Nhật Ký Ma Cà Rồng
-
Quyển 1 - Chương 1
Ngày 4 tháng Chín,
Nhật kí thân yêu,
Sẽ có điều gì đó tồi tệ xảy ra trong hôm nay.
Mình không biết tại sao mình lại viết như thế. Điên rồ thật. Không có lí do nào để mình buồn phiền cả, và mọi lí do đều khiến mình hạnh phúc, nhưng …
Nhưng mình ở đây lúc 5h30 sáng, tỉnh giấc và sợ hãi. Mình cứ tự nhủ bản thân rằng chỉ là do lẫn lộn vì múi giờ khác nhau giữa Pháp và ở đây. Nhưng điều đó vẫn không thể giải thích tại sao mình cảm thấy sợ hãi đến vậy. Thật bối rối.
Ngày hôm kia, lúc dì Judith, Magaret và mình lái xe trở về từ sân bay, mình có một cảm giác rất lạ. Khi xe rẽ ra đường, mình chợt nghĩ, “Mẹ và bố đang chờ chúng mình ở nhà. Mình cá là họ sẽ đứng trên hiên nhà hoặc trong phòng khách nhìn ra cửa sổ. Hẳn là họ đã nhớ mình lắm.”
Mình biết mà. Nghe điên thật đấy.
Thậm chí khi mình nhìn thấy ngôi nhà và mái hiên trống trơn, mình vẫn cảm thấy như thế. Mình chạy lên mấy bậc thang, thử mở cửa và gõ lên cái vòng sắt trên cửa. Và khi dì Judith mở khóa, mình háo hức vào nhà và chỉ đứng ở hành lang nghe ngóng, mong sao được nghe tiếng mẹ bước xuống cầu thang hay tiếng bố gọi từ phòng làm việc.
Sau đó, ngay khi quăng mớ hành lí xuống sàn phía sau mình, dì Judith thở hắt ra và nói, “Về tới nhà rồi.” Và Magaret bật cười. Và cảm giác khủng khiếp nhất mà chưa bao giờ mình cảm thấy trong đời đã tới. Mình chưa từng thấy lạc lõng đến cùng cực như vậy.
Nhà. Mình đã ở nhà rồi. Tại sao điều đó nghe lại có vẻ giống như một lời nói xạo thế nhỉ?
Mình được sinh ra ở nơi này, tại Fell’s Church. Mình đã luôn sống ở ngôi nhà này, luôn là thế. Đây vẫn là căn phòng cũ của mình, với vết sém trên ván sàn nơi Caroline và mình đã cố lén hút thuốc hồi lớp 5 và suýt chút nữa tự làm hai đứa nghẹt thở. Mình có thể nhìn ra cửa sổ và thấy cây mộc qua lớn mà Matt và tụi con trai đã leo lên đó để lẻn vào dự tiệc overnight mừng sinh nhật mình hai năm trước. Đây là giường của mình, ghế của mình, tủ quần áo của mình.
Nhưng lúc này đây mọi thứ trông thật xa lạ với mình, như thể mình không thuộc về nơi này vậy. Đúng ra là do mình thấy lạc lõng với nơi này. Và tệ nhất là mình cảm thấy là mình thuộc về một nơi nào đó, nhưng mình lại không thể tìm ra nó.
Hôm qua mình đã quá mệt để đi đến Orientation.
Meredith đã lấy thời khóa biểu cho mình, nhưng mình không cảm thấy muốn nói chuyện điện thoại với cô ấy. Dì Judith nói với tất cả những người gọi đến cho mình rằng mình bị mệt sau chuyến bay và mình đang ngủ, nhưng dì lại nhìn mình trong bữa tối với ánh mắt là lạ.
Dù vậy, mình phải gặp mọi người ngày hôm nay. Bọn mình phải gặp nhau ở bãi đỗ xe trước khi vào lớp. Đó có phải lí do mình sợ hãi không nhỉ? Mình sợ họ ư?
Elena Gilbert ngừng viết. Cô nhìn chằm chằm vào cái dòng cô vừa viết rồi lắc đầu, cây bút lướt nhẹ trên cuốn sổ nhỏ với bìa nhung xanh. Sau đó, cô đột ngột ngẩng đầu lên và ném cây viết và cuốn sổ tới thành cửa sổ, chúng nảy lên và rớt xuống bậc ngồi quanh cửa sổ.
Tất cả những điều này thật là cực kỳ ngớ ngẩn.
Từ khi nào mà cô ấy, Elena Gilbert, lại sợ hãi khi gặp gỡ mọi người chứ? Từ khi nào mà cô sợ hãi tất cả mọi thứ? Cô đứng dậy và giận dữ nhét hai tay vào bộ kimono bằng lụa đỏ. Thậm chí cô còn chẳng thèm liếc vào tấm gương chạm khắc công phu theo kiểu thời Victoria ở trên cái tủ bằng gỗ anh đào, cô biết cô sẽ nhìn thấy gì. Elena Gilbert, lạnh lùng, tóc vàng và mảnh khảnh, người đi đầu về thời trang, học sinh năm cuối trung học, cô gái mà mọi anh chàng đều mong muốn và mọi cô gái đều khao khát được như cô. Người mà giờ chỉ có một sự cau có bất thường trên gương mặt và một khuôn miệng đang bặm lại.
Tắm nước nóng và một ít cà phê sẽ giúp mình bình tĩnh trở lại, cô nghĩ. Những việc phải làm vào buổi sáng như tắm rửa và ăn mặc mang lại cảm giác thật khoan khoái, và cô cứ rề rà mà làm, rồi sắp xếp một số quần áo mới mua từ Paris . Cuối cùng, cô ấy chọn một cái áo màu hồng nhạt và một cái quần short trắng bằng vải lanh đồng bộ, trông cô giống như kem trái cây với quả mâm xôi. Ngon phát thèm, cô nghĩ, và tấm gương cho thấy một cô gái với nụ cười bí ẩn. Nỗi sợ hãi trước đó của cô đã tan biến, bị lãng quên rồi.
“Elena! Con đâu rồi? Con sẽ đến trường trễ đấy!” Một giọng nói vọng lên khe khẽ từ dưới lầu.
Elena chải lại mái tóc óng mượt lần nữa và buộc túm nó ra đằng sau bằng một dải ruy-băng màu hồng đậm. Rồi cô chộp lấy cái balô và bước xuống lầu.
Trong bếp, bé Margaret bốn tuổi đang ăn ngũ cốc trên bàn ăn, và dì Judith đang nướng cái gì đó trên bếp. Dì Judith là mẫu phụ nữ luôn trông có vẻ bận rộn; dì có gương mặt thanh mảnh, dịu dàng và mái tóc dài xõa một cách cẩu thả trên lưng. Elena hôn vội một cái vào má dì.
“Chào cả nhà. Xin lỗi con không kịp ăn sáng được đâu.”
“Nhưng, Elena, con không thể đi mà không ăn sáng được. Con cần protein…”
“Con sẽ ăn một cái bánh rán trước giờ vào lớp ạ,” Elena nhanh nhẩu nói. Cô kéo Margaret lại và thả lên trán nó một nụ hôn nhanh rồi quay đi.
“Nhưng, Elena…”
“Và có lẽ con sẽ về nhà Bonnie hay Meredith sau khi tan trường nên đừng chờ con về ăn tối nhé. Tạm biệt!”
“Elena…”
Elena đã ra đến trước cửa rồi. Cô đóng nó lại sau lưng mình, cắt ngang những lời phản đối của dì Judith, bước ra cổng trước.
Và dừng lại.
Tất cả những cảm giác tồi tệ của buổi sáng lại dày vò cô lần nữa. Sự lo lắng, nỗi sợ hãi. Và điều chắc chắn là có thứ gì đó kinh khủng sắp xảy ra.
Đường Maple vắng vẻ. Những ngôi nhà theo kiến trúc Victoria vút cao trông lạ lẫm và yên tĩnh, như thể bên trong chúng trống rỗng, như nhà bị bỏ hoang trong phim. Trong đó trông như chẳng có ai cả, nhưng lại đầy những thứ lạ mắt.
Chính nó, cái thứ đang theo dõi cô. Bầu trời trên đầu không trong xanh mà lại trắng sữa và mờ đục, giống như một cái chén khổng lồ úp xuống ấy.
Không khí thì ngột ngạt. Và Elena cảm thấy chắc chắn là đang có những con mắt dán chặt vào cô.
Cô nhìn thấy cái gì đó sẫm màu ẩn trong cành lá của cây mộc qua già phía trước nhà.
Đó là một con quạ, đậu yên như thể nó là những chiếc lá nhuốm vàng quanh nó vậy. Và nó là thứ đang quan sát cô.
Cô cố gắng tự nhủ rằng chuyện này thật lố bịch, nhưng không thể. Nó là con quạ to nhất mà cô từng thấy, tròn trĩnh và bóng mượt, ánh sáng lấp lánh trên bộ lông vũ đen tuyền của nó. Cô có thể thấy rõ từng chi tiết của nó: những móng vuốt đen háu đói, cái mỏ sắc nhọn, một mắt đen lấp lánh.
Trông nó im lìm đến nỗi giống như một mô hình con chim bằng sáp đậu ở đó. Nhưng khi cô nhìn chằm chằm vào nó, Elena cảm thấy bản thân chậm rãi đỏ bừng lên, nhiệt lan tỏa ra trên cuống họng và trên má cô. Bởi vì nó đang… nhìn vào cô.. Nhìn như cái cách mà những gã con trai nhìn cô khi cô mặc áo choàng tắm hay một cái áo khoác mỏng. Giống như nó đang cởi bỏ quần áo của cô với đôi mắt của nó.
Trước khi cô nhận ra mình đang làm gì, cô thả cái balô xuống và nhặt một cục đá bên vệ đường lên. “Cút khỏi đây,” cô nói, và nghe thấy cơn giận dữ đến run rẩy trong giọng nói của chính mình. “Đi! Biến đi!” Với từ cuối cùng, cô ném cục đá đi.
Đám lá rơi ào ạt, nhưng con quạ bay vút lên cao nguyên vẹn. Cánh của nó thật lớn, và nó đủ gây ồn ào như cả đàn quạ vậy. Elena cúi mình xuống, bất thình lình cảm thấy hoang mang vì nó đang đập thẳng vào đầu cô, gió từ đôi cánh của nó làm rối mái tóc vàng của cô.
Nhưng nó sà xuống một lần nữa và lượn vòng, cái bóng màu đen tương phản với bầu trời có màu trắng như giấy. Rồi, với một tiếng kêu quạ quạ khó nghe, nó lượn về phía những rừng cây.
Elena đứng thẳng lên một cách chậm rãi, rồi liếc nhìn xung quanh, cảm thấy lúng túng. Cô không thể nào tin vào việc mà cô vừa làm. Nhưng giờ con chim đó đã bay đi, bầu trời lại trở lại bình thường. Một cơn gió nhỏ khiến mấy cái lá rung rinh, và Elena hít một hơi thật sâu. Dưới đường một cánh cửa mở ra và vài đứa trẻ ào ra ngoài, chúng đang vui cười.
Cô mỉm cười với chúng, rồi hít một hơi thật sâu nữa, sự khuây khỏa quét qua người cô như ánh nắng mặt trời. Cô đã vừa ngớ ngẩn đến mức nào? Đây là một ngày đẹp trời, đầy hứa hẹn, và sẽ không có gì tệ hại xảy ra đâu.
Sẽ không có gì tệ hại xảy ra – trừ việc cô sắp trễ học rồi. Mọi người đang đợi cô ở chỗ đỗ xe.
Bạn có thể luôn kể với mọi người rằng bạn ngừng lại để ném đá vào một kẻ nhìn trộm, cô nghĩ thầm, và xém cười rúc rích. Bây giờ thì điều đó sẽ khiến họ có gì đó để thắc mắc.
Chẳng hề liếc lại phía sau về phía cây mộc qua, cô bắt đầu đi nhanh xuống đường như cô có thể.
Con quạ đâm sầm xuống đỉnh của một cây sồi to lớn, và đầu của Stefan giật lên thình lình như phản xạ. Khi anh nhận ra đó chỉ là một con chim, anh thư giãn trở lại.
Đôi mắt anh nhìn vào cái hình thù màu trắng yếu ớt trên đôi tay mình, và anh cảm thấy gương mặt mình nhăn lại hối hận. Anh không định giết nó. Anh đã săn cái gì đó lớn hơn là một con thỏ nếu anh biết mình đói đến mức nào. Nhưng, dĩ nhiên, đó là điều làm anh rất khiếp đảm: không bao giờ biết cơn đói mạnh đến mức nào, hay anh phải làm gì để thỏa mãn nó. May mắn là lần này anh chỉ giết một con thỏ thôi.
Anh đứng ở phía dưới cây sồi cổ thụ, ánh nắng chiếu xuống mái tóc quăn của anh. Trong trang phục quần jean và áo T-shirt, Stefan Salvatore chính xác trông giống như một học sinh trung học bình thường.
Anh ấy không phải học sinh bình thường.
Sâu trong rừng, nơi không ai có thể thấy anh, anh đi ăn. Giờ anh liếm lợi và môi một cách cẩn thận, để chắc rằng không có vết nhơ nào trên chúng. Anh không muốn liều lĩnh. Sự giả trang này sẽ trở nên khó khăn đủ để đi xa hơn hiện tại.
Trong một khoảnh khắc anh tự hỏi, một lần nữa, anh có nên từ bỏ tất cả không. Có lẽ anh nên quay trở về Italy , trở về nơi ẩn nấp của anh. Điều gì đã khiến anh nghĩ rằng anh có thể quay lại với thế giới của ánh nắng ban ngày?
Nhưng anh mệt mỏi khi phải sống trong bóng tối rồi. Anh chán ngấy bóng đêm, và cả những thứ sống bên trong nó. Hơn tất cả, anh chán phải cô đơn một mình.
Anh không chắc tại sao mình lại chọn Fell’s Church, Virginia. Nó là một thị trấn trẻ, theo tiêu chuẩn của anh; những tòa nhà cổ nhất chỉ mới được xây cách đây một thế kỷ rưỡi.
Nhưng những ký ức và những bóng ma của cuộc Nội chiến vẫn còn ở đây, cũng thật như những siêu thị và những điểm bán fast-food vậy.
Stefan đánh giá cao sự tôn trọng quá khứ. Anh nghĩ rằng mình có thể thích những con người của Fell’s Church. Và có lẽ – chỉ là có lẽ thôi – anh có thể tìm thấy một nơi nào đó giữa họ.
Anh chưa bao giờ hoàn toàn chấp nhận điều đó, dĩ nhiên rồi. Một nụ cười cay đắng làm môi anh cong lên khi nghĩ đến điều đó. Anh biết tốt hơn là nên hy vọng cho điều đó. Đó có thể là nơi mà anh chẳng bao giờ hoàn toàn thuộc về, nơi mà anh có thể thành thật là chính mình.
Trừ khi anh muốn thuộc về bóng tối.
Anh ném cái ý nghĩ đó đi. Anh đã từ bỏ bóng đêm; anh đã để bóng tối lại phía sau mình. Anh đang xóa đi những năm dài đó và bắt đầu lại lần nữa, trong ngày hôm nay.
Stefan nhận ra anh vẫn đang nắm lấy con thỏ. Nhẹ nhàng, anh đặt nó xuống chiếc giường bằng những lá sồi nâu. Phía xa, quá xa đối với lỗ tai của con người có thể nghe được, anh nhận ra tiếng động của một con cáo.
Đến đây nào, người thợ săn anh em, anh nghĩ một cách buồn bã. Bữa sáng của mày đang đợi.
Khi anh khoác áo khoác lên vai, anh nhận thấy con quạ, và nó lại làm anh lo âu. Nó vẫn còn đậu trên cây sồi, và có vẻ như nó đang quan sát anh. Có điều gì đó bất thường ở nó.
Anh bắt đầu gửi ý nghĩ thăm dò tới nó, để kiểm tra con chim, và ngăn bản thân lại. Hãy nhớ lời hứa của mình, anh nghĩ. Mình không được dùng những Sức mạnh trừ khi nó thật sự cần thiết. Chỉ khi không còn sự lựa chọn nào khác.
Di chuyển một cách gần như im lặng giữa những đám lá chết và những cành khô, anh đi về phía bìa rừng. Xe của anh đậu ở đó. Anh liếc nhìn ra sau, một lần, và nhìn thấy con quạ vừa rời những cành cây và sà xuống trên con thỏ.
Có cái gì đó đầy sát khí trong cái cách mà nó trải đôi cánh trên cái thân thể màu trắng mềm rũ đó, cái gì đó độc ác và hân hoan. Cổ họng Stefan thắt lại và anh gần như sải bước chân trở lại để đuổi con chim đi. Tuy nhiên, cũng giống như để con cáo ăn thôi, anh tự nhủ.
Cũng giống như điều anh muốn làm vậy.
Nếu anh bắt gặp con chim một lần nữa, anh sẽ nhìn vào tâm trí của nó, anh quyết định như thế. Chỉ ngay lúc này, anh mới dứt đôi mắt mình ra khỏi cái nhìn của nó và nhanh chóng băng xuyên qua rừng cây, hàm nghiến lại. Anh không muốn đến trường trung học Robert E. Lee trễ.
Nhật kí thân yêu,
Sẽ có điều gì đó tồi tệ xảy ra trong hôm nay.
Mình không biết tại sao mình lại viết như thế. Điên rồ thật. Không có lí do nào để mình buồn phiền cả, và mọi lí do đều khiến mình hạnh phúc, nhưng …
Nhưng mình ở đây lúc 5h30 sáng, tỉnh giấc và sợ hãi. Mình cứ tự nhủ bản thân rằng chỉ là do lẫn lộn vì múi giờ khác nhau giữa Pháp và ở đây. Nhưng điều đó vẫn không thể giải thích tại sao mình cảm thấy sợ hãi đến vậy. Thật bối rối.
Ngày hôm kia, lúc dì Judith, Magaret và mình lái xe trở về từ sân bay, mình có một cảm giác rất lạ. Khi xe rẽ ra đường, mình chợt nghĩ, “Mẹ và bố đang chờ chúng mình ở nhà. Mình cá là họ sẽ đứng trên hiên nhà hoặc trong phòng khách nhìn ra cửa sổ. Hẳn là họ đã nhớ mình lắm.”
Mình biết mà. Nghe điên thật đấy.
Thậm chí khi mình nhìn thấy ngôi nhà và mái hiên trống trơn, mình vẫn cảm thấy như thế. Mình chạy lên mấy bậc thang, thử mở cửa và gõ lên cái vòng sắt trên cửa. Và khi dì Judith mở khóa, mình háo hức vào nhà và chỉ đứng ở hành lang nghe ngóng, mong sao được nghe tiếng mẹ bước xuống cầu thang hay tiếng bố gọi từ phòng làm việc.
Sau đó, ngay khi quăng mớ hành lí xuống sàn phía sau mình, dì Judith thở hắt ra và nói, “Về tới nhà rồi.” Và Magaret bật cười. Và cảm giác khủng khiếp nhất mà chưa bao giờ mình cảm thấy trong đời đã tới. Mình chưa từng thấy lạc lõng đến cùng cực như vậy.
Nhà. Mình đã ở nhà rồi. Tại sao điều đó nghe lại có vẻ giống như một lời nói xạo thế nhỉ?
Mình được sinh ra ở nơi này, tại Fell’s Church. Mình đã luôn sống ở ngôi nhà này, luôn là thế. Đây vẫn là căn phòng cũ của mình, với vết sém trên ván sàn nơi Caroline và mình đã cố lén hút thuốc hồi lớp 5 và suýt chút nữa tự làm hai đứa nghẹt thở. Mình có thể nhìn ra cửa sổ và thấy cây mộc qua lớn mà Matt và tụi con trai đã leo lên đó để lẻn vào dự tiệc overnight mừng sinh nhật mình hai năm trước. Đây là giường của mình, ghế của mình, tủ quần áo của mình.
Nhưng lúc này đây mọi thứ trông thật xa lạ với mình, như thể mình không thuộc về nơi này vậy. Đúng ra là do mình thấy lạc lõng với nơi này. Và tệ nhất là mình cảm thấy là mình thuộc về một nơi nào đó, nhưng mình lại không thể tìm ra nó.
Hôm qua mình đã quá mệt để đi đến Orientation.
Meredith đã lấy thời khóa biểu cho mình, nhưng mình không cảm thấy muốn nói chuyện điện thoại với cô ấy. Dì Judith nói với tất cả những người gọi đến cho mình rằng mình bị mệt sau chuyến bay và mình đang ngủ, nhưng dì lại nhìn mình trong bữa tối với ánh mắt là lạ.
Dù vậy, mình phải gặp mọi người ngày hôm nay. Bọn mình phải gặp nhau ở bãi đỗ xe trước khi vào lớp. Đó có phải lí do mình sợ hãi không nhỉ? Mình sợ họ ư?
Elena Gilbert ngừng viết. Cô nhìn chằm chằm vào cái dòng cô vừa viết rồi lắc đầu, cây bút lướt nhẹ trên cuốn sổ nhỏ với bìa nhung xanh. Sau đó, cô đột ngột ngẩng đầu lên và ném cây viết và cuốn sổ tới thành cửa sổ, chúng nảy lên và rớt xuống bậc ngồi quanh cửa sổ.
Tất cả những điều này thật là cực kỳ ngớ ngẩn.
Từ khi nào mà cô ấy, Elena Gilbert, lại sợ hãi khi gặp gỡ mọi người chứ? Từ khi nào mà cô sợ hãi tất cả mọi thứ? Cô đứng dậy và giận dữ nhét hai tay vào bộ kimono bằng lụa đỏ. Thậm chí cô còn chẳng thèm liếc vào tấm gương chạm khắc công phu theo kiểu thời Victoria ở trên cái tủ bằng gỗ anh đào, cô biết cô sẽ nhìn thấy gì. Elena Gilbert, lạnh lùng, tóc vàng và mảnh khảnh, người đi đầu về thời trang, học sinh năm cuối trung học, cô gái mà mọi anh chàng đều mong muốn và mọi cô gái đều khao khát được như cô. Người mà giờ chỉ có một sự cau có bất thường trên gương mặt và một khuôn miệng đang bặm lại.
Tắm nước nóng và một ít cà phê sẽ giúp mình bình tĩnh trở lại, cô nghĩ. Những việc phải làm vào buổi sáng như tắm rửa và ăn mặc mang lại cảm giác thật khoan khoái, và cô cứ rề rà mà làm, rồi sắp xếp một số quần áo mới mua từ Paris . Cuối cùng, cô ấy chọn một cái áo màu hồng nhạt và một cái quần short trắng bằng vải lanh đồng bộ, trông cô giống như kem trái cây với quả mâm xôi. Ngon phát thèm, cô nghĩ, và tấm gương cho thấy một cô gái với nụ cười bí ẩn. Nỗi sợ hãi trước đó của cô đã tan biến, bị lãng quên rồi.
“Elena! Con đâu rồi? Con sẽ đến trường trễ đấy!” Một giọng nói vọng lên khe khẽ từ dưới lầu.
Elena chải lại mái tóc óng mượt lần nữa và buộc túm nó ra đằng sau bằng một dải ruy-băng màu hồng đậm. Rồi cô chộp lấy cái balô và bước xuống lầu.
Trong bếp, bé Margaret bốn tuổi đang ăn ngũ cốc trên bàn ăn, và dì Judith đang nướng cái gì đó trên bếp. Dì Judith là mẫu phụ nữ luôn trông có vẻ bận rộn; dì có gương mặt thanh mảnh, dịu dàng và mái tóc dài xõa một cách cẩu thả trên lưng. Elena hôn vội một cái vào má dì.
“Chào cả nhà. Xin lỗi con không kịp ăn sáng được đâu.”
“Nhưng, Elena, con không thể đi mà không ăn sáng được. Con cần protein…”
“Con sẽ ăn một cái bánh rán trước giờ vào lớp ạ,” Elena nhanh nhẩu nói. Cô kéo Margaret lại và thả lên trán nó một nụ hôn nhanh rồi quay đi.
“Nhưng, Elena…”
“Và có lẽ con sẽ về nhà Bonnie hay Meredith sau khi tan trường nên đừng chờ con về ăn tối nhé. Tạm biệt!”
“Elena…”
Elena đã ra đến trước cửa rồi. Cô đóng nó lại sau lưng mình, cắt ngang những lời phản đối của dì Judith, bước ra cổng trước.
Và dừng lại.
Tất cả những cảm giác tồi tệ của buổi sáng lại dày vò cô lần nữa. Sự lo lắng, nỗi sợ hãi. Và điều chắc chắn là có thứ gì đó kinh khủng sắp xảy ra.
Đường Maple vắng vẻ. Những ngôi nhà theo kiến trúc Victoria vút cao trông lạ lẫm và yên tĩnh, như thể bên trong chúng trống rỗng, như nhà bị bỏ hoang trong phim. Trong đó trông như chẳng có ai cả, nhưng lại đầy những thứ lạ mắt.
Chính nó, cái thứ đang theo dõi cô. Bầu trời trên đầu không trong xanh mà lại trắng sữa và mờ đục, giống như một cái chén khổng lồ úp xuống ấy.
Không khí thì ngột ngạt. Và Elena cảm thấy chắc chắn là đang có những con mắt dán chặt vào cô.
Cô nhìn thấy cái gì đó sẫm màu ẩn trong cành lá của cây mộc qua già phía trước nhà.
Đó là một con quạ, đậu yên như thể nó là những chiếc lá nhuốm vàng quanh nó vậy. Và nó là thứ đang quan sát cô.
Cô cố gắng tự nhủ rằng chuyện này thật lố bịch, nhưng không thể. Nó là con quạ to nhất mà cô từng thấy, tròn trĩnh và bóng mượt, ánh sáng lấp lánh trên bộ lông vũ đen tuyền của nó. Cô có thể thấy rõ từng chi tiết của nó: những móng vuốt đen háu đói, cái mỏ sắc nhọn, một mắt đen lấp lánh.
Trông nó im lìm đến nỗi giống như một mô hình con chim bằng sáp đậu ở đó. Nhưng khi cô nhìn chằm chằm vào nó, Elena cảm thấy bản thân chậm rãi đỏ bừng lên, nhiệt lan tỏa ra trên cuống họng và trên má cô. Bởi vì nó đang… nhìn vào cô.. Nhìn như cái cách mà những gã con trai nhìn cô khi cô mặc áo choàng tắm hay một cái áo khoác mỏng. Giống như nó đang cởi bỏ quần áo của cô với đôi mắt của nó.
Trước khi cô nhận ra mình đang làm gì, cô thả cái balô xuống và nhặt một cục đá bên vệ đường lên. “Cút khỏi đây,” cô nói, và nghe thấy cơn giận dữ đến run rẩy trong giọng nói của chính mình. “Đi! Biến đi!” Với từ cuối cùng, cô ném cục đá đi.
Đám lá rơi ào ạt, nhưng con quạ bay vút lên cao nguyên vẹn. Cánh của nó thật lớn, và nó đủ gây ồn ào như cả đàn quạ vậy. Elena cúi mình xuống, bất thình lình cảm thấy hoang mang vì nó đang đập thẳng vào đầu cô, gió từ đôi cánh của nó làm rối mái tóc vàng của cô.
Nhưng nó sà xuống một lần nữa và lượn vòng, cái bóng màu đen tương phản với bầu trời có màu trắng như giấy. Rồi, với một tiếng kêu quạ quạ khó nghe, nó lượn về phía những rừng cây.
Elena đứng thẳng lên một cách chậm rãi, rồi liếc nhìn xung quanh, cảm thấy lúng túng. Cô không thể nào tin vào việc mà cô vừa làm. Nhưng giờ con chim đó đã bay đi, bầu trời lại trở lại bình thường. Một cơn gió nhỏ khiến mấy cái lá rung rinh, và Elena hít một hơi thật sâu. Dưới đường một cánh cửa mở ra và vài đứa trẻ ào ra ngoài, chúng đang vui cười.
Cô mỉm cười với chúng, rồi hít một hơi thật sâu nữa, sự khuây khỏa quét qua người cô như ánh nắng mặt trời. Cô đã vừa ngớ ngẩn đến mức nào? Đây là một ngày đẹp trời, đầy hứa hẹn, và sẽ không có gì tệ hại xảy ra đâu.
Sẽ không có gì tệ hại xảy ra – trừ việc cô sắp trễ học rồi. Mọi người đang đợi cô ở chỗ đỗ xe.
Bạn có thể luôn kể với mọi người rằng bạn ngừng lại để ném đá vào một kẻ nhìn trộm, cô nghĩ thầm, và xém cười rúc rích. Bây giờ thì điều đó sẽ khiến họ có gì đó để thắc mắc.
Chẳng hề liếc lại phía sau về phía cây mộc qua, cô bắt đầu đi nhanh xuống đường như cô có thể.
Con quạ đâm sầm xuống đỉnh của một cây sồi to lớn, và đầu của Stefan giật lên thình lình như phản xạ. Khi anh nhận ra đó chỉ là một con chim, anh thư giãn trở lại.
Đôi mắt anh nhìn vào cái hình thù màu trắng yếu ớt trên đôi tay mình, và anh cảm thấy gương mặt mình nhăn lại hối hận. Anh không định giết nó. Anh đã săn cái gì đó lớn hơn là một con thỏ nếu anh biết mình đói đến mức nào. Nhưng, dĩ nhiên, đó là điều làm anh rất khiếp đảm: không bao giờ biết cơn đói mạnh đến mức nào, hay anh phải làm gì để thỏa mãn nó. May mắn là lần này anh chỉ giết một con thỏ thôi.
Anh đứng ở phía dưới cây sồi cổ thụ, ánh nắng chiếu xuống mái tóc quăn của anh. Trong trang phục quần jean và áo T-shirt, Stefan Salvatore chính xác trông giống như một học sinh trung học bình thường.
Anh ấy không phải học sinh bình thường.
Sâu trong rừng, nơi không ai có thể thấy anh, anh đi ăn. Giờ anh liếm lợi và môi một cách cẩn thận, để chắc rằng không có vết nhơ nào trên chúng. Anh không muốn liều lĩnh. Sự giả trang này sẽ trở nên khó khăn đủ để đi xa hơn hiện tại.
Trong một khoảnh khắc anh tự hỏi, một lần nữa, anh có nên từ bỏ tất cả không. Có lẽ anh nên quay trở về Italy , trở về nơi ẩn nấp của anh. Điều gì đã khiến anh nghĩ rằng anh có thể quay lại với thế giới của ánh nắng ban ngày?
Nhưng anh mệt mỏi khi phải sống trong bóng tối rồi. Anh chán ngấy bóng đêm, và cả những thứ sống bên trong nó. Hơn tất cả, anh chán phải cô đơn một mình.
Anh không chắc tại sao mình lại chọn Fell’s Church, Virginia. Nó là một thị trấn trẻ, theo tiêu chuẩn của anh; những tòa nhà cổ nhất chỉ mới được xây cách đây một thế kỷ rưỡi.
Nhưng những ký ức và những bóng ma của cuộc Nội chiến vẫn còn ở đây, cũng thật như những siêu thị và những điểm bán fast-food vậy.
Stefan đánh giá cao sự tôn trọng quá khứ. Anh nghĩ rằng mình có thể thích những con người của Fell’s Church. Và có lẽ – chỉ là có lẽ thôi – anh có thể tìm thấy một nơi nào đó giữa họ.
Anh chưa bao giờ hoàn toàn chấp nhận điều đó, dĩ nhiên rồi. Một nụ cười cay đắng làm môi anh cong lên khi nghĩ đến điều đó. Anh biết tốt hơn là nên hy vọng cho điều đó. Đó có thể là nơi mà anh chẳng bao giờ hoàn toàn thuộc về, nơi mà anh có thể thành thật là chính mình.
Trừ khi anh muốn thuộc về bóng tối.
Anh ném cái ý nghĩ đó đi. Anh đã từ bỏ bóng đêm; anh đã để bóng tối lại phía sau mình. Anh đang xóa đi những năm dài đó và bắt đầu lại lần nữa, trong ngày hôm nay.
Stefan nhận ra anh vẫn đang nắm lấy con thỏ. Nhẹ nhàng, anh đặt nó xuống chiếc giường bằng những lá sồi nâu. Phía xa, quá xa đối với lỗ tai của con người có thể nghe được, anh nhận ra tiếng động của một con cáo.
Đến đây nào, người thợ săn anh em, anh nghĩ một cách buồn bã. Bữa sáng của mày đang đợi.
Khi anh khoác áo khoác lên vai, anh nhận thấy con quạ, và nó lại làm anh lo âu. Nó vẫn còn đậu trên cây sồi, và có vẻ như nó đang quan sát anh. Có điều gì đó bất thường ở nó.
Anh bắt đầu gửi ý nghĩ thăm dò tới nó, để kiểm tra con chim, và ngăn bản thân lại. Hãy nhớ lời hứa của mình, anh nghĩ. Mình không được dùng những Sức mạnh trừ khi nó thật sự cần thiết. Chỉ khi không còn sự lựa chọn nào khác.
Di chuyển một cách gần như im lặng giữa những đám lá chết và những cành khô, anh đi về phía bìa rừng. Xe của anh đậu ở đó. Anh liếc nhìn ra sau, một lần, và nhìn thấy con quạ vừa rời những cành cây và sà xuống trên con thỏ.
Có cái gì đó đầy sát khí trong cái cách mà nó trải đôi cánh trên cái thân thể màu trắng mềm rũ đó, cái gì đó độc ác và hân hoan. Cổ họng Stefan thắt lại và anh gần như sải bước chân trở lại để đuổi con chim đi. Tuy nhiên, cũng giống như để con cáo ăn thôi, anh tự nhủ.
Cũng giống như điều anh muốn làm vậy.
Nếu anh bắt gặp con chim một lần nữa, anh sẽ nhìn vào tâm trí của nó, anh quyết định như thế. Chỉ ngay lúc này, anh mới dứt đôi mắt mình ra khỏi cái nhìn của nó và nhanh chóng băng xuyên qua rừng cây, hàm nghiến lại. Anh không muốn đến trường trung học Robert E. Lee trễ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook