"Mộ à, chị thấy em còn thông minh hơn một số sinh viên đấy."

Lâm Giang Mộ cong khóe mắt lên, nói: "Chị đừng khen em mà!"

Nhiều lúc Triệu Miêu Phượng sẽ bị giới hạn trong một số chuyện nhỏ nhặt, vì đó mà oán giận không thôi.

Ví dụ như ở phân xưởng, những nữ công nhân được nhận vào nhờ quan hệ chỉ biết lười biếng, giở mánh khóe khiến những người thật thà cắm đầu làm việc như các chị ta thấy bất công, nhưng họ không còn cách nào khác ngoài việc giấu nỗi oán trách ấy ở trong lòng.

Mà Lâm Giang Mộ không chỉ trích những người lười biếng ấy theo họ mà động viên chị ta theo một góc độ khác.

Chị nghiêm túc, cẩn thận, có tay nghề thành thạo còn sẵn sàng làm việc đến nơi đến chốn, cho dù sau này rời khỏi nhà xưởng cũng có nhiều lối đi.

Đợi đến khi chị tiết kiện đủ tiền, đại khái có thể tự mình thuê một cửa hàng rồi trở thành chủ quán.

Những lời này của cô đã khai sáng Triệu Miêu Phượng, kéo chị ta ra khỏi ngõ cụt.

Chị ta âm thầm kinh ngạc trước tầm nhìn của Giang Mộ, ghi nhớ lại những lời này. "Thằng bé Đại Hổ này sống với chị, vừa nhìn đã thấy không phải kiểu ham học nên đợi sau này nó lớn thêm chút nữa, chị dẫn nó sang đây nhờ em dạy cho nó nhé."

Vừa mới nhắc đến con cái, hai người đã nghe thấy một tiếng va chạm nặng nề, tiếng thét chói tai của đứa trẻ vang lên.



Hai người nhìn qua.

Chỉ thấy Đại Hổ vừa rồi còn vui đùa đang ngây người đứng tại chỗ nhìn Giang Dạ.

Hai người nhìn theo ánh mắt, Giang Dạ bị Đại Hổ quăng trúng chân ghế vào trán, làn da khó khăn lắm mới chăm sóc tốt được bị rách ra một mảng, máu tươi chảy ra ào ào từ thái dương bên trái, chớp mắt đã chảy xuống gò má.

Giang Dạ cúi đầu nhìn, vài giọt máu loang trên bộ quần áo mới, rất chói mắt.

Nó không khóc như thể hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, nhìn thẳng vào kẻ đầu têu.

Đại Hổ sợ hãi, rõ ràng là cậu ta gây họa nhưng lại khóc trước.

"Mộ à! Nhanh lên, chúng ta đến bệnh viện thôi, làm sao đây, nếu Dạ không xong thì phải làm sao đây?" Chị ta tựa như một con ruồi không đầu không đuôi, chạy vội ra cửa vài bước lại chạy về.

Lâm Giang Mộ nói: "Chị à, chị đi mua giúp em một ít thuốc khử trùng và băng gạc từ chỗ bác sĩ Trương."

"Ừ ừ!"

"Chị, thằng bé không sao đâu, miệng vết thương không lớn." Cô dùng một chiếc khăn khô cầm máu trên trán cho nó, vừa vội vàng nói với Triệu Miêu Phượng đang chạy vội ra ngoài: "Chị từ từ thôi, Giang Dạ không sao rồi, máu đã ngừng chảy rồi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương