gừ, “Biến đi,” Hắn hăm he, “Mấy người khôn hồn thì đừng chõ mũi vào.”
Meredith lờ hắn đi. “Stefan, tôi nói chuyện với cậu được không?”
“Chờ tôi một lát. Các người có định trả lời câu hỏi của cô ấy không đây? Lấy cái gì mới được?” Stefan vẫn chăm chú nhìn Tyler, không hề xao nhãng.
“Tất nhiên rồi. Tao sẽ trả lời câu hỏi của nó sau khi trả lời câu hỏi của mày.” Bàn tay lực lưỡng của Tyler thu thành nắm đấm; hắn bước tới trước. “Mày sắp thành cám rồi, Salvatore ạ.”
Một số tên vai u thịt bắp bật cười khẩy.
Bonnie mở miệng định nói, “Ra khỏi đây thôi” nhưng thay vì vậy, cô lại nói, “Cây cầu.”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên quay lại.
“Cái gì kia?” Stefan hỏi.
“Cây cầu,” Bonnie lặp lại, không hề có chủ ý. Mắt Bonnie trợn tròn hoảng hốt. Cô có thể nghe thấy giọng nói thoát ra khỏi miệng mình nhưng hoàn toàn không thể kiểm soát được nó. Rồi Bonnie thấy mắt mình mở to hơn nữa, miệng há hốc và nghe giọng của chính cô quay lại. “Cây cầu, ôi Chúa ơi, cây cầu! Elena đang ở đó! Stefan, chúng ta phải cứu cô ấy… Ôi, nhanh lên!”
“Bonnie, cậu chắc không?”
“Chắc mà, ôi Chúa ơi… Cậu ấy đã tới đó. Cậu ấy sắp chết đuối! Nhanh lên!” Những đợt sóng đen kịt phủ lên người Bonnie. Nhưng cô không được ngất đi lúc này, họ còn phải đến chỗ Elena nữa.
Stefan và Meredith do dự vài giây, rồi Stefan xông qua đám bảo kê, gạt chúng sang bên y như ở chỗ không người. Họ chạy băng ngang sân đi về phía bãi xe, kéo theo Bonnie đằng sau. Tyler chực đuổi theo, nhưng đành dừng bước khi bị gió thốc thẳng vào mặt.
“Sao cô ấy lại đi ra ngoài lúc bão đang kéo tới chứ?” Stefan la lên khi họ nhào vào xe của Meredith.
“Elena đang trong tâm trạng bất ổn. Matt nói Elena lấy xe cậu ta đi mất.” Meredith hổn hển đáp trong bầu không khí khá yên ắng bên trong xe. Cô vọt xe ra khỏi bãi, bẻ lái chạy ngược chiều gió, phóng bạt mangk. “Elena bảo cậu ấy đến chỗ nhà trọ mà.”
“Không phải, cậu ấy đang ở chỗ cây cầu! Meredith, lái nhanh hơn đi! Ôi Chúa ơi, bọn mình đến trễ mất!” Nước mắt tuôn như mưa trên mặt Bonnie.
Meredith nhấn ga. Chiếc xe lảo đảo, bị gió và mưa tạt tơi bời. Bonnie nức nở suốt chuyến đi bão táp đó, tay bấu chặt thành ghế trước mặt.
Lời cảnh báo kịp thời của Stefan giúp Meredith tránh được cảnh đâm sầm vào thân cây. Họ nhào ra khỏi xe và lập tức bị cơn gió quất vào người.
“Cái cây lớn quá, không dời đi được! Phải đi bộ thôi!” Stefan thét lớn.
Tất nhiên là cái cây lớn quá không dời đi được rồi, Bonnie nghĩ thầm. Cô đã sớm xăm xăm luồn lách qua mớ cành cây. Đó là một cây sồi hoàn toàn trưởng thành. Nhưng khi qua tới phía bên kia, cơn cuồng phong băng giá lập tức thổi bay tất cả mọi suy nghĩ trong đầu cô.
Trong phút chốc, Bonnie tê cóng cả người, và con đường trước mắt dường như kéo dài hang giờ. Họ cố gắng chạy nhưng bị gió thổi tạt về phía sau. Hầu như chẳng ai nhìn thấy đường, và nếu không nhờ Stefan thì cả bọn đã đi thẳng xuống sông rồi. Bonnie bắt đầu bước lảo đảo như người say. Cô sắp ngã quỵ xuống đất thì nghe thấy tiếng Stefan la lớn phía trước.
Meredith siết chặt cánh tay quanh người Bonnie, và cả hai lại vùng chạy bước thấp bước cáo. Nhưng khi đến gần chỗ cây cầu, họ đứng sững lại vì quang cảnh trước mắt.
“Ôi, Chúa ơi… Elena!” Bonnie thét lên. Cầu Wickery chỉ còn là một mớ hỗn độn. Một bên lan can cầu đã biến mất, mấy tấm ván đổ sụp lên như thể bị một nắm đấm khổng lồ nện cho vỡ vụn. Phía bên dưới, dòng nước cuộn lên sủi bọt phía trên một đống nát bét đáng sợ. Một phần trong đó là chiếc xe của Matt, giờ đã hoàn toàn chìm dưới làn nước trừ hai cái đèn pha trước mũi xe.
Meredith cũng thét lên, nhưng là thét với Stefan. “Không được! Cậu không được xuống đó!”
Stefan chẳng thèm ngoái lại. Anh từ trên bờ nhảy ùm xuống sống, và biến mất trong làn nước.
Cũng may trong ký ức của Bonnie về một giờ sau đó hết sức mờ nhạt. Cô nhớ được chuyện ngồi đợi Stefan trong khi cơn bão cứ hoành hành không dứt. Cô nhớ chuyện mình đã gần như chẳng còn chút sức lực để quan tâm bất cứ điều gì nữa khi một dáng người lom khom chồm khỏi mặt nước. Cô nhớ mình chẳng còn cảm nhận được sự thất vọng, chỉ một nỗi buồn mênh mông vô hạn khi nhìn thấy cái thân hình mềm nhũn mà Stefan vừa đặt xuống mặt đường.
Và cô nhớ được gương mặt của Stefan.
Cô nhớ vẻ mặt anh khi họ tìm cách để cứu Elena. Có điều đó đâu phải là Elena, mà chỉ là một con búp bê bằng sáp mang hình hài Elena thôi. Một thứ chưa từng có sự sống và hiện tại chắc chắn cũng không có dù chỉ một chút sinh khí. Bonnie cảm thấy thật ngớ ngẩn khi cứ tiếp tục ấn ấn chọc chọc, cố gắng ép nước ra khỏi phổi nó như thế. Búp bê sáp làm sao thở được.
Cô nhớ gương mặt của Stefan khi cuối cùng anh cũng đành phải buông xuôi, khi Meredith cố gắng đánh vật với cậu và hét lên điều gì đó về chuyện một giờ đồng hồ thiếu dưỡng khí, chuyện não bị tổn thương, vân vân. Những lời đó lọt vào tai Bonnie, nhưng ý nghĩa của chúng thì không. Cô chỉ nghĩ, thật kì cục vì trong khi Stefan và Meredith quát thét vào mặt nhau, cả hai người đều khóc.
Rồi sau đó, Stefan ngừng khóc. Anh chỉ ngồi đó ôm con búp – bê – Elena trong tay. Meredith la hét thêm vài câu, nhưng Stefan chẳng nghe thấy gì. Anh ta cứ ngồi trơ như thế. Và Bonnie sẽ chẳng bao giờ quên được nét mặt anh.
Chợt có thứ gì đó quét qua người Bonnie làm cô bừng tỉnh, đánh thức nỗi hãi hung trong cô. Cô túm chặt lấy Meredith và ngó quanh quất tìm nguyên nhân. Thứ gì đó xấu xa… thứ gì đó khủng khiếp đang đến. Đã đến rất gần.
Stefan có vẻ như cũng cảm nhận được nó. Anh gồng cứng người cảnh giác, như một con sói vừa đánh hơi có mùi lạ.
“Cái gì vậy?” Meredith la lớn. “Hai người làm sao thế?”
“Các cậu phải đi ngay!” Stefan gượng đứng dậy, tay vẫn ôm cái thân hình mềm nhũn. “Rời khỏi đây ngay!”
“Ý cậu là sao? Bọn tôi không thể bỏ cậu…”
“Các cậu phải làm thế! Rời khỏi đây ngay! Bonnie, đưa cậu ấy đi đi!”
Trước đây, chưa từng có ai bảo Bonnie chăm lo cho người khác cả. Toàn là người khác lo cho cô thôi. Nhưng giờ đây cô lập tức túm lấy cánh tay Meredith và bắt đầu kéo. Stefan nói đúng. Hai đứa chẳng làm được gì cho Elena, và nếu còn tiếp tục ở đây thì cái thứ đã tấn công Elena sẽ tóm được họ.
“Stefan!” Meredith la lên khi bị lôi đi mà không được một lời giải thích.
“Tôi sẽ đặt cô ấy dưới tán cây liễu, chứ không phải sồi.” Stefan gọi với theo.
Tại sao Stefan lại nói với bọn mình chuyện đó vào lúc này? Phần tâm trí không bị tác động bởi nỗi sợ hãi và cơn bão trong đầu Bonnie tự hỏi.
Và óc cô tự động bật ra câu trả lời Thật đơn giản. Bởi vì lát nữa Stefan sẽ không có mặt ở đây để cho họ biết điều đó.
Bonnie và Meredith sốt ruột lung sục khắp chung quanh trường. Hai cô nhìn thấy Stefan đi lối này, gần như là bị Tyler và mấy thằng bạn mới của hắn bắt đi. Họ đã định đi theo anh, nhưng rồi xảy ra chuyện của Elena. Sau đó Matt báo lại với cả hai rằng Elena đã lái xe đi. Thế nên hai cô lại lên đường đi tìm Stefan, nhưng chẳng có ai ngoài này hết. Đến nhà cửa còn không có, ngoại trừ một cái nhà lợp tôn dùng làm trại lính.
“Lại sắp bão nữa chứ!” Meredith nói. “nghe tiếng gió kìa. Mình nghĩ trời sắp mưa tới nơi.”
“Hoặc đổ tuyết!” Bonnie rùng mình. “Mấy người đó đi đâu thế hả trời?”
“Mình không quan tâm Mình chỉ muốn kiếm chỗ nào đó trú thôi. Mưa rồi này!” Meredith kêu lên khi bị mảnh mưa đá đầu tiên rơi trúng, thế là cô và Bonnie chạy đến nơi trú ẩn gần nhất – ngôi nhà tôn.
Và chính tại đó họ tìm thấy Stefan. Cửa chỉ khép hờ, và khi nhìn vào trong, Bonnie lập tức dội ngược lại.
“Bọn bảo kê của Tyler!” Cô rít lên. “Coi chừng!”
Stefan đang bị lũ kia bu vòng quanh chặn mất đường ra. Caroline đứng trong góc nhà.
“Chắc chắn là hắn đã lấy! Hắn đã lấy cuốn sổ bằng cách nào đó, em chắc chắn mà!” Ả nói.
“Lấy cái gì chứ?” Meredith hỏi lớn. Mọi khuôn mặt đều quay lại nhìn về phía cô.
Caroline nhăn nhúm hết cả mặt mũi khi nhìn thấy hai cô bạn đứng ở cửa. Tyler gầm gừ, “Biến đi,” Hắn hăm he, “Mấy người khôn hồn thì đừng chõ mũi vào.”
Meredith lờ hắn đi. “Stefan, tôi nói chuyện với cậu được không?”
“Chờ tôi một lát. Các người có định trả lời câu hỏi của cô ấy không đây? Lấy cái gì mới được?” Stefan vẫn chăm chú nhìn Tyler, không hề xao nhãng.
“Tất nhiên rồi. Tao sẽ trả lời câu hỏi của nó sau khi trả lời câu hỏi của mày.” Bàn tay lực lưỡng của Tyler thu thành nắm đấm; hắn bước tới trước. “Mày sắp thành cám rồi, Salvatore ạ.”
Một số tên vai u thịt bắp bật cười khẩy.
Bonnie mở miệng định nói, “Ra khỏi đây thôi” nhưng thay vì vậy, cô lại nói, “Cây cầu.”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên quay lại.
“Cái gì kia?” Stefan hỏi.
“Cây cầu,” Bonnie lặp lại, không hề có chủ ý. Mắt Bonnie trợn tròn hoảng hốt. Cô có thể nghe thấy giọng nói thoát ra khỏi miệng mình nhưng hoàn toàn không thể kiểm soát được nó. Rồi Bonnie thấy mắt mình mở to hơn nữa, miệng há hốc và nghe giọng của chính cô quay lại. “Cây cầu, ôi Chúa ơi, cây cầu! Elena đang ở đó! Stefan, chúng ta phải cứu cô ấy… Ôi, nhanh lên!”
“Bonnie, cậu chắc không?”
“Chắc mà, ôi Chúa ơi… Cậu ấy đã tới đó. Cậu ấy sắp chết đuối! Nhanh lên!” Những đợt sóng đen kịt phủ lên người Bonnie. Nhưng cô không được ngất đi lúc này, họ còn phải đến chỗ Elena nữa.
Stefan và Meredith do dự vài giây, rồi Stefan xông qua đám bảo kê, gạt chúng sang bên y như ở chỗ không người. Họ chạy băng ngang sân đi về phía bãi xe, kéo theo Bonnie đằng sau. Tyler chực đuổi theo, nhưng đành dừng bước khi bị gió thốc thẳng vào mặt.
“Sao cô ấy lại đi ra ngoài lúc bão đang kéo tới chứ?” Stefan la lên khi họ nhào vào xe của Meredith.
“Elena đang trong tâm trạng bất ổn. Matt nói Elena lấy xe cậu ta đi mất.” Meredith hổn hển đáp trong bầu không khí khá yên ắng bên trong xe. Cô vọt xe ra khỏi bãi, bẻ lái chạy ngược chiều gió, phóng bạt mangk. “Elena bảo cậu ấy đến chỗ nhà trọ mà.”
“Không phải, cậu ấy đang ở chỗ cây cầu! Meredith, lái nhanh hơn đi! Ôi Chúa ơi, bọn mình đến trễ mất!” Nước mắt tuôn như mưa trên mặt Bonnie.
Meredith nhấn ga. Chiếc xe lảo đảo, bị gió và mưa tạt tơi bời. Bonnie nức nở suốt chuyến đi bão táp đó, tay bấu chặt thành ghế trước mặt.
Lời cảnh báo kịp thời của Stefan giúp Meredith tránh được cảnh đâm sầm vào thân cây. Họ nhào ra khỏi xe và lập tức bị cơn gió quất vào người.
“Cái cây lớn quá, không dời đi được! Phải đi bộ thôi!” Stefan thét lớn.
Tất nhiên là cái cây lớn quá không dời đi được rồi, Bonnie nghĩ thầm. Cô đã sớm xăm xăm luồn lách qua mớ cành cây. Đó là một cây sồi hoàn toàn trưởng thành. Nhưng khi qua tới phía bên kia, cơn cuồng phong băng giá lập tức thổi bay tất cả mọi suy nghĩ trong đầu cô.
Trong phút chốc, Bonnie tê cóng cả người, và con đường trước mắt dường như kéo dài hang giờ. Họ cố gắng chạy nhưng bị gió thổi tạt về phía sau. Hầu như chẳng ai nhìn thấy đường, và nếu không nhờ Stefan thì cả bọn đã đi thẳng xuống sông rồi. Bonnie bắt đầu bước lảo đảo như người say. Cô sắp ngã quỵ xuống đất thì nghe thấy tiếng Stefan la lớn phía trước.
Meredith siết chặt cánh tay quanh người Bonnie, và cả hai lại vùng chạy bước thấp bước cáo. Nhưng khi đến gần chỗ cây cầu, họ đứng sững lại vì quang cảnh trước mắt.
“Ôi, Chúa ơi… Elena!” Bonnie thét lên. Cầu Wickery chỉ còn là một mớ hỗn độn. Một bên lan can cầu đã biến mất, mấy tấm ván đổ sụp lên như thể bị một nắm đấm khổng lồ nện cho vỡ vụn. Phía bên dưới, dòng nước cuộn lên sủi bọt phía trên một đống nát bét đáng sợ. Một phần trong đó là chiếc xe của Matt, giờ đã hoàn toàn chìm dưới làn nước trừ hai cái đèn pha trước mũi xe.
Meredith cũng thét lên, nhưng là thét với Stefan. “Không được! Cậu không được xuống đó!”
Stefan chẳng thèm ngoái lại. Anh từ trên bờ nhảy ùm xuống sống, và biến mất trong làn nước.
Cũng may trong ký ức của Bonnie về một giờ sau đó hết sức mờ nhạt. Cô nhớ được chuyện ngồi đợi Stefan trong khi cơn bão cứ hoành hành không dứt. Cô nhớ chuyện mình đã gần như chẳng còn chút sức lực để quan tâm bất cứ điều gì nữa khi một dáng người lom khom chồm khỏi mặt nước. Cô nhớ mình chẳng còn cảm nhận được sự thất vọng, chỉ một nỗi buồn mênh mông vô hạn khi nhìn thấy cái thân hình mềm nhũn mà Stefan vừa đặt xuống mặt đường.
Và cô nhớ được gương mặt của Stefan.
Cô nhớ vẻ mặt anh khi họ tìm cách để cứu Elena. Có điều đó đâu phải là Elena, mà chỉ là một con búp bê bằng sáp mang hình hài Elena thôi. Một thứ chưa từng có sự sống và hiện tại chắc chắn cũng không có dù chỉ một chút sinh khí. Bonnie cảm thấy thật ngớ ngẩn khi cứ tiếp tục ấn ấn chọc chọc, cố gắng ép nước ra khỏi phổi nó như thế. Búp bê sáp làm sao thở được.
Cô nhớ gương mặt của Stefan khi cuối cùng anh cũng đành phải buông xuôi, khi Meredith cố gắng đánh vật với cậu và hét lên điều gì đó về chuyện một giờ đồng hồ thiếu dưỡng khí, chuyện não bị tổn thương, vân vân. Những lời đó lọt vào tai Bonnie, nhưng ý nghĩa của chúng thì không. Cô chỉ nghĩ, thật kì cục vì trong khi Stefan và Meredith quát thét vào mặt nhau, cả hai người đều khóc.
Rồi sau đó, Stefan ngừng khóc. Anh chỉ ngồi đó ôm con búp – bê – Elena trong tay. Meredith la hét thêm vài câu, nhưng Stefan chẳng nghe thấy gì. Anh ta cứ ngồi trơ như thế. Và Bonnie sẽ chẳng bao giờ quên được nét mặt anh.
Chợt có thứ gì đó quét qua người Bonnie làm cô bừng tỉnh, đánh thức nỗi hãi hung trong cô. Cô túm chặt lấy Meredith và ngó quanh quất tìm nguyên nhân. Thứ gì đó xấu xa… thứ gì đó khủng khiếp đang đến. Đã đến rất gần.
Stefan có vẻ như cũng cảm nhận được nó. Anh gồng cứng người cảnh giác, như một con sói vừa đánh hơi có mùi lạ.
“Cái gì vậy?” Meredith la lớn. “Hai người làm sao thế?”
“Các cậu phải đi ngay!” Stefan gượng đứng dậy, tay vẫn ôm cái thân hình mềm nhũn. “Rời khỏi đây ngay!”
“Ý cậu là sao? Bọn tôi không thể bỏ cậu…”
“Các cậu phải làm thế! Rời khỏi đây ngay! Bonnie, đưa cậu ấy đi đi!”
Trước đây, chưa từng có ai bảo Bonnie chăm lo cho người khác cả. Toàn là người khác lo cho cô thôi. Nhưng giờ đây cô lập tức túm lấy cánh tay Meredith và bắt đầu kéo. Stefan nói đúng. Hai đứa chẳng làm được gì cho Elena, và nếu còn tiếp tục ở đây thì cái thứ đã tấn công Elena sẽ tóm được họ.
“Stefan!” Meredith la lên khi bị lôi đi mà không được một lời giải thích.
“Tôi sẽ đặt cô ấy dưới tán cây liễu, chứ không phải sồi.” Stefan gọi với theo.
Tại sao Stefan lại nói với bọn mình chuyện đó vào lúc này? Phần tâm trí không bị tác động bởi nỗi sợ hãi và cơn bão trong đầu Bonnie tự hỏi.
Và óc cô tự động bật ra câu trả lời Thật đơn giản. Bởi vì lát nữa Stefan sẽ không có mặt ở đây để cho họ biết điều đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook