Nhật Ký Ghẹo Nhau Của A A
Chương 27: Dây Leo

Ngôn Kỳ ăn xong ngụm cháo cuối cùng, đặt thìa xuống mới nhẹ giọng hỏi:

"Cậu nhìn tôi giống cây cong lắm hả?"

"..."

Đàm Kiệt nhìn Ngôn Kỳ không thể tin nổi, sau đó nhìn Diệp Dương hoang mang tuyệt vọng:

"Anh Diệp người mà cậu đang theo đuổi là... anh Kỳ hả?"

Ngay sau đó cậu ta nhớ lại chòm sao lúc trước Diệp Dương tra thử rong app tình yêu kia.

Không phải Ngôn Kỳ cũng là chòm sao Bọ Cạp sao?

Đàm Kiệt cảm thấy mình tiêu đời rồi, kỳ này chắc chắn sẽ bị anh Kỳ ám sát.

Ngôn Kỳ lại không nói gì nữa.

Dù cậu đã hạ sốt nhưng cơ thể vẫn hơi mệt mỏi, cậu mơ hồ cảm giác được tin tức tố trong cơ thể đang rất rạo rực.

Ngôn Kỳ lấy điện thoại ra xem ngày, đã được một tháng kể từ kỳ nhạy cảm trước đó.

Đàm Kiệt thấy Ngôn Kỳ không đánh mình, cảm thấy mình vẫn có thể tự cứu vãn chút đỉnh, cậu ta quay sang nói với Diệp Dương:

"Nếu là anh Kỳ thì tui sẽ không khuyên cậu nữa, muốn treo thì cậu cứ treo, anh em sẽ ủng hộ cậu! Có câu như nào ta "Treo cổ chết dưới tàng cây cong, làm quỷ cũng phong lưu?"

Ngôn Kỳ bẻ khớp ngón tay vang lên từng tiếng cộp cộp.

Diệp Dương lười biếng cười cười:

"Mày chạy mau đi, anh Kỳ đang muốn đánh người đó."

Đàm Kiệt như được ân xá vội ôm cặp sách chạy ra ngoài, khi đến cửa quay đầu lại hét lớn:

"Anh Diệp, lần sau kéo thêm anh Kỳ ba chúng chơi đánh ba người nha!"

Trở lại trường học, Ngôn Kỳ đến văn phòng Hội Học Sinh trước.

Tối qua Thẩm Thanh nhắn tin WeChat báo cáo với cậu đơn đăng ký tham gia đại hội thể thao mùa Hè đã làm xong, lưu trên máy tính của cậu.

Ngôn Kỳ mở file excel xem bảng danh sách rồi in ra bằng máy in trong văn phòng, sau đó đem nộp cho thầy chủ nhiệm giáo dục Hứa Văn Bân.

Chủ nhiệm Hứa đang pha trà trong văn phòng mình, ông rót một ly cho Ngôn Kỳ:

"Em Ngôn, em là người đứng đầu tất cả các môn trong kỳ thi giữa kỳ lần này, phong độ rất ổn định."

Ngôn Kỳ nhận trà rồi cảm ơn ông, cậu lấy bút đen và một giấy đăng ký ở chỗ khối lớp điền lớp 11/A1 vào.

Hôm nay có tiết tự học buổi tối, khi về lớp có thể phát ra trước để mọi người thảo luận các môn thể thao sẽ đăng ký.

Chủ nhiệm Hứa vẫn tiếp tục nói:

"Thứ hai tới em vẫn là người sẽ đọc bài phát biểu trong lễ chào cờ. Bài phát biểu sẽ được chuẩn bị trước vào cuối tuần này, đồng thời công bố các hạng mục liên quan của đại hội thể thao, và trao giải cho các tiết mục của chương trình văn nghệ buổi tối... Nhân tiện thì em Ngôn này, em đoán xem tổng số phiếu bầu đứng nhất lần này là tiết mục nào?"

Ngôn Kỳ dừng bút trả lời:

"Là câu lạc bộ Kịch ạ?"

Chủ nhiệm gật đầu:

"Đúng rồi, chắc chắn công lao của em không nhỏ đâu."

Ngôn Kỳ cảm thấy ông có ẩn ý.

Sau đó ông lại nói:

"Còn cảnh cuối của em và Diệp Dương..."

"Chính là cái cảnh..."

Ngôn Kỳ: "Cảnh hôn ạ?"

"Đúng, đúng, đúng nó rồi." Chủ nhiệm Hứa uống ngụm trà:

"Hai em đang hẹn hò hả?"

"Không ạ."

"Thầy cũng nói là không có, hai em đều là Alpha thì sao có chuyện đó được." Chủ nhiệm Hứa cười tươi như bông:

"Chủ nhiệm giáo dục đạo đức của mấy em là người bảo thủ, khẳng định hai em có vấn đề, bắt thầy phải kêu em chuẩn bị một bảng thuyết trình lấy chủ đề "ngăn chặn yêu sớm", tuần sau tự kiểm điểm dưới cột cờ, như hồi chuông cảnh tỉnh cho toàn trường."

Ngôn Kỳ gật đầu: "Được ạ."

"Không phải em nói không yêu đương hả, vậy còn viết làm gì?"

Thầy Hứa lại nói tiếp:

"Nhưng viết cũng được, yêu sớm luôn là vấn đề trọng điểm mà trường chúng ta vẫn luôn nhấn mạnh. Học sinh các em tuổi này đa số đều như vậy, tạo thêm ấp lực cũng tốt!"

"Dạ." Ngôn Kỳ cầm mẫu đơn lên:

"Vậy nếu thầy không có việc gì thì em về lớp trước ạ."



"Đi đi." Chủ nhiệm Hứa cầm bảng điểm đã được in xong, ông chỉ chỉ vào cái tên đứng đầu nói với Ngôn Kỳ:

"Em Ngôn tiếp tục duy trì nhé!"

Ngôn Kỳ bước vào lớp đưa danh sách đăng ký đại hội thể thao cho Chu Cừ, ủy viên thể thao của lớp, bảo cậu ta đếm các mục đã đăng ký và thống kê nhân số.

Chu Cừ cẩn thận nhìn thử danh sách đôi mắt bỗng sáng lên:

"Hội trưởng ơi, năm nay trường chúng ta vẫn có bắn súng và bắn cung đúng không?"

Bảng danh sách do Thẩm Thanh làm nên Ngôn Kỳ cũng không để ý đến, nghe cậu ta nói thế cậu mới thoáng nhìn qua nội dung bắn cung và bắn súng 50 mét mới được thêm vào ở cuối danh sách, có hạng mục cho cả nam lẫn nữ.

Nhà trường đương nhiên không cho phép học sinh sử dụng súng thật, nên chỉ dùng súng bắn đạn cao su ít nguy hiểm hơn.

Đối với hạng mục bắn cung, câu lạc bộ Bắn Cung cũng mới vừa thành lập trong học kỳ này, nên đã đề nghị nhà trường thêm vào. Ngôn Kỳ đã ký xét duyệt đơn cho họ, nhưng cậu không ngờ rằng nhà trường sẽ phê duyệt nhanh như thế, thậm chí trực tiếp thêm nó vào hạng mục thi đấu của đại hội thể thao mùa Hè.

"Nhưng lớp chúng ta hình như không có ai giỏi hai môn này..." Chu Cừ suy nghĩ một chút rồi hỏi Ngôn Kỳ:

"Hội trưởng năm nay lớp chúng ta vẫn báo danh môn nhảy xa và chạy 1500m chứ?"

Mỗi học sinh chỉ có thể đăng ký hai hạng mục cá nhân, năm ngoái Ngôn Kỳ đã tham gia hai hạng mục này, và giành vị trí đầu tiên ở cả hai hạng mục.

Thậm chí còn phá kỷ lục trường.

Ngoài ra Ngôn Kỳ chưa bao giờ chơi bóng rổ trong lớp thể dục, nhưng vừa tham gia một giải đấu bóng rổ, cậu đã lập tức mang về cho trường một chiếc cúp vô địch. Chu Cừ có một loại tin tưởng mù quáng đối với hội trưởng Ngôn nhà cậu ta:

"Cậu có muốn lại tạo nên một lịch sử khác không?"

Ngôn Kỳ nhếch môi gõ gõ ngón tay giữa hai mục mới được thêm vào:

"Bắn cung và bắn súng."

Chu Cừ: "!"

"Ngài đây còn biết hai môn này nữa? Xin hãy nhận đầu gối của tại hạ!"

Chu Cừ: "Còn hạng mục chạy tiếp sức 4x800m, năm nay vẫn là cậu và Diệp thần tham gia nha."

"Được."

"Vậy được rồi." Chu Cừ điền tên của bọn họ:

"Tui hỏi Thẩm Thanh thử xem, thằng nhóc này ngày ngày đều ôm điện thoại, tui hoài nghi não của nó thoái hóa luôn rồi, không biết vậy tứ chi có phát triển không..."

Chu Cừ cầm lấy bản đăng ký rời đi, Ngôn Kỳ giơ tay lên xoa xoa gáy, cậu phải quay trở lại ký túc xá trước khi kỳ nhạy cảm triệt để bùng phát.

Tin tức tố của Alpha có liên quan chặt chẽ đến Hormone, nên rối loạn tin tức tố có ảnh hưởng lớn đến các chức năng của cơ thể, đặc biệt là khi bị bệnh.

Ngay khi Ngôn Kỳ bước vào cổng ký túc xá, cơ thể lại bắt đầu nóng lên, gân xanh trên trán giật giật, đầu cậu đau như búa bổ, cộng thêm chóng mặt không ngừng, thậm chí thị giác cũng bắt đầu có ảo ảnh.

Cậu nắm tay vịn lần mò đi lên cầu thang, vừa mới đi tới cửa phòng thì đúng lúc Diệp Dương mở cửa ra ngoài.

Hắn mặc một chiếc áo Gile túi hộp màu đen, những đường cơ bắp cánh tay, từ vai đến xương quai xanh đều lộ ra ngoài.

Thấy bước chân của Ngôn Kỳ hơi loạng choạng, hắn lập tức vươn tay đỡ cậu rồi nói:

"Tối nay ký túc xá bị cúp điện, tôi đi mua nến."

Màng nhĩ của Ngôn Kỳ sưng lên đau đớn, trong đầu chỉ toàn tiếng vo ve nên cậu không thể nghe được gì.

Tầm mắt cậu dừng lại trên đường cong săn chắc sau cổ Diệp Dương, cậu vươn tay kéo hắn xuống cắn thật mạnh.

Lần cắn này đến hơi đột ngột, Diệp Dương rên "Hưm" một tiếng, hai tay chống vào cửa phòng ký túc xá, cánh cửa không chống đỡ được hai người, đập vào tường "ầm" một tiếng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Chiều Hư

2. Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt

3. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

4. Anh Biết Mình Sắp Mất Em

=====================================

Tiếng vang có hơi lớn.

Một ánh đèn pin từ cuối hành lang rọi tới.

"Có chuyện gì vậy..."

Đó là giáo viên quản lý ký túc xá.

Diệp Dương muốn kéo cậu vào ký túc xá rồi đóng cửa, nhưng vừa động tay Ngôn Kỳ lại ấn hắn lên cánh cửa.

Một luồng tin tức tố xao động chạy thẳng vào da hắn qua vết cắn.

Sau khi được giải tỏa, trạng thái của Ngôn Kỳ trở nên khá hơn hẳn, cậu vô thức thả cánh tay của Diệp Dương ra, xoa bóp nhẹ gáy như muốn trấn an hắn.

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía sau lưng cậu.



Khi tia sáng sắp chiếu vào cả hai, Diệp Dương ôm eo Ngôn Kỳ, xoay người vào trong dùng chân đóng cửa lại.

Vì quán tính mà cả hai đều đứng không vững, ngã lăn ra đất.

Ngôn Kỳ ngã trên đất, chân kẹp chặt eo vào Diệp Dương răng đặt trên gáy hắn, một tay cậu ghì vai, tay còn lại luồng vào mái tóc đen của hắn.

Muốn cắn càng sâu hơn.

Giáo viên quản lý ký túc xá đập cửa đùng đùng bên ngoài:

"Hai em làm gì ở trong đó? Mở cửa ra mau, kiểm tra đây!"

Diệp Dương bóp chặt eo Ngôn Kỳ: "Kỳ..."

Ngôn Kỳ mơ hồ đáp lời, sau khoảng mười giây cậu mới chậm rãi buông tay, cậu chống tay xuống mặt đất định đứng dậy, nghe thấy rõ ràng tiếng kêu cửa bên ngoài.

Nhìn dấu răng dữ tợn trên cổ Diệp Dương, Ngôn Kỳ hơi khựng lại một chút, sau đó lại cúi đầu xuống.

Diệp Dương cảm nhận được cậu liếm láp nơi vừa mới đánh dấu hắn, cảm giác lạnh lẽo mềm mại kia khiến da đầu hắn tê rần.

Nếu để Cố Dã biết Ngôn Kỳ đã làm chuyện này với hắn ngay ở ký túc xá, hắn ta nhất định sẽ lại đòi đưa chữ Dã trong tên mình cho cậu.

"Không chịu mở cửa đúng không?" Giáo viên ký túc xá tức giận nhướng mày, cúi đầu mở danh sách ký túc xá ra xem:

"Được lắm, trốn trong đó không lên tiếng chứ gì? Để tôi xem phòng này là phòng của hai học sinh nào___ "

Giáo viên quản lý hơi sửng sốt, cầm đèn biên soi kỹ tên hai người.

Một người là hội trưởng Hội Học Sinh, một người là thiếu gia cả trường không ai dám đắc tội.

Hôm qua chủ nhiệm giáo dục đạo đức đã bảo ông phải chú ý đến hành động của hai học sinh này, nói là hai đứa này có thể đang yêu nhau.

Vấn đề là____ dù cho họ bị phát hiện, ai sẽ dám bắt phạt họ?

Giáo viên quản lý tắt đèn pin, quay người rời đi.

Lúc này cánh cửa mới mở ra.

Khi ngước mắt lên ông nhìn thấy hội trưởng Hội Học Sinh có phẩm vị và học lực ưu tú đứng sau cánh cửa, vẻ mặt bình tĩnh đang nới lỏng cà vạt hỏi ông:

"Có chuyện gì vậy thầy?"

"Tôi mới vừa nghe bên này có tiếng ồn, hai em đang làm gì trong đó?"

Ngôn Kỳ nghĩ nghĩ rồi dùng gương mặt vô cảm nói: "Bắt chuột ạ."

"Có chuột à?"

"Vâng, tụi em sợ nó chạy ra ngoài nên mới đóng cửa lại."

Giáo viên quản lý cảnh giác bật đèn pin, rọi khắp nơi trên mặt đất hỏi:

"Thế sao rồi, bắt được chưa?"

Diệp Dương ở sau cánh cửa vừa mặc áo khoác vừa nói:

"Không được, nó từ nhà vệ sinh chạy đi mất rồi."

"Không sao là được rồi, tôi còn tưởng bên này xảy ra chuyện gì..."

Ông hơi ngừng lại rồi nhắc nhở:

"Lát nữa trường sẽ sửa đường dây điện nên sẽ cúp điện, nhớ chuẩn bị nến trước rồi sạc đầy pin điện thoại nữa."

"Vâng, em cảm ơn thầy."

Quản lý ký túc xá gật đầu rồi xoay người rời khỏi, ông nhẹ nhàng thở phào.

Ông thật sự sợ thiếu gia nhà họ Diệp sẽ làm chuyện xấu với học trò ngoan nhà người ta trong đó.

Nếu thật như vậy ông nhất định phải can thiệp, không thể trơ mắt nhìn một đứa trẻ có nhân phẩm và học lực tốt như vậy bị bắt nạt.

Nhưng vậy chắc chắn sẽ đắc tội Diệp Dương.

Mặc dù chỉ nghe đồn thổi chứ bình thường cậu ta cũng không gây rắc rối. Nhưng dù sao gia thế như vậy, ai biết được chọc giận cậu ta sẽ có hậu quả thế nào.

Hazzi

Về sau bớt đi dạo ở tầng này mới được.

Phía sau cậu, Diệp Dương mặc một chiếc áo khoác Denim màu đen xám, che dấu răng lại để xuống căn tin đi mua nến.

Ngôn Kỳ tháo cà vạt ném lên bàn, cởi khuy cổ áo đi vào phòng tắm rửa mặt.

Nước lạnh tạt vào mặt, trán và tóc ướt sũng, hàng mi nhỏ xuống vài giọt nước, tầm mắt tràn ngập hơi nước mát lạnh.

Ngôn Kỳ nhìn vào gương, hiếm khi tự kiểm điểm bản thân.

Khi một Alpha nãy sinh dục vọng chiếm hữu với ai đó, bản chất xấu xa bị kìm hãm trước đây của họ sẽ lộ ra hoàn toàn.

Nếu như cậu là một cành cây cong như Đàm Kiệt nói, vậy thì nó đã bắt đầu có dây leo ký sinh, muốn trói chặt ai đó vào người mình.

Cậu có phải đã đối xử quá tệ với Diệp Dương rồi không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương