Ngày 8 tháng 1 năm 2017
Sau nhiều ngày vui chơi ở Singapore chúng tôi đáp chuyến bay trở về Việt Nam.

Đến sân bay Nội Bài ở Hà Nội, Dương Gia Huy và Đặng Hữu Thanh tạm biệt chúng tôi để đi thăm họ hàng.

Tôi và Nhật Minh trở về Hải Phòng.
Bố mẹ hai bên đều đang ở nhà Nhật Minh.

Lúc tôi vào nhà nhìn một bàn đầy đủ mọi người chợt cảm thấy giống như hai bên gia đình đang bàn chuyện hôn nhân của hai người vậy.

Mọi người đều hai mắt sáng ngời, nhìn anh nắm tay tôi bước vào nhà.
Tôi rút tay về mấy lần mà không được, anh càng nắm chặt hơn.

Tôi sẽ ngại ngùng có được không.

Tôi còn chưa luyện được trình độ tình tứ dưới con mắt của mọi người như anh.

Nhìn xem, mới trở lại yêu đương được vài ngày là anh đã dở thói bá đạo với tôi rồi.
Nguyệt Anh kéo tôi lên phòng nói chuyện, để mặc Nhật Minh đối phó với lời hỏi han của mọi người trong nhà.

Vừa vào phòng Nguyệt Anh ngay lâp tức tra khảo:
“Mau kể cho tớ, anh trai đến chỗ cậu nói những gì vậy?”
“Cậu bày trò để anh ấy đến mà, sao lại không biết chuyện này?”
Tôi liếc mắt nhìn Nguyệt Anh.

Đừng tưởng tôi không biết chuyện cô nàng bày ra.


Cái gì mà tôi đi chơi riêng với Gia Huy? Cô nàng rõ ràng biết thừa tôi đi chụp ảnh cưới cho anh ấy.
“Tớ chẳng phải là đang giúp cậu đó ư? Anh trai tớ là một tên đại ngốc, không cảm thấy nguy cơ sẽ không biết trân trọng.

Tớ cũng đâu có nói dối, chỉ là không nói hết sự thật thôi.

Cậu không biết đâu, lúc nghe tin cậu đi chơi riêng với Gia Huy, anh trai tớ ngay lập tức nhảy dựng lên đòi tớ cho địa chỉ phòng khách sạn của cậu đấy.”
Nói về độ tinh quái thì đúng là không ai qua được Nguyệt Anh.

Nhưng phải cảm ơn cô nàng thật nhiều.

Nếu không có cô ấy bày trò thì có lẽ tôi và Nhật Minh sẽ không thể quay lại với nhau sớm như vậy.
“Nguyệt Anh, lúc đó tớ cảm thấy như đang mơ vậy.

Một phút trước còn đau khổ cho rằng đời này tớ và anh ấy kết thúc rồi.

Tớ đã từng hy vọng rất nhiều lần anh ấy sẽ đến nói rằng tất cả đều chỉ là anh đang giỡn với tớ thôi, rồi chúng tớ sẽ lại ở bên nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Quãng thời gian xa cách anh, thật sự như một giấc chiêm bao, giật mình tỉnh lại, bên cạnh tôi ngoài cô đơn vẫn chỉ là cô đơn.

Nguyệt Anh cầm lấy tay tôi, không tiếng động an ủi.
Tôi cười khẽ một tiếng, đều đã qua cả rồi.
“Không ngờ, có một ngày, anh ấy thật sự đến trước mặt tớ, ngay giữa đất Singapore xa lạ, nói rằng anh ấy còn yêu tớ, nói rằng anh ấy sẽ dùng quãng đời còn lại đền bù cho tớ.”
Nguyệt Anh cũng cười.
“Người anh trai ngốc này của tớ, chỉ vì quá yêu cậu nên mới đẩy cậu ra xa.

Có lẽ anh ấy sợ quá khứ của anh ấy làm ảnh hưởng đến cậu.”
“Tớ biết.

Yêu nhau bốn năm, tớ không tin anh ấy có thể quên đi nhanh chóng.

Tớ cũng biết anh ấy vì thấy tự ti rằng mình đã từng ngồi tù nên không muốn quay lại với tớ.

Tớ hiểu cho anh ấy, nhưng không thể đồng tình.

Nếu tình yêu của anh ấy không đủ để vượt qua mặc cảm tự ti, vậy tớ có cố gắng hơn nữa lại có ích gì.”
Nguyệt Anh giống như không nghĩ tôi sẽ nói vậy, bất ngờ một lúc mới ôm chầm lấy tôi thay đổi câu chuyện.
“Dù thế nào hai người cũng đã quay lại với nhau rồi.

Kiều Kiều, bao giờ thì cậu mới chính thức trở thành chị dâu của tớ vậy?”
“Cậu và Lâm Phong yêu nhau lâu như vậy còn chưa vội mà đã vội chuyện của tớ rồi à.

Muốn tớ kết hôn với anh cậu thì còn lâu lắm, ai bảo anh ấy bắt tớ đợi lâu như vậy.”
Nguyệt Anh thả người tôi ra, ngồi ngay ngắn trên giường.

Nhìn vẻ mặt cô ấy như đang nhớ lại chuyện gì đó, bỗng dưng lại xuất hiện vẻ mặt ngượng ngùng.

Đúng là chuyện lạ, cô nàng trước giờ có biết ngượng ngùng là gì đâu, sao bây giờ lại như cô dâu sắp về nhà chồng thế này? Không phải chứ…
“Lâm Phong cầu hôn cậu rồi hả?”
Thực ra cũng không có gì khó đoán.


Hai người họ yêu nhau lâu như vậy, chuyện kết hôn chỉ là sớm muộn.

Trước kia tôi hỏi Nguyệt Anh lần nào cô nàng cũng nói không vội kết hôn, còn Lâm Phong thì đã chuẩn bị tiền mua nhà cửa từ lâu rồi.
“Không hẳn là cầu hôn.

Hôm trước tớ và Lâm Phong đi dự đám cưới một người bạn của anh ấy.

Bạn bè đều hỏi bao giờ thì đến lượt chúng tớ kết hôn.

Lâm Phong nói rằng anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho hôn lễ rồi, chỉ còn chờ tớ gật đầu nữa thôi.

Tất cả đều đổ dồn mắt về phía tớ chờ tớ trả lời.”
Thì ra còn có chuyện như vậy.

Tôi vội hỏi Nguyệt Anh:
“Vậy cậu trả lời thế nào?”
“Trả lời gì chứ.

Có nhiều người như thế tớ ngại đến không giám ngẩng đầu nhìn ai luôn.

May mà lúc đó cô dâu chú rể đến nên mọi người quay ra chúc rượu mới quên đi chuyện này.”
Nguyệt Anh nói xong còn đưa tay lên ngực thở phào một cái.

Bình thường cô ấy mạnh miệng là thế nhưng thật ra trong chuyện tình cảm lại hay xấu hổ.
Tôi còn nhớ có lần đến nhà cô chủ nhiệm năm cấp ba, mọi người nói đủ thứ chuyện trên đời rồi chuyển sang nói chuyện tình cảm của bản thân.

Trong số đám bạn đi hôm ấy chỉ có tôi và Nguyệt Anh là đã có người yêu, nghiễm nhiên trở thành mục tiêu trêu ghẹo của mọi người.

Tôi thì không sao, còn Nguyệt Anh lại ngượng ngùng đến đỏ bừng cả mặt.
Nhưng bây giờ tôi lại rất muốn biết cảm nhận của Lâm Phong.

Lâm Phong nói đã chuẩn bị sẵn sàng cho hôn lễ thì chắc chắn là đã chuẩn bị thật, anh ấy trước giờ không thích nói đùa những chuyện đó.

Có thể là sợ Nguyệt Anh lại gạt phăng chuyện kết hôn như những lần trước nên lần này anh ấy nói trước mặt mọi người để cô ấy không từ chối được.

Ai nói Lâm Phong không hiểu phong tình chứ.

Ngày trước anh ấy theo đuổi Nguyệt Anh rất mạnh mẽ, lại còn lên kế hoạch cẩn thận.

Đầu tiên là lấy lòng ba mẹ Trần, sau đó nhờ tôi giúp đỡ, đến Nhật Minh cũng phải khen ngợi Lâm Phong.

Quả nhiên chỉ một thời gian ngắn là Nguyệt Anh đã sa vào lưới tình, nhưng cũng là do tấm chân tình của Lâm Phòng đã làm cô ấy cảm động.
Tôi quay sang Nguyệt Anh hỏi:
“Nếu bây giờ Lâm Phong nghiêm túc cầu hôn cậu thì cậu nghĩ sao?”
Nguyệt Anh suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng.
“Tớ cũng không biết nữa.

Từ lâu tớ đã xác định là anh ấy rồi, nhưng nghĩ đến chuyện kết hôn lại thấy là một chuyện gì đó rất xa xôi.”
Tôi cốc vào trán Nguyệt Anh một cái, cô ấy ôm trán trừng mắt nhìn tôi.
“Cậu là đang mắc chứng sợ kết hôn.

Đã yêu nhau lâu như thế cậu còn lo sợ điều gì với Lâm Phong nữa chứ.

Chúng ta đã 27 tuổi rồi, bạn bè cũng kết hôn hết rồi.

Cậu cứ để Lâm Phong đợi cậu mãi thế sao?”
Nguyệt Anh nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà.

Cứ nghĩ cô ấy sẽ không trả lời, khi tôi định đi tìm Nhật Minh thì nghe thấy tiếng nói khẽ của cô ấy.
“Có lẽ tớ sẽ đồng ý.”
Câu nói không liên quan với câu hỏi vừa rồi, nhưng tôi hiểu, đồng ý chính là câu trả lời của Nguyệt Anh nếu Lâm Phong cầu hôn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương