Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu
-
C101: Chương 101
C101
Chỉ cần có tiền, bệnh viện bên kia cấp tốc vào chỗ. Ca phẫu thuật của Kiều Nguyên cũng nhanh chóng được sắp lịch.
Bác Trần đưa thẻ căn cước và hộ khẩu vừa mới làm cho Đàm Mặc: “Đợi đến cuối tuần lúc Lam Lam tới nhà, cậu có thể đưa cho cô ấy.”
Đàm Mặc mở sổ hộ khẩu ra, nhìn chằm chằm tên Kiều Lam một lúc lâu.
Một trang sạch sẽ.
Anh thật sự rất muốn thêm một cái tên vào trong quyển sổ nhỏ này.
Tên của anh.
Đàm Mặc khép sổ hộ khẩu lại, ngẩng đầu nhìn bác Trần, nói: “Đến trường đi.”
Bác Trần cười ha hả: “Cậu không chờ được mà muốn cho Kiều Lam một niềm vui bất ngờ sao?”
“Không hoàn toàn là như thế.” Đầu ngón tay của Đàm Mặc nhẹ nhàng phủ lên mục viết tên Kiều Lam. Anh nói: “Dạo gần đây bởi vì chuyện gia đình mà tâm trạng của cô ấy không tốt, buổi tối không ngủ được.”
Chuyện này là Bạch Ngọc nói với Đàm Mặc.
Một ngày nọ Bạch Ngọc tìm được một quyển tiểu thuyết, đọc một hơi không dừng lại được, đến khuya mới đi ngủ. Lúc đó cô ấy mới phát hiện buổi tối Kiều Lam ngủ không ngon, thế là sau đó nói chuyện này cho Đàm Mặc biết.
Đàm Mặc nhìn cô gái mình để trong tim mà yêu chiều, dạo gần đây lại trở nên mỏi mệt như vậy, anh thật sự rất đau lòng.
Đương nhiên ngoại trừ việc đó ra, anh thật sự có chút không kịp chờ đợi muốn nói cho Kiều Lam biết tin tốt này. Nói trắng ra, Đàm Mặc chính là muốn đi tranh công.
Dù cho bình thường anh bình tĩnh và hay giả vờ nhưng có đôi lúc vẫn y như một đứa trẻ vậy.
Khi đến trường thì đã qua mười giờ tối. Đàm Mặc đứng dưới lầu ký túc xá, rồi lại chần chừ.
Liệu Kiều Lam đã ngủ hay chưa? Có phải anh đã đến muộn quá không? Thái độ của anh rõ ràng như thế có thể khiến Kiều Lam nhận ra điều gì?
Trong thời gian học bù không cần phải học lớp tự học buổi tối. Học sinh bình thường không cần phải đi, cũng không có quy định cứng nhắc nào đối với học sinh nội trú cả, muốn đến thì đến.
Tuy nhiên, học ở trong lớp thì hiệu suất tuyệt đối phải cao hơn ở ký túc xá. Kiều Lam và Bạch Ngọc tự học buổi tối trên lớp đến chín giờ rưỡi mới trở về ký túc xá.
Số lượng học sinh ở lại cũng không quá nhiều, bây giờ lại chỉ có mỗi học sinh lớp 12 nên ký túc xá to như vậy trông thật vắng vẻ. Năm mới sắp đến, trên bầu trời rơi xuống những bông tuyết li ti. Ngọn đèn đường lờ mờ dưới lầu ký túc xá lặng lẽ lóe lên, chiếu rõ hình dáng của những bông tuyết đang rơi xuống.
Kiều Lam đọc sách trong ký túc xá được một lúc thì có hơi buồn ngủ. Cô bước xuống giường đi ra ban công nhỏ, muốn tỉnh táo lại một chút nhờ những luồng gió lạnh. Kiều Lam cúi đầu nhìn hoa tuyết đang tuôn rơi, một lớp tuyết mỏng rải nhẹ lên mặt đất.
Có người đang lẳng lặng đứng dưới ánh đèn đường, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Kiều Lam chỉ nhìn lướt qua nhưng rồi cô lại cau mày nhìn sang.
Bóng dáng dưới đèn đường kia quen thuộc đến mức cô vốn không cần phân biệt, liếc mắt là có thể nhận ra.
Đó là Đàm Mặc.
Tại sao Đàm Mặc lại ở đây?
Kiều Lam nhanh chóng trở về phòng, chạy xuống dưới lầu. Bạch Ngọc ngơ ngác, theo sau hét lớn: “Cậu đi đâu vậy? Bên ngoài tuyết đang rơi đó!”
“Có việc.” Giọng Kiều Lam vang vọng trong hành lang. Bạch Ngọc không hiểu, bước ra ban công, muốn xem thử rốt cuộc Kiều Lam đi ra làm gì.
Ánh đèn đường lờ mờ, thiếu niên không nên xuất hiện ở đây đứng dưới ánh đèn đường lờ mờ đó. Anh không làm gì cả, chỉ đứng đó, chẳng biết đã bao lâu, cuối cùng anh cũng xoay người đi về phía cổng trường học.
Bạch Ngọc sốt ruột, vô thức muốn gọi Đàm Mặc bảo anh chờ một chút, cô gái vừa mới lao xuống lầu cũng cùng xuất hiện dưới ánh đèn.
Không biết tại sao, Bạch Ngọc bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái chạy rất vội, nhanh chóng đuổi kịp thiếu niên đang đi một cách cực kỳ do dự và chậm chạp kia. Có lẽ là cô gọi tên thiếu niên, Đàm Mặc đột ngột quay đầu lại, theo bản năng, anh vươn tay ra đỡ lấy Kiều Lam đang vội vàng chạy tới.
Nhìn từ góc độ của Bạch Ngọc, hai người đứng cách nhau rất gần. Ánh đèn, bông tuyết, thiếu niên, thiếu nữ. Những hình ảnh này hợp lại với nhau đẹp đến mức khiến Bạch Ngọc hơi rung động.
Có chút xúc động muốn yêu đương.
Đàm Mặc hoàn toàn không biết những suy nghĩ lung tung rối loạn đó của Bạch Ngọc. Anh không ngờ rằng Kiều Lam lại nhìn thấy mình. Trong một thoáng, Đàm Mặc hơi hoảng hốt, nhưng trong lòng lại tràn đầy thỏa mãn không nói nên lời.
“Trễ như vậy rồi sao cậu lại đột nhiên đến đây thế?” Kiều Lam nói. “Có chuyện gì gấp sao? Một mình cậu à, bác Trần đâu? Đến sao lại không gọi điện? Nếu không phải vừa nhìn thấy cậu…”
Đàm Mặc nhìn thiếu nữ đang lải nhải không ngừng, khóe môi không khống chế được mà nhếch lên, khẽ cười.
Đến thăm cậu lúc muộn và lạnh như vậy là vì nhớ cậu.
Đến mà không gọi điện, không cho cậu biết là bởi vì sợ cậu phát hiện tâm tư của mình.
Anh có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói cùng Kiều Lam, thế nhưng lại không thể nói được gì cả.
Giây phút này, anh muốn ôm cô gái vì chạy thật nhanh mà ngay cả áo khoác cũng không mặc kia vào trong ngực, muốn nắm chặt tay thử nhiệt độ trên tay cô một lần, nhưng anh cũng không thể làm như thế.
Tuyết đang rơi, dù Đàm Mặc muốn tiếp tục nói chuyện với Kiều Lam nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng cô mặc quá ít.
Anh nhìn Kiều Lam, cười cười: “Mình vừa mới cùng bác Trần xử lý ít chuyện, đúng lúc muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ nhưng lại cảm thấy hơi muộn, vậy nên định ngày mai sẽ cho cậu.”
Anh đã học được cách lừa người khác, học được cách làm sao để che giấu cảm xúc thật của mình, không chê vào đâu được. Kiều Lam căn bản không tìm ra bất kỳ dấu vết không rõ ràng nào.
Cô cũng cười: “Niềm vui bất ngờ gì mà phải vội như vậy chứ?”
Nhưng đợi đến khi nhận lấy thứ trong tay Đàm Mặc, Kiều Lam hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
Những ngày này bị mẹ Kiều làm phiền, Kiều Lam đã tham khảo vô số tài liệu và hỏi tất cả mọi người mà cô có thể hỏi. Cô biết rõ việc tách hộ khẩu khó khăn thế nào, nhất là dưới tình huống có cha mẹ Kiều, mọi chuyện lại càng thêm khó.
Nhưng Đàm Mặc lại xử lý tốt tất cả.
Anh không nói gì, dáng vẻ hời hợt, hệt như tất cả mọi chuyện thật sự rất dễ dàng.
Ngón tay Kiều Lam vuốt ve quyển sổ màu đỏ sậm, giọng nói của cô nhiễm chút nghẹn ngào mà ngay chính bản thân cũng chưa từng nhận ra.
“Cậu đã cho bà ta cái gì…” Giọng nói của Kiều Lam hơi run rẩy.
“Để Kiều Nguyên được làm phẫu thuật mà thôi, không có gì cả.” Đàm Mặc trả lời. Anh cúi đầu nhìn Kiều Lam, dịu dàng nói: “Toà án đã tước bỏ quyền giám hộ của bọn họ, sau này bọn họ sẽ không còn làm phiền cậu nữa. Làm sao vậy, sao bỗng dưng lại khóc…” Thái độ thành thạo của Đàm Mặc bỗng rối loạn. Thiếu niên lập tức trở nên luống cuống tay chân.
Đàm Mặc vô thức muốn ôm cô vào trong ngực nhưng cuối cùng vẫn không dám. Anh chỉ có thể vụng về ngồi xổm xuống một chút, giúp cô lau mặt. Tất cả những lời bắt chước mà bình thường được học đều quên hết rồi.
“Thật sự không có gì mà. Một ca phẫu thuật đổi lại được cuộc sống yên ổn của cậu sau này, mình cảm thấy rất đáng. Lam Lam, đừng khóc có được không? Trời lạnh, khóc sẽ hỏng mắt mất…”
Nhưng rồi giọng nói ấy bỗng hơi chậm lại. Thiếu nữ nhào vào trong ngực anh, chôn khuôn mặt đẫm lệ vào xương quai xanh của anh, Đàm Mặc lập tức mất đi khả năng nói chuyện.
Kiều Lam ôm lấy Đàm Mặc, vẫn không kìm được nước mắt.
Cô không muốn khóc nhưng lại không nhịn được mà rơi nước mắt.
Đối với người bình thường mà nói, cho dù không có người nào đau lòng bạn đến tận xương tủy thì vẫn còn có cha mẹ hết mực yêu thương và bảo vệ bạn. Nhưng Kiều Lam lại không có gì cả, kiếp trước không có, đời này cũng không có.
Cô luôn luôn dùng hết sức mình chạy về phía trước. Cô độc quá lâu, cô vốn không biết cảm giác dựa vào ai đó là như thế nào.
Khoảng thời gian này là lúc cô bối rối và mệt mỏi nhất. Không ai biết được mỗi ngày Kiều Lam phải có ý chí mạnh mẽ cỡ nào mới có thể lên lớp bình thường. Không ai biết rằng chỉ cần có thêm chút đè ép nữa thôi, có lẽ cuối cùng cô thật sự sẽ không chịu nổi nữa.
Cô những tưởng mình chỉ có một mình, thế nhưng vào lúc mà chính cô cũng chưa từng biết, có một người khác đang bảo vệ cô, cứu vớt cô.
Anh đạp bay hết tàn dư của con đường đổ nát từng khiến cô giẫm vào thinh không, sau đó vì cuộc đời cô mà trải sẵn một con đường bằng phẳng, dễ dàng khác.
Người ta nói rằng vạn vật đều có khe hở, mà Đàm Mặc là ánh sáng chiếu vào thế giới tăm tối bên trong Kiều Lam.
Chỉ cần có tiền, bệnh viện bên kia cấp tốc vào chỗ. Ca phẫu thuật của Kiều Nguyên cũng nhanh chóng được sắp lịch.
Bác Trần đưa thẻ căn cước và hộ khẩu vừa mới làm cho Đàm Mặc: “Đợi đến cuối tuần lúc Lam Lam tới nhà, cậu có thể đưa cho cô ấy.”
Đàm Mặc mở sổ hộ khẩu ra, nhìn chằm chằm tên Kiều Lam một lúc lâu.
Một trang sạch sẽ.
Anh thật sự rất muốn thêm một cái tên vào trong quyển sổ nhỏ này.
Tên của anh.
Đàm Mặc khép sổ hộ khẩu lại, ngẩng đầu nhìn bác Trần, nói: “Đến trường đi.”
Bác Trần cười ha hả: “Cậu không chờ được mà muốn cho Kiều Lam một niềm vui bất ngờ sao?”
“Không hoàn toàn là như thế.” Đầu ngón tay của Đàm Mặc nhẹ nhàng phủ lên mục viết tên Kiều Lam. Anh nói: “Dạo gần đây bởi vì chuyện gia đình mà tâm trạng của cô ấy không tốt, buổi tối không ngủ được.”
Chuyện này là Bạch Ngọc nói với Đàm Mặc.
Một ngày nọ Bạch Ngọc tìm được một quyển tiểu thuyết, đọc một hơi không dừng lại được, đến khuya mới đi ngủ. Lúc đó cô ấy mới phát hiện buổi tối Kiều Lam ngủ không ngon, thế là sau đó nói chuyện này cho Đàm Mặc biết.
Đàm Mặc nhìn cô gái mình để trong tim mà yêu chiều, dạo gần đây lại trở nên mỏi mệt như vậy, anh thật sự rất đau lòng.
Đương nhiên ngoại trừ việc đó ra, anh thật sự có chút không kịp chờ đợi muốn nói cho Kiều Lam biết tin tốt này. Nói trắng ra, Đàm Mặc chính là muốn đi tranh công.
Dù cho bình thường anh bình tĩnh và hay giả vờ nhưng có đôi lúc vẫn y như một đứa trẻ vậy.
Khi đến trường thì đã qua mười giờ tối. Đàm Mặc đứng dưới lầu ký túc xá, rồi lại chần chừ.
Liệu Kiều Lam đã ngủ hay chưa? Có phải anh đã đến muộn quá không? Thái độ của anh rõ ràng như thế có thể khiến Kiều Lam nhận ra điều gì?
Trong thời gian học bù không cần phải học lớp tự học buổi tối. Học sinh bình thường không cần phải đi, cũng không có quy định cứng nhắc nào đối với học sinh nội trú cả, muốn đến thì đến.
Tuy nhiên, học ở trong lớp thì hiệu suất tuyệt đối phải cao hơn ở ký túc xá. Kiều Lam và Bạch Ngọc tự học buổi tối trên lớp đến chín giờ rưỡi mới trở về ký túc xá.
Số lượng học sinh ở lại cũng không quá nhiều, bây giờ lại chỉ có mỗi học sinh lớp 12 nên ký túc xá to như vậy trông thật vắng vẻ. Năm mới sắp đến, trên bầu trời rơi xuống những bông tuyết li ti. Ngọn đèn đường lờ mờ dưới lầu ký túc xá lặng lẽ lóe lên, chiếu rõ hình dáng của những bông tuyết đang rơi xuống.
Kiều Lam đọc sách trong ký túc xá được một lúc thì có hơi buồn ngủ. Cô bước xuống giường đi ra ban công nhỏ, muốn tỉnh táo lại một chút nhờ những luồng gió lạnh. Kiều Lam cúi đầu nhìn hoa tuyết đang tuôn rơi, một lớp tuyết mỏng rải nhẹ lên mặt đất.
Có người đang lẳng lặng đứng dưới ánh đèn đường, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Kiều Lam chỉ nhìn lướt qua nhưng rồi cô lại cau mày nhìn sang.
Bóng dáng dưới đèn đường kia quen thuộc đến mức cô vốn không cần phân biệt, liếc mắt là có thể nhận ra.
Đó là Đàm Mặc.
Tại sao Đàm Mặc lại ở đây?
Kiều Lam nhanh chóng trở về phòng, chạy xuống dưới lầu. Bạch Ngọc ngơ ngác, theo sau hét lớn: “Cậu đi đâu vậy? Bên ngoài tuyết đang rơi đó!”
“Có việc.” Giọng Kiều Lam vang vọng trong hành lang. Bạch Ngọc không hiểu, bước ra ban công, muốn xem thử rốt cuộc Kiều Lam đi ra làm gì.
Ánh đèn đường lờ mờ, thiếu niên không nên xuất hiện ở đây đứng dưới ánh đèn đường lờ mờ đó. Anh không làm gì cả, chỉ đứng đó, chẳng biết đã bao lâu, cuối cùng anh cũng xoay người đi về phía cổng trường học.
Bạch Ngọc sốt ruột, vô thức muốn gọi Đàm Mặc bảo anh chờ một chút, cô gái vừa mới lao xuống lầu cũng cùng xuất hiện dưới ánh đèn.
Không biết tại sao, Bạch Ngọc bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái chạy rất vội, nhanh chóng đuổi kịp thiếu niên đang đi một cách cực kỳ do dự và chậm chạp kia. Có lẽ là cô gọi tên thiếu niên, Đàm Mặc đột ngột quay đầu lại, theo bản năng, anh vươn tay ra đỡ lấy Kiều Lam đang vội vàng chạy tới.
Nhìn từ góc độ của Bạch Ngọc, hai người đứng cách nhau rất gần. Ánh đèn, bông tuyết, thiếu niên, thiếu nữ. Những hình ảnh này hợp lại với nhau đẹp đến mức khiến Bạch Ngọc hơi rung động.
Có chút xúc động muốn yêu đương.
Đàm Mặc hoàn toàn không biết những suy nghĩ lung tung rối loạn đó của Bạch Ngọc. Anh không ngờ rằng Kiều Lam lại nhìn thấy mình. Trong một thoáng, Đàm Mặc hơi hoảng hốt, nhưng trong lòng lại tràn đầy thỏa mãn không nói nên lời.
“Trễ như vậy rồi sao cậu lại đột nhiên đến đây thế?” Kiều Lam nói. “Có chuyện gì gấp sao? Một mình cậu à, bác Trần đâu? Đến sao lại không gọi điện? Nếu không phải vừa nhìn thấy cậu…”
Đàm Mặc nhìn thiếu nữ đang lải nhải không ngừng, khóe môi không khống chế được mà nhếch lên, khẽ cười.
Đến thăm cậu lúc muộn và lạnh như vậy là vì nhớ cậu.
Đến mà không gọi điện, không cho cậu biết là bởi vì sợ cậu phát hiện tâm tư của mình.
Anh có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói cùng Kiều Lam, thế nhưng lại không thể nói được gì cả.
Giây phút này, anh muốn ôm cô gái vì chạy thật nhanh mà ngay cả áo khoác cũng không mặc kia vào trong ngực, muốn nắm chặt tay thử nhiệt độ trên tay cô một lần, nhưng anh cũng không thể làm như thế.
Tuyết đang rơi, dù Đàm Mặc muốn tiếp tục nói chuyện với Kiều Lam nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng cô mặc quá ít.
Anh nhìn Kiều Lam, cười cười: “Mình vừa mới cùng bác Trần xử lý ít chuyện, đúng lúc muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ nhưng lại cảm thấy hơi muộn, vậy nên định ngày mai sẽ cho cậu.”
Anh đã học được cách lừa người khác, học được cách làm sao để che giấu cảm xúc thật của mình, không chê vào đâu được. Kiều Lam căn bản không tìm ra bất kỳ dấu vết không rõ ràng nào.
Cô cũng cười: “Niềm vui bất ngờ gì mà phải vội như vậy chứ?”
Nhưng đợi đến khi nhận lấy thứ trong tay Đàm Mặc, Kiều Lam hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
Những ngày này bị mẹ Kiều làm phiền, Kiều Lam đã tham khảo vô số tài liệu và hỏi tất cả mọi người mà cô có thể hỏi. Cô biết rõ việc tách hộ khẩu khó khăn thế nào, nhất là dưới tình huống có cha mẹ Kiều, mọi chuyện lại càng thêm khó.
Nhưng Đàm Mặc lại xử lý tốt tất cả.
Anh không nói gì, dáng vẻ hời hợt, hệt như tất cả mọi chuyện thật sự rất dễ dàng.
Ngón tay Kiều Lam vuốt ve quyển sổ màu đỏ sậm, giọng nói của cô nhiễm chút nghẹn ngào mà ngay chính bản thân cũng chưa từng nhận ra.
“Cậu đã cho bà ta cái gì…” Giọng nói của Kiều Lam hơi run rẩy.
“Để Kiều Nguyên được làm phẫu thuật mà thôi, không có gì cả.” Đàm Mặc trả lời. Anh cúi đầu nhìn Kiều Lam, dịu dàng nói: “Toà án đã tước bỏ quyền giám hộ của bọn họ, sau này bọn họ sẽ không còn làm phiền cậu nữa. Làm sao vậy, sao bỗng dưng lại khóc…” Thái độ thành thạo của Đàm Mặc bỗng rối loạn. Thiếu niên lập tức trở nên luống cuống tay chân.
Đàm Mặc vô thức muốn ôm cô vào trong ngực nhưng cuối cùng vẫn không dám. Anh chỉ có thể vụng về ngồi xổm xuống một chút, giúp cô lau mặt. Tất cả những lời bắt chước mà bình thường được học đều quên hết rồi.
“Thật sự không có gì mà. Một ca phẫu thuật đổi lại được cuộc sống yên ổn của cậu sau này, mình cảm thấy rất đáng. Lam Lam, đừng khóc có được không? Trời lạnh, khóc sẽ hỏng mắt mất…”
Nhưng rồi giọng nói ấy bỗng hơi chậm lại. Thiếu nữ nhào vào trong ngực anh, chôn khuôn mặt đẫm lệ vào xương quai xanh của anh, Đàm Mặc lập tức mất đi khả năng nói chuyện.
Kiều Lam ôm lấy Đàm Mặc, vẫn không kìm được nước mắt.
Cô không muốn khóc nhưng lại không nhịn được mà rơi nước mắt.
Đối với người bình thường mà nói, cho dù không có người nào đau lòng bạn đến tận xương tủy thì vẫn còn có cha mẹ hết mực yêu thương và bảo vệ bạn. Nhưng Kiều Lam lại không có gì cả, kiếp trước không có, đời này cũng không có.
Cô luôn luôn dùng hết sức mình chạy về phía trước. Cô độc quá lâu, cô vốn không biết cảm giác dựa vào ai đó là như thế nào.
Khoảng thời gian này là lúc cô bối rối và mệt mỏi nhất. Không ai biết được mỗi ngày Kiều Lam phải có ý chí mạnh mẽ cỡ nào mới có thể lên lớp bình thường. Không ai biết rằng chỉ cần có thêm chút đè ép nữa thôi, có lẽ cuối cùng cô thật sự sẽ không chịu nổi nữa.
Cô những tưởng mình chỉ có một mình, thế nhưng vào lúc mà chính cô cũng chưa từng biết, có một người khác đang bảo vệ cô, cứu vớt cô.
Anh đạp bay hết tàn dư của con đường đổ nát từng khiến cô giẫm vào thinh không, sau đó vì cuộc đời cô mà trải sẵn một con đường bằng phẳng, dễ dàng khác.
Người ta nói rằng vạn vật đều có khe hở, mà Đàm Mặc là ánh sáng chiếu vào thế giới tăm tối bên trong Kiều Lam.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook