So với lần thi đại học trước, lần này Kiều Lam thả lỏng hơn rất nhiều.

Thì ra cảm giác dựa dẫm vào một người, sau lưng có một người quay đầu lại là có thể nhìn thấy, là như thế này.

Lúc đó khi Kiều Lam cùng tất cả bạn học xung quanh thi đại học xong, mọi người ai về nhà nấy, từng người bắt đầu tận hưởng kỳ nghỉ dài đến ba tháng này. Hầu hết mọi người đều thoải mái và vui vẻ, không cần lo lắng sau này tốt nghiệp xong sẽ không có việc làm. Đằng sau mỗi người đều có gia đình và cha mẹ.

Kiều Lam nhớ rõ lúc ấy, ngày đầu tiên sau khi thi đại học xong, cô bắt đầu bận rộn tìm việc làm. Cô là học sinh tốt nghiệp cuối cùng rời khỏi trường, cũng là học sinh tốt nghiệp bận rộn nhất mùa hè ấy.

Nếu lần này không gặp được Đàm Mặc thì sẽ ra sao?

Có lẽ cuộc sống của cô vẫn sẽ bận rộn như đã từng, thậm chí có thể sẽ còn vất vả hơn nữa. Kiều Lam chẳng những kiếm tiền mà còn phải tránh xa đám người nhà họ Kiều như quỷ hút máu kia.

Nhưng bây giờ tất cả đều khác biệt. Kiều Lam vẫn không có cha mẹ nhưng cô lại có một mái nhà và một người có thể yêu thương mình.

Kiều Lam không biết là do bản thân quá ỷ lại vào Đàm Mặc hay là cảm giác an toàn mà Đàm Mặc cho cô quá chân thật, có thể làm cho cô bây giờ an tâm đến mức này. Cô có thể an ổn tham gia tiệc chia tay như những bạn học khác. Trong kỳ nghỉ dài ba tháng này, Kiều Lam có thể không cần sống mệt mỏi như vậy nữa.

Sau khi mở Wechat ra, tin nhắn điện thoại không ngừng gửi đến. Tin nhắn mà Hạng Tiểu Hàn gửi cho Kiều Lam đã bị mọi người đẩy xuống từ lâu.

Là một học sinh khá giỏi, Kiều Lam phát huy hết tác dụng tốt nhất của mình vào lúc này. Mặc dù có những người như Bạch Ngọc, thi xong chẳng quan tâm đúng sai, trời đất bao la chơi vui là quan trọng nhất. Nhưng cũng có những người thi xong nơm nớp lo sợ, không chắc chắn đáp án. Rất nhiều bạn học gửi tin nhắn đến điện thoại Kiều Lam hỏi đáp án của một câu hỏi nào đó rốt cuộc là gì.

Câu cuối cùng môn Toán đáp án là gì, Tiếng Anh phần sửa lỗi có phải là dùng sai giới từ hay không…

Kiều Lam trả lời xong cho tất cả những người không thân thiết lắm, còn lại mấy người có quan hệ tốt, cô vừa trả lời vừa càm ràm họ. Dù sao bây giờ cũng đã thi xong, đúng sai không thể nào thay đổi. Đáp án giống thì không sao, chứ nếu không giống, chừng mười mấy ngày trước khi có kết quả phải sống làm sao đây.

Bùi Ninh gửi tin nhắn trả lời Kiều Lam. Nói thì nói thế, cậu cũng hiểu được sự thật này nhưng cứ không nhịn được.

Bùi Ninh còn không ngừng thúc giục Kiều Lam đừng nói nhảm nữa mà nhanh trả lời đáp án cho mình đi.

[ Mình cũng không thể đảm bảo là mình làm đúng hết được. ]

[ Mình cũng có trông cậy vào cậu có thể làm đúng hết đâu. Vậy nên ngài có thể giúp đỡ chút không, hỏi bạn trai của ngài ý? ]

Kiều Lam: “…”

Đàm Mặc quay đầu liếc mắt nhìn Kiều Lam mấy lần. Chẳng biết “bà tám” với ai mà vui vẻ như thế, chẳng thèm nói chuyện với anh luôn.

“Bạch Ngọc à?” Thật sự nhịn không được nữa, Đàm Mặc hỏi.

“Không phải.” Kiều Lam cười cười, nói. “Bùi Ninh, cậu ấy tìm anh.”

Kiều Lam thuận tay định đưa điện thoại cho Đàm Mặc. Sau khi do dự một chút, thừa dịp anh không chú ý, cô xóa tin nhắn của Hạng Tiểu Hàn đi rồi mới đưa điện thoại cho Đàm Mặc.

Đàm Mặc nhận lấy điện thoại của Kiều Lam, ngón tay nhanh chóng gõ gõ.


Ba phút sau, Đàm Mặc trả điện thoại di động lại cho cô.

Kiều Lam nhìn xong mà không nói ra lời.

Vậy mới nói khoảng cách giữa người với người thật sự rất lớn. Chiều hôm qua thi môn Toán, tự luận thì còn nhớ đáp án chứ trắc nghiệm Kiều Lam chỉ nhớ rõ hai câu cuối thôi.

Nhưng Đàm Mặc lại nhớ rất rõ. Bùi Ninh hỏi hết câu này đến câu khác đến phát phiền, Đàm Mặc gửi thẳng một mạch tất cả các đáp án của phần trắc nghiệm và điền vào chỗ trống, cả những câu hỏi lớn – ngoại trừ câu chứng minh - có thể tính được chính xác qua.

Bùi Ninh nhắn thêm một câu [ Vẫn là đại ca lợi hại ] rồi nhanh chóng lủi mất, thể hiện hoàn hảo tác dụng của công cụ hình người là Kiều Lam.

Kiều Lam: …

Nhưng mấy phút sau, Bùi Ninh lại dè dặt gửi đến một tin nhắn, hỏi Kiều Lam câu điền chỗ trống cuối cùng đúng là đáp án này à.

Không cần nghĩ cũng biết, câu này đáp án của Bùi Ninh khác với Đàm Mặc.

Kiều Lam vui vẻ, quay sang nói chuyện với Đàm Mặc: “Đã nói thi xong nhất định không thể dò đáp án mà. Ảnh hưởng tâm trạng. Nhân lúc chưa có kết quả, chơi thật vui là tốt rồi.”

Bác Trần ngồi phía trước rất tán thành: “Thi xong rồi thì cứ nghỉ ngơi thật tốt. Kỳ nghỉ Lam Lam định làm gì?”

“Cháu không biết ạ.” Kiều Lam lắc đầu. Cô thật sự không biết. Không cần phải làm việc bạt mạng như trước đây nữa, Kiều Lam thật sự cảm thấy hơi mờ mịt. Sau một thoáng mịt mờ, cô quay sang hỏi Đàm Mặc định làm gì.

Trái lại, Đàm Mặc đã suy nghĩ kỹ từ lâu, kế hoạch cho kỳ nghỉ rất đơn giản.

Học lái xe, thi lấy bằng lái, sau đó tiếp tục đầu tư cổ phiếu.

Nói đến đầu tư cổ phiếu, ngược lại Kiều Lam rất hứng thú.

“Lúc trước em có hỏi anh đầu tư cổ phiếu thế nào, anh nói ổn, vậy bây giờ thì sao?”

Đàm Mặc nghiêng đầu, cười cười nhìn Kiều Lam, ánh mắt anh lại sáng lên không tự chủ được, hệt như một đứa trẻ đạt điểm tuyệt đối chuẩn bị khoe cho cha mẹ biết: “Em đoán xem một vạn tệ kia của em bây giờ là bao nhiêu?”

Một vạn tệ tiền vốn, hơn một năm thời gian…

Lúc trước Kiều Lam cũng có học sơ qua một chút. Khi ấy cô nghe nói một giáo sư trong trường đầu tư hai vạn tệ, một năm sau lên thành sáu vạn, như vậy đã gọi là cực kỳ tốt rồi.

Nhưng Kiều Lam rất tự tin vào Đàm Mặc, vậy nên cô lại nâng trình độ của anh lên cao một chút.

Người khác từ hai vạn thành sáu vạn, Đàm Mặc có một vạn…

“Năm vạn à?”

Kiều Lam thử hỏi.


Khóe môi Đàm Mặc nhếch lên, không nói lời nào, để mặc Kiều Lam đoán một lúc lâu rồi mới bất đắc dĩ nói: “Em không bao giờ xem số dư trong thẻ ngân hàng của mình sao? Không sợ anh thua hết chẳng còn gì à?”

“Mất thì cứ mất đi.” Kiều Lam cười cười. Số tiền này vốn là những gì Đàm Mặc đã tiêu pha uổng phí [1].

[1] Số tiền lúc trước Đàm Mặc bỏ ra để đi ăn ở nhà hàng Kiều Lam làm thêm.

Từ sau khi giao thẻ ngân hàng cho Đàm Mặc, Kiều Lam không hề kiểm tra số dư. Cô nhớ rất rõ số tiền mình chi tiêu hàng tháng, vậy nên dù không kiểm tra số dư cô cũng gần như có thể biết đại khái còn thừa bao nhiêu, nhưng bây giờ Đàm Mặc lại nói như vậy.

Kiều Lam tải app về điện thoại rồi đăng nhập vào tài khoản của mình, bấm vào.

Sau khi bấm vào, Kiều Lam nhìn con số bên trên mà ngơ ngẩn một lúc lâu. Cô yên lặng thoát khỏi phần mềm rồi vào lại, sau đó kiểm tra thẻ ngân hàng và tên của mình một lần nữa để xác định không có nhầm lẫn.

Kiều Lam sững sờ quay đầu nhìn về phía Đàm Mặc.

“Có đúng là anh không lén chuyển tiền cho em không?”

Thật sự không thể trách Kiều Lam không tin được. Một vạn tệ tiền vốn qua hơn một năm biến thành ba mươi mốt vạn, thật sự quá ảo diệu!

“Không phải.” Đàm Mặc lắc đầu, liếc mắt nhìn Kiều Lam một cái. “Đây là em không tín nhiệm anh hay là không tin vào khả năng của anh?”

Kiều Lam: “… Không thể tin được là em lại có thể có một người bạn trai lợi hại như vậy.”

Điều này quả thật, quá khủng khiếp!

Kiều Lam thật sự có chút nghi ngờ, Đàm Mặc thật sự chỉ là một nam phụ thôi sao? Ngay cả nam chính của tiểu thuyết là Trần Diệu Dương cũng không làm được như Đàm Mặc.

Lúc trước đọc tiểu thuyết xong, Kiều Lam quá yêu thích Đàm Mặc, đến mức sau khi Đàm Mặc chết trong tiểu thuyết, Kiều Lam lập tức không đọc nữa. Đến cùng nam chính Trần Diệu Dương rốt cuộc đi đến nước nào, phát triển ra sao, Kiều Lam thật sự không biết.

Nhưng mặc kệ Trần Diệu Dương có như thế nào, chỉ cần Đàm Mặc còn sống, bình an vô sự. Kiều Lam hoàn toàn dám nói sau này Đàm Mặc tuyệt đối có thể sống giống nam chính hơn cả Trần Diệu Dương.

Kiều Lam suy nghĩ rất nhiều. Ngược lại Đàm Mặc rất đơn giản. Anh bạn trai lợi hại này thành công bị lấy lòng rồi.

Lúc trước nghe thấy Kiều Lam rất khâm phục Thần Cổ Phiếu, Đàm Mặc nảy sinh ý nghĩ muốn đầu tư chứng khoán. Bây giờ nghe được lời này của Kiều Lam, Đàm Mặc cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Kiều Lam thề rằng mình chỉ tò mò mà thôi.

“Ngoại trừ một vạn ít ỏi này của em ra, tiền anh tự bỏ bây giờ có bao nhiêu?”

Sau một hồi ngẫm nghĩ, Đàm Mặc nói nhỏ bên tai Kiều Lam: “Đủ để nuôi em.”

Kiều Lam: “…???”


Được rồi, cô vẫn không nên hỏi thì hơn.

Ban đầu, thỉnh thoảng Kiều Lam cảm thấy mình việc đến đây rồi gặp được Đàm Mặc hệt như một giấc mộng, sau đó cô lại càng cảm thấy giống mộng hơn. Trên thế giới này thật sự có một thiếu niên thiên tài xuất sắc như vậy, mà thiếu niên này còn là bạn trai của cô.

Về đến nhà rồi, cha Đàm gọi điện thoại cho Đàm Mặc muốn chúc mừng anh tốt nghiệp nhưng bị từ chối. Cha Đàm không còn cách nào khác đành phải lùi lại mà xin việc khác [2], đợi kết quả thi tốt nghiệp của Đàm Mặc có rồi đi ra ngoài ăn mừng.

[2] Ý nói đành nhún nhường để làm được một việc khác dễ thực hiện hơn hoặc có mức độ không bằng việc trước.

Mở Wechat lên, trong nhóm lớp, lớp trưởng tag tất cả thành viên hết lần này đến lần khác, liên tục nhấn mạnh rằng ngày mai mọi người nhất định phải đến đủ, xong còn cố ý tag Kiều Lam, bảo cô chắc chắn phải dẫn Đàm Mặc đi.

Bây giờ, bất kể là ai tìm Đàm Mặc đều không trực tiếp tìm anh mà tất cả đều thông qua Kiều Lam. Ngay cả chủ nhiệm lớp cũng bắt đầu quang minh chính đại tìm Kiều Lam để hỏi thăm tình hình của Đàm Mặc.

Kiều Lam liên tục đảm bảo rằng ngày mai hai người nhất định sẽ đến đủ, khi đó điện thoại rốt cuộc mới lắng xuống.

Ngày hôm sau tỉnh dậy cũng đã gần trưa. Kiều Lam chưa từng có giấc ngủ nào yên ổn như thế. Đến khi tỉnh dậy, cô mơ mơ màng màng nhìn thấy Đàm Mặc đang ngồi trên ghế salon đọc sách. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Kiều Lam mới vội vàng vọt vào phòng vệ sinh.

Kiều Lam soi gương kiểm tra một chút, ngoại trừ tóc hơi rối ra thì trông cả người vẫn ổn.

Khi đó cô mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Sau khi Đàm Mặc ở bên ngoài hiểu được tại sao Kiều Lam lại vội vội vàng vàng trốn đi, anh không nhịn được cười, tuy rằng chóp tai có đỏ lên một chút.

Ai bảo khi Kiều Lam còn chưa thức dậy, thật ra thì anh đã bước vào phòng cô. Chẳng những thế, Đàm Mặc còn ngồi bên giường nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng nhìn thấy Kiều Lam đạp rơi nửa cái chăn để lộ đôi chân thon dài vì quá nóng, khi đó anh mới vội vàng rời khỏi phòng với khuôn mặt như bị bỏng.

Sau khi ra khỏi phòng, đôi chân vừa dài vừa trắng lại vừa mịn của Kiều Lam vẫn cứ không ngừng đung đưa trước mắt.

Thật sự rất đẹp.

Trông có vẻ như… xúc cảm rất tốt…

Anh chỉ nghĩ như vậy mà thôi, cảm thấy sờ rất tốt mà thôi… Không có nghĩ gì nhiều…

Kiều Lam vừa ra ngoài đã thấy Đàm Mặc ngồi trên ghế salon ngẩn người không biết đang nghĩ gì. Cô đi qua ngồi xuống bên cạnh anh, lúc này mới thấy rõ đôi má còn trắng hơn cả con gái của anh hồng hồng. Kiều Lam bỗng bật cười.

“Đang nghĩ gì thế, mặt đỏ rần này.”

“… Nóng.” Đàm Mặc xoay mặt sang chỗ khác, sau đó mất tự nhiên đổi chủ đề: “Buổi chiều mấy giờ đi vậy? Mấy ngày này vợ chồng bác Trần không có ở nhà, chúng ta phải tự mình đi qua.”

“Năm giờ đến nhà hàng, bốn giờ bắt đầu đi là được.” Kiều Lam nói. “Cơm nước xong xuôi có thể nghỉ ngơi một lát.”

Đàm Mặc ngẫm nghĩ, đứng lên nói: “Không nghỉ ngơi. Chúng ta ra ngoài ăn, ăn xong đưa em đến một chỗ.”

Hai tiếng sau, Kiều Lam ăn xong bị Đàm Mặc đưa vào cửa hàng tổng hợp.

Lại một tiếng đồng hồ sau, Đàm Mặc tâm tình cực tốt kéo Kiều Lam đi ra khỏi cửa hàng tổng hợp. Hai người mặc đồ đôi cực kỳ hài hòa, tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.

Thật vất vả cuối cùng cũng tốt nghiệp và được thể hiện tình cảm một cách quang minh chính đại.

Đàm Mặc lúc đầu không mong đợi tiệc chia tay lắm, giờ cũng cảm thấy có chút ý nghĩa.


Hai người đúng giờ xuất hiện ở nhà hàng. Đàm Mặc hài lòng nghe được đủ tiếng “ĐM” và âm thanh cảm thán vì bị nghẹn đồ ăn cho chó truyền đến từ bốn phương tám hướng.

“Hai cậu thật sự đủ rồi đấy!”

“Không ăn cơm nữa! Ăn đồ ăn cho chó thôi là đã no mất rồi!”

Lúc trước chủ nhiệm lớp còn túm Kiều Lam và Đàm Mặc lại làm công tác tư tưởng, bây giờ cuối cùng cũng vui vẻ cười, vỗ vỗ bả vai Kiều Lam: “Tốt lắm tốt lắm.”

Sau khi nói vài câu đơn giản với mọi người, lúc này chủ nhiệm lớp mới đứng lên: “Các em im lặng một chút, để thầy nói vài câu!”

Mọi người đều cười thành tiếng. Bình thường cả đám rất sợ giáo viên chủ nhiệm, bây giờ ra trường rồi thì không còn sợ như thế nữa.

Chủ nhiệm lớp cười, mắng vài học sinh nghịch ngợm nhất rồi mới nói: “Cuối cùng kỳ thi đại học cũng kết thúc. Tất cả mọi người đã vất vả ba năm rồi, mặc kệ lúc đó kết quả ra sao, mọi người đều đã nỗ lực, đó là giỏi nhất!”

“Đúng!”

Vài cậu con trai hét lớn. Mọi người cười ầm lên một lúc lâu, chủ nhiệm lớp mới nói tiếp: “Thi đại học xong, mười mấy hai mươi ngày tiếp theo các em sẽ hoàn thành xong việc điền nguyện vọng. Khi đó các em sẽ phải rời khỏi quê hương để đi đến khắp mọi nơi trong nước. Thầy rất mừng cho các em, cũng mừng thay cho bản thân mình. Khi đó nhiệm vụ của thầy cũng sẽ được hoàn thành.”

Mọi người dần dần yên lặng trở lại. Giọng của chủ nhiệm lớp cũng thoáng chút bùi ngùi và thương cảm.

“Thầy biết bình thường thầy quá nghiêm khắc với các em nhưng thầy không hề hối hận chút nào cả. Bây giờ các em tốt nghiệp rồi, người giáo viên như thầy cũng nên buông tay thôi, không thể nào quản các em nữa, cuộc sống sau này của các em đều phải dựa vào bản thân mình. Thầy ở chỗ này, hy vọng mỗi một học sinh đều có thể làm người thật tốt, làm việc thật tốt, ai cũng phải có trách nhiệm với cuộc sống của mình. Thầy mong rằng lúc gặp lại các em một lần nữa, tất cả các em đều có thể tốt hơn bây giờ.”

“Thầy biết lát nữa các em chơi xong sẽ còn đổi chỗ chơi tiếp. Thầy sẽ không đi cùng các em. Thầy ở đó các em cũng không thoải mái và chơi hết mình được. Bây giờ chúng ta cụng ly nào!”

Mọi người cầm lấy ly. Có một nam sinh hỏi to có thể uống rượu không.

“Đều đã lớn cả rồi, muốn uống thì uống đi.” Lúc này chủ nhiệm lớp cũng không gò bó mọi người nữa. “Nếu uống nhiều quá thì về ngủ sớm một chút, không được phép mượn rượu làm càn! Lớp trưởng, đến lúc đó em giám sát cho thầy!”

Lớp trưởng nghe xong lời này thì đứng lên bày tỏ sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sau đó thay bia trong ly thành Sprite.

Chủ nhiệm lớp thấy thế lại cười.

Sau cùng nói thêm với mọi người vài lời nữa, lúc này chủ nhiệm lớp mới rời đi. Trước khi đi còn dặn dò mọi người buổi tối sau khi về nhớ gửi tin nhắn báo an toàn cho ông. Tất cả mọi người đáp ứng rồi ông mới yên tâm ra về.

Đợi chủ nhiệm lớp về rồi, lúc này mọi người mới bắt đầu chơi bời thả ga. Ai chưa ăn no thì ăn tiếp, ai no rồi thì chiến đấu tiếp ở KTV bên cạnh.

Kiều Lam và Đàm Mặc ăn chậm, chủ yếu là vì Kiều Lam không quá muốn để Đàm Mặc đi KTV. Thính lực của Đàm Mặc tốt hơn nhiều so với người bình thường, trường hợp thế này vẫn nên hạn chế nhất có thể. Vậy nên Kiều Lam ăn chậm vô cùng. Sau khi ăn xong, hai người còn đi dạo xung quanh tiêu cơm một chút, cuối cùng không chịu được sự thúc giục của Bạch Ngọc nữa mới đi đến KTV.

Mọi người bên kia đã hát gần một giờ trong KTV rồi.

Kiều Lam cùng Đàm Mặc đẩy cửa ra, bên trong đã như lũ quỷ múa loạn.

Kiều Lam kéo Đàm Mặc ngồi ở một chỗ cách chiếc amply tương đối xa, cùng với mấy bạn học không biết hát ngồi thành một nhóm ăn hoa quả tán gẫu, để không gian lại cho Bạch Ngọc và những người biết hát hò.

Kiều Lam muốn ngồi yên ổn nhưng lại có người không cho cô làm thế.

Mười phút sau, Hách Anh mang đến một két bia, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đôn da tròn đối diện Kiều Lam và Đàm Mặc, đối mặt với anh.

“Uống rượu!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương