Nhật Ký Luyện Thành Phúc Hắc
-
C10: Chương 10 - 20
Chương 10
Chuyển ngữ: Fleur
Biên tập: Iris
Năm rưỡi, khi nghe thấy giọng nói vang dội của Hồ Đĩnh thúc giục, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, vội vã đi giày chạy ra cửa. Đã đến giờ tập trung ăn cơm, đội ngũ bắt đầu xuất phát. Bàn ghế thống nhất, tất cả đều là ghế gỗ dài, sắp xếp chỉnh tề trong đại sảnh, mỗi chiếc bàn cách nhau một khoảng.
Nhóm bộ đội mặc quân trang chỉnh tề đi xuyên qua khoảng trống ấy, cầm khay ăn trong tay, cơm trắng, rau dưa xanh xanh đỏ đỏ, thịt kho tàu nhiều mỡ, nhìn mà chảy nước miếng.
"Trưởng nhóm dẫn đội ngũ của mình xếp hàng đi lấy cơm."
Hồ Đĩnh đi cuối cùng, hai mấy đứa trẻ đứng chật cả cửa đại sảnh. Ninh Mặc dẫn một số người tới cửa sổ, ý bảo các bạn nữ đứng sau bắt đầu trước. Chung Tĩnh Quân chậm rãi bước đi trước, khi bưng khay đi qua còn lườm Quan Thước Hạ đứng bên cạnh.
Bạn nhỏ Quan không chú ý lắm, vì cơm trưa không ăn nhiều nên cô bé đói muốn ngất rồi, nhìn một khay đầy thịt mà nước miếng chảy ròng ròng. Đến khi Ninh Mặc đứng cuối cùng lấy cơm xong, tám người bọn họ đã ngồi giữ chỗ chờ cậu.
Quan Thước Hạ cười vỗ vỗ vị trí bên người, lấy lòng nói: "Thấy mình nghĩa khí chưa, còn giữ chỗ cho cậu." Ninh Mặc đặt khay cơm rồi ngồi bên cạnh.
Cậu nghĩ thầm, Quan Thước Hạ cười gian trá như vậy chắc chắn không phải chuyện gì tốt. Còn chưa cầm đũa lên đã thấy từng miếng cà rốt bay qua bay lại giữa cậu và Quan Thước Hạ.
"Hừ, anh biết ngay không có chuyện gì tốt. Em không ăn cà rốt!" Ninh Mặc gắp một miếng cà rốt đưa lên miệng. Tiếp tục gắp cho đến khi trên khay cơm không còn màu đỏ, Quan Thước Hạ mới cảm thấy mỹ mãn cầm đũa gắp một miếng thịt kho tàu nhiều mỡ cho vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ kia làm người ta rất muốn cho cô bé một quyền.
"Mặc Mặc, cậu cũng vậy thôi." Quan Thước Hạ chỉ chỉ mấy cọng hành bị Ninh Mặc xếp một bên.
"Ăn đi, không được lãng phí lương thực, không được kén ăn, khay của ai còn để thừa thì tự động chạy ba vòng rồi quay về." Giọng nói cảnh cáo của Hồ Đĩnh vang lên bên tai.
Sau đó Quan Thước Hạ thấy mấy người trên bàn đều cau mày. Ví dụ như, tiểu thư Chung Tĩnh Quân gắp thịt kho tàu lên, vẩy vẩy hai cái rồi cho vào miệng, cố gắng nuốt xuống, bị nghẹn đỏ cả hai mắt, uống thật nhiều nước;
Ninh Mặc trộn hành vào cơm cũng như nuốt cả quả táo; Tôn Thư rơi lệ nhìn khay đầy rau xanh; còn cậu bé ngồi bên cạnh Tôn Thư đã ăn hết sạch đồ ăn, chỉ còn lại toàn cơm, đang rơi lệ một mình.
Quan Thước Hạ cảm thấy may mà mình đủ nhanh tay lẹ mắt, gắp tất cà rốt cho Ninh Mặc. Nếu không cũng phải chịu khổ như vậy, trong lòng lại cầu nguyện trên khay cơm sẽ không bao giờ xuất hiện màu đỏ nữa.
Ninh Mặc nghĩ thầm trong lòng, lần sau sẽ không bao giờ giúp cô bé ăn cà rốt nữa, khuôn mặt vui sướng khi người gặp họa của cô bé thật đáng đánh. Mặt trời mùa hè không xuống núi sớm như vậy, một đám người ăn xong cơm chiều, chân trời vẫn còn ráng chiều nhuộm cả chân trời thành màu đỏ.
Một vài bộ đội đang ngồi trên sân, không đội mũ, mái tóc ngắn càng lộ rõ, to giọng hát: "Mặt trời lặn, rặng mây phía tây đỏ rực..."
"Để đại đội trưởng Hồ của chúng ta hát một bài, mọi người thấy có được không?" Một binh lính không biết tên chạy đến bên người Hồ Đĩnh nói.
Mọi người nhất loạt hô: "Được."
"Vỗ tay hoan nghênh. Các em nhỏ, vỗ tay nhiệt liệt lên."
Hồ Đĩnh không tình nguyện bị đẩy ra giữa, mở miệng hát: "Tôi, tham gia quân ngũ, có xá gì..."
Một câu còn chưa hát hết đã làm không ít người cười. Có người cũng không dám cười, phỏng chừng là cấp dưới của Hồ Đĩnh nhưng nhịn cười cũng rất vất vả. Hồ Đĩnh cũng không chịu nổi đả kích liền chạy về trong đám đông.
Đúng là lệch nhịp, chạy đến bên khe suối. Người ta hát một câu sai hai nhịp đã thấy dọa người, huấn luyện viên Hồ Đĩnh hát tám chữ, lệch cả tám, 囧. Mọi người hòa thuận vui vẻ ngồi trên cỏ, nhìn mặt trời từ từ lui xuống bên kia núi, nhìn ánh nắng chiều chậm rãi bị bóng đêm thay thế, nhìn mặt trăng dần dần treo mình trên bầu trời đêm, nhìn sao nhấp nháy...
Chương 11
Chuyển ngữ: Fleur
Biên tập: Iris Nếu bảy giờ bạn vẫn nằm trên giường, mông của bạn chắc chắn sẽ bị Hồ Đĩnh cho một cước; Nếu bạn lười tập luyện, Hồ Đĩnh sẽ bắt bạn tập chạy, chạy đến khi thầy vừa lòng thì thôi; Nếu bạn kén ăn, Hồ Đĩnh sẽ tự mình cầm thìa bón cho bạn, lại còn bón món bạn ghét nhất; Nếu bạn nghịch nước trong phòng tắm, Hồ Đĩnh sẽ rất âm hiểm mà tắt nước, cho bạn đứng trong đó với một đầu đầy bọt xà phòng; . . . . . .
Kết luận lại là, Hồ Đĩnh còn đáng sợ hơn cả cà rốt, Hồ Đĩnh là ma quỷ, là khắc tinh của bạn. Nằm mơ thấy Hồ Đĩnh cũng phải trốn tránh, nhớ tới Hồ Đĩnh là cả người nổi đầy da gà, thấy Hồ Đĩnh bước đến trước mặt bạn, bạn sẽ chỉ muốn biến thành chuột chui xuống đất, chạy vào động và biến mất.
Sau đó Quan Thước Hạ còn thầm đặt cho Hồ Đĩnh một biệt hiệu: "Cà rốt".
Thật là một cái tên gần gũi với tự nhiên! Ba ngày đầu tiên luôn luôn rất gian nan, cần thích ứng, cần phải điều tiết. Gần tối, Cà rốt gọi Quan Thước Hạ đang đi về phía thao trường, Tôn Thư ném cho Quan Thước Hạ một ánh mắt đồng tình. Một đám người nháy mắt biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại Quan Thước Hạ đang đứng xoay ngón tay, mắt to vô tội nhìn Hồ Đĩnh.
Hồ Đĩnh đi trước dẫn đường, nói với Quan Thước Hạ đang đi phía sau: "Nghe nói em đặt cho tôi biệt hiệu Cà rốt?"
"Haha, cà rốt ăn ngon lại nhiều dinh dưỡng, tốt cho mọi người, rất giống với hình tượng của thầy đó ạ." Quan Thước Hạ nhanh chóng nịnh hót.
"Tôm nhỏ này thật biết suy nghĩ cho người khác."
"Thầy có thể đừng gọi em là tôm nhỏ được không?" Quan Thước Hạ lộ ra biểu tình khó xử.
"Vì sao? Không phải nhóc Ninh Mặc kia suốt ngày gọi em như vậy sao?"
Quan Thước Hạ đỏ mặt, ngượng ngùng ngẩng đầu, dừng bước. Hồ Đĩnh cười lớn, liền bị Quan Thước Hạ ném cho một ánh mắt xem thường.
"Thì ra là em thích cậu ấy, vậy thì em chỉ cần nói với tôi tên ấy chỉ mình Ninh Mặc được gọi là được."
Hồ Đĩnh quay lại đứng bên người Quan Thước Hạ, bắt đầu bà tám: "Em đó, đối thủ cạnh tranh còn rất nhiều. Tôi lén nói cho em, thật ra trong số các em có một cô bé cũng thích Ninh Mặc. Em nhìn bộ dáng của em xem, so khuôn mặt thì nhiều thịt hơn người ta, so dáng người cũng to hơn người ta, vẫn là nhiều thịt, em không có sức cạnh tranh đâu."
"Hừ, ai nói em thích cậu ấy! Em cảnh cáo thầy nha, thầy không được nói lung tung với người khác đâu." Quan Thước Hạ lắc, không ngờ củ cà rốt này lại bà tám như thế.
"Ha ha..." Đây không phải mạnh miệng thì là gì.
"Thầy nên nhanh chóng tìm cho chúng em một củ cải trắng đi, đỡ phải suốt ngày chỉ chú ý đến chúng em, mệt cả thầy nữa."
"Em nói thì dễ bây giờ củ cải trắng phải có da trắng, không béo, phải gầy, lại phải nhiều nước (dung mạo), còn muốn có thịt."
2
"Thầy thật mâu thuẫn. Nào có ai gầy lại còn nhiều thịt chứ."
"Em nói đúng rồi đấy, củ cải trắng rất khó tìm." Hồ Đĩnh tiếp tục đi về phía trước.
"Tới rồi, khi thủ trưởng Quan gọi đến vào buổi chiều, các em còn đang tập luyện. Bây giờ em gọi về nhà đi, tôi đi ra ngoài một chút."
Hồ Đĩnh đưa cô bé vào một gian phòng sau đó liền quay người đi ra ngoài. Trong văn phòng có hai chiếc bàn làm việc, còn có tủ đựng tài liệu. Mấy tờ báo đặt chỉnh tề trên bàn, bên cạnh có một cái ống đựng bút.
"Hehe, mình biết chắc chắn ông sẽ gọi điện trước mà. Được rồi, bây giờ mình sẽ gọi về báo cáo công tác cho ông." Tay cầm điện thoại lên, sau khi bấm một dãy số, trong điện thoại vang lên tiếng tút tút, một giọng nói đầy phong phạm bộ đội vang lên.
"Báo cáo thủ trưởng, Quan Thước Hạ gọi đến chào ngài đây! Ông nội, cháu đã nói chắc chắn ông sẽ nhớ cháu mà." Quan Thước Hạ làm nũng nói.
"Tiểu Mặc, tiểu Thư đều đã gọi điện về nhà, cháu còn khen ngược, đi bốn ngày cũng không được một lần."
"Ồ? Sao con không biết họ gọi về nhà? Đúng là phản đồ, gọi về cũng không nói, hại cháu còn tưởng ai cũng có khí tiết như cháu!"
"Còn khí tiết nữa! Nghe đội trưởng Hồ nói, cháu suốt ngày bắt nạt người khác, bắt người ta ăn cà rốt của cháu, còn không giặt quần áo, chỉ nhúng nước rồi treo lên. Bàn ăn không lau sạch sẽ cũng là Ninh Mặc lau giúp cho. Đúng là dọa người. Cháu đã bao nhiêu tuổi rồi?"
"Lâm Sùng rất thích ăn cà rốt, không phải là cháu đang chăm sóc anh ấy sao?"
"Ông đã nói với đội trưởng Hồ phải trông chừng cháu, nếu còn kén ăn thì đi chạy vài vòng cho ông. Việc của mình thì tự mình làm, đừng làm mất mặt nhà họ Quan chúng ta, còn nữa, mỗi cuối tuần phải gọi điện về báo cáo công tác cho ông."
1
"Ôi, mẹ cháu có gọi về không ông?"
"Hôm qua có gọi, nghe nói cháu bị đưa đi trại hè rất không vui, nói cháu đã đen thui rồi, nếu phơi nắng nữa sẽ thành than đá."
"He he, hai ngày nay cháu đúng là rất đen. Cháu cúp máy đây, đội trưởng Hồ còn đứng bên ngoài canh chừng cho cháu đấy!"
———-
Sau sự việc kén ăn, ngày hôm sau Ninh Mặc bắt đầu từ chối ăn cà rốt của Quan Thước Hạ, Quan Thước Hạ chỉ có thể tìm kiếm người tốt khác.
Lúc này cậu bạch diện thư sinh ngồi đối diện nhe hai cái răng nanh ra với cô bé: "Cho anh đi, anh rất thích ăn cà rốt." Một câu này tựa như tiếng trời bên tai Quan Thước Hạ, sau đó màu đỏ lại bị di chuyển.
"Anh thật tốt, không giống ai đó."
Ánh mắt liếc qua Ninh Mặc bên kia, cười hì hì nói: "Anh có gì không muốn ăn em sẽ ăn giúp."
Cà rốt, anh và em giống nhau, không ăn màu đỏ. Những lời này chưa nói ra đã bị Lâm Sùng thay bằng một nụ cười: "Cái gì anh cũng ăn, anh không kén ăn."
"Anh thật lợi hại. Anh tên là Lâm Sùng phải không? Em biết anh, không ngờ anh là cháu của Hoàng *** ở Lương Sơn."
"Lương Sơn chỉ có trong Thủy hử thôi, em con tôm nhỏ này còn không mau ăn đi, lát nữa lại ăn xong cuối cùng bây giờ." Ninh Mặc nói chen vào một câu, dùng thìa chỉ chỉ khay cơm của Quan Thước Hạ.
"Mình nói giỡn thôi, cậu chả hài hước gì cả." Cô bé làm mặt quỷ rồi tiếp tục ăn cơm.
Lâm Sùng nhìn hai người nói chuyện cũng cười cười cúi đầu, bắt đầu ăn từng miếng cà rốt trong khay, trên mặt còn phải ra vẻ ăn rất ngon. Cậu lớn hơn Quan Thước Hạ ba tuổi, hơn Ninh Mặc một tuổi, có chút rung động với cô bé có hàng ngàn hàng vạn biểu tình ngồi đối diện.
Một cậu bé sắp bước vào lớp tám có lẽ cũng như Quan Thước Hạ, không biết rung động là gì, cũng không biết thích một người là gì. Chỉ cần không quá ồn ào, các thầy giáo cũng nhắm một mắt mở một mắt. Dù sao cũng là người nhà các thủ trưởng, trói buộc quá chặt cũng không tốt.
Chương 12
Chuyển ngữ: Fleur
Biên tập: Iris
Ngày thứ tám còn chưa bắt đầu, trên núi lại xuất hiện thêm một nhân vật nhỏ. Quan Thước Hạ nhìn một lát rồi bỏ đi. Vì sao? Thịt bò chín ba phần và thịt bò chín bảy phần đứng cạnh nhau, không quen! Thật ra cô bé đã từng gặp người này một lần.
Chúng ta hãy ngược dòng trở về ngày diễn ra đại hội thể dục thể thao, gặp người đi cùng Diệp Lạc Thừa, một tên nhóc đen đen tên là Giang Nhược Vũ. Lần này gặp lại cậu ta không còn đen như trước, thoạt nhìn còn có vẻ tiều tụy.
Sau lại nghe nói là bị cảm nắng, ngay cả kỳ thi cuối kỳ cũng không tham gia được. Việc này làm cho Quan Thước Hạ nhớ tới bảng điểm, vì thế gật gật đầu, một bộ dáng mình đã hiểu. Mọi người cãi nhau để đi sân tập, Hồ Đĩnh cười hì hì nói muốn dẫn mọi người lên đỉnh núi tìm thức ăn. Có thể thoát khỏi thao luyện buổi chiều lại có thể vui chơi, tất nhiên ai cũng rất vui vẻ. Cơm trưa đều ăn như hổ đói, không hề nghỉ ngơi đã la hét đòi xuất phát. Rừng rậm sau 12 giờ trưa không quá nóng bức, ánh mặt trời xuyên qua nhưng cây đại thụ che trời, lá cây đan xen dày đặc, ánh nắng chỉ lộ ra giữa các khe hở, chiếu xuống mặt đất.
Ve sầu không ngừng kêu tựa như tấu nhạc. Tôn Thư nhỏ giọng ở phía sau: "Đó là chúng đang tìm phối ngẫu. Chúng kêu rất to để thu hút con khác phái. Không tin cậu thử xem."
Mọi người không ai thèm để ý đến Tôn Thư, cậu ta liền biết điều ngậm miệng lại, tiếp tục đi.
"Mặc Mặc, nhìn kìa, nấm kìa!"
Quan Thước Hạ hưng phấn chạy tới. Một bên Ninh Mặc đang nói chuyện trời đất với Lưu Liễu, không khó nhìn ra vẻ mặt mê trai của Lưu Liễu, mặc dù cô không dám nhìn chăm chú vào mặt Ninh Mặc nhưng vẫn thường ngẩng đầu vụng trộm nhìn Ninh Mặc. Tất cả đều bị Quan Thước Hạ đi đằng sau thu hết vào mắt.
"Đừng, nói không chừng là nấm độc." Ninh Mặc vừa giữ chặt Quan Thước Hạ đang chuẩn bị chạy qua vừa nhìn cây nấm kia.
"Không thể nào, nó đẹp như vậy cơ mà."
"Bình thường nấm độc đều rất đẹp, em đừng để bề ngoài chúng đánh lừa." Ninh Mặc kéo kéo tay cô bé ý bảo tiếp tục đi.
"Tôm nhỏ, không sao đâu, còn có rất nhiều thứ để chơi, đợi lát nữa anh chỉ cho em xem."
Người nói chuyện chính là tân binh Giang Nhược Vũ, lần đầu tiên gặp mặt không cảm thấy cậu ta thiếu kiên nhẫn nha vậy. Quan Thước Hạ có chút không vui, cau mày liếc Ninh Mặc một cái lại quay đầu nhìn Giang Nhược Vũ.
"Anh có thể gọi em là Thước Hạ, đừng gọi em là tôm nhỏ."
"Ninh Mặc cũng gọi như vậy, anh cảm thấy nó rất hay nên cũng gọi theo." Cậu ta vẫn có bộ dáng cà lơ phất phơ.
"Anh đừng gọi em là tôm nhỏ." Quan Thước Hạ cảm thấy tính nhẫn nại của mình đang dần tiêu hao, lửa giận cũng tăng lên nhanh chóng.
"Anh cứ gọi, tôm nhỏ, tôm nhỏ, tôm nhỏ." Nhưng người nào đó còn không ý thức được Quan Thước Hạ đang tức giận, còn rất vui vẻ mà gọi, giọng nói càng thêm càn rỡ.
"Đã nói là đừng có gọi nữa, em không quen anh!" Quá tam ba bận, lần này Quan Thước Hạ thật sự phát hỏa, nói xong liền chạy lên đi cùng cà rốt đằng trước. Trên thực tế cũng không hẳn là do Giang Nhược Vũ.
Quan Thước Hạ thấy Ninh Mặc bày vẻ không liên quan đến mình, còn nói chuyện sôi nổi với Lưu Liễu bên cạnh, liền có chút ghen tị.
Hồ Đĩnh quay đầu lại nhìn Giang Nhược Vũ phía sau, khóe miệng nhếch lên, nhỏ giọng nói với cô bé, "Ha ha, tôi thấy hai người các em rất được hoan nghênh đó."
"Thầy đang khen em hay đang chế giễu em vậy? Còn nữa, đừng ghép em với cậu ta cùng nhau."
Xem ra không chỉ ghen một chút đâu. Đương nhiên, tình nhân đại chúng Ninh Mặc cũng không chú ý đến bình dấm chua đã tràn của Quan lão gia, vị chua lan khắp đỉnh núi.
Đứng trên đỉnh núi cũng chỉ có thể mượn hai câu thơ của đại thi nhân Đỗ Phủ để miêu tả: "Phải lên tận đỉnh cao/Nhìn núi non nhỏ xíu." [1] Thảm cỏ xanh mênh mông bát ngát, màu xanh bao trùm khắp nơi, không một bóng người, có thể thấp thoáng nhìn thấy quân doanh dưới chân núi, nhưng rất bí ẩn, không cẩn thận quan sát thì rất khó phát hiện. Dường như khi giơ tay lên có thể chạm vào mây, bầu trời xanh trong giống như một chiếc bình thủy tinh, không ô nhiễm, không tạp chất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook