Nhật Ký Hoa Hướng Dương
-
42: Thực Tại
Chờ một lúc lâu sau, Lục Hi Cảnh mới rút dương v*t mềm nhũn ra.
Huyệt khẩu bị kéo căng chưa kịp khép lại, tinh dịch đặc sệt trộn lẫn với dịch nhầy trong suốt từ từ chảy ra, hình ảnh dâm đãng mỹ miều kích thích đến bụng dưới Lục Hi Cảnh cương cứng, muốn tiếp tục cắm vào một lần nữa.
Nhưng Omega thân thể yếu ớt mỏng manh đã ngất xỉu, dấu đỏ trải rộng toàn bộ cơ thể, giữa hai chân đều là dịch nhầy sáng lấp lánh, huyệt khẩu còn chảy xuống tinh dịch nồng đậm của Lục Hi Cảnh.
Lục Hi Cảnh đành phải kiềm chế dục vọng của chính mình, bế người vào trong phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ.
Sau khi sửa soạn xong hết thảy mọi việc, bữa tối cũng đã được đưa đến, Lục Hi Cảnh nhỏ giọng đánh thức Phương Tứ, sợ lúc này để cậu ngủ quá nhiều buổi đêm sẽ bị mất ngủ.
Lục Hi Cảnh bế Phương Tứ đi dùng cơm, tay trái anh ôm lấy eo nhỏ, tay phải đút thức ăn cho Omega.
Tư thế này thật sự là không hề thuận tiện, nhưng Lục Hi Cảnh lại chẳng cảm thấy mệt, cứ đút cho Phương Tứ một miếng lại tự gắp cho mình một miếng
Tựa như là người bước vào cõi thần tiên Phương Tứ nằm ở trong lòng Lục Hi Cảnh hơi hoài nghi nhân sinh.
Cậu hoài nghi có phải kỳ thật mình đã chết rồi, có thể hiện tại cậu là đang ở trên thiên đường…… Rõ ràng thời điểm làm tình Phương Tứ có cảm thấy đau đớn, nhưng không có tỉnh lại giống như tưởng tượng, mà vẫn đắm chìm trong giấc mộng, hay là cậu đã du hành tới một chiều không gian khác?
Rất có khả năng, bằng không sao tiên sinh lại cứ như thể biến thành một người khác vậy chứ? Đã thế còn không chịu đi làm.
Phương Tứ nghiêm túc ngẫm nghĩ.
Ngày tháng sống ở trong căn biệt nhỏ có cảm giác giống như đang hưởng tuần trăng mật.
Chỉ có điều là tuần trăng mật lại diễn ra sau khi ly hôn, loại trình tự này thật có chút kỳ quái.
Nhưng hai người đều không thèm để ý đến điều đó, một người thì ôm Omega xinh đẹp, mềm mại và ngọt ngào; còn một người thì cho rằng mình đang nằm mơ thế nên đánh bạo chủ động tấn công.
Lục Hi Cảnh đắm chìm trong sự chủ động của Phương Tứ, hoàn toàn không phát hiện ra người trong lòng thường xuyên ngẩn ngơ.
Mặc dù cuộc sống mộng ảo này thật hạnh phúc, nhưng Phương Tứ vẫn thỉnh thoảng nhớ tới “bản thân mình trong thực tại” —— Liệu tiên sinh có đang dọa mình không? Khi mình vừa bước vào phòng lại thấy cảnh anh ấy đang hôn mê hoặc tệ hơn là đã chết rồi……
Đặc biệt là mỗi khi Phương Tứ thấy Lục Hi Cảnh mỉm cười, liền không tự chủ được mà cảm thấy hoảng hốt —— Tiên sinh ở thực tại liệu có đang lo lắng mình? Dù gì thì mình là vợ cũ của anh ấy mà……
Hơn mười ngày sau, Lục Hi Cảnh một tay bưng một cái đĩa đựng hoa quả, một tay vỗ vỗ nhẹ mông nhỏ của Phương Tứ đang nằm ngủ ở trên sô pha.
Còn chưa để người hoàn toàn tỉnh táo, anh đã buông đĩa đựng hoa quả rồi bế cậu lên, lo lắng gọi cậu dậy: “Dậy, dậy đi, em ngủ cả ngày như thế sẽ khiến tôi lo lắng.” Lục Hi Cảnh thò tay sờ sờ trán Phương Tứ và nói, “Có phải tới kỳ động dục rồi hay không?”
Nhưng Phương Tứ chỉ nghe được nửa câu đầu, cậu bối rối nhìn về phía Lục Hi Cảnh, hỏi: “Anh rất lo lắng sao?”
“Đương nhiên rồi.” Lục Hi Cảnh chỉ nghĩ cậu đang nói nhảm vì vẫn đang ngái ngủ, cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Anh nhớ tới tủ lạnh còn có một hộp dâu tây, thế là lại hỏi, “Muốn ăn dâu tây không?”
Phương Tứ đang tự chìm vào trong suy nghĩ của chính mình nên vô thức gật đầu.
Lục Hi Cảnh liền buông người ra, đứng dậy đi lấy dâu tây.
Con dao gọt hoa quả để trên đĩa chợt lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, Phương Tứ nhìn nó một cách thất thần —— Nếu bây giờ mình tự giết chết bản thân trong mơ, vậy có thể tỉnh lại trong thực tại không?
Tỉnh cảnh không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ khiến cậu chịu nhiều dày vò.
Nội tâm phải chịu giằng xé từ hai phía, một bên là hạnh phúc giả dối trong mộng ảo, một bên là lo lắng thế giới thực tại.
Rốt cuộc đâu mới là hiện thực?!
Phương Tứ cầm lấy con dao gọt hoa quả kia, mũi dao sắc bén khiến cậu rùng mình vì sợ hãi, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy cán dao, muốn tự đâm vào chính mình —— “Phương Tứ!!” Lục Hi Cảnh từ phòng bếp đi ra liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho người ta cảm thấy khiếp vía.
Omega mặc trên người một bộ đồ ngủ mỏng manh, hai mắt nhắm chặt, tay cầm một con dao gọt hoa quả sắc nhọn chĩa ngay vào trái tim mình.
Cảnh tượng này làm anh sợ tới mức lập tức hét lớn.
Lục Hi Cảnh bước vội tới bên cạnh Phương Tứ, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phương Tứ giờ phút này cứ như bị mất hồn, hai tay run nhẹ nhẹ nhưng vẫn nắm chặt cán dao tay, trên khuôn mặt tái nhợt khẽ nhỏ ra một giọt nước mắt nóng hổi.
“…… Em bỏ dao xuống trước, được không?” Toàn thân Lục Hi Cảnh đều phát run, cổ họng như bị nhét một miếng bông gòn, phải cố gắng hết sức mới có thể khiến âm thanh phát ra không thay đổi, chỉ sợ một sơ sẩy nhỏ cũng có khả năng kích động người trước mặt.
Anh một tay cầm một quả dâu tây đỏ tươi đưa cho Phương Tứ để thu hút sự chú ý của cậu, một tay còn lại nắm lấy lưỡi dao, nhẹ nhàng rút con dao từ trong tay Phương Tứ.
Cho tới tận khi con dao bị anh ném ra phía xa ở đằng sau lưng mình, Lục Hi Cảnh mới không còn sức lực, ngã ngồi trên mặt đất, thở phào nhẹ nhõm.
“…… Bảo bối, xảy ra chuyện gì? Chẳng phải vừa rồi vẫn còn rất tốt sao?” Nhịp tim dồn dập lúc nãy của Lục Hi Cảnh dần trở nên thong thả nhưng anh vẫn hốt hoảng ôm chặt Phương Tứ trong lòng, hỏi han cậu một cách dịu dàng, thế nhưng đâu đó trong giọng nói vẫn lưu lại một chút run rẩy.
Những giọt nước mắt lại không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt của Phương Tứ, cảm xúc đè nén suốt nhiều ngày cuối cùng cũng bộc phát.
Cậu khóc không thành tiếng, chỉ lẳng lặng dùng sức ôm lấy Lục Hi Cảnh.
Tiếng khóc thút tha thút thít thật nhỏ và giọt nước mắt nóng hổi tựa như mang theo vụn thủy tinh, tất cả đều đang cắm sâu vào trong lòng anh, đâm sâu vào trong hốc mắt đỏ bừng của Lục Hi Cảnh.
Mà anh lúc này chẳng biết làm gì khác ngoài việc liên tục dỗ dành, rồi lại lau đi những giọt nước mắt trên mặt Phương Tứ hết lần này tới lần khác.
Anh hoàn toàn không thể hiểu được tại sao Omega đang yên đang lành lại đột nhiên làm ra hành động đáng sợ như vậy?
Rất nhanh sau đó, Phương Tứ đã khóc tới mệt nhoài.
Thể lực của cậu đã hoàn toàn tiêu hao hết, giống một con búp bê người máy hết pin, hai mắt sưng đỏ nằm trong vòng tay của Lục Hi Cảnh.
Trong lòng Lục Hi Cảnh còn cảm thấy sợ hãi, anh liền bế cậu quay về phòng, đặt Omega đáng thương lên trên giường, sau đó nhặt tất cả những đồ vật có thể gây sát thương giấu vào trong phòng chứa đồ, rồi thì khóa cửa lại, tiếp đó đem chìa khóa bỏ vào trong két sắt.
Lục Hi Cảnh tình nguyện hi vọng bản thân mình hôm nay trông gà hoá cuốc cũng không muốn lại nhìn thấy cảnh tượng mà chỉ nhớ đến thôi cũng khiến anh sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Nếu anh từ phòng bếp đi ra chậm mười giây nữa thôi…… kết cục ra sao thì thật sự anh chẳng dám nghĩ tới.
Tay ôm Phương Tứ, Lục Hi Cảnh mang theo mùi hương gỗ cháy trấn an Omega đến ngủ mơ vẫn còn đang run rẩy, thao thức cả đêm.
Hôm sau, đồng hồ sinh học của Phương Tứ đồng hồ đánh thức cậu dậy rất đúng giờ.
Lục Hi Cảnh vẫn giống như thường lệ hôn lên trán cậu, rồi mỉm cười chào buổi sáng, ngoại trừ cằm mọc ra cục mụn và quầng thâm dưới mắt của Lục Hi Cảnh thì hết thảy đều bình thường.
Sau một lúc mơ hồ, Phương Tứ đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu nắm lấy bàn tay phải của Lục Hi Cảnh, tỉ mỉ kiểm tra lòng bàn tay của anh, đau lòng hỏi: “Có phải em làm anh bị thương không? Xin lỗi tiên sinh, em……dọa anh sợ rồi phải không……?”
“Anh không sao, anh không bị gì hết.” Lục Hi Cảnh vuốt ve mái tóc của Phương Tứ, dịu dàng nói, “Nhưng quả thật là em đã bị em dọa sợ rồi.
Có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không? Chúng ta cùng nhau giải quyết được không?”
Phương Tứ do dự gật đầu, tay cậu vô thức nắm chặt góc áo của Lục Hi Cảnh, lại được anh nắm lấy.
“Em sợ nếu em không tỉnh dậy, tiên sinh ở thực tại sẽ rất lo lắng.” Phương Tứ khẩn trương tới mức nhăn hết cả mặt
Sau khi nghe được câu nói này của cậu, Lục Hi Cảnh càng trở nên mơ hồ.
Rốt cuộc anh đã bỏ lỡ nội dung quan trọng nào hay sao?
“Ý của em là gì? Không phải bây giờ em đang tỉnh sao? Tiên sinh ở thực tại lại là ai nữa?” Lục Hi Cảnh khó hiểu hỏi.
“Thì tức là hai người chúng ta đều đang ở trong mơ, anh không phải tiên sinh thật.” Phương Tứ nghiêm túc giải thích.
Lục Hi Cảnh càng ngày càng không thể hiểu nổi: “Nhóc con có phải em chưa tỉnh ngủ nên mê sảng rồi không? Anh không phải tiên sinh thật thì anh là ai?
“Anh là tiên sinh ở trong mơ, còn tiên sinh thật thì ở thực tại.” Phương Tứ nói một cách cực kỳ nghiêm túc, còn Lục Hi Cảnh nghe xong thì vô cùng sửng sốt.
—————————————————
Lão Lục: Thế thân của ta lại chính là ta?!
Bé Tứ: Có tận hai tiên sinh…… Hehe…… Hehe
—————————————————
Mèo 40cm: Nhanh quá vèo cái đã gần kết thúc truyện rồi, sắp chia tay bé Tứ và lão Lục rồi…….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook