Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ
-
Chương 52: Điều ước
"Ừm, chúng ta đi thành phố Hải Ly, nơi đây sát biên giới quốc gia Thanh Long nên có biển."
Lâu lắm rồi Tương Vũ không nhìn thấy biển, tâm trạng cực kỳ tốt, khoé mắt cong lên theo nụ cười.
"Tí nữa được đi ăn hải sản hả?"
"Ừ." Trịnh Thành Bắc gật đầu. "Tôi nhớ anh thích ăn tôm mà."
"Không phải tôm, bất cứ loại hải sản nào tôi cũng thích hết." Tương Vũ sửa lại lời nói của Trịnh Thành Bắc, sau đó kiếm một cái ghế ngồi ngắm cảnh bên ngoài. "Lâu lắm tôi mới nhìn thấy biển, nay phải chơi cho đã mới được."
Dù đã nhìn thấy biển nhưng mà vẫn phải ở trên xe huyền phù thêm ba mươi phút nữa mới đến nơi có bờ cát có thể ngắm cảnh. Hai người bước xuống đất vừa lúc chuẩn bị hoàng hôn, mặt biển bị vầng thái dương hun đến đỏ rực.
Trịnh Thành Bắc ghé sát vào người Tương Vũ, hỏi hắn: "Anh thích đi ăn trước hay ra bãi biển ngắm hoàng hôn trước."
Mặc dù đã đói lắm rồi nhưng mà cảnh hoàng hôn không dễ gì gặp được, Tương Vũ không chần chừ mà chọn vế sau.
"Ngắm hoàng hôn trước đi, chẳng mấy khi đến đây."
"Được, nghe anh."
Trịnh Thành Bắc cất xe huyền phù vào không gian quang não, hai người chầm chậm bước ra bờ cát.
Biển là một trong những thứ còn vẹn nguyên kể từ khi trận thiên tai năm trăm năm trước xuất hiện, tất nhiên diện tích cũng bị thu hẹp đi rất nhiều, rất nhiều quần đảo mới xuất hiện. Một số động vật dưới nước tiến hoá thành dị thú. Bởi vì người còn sống quá ít, tình trạng sinh sản gần một trăm năm nay mới được cải thiện cho nên mật độ dân cư cực thưa thớt.
Như bãi biển này, rõ ràng là giữa mùa hè nóng bức mà không hề đông đúc, biển cảnh báo ở khắp nơi, số lượng cảnh vệ còn nhiều hơn cả dân thường.
Dị thú có thể tấn công con người bất cứ lúc nào, cho nên chỉ một vài nơi được quây lại bằng từ trường mới có thể xuống tắm và ngâm mình.
Bờ biển nơi đây rõ ràng không có từ trường bảo vệ, địa hình cũng gập ghềnh hiểm trở, chỉ có đôi ba người cũng đến ngắm cảnh. Hương vị biển mặn chát xộc lên, Tương Vũ lẳng lặng hít sâu một hơi, mọi mệt mỏi trong người như bay hết.
"Thoải mái quá, không khí thật dễ chịu."
"Nơi đây nghe nói có cá heo hồng, nghe đồn chúng đã biến dị, mọc thêm vây giữa cực đẹp."
"Vậy à, nhưng chắc hiếm lắm, vẫn không nên chờ mong thì hơn."
Trịnh Thành Bắc hiếm khi rũ bỏ vẻ ngoài nghiêm túc của mình, giải thích: "Tôi còn nghe nói nếu gặp được, cá heo hồng sẽ thực hiện nguyện vọng của chúng ta, ai biết đâu đấy, nhỡ may lại thấy thì sao."
Tương Vũ khẽ cười: "Vậy thì đi thử vận may thôi."
Trịnh Thành Bắc kiếm một cái lá dừa rải xuống một hòn đá lớn, hai người ngồi ngẩn ngơ ngắm mặt trời dần dần lặn xuống, nghe những con sóng đập vào vách đá thành những âm thanh rì rào vui tai.
Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Hai người không hề sợ nóng mà ngồi sát sạt cạnh nhau, Trịnh Thành Bắc nhìn sườn mặt thanh niên, trong lòng chợt nảy sinh vô vàn suy nghĩ lớn mật. Nhận thấy hiện tại thiên thời địa lợi nhân rất hoà, anh rất muốn vươn móng vuốt ra nắm lấy bàn tay trắng nõn đang buông một bên kia.
Nghĩ là làm, anh thử dịch chuyển tay từng chút từng chút như một đứa nhỏ lén mẹ ăn trộm kẹo, đến lúc sắp đạt được mục đích rồi Tương Vũ chợt giơ tay lên che miệng ngáp một cái, tuỳ tiện nói:
"Đẹp thật, nhưng cứ ngồi không thế này buồn ngủ quá, chắc cá heo hồng không tới đâu, mặt trời cũng sắp lặn đến nơi rồi."
Trịnh Thành Bắc hơi chột dạ mà chuyển mắt, vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đáp lời: "Đúng vậy, chắc tại trời còn sáng nên chúng nó chưa hoạt động."
Bao nhiêu can đảm góp nhặt được cũng cứ thế mà bay mất.
Tương Vũ gật đầu: "Biển đẹp mà vắng quá, nếu đông đúc chút thì vui."
"Tại nơi đây không thích hợp để tắm, chỗ đằng kia có quán ăn mới có nhiều người, khu này nhiều đá ngầm nên không mấy ai qua đây."
Dù đã xác định rõ tình cảm của mình, nhưng Trịnh Thành Bắc vẫn hơi chần chừ chưa muốn bày tỏ tình cảm bây giờ, mấy hôm nữa anh có một nhiệm vụ quan trọng cần đi ít nhất là một tháng. Nhiệm vụ lần này nói sao cũng có liên quan đến Tương Vũ, chính là về mấy con ký sinh trùng kia, nghe nói bên trên đã mời được một người lợi hại để giải quyết.
Cả một khoảng thời gian dài như vậy không gặp nhau, anh không nên làm Tương Vũ bối rối trong lúc này.
Trịnh Thành Bắc đã tính toán đây là một cuộc chiến lâu dài, để Tương Vũ cảm động không thể ngày một ngày hai mà xong được, anh phải cân nhắc cực kỳ kỹ lưỡng.
Khi yêu vào sẽ làm người ta lo được lo mất, ngay cả đội trưởng Trịnh không gì không làm được cũng vậy thôi.
Hai người ngồi đến khi mặt trời lặn hẳn mà vẫn chưa thấy cá heo hồng, bầu trời tối dần, ráng chiều đỏ cũng biến thành đen, gió nổi lên thổi cho nhiệt độ giảm mạnh, bọn họ đứng dậy, câu nói câu không đi về hướng ánh đèn sáng bên kia.
Bờ vai cả hai sát nhau, thi thoảng ngón tay sượt qua nhau tạo thành đụng chạm mập mờ, thấy Tương Vũ không hề có ý định giữ khoảng cách, chẳng hiểu lấy dũng khí từ đâu, Trịnh Thành Bắc lớn mật nắm lấy bàn tay của người kia.
Tương Vũ giật mình, do dự không biết có nên giật ra không? Bàn tay Trịnh Thành Bắc dày dặn ấm nóng, bao trọn lấy bàn tay hắn, cảm giác này thật ra khá tốt, nhưng mà cậu ta cũng quá lớn mật rồi.
Bây giờ còn chưa hiểu thì Tương Vũ là thằng ngu.
Lý trí hắn muốn giằng ra, nhưng mà thâm tâm thì không muốn, cứ chần chần chừ chừ, đã đến khu vực bày quán ăn từ lúc nào.
Mặt già nóng lên, Tương Vũ vội vàng gỡ tay Trịnh Thành Bắc ra, chỉ bừa vào một quán.
"Chúng ta tới quán kia đi, nhìn mấy khay mực nướng có vẻ hấp dẫn."
Trịnh Thành Bắc siết chặt tay, như thể níu giữ luồng hơi ấm còn sót lại: "Được, nghe anh."
Ăn được một chút xíu ngon ngọt, Trịnh Thành Bắc đâu cần ăn uống gì nữa, trong lòng vui phơi phới, cùng Tương Vũ bước vào quán ăn.
Hải sản ở khu vực này rất ngon, Tương Vũ ăn thả cửa, đến lúc bụng không chứa được nữa mới đứng lên, hào phóng nói:
"Nể tình hôm nay cậu dẫn tôi đến quán ngon, hôm nay tôi mời."
Trịnh Thành Bắc gật đầu: "Vậy để lần sau tới lượt tôi."
Cả hai ăn ý không nhắc tới lần sau là lần nào. Ăn xong no bụng lại đi dạo một vòng ngắm biển đêm.
Mặt biển không đen hẳn mà được ánh trăng trên bầu trời rọi xuống, vô số hạt bụi nhiều màu trôi nổi trong không khí, hai người im lặng đi dạo, Trịnh Thành Bắc liếc sang nhìn sườn mặt tinh xảo của Tương Vũ, một thứ cảm xúc vô danh trào dâng trong lòng khiến anh rất thoả mãn.
Thích một người vì lý do gì đến giờ anh vẫn không biết, nhưng bài viết kia nói đúng một điều, đứng trước mặt Tương Vũ, anh biết đây chính là người khiến trái tim mình rung động.
Anh lớn mật ước một điều, người này sẽ thuộc về mình mãi mãi.
"Soạt." Tiếng đập nước vang lên, cả hai người cùng quay ra, Tương Vũ ngạc nhiên kêu lên. Ở phía đằng xa có một đàn cá heo hồng đang bật lên tanh tách, những chiếc vây biến dị không làm chúng khác biệt mà trở nên cực kỳ xinh đẹp, lấp lánh giữa trời đêm.
"Cá heo hồng kìa. Mau mau ước một điều."
Trịnh Thành Bắc im lặng nhìn chằm chằm về hướng xa, anh không ngăn nổi trái tim đang đập kịch liệt trong lồng ngực nữa rồi.
Cá heo hồng xuất hiện, phải chăng điều ước của anh sẽ trở thành hiện thực.
Gặp được cá heo hồng, hiếm khi tâm trạng Tương Vũ cực tốt, nụ cười treo mãi trên môi, hắn nhìn Trịnh Thành Bắc đang ngẩn ngơ, buột miệng hỏi:
"Cậu có ước gì không?"
"Hả." Trịnh Thành Bắc giật mình, len lén liếc Tương Vũ, gật đầu. "Có chứ. Anh thì sao?"
"Đương nhiên ước có thật nhiều tiền rồi."
Ánh mắt Trịnh Thành Bắc nhìn Tương Vũ có hơi vi diệu: "Anh thích tiền thế cơ à?"
"Tất nhiên rồi, tiền rất quan trọng, bao nhiêu cũng không đủ." Tương Vũ giơ tay ra miêu tả, đáp chắc nịch, "Chắc chắn niềm yêu thích nhất trên đời của tôi là tiền rồi."
Trịnh Thành Bắc: "..."
Anh thử tính xem mười mấy năm lăn lộn trong Tuyệt Sát đã kiếm được bao nhiêu rồi, sau đó chợt phát hiện, số tiền anh có không nhiều lắm.
Bây giờ muốn cưới vợ thì có chút không đủ. Phải làm sao để kiếm nhiều tiền đây?
Nói qua nói lại, Tương Vũ chợt nhận ra mình đã nói điều ước cho Trịnh Thành Bắc rồi mà cậu ta vẫn im lặng, hắn lại gặng hỏi:
"Thế cậu ước gì?"
Trịnh Thành Bắc cố gắng bỏ qua vấn đề tiền bạc, tất nhiên không thể cho Tương Vũ biết mình ước gì, anh quàng tay qua vai kéo hắn lại:
"Anh thật sự muốn biết?"
Tương Vũ bị kẹp lại không thở được, cả người giãy giụa, tay thử chọc vào eo Trịnh Thành Bắc: "Tất nhiên là muốn biết rồi. Cậu mau nói."
Rất tiếc đội trưởng Trịnh không có máu buồn, môi hơi cong lên, tranh thủ hưởng thụ mùi hương cỏ thơm trên người đối phương.
"Muốn tôi trả lời cũng được thôi, anh phải thực hiện một yêu cầu tôi đưa ra."
Tự dưng Tương Vũ có linh cảm không lành, hắn cảnh giác lắc đầu: "Không được, tôi đâu có ngu."
"Điều kiện rất dễ." Trịnh Thành Bắc gạ gẫm.
"Không nghe nữa. Hứ." Tương Vũ ghét bỏ nhìn lại: "Mà cậu mau bỏ tôi ra, nặng."
Trịnh Thành Bắc thành công khiến Tương Vũ buông tha câu hỏi, bèn thả người ra, gương mặt nghiêm nghị trời sinh giờ đây nhiễm đầy ý cười.
Bầu không khí vui vẻ cứ thế diễn ra, mãi đến khi về đến nhà vẫn chưa chấm dứt.
Tiếc là hôm sau Trịnh Thành Bắc phải đi làm nhiệm vụ, lần gặp nhau sau của hai người đúng vào trước ngày diễn ra lễ hội. Trước đó Tương Vũ đã lên diễn đàn liên minh huỷ cuộc hẹn với người được thuê trước đó, sau đó tặng luôn số tiền đã trả.
Tất nhiên hai người vẫn nhắn tin với nhau một ngày vài lần, chủ yếu báo cáo tình hình bản thân, tuy nhạt nhẽo nhưng chưa ngày nào từ bỏ.
Buổi dạ tiệc tổ chức vào ngày chủ nhật, còn trước đó vài ngày là học viên từng khoa cắm trại rồi mở hội chợ ngay trong trường, bởi vì thường xuyên sống ở nơi hoang vắng, rất ít khi tham dự những sự kiện đông người như thế này cho nên Tương Vũ khá là háo hức.
Trước đó đã hẹn Trịnh Thành Bắc hai ngày này sẽ đi cùng nhau nên mới sáng sớm hắn đã dậy sớm thay quần áo chỉn chu rồi chờ người sang đón.
Quần áo đặt may tất nhiên chỉ dành cho đêm dạ tiệc chính, còn hôm nay Tương Vũ mặc áo sơ mi sơ vin với quần bò thoải mái, nhìn qua trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Chờ mãi đến tận tám giờ vẫn chưa thấy người đâu, Tương Vũ nghi ngờ tên Trịnh Thành Bắc lại cho hắn leo cây rồi, hắn thử nhắn một tin, bên kia nhắn lại bảo chờ tí.
Có việc gì mà phải chờ? Tương Vũ thấy mình cứ ở nhà đợi cũng không được gì, bèn đứng lên khoá cửa rồi sang nhà Trịnh Thành Bắc thử xem.
Cửa bên ngoài không khoá, Tương Vũ cứ thế đẩy vào, vừa đi vừa gọi:
"Trịnh Thành Bắc, Trịnh Thành Huy, hai người đâu rồi?"
"Đây." Trịnh Thành Bắc thò đầu ra khỏi cửa phòng. "Anh chờ tôi tí."
Tương Vũ không nghĩ nhiều, rất tự nhiên vào phòng bếp pha hai cốc cà phê rồi ngồi xuống ghế ở bàn ăn đợi, ai dè uống xong cốc của mình, cốc còn lại đã nguội ngắt rồi vẫn chưa thấy Trịnh Thành Bắc đâu.
Cái tên này làm gì mà lâu vậy?
Trịnh Thành Bắc đang đau đầu vì quần áo, anh vốn là người nghiêm túc, quần áo toàn mấy thứ đồ không thời thượng, anh sợ đi cùng Tương Vũ sẽ không xứng cho nên cực kỳ cẩn thận, nhưng mà thay cái nào cũng không ưng ý.
Tương Vũ đợi lâu quá hơi tò mò, cuối cùng cũng lết cái thân tới trước cửa phòng Trịnh Thành Bắc rồi gõ.
"Cậu làm gì mà lâu vậy? Đã bảo tám giờ đi ăn sáng rồi lên trường mà?"
Trịnh Thành Bắc rối rắm mở cửa ra, thân trên vẫn để trần, bên dưới mặc một cái quần tây đen.
Tương Vũ nhìn thấy cơ thể lực lưỡng đầy cơ bắp với màu da mật ong, vô thức nuốt nước miếng một cái, lơ đãng dời mắt đi.
"Cậu còn chưa mặc quần áo nữa à?"
"Anh vào đây." Trịnh Thành Bắc gãi đầu, thành thật đáp. "Tôi không biết mặc gì."
Tương Vũ nghe thấy thế suýt nữa thì vấp ngã, hắn nhìn chằm chằm Trịnh Thành Bắc, nói: "Cậu đùa hả?"
Trịnh Thành Bắc không nói gì hết, chỉ im lặng nhìn lại, hắn so mắt một lúc không chịu nổi đàn cười ha ha rồi quay đi, sau cùng làm bộ cam chịu miễn cưỡng nói:
"Thế để tôi xem cậu có cái gì mặc được không nào?"
Lâu lắm rồi Tương Vũ không nhìn thấy biển, tâm trạng cực kỳ tốt, khoé mắt cong lên theo nụ cười.
"Tí nữa được đi ăn hải sản hả?"
"Ừ." Trịnh Thành Bắc gật đầu. "Tôi nhớ anh thích ăn tôm mà."
"Không phải tôm, bất cứ loại hải sản nào tôi cũng thích hết." Tương Vũ sửa lại lời nói của Trịnh Thành Bắc, sau đó kiếm một cái ghế ngồi ngắm cảnh bên ngoài. "Lâu lắm tôi mới nhìn thấy biển, nay phải chơi cho đã mới được."
Dù đã nhìn thấy biển nhưng mà vẫn phải ở trên xe huyền phù thêm ba mươi phút nữa mới đến nơi có bờ cát có thể ngắm cảnh. Hai người bước xuống đất vừa lúc chuẩn bị hoàng hôn, mặt biển bị vầng thái dương hun đến đỏ rực.
Trịnh Thành Bắc ghé sát vào người Tương Vũ, hỏi hắn: "Anh thích đi ăn trước hay ra bãi biển ngắm hoàng hôn trước."
Mặc dù đã đói lắm rồi nhưng mà cảnh hoàng hôn không dễ gì gặp được, Tương Vũ không chần chừ mà chọn vế sau.
"Ngắm hoàng hôn trước đi, chẳng mấy khi đến đây."
"Được, nghe anh."
Trịnh Thành Bắc cất xe huyền phù vào không gian quang não, hai người chầm chậm bước ra bờ cát.
Biển là một trong những thứ còn vẹn nguyên kể từ khi trận thiên tai năm trăm năm trước xuất hiện, tất nhiên diện tích cũng bị thu hẹp đi rất nhiều, rất nhiều quần đảo mới xuất hiện. Một số động vật dưới nước tiến hoá thành dị thú. Bởi vì người còn sống quá ít, tình trạng sinh sản gần một trăm năm nay mới được cải thiện cho nên mật độ dân cư cực thưa thớt.
Như bãi biển này, rõ ràng là giữa mùa hè nóng bức mà không hề đông đúc, biển cảnh báo ở khắp nơi, số lượng cảnh vệ còn nhiều hơn cả dân thường.
Dị thú có thể tấn công con người bất cứ lúc nào, cho nên chỉ một vài nơi được quây lại bằng từ trường mới có thể xuống tắm và ngâm mình.
Bờ biển nơi đây rõ ràng không có từ trường bảo vệ, địa hình cũng gập ghềnh hiểm trở, chỉ có đôi ba người cũng đến ngắm cảnh. Hương vị biển mặn chát xộc lên, Tương Vũ lẳng lặng hít sâu một hơi, mọi mệt mỏi trong người như bay hết.
"Thoải mái quá, không khí thật dễ chịu."
"Nơi đây nghe nói có cá heo hồng, nghe đồn chúng đã biến dị, mọc thêm vây giữa cực đẹp."
"Vậy à, nhưng chắc hiếm lắm, vẫn không nên chờ mong thì hơn."
Trịnh Thành Bắc hiếm khi rũ bỏ vẻ ngoài nghiêm túc của mình, giải thích: "Tôi còn nghe nói nếu gặp được, cá heo hồng sẽ thực hiện nguyện vọng của chúng ta, ai biết đâu đấy, nhỡ may lại thấy thì sao."
Tương Vũ khẽ cười: "Vậy thì đi thử vận may thôi."
Trịnh Thành Bắc kiếm một cái lá dừa rải xuống một hòn đá lớn, hai người ngồi ngẩn ngơ ngắm mặt trời dần dần lặn xuống, nghe những con sóng đập vào vách đá thành những âm thanh rì rào vui tai.
Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Hai người không hề sợ nóng mà ngồi sát sạt cạnh nhau, Trịnh Thành Bắc nhìn sườn mặt thanh niên, trong lòng chợt nảy sinh vô vàn suy nghĩ lớn mật. Nhận thấy hiện tại thiên thời địa lợi nhân rất hoà, anh rất muốn vươn móng vuốt ra nắm lấy bàn tay trắng nõn đang buông một bên kia.
Nghĩ là làm, anh thử dịch chuyển tay từng chút từng chút như một đứa nhỏ lén mẹ ăn trộm kẹo, đến lúc sắp đạt được mục đích rồi Tương Vũ chợt giơ tay lên che miệng ngáp một cái, tuỳ tiện nói:
"Đẹp thật, nhưng cứ ngồi không thế này buồn ngủ quá, chắc cá heo hồng không tới đâu, mặt trời cũng sắp lặn đến nơi rồi."
Trịnh Thành Bắc hơi chột dạ mà chuyển mắt, vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đáp lời: "Đúng vậy, chắc tại trời còn sáng nên chúng nó chưa hoạt động."
Bao nhiêu can đảm góp nhặt được cũng cứ thế mà bay mất.
Tương Vũ gật đầu: "Biển đẹp mà vắng quá, nếu đông đúc chút thì vui."
"Tại nơi đây không thích hợp để tắm, chỗ đằng kia có quán ăn mới có nhiều người, khu này nhiều đá ngầm nên không mấy ai qua đây."
Dù đã xác định rõ tình cảm của mình, nhưng Trịnh Thành Bắc vẫn hơi chần chừ chưa muốn bày tỏ tình cảm bây giờ, mấy hôm nữa anh có một nhiệm vụ quan trọng cần đi ít nhất là một tháng. Nhiệm vụ lần này nói sao cũng có liên quan đến Tương Vũ, chính là về mấy con ký sinh trùng kia, nghe nói bên trên đã mời được một người lợi hại để giải quyết.
Cả một khoảng thời gian dài như vậy không gặp nhau, anh không nên làm Tương Vũ bối rối trong lúc này.
Trịnh Thành Bắc đã tính toán đây là một cuộc chiến lâu dài, để Tương Vũ cảm động không thể ngày một ngày hai mà xong được, anh phải cân nhắc cực kỳ kỹ lưỡng.
Khi yêu vào sẽ làm người ta lo được lo mất, ngay cả đội trưởng Trịnh không gì không làm được cũng vậy thôi.
Hai người ngồi đến khi mặt trời lặn hẳn mà vẫn chưa thấy cá heo hồng, bầu trời tối dần, ráng chiều đỏ cũng biến thành đen, gió nổi lên thổi cho nhiệt độ giảm mạnh, bọn họ đứng dậy, câu nói câu không đi về hướng ánh đèn sáng bên kia.
Bờ vai cả hai sát nhau, thi thoảng ngón tay sượt qua nhau tạo thành đụng chạm mập mờ, thấy Tương Vũ không hề có ý định giữ khoảng cách, chẳng hiểu lấy dũng khí từ đâu, Trịnh Thành Bắc lớn mật nắm lấy bàn tay của người kia.
Tương Vũ giật mình, do dự không biết có nên giật ra không? Bàn tay Trịnh Thành Bắc dày dặn ấm nóng, bao trọn lấy bàn tay hắn, cảm giác này thật ra khá tốt, nhưng mà cậu ta cũng quá lớn mật rồi.
Bây giờ còn chưa hiểu thì Tương Vũ là thằng ngu.
Lý trí hắn muốn giằng ra, nhưng mà thâm tâm thì không muốn, cứ chần chần chừ chừ, đã đến khu vực bày quán ăn từ lúc nào.
Mặt già nóng lên, Tương Vũ vội vàng gỡ tay Trịnh Thành Bắc ra, chỉ bừa vào một quán.
"Chúng ta tới quán kia đi, nhìn mấy khay mực nướng có vẻ hấp dẫn."
Trịnh Thành Bắc siết chặt tay, như thể níu giữ luồng hơi ấm còn sót lại: "Được, nghe anh."
Ăn được một chút xíu ngon ngọt, Trịnh Thành Bắc đâu cần ăn uống gì nữa, trong lòng vui phơi phới, cùng Tương Vũ bước vào quán ăn.
Hải sản ở khu vực này rất ngon, Tương Vũ ăn thả cửa, đến lúc bụng không chứa được nữa mới đứng lên, hào phóng nói:
"Nể tình hôm nay cậu dẫn tôi đến quán ngon, hôm nay tôi mời."
Trịnh Thành Bắc gật đầu: "Vậy để lần sau tới lượt tôi."
Cả hai ăn ý không nhắc tới lần sau là lần nào. Ăn xong no bụng lại đi dạo một vòng ngắm biển đêm.
Mặt biển không đen hẳn mà được ánh trăng trên bầu trời rọi xuống, vô số hạt bụi nhiều màu trôi nổi trong không khí, hai người im lặng đi dạo, Trịnh Thành Bắc liếc sang nhìn sườn mặt tinh xảo của Tương Vũ, một thứ cảm xúc vô danh trào dâng trong lòng khiến anh rất thoả mãn.
Thích một người vì lý do gì đến giờ anh vẫn không biết, nhưng bài viết kia nói đúng một điều, đứng trước mặt Tương Vũ, anh biết đây chính là người khiến trái tim mình rung động.
Anh lớn mật ước một điều, người này sẽ thuộc về mình mãi mãi.
"Soạt." Tiếng đập nước vang lên, cả hai người cùng quay ra, Tương Vũ ngạc nhiên kêu lên. Ở phía đằng xa có một đàn cá heo hồng đang bật lên tanh tách, những chiếc vây biến dị không làm chúng khác biệt mà trở nên cực kỳ xinh đẹp, lấp lánh giữa trời đêm.
"Cá heo hồng kìa. Mau mau ước một điều."
Trịnh Thành Bắc im lặng nhìn chằm chằm về hướng xa, anh không ngăn nổi trái tim đang đập kịch liệt trong lồng ngực nữa rồi.
Cá heo hồng xuất hiện, phải chăng điều ước của anh sẽ trở thành hiện thực.
Gặp được cá heo hồng, hiếm khi tâm trạng Tương Vũ cực tốt, nụ cười treo mãi trên môi, hắn nhìn Trịnh Thành Bắc đang ngẩn ngơ, buột miệng hỏi:
"Cậu có ước gì không?"
"Hả." Trịnh Thành Bắc giật mình, len lén liếc Tương Vũ, gật đầu. "Có chứ. Anh thì sao?"
"Đương nhiên ước có thật nhiều tiền rồi."
Ánh mắt Trịnh Thành Bắc nhìn Tương Vũ có hơi vi diệu: "Anh thích tiền thế cơ à?"
"Tất nhiên rồi, tiền rất quan trọng, bao nhiêu cũng không đủ." Tương Vũ giơ tay ra miêu tả, đáp chắc nịch, "Chắc chắn niềm yêu thích nhất trên đời của tôi là tiền rồi."
Trịnh Thành Bắc: "..."
Anh thử tính xem mười mấy năm lăn lộn trong Tuyệt Sát đã kiếm được bao nhiêu rồi, sau đó chợt phát hiện, số tiền anh có không nhiều lắm.
Bây giờ muốn cưới vợ thì có chút không đủ. Phải làm sao để kiếm nhiều tiền đây?
Nói qua nói lại, Tương Vũ chợt nhận ra mình đã nói điều ước cho Trịnh Thành Bắc rồi mà cậu ta vẫn im lặng, hắn lại gặng hỏi:
"Thế cậu ước gì?"
Trịnh Thành Bắc cố gắng bỏ qua vấn đề tiền bạc, tất nhiên không thể cho Tương Vũ biết mình ước gì, anh quàng tay qua vai kéo hắn lại:
"Anh thật sự muốn biết?"
Tương Vũ bị kẹp lại không thở được, cả người giãy giụa, tay thử chọc vào eo Trịnh Thành Bắc: "Tất nhiên là muốn biết rồi. Cậu mau nói."
Rất tiếc đội trưởng Trịnh không có máu buồn, môi hơi cong lên, tranh thủ hưởng thụ mùi hương cỏ thơm trên người đối phương.
"Muốn tôi trả lời cũng được thôi, anh phải thực hiện một yêu cầu tôi đưa ra."
Tự dưng Tương Vũ có linh cảm không lành, hắn cảnh giác lắc đầu: "Không được, tôi đâu có ngu."
"Điều kiện rất dễ." Trịnh Thành Bắc gạ gẫm.
"Không nghe nữa. Hứ." Tương Vũ ghét bỏ nhìn lại: "Mà cậu mau bỏ tôi ra, nặng."
Trịnh Thành Bắc thành công khiến Tương Vũ buông tha câu hỏi, bèn thả người ra, gương mặt nghiêm nghị trời sinh giờ đây nhiễm đầy ý cười.
Bầu không khí vui vẻ cứ thế diễn ra, mãi đến khi về đến nhà vẫn chưa chấm dứt.
Tiếc là hôm sau Trịnh Thành Bắc phải đi làm nhiệm vụ, lần gặp nhau sau của hai người đúng vào trước ngày diễn ra lễ hội. Trước đó Tương Vũ đã lên diễn đàn liên minh huỷ cuộc hẹn với người được thuê trước đó, sau đó tặng luôn số tiền đã trả.
Tất nhiên hai người vẫn nhắn tin với nhau một ngày vài lần, chủ yếu báo cáo tình hình bản thân, tuy nhạt nhẽo nhưng chưa ngày nào từ bỏ.
Buổi dạ tiệc tổ chức vào ngày chủ nhật, còn trước đó vài ngày là học viên từng khoa cắm trại rồi mở hội chợ ngay trong trường, bởi vì thường xuyên sống ở nơi hoang vắng, rất ít khi tham dự những sự kiện đông người như thế này cho nên Tương Vũ khá là háo hức.
Trước đó đã hẹn Trịnh Thành Bắc hai ngày này sẽ đi cùng nhau nên mới sáng sớm hắn đã dậy sớm thay quần áo chỉn chu rồi chờ người sang đón.
Quần áo đặt may tất nhiên chỉ dành cho đêm dạ tiệc chính, còn hôm nay Tương Vũ mặc áo sơ mi sơ vin với quần bò thoải mái, nhìn qua trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Chờ mãi đến tận tám giờ vẫn chưa thấy người đâu, Tương Vũ nghi ngờ tên Trịnh Thành Bắc lại cho hắn leo cây rồi, hắn thử nhắn một tin, bên kia nhắn lại bảo chờ tí.
Có việc gì mà phải chờ? Tương Vũ thấy mình cứ ở nhà đợi cũng không được gì, bèn đứng lên khoá cửa rồi sang nhà Trịnh Thành Bắc thử xem.
Cửa bên ngoài không khoá, Tương Vũ cứ thế đẩy vào, vừa đi vừa gọi:
"Trịnh Thành Bắc, Trịnh Thành Huy, hai người đâu rồi?"
"Đây." Trịnh Thành Bắc thò đầu ra khỏi cửa phòng. "Anh chờ tôi tí."
Tương Vũ không nghĩ nhiều, rất tự nhiên vào phòng bếp pha hai cốc cà phê rồi ngồi xuống ghế ở bàn ăn đợi, ai dè uống xong cốc của mình, cốc còn lại đã nguội ngắt rồi vẫn chưa thấy Trịnh Thành Bắc đâu.
Cái tên này làm gì mà lâu vậy?
Trịnh Thành Bắc đang đau đầu vì quần áo, anh vốn là người nghiêm túc, quần áo toàn mấy thứ đồ không thời thượng, anh sợ đi cùng Tương Vũ sẽ không xứng cho nên cực kỳ cẩn thận, nhưng mà thay cái nào cũng không ưng ý.
Tương Vũ đợi lâu quá hơi tò mò, cuối cùng cũng lết cái thân tới trước cửa phòng Trịnh Thành Bắc rồi gõ.
"Cậu làm gì mà lâu vậy? Đã bảo tám giờ đi ăn sáng rồi lên trường mà?"
Trịnh Thành Bắc rối rắm mở cửa ra, thân trên vẫn để trần, bên dưới mặc một cái quần tây đen.
Tương Vũ nhìn thấy cơ thể lực lưỡng đầy cơ bắp với màu da mật ong, vô thức nuốt nước miếng một cái, lơ đãng dời mắt đi.
"Cậu còn chưa mặc quần áo nữa à?"
"Anh vào đây." Trịnh Thành Bắc gãi đầu, thành thật đáp. "Tôi không biết mặc gì."
Tương Vũ nghe thấy thế suýt nữa thì vấp ngã, hắn nhìn chằm chằm Trịnh Thành Bắc, nói: "Cậu đùa hả?"
Trịnh Thành Bắc không nói gì hết, chỉ im lặng nhìn lại, hắn so mắt một lúc không chịu nổi đàn cười ha ha rồi quay đi, sau cùng làm bộ cam chịu miễn cưỡng nói:
"Thế để tôi xem cậu có cái gì mặc được không nào?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook