Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
-
Chương 193
Edit + Beta: Đào Mai
Thời điểm mừng năm mới từng nhà đều náo nhiệt, Trình gia cũng không ngoại lệ.
Trình đại nãi nãi dựa vào đệm nhung trên giường quý phi nghỉ ngơi, bên ngoài tiểu hài tử chạy tới chạy lui náo nhiệt, nàng đang muốn nghỉ một lát.
Nghe tiếng hài tử la hét ầm ĩ lợi hại, liền ngồi dậy gọi Đông Cô, có nha đầu vén mành tiến vào, nàng liền hỏi:
- "Bên ngoài mấy tiểu tổ tông náo loạn thành như vậy, có người coi chừng chúng nó không?"
Thị nữ Đông Cô bên người nàng cười, bưng đĩa cao nhân tùng nóng hổi, nói:
- "Đại nãi nãi đừng quan tâm, bên người các tiểu thư đều có nha đầu bà tử hầu hạ mà… các tiểu thư chơi rất vui vẻ, không có vấn đề gì."
Trình đại nãi nãi lại nằm trở về, nhặt khối cao ăn.
- "Mừng năm mới thật mệt người, ta chính là lười mừng năm mới, không hiểu sao các nàng lại thích vô giúp vui."
Trình đại nãi nãi lười biếng trốn tránh, lại đè thấp thanh âm hỏi Đông Cô,
- "Bắt đầu mùa đông đến nàng ta đều đã thỉnh ba lần đại phu, ta nghe nói hôm nay lại thỉnh, qua năm mới không chê xúi quẩy.
thật sự là có sao không?"
Giọng Đông Cô cũng nhỏ một chút:
- "Ngài cũng không phải không biết, thủ đoạn của tứ thiếu gia chúng ta, nơi nào có đạo lý để cho nàng hoài thai...!Lòng như lửa đốt thỉnh đại phu tới, cũng chính là bỏ ăn mà thôi.
Tam phu nhân ảo não, Tứ thiếu gia lại còn ở tại Lục gia không có trở về, Tứ nãi nãi phân phó hạ nhân không được nói với Tứ thiếu gia."
Trình đại nãi nãi thở dài:
- "Đôi khi ta cũng lười cùng nàng đấu...!Nghĩ nàng đáng thương, tứ đệ kia làm sao là một phu quân, sống là không có tâm can, làm bộ dáng cho nàng xem, thế nhưng nàng cũng tin."
- "Nhiều nữ nhân thường là như vậy."
Đông Cô đã theo Trình đại nãi nãi từ trong cung xuất ra, cái gì mà không thấy được.
- "Nếu không phải Tứ nãi nãi có hoàng hậu nương nương che chở, những ngày như vậy đều đừng nghĩ có!."
Trình đại nãi nãi nghe đến đó lại hơi hơi thở dài, nói Tạ Uẩn đáng thương, người nào nam, người nào nữ không là như thế này.
Nàng cầm trà nóng nhuận giọng, lại bảo Đông Cô đỡ nàng đứng lên, muốn đi tới chỗ Thái phu nhân Trình gia.
Cách xa non nửa cái thành trong Ninh Viễn hầu phủ, Trình Lang đang chờ Lục Gia Học từ trong phòng xuất ra.
Qua năm mới tìm hắn tới chỗ này, cũng không biết cữu cữu hắn đây là bị trúng cái gió gì?
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, bởi vậy tâm tình của hắn cũng nhẹ đi rất nhiều.
Nâng chén nước gạo rang bỏ thêm sinh toái, chi ma, thước quả, thích ý uống.
Bất chợt nhìn xem những khối băng trắng lớn trôi nổi trong hồ, viễn núi xanh xa xa, nghĩ rằng cảnh sắc nơi này thật sự đẹp.
Ninh Viễn hầu phủ cách xa nội thành, xa một chút cũng có chỗ tốt.
Hàng năm mừng năm mới Ninh Viễn hầu phủ đều uống nước gạo rang.
Hàng năm qua năm mới, ngoài phòng đều treo đầy đèn lồng màu đỏ, chỉ một mình Lục Gia Học ở đây, ngày thường hạ nhân không dám động, nhưng thời điểm mừng năm mới lại muốn khiến cho phòng ở càng náo nhiệt càng tốt, khiến cho Hầu phủ có thể náo nhiệt một chút.
Lục Gia Học cho tới bây giờ cũng chưa nói bọn họ, hắn khó được khoan dung đối với hạ nhân như vậy, đại khái là thấy được tâm tình viên mãn cũng tốt đi.
Lão bộc hầu hạ Lục Gia Học nhiều năm đứng ở bên ngoài chờ, nói chuyện với Trình Lang:
- "Hôm qua Hầu gia từ bên ngoài trở về, tâm tình không được tốt.
Lão nô không dám… hơn nửa đêm còn ở bên ngoài hậu...!Sáng sớm người này tìm tới, ngay sau đó hầu gia mới truyền ngài tới."
Trình Lang nhíu mày hỏi:
- "Người bên trong là ai?"
Lão bộc kia hơi hơi lắc đầu nói:
- "Trước kia chưa từng thấy qua —— biểu thiếu gia, ngài còn muốn uống nữa không, lão nô rót thêm một chén cho ngài?"
- "Thật chán ngấy, đổ chén trà xanh đến đây đi."
Trình Lang nói, mừng năm mới uống nước nhiều, càng uống không được nước gạo rang.
Lão bộc liền dẫn người đi xuống bố trí trà xanh cho hắn, Trình Lang thổi thổi gió một chút, lại nghe bên trong truyền đến thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp:
- "...Người đã mua được, lão phụ thân hắn vừa vặn là thủ hạ của ta, không có vấn đề.
Là Vệ trung cẩm y vệ, Vũ Lâm Quân, Kim Ngô Vệ lưu thủ Tử Cấm thành, Đông Hán Tây Xưởng đều là hoạn quan, không đủ gây sợ hãi.
Chính là Thần Cơ Doanh phiền toái một chút, nhưng ở trong tay Đại Đô đốc nắm bốn bộ phận binh lực to lớn, sợ cũng không có vấn đề."
Trình Lang nghe thanh âm đó, tựa như nước lạnh dội qua, bỗng chốc trong lòng liền không thích.
Nếu hắn nhớ không lầm, hắn đã nghe qua thanh âm này một lần, là cữu cữu hoàng hậu nương nương, chỉ huy sử đại doanh ngoài kinh thành Chu Ứng Hữu.
Vì sao hắn lại ở trong thư phòng Lục Gia Học! Nhưng lại đang đàm luận phân bố binh lực.
Đầu óc Trình Lang nhanh chóng chuyển.
Bất quá hắn là người thông minh nhất.
Lục Gia Học sáng sớm kêu hắn đến, Tạ Uẩn nói qua những dị thường của hoàng hậu nương nương gần đây, thế lực Đại hoàng tử ở trong triều đình càng lúc càng lớn...!Hoàng hậu cùng Chu Ứng Hữu chỉ sợ có ý đồ cưỡng bức hoàng thượng truyền ngôi cho Tam hoàng tử!
Bên trong cửa mở, Lục Gia Học đi ra trước, nhìn thấy Trình Lang cúi đầu ở bên ngoài, khóe miệng xả ra một tia cười lạnh:
- "Chờ lâu à?"
- "Không dám." Trình Lang nói.
Lục Gia Học thở dài:
- "Trình Lang, ngươi có biết ngươi với ta cũng là một thể.
Vừa rồi nói chuyện cũng không giấu giếm ngươi, người bên trong hẳn là ngươi cũng đoán được là ai..."
Trình Lang trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe, hắn cảm thấy Lục Gia Học quả thực là điên rồi, thế nhưng thật sự phải giúp hoàng hậu!
Hoàng hậu tuy rằng vài năm nay bị hoàng thượng thất sủng, nhưng bức quân tuyệt đối là đắc tội diệt cửu tộc, không có biến cố lớn, hẳn là sẽ không nghĩ ra chiêu như vậy.
Sợ là như không nâng đỡ Tam hoàng tử đăng cơ, địa vị Chu gia nàng sẽ khó bảo toàn.
Mà Lục Gia Học thì sao, hắn luôn luôn coi trọng Tam hoàng tử, đã sớm đối lập với Đại hoàng tử bên kia...!Nghĩ như vậy, Lục Gia Học sở tác sở vi* cũng là hợp lý.
(Chú thích: sở tác sở vi nghĩa là hành động đã thực hiện.)
Nhưng hắn vẫn cảm thấy, Lục Gia Học nhất định là bởi vì cái gì kích thích cho nên có ý tưởng bí quá hoá liều.
Trình Lang không có hỏi nhiều, mà là vuốt cằm nói:
- "Cữu cữu cứ nói đừng ngại, nếu là không có cữu cữu đề bạt, tự nhiên không có Trình Lang hôm nay."
Hắn nghe xong những lời vừa rồi, dám không giúp Lục Gia Học sao? Chỉ sợ ngay cả sân này đều ra không được.
Huống chi Lục Gia Học rơi đài đối với hắn tuyệt đối không ưu việt, trên người hắn chính là dấu ấn Lục gia.
Huống chi hắn người này vốn cũng sẽ theo tính, đối với hắn mà nói, khả năng tra xét quan viên cùng ám sát hoàng đế khác nhau cũng không lớn.
Hắn ngược lại thích loại cuộc sống này, so với cục diện đáng buồn thì tốt hơn.
Hơn nữa Lục Gia Học đã quyền thế lớn đến thế sẽ không thất bại, nhiều năm như vậy, chết sẽ chỉ là người khác, mà không phải hắn.
Lục Gia Học mang hắn vào bên trong, gặp qua Chu Ứng Hữu.
Khuôn mặt Chu Ứng Hữu hơi dài, râu kéo trát, biểu cảm hờ hững, chính là nhìn thấy hắn tiến vào mắt cũng không nâng, đó là một người liên can đến đại sự.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Trình Lang.
Chu Ứng Hữu nghe Lục Gia Học giới thiệu, mới nhìn hắn gật đầu:
- "Thanh danh có nghe thấy, có ngươi giúp hoàng hậu, ta cũng yên tâm."
Hoàng hậu dù sao cũng là phụ nhân, thật sự đến ngày cung biến đó, nàng có thể trấn định không loạn cũng đã không tệ, sẽ không trông cậy vào mưu kế.
Trình Lang nghe đến đó minh bạch chính mình phải làm gì, phỏng chừng muốn đưa hắn đi phụ trợ hoàng hậu.
- "Đầu tháng ba Đại niên, các lộ quan viên sẽ tiến cung tạ ơn."
Chu Ứng Hữu tiếp tục nói:
- "Mệnh phụ cũng phải tiến cung tạ ơn, đến lúc đó thủ vệ trong cung nhất định sẽ loạn.
Trong cung giao cho ta, về phần ngoài cung, phải phiền toái Đô đốc đại nhân."
Lục Gia Học ánh mắt híp lại:
- "Chu đại nhân khách khí, ngươi đi nghỉ một chút trước đi.
Đến trời tối hãy trở về, miễn cho dẫn người chú mục."
Chu Ứng Hữu nói rất ít, vuốt cằm đáp ứng, được quản sự Lục gia đón đi xuống nghỉ tạm.
- "Cữu cữu…" Trình Lang thấp giọng hỏi: "Ngài đây là..."
- "Không muốn sống nữa đi." Lục Gia Học nói.
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm cẩn của Trình Lang, mới nở nụ cười,
- "Sợ cái gì, tâm ý hoàng thượng đã nói rõ là hướng tới Đại hoàng tử, thực sự để hắn đăng cơ sớm hay muộn ngày đó vận số của ta cũng sẽ tẫn...!Huống chi hiện tại cũng không phải do ta chọn."
Hắn cũng không phải thật sự bị kích thích, hắn đã sống hơn ba mươi năm, có cái kích thích gì có thể làm cho hắn xúc động như vậy.
Mà là đêm qua trong cung truyền đến tin tức, Binh bộ thị lang hồi kinh diện thánh.
Hoàng thượng nói nay biên cương đã định, cố ý muốn giải trừ quân bị, lấy giảm bớt thuế má.
Lúc đó Lục Gia Học nghe được trong lòng liền lộp bộp một cái, biên cương đã định, giải trừ quân bị khẳng định là nhìn chằm chằm Sơn Tây bên kia, cái này không phải tước quyền hắn sao.
Hoàng đế nghi kỵ quả nhiên là phi thường trí mạng.
Lục Gia Học uy quyền cả đời, sẽ để cho người khác chia cắt sao?
Nếu như trước đây, hắn khẳng định sẽ tính kế an bày khiến cho hoàng thượng đánh mất chủ ý, nhưng hiện tại hắn nghĩ không muốn làm gì cả.
Sau ngày hôm qua, hắn đột nhiên đối hết thảy thực hờ hững.
Hắn chính là nghĩ làm càn một chút, có thể đối với hắn như thế nào?
Năm đó chẳng phải mình đã đỡ hoàng đế thượng vị sao, hiện tại cũng có thể kéo hắn xuống!
Ánh mắt Lục Gia Học phi thường sắc bén.
Trình Lang nhìn ánh mắt Lục Gia Học, chỉ biết đã không có đường sống quay về.
- "Yên tâm, trừ phi Chu Ứng Hữu thành công kiềm kẹp được hoàng đế, bằng không ta cũng sẽ không động thủ."
Lục Gia Học vẫn duy trì thái độ cẩn thận, thản nhiên nói,
- "Ngày ấy ngươi phải tiến cung trước, mang theo Tạ Uẩn.
Nói là Tạ Uẩn muốn gặp cô cô, ngươi đi theo cùng, biết không?"
Trình Lang hít vào một hơi thật sâu:
- "Cháu ngoại trai minh bạch."
Hắn từ chỗ Lục Gia Học trở về, đêm đã khuya, dọc theo đường đi đều là pháo nổ vang.
Hắn ngồi ở bên trong kiệu, dường như bên ngoài là vạn pháo tề minh, chiếu sáng như ban ngày.
Hắn nhớ được thời điểm hắn còn nhỏ, bên ngoài Ninh Viễn hầu phủ cái phố kia, pháo đốt thật sự nhiều.
Thật náo nhiệt a!
Khi đó hắn còn nhỏ, nhìn không tới pháo đốt bên ngoài, cữu cữu liền ôm lấy hắn nâng lên để cho hắn xem.
Cữu cữu hỏi hắn:
- "Có đủ cao hay không?"
Sau đó nàng ở bên cạnh có chút sốt ruột che chở hắn nói:
- "Chàng xem đã dọa hắn!"
- "Ha ha, hắn là nam hài, lá gan làm sao có thể nhỏ!"
Lục Gia Học tươi cười thực trong sáng, còn nâng hắn cao thêm nữa.
Chỉ có thời điểm ở bên nàng, hắn mới chân chính cao hứng.
Trình Lang sớm cũng không bởi vì chuyện La Nghi Ninh mà hận Lục Gia Học, lúc này ngược lại cảm thấy có chút đồng tình với hắn.
Sau đó hắn đã nở nụ cười, Lục Gia Học là ai, dung được người đồng tình với hắn sao!
Thời điểm Lục Gia Học sống không tốt, người khác cũng đừng mơ tưởng sống tốt! Hắn là người như vậy.
Lần này khởi sự là vì Tam hoàng tử, nghĩ đến cũng là hắn không muốn khiến cho La Thận Viễn lên cao như vậy...!Lục Gia Học muốn chỉnh chết La Thận Viễn.
Trình Lang trở lại trong phủ, ngay cả pháo đều đã đốt xong, tại cửa một đống xác pháo, cũng là không khí vui mừng Tết.
Hắn dẫm lên xác pháo đi vào cửa, nha đầu liền nghênh đón nói:
- "Tứ thiếu gia, ngài rốt cục đã trở lại, tứ phu nhân chờ ngài..."
- "Ừ, ta lập tức đi qua."
Trình Lang đi vào thư phòng, hắn lại muốn xem xem mấy bức vẽ của hắn, gần đây hắn thường xuyên xem, hơn nữa nhìn xem càng ngày càng nhiều.
Nhưng thời điểm nhắm mắt lại, cũng là một khuôn mặt khác của nàng, thời điểm khuôn mặt kia đối mặt hắn đạm mạc như vậy, Trình Lang không nghĩ đối mặt.
Hắn thật muốn nhìn bộ dáng nàng đối tốt với hắn.
Nhưng khi hắn mở ra hộp đựng mấy bức họa, biểu cảm chợt lạnh lùng, không đúng, là thiếu một bức họa.
Có bao nhiêu bức họa, trong lòng hắn rất rõ ràng.
Hắn kêu gã sai vặt trông coi thư phòng vào hỏi:
- "...Ai đã vào đây?"
Sắc mặt gã sai vặt khổ sở, không chịu nói.
Thẳng đến Trình Lang muốn gọi người kéo hắn đi đánh bằng roi, hắn mới vội vàng quỳ xuống:
- "Tứ thiếu gia, là tứ phu nhân...!Nhưng tứ phu nhân nói, tiểu nhân nếu dám nói liền bán tiểu nhân đi…..tiểu nhân thật sự không dám!"
Trình Lang hẳn đã đoán được là Tạ Uẩn, lần trước thời điểm hắn xem bức họa, Tạ Uẩn ở bên cạnh.
Hiện tại hắn không có thời gian liệu lý gã sai vặt này, trước tiên bảo hộ vệ tiến đến áp chế đi, hắn chạy tới chỗ Tạ Uẩn.
Mỗi một bước đều rất nặng nề, thời điểm hắn đến nhà chính Tạ Uẩn đang đón giao thừa, chờ hắn trở về.
Nhìn thấy hắn đi vào, nàng từ ghế tựa đứng lên, cười nói:
- "Gia, ngài đã trở lại!"
Trình Lang đi đến trước mặt nàng, ngữ khí lạnh như băng trước nay chưa từng có:
- "Ai chuẩn cho ngươi nhúng tay vào chuyện của ta? Ngươi thật sự có thể, còn dám uy hiếp gã sai vặt của ta, bức họa đâu?"
- "Gia, ngài nói cái kia à.
Thiếp cũng chỉ là tò mò lấy đến xem mà thôi, vật cũ lâu năm, Gia còn lấy cái kia tới làm cái gì?" Tạ Uẩn cười rất miễn cưỡng.
Trình Lang cũng không để ý tới nàng, xoay người muốn đi lục đồ của nàng.
Tạ Uẩn nóng nảy, nàng cảm thấy nam nhân này thiện biến quả thực vượt qua lý giải của nàng, nàng nói:
- "Ngài đừng lục lọi, không ở trong này!"
Trình Lang quả thật cũng không có lục lọi, hờ hững nhìn nàng một cái.
Vân vê tay áo đi ra ngoài.
Đại niên ba mươi, hắn là muốn đi đâu!
Tạ Uẩn dựa vào bình phong, nàng nhớ tới người ở bên trong bức họa kia —— đó là một nữ tử, nhưng nàng chưa từng gặp qua.
Xem như vậy thì đã có chút tuổi đời, tất nhiên không phải một nữ tử trẻ tuổi.
Thời điểm Tạ Uẩn phát hiện cái này thế nào có thể không ghen tị, nàng ghen tị muốn phát cuồng.
Đời này của nàng, trừ bỏ La Thận Viễn ra, còn không có cảm giác ghen tị như vậy.
Dù sao nàng cũng thông minh, ngược lại cầm bức họa đó đi tìm lão ma ma đã từng hầu hạ Trình Lang trước kia để hỏi.
Lão ma ma đã mắt mờ, nhìn một khắc mới ước chừng nói:
- "Nhìn quen mắt, nhìn quen mắt, lại có bộ dáng của Lục tứ phu nhân năm đó.
Chính là mợ của Lang thiếu gia, đã chết thật nhiều năm rồi."
Cử chỉ Tạ Uẩn giống như điên rồ, lại cầm bức họa đó hỏi rất nhiều người.
Chỉ có một hai người là có thể biết, đáp án đều là nhất trí.
Sau khi nàng biết thì như rơi xuống hầm băng, cả người không cảm giác được chính mình đang ở đâu.
Thực châm chọc mà! Trước kia thời điểm nàng thích La Thận Viễn thì khinh thường hắn, hiện tại nàng lại thích hắn, mới phát hiện trong lòng người này thế nhưng cất giấu tâm tư dơ bẩn không thể cho ai biết như vậy!
Hiện tại nàng đột nhiên chống đỡ không nổi nữa, Tạ Uẩn cũng muốn trả thù.
Dựa vào cái gì hắn lại đối xử với chính mình như vậy, nàng cũng muốn trả thù hắn!
Vì thế Tạ Uẩn thở hổn hển, ở sau lưng hắn cười lạnh chậm rãi nói:
- "Trình Lang, ngươi cứ như vậy —— là vì người trong bức họa kia, ngươi yêu mà không được đi? thời điểm nàng còn sống, nàng là mợ ngươi.
Nay ngươi trưởng thành, nàng lại đã chết!."
Trình Lang dừng bước, sau đó hắn liền thật sự quay đầu.
Tạ Uẩn chưa từng có nhìn thấy qua biểu cảm của hắn dữ tợn như vậy, thế cho nên thời điểm nàng còn không có phản ứng được, Trình Lang cũng đã nắm chặt cổ nàng, để nàng ở trên tường, thanh âm băng hàn mà cứng ngắc:
- "…Ngươi đang nói cái gì, ngươi đi hỏi lung tung?"
Tạ Uẩn hô hấp không được, sắc mặt trướng lên đỏ bừng, nàng gian nan nói:
- "Ngươi cũng sợ người biết đi……ngươi quả thực liền……"
Trình Lang bóp rất dùng sức, Tạ Uẩn cơ hồ cảm thấy hắn muốn bóp chết chính mình!
Cho nên cuối cùng lúc Trình Lang buông nàng ra, nàng xụi lơ trên mặt đất, gian nan mấp máy.
Nàng ôm yết hầu càng không ngừng ho khan, khụ khụ thiếu chút nữa thì ói ra.
Trình Lang một tay liền kéo nàng lên, cười lạnh hỏi:
- "Cảm thấy ghê tởm à?”
Ánh mắt nàng tan rã, Trình Lang ngay tại bên tai nàng nói:
- "Đúng vậy, ta chính là yêu nàng, đời này của ta chỉ yêu một mình nàng, cho dù nàng đã chết ta cũng yêu nàng.
Mà ngươi thì sao, ngươi cái gì cũng không tính.
Biết không?"
- "Súc sinh...!Súc sinh..."
Tạ Uẩn nôn khan không có khí lực, ở trên tay hắn giãy dụa.
Vú già đang ở bên ngoài căn bản không dám tiến vào, Tạ Uẩn nước mắt nước mũi đều chảy ra, nàng khó chịu muốn điên rồi.
Từ tâm đến thân, đều vô cùng khó chịu.
Bên trong hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nàng thấy nam nhân kia chậm rãi đứng lên.
Hắn vẫn làm như không có gì sửa sang lại tay áo của hắn, thản nhiên nói:
- "Ta đi gọi vú già vào hầu hạ ngươi."
Hắn đi tới cửa, lại đưa lưng về phía nàng nói:
- "Ngươi thu hồi cái dạng này của ngươi đi.
Nếu ngươi còn muốn sống qua ngày, coi như chuyện này chưa từng phát sinh qua.
Ta vẫn sẽ đối tốt với ngươi, trước mặt ngoại nhân ngươi vẫn là Tứ nãi nãi được sủng ái."
Tạ Uẩn quả thực không thể tin được Trình Lang ôn nhu trước sau như một sẽ nói ra lời này.
Ngày thường hắn đối với nàng tất cả đều là giả dối, hư vô.
Hắn đối với tất cả mọi người là diễn trò như vậy, gặp dịp thì chơi…..chơi trò bụi hoa.
Hắn, người này thực đáng sợ!
Tạ Uẩn khóc thật lâu, nàng phát hiện Trình Lang nói đúng.
Nàng căn bản không dám đem chuyện này nói ra, thành ra phải theo như lời Trình Lang.
Nàng cần kiêu ngạo, bị trượng phu vứt bỏ vắng vẻ —— cả đời nàng đều thừa nhận không nổi.
Cho nên thời điểm ma ma vào, nàng đã ngừng khóc.
Nàng bảo ma ma đở nàng đứng lên rửa mặt chải đầu, nàng không thể rụt rè, ít nhất không thể ở trước mặt những người này rụt rè, không thể ở trước mặt Trình đại nãi nãi rụt rè, không muốn diễn cũng phải diễn.
Lúc chạng vạng La Nghi Ninh nhận được quà xin lỗi của Tiểu Chu thị.
La Sơn Viễn đè nặng Tiểu Chu thị đi tới nhận lỗi, Tiểu Chu thị gượng cười, thật cẩn thận bồi nói, La Nghi Ninh lại chú ý tới bên má nàng ta có dấu tay.
Dùng phấn trang điểm để giấu nhưng không giấu được.
Nói thật La Nghi Ninh thật sự không quá đồng tình, nàng cùng Tiểu Chu thị quan hệ bình thường.
Sau khi trở về, Tiểu Chu thị cũng xem nàng không thoải mái nhất.
Lại nói tiếp, Đại Chu thị so với Tiểu Chu thị thông minh hơn một chút!
La Nghi Ninh từ chối không chịu thu, Tiểu Chu thị quýnh quáng phát khóc.
Cuối cùng nàng sát ngôn quan sắc*, mới để cho Trân Châu thu.
Nàng rõ ràng nhìn thấy La Sơn Viễn nhẹ nhàng thở ra.
(Chú thích: Sát ngôn quan sắc nghĩa là biết phân tích lời nói và quan sát sắc mặt để hiểu ý đồ của người khác)
Buổi tối ở nhà giữa ăn mừng năm mới, La gia bố trí rất nhiều đèn lồng, phi thường náo nhiệt.
Tiểu hài tử chạy tới chạy lui, Đại Tiểu Chu thị, Trần thị cùng Lâm Hải Như, còn có nhóm di nương cùng nhau nói chuyện, trong phòng cực kỳ náo nhiệt.
La Thận Viễn từ ngoài phòng tiến vào, nhìn thấy nàng đang cùng Quách di nương uống rượu, thoạt nhìn tựa hồ là không sao.
Hắn thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Sợ nàng còn bởi vì việc ban ngày mà tức giận, hiện tại xem ra là không có.
Hắn còn có việc, trước hết trở về Gia Thụ Đường.
Chờ Nghi Ninh ăn cơm đoàn niên xong, nhìn không thấy La Thận Viễn ở đây, liền không có ở lại chỗ Lâm Hải Như đón giao thừa, cũng trở về tìm hắn.
Kết quả thời điểm đi đến Gia Thụ Đường Nghi Ninh dừng lại, nàng đứng lại ngoài phòng, thấy trong viện treo rất nhiều đèn lồng trái quýt, nơi nơi đều chỉ có đèn quýt lớn, rất nhiều rất sáng, toàn bộ sân đều treo, chiếu ra tràn đầy màu đỏ ấm áp.
Đồi Mồi cười đi đến trước mặt nàng, nhẹ giọng nói:
- "Cô gia sai bố trí đấy, ngài xem có được không?"
Khóe miệng Nghi Ninh hơi hơi nhếch lên, trước kia thời điểm nàng ở Ninh Viễn hầu phủ, đã thích trang trí sân như vậy, treo thật nhiều đèn lồng, thực náo nhiệt.
Khi đó mới được xuất ra khỏi La gia, thiên tính của nàng thả ra, sau này trở thành Tiểu Nghi Ninh ngược lại lười…..lười làm.
Vừa muốn tụ họp một đám hạ nhân làm, vừa muốn đọc sách, rất phiền toái.
Nàng bước nhẹ nhàng vào trong phòng, nhìn thấy La Thận Viễn đang đợi nàng, tựa hồ lại đang nhìn văn thư.
Mỗi ngày xem, mỗi ngày xem, liền thích xem như vậy sao?
Nàng đi đến bên người hắn hỏi:
- "Tam ca, huynh bố trí đèn lồng này rất đẹp mắt!"
- "Ừ, thích là được."
Hắn trông thực lạnh nhạt, nếu không bức hắn, hắn có thể luôn luôn không mặn không nhạt nói với ngươi như vậy.
- "Tam ca cố ý trở về làm cái này?" Nàng lại hỏi hắn.
La Thận Viễn lần này thì ngẩng đầu, nhìn nàng, lại thản nhiên trả lời:
- "Ừ."
La Nghi Ninh liền bổ nhào vào trên người hắn, làm cho hắn thiếu chút nữa thì ngã xuống.
Hắn rất ít làm này đó, nếu ngươi không hỏi, hắn cũng không nói!
Nghi Ninh nghe xong cũng rất muốn đánh hắn, khiến cho hắn cũng thất thố một chút.
La Thận Viễn kéo nàng ngồi ổn lại:
- "Vừa nhìn thấy đồ vật trên bàn, Tiểu Chu thị hôm nay vội tới nhận tội với nàng à?"
La Nghi Ninh gật đầu.
Nàng có thể khẳng định là hắn buộc người ta đến nhận tội.
- "Tam ca làm cách nào uy hiếp nàng ta?" La Nghi Ninh vừa vặn muốn hỏi một chút.
La Thận Viễn cười lạnh nói:
- "Lược thi tiểu trừng*, để họ nhớ dai một chút mà thôi.
Khiến cho nàng ta biết không phải cái gì cũng đều có thể nói."
(Chú thích: Lược thi tiểu trừng nghĩa là trừng trị nho nhỏ)
La Nghi Ninh liền lẳng lặng dựa vào hắn, hắn cũng dùng tay ôm lấy nàng.
Bất quá không bao lâu, Bảo ca nhi đã được nhủ mẫu mang vào, hôm nay nó cùng Nam thúc thúc nó chơi đùa cả một ngày, đã rất mệt.
Nó vừa vào phòng liền ầm ầm náo nhiệt.
Tiểu tổ tông ở trước phụ thân, mẫu thân ồn ào, chỉ chốc lát sau lủi ở trong lòng nàng ngủ rất ngon lành.
Nghi Ninh kêu Trân Châu cầm kéo đến tiễn hoa đèn, chuẩn bị hôm nay đón giao thừa, hai người cùng nhau canh chừng.
Ai biết lúc này La Thận Viễn lại bị kêu đi ra ngoài, Cẩm y vệ chỉ huy sử tự mình đến, có việc gấp.
La Thận Viễn khoát áo choàng đi ra ngoài, đứng tại bậc thềm chỉ huy sử nói với hắn, thanh âm lộ ra hàn ý:
- "La đại nhân, đêm khuya làm phiền —— vài cái vệ sở bên trong kinh thành tựa hồ có dị động khác thường, ta báo cáo hoàng thượng, hoàng thượng bảo ta tới tìm ngài."
Lông mày La Thận Viễn hơi nhíu, nói:
- "Ngươi nói."
Chờ chỉ huy sử đại khái nói xong, hắn mới cảm thấy có chút nghiêm trọng:
- "Ngươi đi về trước.
Ta ngày mai tự mình tiến cung đáp lời với hoàng thượng."
Nghi Ninh đợi đến muốn ngủ gà ngủ gật, mới nhìn thấy La Thận Viễn từ bên ngoài tiến vào.
Đêm lạnh, ngoại bào hắn lạnh giống như băng.
Nàng chủ động ngồi vào trong lòng hắn, nói:
- "Muộn rồi, đã đón giao thừa xong."
- "Vậy ngủ đi!"
La Thận Viễn kêu nhũ mẫu ôm Bảo ca nhi đi.
Hắn lại ôm lấy Đại Đoàn Tử này vào lòng, đặt tại trên giường đã được sưởi ấm, sau đó cởi xiêm y nàng.
La Nghi Ninh nói:
- "Ban ngày không phải đã hai lần à?"
La Thận Viễn nói:
- "Ừ? Cho nên nàng không cần."
La Nghi Ninh đối với chuyện này tỏ vẻ lo lắng:
- "Nương nói huynh phải tiết chế, hiện tại huynh trẻ tuổi…..nhưng khi già đi thì làm sao bây giờ?"
La Thận Viễn trầm mặc thật lâu hỏi:
- "La Nghi Ninh —— lời này của nàng là có ý gì?"
La Nghi Ninh vì những lời này của nàng đã phải trả giá đại giới, Các lão đã chứng minh với nàng, hắn không chỉ có hiện tại, hơn nữa tinh lực kéo dài đến về sau ép buộc nàng vài thập niên cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
La Nghi Ninh nằm ở trên người hắn thở, cảm giác được tay hắn giống như lại đi xuống, lập tức bắt lấy nói:
- "Không được, ngày mai còn phải dậy sớm! Muội đã sai lầm rồi còn không được sao?"
Hôm nay La Thận Viễn vừa hướng nàng chứng thực tâm ý của nàng, lúc này rất đắc ý.
Cho dù nàng không quấn quít lấy hắn, hắn cũng muốn quấn quít lấy nàng không tha.
Nghe vậy mới có chút không tha buông lỏng tay ra, hỏi nàng:
- "Mùng hai nàng phải về Anh quốc công phủ à?"
La Nghi Ninh gật gật đầu.
- "Khoan trở về đã."
La Thận Viễn hôn thái dương nàng, chưa cùng nàng giải thích rõ ràng, chính là thấp giọng nói:
- "Nghe ta, gần đây kinh thành không được yên ổn."
************
......
- -----oOo------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook