C103

Lần này Kiều Lam có nói với Bạch Ngọc thế nào đi chăng nữa, rằng thật ra cô còn chưa yêu đương với Đàm Mặc, đánh chết Bạch Ngọc cũng không tin.

Ôm cũng ôm rồi mà còn chưa yêu đương sao?

Chẳng qua lần này Kiều Lam cũng không giải thích.

Cô còn muốn để mặc mọi người hiểu lầm, sau đó thăm dò Đàm Mặc xem anh hiểu cái gì, không hiểu cái gì.

Bạch Ngọc thật lòng than thở rằng ngày nào mình cũng bị ngược cẩu [1]. Cô ấy bày ra vẻ người từng trải, ung dung tự tại nói: “Có một câu nói rất hay, giữa nam và nữ vốn không có tình bạn trong sáng.”

[1] Ý nói phải chứng kiến người ta yêu nhau, chim chuột với nhau:”)

Kiều Lam vui vẻ: “Vậy cậu và Doãn Tử Kỳ cũng không phải là tình bạn trong sáng sao?”

Doãn Tử Kỳ là bạn cùng bàn với Bạch Ngọc, từ lớp mười hai người đã học chung một lớp, sau khi chia lớp vào cùng một nơi thì hai người lại bắt đầu ngồi cùng bàn, lớp mười hai sắp kết thúc rồi mà vẫn còn như vậy. Kiều Lam và Đàm Mặc ngồi phía trước Bạch Ngọc và Doãn Tử Kỳ, ngày nào cũng có thể nghe thấy hai người này đấu võ mồm liên tục. Cuối cùng khi Bạch Ngọc tức giận, Doãn Tử Kỳ lại bắt đầu dỗ cô ấy vui.

Hai người suốt ngày xưng nhau anh em, quan hệ rất thân mật.

Nghe Kiều Lam đột ngột nhắc tên Doãn Tử Kỳ, Bạch Ngọc hơi sửng sốt, sau đó cô ấy nhảy dựng lên như muốn xù lông: “Đang yên đang lành nhắc đến cậu ta làm gì chứ, thật là! Giữa nam và nữ vẫn có tình bạn trong sáng, có câu gọi là càng xấu thì càng trong sáng, Doãn Tử Kỳ là vậy đó! Xấu nên mới trong sáng. Mình nói cho cậu nghe, mình sẽ không bao giờ làm bạn với kiểu mà mình thích đâu. Đám anh em của mình lúc nào cũng bị mình chê hết. Mình và Doãn Tử Kỳ vẫn cực kỳ cực kỳ trong sáng đó.”

Kiều Lam càng vui vẻ hơn: “Mặc dù Doãn Tử Kỳ không đẹp trai bằng Đàm Mặc nhưng cũng rất tuấn tú, tuyệt đối không gọi là xấu đâu nha.”

“Cậu xem cậu kìa, nói Doãn Tử Kỳ thì thôi đi lại còn nhắc cả Đàm Mặc nhà cậu. Khoe ân ái mãi vậy hả?” Bạch Ngọc cạn lời.

“Trở về vấn đề chính đi. Vậy nên mới bảo càng xấu xí thì càng trong sáng, hễ xinh đẹp thì chắc chắn sẽ không trong sáng, giống như cậu và Đàm Mặc thì càng không. Đàm Mặc trong sáng sao? Bảo trong sáng mà vừa rồi cậu ấy lại có thể trực tiếp bao cậu lại trong quần áo, để mặc tất cả mọi người nói hai người đang yêu đương cũng chẳng hề phản bác gì. Cậu trong sáng sao? Bảo trong sáng mà cậu có thể để mặc Đàm Mặc ôm như vậy, có thể đặc biệt thêm số 1 vào phía trước số điện thoại Đàm Mặc, đặt nó lên đầu?”

Kiều Lam: “…”


Nếu không phải Bạch Ngọc đột nhiên nhắc đến chuyện này, Kiều Lam thật sự suýt nữa đã quên mất.

Chuyện này cũng là Bạch Ngọc phát hiện ra.

Bạch Ngọc cầm điện thoại Kiều Lam chơi, nghịch nghịch một hồi mở danh bạ của Kiều Lam ra.

Sắp xếp dựa theo phiên âm của họ, Bạch Ngọc bắt đầu là chữ B đồng nghĩa với việc đứng đầu tiên trong danh bạ. Kết quả cô nàng vừa mở ra đã thấy tên Đàm Mặc nằm sáng loáng phía trên tên mình.

Sao chữ cái đầu tiên là T [2] mà có thể xếp phía trước tên cô? Bạch Ngọc nhìn kỹ mới phát hiện phía trước tên Đàm Mặc có số 1.

[2] Phiên âm tên của Đàm Mặc là Tan Mo.

Vừa nhìn là biết cố ý thêm vào.

Đây là điện thoại của Kiều Lam, không phải Kiều Lam cố ý ghi chú thì có thể là ai đây?

Còn bảo là không có yêu đương, đối với Đàm Mặc không phải là cái “thích” kia. Hành động này chỉ phù hợp với mấy đôi yêu nhau sến súa mà thôi!

Kết quả hôm nay Bạch Ngọc lại lôi chuyện này lên.

Kiều Lam hơi sững sờ. Bây giờ tất cả mọi người đều quen dùng Wechat để liên lạc, tần suất gọi điện thoại rất ít. Cho dù có gọi điện thoại thì cũng không tìm đến danh bạ, nhất là với người mình thường xuyên liên lạc thì đều tìm từ trong lịch sử cuộc gọi. Huống hồ Kiều Lam còn thuộc số điện thoại của Đàm Mặc hơn cả của mình, vậy nên cô thật sự không phát hiện chuyện này.

Kiều Lam lập tức đi đến đầu giường lấy điện thoại di động, mở danh bạ ra.

Tên của Đàm Mặc quả thật đứng ở đầu tiên, phía trước có thêm một số 1 nho nhỏ.

Kiều Lam nhìn số 1 nho nhỏ này chăm chú, một lúc lâu sau mới khẽ cười.

Tối hôm nay đối với Kiều Lam mà nói là buổi tối nhẹ nhõm nhất từ trước đến nay.


Nhẹ nhõm vì rốt cuộc cũng thoát khỏi người nhà họ Kiều, nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng hiểu rõ được suy nghĩ bản thân và biết mình muốn làm gì. Tất cả những phiền muộn đè nén trong lòng khoảng thời gian này đều biến mất, cuối cùng Kiều Lam cũng ngủ được một giấc yên ổn nhất trong những ngày nay.

Kiều Lam bên này ngủ yên ổn, Đàm Mặc bên kia chỉ cần vừa nhắm mắt là có thể nhớ đến khuôn mặt cách gần anh như vậy của Kiều Lam, gò má dán chặt vào anh, cả xúc cảm khi cô ôm lấy anh nữa. Đàm Mặc trằn trọc mãi đến khuya mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ. Nhưng sau khi ngủ, anh lại hoàn toàn đồng ý với câu “ngày nghĩ đêm mơ”, mà cảnh tượng trong mơ lại càng táo bạo và nóng bỏng hơn suy nghĩ của anh rất nhiều.

Đó là du͙ƈ vọиɠ giấu ở nơi sâu nhất trong lòng, bị kìm nén mà không dám nói ra.

Buổi sáng Đàm Mặc thức dậy. Anh ngơ ngác không động đậy ngồi trên giường ôm chăn hệt như thằng ngốc. Một lúc lâu sau, màn hình điện thoại sáng lên, Đàm Mặc máy móc chạm vào điện thoại.

Là Wechat chúc buổi sáng tốt lành của Kiều Lam.

Giấc mơ đêm qua quá bậy bạ, IQ của Đàm Mặc hiếm khi lại bị giảm. Anh không nhận ra hôm nay đột nhiên có thêm một câu buổi sáng tốt lành mà chỉ nhìn chằm chằm cô gái trên khung hội thoại – người cứ đi tới đi lui trong giấc mơ của mình hôm qua. Khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của thiếu niên đỏ ửng lên từng chút từng chút.

Đỏ ửng.

Đàm Mặc, mày thật sự là không có liêm sỉ.

Nhưng mà…

Thật sự quá khó quên.

Kiều Lam có thể cảm nhận được là hôm nay Đàm Mặc hơi mất tự nhiên, chỉ cần vừa chạm mắt với cô thôi là anh sẽ lập tức nhìn qua chỗ khác, hệt như làm việc gì trái với lương tâm vậy.

Chẳng lẽ là bởi vì hôm qua?

Rốt cuộc anh cũng chậm chạp nhận ra điều gì đó rồi?

Kiều Lam không hề sốt ruột và lo lắng một chút nào, thậm chí cô còn cảm thấy hơi kích động.


Nếu như Đàm Mặc thật sự không hiểu gì, hẳn là anh nên thờ ơ không có gì khác thường cả. Nếu anh có thể có một chút khác thường, mặc dù đó có lẽ chỉ là sự thẹn thùng bây giờ mới nhận ra, nhưng điều này đối với Kiều Lam mà nói tuyệt đối là một chuyện tốt.

Học sinh trong lớp đi tới đi lui, ánh mắt dán lên người Kiều Lam và Đàm Mặc toàn là mập mờ, bạn học chung lớp đều đang nhiều chuyện với nhau. Mọi người đều biết chuyện hôm qua Kiều Lam và Đàm Mặc “ôm nhau thân thiết” dưới lầu ký túc xá. Một lát sau hết tiết, mọi người tụm lại, líu ra líu ríu trò chuyện, nói về năm mới sắp đến và Lễ Tình Nhân sau năm mới, còn có mấy bộ phim chiếu dịp Lễ Tình Nhân cùng vài minh tinh cực kỳ nổi tiếng trong phim.

Trong tiếng vui đùa ầm ĩ của các bạn học, Đàm Mặc trả lời ngắn gọn bác Trần mấy chữ. Dưới tình huống Kiều Lam không hay biết, tiệm cơm nhỏ thuộc quyền sở hữu của cha mẹ Kiều nơi cổng trường bị đình chỉ kinh doanh. Sự vui sướng của cha mẹ Kiều vì thân thể của con trai dần dần chuyển biến tốt đẹp cũng không giữ được bao lâu, bởi vì mất kế sinh nhai mà mày ê mặt ủ.

Mặc dù Đàm Mặc đã trả tiền mua thận nhưng chi phí thuốc men sau phẫu thuật vẫn là một khoản chi lớn. Mắt thấy tiền trong tay càng ngày càng ít mà lại không có đường kiếm tiền, cha mẹ Kiều quả thật không biết phải làm sao cả.

Bà nội Kiều thật sự không hiểu: “Người kia có thể bỏ tiền chữa bệnh cho Nguyên nhi mà lại không thể móc tiền trả chi phí sau phẫu thuật sao?”

Cha mẹ Kiều bốn mắt nhìn nhau. Một lúc lâu sau, cha Kiều nói: “Cũng không thể nói như vậy được. Người ta bỏ tiền ra là người ta hảo tâm, không phải thiếu nợ chúng ta…”

“Sao lại không phải là thiếu nợ chúng ta!”

Bà nội Kiều trợn trừng hai mắt: “Đứa con gái chúng ta vất vả cực khổ nuôi nấng đều tặng đi rồi, để cậu ta móc ít tiền chữa bệnh cho em trai thì có sao? Không phải bọn mày nói là người ta giàu lắm sao, mua cho Kiều Lam một căn nhà hơn cả nghìn vạn. Mấy chục vạn đối với người ta cũng giống như mấy trăm đồng của chúng ta mà thôi, đã bỏ ra nhiều như vậy rồi thì thêm chút nữa có sao đâu chứ.”

“Chuyện này…”

Cha Kiều không biết nên nói gì, mẹ Kiều lại hơi dao động, bà nội Kiều nói cực kỳ có lý.

“Chúng ta cũng đâu có đòi cậu ta quá nhiều, chi phí sau phẫu thuật của Nguyên nhi nhiều lắm cũng chỉ hai mươi vạn, mày đi đòi, mẹ cũng không tin là cậu ta không cho!” Bà nội Kiều nói. “Chỉ là một thằng nhãi mười mấy tuổi, mẹ không tin là bọn mày không bắt chẹt được nó.”

Mẹ Kiều bị bà nội Kiều thuyết phục. Chẳng những thế, bà ta còn nghĩ đến một chuyện khác.

“Tôi nói này, hôm trước đột nhiên có người đến tiệm nhà chúng ta không phải là do thằng nhóc kia giở trò xấu sau lưng đấy chứ.” Mẹ Kiều nói. “Lúc trước không phải cậu ta đã nói gì mà nhà họ La…”

“Nhà họ La bị gì cơ?” Bà nội Kiều tò mò.

Lúc này mẹ Kiều mới kể chuyện La Niên vừa ý Kiều Lam, Đàm Mặc làm nhà họ La phá sản cho bà nội Kiều biết. Bà nội Kiều nghe xong thì càng thêm tức giận: “Còn có vương pháp hay không, cho tao xin đi! Đang yên đang lành chặn mất miếng cơm manh áo nhà chúng ta, mẹ không tin là cậu ta không trả tiền!”

Cha mẹ Kiều hơi sợ hãi: “… Nếu không phải thì sao…”

“Chữa bệnh cho con của mày quan trọng hơn hay là thể diện của mày quan trọng hơn!?” Bà nội Kiều trợn tròn hai mắt. “Mày không đi thì mẹ đi, có cái gì mà sợ. Mẹ không tin là cậu ta dám làm gì Nguyên nhi thật. Bây giờ là xã hội pháp chế, cậu ta nghĩ mình là ai mà coi trời bằng vung như thế… Cậu ta thấy bọn mày nhát gan nên mới lừa bọn mày, lớn như thế rồi mà còn bị đứa trẻ con dọa sợ như vậy.”


Cha mẹ Kiều trầm mặc hơn nửa ngày. Một lúc lâu sau, mẹ Kiều nói: “Hay là cứ đi tìm một lần nữa đi, đòi hai mươi vạn là được… Trước tiên đừng tìm Lam Lam…”

Cha Kiều nghĩ đến giấy phép kinh doanh bị thu hồi và tiệm cơm nhỏ đã đóng cửa, cuối cùng cũng gật đầu.

Mà ở một chỗ khác, bác Trần từ chối liên lạc với người nhà họ Kiều. Cha mẹ Kiều không tài nào tìm được bác Trần chứ đừng nói gì đến Đàm Mặc.

Đàm Mặc khẽ cười một tiếng, lấy lại điện thoại di động, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Kiều Lam.

Cuộc sống lớp mười hai khổ cực rốt cuộc cũng kết thúc vào trước Tết hai ngày. Các bạn học vội vã trở về nhà, bắt đầu tận hưởng kỳ nghỉ đông, được nghỉ mười ngày, không nhiều lắm.

Kiều Lam trải qua cái Tết thứ ba ở nhà Đàm Mặc.

Cô vẫn còn nhớ rõ Tết năm ngoái, tâm thái lúc đó của cô hoàn toàn khác với giờ phút này. Khi đó cô chưa hiểu rõ được tình cảm của mình đối với Đàm Mặc. Dư vị của năm mới còn chưa qua, Đàm Mặc đã đi đến nước Mỹ xa xôi, từ đó biến mất nửa năm.

Lúc đó quanh quẩn trong lòng cô luôn có một nỗi tuyệt vọng không nói nên lời. Kiều Lam không biết tại sao. Cô chỉ nhớ rõ khi đó tâm trạng của Đàm Mặc rất tệ. Cô đã hỏi anh nhiều lần mà anh lại không hề nói gì.

Hai mươi chín tháng chạp, Kiều Lam kéo Đàm Mặc ra cửa, dắt thiếu niên chưa từng cảm nhận được mùi vị của thế giới bên ngoài xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ.

Hai bên đường treo đầy đèn lồng hồng hồng hỏa hỏa [3], khắp nơi đều có người đi qua đi lại, chen chúc khiến người ta không thở nổi nhưng lại càng toát ra sự rộn rã có thể cảm nhận được của năm mới. Đàm Mặc cố gắng làm quen với cảm giác khó chịu khi người khác đi sượt qua người mình. Mắt anh chăm chú khóa chặt lấy Kiều lam, đuổi theo bóng hình cô, nhưng vẫn bất cẩn mất dấu vì bị đám đông chen lấn.

[3] Hồng hồng hỏa hỏa: Mô tả một khung cảnh sung túc thịnh vượng.

Kiều Lam xoay người đứng giữa ngàn ánh đèn. Cô nhoẻn miệng cười, vươn tay qua đám đông, nắm lấy tay Đàm Mặc.

Thiếu niên lảo đảo vài bước đi đến gần Kiều Lam, vô thức nắm thật chặt bàn tay mềm mại của cô gái.

Sau đó bọn họ không còn tách nhau ra nữa.

Tết năm đó, Kiều Lam và Đàm Mặc cùng nhau đón giao thừa, cùng nhau chào năm mới, khuôn mặt đầu tiên nhìn thấy trong năm mới chính là của đối phương.

Ngàn tia pháo hoa ánh lên ngoài cửa sổ, trong mắt họ phản chiếu khuôn mặt của đối phương, khắc sâu vào trong tim.

Đó là dáng vẻ họ thích nhất ở sâu trong trái tim.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương