Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu
-
Chương 34
Chị hai Kiều Lam lập tức vênh mặt lên cao hơn.
Đến tối, mọi người cơm nước xong xuôi ai về nhà nấy, hai đứa con gái nhà họ Kiều không vội về mà ở lại.
Ấmĩ cả một đêm, Kiều Lam còn chưa làm xong bài tập về nhà.
Rốt cuộc người cũng về hết, cô đóng cửa lại tiếp tục làm bài tập.
Nhưng giọng của chị hai rất lớn, qua một bức tường dày mà vẫn rất rõ ràng.
Kiều Lam nhét giấy vào lỗ tai mà cũng không có tác dụng.
Bực bội day day huyệt thái dương, Kiều Lam nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Bà nội Kiều, mẹ Kiều và Kiều Nguyên từ trước đến giờ khi vào phòng cô không bao giờ gõ cửa.
Kiều Lam đại khái đoán được người đứng bên ngoài là ai, mở cửa ra nhìn, quả nhiên là chị cả.
Mẹ Kiều tổng cộng sinh được 3 đứa con gái.
Đứa lớn nhất năm nay 23 tuổi, năm ngoái vừa kết hôn, chồng là con trai của ông chủ cửa hàng thực phẩm thường hay cung cấp rau cho quán ăn của nhà Kiều Lam.
Bà nội Kiều và mẹ Kiều đều không ưa gì cậu con rể này.
Một cửa hàng thực phẩm, so với điều kiện nhà bọn họ cũng không khá hơn là bao.
Nhưng sau đó trong lúc buôn bán nhà họ Kiều lại được lợi không ít từ cửa hàng thực phẩm kia, thế là cha mẹ Kiều liền gả con gái lớn nhà mình đi luôn.
Chẳng qua may mắn là tình cảm của đôi vợ chồng trẻ này rất tốt.
Năm ngoái chị cả Kiều Lam vừa sinh một đứa con gái, cả người trông tốt hơn so với trước kia.
Chị cả bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cười cười ngồi xuống giường Kiều Lam.
Chị nói chuyện dịu dàng và từ tốn, hoàn toàn không giống với những người còn lại trong nhà họ Kiều, Chị cả hỏi gần đây Kiều Lam thế nào, sau đó liền nhắc đến việc thi cử lần này của Kiều Lam: “Chị nghe nói em được nhất khối hả”, Tạm thời ấn tượng của Kiều Lam đối với chị cả cũng không tệ lắm, cô khẽ gật đầu, “Ừ” một tiếng.
“Tốt lắm.” Chị cả Kiều Lam nói.
Trước kia thành tích của chị không tốt, chưa học hết cấp 3 đã lấy chồng.
Lúc đầu chị cũng không có cảm giác gì nhiều, bây giờ lại bắt đầu có chút hối hận.
Nhưng hối hận thì làm được gì chứ, mọi chuyện đã như vậy rồi.
Hai chị em trò chuyện với nhau một lúc, sau đó chị cả Kiều Lam lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho cô.
“Chị cũng không biết phải mua cái gì.
Mấy ngày trước ra ngoài đúng lúc nhìn thấy nó.
Nghe nói bây giờ học sinh bọn em đều thích cái này.” Kiều Lam cúi đầu nhìn là một chiếc máy MP3, “Chị bảo anh rể em tải vài bài hát về, em nghe thử xem, nếu không thích thì tự tải cái khác.”.
Kiều Lam cầm lấy chiếc MP3 xinh xắn, lắng nghe tiếng nói chuyện lớn tiếng của bà nội Kiều và chị hai Kiều bên ngoài, một lúc lâu sau mới khẽ nói một tiếng cảm ơn.
“Cảm ơn cái gì chứ.” Chị cả Kiều Lam cười.
“Nhà chúng ta không ai học hành được cả, khó khăn lắm mới có được em, em cố gắng học hành chăm chỉ, sau này thi vào một trường đại học tốt.” Nói xong lại nhìn về phía cửa: “Mẹ chúng ta không được đi học, không có cách nào nói chuyện đúng sai với bà được.
Bà ấy có nói gì thì em cũng đừng để trong lòng, cứ cố gắng học hành thật tốt là được.” Kiều Lam không rõ tại sao chị cả mình lại đột nhiên nói những lời này, nhưng cô vẫn gật đầu.
Chị cả Kiều Lam lại hỏi thêm một vài chuyện khác nữa rồi mới đi ra khỏi phòng, nói trong nhà còn con nhỏ, sau đó liền đi về trước.
Bà nội Kiều và mẹ Kiều không tiễn.
Chị hai Kiều đứng lên đưa chị mình ra ngoài, hằng giọng rồi than thở: “Aizz, con cái thật là phiền phức, nhìn thấy chúng nó mỗi ngày cũng phiền.
Chồng em thuê cho em hai bảo mẫu, thế nhưng em vẫn không chăm sóc được.” Ánh mắt của chị cả tối đi, nhưng chị cũng không nói gì thêm, quay người bước xuống lầu, rời đi.Chị cả đi, chị hai Kiều như được mở máy hát, bắt đầu không kiềm chế được.
“Vẫn là con gái thì dễ nuôi với nghe lời hơn, mọi người nhìn chị cả đấy, chứ như thằng cu nhà con kia, thật sự mệt chết đi được.” Chị hai Kiều trông như đang phàn nàn, nhưng trên mặt lại không có chút bực bội nào cả, toàn là đắc ý, chỉ thiếu điều nói toẹt ra “tôi sinh được con trai tôi gá cho người có tiền tôi kiêu ngạo” mà thôi.
Chị hai Kiều năm nay vừa tròn 20, nhưng đã có một thằng con trai 6 tháng tuổi.
Chồng của chị ta là ông chủ của một nhà hàng.
Không phải như quán ăn nhỏ của nhà họ Kiều đầu, người ta là ông chủ của một nhà hàng lớn.
Năm nay sắp 40, đã kết hôn, có vợ, thậm chí còn có một đứa con gái cũng xấp xỉ chị hai Kiều.
Chị hai Kiều vốn đi làm thuê cho nhà hàng người ta, ứm ừm sao đó rồi có bầu luôn, mấy tháng sau sinh cho ông chủ của chị ta một đứa con trai, thành công “lên chức” [2].
[2] ở đây ý bảo từ bồ nhí lên làm vợ chính thức.
Từ đó chị hai Kiều trở thành vợ của một người đàn ông giàu có, sinh được con trai, trên tay trên cổ mang toàn là kim cương, nở mày nở mặt không tưởng nổi.
Vừa nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay chị ta, rồi nghe xong gì mà trong nhà có mấy bảo mẫu, hiếm khi bà nội Kiều và mẹ Kiều không cãi nhau mà đều sáng bừng mắt lên, hỏi chị ta gần đây sống thế nào, việc làm ăn buôn bán của chồng chị ta có tốt hay không, “Aizz, anh ấy bận rộn lắm.
Gần đây anh ấy định mở thêm chi nhánh, bận rộn vô cùng.” Chi nhánh! Bà nội Kiều và mẹ Kiều vừa nghe xong đã sáng mắt lên, không ngừng khen chị ta đã gả cho một người chồng tốt.
Chị hai Kiều trông vô cùng tự đắc: “Đúng đó, mấy ngày trước anh ấy vừa mới mua cho con một chiếc xe.
Con cũng có biết lái xe đâu, phiền chết đi được, còn phải đi học lái xe nữa.” Mẹ Kiều đến gần: “Xe gì?” “Audi.
Cũng không đắt lắm đâu, cỡ bốn năm chục vạn [3] gì đó." [3] Theo tỉ giá hiện nay, 40 vạn NDT = - 1 tỉ 4 VNĐ, 50 vạn NDT =
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook