Nhật Ký Cướp Hôn
Chương 3: C3: Tạo nghiệp từ kiếp trước

“Tổng giám đốc, thật sự xin lỗi. Hôm nay tôi không đến làm việc là vì hôm nay…” Vừa lên tiếng, tôi đã chủ động nhận sai, sau đó bắt đầu tự bịa chuyện lung tung: “Là vì… À, nhớ ra rồi, vì tôi bị ốm, đúng, tôi bị ốm, sốt cao ba mươi chín độ rưỡi, sốt suốt một đêm, nên không thể rời khỏi giường được…”

“Giờ đã hết sốt rồi à?” Anh lạnh lùng hỏi.

Tôi đổ mồ hôi lạnh và cũng không biết phải nói gì sau một tiếng “ừm”.

Mỗi lần anh ta nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này thì tôi đã biết mình lại làm sai chuyện gì nữa rồi. Chao ôi, công việc bộn bề và mệt mỏi của một trợ lý thật sự không phải là điều mà một người thô lỗ như tôi có thể làm tốt được.

Thấy tôi không nói lời nào, anh ta thản nhiên hỏi một câu: “Sao không bảo Hàn Khanh xin nghỉ phép giúp cô?”

Xong đời rồi, quên mất còn có Hàn Khanh nữa, rõ ràng là anh ta đang cố ý gây chuyện mà.

Mẹ nó, người đàn ông này thật quá cẩn thận rồi. Không phải chỉ là tỏ tình bị từ chối sao, cũng chẳng phải là chuyện mất mặt gì, dù cho có vẻ như lần nào cũng là tôi làm sai trước… Nhưng anh ta cũng không nên quá lý lẽ và không khoan nhượng chứ.

Tôi nghẹn họng không nói nên lời, đã chuẩn bị thật tốt tâm lý bị đuổi việc trong lòng rồi. Cùng lắm thì xem như quay lại cuộc sống tự do thôi, dù sao tôi cũng chẳng thiếu thốn một ít tiền lương này. Nhưng mà cái cửa ải mẹ tôi thì chắc chắn là thảm rồi, một ngày cằn nhằn hai lần, mỗi lần cằn nhằn rất lâu, đến khi nào tôi tìm được công việc khác thì mới thôi.

Nghĩ đến điều này, đột nhiên tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn vì tôi đã nhịn được, không nói gì với mẹ tôi về việc Cá Voi cầu hôn tôi. Điều tôi sợ là tính cách thẳng như ruột ngựa của bà ấy, nếu như tôi nói ra thì sáng hôm sau có lẽ cả thế giới sẽ biết tôi sắp kết hôn.

Cũng may là mẹ tôi không biết chuyện gì cả, bây giờ cứ xem như bà ấy xem tin giải trí thấy tin tức Cá Voi đính hôn thì cùng lắm chỉ gọi điện thoại hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì mà thôi, tôi nói tôi và anh ta đã chia tay từ lâu rồi là được. Nếu không, bà ấy mà biết được anh ta hủy hôn với con gái của bà thì chắc hẳn bà ấy sẽ đem Cá Voi đi luộc rồi ăn mất.

“Sau này nếu như bệnh thì nhớ xin nghỉ.” Anh ta thản nhiên nói: “Lần sau đừng làm như thế nữa.”

Vậy mà không truy cứu? Loại chuyện to tát như vô cớ trốn việc thế này mà anh ta lại không hề tiếp tục truy cứu!

Đây có phải ông chủ người mà khi tôi cầm nhầm cốc nước của anh ta thì đã cướp cốc nước của tôi thành của mình không? Đây chẳng phải là ông chủ mà khi tôi vô tình ngủ quên vào cuộc họp thường kỳ vào thứ hai thì đã đã ném quả táo đang ăn dở vào người tôi trước mặt mọi người sao? Đây có phải là người mà tôi chỉ gõ nhầm một số liệu thì đã phạt tôi tăng ca cùng anh ta đến khuya sao?

“Anh có chắc mình là… Sở tổng không?” Tôi vô cùng nghi ngờ anh ta là giả mạo.

Hiển nhiên, đối phương đã kìm nén tức giận: “Diệp Ngưng Tố!”

“Vâng!”

Tôi thầm xác nhận trong lòng rằng đây mới chính là ông chủ lạnh lùng, nghiêm khắc của mình, tôi cúi đầu khom lưng: “Nghe rõ lời dạy bảo, sau này tôi nhất định không làm thế nữa.”


Cơn giận của anh ta dường như đã giảm xuống và giọng điệu của anh ta cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng anh ta lại hỏi một vấn đề rất khó hiểu: “Chuyện tối hôm qua…cô thật sự không nhớ à?”

Tôi nghĩ đến giây phút cuối cùng vào tối hôm qua, trong đầu hoàn toàn là kí ức rời rạc, tôi cũng không biết mình đã trở về chung cư như thế nào. Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận thì sao anh lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ chuyện tôi say rượu tối qua mà Hàn Khanh nói là thật?

Da đầu tôi tê rần, tôi vội vàng pha trò đánh trống lảng: “Tôi không nhớ rõ, tôi sốt cao đến mơ hồ, sau khi tỉnh lại thì đã ngủ đến giờ này rồi.”

“Là thế à…” Anh ta có vẻ hơi mất hứng.

Không bắt bẻ được tôi nên thất vọng à, tôi mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng thì cũng ngoan ngoãn “Vâng ạ” vài tiếng.

“Vậy, chào Sở tổng, chiều nay gặp lại.” Vừa nói tôi vừa định cúp máy.

“Chờ một chút.” Anh ta nói.

“ Sở tổng còn việc gì muốn giao phó sao?” Tôi nịnh nọt.

Anh ta im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói: “Sau này gọi tôi là Mộ Phàm là được.”

Sau đó lập tức cúp máy.

Tôi có chút choáng váng, chỉ gọi tên không gọi họ, chuyện đại nghịch bất đạo như vậy tôi thật sự không dám làm. Khoan đã, Mộ Phàm, tên này dường như rất quen…Mộ Phạm, Sở tổng, Sở Mộ Phàm! Hình như tôi đã nhớ ra rồi, trời ạ, tôi lại nghẹn ngào gào lên lần nữa, người xa lạ mà tôi gọi điện thoại vào tối hôm qua, người đó nói là… anh ta tên là Sở Mộ Phàm!

Cho nên, anh ta biết chuyện tối qua tôi uống say…

Tôi ợ chua một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng bi thương.

Tôi ra khỏi phòng ngủ, Hàn Khanh vẫn chưa về. Tôi đi đến phòng tắm tắm một cái, cả người vẫn mơ hồ. Tôi đi vào phòng khách, loạng choạng đặt mông ngồi yên trên ghế sô pha.

Tôi bật TV, bộ phim Hàn Quốc tối hôm qua vẫn đang chiếu. Nhưng đúng lúc này, nữ chính bị bệnh nan y đã được cứu sống nhờ vào tuỷ sống của người mẹ, nam chính cũng đã khôi phục kí ức nhờ một tai nạn xe khác. Hiện giờ đã là tập bảy mươi tám, trên màn ảnh đang chiếu cảnh hôn lễ hạnh phúc của đôi uyên ương.

Hôm qua nhìn thấy bọn họ đau khổ đến tận cùng thì tôi vui vẻ mong chờ đám cưới của mình, mà bây giờ bọn họ vui vẻ hạnh phúc thì tôi chỉ nhớ đến cảnh tượng Cá Voi đã bỏ rơi mình vào đêm hôm qua.

Chỉ trong một đêm, hiện thực và cuộc sống đã thay đổi hoàn toàn.


Tôi vừa xem vừa khóc, rất nhanh đã dùng hết nửa hộp khăn giấy.

Có tiếng chìa khóa vặn khóa cửa, Hàn Khanh về rồi.

Cô ấy nhìn tôi khóc sướt mướt, lại nhìn cảnh tượng vui vẻ trên TV, sau đó lắc lắc đầu nói: “Đúng là viết tiểu thuyết giả tưởng có khác, tính tình thất thường, không giống với người bình thường.”

Tôi mặc kệ cô ấy, nhưng nhìn hộp cơm cô ấy cầm trong tay thì bụng tôi lập tức nhận ra nó rất đói, bắt đầu r3n rỉ phản đối.

“Mang cơm trưa về cho mày này.” Hàn Khanh đặt bữa trưa lên bàn trà.

Tôi nhào đến ngay lập tức.

“Đúng rồi, tối hôm qua sao tao về nhà được thế?” Tôi vừa ăn vừa hỏi cô ấy: “Tối qua tao uống nhiều quá, ký ức cuối cùng cũng chỉ là rượu mà thôi, chẳng nhớ được gì. Có người đưa tao về đúng không?”

Cô ấy bỗng nhiên trở nên rất cảnh giác: “Mày nhớ được bao nhiêu?”

Tôi cẩn thận suy nghĩ, rồi nói: “Tao nhớ rằng mình uống đến nôn, rồi lại uống, sau đó gọi điện thoại chọc giận Sở tổng, sau đó, hình như là…”

Tôi nhìn lướt qua lọ kem phục hồi trên bàn trà và chợt nhớ ra: “Cá Voi nói đến đón tao, rồi sau đó tao còn nhờ anh ấy mua giúp lọ kem này, sau đó hình như là tao uống đến nỗi mơ hồ…”

Nói được một nửa, tôi lại “a” một tiếng, vì đột nhiên tôi thấy trên ngón áp út bàn tay trái của mình có một đốm sáng loé lên.

Tôi tập trung nhìn kỹ lại, hoá ra là một chiếc nhẫn kim cương sáng bóng mới tinh!

Tôi đột nhiên bật dậy: “Lọ kem này là do Cá Voi mua? Có phải anh ấy đưa tao về không? Nhẫn cưới trên tay tao cũng là anh ấy đeo lên à? Có phải tối qua anh ấy đã tỉnh ngộ và nhận ra tao mới là tình yêu đích thực nên huỷ bỏ hôn ước với người họ Bùi rồi không?”

Tôi rất phấn khích, vội vàng lật tờ báo ngày hôm nay.

Hàn Khanh lắc đầu, vẻ mặt có phần cứng ngắc, dường như cô ấy có điều gì muốn nói, há to miệng nhưng lại nuốt lời vào trong.

“Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Đừng do dự nữa.”


Tôi đang rất bối rối, tính tình của cô gái này bình thường không phải cẩu thả như thế.

“Tối hôm qua, Sở tổng đã đưa mày về.” Ánh mắt cô ấy lóe lên, có vẻ như cô ấy sợ tôi hỏi đến chuyện này.

Hóa ra là Sở Mộ Phàm, mồ hôi lạnh của tôi lại đổ xuống, tối qua không phải tôi đã tắt điện thoại của anh ấy sao? Tôi nhầm anh ấy với Cá Voi à? Còn khóc lóc bảo anh ấy không nên bỏ rơi mình, ôi, tôi lấy tay che mặt. Thể diện này xem như mất hết rồi.

“Tao về phòng trước.” Cô ấy nhăn nhó nói rồi đi về phía phòng ngủ.

Đây là lần đầu tiên cô ấy không cười nhạo tôi, mà còn có dáng vẻ như đang cắn rứt lương tâm.

Tôi nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của cô ấy. Khi bước vào phòng ngủ, cô ấy đi thẳng đến chiếc bàn đầu giường rồi lấy một vật gì đó từ trong túi ra và cất vào tủ. Chiếc tủ đầu giường là nơi luôn cất giữ những thứ như sổ hộ khẩu, thẻ căn cước, chứng minh thư,… bình thường tôi cũng thường ném ví tiền vào trong đó.

Xét thấy cô nàng đã có tiền sử phạm tội nên tôi cảm thấy giật mình đến nhảy dựng lên. Mà lúc này, cô ấy cho tay vào túi lấy ra một thứ gì đó, đang muốn đặt lại vào trong tủ.

“Khoan đã.” Tôi bước lên phía trước: “Mày cầm cái gì trong tay thế?”

Cô ấy đột nhiên hoảng sợ, liên tục nói “không có gì, không có gì”.

Tôi cướp lấy thứ trong tay cô ấy với tốc độ ánh sáng, hoá ra là thẻ căn cước của tôi.

Tôi khó hiểu: “Mày lấy thẻ căn cước của tao làm gì thế?”

Mặt cô ấy nhanh chóng đỏ đến cả cổ, xấu hổ dậm chân: “Thôi mà, mày đừng hỏi chuyện này!”

Tôi bị sự nũng nịu của cô ấy khiến cho rùng mình, cô gái này sẽ không nói dối. Tác phong nhanh nhẹn dũng mãnh hàng ngày có thể cùng tôi liều một trận, nhưng nếu như cô ấy làm sai chuyện gì hoặc làm chuyện gì xấu thì sẽ biến thành thiếu nữ tuổi mười tám bẽn lẽn, thẹn thùng ngay lập tức.

Có vô số sự thật chứng minh điều này:

Lúc học tiểu học, khi cô ấy chơi bẩn đất nặn rồi thì sẽ đổi với cái mà tôi vừa mới mua. Lúc học trung học cơ sở thì cô ấy bí mật chặn bức thư tình cậu bạn nam mà cô ấy yêu thích đã viết cho tôi.

Ở trung học phổ thông, cô ấy đã vào nick QQ của tôi để vay tiền tiêu vặt của Phùng Bác hàng tháng.

Hồi học đại học, viết bản kiểm điểm vì dùng đồ điện ở phòng ngủ cũng viết tên của tôi.

Còn nữa, năm ngoái còn lấy trộm thẻ ngân hàng của tôi để mua túi xách hàng hiệu…

Mà mỗi khi tôi phát hiện ra thì cô ấy đều như thế này.

Tôi thấy lần này cô ấy thẹn thùng đến lạ thường, tất nhiên là đã làm điều gì đó xấu xa rồi. Hơn nữa còn làm dưới danh nghĩa của tôi nữa, nếu như việc này vi phạm pháp luật thì cảnh sát cũng sẽ bắt tôi.


Ôi, sao tôi lại kết bạn với một người bạn đầy tai họa thế này?

Nhìn cô ấy một lần nữa, cô ấy gần như muốn khóc. Suy nghĩ trong đầu tôi lại loé lên, tôi hiểu ngay cô gái này đã làm gì vào tối hôm qua.

Cô ấy luôn mơ về Sở tổng – vị sếp đẹp trai, lạnh lùng nhưng bên trong lại đầy xấu xa, thâm độc. Cô ấy đã từng vì muốn vô tình gặp mặt anh ta mà đã đến gần công ty thì cố ý bị trật chân, kết quả anh ta không hề liếc mắt một cái, cứ dửng dưng đi ngang qua mặt cô ấy.

Sau đó, cuối cùng cô ấy cũng phát hiện được một đường tắt chính là tôi.

Tuy rằng tôi chỉ là trợ lý nhỏ mới bắt đầu công việc gần đây, nhưng dù sao tôi cũng là người luôn ở cạnh giám đốc, còn cô ấy là bạn thân của tôi, cùng đi làm, cùng tan can, cứ như hình với bóng. Cứ như đi chung như vậy, cuối cùng thì cũng để lại ấn tượng với anh ta, ít nhất anh ta cũng biết cô ấy tên là Hàn Khanh.

Tối hôm qua say rượu, nên tôi đã gọi nhầm cho Sở tổng, anh ta đưa tôi về chung cư. Lúc đó Hàn Khanh vừa mới tắm xong, cả người ẩm ướt, đường cong lả lướt ra mở cửa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên mập mờ, đêm hôm yên tĩnh, củi khô dễ cháy. Thế là sự xúc động hết sức nguyên thuỷ lại bốc lên, d*c vọng sắp bùng cháy.

Đang muốn làm chuyện sung sướng kia thì phát hiện ra căn hộ chung cư nhỏ bé này chỉ có một phòng ngủ và một chiếc giường. Mà tôi thì toàn thân say như chết, vừa bị Sở tổng ném lên giường một cách đầy chán ghét thì đã ngã chổng vó mà ngáy o o.

Thế nên, Hàn Khanh mới nhanh chóng mở tủ đầu giường, cầm lấy thẻ căn cước của tôi rồi sau đó kéo người bên cạnh đang nóng như lửa đốt đi đến khách sạn ở góc ngã tư kia nhiệt tình một đêm… chắc hẳn là như thế! Làm chuyện thất đức như vậy không cần ra hiệu cho tôi chứ?

Tôi hài lòng với suy luận của mình, vì thế mới thở ra một tiếng đầy ẩn ý.

Hàn Khanh như đoán được tôi đã hiểu hành động của cô ấy, vì vậy cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đáng thương, đỏ mặt run rẩy: “Diệp Tử, tao hoàn toàn là do tình thế ép buộc thôi, mày đừng trách tao!”

Tôi hờ hững vẫy vẫy tay nói: “Tao hiểu, tao hiểu. Chuyện đã xảy ra rồi, cái gọi là đạn đã lên nòng, cũng chẳng phải là chuyện gì lớn. Năm ngoài mày còn dùng hết thẻ tín dụng của tao để mua túi xách, không phải tao cũng bỏ qua cho mày à?”

Cô ấy hít một hơi dài và dường như cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.

Hay lắm, Sở Mộ Phàm. Tôi đã nói tại sao lại đột ngột chừa cho tôi đường sống, lại còn hỏi tôi có nhớ những chuyện xảy ra đêm qua hay không, đây thật sự là có tật giật mình mà. Rốt cuộc cũng có cái chuôi dao rơi vào tay tôi, tôi cười thầm, anh ta cũng có ngày hôm nay. Thật sự là ông trời có mắt mà!

“Nhưng mà chiếc nhẫn trên tay tao ở đâu ra thế?” Tôi cau mày hỏi Hàn Khanh.

“Không biết, lúc mày được đưa về tối hôm qua, tao cũng không để ý.” Cô ấy quay lưng về phía tôi, nhỏ giọng thì thầm một câu.

“Chẳng lẽ là của Sở tổng? Tối hôm qua anh ấy đã đưa tao về nhà, sau đó còn tặng thêm chiếc nhẫn kim cương làm quà à? Không có lý do gì để làm việc này cả, anh ấy bị lừa đá vào đầu à?”

“Có lẽ là bị lừa đá thật.” Giọng điệu của cô ấy đột nhiên trở nên kỳ lạ: “Sao mày không tự đi hỏi anh ta.”

Nói xong cô ấy đi vào phòng ngủ, không quên đóng cửa lại một cái “rầm”.

Cô gái này tính tình thật kì quái, lúc nào cũng sáng nắng chiều mưa, bất thường đáng sợ. Nhưng dù sao thì quen biết đã nhiều năm rồi nên tôi cũng đã sớm quen với chuyện này, cứ để cô ấy tự điều chỉnh lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương