Nhật Ký Của Muỗi Thần
-
19: Ai Quy Định Chỉ Được Trả Thù Có Một Lần
Có được hàng mới là tôi phải dùng ngay cho nó nóng, tôi lập tức bổ sung mười ngày tuổi thọ vào thân thể.
Lập tức thanh công cụ đã hiện lên một thông báo:
“Bổ sung thêm 10 ngày tuổi thọ,
Thọ nguyên hiện có: 21 ngày, 18 giờ”.
“Khà khà…tuổi thọ của tôi nay đã gia tăng thêm mười ngày nữa rồi, thật là tuyệt vời quá đi… vo… ve”.
Tôi nở một nụ cười sảng khoái.
Chuyến đi săn vừa nãy thật sự rất vui vẻ và kích thích.
Tôi cảm thấy yêu công việc hút chích lấy máu này quá chừng.
Tuy rằng, công việc này có phần nguy hiểm đến thân gia tính mạng nhưng tôi lại cảm giác như đang chơi game vậy.
Nó không hề áp lực một cách tiêu cực như lúc tôi còn là một con người.
Nhớ lại khi tôi còn là một nhân lọai, tôi đã phải chịu đủ mọi thứ áp lực ở trên đời, từ việc sinh hoạt cho đến phấn đấu cho công danh sự nghiệp.
Đó là một trải nghiệm thật không dễ dang gì.
Ngay từ lúc còn là nhi đồng, khi được biết mình là một đứa con trai tôi đã bị cả xã hội lẫn gia đình mặc định cho việc bản thân sẽ phải gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông phái mạnh.
Từ đó, tôi sẽ không được phép than vãn với bất cứ ai khi gặp chuyện buồn hay đơn giản là sự mệt mỏi.
Tôi không được phép rơi nước mắt khi đau đớn uất ức bởi đó là biểu hiện của sự yếu đuối.
Tại sao khi con gái mặc đồ của con trai thì bình thường nhưng khi con trai mặc đồ của con gái lại bị chê cười?
Tại sao khi con gái nắm tay nhau dạo bước trên đường thì được gọi là tự nhiên còn khi con trai nắm tay nhau thì lại được coi là biến thái?
Tại sao con gái được phép thể hiện sự yếu đuối của mình với tất cả mọi người và được ưu tiên trong mọi sự lựa chọn trong khi người con trai lại phải thể hiện sự mạnh mẽ, phải biết bảo vệ và phải biết ga lăng?
Tại sao con gái luôn được phép đòi hỏi hoa và quà trong mọi ngày lễ, thậm chí là cả trong ngày thường còn con trai chỉ được nhận hoa trong lễ tang của chính mình?
Tại sao con gái được đòi hỏi bình đẳng và nữ quyền cho mình khi họ cường thế còn con trai thì không được phép làm như thế dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào?
Nguyên nhân của tất cả vạn sự bất công trong cuộc sống đến từ pháp luật, đạo đức, văn hóa và tôn giáo.
Chính là bốn cái vòng kim cô trói buộc sự tự do của con người.
Nhưng buồn thay, bốn cái vòng đó lại do chính con người tạo ra rồi đeo lên thân thể của mình.
Tôi nhiều lần suy nghĩ về điều đó, nghi ngờ và luôn đi tìm đáp án cho mình.
Ai đã xúi nhân loại làm điều ngu xuẩn đó?
Ai sẽ được lợi nếu như nhân loại mất đi sự tự do?
Là thiên đạo ư?
Hay là một thế lực siêu nhiên nào khác?
Phải chăng khi nhân loại đã có được quyền năng của trí tuệ nay lại được cởi trói khỏi ràng buộc để được tự do.
Đó là con đường để thành Thần Tộc?
Bây giờ thì quá hay rồi, tôi đã không còn là một con người nữa.
Vì vậy mà tôi không còn phải chịu đựng và theo đuổi những giá trị hư vô mờ ảo.
Tiền bạc ư? Thật vô nghĩa.
Muỗi cần gì đến tiền?
Quyền lợi ư? Thật vô dụng.
Muỗi cần quyền lực để làm gì?
Địa vị danh vọng ư? Thật vô bổ.
Muỗi cần theo đuổi một chức vụ nào đó ư?
Sự nghiệp ư? Muỗi không cần.
Vì muỗi chỉ muốn tồn tại khi no bụng.
Bây giờ…
Chẳng có ai bàn chuyện giới tính, đạo đức, tôn giáo, pháp luật, văn hóa với một con muỗi cả.
Bởi… Điều đó thật nực cười quá đi.
------
Thời gian bây giờ cũng chưa quá nửa đêm, tôi thầm nghĩ mình có nên lại ra tay thêm một lần nữa hay không?
Nếu chỉ làm một lần nữa thôi thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều, dù sao thì việc đi trả thù cũng đâu có ai quy định chỉ làm có một lần?
Mà đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba và lần thứ n mà có phải không? Dù sao thì tôi cũng không có gì để mất mặt cả.
Khi còn là người, nếu tôi bị mắc lỗi thì mẹ và bạn gái tôi vẫn cứ nói đi nói lại nhiều lần.
Cô ấy thừa hiểu rằng điều đó giống như từng nhát dao đâm sâu vào vết thương đã lành và làm tổn thương tôi một cách ghê gớm nhưng họ vẫn cứ tàn nhẫn trả thù đấy thôi.
Thế nhưng có một dòng suy nghĩ khác lại nảy sinh trong đầu muỗi.
“Thôi, dừng tay lại đi.
Quá nguy hiểm.
Chết muỗi như chơi đó.
Đêm nay mày đã thu hoạch đủ nhiều rồi.
Làm con người mới có tính tham lam vô độ, mày làm muỗi thì nên biết cần phải dừng lại.
Sự xúc động là ma đưa lối, quỷ dẫn đường, sai một ly là đi đời nhà muỗi.
Hãy nghe tao.
Dừng lại và đi ngủ thôi.”
Hóa ra lời này là của muỗi thiên thần đang trú trong nội tâm của tôi.
“Không được.
Con mồi kia hiện đang ngủ rất say sưa.
Mình lại có thêm hai phân thân mới.
Nếu cú này trót lọt thì mình có khả năng thu hoạch tới mười lăm giọt máu.
Mười lăm giọt máu quý giá như thế nào mày có biết hay không? Nó tương đương với mười lăm ngày thọ nguyên, cộng thêm hai mươi mốt ngày đã có thì mày dư sức tiến giai lên Level 2 rồi đấy.
Mày đi hút nhựa cây cả ngày mới chỉ gần được một ngày thọ nguyên.
Còn ra tay trong năm phút để hút máu bằng mày làm cặm cụi cả tháng trời.
Mày không nghe nhân loại có câu như thế này hay sao:
“cha làm cả tháng không bằng con gái nằm dạng h...!một đêm?”.
Cầu phú quý trong hiểm nguy.
Hãy làm thử một lần nữa thôi.
Dũng cảm đi muỗi ơi.
Nhất định sẽ an toàn mà.”
Tiếng nói của muỗi ma quỷ xuất hiện ở trong đầu lại dụ dỗ tôi phạm tội
“Không được.
Mày đừng nghe nó nói.
Nó là ác ma.
Nó là nguyên tội.
Nó là xúc động.
Nó là ma quỷ.
Nó sẽ kéo mày chui vào vực sâu tăm tối.
Hãy tỉnh táo đi muỗi.”
Một giọng nói khác phát ra như năn nỉ, như can ngăn nhưng đã yếu đi.
“Hừ.
Trên đời này làm quái gì có bữa cơm trưa nào miễn phí.
Dù là loài người hay loài vật đều có làm thì mới có ăn.
Làm muỗi chết đói không bằng làm muỗi anh hùng.
Con kia nó đã ngủ say bí tỉ, và đây là một cơ hội tốt nhất.
Bỏ qua tiệm này sẽ chẳng gặp tiệm khác nào đâu.
Tiến lên…”.
“Đừng nghe lời của nó.
Nếu mày làm thì mày chẳng khác nào phản bội lại triết lý nhân sinh “sống cầu thả cho đến ngày vô địch” của bản tâm hay sao?
Mà làm ngược lại bản tâm thì tất khí huyết sẽ không còn thông thuận, mọi sự đều lấn cấn.
Đây chính là tai họa của mày đó muỗi ơi?”
Giọng nói của muỗi thiên thần lại vang lên can gián.
“Hừ.
Mày đúng là đồ cứng nhắc.
Mày không nghe các bậc thánh nhân đã dạy bảo hay sao?
Trên đời này cứng quá hay mềm quá đều rơi vào cực đoan là không tốt.
Chỉ có sự cân bằng, sự linh hoạt và con đường trung đạo mới khiến ta mau đi tới đắc đạo niết bàn.
Bình thường không có việc gì làm thì cứ nên đi hút nhựa cây, hút mật hoa.
Điều đó là không sai.
Còn khi có cơ hội phát tài và tiến hóa mà nhát gan sợ chết bỏ qua là trời phạt.
Lộc đến nơi mà không cầm lấy là khinh thường thiên nhiên, là coi rẻ ông trời.
Người Đông Lào xưa có tích về trái dưa hấu mày cũng nghe qua.
Vua cha vì yêu quý mà ban thưởng bổng lộc cho con trai.
Nhưng đứa con trai không những không nhận lấy mà lại còn phát ngôn rằng: “của biếu là của lo, của cho là của nợ”.
Thật buồn cười quá cơ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook