Mắt thấy sắp thoát khỏi khu nguy hiểm.

Đột nhiên một tiếng kêu thê thảm và dữ dội vang lên trong khu vực an toàn.

"Khánh nhi!"
"Thất đệ!"
"Thất thiếu gia!"
Thanh âm của đám nữ nhân tuy rằng phi thường chói tai, nhưng không hề có lực sát thương.

"Ầm!"
Một nam tử mặc trang phục hộ vệ màu lam ngã xuống bên cạnh nàng, miệng không ngừng chảy máu, nhìn thấy nàng, há miệng nhiều lần, chỉ tiếc trước khi tắt thở cũng không thể nói ra một chữ.

Tiếng kêu ở khu vực an toàn càng lớn càng hoảng sợ.

Tần Phỉ Thúy mặt dính đầy máu đang quỳ rạp trên mặt đất giả chết cẩn thận quay đầu, một đứa bé trắng trẻo, đáng yêu cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt nàng, dáng vẻ có chút giống con trai nhà đại ca, cũng trắng như vậy, ngây thơ đáng yêu như vậy.

Tần Phỉ Thúy lén lút cầm một thanh đao, là hộ vệ vừa rồi đã chết để lại.


Tiếng kêu bên kia tựa hồ kíc.h thích tới những hắc y nhân, ánh mắt nhìn tiểu oa nhi mang theo sự tàn nhẫn, cũng mặc kệ tiếng khóc tê tâm liệt phế của hắn, giơ lên vũ khí liền chém tới hắn.

A!
Tiếng thét chói tai rung trời mang theo tuyệt vọng.

Nhảy lên, đao trong tay dùng hết toàn lực đâm vào chỗ mềm mại sau lưng hắc y nhân, thuận lợi xuyên qua thân thể hắn, mũi đao nhô ra từ trong bụng đối phương.

Quyết đoán buông tay, khi hắc y nhân xoay người nhìn nàng, nàng đã chạy đến phía trước, vớt đứa bé lên bỏ chạy.

Lúc này nhất định phải liều mạng.

"Lão phu nhân, là Phỉ Thúy, là Phỉ Thúy, Thất thiếu gia không sao.

"
Lão phu nhân thiếu chút nữa ngất xỉu, vừa nghe lời này, trừng mắt nhìn, quả nhiên là Phỉ Thúy, cho dù lúc này nha đầu này mặt dính đầy máu, nàng cũng có thể dễ dàng nhận ra, "Thất thần làm gì, còn không mau đi đón Thất thiếu gia.


"
Hai hộ vệ lập tức cầm vũ khí vọt tới.

"Đau quá.

"
Trên lưng nàng bị chém một đao, chỉ là lấy bộ dáng nhanh chóng chạy về phía trước của nàng hiện tại có thể phán đoán, hẳn không có thương tổn đến cốt nhục cùng chỗ yếu hại.

Nhìn hai hộ vệ đến tiếp ứng, ném oa nhi trong lòng qua, "Chạy mau!"
Hộ vệ phản ứng cũng rất nhanh, để lại một ngươi ứng phó với hắc y nhân đã đuổi tới, một ngươi khác nhanh chóng ôm tiểu chủ tử chạy trở về.

Rốt cục trở lại khu an toàn, Tần Phỉ Thúy còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, những hắc y nhân kia đã giải quyết hộ vệ nghênh chiến, bao vây các nàng, lấy số lượng địch và ta, phần thắng của các nàng không lớn.

"Lão phu nhân, sao đại ca còn chưa tới, ta sợ.

"
"Không sợ, không sợ, đại ca ngươi nhất định sẽ trở về, chúng ta chờ một chút.

"
Trong đám nữ quyến ở đây, ngoại trừ Tần Phỉ Thúy, người trấn định nhất cũng chính là lão thái thái được gọi là lão phu nhân kia.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương