Nhật Ký Bò Tường Quan Sát
-
Chương 15
Ba chữ này làm Sở Kỳ Thu sợ kinh hồn bạt vía.
Sau vài giây ngắn ngủi, Ngôn Minh lại gửi đến một tin nhắn nữa: Xin lỗi, là do tôi quá đường đột.
Chuyện này không liên quan gì đến cậu, tôi sẽ tự báo cảnh sát nhưng có lẽ sau này sẽ làm phiền đến bạn của cậu một chút.
Các phương tiện lớn nhỏ trên đường đều chen chúc nhau, không có dấu hiệu cải thiện về sự lưu thông.
Lý Bán Diễm lướt điện thoại: " Ô, bảo sao lại tắc đường, đường vành đai trung tâm xảy ra một vụ va chạm giữa ba phương tiện giao thông, bây giờ vẫn còn đang xử lý."
Sở Kỳ Thu giật điện thoại nói: "Cẩn thận bị chụp ảnh."
Lý Bán Diễm lẩm bẩm: " Ông cũng cẩn thận quá rồi đấy, chỗ này không có phóng viên..."
Loạt xe phía trước bắt đầu cong cong queo queo chậm rãi di chuyển.
Sở Kỳ Thu nói: " Ngôn Minh vừa xem mấy tấm ảnh ông chụp, hiện tại phải báo cảnh sát, có lẽ sẽ cần ông phối hợp một chút."
" Tôi phối hợp á? Tại sao lại bắt tôi phối hợp chứ.
Lý Bán Diễm hai mắt trợn tròn, " Tôi chỉ chụp có mấy bức ảnh cũng không làm gì quá đáng cả, sao hàng xóm mới này lại báo cảnh sát bắt tôi chứ hả?"
Sở Kỳ Thu bị cái miệng bắn như súng liên thanh của Lý Bán Diễm làm cho buồn cười: " Không phải bắt ông, là bắt người trong bức ảnh ông chụp ý."
" Ồ...!Vậy hàng xóm có nói là tại sao không? Đó là kẻ trộm hả?"
" Tôi đoán có thể là fan tư sinh, có lẽ họ đi theo ông đến đây."
" Không thể nào!!! Người hâm mộ lại lợi hai như thế à, lại còn biết hôm nay hàng xóm bên cạnh nhà chuyển đến cơ á."
Sở Kỳ Thu đã nghe qua rất nhiều chuyện như thế này.
Mọi người trong nhóm SNE đều đã gặp những tình huống đáng sợ do fan cuồng gây nên, họ theo dõi, bám theo bất cứ nơi nào mà bạn đi.
Nếu bạn không thể chịu đựng được nữa, bạn chỉ có thể báo cảnh sát.
Mà cảnh sát thì cũng không thể theo sát bạn như hình với bóng được nên rất nhiều lúc bọn họ chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Một tiếng sau, tắc đường đã giảm bớt, các phương tiện bắt đầu có thể di chuyển, Sở Kỳ Thu có thể nhanh chóng đến đoàn phim lấy xe và quay trở lại khu nhà.
Lúc đi ngang qua cửa nhà Ngôn Minh, cậu nhìn thấy Ngôn Minh đang đứng trong sân trò chuyện với một người cảnh sát.
Viên cảnh sát khoảng bốn năm mươi tuổi, Sở Kỳ Thu nhìn một hồi, thấy viên cảnh sát dơ tay lên, thân thiết vỗ vỗ vào sau gáy Ngôn Minh.
Ngôn Minh, người cao gần một mét chín chỉ ngoan ngoãn đứng đó để vị cảnh sát đó vỗ.
" Được, trở về chú giúp cháu điều tra."
"Dạ, tạm biệt chú Trương."
Sau khi cảnh sát Trương lái xe rời đi, Sở Kỳ Thu xuống xe và gọi: "Thầy Ngôn."
Ngôn Minh đã nhìn thấy Sở Kỳ Thu từ trước nên không đi vào nhà: " Về rồi à."
Sở Kỳ Thu nói: " Tôi và bạn tôi đã trao đổi rồi, nếu cảnh sát cần tìm cậu ấy, cậu ấy sẽ hợp tác."
" Cảm ơn.
Nhưng bây giờ không cần làm phiền cậu ấy nữa.
Hôm nay tôi vừa biết các công ty làm dịch vụ chuyển nhà đều phải đăng ký với bảo vệ.
Cảnh sát đã lấy được danh sách những người làm việc tại nhà số mười bảy ngày hôm nay rồi."
Ngôn Minh lơ đãng nhìn vào một vệt sơn cực kỳ nổi bật trên hàng rào, giống như nhớ lại một việc gì đó xảy ra đã lâu, ánh sáng từ ngọn đèn ngoài cửa dịu dàng bao trùm lên gương mặt hắn.
Sở Kỳ Thu: " Bây giờ có nên bắt giữ cô gái đó không?"
Ngôn Minh chuyển ánh mắt lên gương mặt Sở Kỳ Thu: " Cô gái nào?"
Sở Kỳ Thu cũng sửng sốt: " Không phải vấn đề fan tư sinh sao?"
Khuôn mặt Ngôn Minh xuất hiện nụ cười: " Sao lại nghĩ như vậy."
Hóa ra là bọn họ ông nói gà bà nói vịt.
" Đoán sai rồi." Lúc này Sở Kỳ Thu cực kỳ tò mò: " Rốt cuộc thầy nhìn thấy cái gì trong bức ảnh đó, có thể nói cho tôi biết không?"
" Trong bức ảnh có một người đàn ông từng lừa tiền của tôi, chuyện này xảy ra từ lâu rồi không ngờ hôm nay lại tìm được hắn.
Cũng là nhờ có bức ảnh đó."
Hôm nay lúc ngồi trò chuyện, Ngôn Minh ngồi ngược hướng nên không nhìn thấy nhà của Lý Bán Diễm, nếu không thì có thể bắt được người từ sớm rồi.
Sở Kỳ Thu nghĩ thầm, đội dọn nhà lần này Lý Bán Diễm tìm thật sự là ngọa hổ tàng long mà.
" Trong bức ảnh đó có một người từng đóng giả làm họ hàng của Thầy Ngôn, vì vậy nên lúc xem ảnh tôi còn tự hỏi liệu cô ấy có phải fan tư sinh không.
Bây giờ nghĩ lại, có khi cô ấy còn không biết thầy Ngôn sống ở đây..." Hay là Vưu Vưu nhận nhầm người rồi.
Trong bức ảnh, vẻ mặt của cô gái rất bình tĩnh, cô chỉ đang nghiêm túc dọn dẹp khu vườn chứ không có các biểu hiện nhìn trộm thần tượng của mình.
" Yên tâm đi, xung quanh đây lắp rất nhiều thiết bị cảnh báo, chỉ cần có người đến gần, hệ thống sẽ phát tín hiệu cảnh báo, sẽ không có fan tư sinh đâu."
Nói xong Ngôn Minh nhìn về chiếc xe của Sở Kỳ Thu: " Cậu định ở nhà bên cạnh à."
" Không phải, hôm nay tôi ở lại giúp cậu ấy một chút, ngày mai sẽ về nhà."
" Vậy khi nào tôi có thể gặp lại cậu?"
Sở Kỳ Thu suy nghĩ một chút: " Đợi quản lý Khổng gọi tôi đi làm..."
Ngôn Minh quay người kéo cửa hàng rào: " Người bận rộn, gặp cậu thật khó đấy.
Lần sau lúc đến nhà bạn nhớ nói cho tôi biết, tôi mời cậu ăn cơm."
" Được, không thành vấn đề." Sở Kỳ Thu ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng biết đây chỉ là lời khách sáo giữa người lớn mà thôi.
Ngôn Minh mới là người thực sự bận rộn, ba ngày nhận hai cái quảng cáo, làm sao có thể lúc nào cũng ở nhà chờ khách đến được.
Đối phương chúc cậu ngủ ngon, cái bóng trên mặt đất dần dần dài ra và mờ đi.
Sở Kỳ Thu thấy Ngôn Minh đi xa dần, chợt nhớ đến áo sơ mi trên người là của Ngôn Minh đưa cho, lớn tiếng nói: " Tôi giặt sạch quần áo, lần sau gặp trả lại thầy nhé."
Ngôn Minh vẫy tay với cậu: " Không cần phiền thế đâu, tặng cậu đó."
Cứ như thế trải qua một tuần, Sở Kỳ Thu nhận được nhiệm vụ mới từ Khổng Thuyên.
" Hội thao thần tượng do Mật đào tổ chức sẽ bắt đầu vào thứ sáu tuần này.
Sẽ có hai diễn viên được mời làm khách mời phi hành gia để hỗ trợ tuyên truyền làm hai đợt.
Nhân viên công tác của Mật đào đã mời nghệ sĩ công ty chúng ta đến tham gia đợt một, sắp xếp là Phương Thắng Cư và Cốc Văn Khê."
Sau bộ phim truyền hình, độ nổi tiếng của Phương Thắng Cư tăng vọt, trong khi đó Cốc Văn Khê là bạn gái tin đồn của Ngôn Minh, cả hai đều là những người đang hot tại thời điểm hiện tại.
Nhưng thời điểm này phí của bọn họ không cao, còn rất dễ mời, phải nói Mật đào chọn người rất giỏi.
Khổng Thuyên: " Thứ sáu tuần sau, hôm đó cậu có phải đi làm không."
" Được, tan làm tôi trực tiếp qua luôn."
" Được, phần trước không chụp được cũng không sao, sau khi nghỉ giải lao bọn họ mới chơi."
Thứ sáu là ngày luân chuyển người mới, không có nhiều việc phải làm, chỉ cần làm xong báo cáo tuần là có thể tan làm."
Nhưng trưa ngày thứ tư, khi Sở Kỳ Thu đang đợi thang máy ở tầng một, cậu nghe thấy có người thì thầm: " Cậu đã nghe nói về chuyện của Phương Thắng Cư chưa?"
" Có nghe qua rồi, chuyện xảy ra tối qua đúng không? Tiếc ghê, mười giờ hôm qua tôi đã ngủ rồi, sáng nay thì không còn video nữa.
Hơn nữa công ty của bọn họ cũng đang dập hot search và xóa bài viết, tìm mãi cũng không thấy."
" Tôi có video, lát nữa tôi gửi cho, cực kỳ bạo luôn." Cho dù người kia cố gắng nói nhỏ nhưng cũng không khó có thể nghe ra sự hưng phấn trong đó: " Không chỉ có một cô gái."
Nghe đến đó, Sở Kỳ Thu đại khái có hiểu được chuyện gì xảy ra.
Lúc này, có người vỗ vai Sở Kỳ Thu: " Này anh đẹp trai."
Là Nghiêm Giai Mộng.
" Chào, sao hôm nay lại sang đây thế?"
" Sao nào, không thể đến đây đi dạo sao." Nghiêm Giai Mộng tránh đám đông, kéo Sở Kỳ Thu đến một khu vực sạch sẽ, ghé tai cậu thì thầm: " Lần trước gặp đồng nghiệp của cậu, hắn nói các cậu muốn tìm Ngôn Minh làm người đại diện là thật hay giả đấy?"
Tin tức về người đại diện quả là lan chuyền rất nhanh.
Nghiêm Giai Mộng hai mắt lấp lánh, nắm chặt tay Sở Kỳ Thu như là sợ cậu chạy mất: " Nếu như thật sự là Ngôn Minh, khi nào mà công ty có hoạt động gì nhớ báo cho tôi với nhé, tối sẽ đến chiễm chỗ từ sớm."
Sở Kỳ Thu nhìn dáng vẻ say mê của cô liền buồn cười: " Giờ làm việc cũng sẽ thông báo cho cậu, cậu có thời gian tới à?"
" Cùng lắm thì tìm cớ để chạy ra ngoài.
Nếu anh ấy đến công ty mà tớ không gặp được, tớ nhất định sẽ hối hận đến tột cùng, ba năm ăn cơm không ngon."
" Vừa vặn giảm cân luôn."
" Đừng có đùa cợt tớ, có thông tin nhớ thông báo cho tớ nhé, chuyện thành tớ nhất định cảm ơn hậu đãi cậu.
Nghiêm Giai Mộng tạo dáng giống người xưa chào Sở Kỳ Thu.
"Nhưng không sao, tớ vừa mua vé xem hội thao thần tượng rồi, thứ sau tan làm là có thể gặp anh ấy."
" Hội thao thần tượng." Sở Kỳ Thu ngạc nhiên, " Ngôn Minh cũng đến à?"
Nghiêm Giai Mông híp mắt: " Hả? Chữ "cũng" này nghe rất có ý nghĩa nha, sao tớ cảm thất cậu hiểu rất rõ chương trình này, cậu có chuyện gì giấu tớ phải không?"
Sở Kỳ Thu giả vờ ho khan để che giấu: " Chỉ là tớ nghe nói Ngôn Minh rất ít khi tham gia những chương trình như thế này."
" Ngôn Minh thông thường nhiều lắm chỉ tham gia chương trình phỏng vấn, chương trình thực tế gì gì đó cũng chưa từng tham dự qua.
Nhưng hôm qua, một nghệ sĩ trong công ty bọn họ là Phương Thắng Cư đã bị lộ...ừm, video không đứng đắn, bây giờ có lẽ Bối truyền định xử lý lạnh Phương Thắng Cư, tạm dừng hết tất cả các hoạt động và sự kiện lại cho đến khi công chúng lãng quên.
Với cả làm sao mà bên Mật đào có thể để một nghệ sĩ như vậy làm khách mời khai mạc chứ." Mặt nàng có chút chán ghét, lại có chút tiếc hận, "Theo hậu viện hội của Ngôn Minh tiết lộ, xảy ra chuyện như thế được tính là nghệ sĩ vi phạm hợp đồng.
Để không phải bồi thường thiệt hại thanh lý hợp đồng, Bối truyền lên kế hoạch để Ngôn Minh đến cứu viện."
Sở Kỳ Thu nghĩ một lúc và nhận xét: " Mật đào lần này kiếm bộn tiền rồi."
" Đúng vậy!" Nghiêm Giai Mộng phẫn nộ hừ một tiếng, " Hơn nữa người khách mời còn lại là Cốc Văn Khê, cả ngày lôi kéo Ngôn Minh, lúc đó Mật đào có lẽ sẽ vì tăng độ thảo luận mà làm ầm chuyện này lên cho mà xem."
" Vậy Ngôn Minh định tham gia hạng mục nào?"
Nghiêm Giai Mộng lắc đầu: " Nếu anh ấy đi, chắc anh ấy sẽ không tham gia hạng mục nào...!Có lẽ chỉ là dẫn chương trình thôi, ban tổ chức sẽ không làm khó anh ấy đâu."
Ầm ầm ầm -------
Tiếng sấm kinh hoàng đột nhiên vang lên, những tia sét rải rác chạy dài trên những đám mây đen.
Nghiêm Giai Mộng ngửa đầu nhìn trời: " Sắp mưa rồi, tớ phải về đây.
Dự báo thời tiết nói hôm nay có bão đấy."
Bước được hai bước cô nàng liền vòng lại, kéo cánh tay Sở Kỳ Thu.
Sở Kỳ Thu: " Làm sao thế?"
" Cậu nhìn người đó, tôi đã nhìn thấy trong video." Nghiêm Giai Mộng kéo Sở Kỳ Thu trốn sau thùng rác, "Người đó là quản lý của Ngôn Minh."
Sở Kỳ Thu nhìn người phụ nữ trung niên mặc trang phục lịch sự bước qua cánh cửa xoay bằng kính, cùng hai nhân viên Tuệ Tâm bước vào thang máy.
Khuôn mặt này nhìn khá quen mặt, cậu nhớ Vương Trù gọi người kia là " Thầy Diêu".
" Không chạy, bọn cậu thật sự muốn mời Ngôn Minh làm người đại diện."
Bóng dáng của Diêu Lập Phàm biến mất sau cánh cửa thang máy, cùng lúc đó vang lên tiếng những hạt mưa nô đùa bên cửa sổ, Nghiêm Giai Mộng hoàn hồn: " Tớ về đây, có tin tức gì nhớ nói cho tớ."
Hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Tan tầm ngày thứ sáu, Sở Kỳ Thu lái xe tới nơi ghi hình chương trình.
Hôm nay Không Thuyên cũng đến, hắn gầy đi nhiều so với lúc trước, mặt buồn rười rượi chào hỏi Sở Kỳ Thu: " Cậu đến rồi."
Sở Kỳ Thu: " Quản lý Khổng, sắc mặt anh hôm nay không tốt lắm, anh bị ốm sao?"
Khổng Thuyên xoa xoa đôi mắt để lên tinh thần, " Mấy ngày nay tôi đều mất ngủ, cũng quên mất cảm giác ngủ là như thế nào.
Ài, buồn chết mất thôi.
Sau khi Phương Thắng Cư xảy ra chuyện, công ty thành lập một tổ quan hệ công chúng lâm thời ngay trong đêm, hoàn hảo là tôi cũng bị tính vào đó, mấy ngày nay bận rộn loạn thành một đoàn.
Phương Thắng Cư đúng là cứu không nổi mà, không có tiền đồ, vừa mới nổi chưa được bao lâu, không chịu cố gắng nỗ lực mà dám gọi một đám người đến thuê phòng dã pháo quay video còn bị người ta bắt được nhược điểm chứ."
Sở Kỳ Thu thở dài: " Là do hắn quá không cẩn thận."
" Đúng vậy, bây giờ quan hệ nam nữ chưa xử lý xong, một người phụ nữ trong lúc tức giận đã tung video của cậu ta lên."
Mỗi năm, trong giới giải trí đều có hai ba người nổi tiếng bị lộ video.
Rõ ràng bài học đã có đấy rồi nhưng các nghệ sĩ vẫn không biết rút kinh nghiệm từ người đi trước, vì tím kiếm sự phấn khích mà không cần biết đâu là tốt đâu là xấu.
Kích thích đến chính mình cũng đi luôn."
Sở Kỳ Thu hỏi: " Bây giờ cậu ấy thế nào rồi?"
" Còn có thể thế nào, bị công ty dừng hoạt động chứ sao.
Cũng may mà bộ phim trước đó cũng đã chiếu xong, nếu không Ngôn Minh cũng bị mất mặt chung với cậu ta rồi." Không Thuyên ngã ngồi xuống ghế, " Hôm nay, cậu chỉ cần chụp Cốc Văn Khê, không có yêu cầu đặc biệt nào cả, cứ giữ tiêu chuẩn bình thường là được."
" Ngôn Minh đến không?"
" Đến chứ, bây giờ đang ở phía sau hậu trường." Khổng Thuyên gõ gõ hai chân thở dài, " Lần này Ngôn Minh đã giúp đỡ rất nhiều, cậu ấy vừa quay hai cảnh đêm liên tiếp, đáng ra hôm nay sẽ được nghỉ ngơi, nhưng bây giờ lại phải vội vàng đến đây cứu giúp cho việc Phương Thắng Cư gây ra."
Sở Kỳ Thu giơ túi nhựa trong tay lên: " Phòng nghỉ của thầy Ngôn ở đâu, tôi muốn trả lại áo chiếc áo sơ mi lần trước."
" Tôi vừa mới ở trong đi ra, là phòng 118, cậu mau đi đi, không lát nữa hắn lại đến phòng hóa trang mất."
Phòng 118 là phòng nằm ở phía trong cùng, cậu gõ cửa hai lần, giọng nói trầm ấm của Ngôn Minh vang lên: " Ai đấy?"
" Là tôi, Sở Kỳ Thu."
" Mời vào."
Sở Kỳ Thu đẩy cửa bước vào: " Chào thầy Ngôn, tôi đến trả quần áo."
"Ngồi đi, trên bàn có nước khoáng."
Vốn dĩ Sở Kỳ Thu định đến trả quần áo rồi đi luôn, nhưng vì Ngôn Minh đã chủ động mở miệng giữ lại nên cậu cũng không rời đi nữa.
Bên ngoài quá ồn ào, ở đây lại yên tĩnh sạch sẽ hơn nhiều.
Phòng chờ không gian khá lớn, khoảng hai mươi mét vuông.
Nhưng bên cạnh chất rất nhiều thùng đựng găng tay, còn có một hàng móc treo quần áo trước cửa sổ, tất cả tổng lại chiếm gần hết không gian của phòng.
Cậu đến không khéo đúng lúc Ngôn Minh đang ăn cơm, trước mặt đặt ipad, hình ảnh trên đó cũng đã dừng lại, Sở Kỳ Thu nhận ra đây là một chương trình ẩm thực nổi tiếng của Hàn Quốc.
Người ta đang ăn gà rán, thịt cốt lết với phô mai, trong khi đồ ăn của Ngôn Minh là trứng luộc, salad và nấm.
Hình ảnh lại tiếp tục, mc cắn một miếng gà rán, Ngôn Minh nhai một miếng salad, tiếng nhai của cả hai khá giống nhau, có lẽ khi nuốt vào, hình ảnh từ đôi mắt có thể đánh lừa vị giác.
Ngôn Minh dường như biết Sở Kỳ Thu đang lén cười: " Tôi đang đánh lừa giác quan để thỏa mãn cơn đói của mình."
Sở Kỳ Thu để ghế ngồi xuống bên cạnh Ngôn Minh, không biết từ đâu lấy ra một túi thịt bò khô, xe ra để nó giữa hai người: " Ăn đi, lát nữa trợ lý đến tôi sẽ nói là tôi ăn hết."
Túi thịt bò mở ra, hương thơm lan khắp phòng, Ngôn Minh đồng ý.
Ngôn Minh lấy thịt bò bỏ vào miệng, trên gò mà trắng nõn mịn màng phồng lên một cục nho nhỏ, Sở Kỳ Thu bỗng nhiên cảm thấy có một loại cảm giác sung sướng.
" Hai ngày trước, tôi nhìn thấy người đại diện của thấy ở công ty, sau này thầy sẽ hợp tác với công ty chúng tôi chứ."
Ngôn Minh cũng không có ý định giấu giếm Sở Kỳ Thu: " Bọn họ muốn tôi làm người đại diện cho xe không người lái.
Tôi đã đồng ý, nếu không có gì ngoài ý muốn, hợp đồng sẽ được ký vào ngày mai."
" Thầy có thể nhìn thấy tôi nếu đến công ty của chúng tôi.
Tôi đang làm việc tại bộ phận không người lại."
" À, người hàng xóm mới có nói qua với tôi về công việc của bạn."
Sở Kỳ Thu: " Sau khi tôi đi, hai người có gặp nhau không?"
" Hai ngày trước cậu ấy đến tìm tôi, nói là muốn biết thêm về vụ án.
Cậu ấy hỏi có thể giúp đỡ được gì không."
Nói đến vụ án, Sở Kỳ Thu liền hỏi: " Đúng rồi, có bắt được tên lừa đảo đó không?"
" Không bắt được." Ánh mắt Ngôn Minh ảm đạm đi trong phút chốc, " Đợi đến lúc cảnh sát tìm tới, công ty dịch vụ vệ sinh kia mới biết lúc người kia đăng ký vào công ty đã sử dụng chứng minh thư giả.
Sau đó, nghĩ đến cô gái lần trước cậu nói cảnh sát điều tra luôn."
Sở Kỳ Thu: " Kết quả điều tra như thế nào?"
" Cảnh sát nói cô ấy không có quan hệ gì với những người kia.
Cô ấy chỉ là có chút lòng hư vinh, cảnh sát tìm đến cửa cái gì cô ấy cũng nói hết.
Họ hàng, bạn bè vẫn luôn xem thường cô ấy, muốn nổi bật hơn mọi người nên tự xưng là có họ hàng với tôi.
Sau khi bị đuổi việc gia sư, cô ấy tìm công ty dịch vụ để làm việc."
Cái này Sở Kỳ Thu biết.
Ngôn Minh họ Ôn, bởi vì nghệ danh nên mọi người xung quanh đều gọi là thầy Ngôn, lâu dần mọi người liền quên tên thật.
Xem ra chính xác không phải là fan tư sinh rồi.
Sở Kỳ Thu hỏi: " Sẽ tiếp tục tìm kiếm kẻ lừa đảo kia hay sao?"
" Thật ra ta đã tìm rất nhiều năm nay rồi." Một túi thịt bò nhỏ rất nhanh đã thấy đáy, Ngôn Minh lấy khăn ướt ra lau tay, " Cảnh sát nói, có thể họ đều không có gì chứng minh thân phận, giống như những cô hồn dã quỷ trong xã hội hiện nay vậy."
Cô hồn dã quỷ.
Khi nghe cách miêu tả này, trái tim Sở Kỳ Thu đập mạnh một cái.
" Tôi đi rửa tay một chút." Sở Kỳ Thu cầm túi thịt bò đứng lên, " Thuận tiên tiêu hủy chứng cớ một chút."
" Cậu còn quay lại không?" Ngôn Minh hỏi thêm một câu, " Văn Khê phần sau mới đến.
Cậu có thể đến muộn một chút."
" Tôi quay lại ngay lập tức."
Sở Kỳ Thu có một loại ảo giác, Ngôn Minh rất tích cùng cậu ở chung một chỗ.
...!Thích cùng cậu ở chung một chỗ tán gẫu, giải khuây.
Sở Kỳ Thu bắt đầu đi tìm phòng rửa tay, gặp được một dì dọn vệ sinh mới biết là mình đi nhầm hướng.
Lúc quay đầu, cậu nghe thấy có người đang vừa khóc nức nở vừa nói chuyện.
Giọng nói nghe rất quen nhưng cậu không thể ngay lập tức nhớ ra đấy là ai.
" Tiểu Phan, cậu khóc cái gì.
Hội thao vừa mới bắt đầu, làm sao cậu biết cậu sẽ không tìm được? Mà nếu không tìm được bạn trai, cậu cũng có thề tìm bạn tình, có đúng không nào."
Lần này Sở Kỳ Thu nghe ra, hai người ở bui cây kia là Thân Tử Khâu và Phan Lương.
" Nha a a...!Tôi đều dùng phần mềm tìm, nơi này một người 1 cũng không có, tất cả đều là 0.
Tôi tìm 0 làm bạn tình để làm gì chứ.
Sớm biết như thế đã xin nghỉ ốm không tham gia."
" Ai biết các cậu còn phân ra 0 với 1 chứ." Thân Tử Khâu sắp phát điên, " Hơn nữa mấy cậu chắc không mở phần mềm định vị đi."
" Không thể nào.
Ai mà chả biết đây là đại hội kết thân.
A a a...!Chia tay xong mới phát hiện vẫn là Sở ca ca tốt nhất.
Sở ca chụp ảnh còn tốt hơn đám người công ty chụp còn phải trả tiền kia."
" Lúc nào cũng Sở ca ca.
Ngay cả tôi cũng biết Sở ca đã sớm không còn thích cậu.
Nếu thật sự yêu cậu, hắn còn có thể dễ dàng chia tay với cậu như thế à."
Sở Kỳ Thu ném túi vào thùng rác, xoay người rời đi.
Lúc trở lại phòng nghỉ ngơi, Ngôn Minh vẫn còn ăn một miếng nhìn một cái, tôi nghiệp mà ăn nốt chỗ lá rau còn trong bát.
Nhìn dáng vẻ có lẽ Vương Trù vẫn chưa quay lại.
" Tôi mang theo dưa hấu, thầy Ngôn có muốn ăn không?"
Sở Kỳ Thu lấy ra một cái bát thủy tinh, trong bát đựng những ng dưa hấu đỏ hồng mọng nước: " Dưa hấu này là lúc trưa tôi gọi thức ăn ngoài, ăn một nửa còn một nửa cất vào tủ lạnh công ty, trước khi đến đây mới lấy ra."
Cậu đem bát dưa hấu đẩy đến trước mặt Ngôn Minh: " Bây giờ vẫn còn lạnh, vị cực ngon."
Ngôn Minh như con mèo dùng đôi mắt theo dõi hành động của cậu.
Sở Kỳ Thu có chút đắc ý: " Trong túi còn một gói khoai tây chiên định lúc xem hội thao ăn cho vui mồm, nêu như thầy muốn ăn thì tặng thầy luôn nhé."
Ngôn Minh: " Không được."
Khoai tây chiên hắn thực sự không dám ăn.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: " Thầy Ngôn Minh có ở bên trong không?"
Tay Sở Kỳ Thu run lên một cái.
Âm thanh này rất có độ nhận diện, người đến vừa mở miệng cậu liền nhận ra đây là đội trưởng kiêm hát chính của SNE Phong Cửu Viễn.
Ngôn Minh hỏi: " Ai đấy?"
" Là nhóm SNE, không biết hiện tại tiền bối có rảnh không, chúng em muốn chào hỏi tiền bối ạ."
SNE là nhóm thần tượng nổi tiếng trong nước hiện nay.
Ra mắt chưa đến ba năm đã chiếm giữ hơn nửa thị trường idol, thu hoạch được hàng ngàn, hàng vạn trái tim thiếu nữ.
Bởi vì là đồng đội của Phan Lương, nên bốn người còn lại đều biết Sở Kỳ Thu.
Sở Kỳ Thu không cẩn thận bẻ gãy cái tăm đang cầm trong tay.
Đáng lẽ lúc nãy cậu cần phải ở phòng rửa tay lâu hơn nữa.
Tắt ipad để xuống bàn.
Ngôn Minh từ ghế ngồi đừng lên, cái bóng cũng theo độ cao mà biến đổi, đôi mắt như lóe lên ánh đao.
" Vào đi.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook