Nhật Ký Lẩn Trốn Nơi Biển Sâu
Quyển 1 - Chương 19: Quyển 1 - Chương 19

Vì thế trong rừng sâu nguy cơ mai phục khắp nơi này lại xuất hiện một cảnh tượng như vậy —— một con khủng long nhìn qua cao gần hai tầng lầu đi ở phía trước, vẻ mặt hung ác, miệng ngậm đồ ăn nhỏ hơn nó không biết bao nhiêu, răng nanh tỏa ra hàn quang. Mà phía sau nó lại có ba người còn không cao bằng chân nó đi theo, trong đó người đi đầu lại càng thoải mái nhàn nhã giống như đang du xuân.

Trong lòng Hạ Xuyên chỉ cảm thấy bầu không khí bình thản này quả thực quỷ dị.

Mặc dù con khủng long trước mặt này cũng không biểu hiện ra địch ý, nhưng anh vẫn không thả lỏng thu thanh chủy thủ lại, thuận thế cầm ở sau tay, rồi sau đó đi bên cạnh Thâm Lam, cách hắn ước chừng một khoảng cách bằng vai, lẳng lặng đi đến chỗ sâu trong cánh rừng.

Anh vừa đi vừa bình tĩnh ghi nhớ khoảng cách và phương hướng, đồng thời cũng không quên cảnh giác động tĩnh chung quanh.

Theo lý thuyết trong rừng sâu như vậy, nên có vô số sinh vật sinh sống, chỉ riêng khủng long ít nhất cũng phải có mấy chục loại đi?! Nhưng nơi bọn họ đi qua lại đều vắng vẻ, chỉ có côn trùng kêu vang cùng tiếng cành lá ma xát “xào xạc”, giống như toàn bộ động vật có đầu lớn chút đều vượt qua bọn họ.

Dennis vốn đeo balô đi ở sau cùng, nhưng đi chưa tới hai bước thì cứ lo lắng phía sau mông sẽ có cái gì bổ nhào qua, vì thế nhanh chóng chạy hai bước sóng vai với Hạ Xuyên, chỉ kém không ôm lấy cánh tay Hạ Xuyên gia tăng cảm giác an toàn.

Đương nhiên, lúc đầu anh ta thật sự muốn ôm, mới vừa vươn tay còn chưa chạm đến cánh tay Hạ Xuyên, đã liên tục nhìn thấy Hạ Xuyên, Thâm Lam nâng mí mắt lên liếc nhìn anh ta, vì thế anh ta không hiểu mà kinh sợ, lại ngượng ngùng rụt tay về… Cho dù anh ta đi hơn mười mét cũng vẫn không nghĩ thông vì sao Thâm Lam liếc anh ta.

Vừa bắt đầu đi theo phía sau con khủng long kia, Hạ Xuyên và Dennis còn có chút bất an, cảm giác tên to xác này tùy thời đều có thể vứt bỏ đồ ăn ở miệng, quay đầu lại táp từng người một. Nhưng đi một lúc lâu, con khủng long kia vẫn không có chiều hướng trở mặt, Dennis chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, nói thầm một câu: “Vạn vạn không ngờ đến khủng long ăn thịt lại có thể hữu nghị như vậy…”

Hạ Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Vừa rồi bị khủng long ngậm đi thiếu chút nữa thì chết là ai anh đã quên rồi?”

“…” Dennis bị chẹn họng một câu, nâng tay sờ sờ cánh tay bị rách da của mình, có chút lo lắng, “Bị khủng long cắn không tiêm vắc-xin phòng bệnh sẽ như thế nào?”

Thâm Lam khẽ động lỗ tai, nói: “Sẽ chết.”



Dennis: “…”

Tùy tiện tìm đề tài tán gẫu một ngày, bốn câu cũng có thể hai câu chết trở về, Dennis cảm giác thể chất này của mình cũng quá không tốt, nhưng mồm anh ta lại không nhàn rỗi nổi, nín nửa ngày vẫn không nhịn được hiếu kỳ nói: “Không phải chứ, cánh rừng không đến mức chỉ có hai con khủng long chứ, đi xa như vậy rồi, cũng không thấy vật còn sống nào ngoại trừ chúng ta, thật kỳ quái… Không nói cái gì khác, sâu cũng nên có mấy con đi?”

Lời này anh ta nói ra nghi hoặc trong lòng Hạ Xuyên, chẳng qua Hạ Xuyên không biết nguyên nhân, cho nên không mở miệng phản ứng đến anh ta, vẫn chú ý động tĩnh chung quanh.

Nhưng trái lại Thâm Lam ở bên cạnh dựng thẳng ngón tay lên dán môi, nói: “Đừng nói lung tung.” Ngữ khí lười biếng, không giống như đang cảnh cáo, tựa như đang thuận miệng nhắc nhở một câu.

Nhưng mà vừa dứt lời, Hạ Xuyên đã nghe thấy đỉnh đầu có động tĩnh vô cùng nhẹ. Anh phản xạ có điều kiện tính dừng lại cước bộ, đồng thời nâng tay che ở trước ngực Thâm Lam và Dennis, ngăn cản hai người.

Nháy mắt ba người dừng bước chân, chỉ thấy có thứ gì đó từ trên cao rớt xuống, “bộp bộp” nện ở trên đệm lá êm dày dưới chân.

“Quào —— cái gì đập lên trên đầu tôi!” Dennis ở trong cánh rừng này rốt cuộc vẫn sợ hãi, thình lình có thứ gì rớt ở trên người anh ta, đã sợ tới mức chỉ kém nhảy dựng lên.

Cùng lúc anh ta giậm chân, Hạ Xuyên đã thấy rõ thứ rơi ở trước chân —— ba con… sâu lông…

Nếu bộ dạng giống thì có thể tính.

Ba con sâu rơi trên mặt đất này có bộ dạng vô cùng tương tự với sâu lông, chỉ là lông gai trên thân to hơn rất nhiều, hình thể cũng lớn không chỉ gấp đôi, đường kính sắp lớn bằng đồng tiền xu kỷ niệm, chiều dài ước chừng mười cen-ti-mét, nằm thẳng ở trên mặt đất, cực kỳ giống thịt hun khói lăn một vòng trong đống cây tiên nhân cầu, thật sự không quá dễ nhìn.



Hạ Xuyên vẻ mặt ghét bỏ thu hồi ánh mắt, quả thực không muốn xem lần thứ hai, nhấc chân muốn vượt qua, chợt nghe Thâm Lam nói: “Thứ này không đủ để tôi nhét kẽ răng, nhưng không ít con cũng rất thích ăn, các cậu ——”

Vốn nghe hắn mở miệng, Hạ Xuyên còn dừng lại bước chân quay đầu nhìn hắn, cho là lời nói của hắn có bao nhiêu hữu dụng, kết quả chờ đến là loại đánh giá này, cũng không đợi Thâm Lam nói xong nửa câu, liền không hề quay đầu lại đi tiếp.

Thâm Lam trừng mắt nhìn lại gãi gãi quai hàm, quay đầu nói nốt nửa câu còn lại với Dennis: “Dứt khoát nhặt về nướng lên ăn, lười khom lưng… Trên đầu anh cũng không tồi, đủ mập.” Nói xong thì sải bước theo sát Hạ Xuyên.

Dennis choáng váng hai giây, sau đó “Ngao ——” vừa hét vừa nhảy dựng lên, muốn bỏ con sâu kia xuống lại không muốn dùng tay chạm vào, lắc đầu nhảy một lúc lâu, lúc này mới vung được con sâu lông mập mạp mắc ở đỉnh đầu anh ta xuống.

Anh ta cúi đầu giống như tự ngược nhìn thoáng qua bốn con sâu mập rơi xuống đất, sau đó “Ọe ——” một tiếng, ôm ngực đuổi theo Hạ Xuyên và Thâm Lam.

“Tôi sống đến lớn như vậy chưa từng phát hiện tôi còn có loại kỹ năng mồm quạ đen…” Dennis vẻ mặt suy yếu nói.

Thâm Lam liếc mắt nhìn anh ta, lại miễn cưỡng lập lại lời nhắc nhở lúc trước một lần: “Ở trong này, đừng nói lung tung.”

“Sao vậy?” Hạ Xuyên lúc trước không để những lời này của hắn vào trong lòng, lúc này nghe hắn lại lặp, hơn nữa mới nhắc đến sâu trùng hợp sâu đã tới, nhịn không được hỏi: “Có gì kỳ lạ?”

Thâm Lam nhún vai, lại không trả lời.

Con khủng long dẫn đầu hồi lâu sau, rốt cục ngừng lại, giật giật đầu, như có ý bảo bọn họ đến nơi. Ba người đi theo phía sau vòng qua thân hình rất lớn của nó, rốt cục thấy được nơi đối diện nó—— đó là một bãi đất nhỏ trong rừng, không tính độ dốc cao, dưới có một động đất, cao cỡ nửa người, cửa động giấu ở sau một lùm cây, tối tăm rậm rạp, thấy không rõ bên trong có gì.

Con khủng long với vẻ mặt hung ác há miệng, ném đồ ăn lên trên mặt đất, sau đó nâng cái đuôi thô dài lên, giống như roi đánh hai cái ở cửa động, như đang gọi thứ ở trong động đi ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương