"Chắc hai giờ sáng tôi mới về tới bến xe Mỹ Đình, em cứ nghỉ ngơi đi không cần đợi. Gặp nhau tại trường sau nhé."

Tuy Nga đã gọi trước thông báo như vậy, nhưng Hoa vẫn muốn tự mình đi đón nàng. Cô nhớ nàng ấy lắm, chỉ muốn là người đầu tiên gặp nàng khi xuống xe.

Hẳn nàng sẽ rất kinh ngạc.

Xe buýt ngừng hoạt động lúc mười một giờ đêm, nên Hoa đã cố gắng đi từ thật sớm. Từ chỗ trọ đến bến xe Mỹ Đình phải đổi hai chuyến, thế nên chỉ sợ đi muộn hơn sẽ chẳng còn cách nào bắt xe nữa.

Thú thực, dù đã ở Hà Nội ba năm, nhưng Hoa chưa từng đặt chân tới quận Nam Từ Liêm, chứ đừng nói là bước vào trong bến xe nhộn nhạo.

Cô hỏi thăm mấy người ở đấy, biết được vị trí nhà xe từ Điện Biên xuống Hà Nội, cuối cùng tìm một quán nước vối ở ngay cửa xuống mà ngồi đợi.


Trời về đêm ngày một lạnh, Hoa co rúm trong chiếc áo phao dày. Nhìn đôi dép bông hình chú sóc xỏ ở chân, tự dưng lại thèm ăn hạt dẻ.

Nhớ ban nãy ở cổng phụ có một hàng bán hạt dẻ rang, chẳng biết giờ còn mở không. Cô đứng lên thanh toán tiền mấy cốc nước vối nóng, rồi lững thững đi về phía cổng phụ.

Hơn một giờ sáng, bến xe vắng lặng. Thi thoảng có một vài chiếc xe ôm ngang qua mời cô đi với giá rẻ mạt, nhưng cô từ chối.

"Lên xe đi em gái, anh lấy giá rẻ thôi. Đêm thế này còn lang thang ở đây làm gì?" Một gã xe ôm vẫn kiên nhẫn đeo bám. Hoa trong lòng có chút sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn lịch sự đáp: "Dạ em cám ơn, em đang đợi người nhà rồi ạ."

"Anh thấy em ở đây lâu lắm rồi, hay trốn nhà đấy à?"

Kẻ kia thế nào mà còn biết cô chờ ở đây đã lâu, cứ cho chiếc xe máy chầm chậm bám bên cạnh cô. Bước chân cô nhanh hơn, ôm bịch hạt dẻ trên tay hướng về phía có tiếng người.


"Ở đây giờ này thì cũng chỉ làm điếm thôi, mày tỏ ra thanh tao cái nỗi gì hả con ranh? Không có khách à? Lên xe tao chở một vòng là có."

Từ lúc sinh ra đến bây giờ, chưa có ai nói với Hoa những lời khiếm nhã như vậy. Trong lòng cô dù có sợ hãi, nhưng không tránh nổi tức giận. Cô ném cả bịch hạt dẻ ấm nóng vào mặt gã kia, quát lên: "Thằng điên, cút đi."

Cô vội bỏ chạy, nhưng mà kẻ kia ngồi xe máy, mới mấy giây đã tóm lấy cánh tay của cô. "Mẹ cái con điếm này!"

Gã giơ tay, rõ ràng muốn đánh Hoa. Cô hô hoán kêu cứu, nhưng khu vực này chẳng có lấy một bóng người.

Trong đầu đã nghĩ ra rất nhiều tình huống xấu, nhưng đột nhiên bên cạnh lại vang lên giọng nói quen thuộc. "Bỏ em ấy ra."

Là nàng.

Cánh tay gã bị Nga giữ chặt đến mức nổi cả gân xanh, lập tức buông Hoa ra. Cô sợ hãi trốn sau lưng nàng, người run lên lập cập.


"Mày vừa làm gì em ấy rồi?" Cô chưa từng thấy ánh mắt đầy ác ý của nàng, hiện tại giống như là muốn gϊếŧ người vậy. "Đ** mẹ thằng chó này."

Nàng chửi tục, giơ nấm đấm giáng lên mặt gã kia. Hắn ta lảo đảo, ngã khỏi xe máy.

"Sếp ơi, làm sao thế? Xảy ra chuyện gì à?"

Đằng xa có ba người đàn ông chạy đến, họ vội giữ nàng lại. Một người quắc mắt nhìn gã xe ôm, quát: "Mày gây sự gì đấy thằng mặt l** kia?"

"Con này nó đánh tao trước, tao còn chưa làm gì."

Gã tái mặt, biết không có khả năng thắng thế được mấy tay đàn ông cao to trước mặt nên vội vã dựng xe máy, nhổ một bãi nước bọt rồi phóng đi.

"Thôi bỏ đi sếp, thằng ấy nó không dám làm gì đâu."

"Mà sao vừa xuống xe đã đi gây sự rồi?"

"Ủa, bé này là ai vậy?"

Nàng không đáp lời đồng nghiệp, trực tiếp nắm lấy tay cô mà kéo đi.
Chưa bao giờ thấy nàng giận dữ đến vậy.

"Cô ơi, em không sao cả, hắn vừa định giở trò là cô xuất hiện rồi ấy."

Trên đường ra khỏi bến xe, Hoa lựa lời nói chuyện. Nhìn bàn tay đang được nàng siết chặt, trong lòng cô đột nhiên ngọt ngào, những sợ hãi ban nãy tức khắc bị đẩy lùi.

Nàng là vì lo cho cô, nên mới nổi giận như thế.

"Ngồi yên, đừng có phá nữa."

Nàng ấn Hoa ngồi xuống hàng ghế phía sau xe taxi, tay vẫn không hề buông lỏng cô. Mấy chú đồng nghiệp ngồi kế bên không dám ho he, cả chặng đường chỉ có tiếng radio của bác tài.

Xe dừng lại ở mấy điểm, những người kia cũng lần lượt đi xuống.

"Sếp về cẩn thận nhé." Người cuối cùng vẫy vẫy tay, còn quay sang gật đầu nhẹ với Hoa, "Bai bai cô bé."

"Dạ, cháu chào chú."

Chặng đường còn lại yên tĩnh đến đáng sợ. Hoa nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đầy mệt mỏi của nàng, trong lòng dâng lên một cỗ xót xa. "Cô có mệt lắm không? Đã ăn uống gì chưa?"
"Em vốn dĩ không nghe lời, hay là chỉ bướng bỉnh với một mình tôi thôi vậy?"

Ngữ khí của Nga lạnh lẽo, chẳng có mấy phần giống với nàng của ngày thường.

"Em chỉ muốn làm cô bất ngờ một chút, không nghĩ sẽ ra nông nỗi..."

"Em có biết bến xe là nơi rất nguy hiểm không? Vậy mà em vẫn còn dám một mình tới đây giờ này, em không thương lấy mình thì ai thương em?"

"Còn có cô mà."

Ánh mắt nàng dần trở nên mềm mỏng, cuối cùng thở dài một hơi, kéo Hoa vào sát bên cạnh. "Lần sau đừng như vậy, tôi đã rất lo lắng."

Hoa mỉm cười, trong miệng ngọt ngào như ngậm một khối kẹo béo.

Về đến phòng trọ đã gần ba giờ sáng, nàng buông bàn tay đang nắm lấy tay cô, khoác chiếc ba lô nặng trịch lên người. "Em vào ngủ đi, mai còn có tiết nữa đấy."

Hoa lưu luyến hơi ấm trên người nàng, thực sự không muốn để nàng đi.
"Bây giờ cũng muộn rồi, hay cô ở lại phòng em đi."

"Giáo trình tôi để hết ở nhà rồi, mai lên lớp không có tài liệu để dạy."

"Mấy khi cô dạy mà dùng tới giáo trình đâu..."

Bóng tối bao phủ, ở khoảng cách gần đến như vậy cũng không rõ nổi biểu cảm trên gương mặt nàng.

"Em thật sự làm tôi sốt ruột, đến mức không kiềm chế được bản thân nữa."

Nàng nói, hơi thở lành lạnh phả xuống hàng mi khiến Hoa trở nên mê man. "Như thế nào?" Cô tiến lên một bước, nắm lấy vạt áo khoác của nàng, "Cúi xuống một chút được không? Em có chuyện muốn nói."

Giây lát nàng khẽ nghiêng mặt, Hoa kiễng chân, không do dự hôn lên môi nàng.

Nụ hôn đầu tiên của em, nhất định phải dành cho người mà em thương.

Cảm giác môi chạm môi thật tốt. Trái tim Hoa run lên, hô hấp đình trệ.

Toàn thân nàng cứng ngắc, có lẽ đã bị doạ đến mức không thể phản ứng lại.
Chỉ vài giây, Hoa liền dứt ra. Như vậy là nàng không chấp nhận cô đúng không? Mặt đối mặt, nàng cũng không thèm đẩy cô ra, im lặng đến đáng sợ.

"Em... em xin lỗi..."

Mắt đã ân ẩn nước, cô xoay người định trốn vào trong phòng. Chỉ không ngờ lại bị nàng giữ chặt lấy, xoay cô áp lên tường.

Nàng cúi người, cuồng nhiệt hôn lên môi cô.

Từ chủ động thành bị động, môi của cô bị nàng cắn đến sưng mọng, đầu lưỡi cũng len vào miệng cô mà tàn sát bừa bãi.

Cứ như vậy đến lúc hô hấp khó khăn, nàng mới buông tha cho cô.

"Tôi không lịch sự, cũng chẳng đủ kiên nhẫn như em nghĩ đâu." Nàng tựa cằm xuống hõm vai cô, thở dốc, "Chúng ta không nên mãi thế này, Hoa à."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương