Sáng thức dậy, trước mắt tôi là gương mặt điển trai của Tô Quân.
Tôi mỉm cười cảm thấy hạnh phúc.

Tôi đưa tay lên chạm vào hàng lông mi dài của ngài ấy.
Ngài ấy trở mình:
"Nhật Hạ, em lại làm loạn cái gì?"
Ngài ấy nheo mắt nở nụ cười trìu mến với tôi.
Trời ạ! Đẹp trai quá đi mất!
Cái miệng mỏng hồng hào, đôi mắt long lanh, đôi hàng mi dài, lông mày đậm đen.
Tôi chịu không được liền:
"Chụt"
Chạm nhẹ lên môi của ngài ấy.

Sau đó, chạy thật nhanh vào phòng tắm.

Vẻ ửng đỏ ngượng ngùng của tôi lúc này trong gương nhìn rất dễ thương.
Không lâu sau, tôi thay một bộ váy trắng thoải mái bước ra.

Tôi đi thẳng về phía cửa không dám nhìn Tô Quân lấy một lần.
Tôi xuống lầu vào thẳng phòng bếp.

Tối qua tôi có nhờ anh Tiểu Trương chuẩn bị một ít đậu đỏ.

Hôm nay, tôi sẽ nấu cháo đậu đỏ cho Tô chủ tịch ăn.
Tôi sắn tay áo lên, loay hoay trong bếp.
Sau hồi lâu cháo cũng chín.

Tôi quậy đều cháo lên để cháo không bị khét.

Tự nhiên tôi thấy mình giống như một người vợ đảm đang chăm chỉ nấu bữa sáng cho chồng vậy.
Ôi! Ngượng quá đi mất!
Tôi tự cười ngây ngốc.

Nghe mẹ tôi thường bảo con gái lớn lên khi gặp đúng người sẽ mắc một căn bệnh vô cùng đáng sợ.

Căn bệnh đó gọi là bệnh " mê trai".

Mẹ tôi còn bảo bệnh gì chứ bệnh mê trai là tự nhiên biến con gái lười thành "siêu nhân", tự nhiên cái gì cũng biết hết không cần phải dạy.
Mẹ nói đúng thật.

Rõ ràng ở nhà tôi rất lười nấu ăn.

Đang mãi mê suy nghĩ thì chủ tịch bước ra:
"Nhật Hạ! Tôi ngửi thấy mùi khét!"
Tôi bừng tỉnh.

Luống cuống tắt bếp nhắc nồi xuống.

Tôi tay không cầm nồi cháo mặc dù rất nóng và rát nhưng tôi cố gắng để nồi cháo xuống chứ không buông ngay lập tức.

Nồi cháo an toàn rồi tôi mới la lên:
"A! Nóng quá!"
Miệng liên tục thổi vào tay.
Tô Quân mặt hầm hầm đi tới dùng một tay kéo tay tôi đến vòi nước, dội nước lạnh lên.

Cái miệng không ngừng trách móc:
"Làm việc không biết cẩn thận gì cả! Nhật Hạ! Khi nào em mới làm cho người ta hết cho lắng?"
Tôi nghe câu nói của ngài ấy mà miệng tủm tỉm cười.

Sau đó chu môi nhõng nhẽo:
"Em đau!", chữ "đau kéo dài.
Ngài ấy vừa làm mặt giận vừa thổi tay cho tôi.
Tôi kiểng chân lên chu môi ra, giọng nũng nịu:
"Anh không lo cho em sao??"
"ป๋"
"Được! Vậy em đi tìm người khác lo cho mình!", tôi đẩy ngài ấy ra làm vẻ mặt giận dỗi.
"Em dám?"
Tôi ngước mặt lên mở to mắt:
"Dám!"
"Bốc"
"Ui da!", tôi hét lên ôm cái.

Hừ! Ngài ấy lại búng trán tôi.

Tôi định lấy tay chọc léc ngài ấy thì điện thoại trong túi treo lên:
"Hạ, con mau về nhà đi!", giọng mẹ tôi trở nên yếu ớt.
"Sao vậy mẹ?", tôi lo lắng hỏi mẹ.
Tôi nghe mê nói giọng như vừa mới khóc:
"Về nhà liền với mẹ! Mẹ nhớ con!", rồi mẹ tôi khóc.
Linh tính có việc chẳng lành.

Mẹ tôi chưa bao giờ gọi tôi về nhà mà úp mở như vậy.
"Dạ! Mẹ đợi con!"
Tôi tắt máy rồi nhìn Tô Quân.

Ngài ấy buông tay khỏi em của tôi rồi hỏi:
"Có việc?"
Ánh mắt tôi trở nên lo lắng.

Tôi gật đầu:
"Mẹ em bảo em về ngay!"
"Được để anh gọi Tiểu Trương"
Vậy là cứ thế tôi ngồi xe của ngài ấy về nhà.
Suốt dọc đường đi tôi không nói lời nào với Tô Quân.

Ngồi trên xe mà sốt ruột vô cùng.

Hai tay tôi đan chặt vào nhau.

Tôi gọi cho mẹ nhưng mẹ không bắt máy.

Tôi lo lắng không yên mà xe thì cứ kẹt hàng dài...
Ánh hoàng hôn buông xuống.

Bầu trời ửng hồng, đàn cò trắng thi nhau bay lượn kiếm ăn.

Chúng cất lên tiếng hát của mình.

Cánh đồng lúa hai bên đường trĩu nặng.

Tia nắng cuối ngày cũng tắt.

Tiếng ễnh ương kêu vang.

Cảnh này thật buồn.
Xe của Tô Quân dừng trước của nhà.

Trong nhà đèn sáng, nhưng yên ắng vô cùng.

Tôi mở cửa vào trong.

Tô Quân mở cửa bước định đi vào nhưng tôi bảo ngài ấy đứng đợi ở ngoài.

Không tiện cho lắm!
"Được! Vào xem cứ thế nào trước!"
Tôi gật đầu chạy thật nhanh vào nhà.

Tôi thấy cha mình đang nằm trên chiếc bộ ngựa gỗ.

Hai chân bó bột.
Tôi rưng rưng nước mắt:
"Cha, Cha bị sao vậy?"
Cha tôi đang ngủ mở mắt ra.

Ông cố gắng ngồi dậy nhưng không được, mặt hơi nhăn sau đó ông nở nụ cười:
"Hạ mít ướt! Con về rồi hả? Ba cái này nhằm nhò gì! Cha đi dạy về buồn ngủ chạy cán phải sình lầy rồi té trật chân chút thôi! Haha.

Con xem bó hai cục vậy cha có mẹ chăm sóc.

Lo ăn ngủ khỏe ơi là khỏẻ!'
"Ừ! Khỏe lắm! Khỏe cái đầu ông! Lớn rồi còn như con nít.

Ấu tả hết chỗ nói!"
Mẹ tôi từ trong nhà đi ra, giọng trách móc cha tôi.

Bà cầm trên tay chiếc khăn ấm để lau mình cho cha.

Tôi nhào lại ôm cha với mẹ.

"Bỏ ra! Suốt ngày ôm với ấp!"
"Hạ? Chiếc xe đậu trước nhà là sao?"
Tôi ấp úng nên nói thế nào đây ta?
"Dạ không có gì đâu mẹ.

Con nhờ bạn chở về.

Để con ra cảm ơn tiễn bạn về!"
"Không được! Bảo nó vào nhà chơi tí rồi về!"
Tôi xua tay:
"Không được! Bạn con bận rồi!"
Cha tôi thấy thái độ của tôi liền trêu chọc:
"Người yêu hả? Cha nhìn là biết liền!"
Rồi cha tôi quay sang nhìn mẹ chỉ ra chiếc xe đang đậu ở bên ngoài:
"Bà ra mời người ta vào nhà!"
Tôi ngăn mẹ lại:
"Thôi mẹ! Bạn con đi liền!' (3)
Mẹ tôi gạt ngang tôi ra:
"Ăn xong rồi mới đi!", sau đó bà kéo tay tôi chỉ vào bếp:
"Mau vô dọn cơm!"
"Nhanh đi! Để người ta đợi ở ngoài không nên!"
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì mẹ tôi đã ra đến xe của chủ tịch.
Tôi cúi người chạy vào bếp.

Gương mặt ửng đỏ, tim đập rất nhanh.
Đây có phải là ra mắt phụ huynh? Không biết cha mẹ tôi thế nào? Có đồng ý không?
Tôi vừa bưng chén lên:
"Con chào hai bác.

Con là Tô Quân, bạn trai của Nhật Hạ! Con là người Đài Loan.

Nói tiếng việt có khi không rõ mong hai bác thông cảm!"'
Cha tôi vẫn nằm ở bộ ngựa.

Còn mẹ tôi và Tô Quân đang ngồi trên bàn ăn.
"Cái này là chút thành ý của con mong hai bác nhận cho!"
Anh Tiểu Trương đưa hai túi đồ lớn đặt ở trên bàn.

Mẹ tôi cứ nhìn chằm chằm vào Tô Quân.

Cha tôi thì hỏi thăm liên tục.

Còn tôi lại bị bắt dọn đồ ăn lên bàn.
Một lát sau, cả nhà cùng ăn cơm.

Cha tôi thì được mẹ tôi đút cho ăn.

Còn Tôi Quân thì mẹ lại bảo tôi lo cho ngài ấy.

Vì tay ngài ấy đang bị thương.
Suốt buổi ngài ấy cứ đòi ăn liên tục.

Còn khen món mẹ tôi nấu ăn rất ngon.

Ngài ấy ăn liền 3 chén cơm.
Ăn xong mẹ tôi bảo ngài ấy ở lại.


Nhưng tôi không đồng ý.

Diện đủ thứ lý do bảo ngài ấy về.
Sau cùng Tô Quân cũng đồng ý về trước.

Trước khi ra về ngài ấy cúi chào cha mẹ tôi bảo họ giữ gìn sức khỏe.

Còn hứa sẽ cho bác sĩ riêng tới khám.
Cha mẹ tôi cười tươi hài lòng.

(1)
Bảo tôi tiền ngài ấy.
Đêm khuya vắng vẻ, lúc này trăng lên tròn lắm.

Tôi tiễn ngài ấy ra xe.
Bước chân tôi chậm lại.

Chỉ mong sao con đường trở nên dài thêm:
Tô Quân lấy một tay ho nhẹ:
"Khi nào em về? Tôi đón!"
Tôi lắc đầu:
"Không cần em tự về được! Mà cho em xin nghỉ phép một tuần có được không?"
Tô Quân nhìn tôi, lưỡng lự rôi cười nhẹ:
"Trừ lương là được!"
Tôi nghe tới hai chữ " trừ lương" không phản ứng mạnh như trước mà chỉ cười.

Ngài ấy nhìn tôi lưu luyến, sau đó lấy tay xoa đầu tôi:
"Anh nói đùa đó.

Nhưng có một chuyện rất quan trọng, nếu tôi nhớ em phải làm sao?"
Tôi lấy chân nghịch đất, mặt ngại ngùng cúi thấp.
Tô Quân lấy đôi bàn tay thon dài nâng cằm tôi lên.

Cúi người xuống:
"Um..."
Ngài ấy dùng đầu lưỡi của mình bá đạo xâm nhập vào khoang miệng của tôi.

Áp sát cơ thể vào tôi.

Cái miệng nhỏ của ngài ấy không ngừng cắn mút vào đôi môi hồng hào của tôi.

Dịu dàng càng lúc càng miên man khó rời.
Tôi run lên bần bật, hai tay quấn lấy eo của ngài ấy mà siết chặt.

Cảm giác sắp chia xa thật không nỡ.

Tôi không muốn xa ngài ấy dù chỉ một phút.
"Ngoan! Ráng chăm sóc tốt cho cha! Em nhớ giữ gìn sức khỏe.

Anh sẽ đến đón!"
Ngài ấy ôm tôi lần nữa.

Dùng tay vuốt ve gương mặt của tôi.

Hôn lên trán tôi rồi xoay người vào trong xe.
Đến khi xe đã chạy xa, tôi vẫn đứng đó miên man.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương