Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu
-
C83: Chương 83
C83
Kiều Lam cảm thấy không ổn. Chị Hai Kiều không ở nhà chăm con mà đột nhiên xuất hiện ở đây, rất lạ. Trước kia chị Hai Kiều xa cách với cô bao nhiêu, bây giờ lại nhiệt tình như vậy, mọi chuyện lại càng kỳ lạ hơn nữa.
“Không được, tôi đã nói với bạn rồi.” Kiều Lam lùi về sau hai bước: “Bạn của tôi đến rồi, tôi đi trước.”
“Này này này đừng đi!” Chị Hai Kiều giẫm giày cao gót đuổi theo. Chị ta đang định bắt lấy cánh tay Kiều Lam thì phát hiện một người đàn ông trung niên đang đi đến từ đối diện.
Người đàn ông đã ở tuổi trung niên nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh, vóc dáng rất cao, chị Hai Kiều giật mình kêu lên.
Chị ta đang định ầm ĩ hỏi người này muốn làm gì thì đã thấy Kiều Lam lên tiếng chào người đàn ông trung niên đó, sau đó lên chiếc xe ở phía đối diện.
Chị Hai Kiều tức giận muốn đuổi theo, nhưng rồi sau đó, chị ta nhìn thấy chiếc xe kia.
Không thấy còn được, vừa nhìn thì giật mình.
Chị Hai Kiều lấy chồng giàu, sau khi dần quen với cái gọi là kẻ có tiền, chị ta cũng đã được mở rộng tầm mắt với rất nhiều thứ, chẳng hạn như xe.
Chiếc xe mà chị ta đang lái đây là do chồng mua cho, BMW, hơn sáu mươi vạn. Chị Hai Kiều lái chiếc xe này đi khắp nơi, lúc nào cũng không khỏi đắc ý một phen khi gặp lại những người bạn bè lúc trước.
Ngoại trừ việc khoe xe của mình ra, chị Hai Kiều vẫn thích việc khoe xe của ông xã mình nhất.
Chồng chị ta lái Land Rover, giá gần hai trăm vạn! Nhưng có lần khách sạn đón mấy vị khách, đám nhân viên nói cho chị ta biết mấy người này mới được gọi là giàu thật sự. Ba chiếc xe đang đậu phía dưới khách sạn kia, trong đó hai chiếc xe có giá cao đến tám chữ số!
Một chiếc xe giá hai trăm vạn thôi đã là loại xe sang mà chị Hai Kiều không dám nghĩ tới, giá đến tám chữ số càng là những con số trên trời, tổng toàn bộ giá trị khách sạn của chồng chị ta đây cũng vào khoảng tám con số. Một chiếc xe thôi mà có thể đắt đến như thế, rốt cuộc tốt hơn ở đâu?
Thế là chị Hai Kiều cố ý chạy đi nhìn thử mấy chiếc xe kia rồi về kể cho chồng nghe. Chồng chị ta chê cười chị ta không có kiến thức, rồi sau đó hai người xúm lại ngắm nhìn rất nhiều chiếc xe sang chân chính cho đến khi mê mẩn.
Chị Hai Kiều cũng có chút hiểu biết về xe, vừa liếc mắt đã nhận ra chiếc xe mà Kiều Lam vừa lên chính là một trong số những chiếc xe có giá trị vượt qua tám chữ số mà chị ta đã từng nhìn thấy.
Chị Hai Kiều choáng váng.
Đừng nói La Niên ngồi đằng sau, ngay cả chồng chị ta cũng không mua nổi một chiếc xe như thế, bạn Kiều Lam lại giàu có đến vậy sao?
Lúc chị Hai Kiều quay trở lại xe, La Niên hỏi Kiều Lam đâu.
“Nó bảo nó muốn đến nhà bạn.” Chị Hai Kiều nói.
La Niên không vui lắm. Anh ta đã đến mấy ngày rồi, khó khăn lắm mới thấy được cô, ấy thế mà cô lại không ở lại. La Niên không khỏi oán trách chị Hai Kiều vài câu.
Chị Hai Kiều muốn mắng trả nhưng đến cùng vẫn không dám. Chị ta còn phải nhờ vả La Niên.
Chị Hai Kiều chỉ có thể tiếc nuối, sao vừa rồi La Niên lại không thấy chiếc xe kia chứ? Nếu anh ta nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không vênh váo hống hách như bây giờ.
Kiều Lam lên xe, thoát khỏi chị Hai Kiều. Vào xe rồi, cô vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp Đàm Mặc đang nhìn mình.
Nhìn nhau là chuyện bình thường không biết đã từng xảy ra bao nhiêu lần rồi, nhưng không rõ có phải là do mấy ngày không găp Đàm Mặc rồi hay không, hay là do “lời tâm tình” không chủ tâm của cô ngày ấy mà trong lòng có chút thay đổi. Bây giờ vừa chạm mắt Đàm Mặc, Kiều Lam hơi ngượng ngùng né đi.
Cũng may là Đàm Mặc sẽ không để ý đến chút xíu biểu cảm này, cho dù có thì anh cũng không hiểu nó có nghĩa gì. Kiều Lam yên tâm.
Mấy ngày này bác Trần cảm thấy rất khó khăn, nhưng ông vẫn cố lên tinh thần hỏi Kiều Lam người vừa mới kéo cô là ai.
“Chị thứ hai của cháu.”
Kiều Lam và bác Trần trò chuyện vài câu. Cô không xem bác Trần và Đàm Mặc là người ngoài, cũng chẳng có lòng tốt giấu giếm giùm chị Hai Kiều. Kiều Lam nói sơ qua những gì mà chị Hai Kiều đã làm. Bác Trần nghe xong quả thật không biết nên nói cái gì mới phải.
Đôi lúc bác Trần thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu, Kiều Lam là một cô bé ngoan ngoãn và xuất sắc như thế, tại sao người nhà của cô lại đều có cái loại đức hạnh như vậy.
Nhưng bây giờ ông cũng không có tâm trạng quan tâm đến những thứ đó.
Hôm nay ông và Đàm Mặc ra ngoài để ăn cơm với cha Đàm.
Đàm Mặc nói anh muốn ra nước ngoài.
Đàm Mặc không giấu bác Trần, hoặc cũng có lẽ là để mãi trong lòng rất khó chịu, nên anh muốn tìm người để trút nỗi lòng mình. Anh nói cho bác Trần biết mình thích Kiều Lam.
Bác Trần cuối cùng cũng biết được lý do Đàm Mặc đồng ý đi kiểm tra. Nhưng nghĩ đến kết quả kiểm tra, trái tim của ông lại không khỏi đau nhói.
“Thiếu gia, thật ra có khả năng là Lam Lam không thèm để ý đâu. Cô bé là một cô gái tốt.”
Cô bé không thèm để ý đến việc cậu mắc hội chứng Asperger hay chân của cậu bị tật. Bác Trần đã biết Kiều Lam lâu như vậy rồi, ông không cảm thấy rằng sau khi Kiều Lam biết Đàm Mặc thích mình rồi, cô sẽ giống như những người khác thấy quái dị rồi rời xa Đàm Mặc.
“Cô ấy không để ý nhưng tôi thì có.” Đàm Mặc nói.
“Cô ấy là một cô gái tốt, vậy nên càng không cần phải bị trói buộc bởi tôi.”
Bác Trần im lặng.
Đàm Mặc chưa bao giờ hiểu được tình cảm, cũng không biết yêu, nhưng giờ đây, anh rốt cuộc đã hiểu, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hạnh phúc.
Bởi vì rất thích, nên anh không thể không rời đi.
Bác Trần muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ Đàm Mặc, cuối cùng ông vẫn không nói ra thành lời.
Kiều Lam luôn cảm thấy Đàm Mặc và bác Trần có gì đó là lạ, nhưng cả hai đều không nói gì. Chớp mắt một cái mấy ngày cuối tuần đã trôi qua, Kiều Lam lại quay về trường học, nhưng rồi cô gặp một người đàn ông trẻ tuổi ở cổng trường.
Lúc đầu Kiều Lam không nhận ra anh ta, nhưng sau khi người đàn ông kia nói rằng đã gặp cô hôm thứ sáu, Kiều Lam mới nhớ ra anh ta chính là người ngồi sau xe chị Hai Kiều ngày đó.
Lúc trước chưa gặp được Kiều Lam còn ổn, La Niên vừa gặp cô một lần đã nhớ mãi không quên. Anh ta gọi chị Hai Kiều đến một lần nữa, nhưng làm sao chị Hai Kiều cũng không đi. La Niên tức giận mắng vài tiếng, dứt khoát tự mình tới.
Anh ta lái chiếc xe trăm vạn, mặc một thân toàn hàng hiệu, đứng nơi chiếc cột đèn ở cổng trường khiến ai ai cũng phải ngoái nhìn.
Kiều Lam lùi về sau hai bước, ngước mắt hỏi anh ta: “Có việc gì?”
La Niên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Lam, thầm nghĩ có lẽ là cô không nhận ra những nhãn hiệu nổi tiếng mà anh ta đang mặc trên người. Quả nhiên là con nhà nghèo, không có kiến thức.
Nhưng mà nghèo thì nghèo, cô vẫn trông rất đẹp. La Niên cười cười, nói: “Anh và chị Hai của em là bạn bè, mấy ngày trước anh còn gặp mẹ em.”
“Vậy nên?”
La Niên sững sờ: “Mẹ và chị em không nói gì với em sao?”
Xung quanh càng lúc càng có nhiều người hóng chuyện. Kiều Lam kéo dài khoảng cách với La Niên: “Nửa năm rồi tôi chưa gặp mẹ, anh có chuyện gì thì cứ đi tìm bà ta.”
Nói xong quay đầu rời đi.
Đến khi đã đi thật xa rồi, Kiều Lam mới dừng lại, trầm mặc đứng một lúc lâu.
Cô cho rằng mình có thể có một cuộc sống thanh tịnh nếu không đụng chạm đến nhà họ Kiều, cách xa bọn họ, thế nhưng trình độ không biết xấu hổ của nhà họ Kiều quả thật vượt ra khỏi dự đoán của cô.
Kiều Lam không ngốc, nghĩ lại chị Hai Kiều, cô có thể lập tức đoán ra lý do tại sao tên La Niên kia đến tìm mình.
Nhà họ Kiều nghèo đến phát điên rồi sao? Đã đuổi con gái ra khỏi nhà rồi mà vẫn còn muốn tìm cách bán nó?
Kiều Lam tức giận khó chịu trong lòng, nhưng đến khi hết tiết tự học buổi tối, đột ngột nhận được tin nhắn của La Niên, Kiều Lam hoàn toàn ngơ ngẩn.
Rốt cuộc tại sao La Niên lại có số điện thoại của cô?
La Niên hệt như một tên thần kinh, ngày nào cũng gửi tin nhắn quấy rối. Kiều Lam bị làm phiền đến mức tắt điện thoại. Lại là một ngày cuối tuần, ban đầu Kiều Lam đồng ý với Bạch Ngọc là sẽ đến nhà cô ấy, nhưng vừa ra đến cổng trường lại gặp La Niên.
La Niên nói muốn mời cô đi ăn cơm, Kiều Lam nói không đi. La Niên liền bắt lấy cổ tay Kiều Lam muốn kéo cô vào xe.
Đàm Mặc dự định cuối tháng này sẽ đi, cũng chính là ba ngày sau.
Anh mở ngăn kéo ra, thấy trong đó có một chiếc thẻ ngân hàng màu xanh lá.
“Đàm Mặc, đây là tất cả những gì mình dành dụm được trong hai năm qua, cậu giúp mình giữ nhé?”
Lúc ấy anh đã trịnh trọng đồng ý với cô.
Ý định không từ mà biệt đã bị phá hủy hoàn toàn bởi một tấm thẻ ngân hàng.
Chung quy lại thì anh cũng nên nói với cô một tiếng, dù rằng anh lo lắng sau khi gặp cô thì mình sẽ không nỡ rời đi.
Đàm Mặc cầm tấm thẻ ngắm một lúc lâu, lấy điện thoại ra gửi Wechat cho Kiều Lam, kết quả một lúc lâu sau cô vẫn không trả lời lại.
Kiều Lam chưa bao giờ không hồi âm Wechat của anh.
Đàm Mặc lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, gọi điện thoại cho Kiều Lam một lần nữa, nhưng đáp lại anh là điện thoại tắt máy, gọi không được.
Đàm Mặc bỗng siết chặt tấm thẻ trong tay.
Sau vài giây im lặng, anh trực tiếp tìm bác Trần, hai người nhanh chóng chạy đến trường học.
Vì đã về được hơn phân nửa, không có quá nhiều học sinh ở cổng trường học lúc này. Kiều Lam và Bạch Ngọc bị La Niên quấn lấy. La Niên cao to lực lưỡng không để cho Kiều Lam đi, Kiều Lam thật sự không thoát khỏi anh ta được.
Kiều Lam thấy La Niên bắt lấy cổ tay mình, cô tức giận hất tay ra bảo anh ta cút.
Đời này La Niên chưa từng bị người nào bảo cút, không kìm được tức giận, chỉ với vài câu đã để lộ bản chất thật của mình.
“Mẹ và chị cô ngày nào cũng cầu xin tôi nhanh chóng rước cô về nhà. Đừng có tưởng rằng mình xinh đẹp rồi có chút đầu óc mà tưởng rằng mình có giá lắm…”
Bác Trần phóng xe đến nhanh như chớp. Đập vào mắt Đàm Mặc là một người đàn ông hung tợn đang chắn trước mặt Kiều Lam, giơ tay lên giống như muốn đánh.
Con ngươi Đàm Mặc bỗng nhiên co rút. Không cần Đàm Mặc nói, bác Trần đã bước xuống xe ngăn cản La Niên.
Một vài học sinh vây xung quanh cũng muốn tiến lên nhưng vẫn không dám, bây giờ có người chạy đến ngăn cản, họ cũng tốp năm tốp ba xông lên, chặn La Niên ở bên cạnh.
Sắc mặt La Niên lập tức trở nên tồi tệ hơn nữa.
Thấy có nhiều người, anh ta cũng không nán lại nữa, trước khi đi nói một câu hung ác đại loại là bảo Kiều Lam đợi đó, sau đó lên xe nghênh ngang rời đi.
Vài học sinh đi lên giúp đỡ vừa rồi lúc này mới tản ra. Kiều Lam mặt trắng bệch nhìn bác Trần, sau đó nhìn Đàm Mặc đang ngồi trên xe lăn đằng sau, hai ba bước chạy tới: “Đàm Mặc, sao cậu lại đến đây?”
Đàm Mặc nhìn theo La Niên rời đi, không nén được sự nóng nảy và tàn nhẫn: “Đó là ai!”
Kiều Lam cảm thấy không ổn. Chị Hai Kiều không ở nhà chăm con mà đột nhiên xuất hiện ở đây, rất lạ. Trước kia chị Hai Kiều xa cách với cô bao nhiêu, bây giờ lại nhiệt tình như vậy, mọi chuyện lại càng kỳ lạ hơn nữa.
“Không được, tôi đã nói với bạn rồi.” Kiều Lam lùi về sau hai bước: “Bạn của tôi đến rồi, tôi đi trước.”
“Này này này đừng đi!” Chị Hai Kiều giẫm giày cao gót đuổi theo. Chị ta đang định bắt lấy cánh tay Kiều Lam thì phát hiện một người đàn ông trung niên đang đi đến từ đối diện.
Người đàn ông đã ở tuổi trung niên nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh, vóc dáng rất cao, chị Hai Kiều giật mình kêu lên.
Chị ta đang định ầm ĩ hỏi người này muốn làm gì thì đã thấy Kiều Lam lên tiếng chào người đàn ông trung niên đó, sau đó lên chiếc xe ở phía đối diện.
Chị Hai Kiều tức giận muốn đuổi theo, nhưng rồi sau đó, chị ta nhìn thấy chiếc xe kia.
Không thấy còn được, vừa nhìn thì giật mình.
Chị Hai Kiều lấy chồng giàu, sau khi dần quen với cái gọi là kẻ có tiền, chị ta cũng đã được mở rộng tầm mắt với rất nhiều thứ, chẳng hạn như xe.
Chiếc xe mà chị ta đang lái đây là do chồng mua cho, BMW, hơn sáu mươi vạn. Chị Hai Kiều lái chiếc xe này đi khắp nơi, lúc nào cũng không khỏi đắc ý một phen khi gặp lại những người bạn bè lúc trước.
Ngoại trừ việc khoe xe của mình ra, chị Hai Kiều vẫn thích việc khoe xe của ông xã mình nhất.
Chồng chị ta lái Land Rover, giá gần hai trăm vạn! Nhưng có lần khách sạn đón mấy vị khách, đám nhân viên nói cho chị ta biết mấy người này mới được gọi là giàu thật sự. Ba chiếc xe đang đậu phía dưới khách sạn kia, trong đó hai chiếc xe có giá cao đến tám chữ số!
Một chiếc xe giá hai trăm vạn thôi đã là loại xe sang mà chị Hai Kiều không dám nghĩ tới, giá đến tám chữ số càng là những con số trên trời, tổng toàn bộ giá trị khách sạn của chồng chị ta đây cũng vào khoảng tám con số. Một chiếc xe thôi mà có thể đắt đến như thế, rốt cuộc tốt hơn ở đâu?
Thế là chị Hai Kiều cố ý chạy đi nhìn thử mấy chiếc xe kia rồi về kể cho chồng nghe. Chồng chị ta chê cười chị ta không có kiến thức, rồi sau đó hai người xúm lại ngắm nhìn rất nhiều chiếc xe sang chân chính cho đến khi mê mẩn.
Chị Hai Kiều cũng có chút hiểu biết về xe, vừa liếc mắt đã nhận ra chiếc xe mà Kiều Lam vừa lên chính là một trong số những chiếc xe có giá trị vượt qua tám chữ số mà chị ta đã từng nhìn thấy.
Chị Hai Kiều choáng váng.
Đừng nói La Niên ngồi đằng sau, ngay cả chồng chị ta cũng không mua nổi một chiếc xe như thế, bạn Kiều Lam lại giàu có đến vậy sao?
Lúc chị Hai Kiều quay trở lại xe, La Niên hỏi Kiều Lam đâu.
“Nó bảo nó muốn đến nhà bạn.” Chị Hai Kiều nói.
La Niên không vui lắm. Anh ta đã đến mấy ngày rồi, khó khăn lắm mới thấy được cô, ấy thế mà cô lại không ở lại. La Niên không khỏi oán trách chị Hai Kiều vài câu.
Chị Hai Kiều muốn mắng trả nhưng đến cùng vẫn không dám. Chị ta còn phải nhờ vả La Niên.
Chị Hai Kiều chỉ có thể tiếc nuối, sao vừa rồi La Niên lại không thấy chiếc xe kia chứ? Nếu anh ta nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không vênh váo hống hách như bây giờ.
Kiều Lam lên xe, thoát khỏi chị Hai Kiều. Vào xe rồi, cô vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp Đàm Mặc đang nhìn mình.
Nhìn nhau là chuyện bình thường không biết đã từng xảy ra bao nhiêu lần rồi, nhưng không rõ có phải là do mấy ngày không găp Đàm Mặc rồi hay không, hay là do “lời tâm tình” không chủ tâm của cô ngày ấy mà trong lòng có chút thay đổi. Bây giờ vừa chạm mắt Đàm Mặc, Kiều Lam hơi ngượng ngùng né đi.
Cũng may là Đàm Mặc sẽ không để ý đến chút xíu biểu cảm này, cho dù có thì anh cũng không hiểu nó có nghĩa gì. Kiều Lam yên tâm.
Mấy ngày này bác Trần cảm thấy rất khó khăn, nhưng ông vẫn cố lên tinh thần hỏi Kiều Lam người vừa mới kéo cô là ai.
“Chị thứ hai của cháu.”
Kiều Lam và bác Trần trò chuyện vài câu. Cô không xem bác Trần và Đàm Mặc là người ngoài, cũng chẳng có lòng tốt giấu giếm giùm chị Hai Kiều. Kiều Lam nói sơ qua những gì mà chị Hai Kiều đã làm. Bác Trần nghe xong quả thật không biết nên nói cái gì mới phải.
Đôi lúc bác Trần thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu, Kiều Lam là một cô bé ngoan ngoãn và xuất sắc như thế, tại sao người nhà của cô lại đều có cái loại đức hạnh như vậy.
Nhưng bây giờ ông cũng không có tâm trạng quan tâm đến những thứ đó.
Hôm nay ông và Đàm Mặc ra ngoài để ăn cơm với cha Đàm.
Đàm Mặc nói anh muốn ra nước ngoài.
Đàm Mặc không giấu bác Trần, hoặc cũng có lẽ là để mãi trong lòng rất khó chịu, nên anh muốn tìm người để trút nỗi lòng mình. Anh nói cho bác Trần biết mình thích Kiều Lam.
Bác Trần cuối cùng cũng biết được lý do Đàm Mặc đồng ý đi kiểm tra. Nhưng nghĩ đến kết quả kiểm tra, trái tim của ông lại không khỏi đau nhói.
“Thiếu gia, thật ra có khả năng là Lam Lam không thèm để ý đâu. Cô bé là một cô gái tốt.”
Cô bé không thèm để ý đến việc cậu mắc hội chứng Asperger hay chân của cậu bị tật. Bác Trần đã biết Kiều Lam lâu như vậy rồi, ông không cảm thấy rằng sau khi Kiều Lam biết Đàm Mặc thích mình rồi, cô sẽ giống như những người khác thấy quái dị rồi rời xa Đàm Mặc.
“Cô ấy không để ý nhưng tôi thì có.” Đàm Mặc nói.
“Cô ấy là một cô gái tốt, vậy nên càng không cần phải bị trói buộc bởi tôi.”
Bác Trần im lặng.
Đàm Mặc chưa bao giờ hiểu được tình cảm, cũng không biết yêu, nhưng giờ đây, anh rốt cuộc đã hiểu, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hạnh phúc.
Bởi vì rất thích, nên anh không thể không rời đi.
Bác Trần muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ Đàm Mặc, cuối cùng ông vẫn không nói ra thành lời.
Kiều Lam luôn cảm thấy Đàm Mặc và bác Trần có gì đó là lạ, nhưng cả hai đều không nói gì. Chớp mắt một cái mấy ngày cuối tuần đã trôi qua, Kiều Lam lại quay về trường học, nhưng rồi cô gặp một người đàn ông trẻ tuổi ở cổng trường.
Lúc đầu Kiều Lam không nhận ra anh ta, nhưng sau khi người đàn ông kia nói rằng đã gặp cô hôm thứ sáu, Kiều Lam mới nhớ ra anh ta chính là người ngồi sau xe chị Hai Kiều ngày đó.
Lúc trước chưa gặp được Kiều Lam còn ổn, La Niên vừa gặp cô một lần đã nhớ mãi không quên. Anh ta gọi chị Hai Kiều đến một lần nữa, nhưng làm sao chị Hai Kiều cũng không đi. La Niên tức giận mắng vài tiếng, dứt khoát tự mình tới.
Anh ta lái chiếc xe trăm vạn, mặc một thân toàn hàng hiệu, đứng nơi chiếc cột đèn ở cổng trường khiến ai ai cũng phải ngoái nhìn.
Kiều Lam lùi về sau hai bước, ngước mắt hỏi anh ta: “Có việc gì?”
La Niên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Lam, thầm nghĩ có lẽ là cô không nhận ra những nhãn hiệu nổi tiếng mà anh ta đang mặc trên người. Quả nhiên là con nhà nghèo, không có kiến thức.
Nhưng mà nghèo thì nghèo, cô vẫn trông rất đẹp. La Niên cười cười, nói: “Anh và chị Hai của em là bạn bè, mấy ngày trước anh còn gặp mẹ em.”
“Vậy nên?”
La Niên sững sờ: “Mẹ và chị em không nói gì với em sao?”
Xung quanh càng lúc càng có nhiều người hóng chuyện. Kiều Lam kéo dài khoảng cách với La Niên: “Nửa năm rồi tôi chưa gặp mẹ, anh có chuyện gì thì cứ đi tìm bà ta.”
Nói xong quay đầu rời đi.
Đến khi đã đi thật xa rồi, Kiều Lam mới dừng lại, trầm mặc đứng một lúc lâu.
Cô cho rằng mình có thể có một cuộc sống thanh tịnh nếu không đụng chạm đến nhà họ Kiều, cách xa bọn họ, thế nhưng trình độ không biết xấu hổ của nhà họ Kiều quả thật vượt ra khỏi dự đoán của cô.
Kiều Lam không ngốc, nghĩ lại chị Hai Kiều, cô có thể lập tức đoán ra lý do tại sao tên La Niên kia đến tìm mình.
Nhà họ Kiều nghèo đến phát điên rồi sao? Đã đuổi con gái ra khỏi nhà rồi mà vẫn còn muốn tìm cách bán nó?
Kiều Lam tức giận khó chịu trong lòng, nhưng đến khi hết tiết tự học buổi tối, đột ngột nhận được tin nhắn của La Niên, Kiều Lam hoàn toàn ngơ ngẩn.
Rốt cuộc tại sao La Niên lại có số điện thoại của cô?
La Niên hệt như một tên thần kinh, ngày nào cũng gửi tin nhắn quấy rối. Kiều Lam bị làm phiền đến mức tắt điện thoại. Lại là một ngày cuối tuần, ban đầu Kiều Lam đồng ý với Bạch Ngọc là sẽ đến nhà cô ấy, nhưng vừa ra đến cổng trường lại gặp La Niên.
La Niên nói muốn mời cô đi ăn cơm, Kiều Lam nói không đi. La Niên liền bắt lấy cổ tay Kiều Lam muốn kéo cô vào xe.
Đàm Mặc dự định cuối tháng này sẽ đi, cũng chính là ba ngày sau.
Anh mở ngăn kéo ra, thấy trong đó có một chiếc thẻ ngân hàng màu xanh lá.
“Đàm Mặc, đây là tất cả những gì mình dành dụm được trong hai năm qua, cậu giúp mình giữ nhé?”
Lúc ấy anh đã trịnh trọng đồng ý với cô.
Ý định không từ mà biệt đã bị phá hủy hoàn toàn bởi một tấm thẻ ngân hàng.
Chung quy lại thì anh cũng nên nói với cô một tiếng, dù rằng anh lo lắng sau khi gặp cô thì mình sẽ không nỡ rời đi.
Đàm Mặc cầm tấm thẻ ngắm một lúc lâu, lấy điện thoại ra gửi Wechat cho Kiều Lam, kết quả một lúc lâu sau cô vẫn không trả lời lại.
Kiều Lam chưa bao giờ không hồi âm Wechat của anh.
Đàm Mặc lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, gọi điện thoại cho Kiều Lam một lần nữa, nhưng đáp lại anh là điện thoại tắt máy, gọi không được.
Đàm Mặc bỗng siết chặt tấm thẻ trong tay.
Sau vài giây im lặng, anh trực tiếp tìm bác Trần, hai người nhanh chóng chạy đến trường học.
Vì đã về được hơn phân nửa, không có quá nhiều học sinh ở cổng trường học lúc này. Kiều Lam và Bạch Ngọc bị La Niên quấn lấy. La Niên cao to lực lưỡng không để cho Kiều Lam đi, Kiều Lam thật sự không thoát khỏi anh ta được.
Kiều Lam thấy La Niên bắt lấy cổ tay mình, cô tức giận hất tay ra bảo anh ta cút.
Đời này La Niên chưa từng bị người nào bảo cút, không kìm được tức giận, chỉ với vài câu đã để lộ bản chất thật của mình.
“Mẹ và chị cô ngày nào cũng cầu xin tôi nhanh chóng rước cô về nhà. Đừng có tưởng rằng mình xinh đẹp rồi có chút đầu óc mà tưởng rằng mình có giá lắm…”
Bác Trần phóng xe đến nhanh như chớp. Đập vào mắt Đàm Mặc là một người đàn ông hung tợn đang chắn trước mặt Kiều Lam, giơ tay lên giống như muốn đánh.
Con ngươi Đàm Mặc bỗng nhiên co rút. Không cần Đàm Mặc nói, bác Trần đã bước xuống xe ngăn cản La Niên.
Một vài học sinh vây xung quanh cũng muốn tiến lên nhưng vẫn không dám, bây giờ có người chạy đến ngăn cản, họ cũng tốp năm tốp ba xông lên, chặn La Niên ở bên cạnh.
Sắc mặt La Niên lập tức trở nên tồi tệ hơn nữa.
Thấy có nhiều người, anh ta cũng không nán lại nữa, trước khi đi nói một câu hung ác đại loại là bảo Kiều Lam đợi đó, sau đó lên xe nghênh ngang rời đi.
Vài học sinh đi lên giúp đỡ vừa rồi lúc này mới tản ra. Kiều Lam mặt trắng bệch nhìn bác Trần, sau đó nhìn Đàm Mặc đang ngồi trên xe lăn đằng sau, hai ba bước chạy tới: “Đàm Mặc, sao cậu lại đến đây?”
Đàm Mặc nhìn theo La Niên rời đi, không nén được sự nóng nảy và tàn nhẫn: “Đó là ai!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook