Nhật Ký Du Lịch Dị Giới Nguy Hiểm
-
Quyển 1 - Chương 45
Hách Thuần bồi hồi trong bão táp thật lâu, chính cô cũng không biết đã qua bao lâu, khi thấy Orpheus trước mặt, còn hơi ngơ.
Orpheus thấy Hách Thuần đã tỉnh, nói: “Tỉnh rồi còn không nhanh xuống khỏi người tôi?”
Hách Thuần lấy lại tinh thần, nhảy khỏi người Orpheus, trong lòng cảm thấy thật phức tạp, chuyện vừa rồi vẫn còn ám ảnh chưa tan. Hách Thuần không thể nào chấp nhận sự thật có thể tùy ý giết người, dù đây không phải Trái Đất nhưng chuyện này không thể coi như không có được, đó là mạng người chứ đâu phải vật vô tri? Hách Thuần e ngại nhìn Orpheus.
Orpheus nói: “Chúng tôi có việc muốn nói với cô, cô ngồi xuống trước đã.”
Hách Thuần nhìn xuống sàn, tức gần chết, cả đám người không một ai cởi giày, bùn đất các loại dính đầy lên da thú, nhưng đây không phải lúc nổi nóng.
Hách Thuần đặt đệm da thú xuống, Orpheus thấy cô ngồi xuống, bắt đầu nói: “Tôi nghi Helen là mỹ nhân ngư”
Hách Thuần giật mình nhìn Orpheus, nghĩ: Tên này đầu óc có bệnh à? Mỹ nhân ngư có đuôi cá, Helen có đôi chân mà.
Hách Thuần kết luận: “Điều đó không thể nào, Orpheus, có phải anh nghĩ đến mỹ nhân ngư đến điên rồi không? Tôi làm nhiệm vụ mỹ nhân ngư, tôi còn chưa điên vì mỹ nhân ngư anh đã điên trước rồi!”
Pu Nasen lên tiếng: “Chị cũng không tin Helen là mỹ nhân ngư, nhưng nàng ta đúng là rất nguy hiểm, hai công hội tranh nhau cướp nàng, chị chỉ sợ liên lụy đến công hội của chúng ta.”
Darklin kích động: “Pu Nasen, em là con gái, em như vậy là quá vô trách nhiệm, chẳng lẽ vì sợ liên lụy mà chúng ta thấy chết không cứu? Nếu thấy chết không cứu, em nghĩ sẽ không ảnh hưởng gì đến danh dự của công hội sao? Đó là chưa kể thực lực của công hội mình còn bày ra đó.”
Pu Nasen không muốn tranh chấp với Darklin, Darklin quá ngay thẳng, ít khi lươn lẹo nên Pu Nasen vẫn quyết định nghe xem Hách Thuần nghĩ sao.
Darklin thấy Pu Nasen không để ý thì không nói gì thêm nữa, chu môi chờ xem Hách Thuần sẽ nói gì.
Hách Thuần nghe ý kiến của các nàng, quyết định vẫn sẽ bảo vệ Helen, mặc kệ đối phương cướp đoạt Helen vì mục đích gì, người ta cũng đã biết mình cứu người đi, cô không muốn nhìn thấy ai bị giết nữa, cảnh tượng đó quá kinh khủng. Hách Thuần nói: “Em vẫn sẽ bảo vệ Helen. Tôi cảnh cáo anh, Orpheus, đừng mong làm gì hại đến Helen, tôi không thể chấp nhận hành vi tùy ý giết người của anh.”
Nói rồi Hách Thuần quyết định dừng lại, thiết lập phòng ngự, bất kỳ ai cũng không xông tới được.
Hách Thuần cho tất cả mọi người xuống, cô đến gõ cửa. Helen nhìn thấy Hách Thuần liền cười. Hách Thuần nhìn thấy nụ cười của Helen thì thấy khó hiểu, cô đỡ nàng ra ngoài.
Hách Thuần thu Airavata vào, lấy xe ra, cô đỡ Helen ngồi xuống cạnh ghế tài xế, mọi người lên xe. Sau khi lấy xe ra, Hách Thuần cho người máy xem xét xung quanh, để chúng tìm một chỗ khuất và bằng phẳng để đáp xuống, Hách Thuần còn để tất cả người máy ở tình trạng báo động, cô lẳng lặng chờ tin tức từ người máy.
Lúc này, không khí trong xe trở bên căng thẳng và ngượng ngùng, Giles là người đầu tiên cảm thấy không hợp, lúc trước Airavata ở ngoài, bọn họ ở trong hộp nhỏ không biết đã xảy ra cái gì? Anh ta đưa mắt nhìn Pu Nasen, Pu Nasen lại dùng mắt trả lời Giles.
Còn Hách Thuần cảm thấy thật khó chịu, bây giờ trong đầu cô vẫn xuất hiện cảnh tượng kia, cô không có sức để ngồi nữa, đang lúc Hách Thuần cảm thấy không chịu được nữa, Helen ngồi bên cạnh đỡ lấy Hách Thuần. Hách Thuần vực dậy tinh thần, đổi sang chế độ lái tự động, sau đó bắt đầu cảm thấy đầu óc mụ mị đi.
Orpheus cảm thấy thật phiền não, thân phận của Helen là một vấn đề, dù thế nào thân phận đó cũng sẽ ảnh hưởng đến công hội, hai công hội kia tuyệt đối không để yên cho Goblet Siaili, nếu công hội xảy ra chuyện gì thì sao đây?
Orpheus thấy Hách Thuần đã tỉnh, nói: “Tỉnh rồi còn không nhanh xuống khỏi người tôi?”
Hách Thuần lấy lại tinh thần, nhảy khỏi người Orpheus, trong lòng cảm thấy thật phức tạp, chuyện vừa rồi vẫn còn ám ảnh chưa tan. Hách Thuần không thể nào chấp nhận sự thật có thể tùy ý giết người, dù đây không phải Trái Đất nhưng chuyện này không thể coi như không có được, đó là mạng người chứ đâu phải vật vô tri? Hách Thuần e ngại nhìn Orpheus.
Orpheus nói: “Chúng tôi có việc muốn nói với cô, cô ngồi xuống trước đã.”
Hách Thuần nhìn xuống sàn, tức gần chết, cả đám người không một ai cởi giày, bùn đất các loại dính đầy lên da thú, nhưng đây không phải lúc nổi nóng.
Hách Thuần đặt đệm da thú xuống, Orpheus thấy cô ngồi xuống, bắt đầu nói: “Tôi nghi Helen là mỹ nhân ngư”
Hách Thuần giật mình nhìn Orpheus, nghĩ: Tên này đầu óc có bệnh à? Mỹ nhân ngư có đuôi cá, Helen có đôi chân mà.
Hách Thuần kết luận: “Điều đó không thể nào, Orpheus, có phải anh nghĩ đến mỹ nhân ngư đến điên rồi không? Tôi làm nhiệm vụ mỹ nhân ngư, tôi còn chưa điên vì mỹ nhân ngư anh đã điên trước rồi!”
Pu Nasen lên tiếng: “Chị cũng không tin Helen là mỹ nhân ngư, nhưng nàng ta đúng là rất nguy hiểm, hai công hội tranh nhau cướp nàng, chị chỉ sợ liên lụy đến công hội của chúng ta.”
Darklin kích động: “Pu Nasen, em là con gái, em như vậy là quá vô trách nhiệm, chẳng lẽ vì sợ liên lụy mà chúng ta thấy chết không cứu? Nếu thấy chết không cứu, em nghĩ sẽ không ảnh hưởng gì đến danh dự của công hội sao? Đó là chưa kể thực lực của công hội mình còn bày ra đó.”
Pu Nasen không muốn tranh chấp với Darklin, Darklin quá ngay thẳng, ít khi lươn lẹo nên Pu Nasen vẫn quyết định nghe xem Hách Thuần nghĩ sao.
Darklin thấy Pu Nasen không để ý thì không nói gì thêm nữa, chu môi chờ xem Hách Thuần sẽ nói gì.
Hách Thuần nghe ý kiến của các nàng, quyết định vẫn sẽ bảo vệ Helen, mặc kệ đối phương cướp đoạt Helen vì mục đích gì, người ta cũng đã biết mình cứu người đi, cô không muốn nhìn thấy ai bị giết nữa, cảnh tượng đó quá kinh khủng. Hách Thuần nói: “Em vẫn sẽ bảo vệ Helen. Tôi cảnh cáo anh, Orpheus, đừng mong làm gì hại đến Helen, tôi không thể chấp nhận hành vi tùy ý giết người của anh.”
Nói rồi Hách Thuần quyết định dừng lại, thiết lập phòng ngự, bất kỳ ai cũng không xông tới được.
Hách Thuần cho tất cả mọi người xuống, cô đến gõ cửa. Helen nhìn thấy Hách Thuần liền cười. Hách Thuần nhìn thấy nụ cười của Helen thì thấy khó hiểu, cô đỡ nàng ra ngoài.
Hách Thuần thu Airavata vào, lấy xe ra, cô đỡ Helen ngồi xuống cạnh ghế tài xế, mọi người lên xe. Sau khi lấy xe ra, Hách Thuần cho người máy xem xét xung quanh, để chúng tìm một chỗ khuất và bằng phẳng để đáp xuống, Hách Thuần còn để tất cả người máy ở tình trạng báo động, cô lẳng lặng chờ tin tức từ người máy.
Lúc này, không khí trong xe trở bên căng thẳng và ngượng ngùng, Giles là người đầu tiên cảm thấy không hợp, lúc trước Airavata ở ngoài, bọn họ ở trong hộp nhỏ không biết đã xảy ra cái gì? Anh ta đưa mắt nhìn Pu Nasen, Pu Nasen lại dùng mắt trả lời Giles.
Còn Hách Thuần cảm thấy thật khó chịu, bây giờ trong đầu cô vẫn xuất hiện cảnh tượng kia, cô không có sức để ngồi nữa, đang lúc Hách Thuần cảm thấy không chịu được nữa, Helen ngồi bên cạnh đỡ lấy Hách Thuần. Hách Thuần vực dậy tinh thần, đổi sang chế độ lái tự động, sau đó bắt đầu cảm thấy đầu óc mụ mị đi.
Orpheus cảm thấy thật phiền não, thân phận của Helen là một vấn đề, dù thế nào thân phận đó cũng sẽ ảnh hưởng đến công hội, hai công hội kia tuyệt đối không để yên cho Goblet Siaili, nếu công hội xảy ra chuyện gì thì sao đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook