Nhật Ký Ghẹo Nhau Của A A
-
Chương 24: Giấc Mộng Đêm Hè
Trong lúc nhất thời tiếng ồn ào dưới khán đài quá lớn, Ngôn Kỳ có nói cũng không thể nghe rõ, nên cậu chỉ im lặng nhìn chăm chú phía trước, từ từ tiến về phía Diệp Dương.
Hai người đối mặt với khoảng cách không đến một nắm tay, cậu hơi nghiêng người ghé vào tai Diệp Dương thì thầm:
"Hạ Toa bị đau bụng, tôi diễn thay cô ấy."
Diệp Dương không có vẻ gì là bất ngờ.
Ngôn Kỳ đã quá quen thuộc dù là biểu cảm nhỏ nhất của Diệp Dương, nhìn thoáng qua đã biết tên này là đồng bọn của đám người Hạ Toa, và có thể chính hắn là chủ mưu.
Cậu lặng lẽ giơ tay lên véo mạnh vào eo con chó này ở một góc độ mà khán giả không thể nhìn thấy.
Sau đó lùi lại nửa bước giữ một khoảng cách an toàn.
Vừa rồi chạy vội vàng, Ngôn Kỳ thậm chí còn chưa kịp đeo headset xong trước khi bước lên sân khấu.
Trong lúc điều chỉnh lại, cậu nhanh chóng nhớ sơ lược cốt truyện trong đầu.
Diệp Dương dắt Ngôn Kỳ chạy vào rừng cây xanh thẫm trong bối cảnh đêm.
Hai nam sinh hậu cần nhanh chóng lôi đạo cụ bối cảnh trong rừng ra.
Những dây leo gai rũ xuống phía trên bức rèm, mặt đất phủ đầy lá rụng màu xanh đậm, trước mặt Ngôn Kỳ và Diệp Dương, có những bụi gai ẩn hiện trong đêm tối, bị gió thổi bay dữ dội.
Theo kịch bản ban đầu, Hermia bị gai đâm ở chỗ này, sau đó Lysander đã ôm lấy cô.
Mặc dù là nhân công tạm thời nhưng Ngôn Kỳ diễn rất có tâm, cậu đi hai ba bước đến chỗ bụi gai, kêu to "a" một tiếng, sau đó ôm ngực lùi về sau nửa bước, va vào ngực Diệp Dương.
Diệp Dương hơi khom người xuống, vòng tay qua đầu gối Ngôn Kỳ, bế cậu lên đi qua bụi gai.
Có một loạt tiếng la hét tiếng cười ồ từ khán giả truyền lên.
"Hahahahahaha, thật ra tui thấy diễn xuất của hội trưởng khá tốt, nhưng mà sao nó lại buồn cười dữ vậy ta!"
"Đây có thể là Hermia bình tĩnh nhất mà tui từng thấy hahahahahaha—"
"Động tác và thần thái của hội trưởng đều rất là khớp, nhưng chính sự nhút nhát một cách nghiêm túc này mới thực sự là cười chết người hahahahahaha!"
Trên sân khấu, Ngôn Kỳ vẫn ôm cổ Diệp Dương, ngẩng đầu nhìn hắn.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tiếng cười của khán giả, cả hai người họ đều mỉm môi cùng lúc, nhưng phải kìm lại.
Bởi vì hai người bọn họ giờ phút này là "Hermia" cùng "Lysander", đang ở trong rừng rậm đầy rẫy nguy hiểm, thân là diễn viên có tâm từng tham gia diễn tập, họ sẽ không bao giờ cười trong tình huống này.
Trừ khi không thể nào nhịn nổi nữa.
Mặt mày Ngôn Kỳ nhẹ nhàng, khóe miệng cậu hơi mím lại, vẫn rất chuyên tâm thể hiện vẻ xấu hổ với thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Diệp Dương không kiềm chế được, hai cánh tay ôm Ngôn Kỳ run lên vì cố nén cười.
Thấy hắn cười, Ngôn Kỳ giơ ngón tay chọc mạnh vào cánh tay Diệp Dương, quay mặt đi chỗ khác.
Nhưng hiện tại cậu là "Hermia" nên ngay cả liếc mắt nhìn người ta cũng mang theo chút tức giận.
Diệp Dương nhịn không được cười ra tiếng.
Ngôn Kỳ không thể tiếp tục diễn xuất nữa, gánh nặng vai diễn của hội trưởng Ngôn đã hoàn toàn bị loại bỏ, cậu vùi mặt vào vai Diệp Dương mà cười.
Giọng nói cậu mang theo chút buồn bực:
"Con chó này cười đủ chưa hả? Bỏ tôi xuống mau!"
Diệp Dương hơi khom người đặt cậu xuống một cách vững vàng.
Sau đó Ngôn Kỳ diễn theo cốt truyện, ngủ gật trên mặt đất được làm bằng đệm mềm phủ đầy lá hoa rơi.
Diệp Dương đi tới đỡ cậu dậy nói:
"Hermia, chúng ta chạy vội trong rừng từ nãy giờ, chắc là em đã mệt lắm rồi___ chúng ta nghỉ ngơi đi."
"Nếu như em đồng ý thì chúng ta hãy đợi đến bình minh."
"Chàng tìm chỗ nghỉ ngơi đi." Ngôn Kỳ nói:
"Ta muốn ngủ ở bụi hoa này."
Nói xong cậu nằm xuống nệm mềm.
Diệp Dương cúi người, vươn tay vuốt tóc mái của Ngôn Kỳ:
"Nơi này có thể làm chỗ nghỉ ngơi của hai chúng ta."
"Hai trái tim cùng nhịp đập, nên ngủ cùng một nơi mới phải."
"Ồ, không___Lysander thân yêu ơi." Ngôn Kỳ chống tay xuống đất nhìn Diệp Dương cảnh giác nói:
"Chàng nên nằm xa một chút, đừng đến gần ta như vậy."
"Vãi luôn ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Sân khấu phía dưới hoàn toàn chìm trong tiếng cười.
"Tình yêu của ta ơi, đừng hiểu lầm ý nghĩ trong sáng của ta." Vẻ mặt Diệp Dương có chút đau lòng:
"Trái tim ta và trái tim em được kết nối với nhau____chúng đã hòa vào nhau không thể tách rời."
Ngôn Kỳ: "Hở?"
"Vậy nên thân yêu ơi, em đừng từ chối ta ngủ bên cạnh em, Hermia."
Diệp Dương nói xong cúi người xuống, nằm nghiêng bên cạnh Ngôn Kỳ rồi ôm lấy cậu:
"Ta không có ý xấu gì đâu."
Một kẻ nằm ngửa còn kẻ kia nằm nghiêng nhìn vào đối phương.
Ngôn Kỳ đột nhiên nhớ tới trước kia có tên nào từng nói: "Tôi không khống chế được."
Thật sự nên tin tưởng sự tà ác của tên này thì có.
"Lysander thật biết cách ăn nói." Ngôn Kỳ dựa theo lời thoại của Hermia nói:
"Nhưng thân yêu ơi, xin hãy ngủ xa em hơn."
Cậu giơ ngón tay chỉ vào một chiếc đệm mềm khác cách đó không xa:
"Xét theo lễ nghi, khoảng cách như vậy phù hợp với nam nữ còn trong sạch chưa kết hôn như chúng ta___"
Nguyên văn nói về thiếu nữ chưa kết hôn, Ngôn Kỳ cảm thấy đọc vậy không hợp với cậu, liền thay đổi từ ngữ ngay chỗ: Nam nữ chưa kết hôn là thích hợp nhất.
Diệp Dương đứng dậy đi về phía đệm, bởi vì không được ngủ cạnh người tình, nên bộ dáng rất ủ rũ.
Ngôn Kỳ rất hài lòng:
"Xa như thế là được rồi, ngủ ngon nhé "bạn thân yêu"."
Các học sinh dưới khán đài cười như điên.
Cho đến khi cảnh này kết thúc, đám đông vẫn đang tràn ngập trong tiếng cười.
Khán giả không thể nhìn thấy phía sau hậu trường, nhưng có diễn viên khác và nam sinh hậu cần phụ trách bối cảnh đang chờ sẵn.
Thừa dịp đang khuất tầm mắt của bọn họ, Diệp Dương vươn tay nắm lấy cánh tay của Ngôn Kỳ, tháo tai nghe xuống cười thì thầm:
"Kỳ ời, sao cậu lại dễ thương như thế!"
Ngôn Kỳ đi được nửa đường, tay vén rèm sân khấu quay đầu nhìn Diệp Dương một cái, ánh mắt như đang nói "Tôi thấy cậu hình như khùng lắm rồi."
Hai người bước ra sau màn sân khấu, các thành viên khác trong câu lạc bộ đưa hai chai nước suối qua.
Ngôn Kỳ quen thuộc mở nắp chai uống một ngụm, đang định đậy lại thì chú ý đến ánh mắt của Diệp Dương đang nhìn lại đây.
Cậu lạnh lùng dùng sức vặn chặt chai nước lại.
Biểu cảm của Diệp Dương giống như hơi tổn thương.
Ngôn Kỳ bình thản nói:
"Xét theo lễ nghi, đây là cách thích hợp nhất để giữ trong sạch cho một Alpha độc thân."
Nói xong, cậu đặt chai nước của mình sang một bên, đưa tay lấy chai của Diệp Dương:
"Có cần mình mở cho bạn không? "Bạn thân yêu"."
Diệp Dương đưa nước của mình cho cậu, nhìn Ngôn Kỳ đang mở nắp chai, hỏi:
"Vậy bạn cũng định hẹn hò hả? Bạn Alpha độc thân trong sạch?"
Ngôn Kỳ suy nghĩ hồi lâu, sau đó quay đầu nói với hắn:
"Còn phải xem biểu hiện của bạn đó."
Diệp Dương nghiêm túc nói:
"Vậy cảm ơn hội trưởng Ngôn đã cho tôi cơ hội này."
Bầu không khí giữa hai người thật sự rất kỳ quái, Ngôn Kỳ không kiềm chế được nữa, nghiêng người đặt tay lên vai Diệp Dương vùi mặt vào vai hắn, cười không ngừng được.
Diệp Dương đưa ngón tay lễ độ chọc chọc cánh tay cậu:
"Alpha giữ mình trong sạch là vậy hả?"
"Má!"
Ngôn Kỳ lùi lại, ý cười vẫn còn lưu lại trong mắt, cậu đấm vào vai hắn một cái.
Sau đó cậu đưa chai nước đã được mở sẵn qua.
Diệp Dương giơ tay xoa xoa bả vai, uống một ngụm nước rồi nhỏ giọng nói:
"Có nhiều lúc cậu thật sự không chịu nói lý lẽ đó nha Kỳ."
Ngôn Kỳ nhướng mày vươn tay giật chai nước về, đặt môi ngay nơi Diệp Dương vừa chạm vào uống một hớp, đóng nắp chai để qua một bên.
Cậu cuối mặt lạnh nhạt nói:
"Như này mới gọi là không nói lý lẽ."
Diệp Dương: "..."
Ánh mắt hắn vô thức nhìn vào môi Ngôn Kỳ.
Môi rất mỏng, màu sắc cũng nhạt, do bị thấm nước mà đẫm màu đỏ tươi, giống như cánh hoa nước mưa tưới qua.
Quyến rũ người khác mà không tự nhận ra.
Màn giữa vở kịch kể về một loạt trò hề trong rừng liên quan đến Hermia, Lysander, Helena và Demetrius.
"Giấc Mộng Đêm Hè" là vở hài kịch kinh điển của Shakespeare, dù trên sân khấu có "Hermia" nghiêm túc đến mức hài hước do Ngôn Kỳ diễn nên mặc dù thỉnh thoảng sẽ bật cười, nhưng mọi người đều rất nhập tâm vào vở diễn.
Nhiều học sinh đã lấy máy ảnh và di động để quay lại vở kịch trên sân khấu, tất cả những âm thanh được ghi lại đều là những tiếng "hahahahahaha" từ những người xung quanh.
Thậm chí không nghe được cả lời thoại.
Hơi tiếc một chút.
Tuy nhiên bốn góc của sân khấu đều có camera gần hơn và góc quay cũng tốt hơn, có thể ghi lại hiệu ứng sân khấu khá tốt.
Trong màn cuối cùng của vở kịch, bốn nhân vật chính tỉnh dậy trong rừng.
Những trò nghịch ngợm của yêu tinh, tất cả những gì xảy ra đêm qua, giống hệt như một giấc mơ hoang đường giữa đêm hè.
Demetrius yêu Helena vì sức mạnh kỳ diệu của dịch hoa ma thuật, và Hermia yêu Lysander.
Bốn người được mời đến dự lễ cưới của Công tước.
Cảnh rừng lui về sau, chỉ còn lại một cảnh xa xanh thẫm.
Bối cảnh màn đêm được vén lên, ánh đèn sân khấu chuyển từ mờ ảo sang sáng lạng, điệu Valse được chơi trong đám cưới, những đôi tình nhân khoác tay nhau khiêu vũ.
Trong khung cảnh quen thuộc Ngôn Kỳ nhớ lại đêm vũ hội hôm đó, lúc mà cậu bất ngờ gặp Diệp Dương.
Bây giờ nghĩ lại có lẽ lúc đó tên này đang ghen.
Chỉ là một bài khiêu vũ với cô gái khác, cũng khiến hắn ghen đến mức như vậy.
Ngôn Kỳ cong mắt cười.
Đèn sân khấu rất sáng, tia sáng lấp lánh bị lông mi cắt nhỏ, vụn ánh sáng rơi rãi trong đôi mắt cậu.
Hai người đối mặt với khoảng cách không đến một nắm tay, cậu hơi nghiêng người ghé vào tai Diệp Dương thì thầm:
"Hạ Toa bị đau bụng, tôi diễn thay cô ấy."
Diệp Dương không có vẻ gì là bất ngờ.
Ngôn Kỳ đã quá quen thuộc dù là biểu cảm nhỏ nhất của Diệp Dương, nhìn thoáng qua đã biết tên này là đồng bọn của đám người Hạ Toa, và có thể chính hắn là chủ mưu.
Cậu lặng lẽ giơ tay lên véo mạnh vào eo con chó này ở một góc độ mà khán giả không thể nhìn thấy.
Sau đó lùi lại nửa bước giữ một khoảng cách an toàn.
Vừa rồi chạy vội vàng, Ngôn Kỳ thậm chí còn chưa kịp đeo headset xong trước khi bước lên sân khấu.
Trong lúc điều chỉnh lại, cậu nhanh chóng nhớ sơ lược cốt truyện trong đầu.
Diệp Dương dắt Ngôn Kỳ chạy vào rừng cây xanh thẫm trong bối cảnh đêm.
Hai nam sinh hậu cần nhanh chóng lôi đạo cụ bối cảnh trong rừng ra.
Những dây leo gai rũ xuống phía trên bức rèm, mặt đất phủ đầy lá rụng màu xanh đậm, trước mặt Ngôn Kỳ và Diệp Dương, có những bụi gai ẩn hiện trong đêm tối, bị gió thổi bay dữ dội.
Theo kịch bản ban đầu, Hermia bị gai đâm ở chỗ này, sau đó Lysander đã ôm lấy cô.
Mặc dù là nhân công tạm thời nhưng Ngôn Kỳ diễn rất có tâm, cậu đi hai ba bước đến chỗ bụi gai, kêu to "a" một tiếng, sau đó ôm ngực lùi về sau nửa bước, va vào ngực Diệp Dương.
Diệp Dương hơi khom người xuống, vòng tay qua đầu gối Ngôn Kỳ, bế cậu lên đi qua bụi gai.
Có một loạt tiếng la hét tiếng cười ồ từ khán giả truyền lên.
"Hahahahahaha, thật ra tui thấy diễn xuất của hội trưởng khá tốt, nhưng mà sao nó lại buồn cười dữ vậy ta!"
"Đây có thể là Hermia bình tĩnh nhất mà tui từng thấy hahahahahaha—"
"Động tác và thần thái của hội trưởng đều rất là khớp, nhưng chính sự nhút nhát một cách nghiêm túc này mới thực sự là cười chết người hahahahahaha!"
Trên sân khấu, Ngôn Kỳ vẫn ôm cổ Diệp Dương, ngẩng đầu nhìn hắn.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tiếng cười của khán giả, cả hai người họ đều mỉm môi cùng lúc, nhưng phải kìm lại.
Bởi vì hai người bọn họ giờ phút này là "Hermia" cùng "Lysander", đang ở trong rừng rậm đầy rẫy nguy hiểm, thân là diễn viên có tâm từng tham gia diễn tập, họ sẽ không bao giờ cười trong tình huống này.
Trừ khi không thể nào nhịn nổi nữa.
Mặt mày Ngôn Kỳ nhẹ nhàng, khóe miệng cậu hơi mím lại, vẫn rất chuyên tâm thể hiện vẻ xấu hổ với thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Diệp Dương không kiềm chế được, hai cánh tay ôm Ngôn Kỳ run lên vì cố nén cười.
Thấy hắn cười, Ngôn Kỳ giơ ngón tay chọc mạnh vào cánh tay Diệp Dương, quay mặt đi chỗ khác.
Nhưng hiện tại cậu là "Hermia" nên ngay cả liếc mắt nhìn người ta cũng mang theo chút tức giận.
Diệp Dương nhịn không được cười ra tiếng.
Ngôn Kỳ không thể tiếp tục diễn xuất nữa, gánh nặng vai diễn của hội trưởng Ngôn đã hoàn toàn bị loại bỏ, cậu vùi mặt vào vai Diệp Dương mà cười.
Giọng nói cậu mang theo chút buồn bực:
"Con chó này cười đủ chưa hả? Bỏ tôi xuống mau!"
Diệp Dương hơi khom người đặt cậu xuống một cách vững vàng.
Sau đó Ngôn Kỳ diễn theo cốt truyện, ngủ gật trên mặt đất được làm bằng đệm mềm phủ đầy lá hoa rơi.
Diệp Dương đi tới đỡ cậu dậy nói:
"Hermia, chúng ta chạy vội trong rừng từ nãy giờ, chắc là em đã mệt lắm rồi___ chúng ta nghỉ ngơi đi."
"Nếu như em đồng ý thì chúng ta hãy đợi đến bình minh."
"Chàng tìm chỗ nghỉ ngơi đi." Ngôn Kỳ nói:
"Ta muốn ngủ ở bụi hoa này."
Nói xong cậu nằm xuống nệm mềm.
Diệp Dương cúi người, vươn tay vuốt tóc mái của Ngôn Kỳ:
"Nơi này có thể làm chỗ nghỉ ngơi của hai chúng ta."
"Hai trái tim cùng nhịp đập, nên ngủ cùng một nơi mới phải."
"Ồ, không___Lysander thân yêu ơi." Ngôn Kỳ chống tay xuống đất nhìn Diệp Dương cảnh giác nói:
"Chàng nên nằm xa một chút, đừng đến gần ta như vậy."
"Vãi luôn ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Sân khấu phía dưới hoàn toàn chìm trong tiếng cười.
"Tình yêu của ta ơi, đừng hiểu lầm ý nghĩ trong sáng của ta." Vẻ mặt Diệp Dương có chút đau lòng:
"Trái tim ta và trái tim em được kết nối với nhau____chúng đã hòa vào nhau không thể tách rời."
Ngôn Kỳ: "Hở?"
"Vậy nên thân yêu ơi, em đừng từ chối ta ngủ bên cạnh em, Hermia."
Diệp Dương nói xong cúi người xuống, nằm nghiêng bên cạnh Ngôn Kỳ rồi ôm lấy cậu:
"Ta không có ý xấu gì đâu."
Một kẻ nằm ngửa còn kẻ kia nằm nghiêng nhìn vào đối phương.
Ngôn Kỳ đột nhiên nhớ tới trước kia có tên nào từng nói: "Tôi không khống chế được."
Thật sự nên tin tưởng sự tà ác của tên này thì có.
"Lysander thật biết cách ăn nói." Ngôn Kỳ dựa theo lời thoại của Hermia nói:
"Nhưng thân yêu ơi, xin hãy ngủ xa em hơn."
Cậu giơ ngón tay chỉ vào một chiếc đệm mềm khác cách đó không xa:
"Xét theo lễ nghi, khoảng cách như vậy phù hợp với nam nữ còn trong sạch chưa kết hôn như chúng ta___"
Nguyên văn nói về thiếu nữ chưa kết hôn, Ngôn Kỳ cảm thấy đọc vậy không hợp với cậu, liền thay đổi từ ngữ ngay chỗ: Nam nữ chưa kết hôn là thích hợp nhất.
Diệp Dương đứng dậy đi về phía đệm, bởi vì không được ngủ cạnh người tình, nên bộ dáng rất ủ rũ.
Ngôn Kỳ rất hài lòng:
"Xa như thế là được rồi, ngủ ngon nhé "bạn thân yêu"."
Các học sinh dưới khán đài cười như điên.
Cho đến khi cảnh này kết thúc, đám đông vẫn đang tràn ngập trong tiếng cười.
Khán giả không thể nhìn thấy phía sau hậu trường, nhưng có diễn viên khác và nam sinh hậu cần phụ trách bối cảnh đang chờ sẵn.
Thừa dịp đang khuất tầm mắt của bọn họ, Diệp Dương vươn tay nắm lấy cánh tay của Ngôn Kỳ, tháo tai nghe xuống cười thì thầm:
"Kỳ ời, sao cậu lại dễ thương như thế!"
Ngôn Kỳ đi được nửa đường, tay vén rèm sân khấu quay đầu nhìn Diệp Dương một cái, ánh mắt như đang nói "Tôi thấy cậu hình như khùng lắm rồi."
Hai người bước ra sau màn sân khấu, các thành viên khác trong câu lạc bộ đưa hai chai nước suối qua.
Ngôn Kỳ quen thuộc mở nắp chai uống một ngụm, đang định đậy lại thì chú ý đến ánh mắt của Diệp Dương đang nhìn lại đây.
Cậu lạnh lùng dùng sức vặn chặt chai nước lại.
Biểu cảm của Diệp Dương giống như hơi tổn thương.
Ngôn Kỳ bình thản nói:
"Xét theo lễ nghi, đây là cách thích hợp nhất để giữ trong sạch cho một Alpha độc thân."
Nói xong, cậu đặt chai nước của mình sang một bên, đưa tay lấy chai của Diệp Dương:
"Có cần mình mở cho bạn không? "Bạn thân yêu"."
Diệp Dương đưa nước của mình cho cậu, nhìn Ngôn Kỳ đang mở nắp chai, hỏi:
"Vậy bạn cũng định hẹn hò hả? Bạn Alpha độc thân trong sạch?"
Ngôn Kỳ suy nghĩ hồi lâu, sau đó quay đầu nói với hắn:
"Còn phải xem biểu hiện của bạn đó."
Diệp Dương nghiêm túc nói:
"Vậy cảm ơn hội trưởng Ngôn đã cho tôi cơ hội này."
Bầu không khí giữa hai người thật sự rất kỳ quái, Ngôn Kỳ không kiềm chế được nữa, nghiêng người đặt tay lên vai Diệp Dương vùi mặt vào vai hắn, cười không ngừng được.
Diệp Dương đưa ngón tay lễ độ chọc chọc cánh tay cậu:
"Alpha giữ mình trong sạch là vậy hả?"
"Má!"
Ngôn Kỳ lùi lại, ý cười vẫn còn lưu lại trong mắt, cậu đấm vào vai hắn một cái.
Sau đó cậu đưa chai nước đã được mở sẵn qua.
Diệp Dương giơ tay xoa xoa bả vai, uống một ngụm nước rồi nhỏ giọng nói:
"Có nhiều lúc cậu thật sự không chịu nói lý lẽ đó nha Kỳ."
Ngôn Kỳ nhướng mày vươn tay giật chai nước về, đặt môi ngay nơi Diệp Dương vừa chạm vào uống một hớp, đóng nắp chai để qua một bên.
Cậu cuối mặt lạnh nhạt nói:
"Như này mới gọi là không nói lý lẽ."
Diệp Dương: "..."
Ánh mắt hắn vô thức nhìn vào môi Ngôn Kỳ.
Môi rất mỏng, màu sắc cũng nhạt, do bị thấm nước mà đẫm màu đỏ tươi, giống như cánh hoa nước mưa tưới qua.
Quyến rũ người khác mà không tự nhận ra.
Màn giữa vở kịch kể về một loạt trò hề trong rừng liên quan đến Hermia, Lysander, Helena và Demetrius.
"Giấc Mộng Đêm Hè" là vở hài kịch kinh điển của Shakespeare, dù trên sân khấu có "Hermia" nghiêm túc đến mức hài hước do Ngôn Kỳ diễn nên mặc dù thỉnh thoảng sẽ bật cười, nhưng mọi người đều rất nhập tâm vào vở diễn.
Nhiều học sinh đã lấy máy ảnh và di động để quay lại vở kịch trên sân khấu, tất cả những âm thanh được ghi lại đều là những tiếng "hahahahahaha" từ những người xung quanh.
Thậm chí không nghe được cả lời thoại.
Hơi tiếc một chút.
Tuy nhiên bốn góc của sân khấu đều có camera gần hơn và góc quay cũng tốt hơn, có thể ghi lại hiệu ứng sân khấu khá tốt.
Trong màn cuối cùng của vở kịch, bốn nhân vật chính tỉnh dậy trong rừng.
Những trò nghịch ngợm của yêu tinh, tất cả những gì xảy ra đêm qua, giống hệt như một giấc mơ hoang đường giữa đêm hè.
Demetrius yêu Helena vì sức mạnh kỳ diệu của dịch hoa ma thuật, và Hermia yêu Lysander.
Bốn người được mời đến dự lễ cưới của Công tước.
Cảnh rừng lui về sau, chỉ còn lại một cảnh xa xanh thẫm.
Bối cảnh màn đêm được vén lên, ánh đèn sân khấu chuyển từ mờ ảo sang sáng lạng, điệu Valse được chơi trong đám cưới, những đôi tình nhân khoác tay nhau khiêu vũ.
Trong khung cảnh quen thuộc Ngôn Kỳ nhớ lại đêm vũ hội hôm đó, lúc mà cậu bất ngờ gặp Diệp Dương.
Bây giờ nghĩ lại có lẽ lúc đó tên này đang ghen.
Chỉ là một bài khiêu vũ với cô gái khác, cũng khiến hắn ghen đến mức như vậy.
Ngôn Kỳ cong mắt cười.
Đèn sân khấu rất sáng, tia sáng lấp lánh bị lông mi cắt nhỏ, vụn ánh sáng rơi rãi trong đôi mắt cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook